Tôi Trở Thành Sư Phụ Tạm...
Han Saeng Han Sa | 한생한사
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 11

11 Bình luận - Độ dài: 2,953 từ - Cập nhật:

『Em xin lỗi vì đã để anh phải chứng kiến cảnh tượng xấu hổ này…!』

Verdandi lau vội nước mắt, để lộ đôi mắt sưng mọng và đôi má đỏ bừng, những cảm xúc chất chứa qua bao năm tháng.

『Không sao đâu. Chẳng ai là hoàn hảo cả. Ai cũng từng mắc sai lầm, từng vấp ngã rồi học cách đứng lên.』

Tôi nhẹ nhàng mỉm cười với cô. Cô chẳng qua chỉ là sản phẩm từ môi trường sống của chính mình, thiếu đi sự chỉ dẫn , sự cảm thông để có thể thấu hiểu những xúc cảm phức tạp của con người.

Hệt như tôi trong quá khứ vậy. Trước khi gặp mối tình đầu của mình, tôi cũng chưa từng biết cách thể hiện bản thân thông qua những câu chữ.

『 Tên cậu là gì? Dohyun? Thật là một cái tên kỳ lạ.』

Cảm giác như đã từ rất lâu rồi, nhưng đó chính là tên thật của tôi.

『 Dohyun à, văn cậu viết dở quá. Sao cậu lại viết ra những trải nghiệm khó chịu thế này?』

Han Dohyun (漢道玄).

Cái tên mang ý nghĩa “đặt dấu chấm (玄) trên con đường (道)”.

Một cái tên báo trước định mệnh tôi sẽ trở thành nhà văn, nhưng trái ngược với mối tình đầu của mình, tôi hoàn toàn không có chút tài năng nào.

『 Cậu dùng quá nhiều dấu phẩy, cách xuống dòng cũng rất kỳ lạ, và cậu chỉ viết cho mỗi mình cậu đọc thôi.』

Đó là những lời cô bạn cùng lớp đã nói khi thấy tôi chật vật với cuốn tập viết của mình.

『 Cậu bi quan quá. Ai lại muốn đọc một câu chuyện chỉ toàn nỗi buồn thế này chứ?』

Cô ấy tên là Yoo Seolhwa (劉雪花). Trái ngược với tôi, cô ấy sinh ra với tài năng thiên bẩm, sở hữu khả năng điều khiển ngôn từ khiến người ta xúc động.

Có thể nói, cô ấy chính là lý do tôi nỗ lực hết mình để cứu lấy những trùm cuối này.

 Mỗi câu chuyện đều xứng đáng có được cái kết hạnh phúc. Tác giả, độc giả và cả những nhân vật trong truyện, ai cũng nên được hạnh phúc.

Những lời ấy mắc kẹt trong tim tôi như một chiếc gai, nhắc nhở tôi không ngừng về những thất bại của bản thân.

『…』

『Bing Yeon? Anh sao vậy ạ?』

Tôi dừng bước, quay lại đối diện Verdandi, người vẫn luôn theo sát tôi trên đường tìm kiếm những dân làng còn lại.

『Chỉ là đang suy nghĩ vu vơ thôi. Về một người ta rất nhớ.』

Nếu Seolhwa nhìn thấy tôi lúc này, cô ấy sẽ nói gì nhỉ? Tôi tái sinh vào thế giới mà những sáng tạo của chính mình trở thành hiện thực, thân xác thì bị căn bệnh nan y giày vò.

Còn tôi, chỉ là kẻ đang tuyệt vọng chuộc lỗi, cố gắng cứu lấy những nhân vật mà chính mình đã đẩy vào cuộc đời đầy đau khổ.

『Người mà anh đang nhớ là ai thế ạ? Trông anh buồn quá!』

Verdandi nhanh chóng nhận ra tâm trạng của tôi, khuôn mặt cô ấy tươi tắn hơn, cố làm tôi vui lên. Trẻ con thường rất nhạy bén với cảm xúc của người xung quanh.

‘… Đó cũng là một phần tính cách tôi đã viết cho cô ấy sao?’

Tôi nhắm mắt lại, nhớ về cuộc đời cô từng phải trải qua.

