• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

201-400

Chương 299: Thật may vì gặp được

5 Bình luận - Độ dài: 2,548 từ - Cập nhật:

“Buồn ngủ…”

“...”

“Oáp…”

Cuối cùng, sau khi xem phim hoạt hình cho đến tận bình minh, chúng tôi đều không thể ngủ được đàng hoàng và chỉ còn lại bộ dạng lôi thôi.

“Anh trai, để em làm bữa sáng ạ…”

“Là canh hầm làm nóng lại sao…?”

“Là canh cá minh thái làm sẵn ạ…”

“Vậy thì anh sẽ ăn”

“Đúng là xấu tính quá đi…”

Park Yeeun ngáp dài uể oải bước đi, và tiếng nước chảy tiếp tục vang lên từ trong phòng tắm mà Song Ahrin đang vào tắm.

Jang Chaeyeon đang gật gà gật gù trên ghế, còn Yu Daon thì đang chống cằm với vẻ mặt nghiêm túc như là đang mải suy ngẫm về điều gì đó.

Cùng với tiếng loảng xoảng vang lên ở đằng sau, tôi nhớ lại những gì đã xảy ra ngày hôm qua, hoặc là một vài tiếng trước.

Nếu không phải vì chuyện đó thì tôi đã được ngủ thoải mái hơn chút rồi.

***

Chúng tôi nên ngủ như nào đây?

Trước hết thì tôi nằm ở phía ngoài cùng bên phải, và Park Yeeun nằm giữa rồi này.

Vốn dĩ đã định làm vậy nhưng mà,

“Tôi sẽ ngủ ở đây”

Sau khi xem phim hoạt hình vài tiếng, Song Ahrin nằm xuống bên cạnh tôi trước, hay còn chính là giữa Park Yeeun và tôi.

“Không phàn nàn gì chứ?”

“Ừm, có sao đâu”

“...”

Tôi gật đầu, còn Park Yeeun thì chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình mà không nói gì.

Không, con bé vẫn còn đang nói chuyện với tôi mới đây thôi, nhưng khi Song Ahrin đến thì dường như con bé đã chăm chú nhìn màn hình TV hơn.

“Theo tôi thấy thì cô mà nắm chỗ đáy là sẽ hơi bị chật quá đấy”

Và khi Jang Chaeyeon giơ tay lên nói, Song Ahrin liền nhìn cô ấy với vẻ mặt cạn lời.

“Này, nếu đã chật thì chỗ này còn chật với cô hơn nữa chứ đâu phải tôi? Dù cô có nằm ngửa hay quay mặt sang bên thì cũng đều như vậy hết thôi”

“...”

Jang Chaeyeon im lặng, còn tôi cũng không biết nói gì nên liền vội vàng quay về nhìn TV.

“...Ah, nói ra lại thấy khó chịu. Dù sao đi nữa, cô cũng không được qua đây, vậy thôi”

Song Ahrin chau mày, còn Jang Chaeyeon thì chỉ im lặng nằm xuống.

“Được rồi, đứa tiếp theo”

Yu Daon tròn mắt nhìn Song Ahrin trước lời của cô ấy.

“Cô biết là tôi sẽ định nói sao?”

“Tôi, Song Ahrin, có thể nắm bắt suy nghĩ của người khác dễ như nặn bánh gạo vậy”

“Cô không phải là đang điều khiển tôi đâu nhỉ?”

“Cô nghĩ tôi là gì hả? Ý là tôi đã hoàn toàn thấu hiểu về lòng người đến mức đó thôi”

Song Ahrin ưỡn ngực nói đầy tự tin.

Khi một người có năng lực tẩy não nói vậy thì thực sự đáng sợ lắm đấy.

“Vóc dáng của tôi so với cô Ahrin…không, đúng hơn thì tôi có dáng người đẹp hơn, nhưng cũng không có vấn đề gì cả mà?”

“Lời nào lời nấy cũng khó ưa kinh khủng, thật đấy”

Song Ahrin tặc lưỡi nhìn Yu Daon.

“Trước hết, cô có một vấn đề”

“Đó là gì?”

“Cô ngủ rất ít”

“Không phải như vậy thì càng tốt sao? Tôi có thể bảo vệ anh Jaehun dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa!”

“Lỡ như anh ta ngủ say thì ai biết được là cô sẽ làm trò gì?”

“Tôi có thể làm trò gì được cơ chứ?”

“...”

Song Ahrin nhìn chằm chằm vào Yu Daon rồi nhếch một bên khóe miệng lên.

“Nói cho tôi biết việc cô đã làm đi? Vào cái đêm mà chỉ có hai người ấy?”