Một cuộc đời mà cô luôn đặt cảm xúc người khác lên trên bản thân mình. Chẳng trách cuối cùng cô lại gục ngã.

Cũng vì thế mà cô ấy dễ dàng bị chi phối bởi lời sấm truyền từ Thần Linh, và dễ dàng bị tôi thuyết phục đến vậy.

『Là mối tình đầu của ta. Một ký ức từ thời ta còn non nớt, ngây ngô. Một thời mà ta không thể nào quay lại được nữa.』

『‘Mối tình đầu’ là gì vậy ạ?』

Vẻ ngây thơ của cô khiến tôi thấy lòng mình nhói lên. Tôi khẽ thở dài.

『Là người đầu tiên mà em yêu thương, người quan trọng nhất đối với em.』

『Em không hiểu! Một vài đứa con trai từng tỏ tình với em, nhưng bọn họ chỉ toàn trêu chọc em thôi!』

Cô ấy như một tờ giấy trắng tinh khôi, tương lai chưa bị định đoạt.

Nếu tôi không can thiệp, có lẽ cô ấy đã trở thành một kẻ sát nhân máu lạnh, kết tội tất cả mọi người là kẻ ác.

『Vậy đó cũng là một dạng tình yêu sao?』

Verdandi bước nhanh đến trước mặt tôi, ánh mắt sáng lấp lánh đầy tò mò. Tôi bật cười nhẹ vì vẻ hồn nhiên của cô ấy.

『Không đâu. Tình yêu là thứ khiến em sẵn lòng hy sinh mọi thứ, kể cả sinh mạng của mình, để đổi lấy hạnh phúc cho người mình yêu. Nó thúc đẩy em làm mọi điều để họ vui vẻ, nhưng tuyệt đối không bao giờ khiến họ đau khổ…』

『Vậy… có phải anh yêu em không, Bing Yeon ? Ngại quá đi mất!』

Nói cho chính xác thì đây giống như tình cảm cha con hơn. Tôi chỉ đơn giản mong các nhân vật mình tạo ra đều tìm được hạnh phúc.

Giống như một đứa trẻ cố gắng làm xong bài tập bị trì hoãn quá lâu. Tôi cảm thấy hơi xấu hổ khi gọi đó là ‘yêu’.

『Không. Đây là cách mà một người sư phụ quan tâm đệ tử của mình. Khi em lớn lên, em sẽ gặp những người mới, xây dựng những mối quan hệ và cuối cùng sẽ tìm được ai đó để yêu và kết hôn.』

Tôi tưởng tượng cảnh Biwol, Verdandi và Azazel mặc váy cưới.

Những chàng trai khôi ngô đứng bên cạnh, cúi đầu cảm ơn tôi trước khi bước sang một cuộc đời mới.

Tôi chắc sẽ khóc mất. Giờ tôi mới hiểu vì sao những ông bố luôn khóc trong đám cưới của con gái mình.

『Nhưng anh là người đàn ông đầu tiên đối xử tốt với em như thế này! Hay là em cưới anh luôn được không Bing Yeon ?』

『Đừng nói đùa như thế.』

Với tôi, cả ba đều giống như con gái mình. Một tác giả thường có tình cảm như vậy với những nhân vật do mình tạo ra.

Và dù trước đó xảy ra chuyện với Biwol, tôi hoàn toàn không có bất cứ tình cảm nam nữ nào với cô ấy.

『Ta là sư phụ của em. Không người sư phụ nào trên đời lại nhìn đệ tử bằng ánh mắt đó cả.』

Và nếu có, liệu kẻ đó có đáng được gọi là ‘sư phụ’?

Một mối quan hệ lãng mạn giữa sư phụ và đệ tử chắc chắn sẽ bị thế gian lên án và ghê tởm.

『Nhưng chắc chắn vẫn có những người sư phụ như vậy mà! Đám đàn ông trong làng vẫn thường nhìn em với ánh mắt ham muốn đấy thôi! Em đâu có xấu xí chứ!』

『…Ta không giống bọn họ. Ta chưa từng nhìn đệ tử của mình theo cách đó.』

Tôi thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mắt các đệ tử của mình nữa kìa.

Băng Long Tâm Phái vốn là nơi nương náu của những con người bị vứt bỏ: phu xe, hầu bàn, ăn mày, cô nhi, người tàn tật, thậm chí những kẻ từng bán thân xác hay nội tạng để sống sót.

『Anh nói thật kìa! Đúng là anh trong sạch và cao quý quá đi mất!』

Verdandi vẫn đang âm thầm dùng năng lực của mình để kiểm chứng lời nói của tôi. Em ấy bật cười khúc khích, có vẻ thích thú khi phát hiện sự chân thành trong từng lời tôi nói.

『Một người sư phụ thật sự phải dùng nhân cách và trí tuệ để khiến đệ tử kính trọng và trung thành. Ít ra ta vẫn luôn nghĩ như vậy. Dùng nỗi sợ hay sức mạnh để cai trị, rồi cuối cùng cũng sẽ nhận lại sự phản bội thôi.』

Tôi bước chậm lại, chợt nhớ đến những người đồng nghiệp ở trung tâm luyện thi nơi tôi từng dạy. Một số người trong bọn họ luôn tin rằng đòn roi mới là cách dạy dỗ đúng đắn, họ gọi đó là “yêu thương nghiêm khắc.”

‘…Những người như vậy luôn bị học sinh âm thầm chế giễu sau lưng.’

Bọn họ hoàn toàn đối lập với tôi. Tôi từng cố gắng khuyên bảo, giải thích cho họ hiểu vì sao cách làm ấy là sai lầm, nhưng chẳng ai chịu lắng nghe.

『Trái tim con người rất mong manh, giống như một mảnh thủy tinh vậy. Có những lúc, em phải dùng lời nói và hành động để thể hiện rõ ràng, nếu không thì sẽ chẳng ai hiểu được tình cảm thật sự của em cả.』

Tôi có thể đã từng nổi tiếng ở trung tâm luyện thi với danh hiệu “thầy giáo đẹp trai” hay “thầy giáo có gương mặt góc cạnh”, nhưng thế mạnh thực sự của tôi là tư vấn tâm lý cho học trò.

Tôi lắng nghe những ước mơ và lo âu của các em, giúp các em giữ vững tinh thần và đi đúng hướng.

Có lẽ đó cũng là cách để tôi tự an ủi bản thân khi giấc mơ trở thành một nhà văn thất bại.

『Thì ra đây chính là lý do anh đã ôm em dịu dàng như vậy! Nếu được chọn cha cho mình, em sẽ chọn người giống như anh!』

Nghe cô ấy nói vậy, tôi chỉ có thể cười khổ. Dù sao, tôi chính là người đã viết nên câu chuyện của cô, viết nên nỗi khát khao về hình bóng một người cha trong lòng cô.

Suy cho cùng, Tôi chỉ đơn giản là trút nỗi đau của mình vào những trang viết –,nỗi đau của một “đứa con không ai mong muốn.”

Sao mọi chuyện lại thành ra thế này cơ chứ?

『Em không cần câu nệ như vậy đâu. Cứ gọi ta là ‘sư phụ’ thôi, thế là đủ rồi.』

Tôi nhẹ nhàng xoa đầu Verdandi, như cái cách tôi từng làm với Biwol. Tóc em ấy khô , xơ xác.

『Gọi là ‘sư phụ’ thật sự ổn ạ?』

Cô ấy gật đầu thật nhanh, ánh mắt rạng rỡ đầy vui sướng. Rõ ràng, cô đã luôn ao ước được gọi tôi như thế này từ rất lâu rồi.

Cảm giác vẫn hơi kỳ lạ, nhưng tôi thích cách gọi này hơn hẳn cái cách trang trọng cô vẫn dùng trước đó.

『Ừ. Em nhìn kìa, mẹ em đang ở đằng kia đấy. Đến bên mẹ em đi.』

『Vâng, sư phụ!』

Verdandi chần chừ một lát, như thể sợ hãi khi phải tiến lại gần Eila, thế nên tôi nhẹ nhàng đẩy lưng cô ấy về phía trước.