“...”

Và rồi, Yu Daon bỗng im bặt.

Sao vậy, cái gì đây.

Cho tôi biết nữa chứ.

Vậy nên làm người khác giới mới mệt mỏi đến vậy.

Họ chỉ toàn nói về mấy câu chuyện thú vị nào đó mà tôi không biết.

Yu Daon đột nhiên lén nhìn phản ứng của tôi và cất lời.

“Không phải đâu, anh Jaehun. Chuyện không phải là như vậy…”

“Im lặng”

Song Ahrin ngắt lời Yu Daon.

“Dù sao đi nữa, tóm lại là tôi sẽ ngủ ở đây. Có ý kiến gì thì nói đi”

Hai người kia đều không nói gì.

“Được rồi, thế còn tôi thì sao đây?”

“Ra chỗ kia đi”

Tôi trải chăn ra và nằm xuống chỗ vốn dĩ Song Ahrin sẽ nằm.

“...”

Song Ahrin nhìn tôi với vẻ mặt ngơ ngác.

“Gì đây”

“Không, ngay từ đầu thì tôi đã định ngủ như này sau khi xem xong hoạt hình mà”

“Cái gì cơ?”

Chỉ là một cảm giác tôi mới có gần đây thôi, nhưng Yu Daon, Jang Chaeyeon, và Song Ahrin vẫn chưa thật sự thân nhau

Park Yeeun là một trẻ con, và mặc dù đôi khi bị đối xử như người ngoài, con bé khá là hoà đồng và vẫn thân thiết với tất cả mọi người, còn ba người kia thì vẫn phối hợp tốt trong công việc, nhưng vấn đề là họ không hề ăn ý chút nào về mặt giao tiếp xã hội hay tình bạn. 

“Nhân dịp này thì hãy làm thân với nhau chút đi”

“Này, chúng tôi là trẻ con chắc? Tại sao anh lại tự tiện sắp đặt bọn tôi như vậy hả?”

Song Ahrin trừng mắt lườm tôi, nhưng tôi chỉ phớt lờ cô ấy và nhìn Park Yeeun.

“Hay là anh đi ngủ chỗ khác nhé?”

“Hừm…”

Mặc kệ Song Ahrin đang hét ầm ĩ bảo tôi đừng phớt lờ cô ấy, Park Yeeun nhìn tôi sau khi suy nghĩ một hồi.

“Không sao đâu ạ. Cũng lâu lắm mới được ồn ào như này mà cũng vui”

“Thật sao? Em không thấy hơi kỳ khi lại có thêm một ông chú như anh ở đây à?”

“Ôi, anh định trêu em về vụ đó bao lâu nữa đây”

Park Yeeun thở dài thườn thượt trước lời của tôi. 

“Được rồi. Thế em thấy đề nghị của anh như nào?”

“Vâng?”

“Em không nghĩ ba người họ nên làm thân với nhau một chút sao?”

“Hừm…”

Park Yeeun quay phắt sang nhìn ba người một lúc rồi lại nhìn tôi. 

Một nụ cười tinh nghịch hiện ra trên khuôn mặt của con bé. 

“Em thấy ý kiến của anh cũng đúng đấy chứ ạ”

“Ý kiến hay đấy”

Tôi cũng cười khẩy, và ba người kia nhìn tôi như thể bị phản bội.

“Được rồi, vậy thì đi ngủ thôi”

Tôi nằm xuống, và Park Yeeun cũng nằm xuống cạnh tôi, chính xác là cách một khoảng. 

Song Ahrin càu nhàu đi về chỗ, còn Yu Daon và Jang Chaeyeon thì không chịu di chuyển. 

“Ah, mau phắn nhanh!”

“Tôi cần nhiều chỗ do có nằm ngửa hay nằm quay sang bên cũng như nhau”

“Tôi thì không ngủ nhiều nên cũng cần nhiều chỗ”

“Ah, hai cái đứa lòng dạ hẹp hòi này. Còn không di chuyển sau ba giây nữa thì tôi sẽ bắt cả hai đứng dậy nhảy tap đấy”

“Vào lúc đó thì cô đã bị đánh vào gáy và ngất xỉu rồi”

“Tôi chỉ có thể chịu đòn thôi…”

Ba người họ bắt đầu cãi vã qua lại.

Được rồi, hãy trở nên thân thiết hơn với nhau như vậy đi.

Vấn đề là cuộc cãi vã đó đã kéo dài suốt gần hai giờ đồng hồ. 

***

“Oáp…”

Cũng nhờ vậy, bây giờ tôi đang dụi đôi mắt ngái ngủ của mình và bắt đầu ăn canh cá minh thái mà Park Yeeun đã nấu. 

“Ngon hơn bữa ăn ngày hôm qua đấy”

“Ah, là vì em có luyện tập mà lại!”

“Đừng làm. Sẽ không có bữa tiệc tân gia thứ hai đâu”

“Ah, không được làm hai lần sao ạ…?”

“Vậy thì tại sao lại phải làm tiệc tân gia hai lần hả? Nếu muốn thì chuyển nhà đi”

“...”

Park Yeeun xúc một thìa ăn với vẻ mặt thực sự tiếc nuối. 

“Ah, sảng khoái thật đấy. Này, Tóc Trắng, đến lượt của cô rồi”

“Ăn đi này”

Cùng lúc đó, Song Ahrin trong bộ đồ ngủ đi ra khỏi phòng tắm trong khi dùng khăn lau khô tóc của mình. 

“Cái gì? Máy người đã bỏ tôi lại mà dùng bữa rồi sao?”

“Cũng chỉ vừa mới làm xong thôi mà. Chúng tôi không hề định bỏ cô lại—”

“Thôi không sao. Tôi đâu phải kiểu người sẽ cảm thấy bị bỏ rơi vì lo lắng từng chuyện cỏn con như vậy”

Song Ahrin hờ hững xua tay và lững thững đi đến, người phịch xuống một ghế ở bàn ăn rồi xúc một thìa.

“Ồ, gì đấy? Lần này đồ ăn cũng được đấy chứ?”

“Đó là đồ làm sẵn ạ”

“Bảo sao”

“Lần sau gặp mà em không luyện nấu ăn thì em không xứng làm người…”

Park Yeeun lẩm bẩm, nghiến chặt răng trước lời của Song Ahrin. 

“Hôm nay chúng ta làm gì đây? Cũng không cần phải đi làm mà”

“Phải ha”

Song Ahrin hỏi tôi trong khi xúc một thìa đồ ăn, và tôi cũng gật đầu. 

Trưởng Chi nhánh nhân từ đã thưởng cho Phòng Nhân sự ba ngày nghỉ phép để an ủi những tổn thương cũng như là vì công sức của chúng tôi khi làm việc hoặc giải quyết mấy biến cố dạo gần đây.

Thực ra, giọng nói đến từ đầu dây bên kia nghe như đang nghiến răng ken két vậy.

Nhưng đây đâu phải là lỗi của tôi? 

Nếu như Trưởng Chi nhánh có mặt thì việc này đã không xảy ra rồi. 

Đó không phải lỗi của tôi. 

Đó hoàn toàn là lỗi của Trưởng Chi nhánh vì đã không đến. 

Tôi mới là người phải oan ức này. 

Tôi đã nghe mấy lời đồn về tổ chức bí mật của Trưởng Chi nhánh Gangseo rồi đấy. 

“Hừm. Cũng được một thời gian rồi…”

Trước khi tôi có thể nói ‘đi ngủ thôi’, Park Yeeun đã giơ tay lên, cắt ngang lời tôi. 

“Chúng ta đi mua sắm đi ạ!”

“Đi mua sắm sao?”

Song Ahrin nhíu mày, và Yu Daon giật mình ngẩng đầu lên. 

“Mua sắm…”

“...Tóc Đen, cô chưa từng đi mua sắm bao giờ à?”

“Không, tôi có đi mua sắm rồi mà!”

Yu Daon ưỡn ngực nói với vẻ mặt tự tin. 

“Cô đã làm gì?”

“Tôi đi vào cửa hàng và yêu cầu tất cả những bộ đồ tốt thôi?”

“May là cô còn nhận lương từ Cục Quản thúc đấy, chứ không thì cô đã phá sản từ lâu về trước rồi”

Song Ahrin thở dài một hơi và nhìn Jang Chaeyeon. 

“Còn cô”

“Vẫn tự lo được”

“Được thôi”

Rồi Song Ahrin nhìn tôi. 

“Họ nói vậy đấy?”

“...”

“Tôi cũng nói vậy đấy”

“Ah. Tôi hiểu rồi. Cứ đi là được chứ gì, tôi sẽ đi”

“Uầy! Ah, nhưng mà em sẽ tự mua quần áo của mình nhé. Em đã nhận được quà tân gia rồi mà còn được mua quần áo cho nữa thì có hơi kỳ”

“Anh cũng không định mua cho em đâu”

“...”

Tại sao tôi lại phải mua cho cơ chứ? 

Còn chẳng phải là mừng tân gia. 

Park Yeeun nhìn chằm chằm vào tôi rồi đẩy nhẹ vào lưng tôi. 