Đây là chuyện mà tôi chẳng thể giúp được gì cho cô ấy cả. Mối liên kết giữa cha mẹ và con cái, vốn dĩ luôn là điều mà họ phải tự tay hàn gắn với nhau.

◇◇◇◆◇◇◇

Eila tỉnh dậy, đầu óc vẫn còn đang cố hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Chẳng phải Verdandi vừa mới buộc tội rồi đâm vào bụng bà hay sao?

Vết thương sâu đến mức ruột gan lộ cả ra ngoài giờ đã hoàn toàn lành lặn, như thể chưa từng tồn tại.

『Bà suýt nữa đã chết đó.』

Người phụ nữ với chai rượu trên tay người được gọi là Chủ nhân Hoàng Kim Tháp nhìn bà cau có.

『Là ngài đã cứu tôi sao?』

『Phải, nhưng hãy để dành lời cảm ơn đó tới lúc gặp con gái bà đi. Có người đã bất chấp tính mạng mình để ngăn chặn cái màn bi kịch gia đình nhỏ bé của các người đấy.』

Wolfram khẽ thở phào nhẹ nhõm. Nếu không nhờ sự nhanh trí và hành động dứt khoát của Bing Yeon, có lẽ mọi chuyện đã diễn biến rất khác rồi.

『Con gái tôi…? Chờ đã, Verdandi thế nào rồi?』

『Vừa nhắc đã đến rồi kìa. Chúc bà may mắn nhé.』

Tiếng bước chân tiến lại gần, Eila nhìn thấy một cô bé đội vòng nguyệt quế vàng đang bước về phía mình.

『Verdandi…?』

Đúng là con gái bà, Verdandi yêu quý của bà.

Eila ngây người nhìn Verdandi, còn Verdandi thì thoáng chần chừ một lát, rồi chạy ào về phía bà.

 – Ngay cả động vật cũng yêu thương con của chúng! Nhưng em lại  suýt chết dưới tay mẹ ruột khi chỉ mới là một đứa bé sơ sinh!

Eila không biết Verdandi có còn nhớ đêm hôm đó không, đêm bà từng cố giết con bé. Khi ấy, Verdandi chỉ là một đứa trẻ sơ sinh. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh.

Ngay cả khi nằm đó với máu chảy lênh láng, Eila vẫn cố giữ tỉnh táo để nghe những lời buộc tội của Verdandi, để hiểu nỗi đau mà bà đã gây ra.

Tất cả đều là lỗi của bà. Chính bà đã thất bại trong vai trò một người mẹ.

『Con có bị thương không…?』

『Mẹ…』

Lời đầu tiên thốt ra từ miệng Eila chỉ đơn giản là sự quan tâm của một người mẹ.

『Tất cả là lỗi của mẹ. Mẹ đáng ra nên nhận ra sớm hơn… đáng ra phải lắng nghe con nhiều hơn mới đúng.』

『…Ha.』

Verdandi nghẹn lời. Mẹ cô, người vừa mới suýt chết, giờ lại đi xin lỗi cô? Điều này thật vô lý.

『…Con ghét mẹ.』

Verdandi siết chặt hai tay thành nắm đấm. Cô đang giận dữ. Giận mẹ mình vì bà không hề tức giận cô, không hề trách móc cô vì những chuyện cô đã gây ra, vì bà biết rõ dân làng đối xử tệ bạc với cô như thế nào nhưng chẳng hề làm gì để giúp cô cả.

『Tất cả là lỗi của mẹ. Là do mẹ không phải một người mẹ tốt. Mẹ xin lỗi, con gái của mẹ.』

Eila đưa tay nhẹ nhàng vuốt má Verdandi, rồi ôm cô thật chặt.

Tại sao bà lại không thể hiện tình yêu thương này sớm hơn?

『Đừng nói xin lỗi nữa! Mẹ chẳng làm gì sai cả!』

Giọng nói của Verdandi run lên, cố kìm nén nước mắt.