“Được rồi, vậy thì anh mau đi chuẩn bị đi!”

“Hửm”

“Em sẽ thay quần áo, nên là anh cũng vào phòng và tự thay quần áo đi!”

“Này, anh vẫn chưa ăn xong—”

“Nhanh lên!”

“Được rồi, anh hiểu rồi mà”

Tôi đi vào phòng như thế bị đuổi đi bởi Park Yeeun. 

Cái cách đối xử lạnh nhạt này mặc dù tôi đã mua quà cho con bé. 

Đây chính là cái gọi là tính khí thất thường của giới trẻ ngày nay à?

Không biết tôi có như vậy vào tầm tuổi đó không nhỉ?

Giờ đây khi đã lớn tuổi hơn, tôi mới nhận ra là mình đã từng trẻ con như nào. 

Lần sau về gặp mẹ thì tôi phải mua quà đắt tiền chút mới được. 

“Chúng ta sẽ không gặp hiện tượng dị thường nào tại trung tâm thương mại đâu nhỉ?”

“Tôi định mang súng theo vì việc đó thực sự có thể xảy ra”

“Tôi cũng đã chuẩn bị bi rồi”

“Tôi cũng có mang theo cây dùi này”

“...Thật sự thì không phải đây gần như là ám ảnh cưỡng chế rồi sao ạ?”

“Nhóc nên thử sống trong Phòng Nhân sự đi. Nhóc sẽ biết được rằng đây không phải là ám ảnh cưỡng chế đấy?”

Vừa thay quần áo vừa lắng nghe cuộc trò chuyện ngoài cửa, tôi chìm vào suy nghĩ. 

Ừm, điều đó cũng không sai.

Tôi cũng nên chuẩn bị sẵn thôi. 

Tôi lấy ra khẩu súng quen thuộc từ trong túi áo, đồng thời, sổ hướng dẫn rơi xuống đất và mở ra. 

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng] 

[EYE - Ngay cả khi không có mắt thì vẫn có thể nhìn và nghe] 

1. Chỉ bởi vì không có mắt không có nghĩa là không thể nhìn và nghe. 

2. Để ví dụ đơn giản, khi đi xem một bộ phim thú vị, hãy luôn mang đồ dùng cá nhân của bạn theo bên mình. Sổ hướng dẫn cũng không phải là ngoại lệ. 

3. Dù có là hoạt hình hay phim đi chăng nữa, điều quan trọng không phải là xem cái gì, mà là xem cùng ai.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

-Thụp! 

Tôi đóng sổ hướng dẫn lại và cất nó túi áo trong.

“Mấy người xong rồi chứ?”

“Chúng tôi xong rồi!”

Nghe giọng nói rạng rỡ của Yu Daon, tôi mở cửa. 

“Được rồi. Vậy thì đi thôi”

***

Tôi đứng trước lối vào trung tâm thương mại. 

Đã bao lâu rồi tôi mới lại đến trung tâm thương mại nhỉ?

Lần cuối cùng là khi tôi đi mua sắm cùng với Yu Daon và Jang Chaeyeon, và rồi…

“Tầng hầm…”

“À…”

“...”

Hai người kia nhíu mày trước lời lẩm bẩm của tôi. 

Quả thật mang theo súng là một quyết định đúng đắn nhỉ? 

“Hửm?”

Và rồi, Yu Daon ngẩng đầu lên và chỉ về trước. 

“Không phải đó là Trưởng Chi nhánh sao?”

“...Đúng thật”

Nhìn theo hướng ngón tay cô ấy đang chỉ về, tôi thấy Trưởng Chi nhánh đang bước đi, diện trên mình chiếc váy hoa màu đen.

Phải nói như nào đây?

“Đó là loại quần áo mà mấy bà cô già trong khu người giàu mặc nhỉ?”

“Cô Ahrin”

“Sao hả? Tôi đâu có nói sai”

Song Ahrin cũng đã nói ra suy nghĩ của tôi. 

Đồng thời, Trưởng Chi nhánh nhìn quanh rồi hướng mắt về phía tôi. 

Khóe môi của cô ấy cong lên. 

Cô ấy nhìn tôi với vẻ mặt như đang nói rằng, ‘Thật may vì gặp được cậu, thằng nhóc này’.

Bình luận (5)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

5 Bình luận

:)))) tfnc
Xem thêm
Jang Chaeyeon chắc chắn là best girl vì nằm ngửa hay nằm nghiêng đều như nhau <(")
Xem thêm
TRANS
Cái phòng này toàn chán sống à mà cứ mở miệng ra là kháy chị đại thế?
Xem thêm
Ngol, đang bí đường thì vớ đc cọc
Xem thêm