『Con chỉ là một đứa trẻ không ai mong muốn! Được sinh ra từ một vụ cưỡng hiếp! Thậm chí mẹ còn chẳng biết cha con là ai nữa!』

『…』

『Tất cả là lỗi của con! Con đã tin vào lời sấm truyền của Thần Linh! Con đã nghĩ rằng mẹ là kẻ ác!』

Verdandi chỉ mong mẹ sẽ đánh mình, mắng chửi mình, hoặc thậm chí nói rằng bà ghê tởm con gái mình.

『Tại sao mẹ không giận con chứ?! Con suýt chút nữa đã giết mẹ rồi!』

Nhưng Eila chỉ lặng lẽ ôm chặt lấy con gái, bật khóc nghẹn ngào. Verdandi cũng cảm thấy nước mắt mình tuôn rơi không ngừng. Cô muốn xin lỗi, muốn nói với mẹ rằng mình thật sự rất ân hận, nhưng những lời ấy cứ nghẹn lại nơi cổ họng, không sao thốt ra được.

『Bởi vì bà ấy yêu em hơn bất cứ thứ gì, Verdandi.』

『…Sư phụ.』

『Dù có bị chính con mình đâm, một người mẹ vẫn sẽ tự trách bản thân. Làm cha mẹ chính là như thế đấy.』

Bing Yeon bước tới bên cạnh hai mẹ con, cất giọng nhẹ nhàng an ủi.

『Hãy xin lỗi bà ấy đi. Có thể vết thương này sẽ chẳng thể nào chữa lành hoàn toàn được, nhưng em nhất định phải thử.』

『…』

Verdandi hít một hơi thật sâu, cố lấy hết dũng khí. Em biết rằng nếu bây giờ không nói ra, có lẽ em sẽ chẳng bao giờ nói được nữa.

『Mẹ ơi… Con xin lỗi… Con thật sự xin lỗi mẹ…』

Cô bật khóc như một đứa trẻ, giọng nói nghẹn lại trong những tiếng nấc.

『Không sao cả, con gái à. Mẹ biết… con đã phải chịu đựng rất nhiều rồi.』

Eila và Verdandi ôm chặt lấy nhau, nước mắt tuôn rơi, phá tan bức tường vô hình ngăn cách giữa hai người suốt bao nhiêu năm qua.

『Mẹ ơi… Con xin lỗi… Chắc mẹ đau lắm phải không mẹ…』

『Không đâu con à, ổn rồi. Tất cả đều là lỗi của mẹ…』

Họ cứ thế liên tục nói lời xin lỗi và an ủi nhau, cuối cùng cũng đã có thể thốt ra những điều mà cả hai vẫn luôn chất chứa trong lòng bấy lâu nay.

◇◇◇◆◇◇◇

Khi tôi đang lặng nhìn hai mẹ con họ hàn gắn với nhau, bất chợt một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, khiến sống lưng tôi lạnh buốt.

『Sư phụ.』

『Biwol, em đi đâu vậy? Lần này em giúp ta nhiều lắm, cảm ơn em vì…』

135e953b-e204-47ff-aa1f-5dd208e48285.jpg

Người vừa xuất hiện là Biwol. Tôi quay lại nhìn cô ấy, đưa tay ra định xoa đầu như mọi khi, thế nhưng…

『Sư phụ, người thích vị sư muội kia hơn em sao?』

Có điều gì đó rất khác lạ ở cô ấy, một cảm giác bất an dâng lên trong tôi. Cứ như thể người đứng trước mặt tôi lúc này là một ai đó hoàn toàn xa lạ.

『…Cô là ai?』

Đó là câu hỏi duy nhất tôi có thể thốt ra lúc này.

Bình luận (11)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

11 Bình luận

Tôi đoán Seolhwa là đứa độc giả đẩy main vào truyện
Xem thêm
Đứa độc giả đẩy main vào truyện ko phải seolhwa
Xem thêm
Toang thật zồi:))))
Xem thêm
mà cho tui hỏi phát là Bi-wol bn tuổi thế, bưởi năm roi luôn rồi
Xem thêm
chap sau





em nó đè ra, may mà main cứng chứ phải tôi thì em nó tới số rồi
Xem thêm
Thôi xong niệm rồi
Xem thêm
I got black, I got white, what you want?????
Xem thêm