• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

WN

Chương 117: Dưới lòng đất tại Đế quốc (4)

4 Bình luận - Độ dài: 1,684 từ - Cập nhật:

Ầm!!

Tiếng nổ dữ dội dần lắng xuống, và trước mắt Rudell lúc này là một viên ma thạch khổng lồ đầy những vết nứt lớn.

“Cái quái gì!? Chuyện gì vừa xảy ra vậy!?”

Trong lúc tình hình còn đang hỗn loạn, Iandel hét lên khi nhìn Rudell và Leje cũng đang tỏ ra bối rối không kém.

Thật ra, bản thân hai người cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả. Họ chỉ biết rằng Silfier đã làm gì đó.

“Các ngươi dám... giỡn mặt với ta như vậy sao!?”

Iandel nghiến răng ken két, tay siết chặt chuôi kiếm khi chứng kiến cảnh tượng đó. Từng đường gân tím ánh lên ma lực, tỏa ra luồng sát khí đáng sợ khi cậu ta trừng mắt nhìn cả hai.

Nhưng ngay lúc ấy…

Vrooom!!

“Lẽ nào...”

Từ viên Ma Thạch nứt vỡ vang lên tiếng rung động trầm thấp, rồi nó lại bắt đầu phát sáng dữ dội.

“Có vẻ vận may đã đứng về phía chúng ta rồi.”

“Chết tiệt!!”

Thấy vậy, Iandel nhếch mép cười, còn Rudell thì tặc lưỡi khó chịu.

Có lẽ sức công phá vẫn chưa đủ chăng?

[X-Xin lỗi...!! Là do tôi chế quả bom đó vội quá!!]

“Không sao. Chỉ cần câu giờ là đủ rồi nhỉ?”

Rudell đáp lại giọng của Silfier vang lên trong tai bằng cách tập trung ma lực của mình. Thế nhưng, sau trận chiến liên tục, lượng ma lực trong người cậu gần như đã cạn kiệt.

Tất nhiên, cậu vẫn còn một kế hoạch cuối cùng.

“Leje.”

“Biết rồi. Anh lại muốn em câu giờ chứ gì?”

Như thể đọc được suy nghĩ của cậu, Leje siết chặt chuôi kiếm với vẻ mặt căng thẳng, còn Rudell thì chỉ lặng lẽ gật đầu.

“Cậu định tiếp tục thật à? Không còn cơ hội nào nữa đâu. Hơn nữa, ma lực của cậu đã cạn kiệt rồi.”

“Dù sao thì ta cũng không muốn ngồi yên chờ chết như vậy.”

Nếu thứ kia được kích hoạt, tất cả, kể cả họ sẽ chết. Nếu cái chết là điều không thể tránh khỏi, vậy thì Rudell sẽ chọn cách chống lại đến giây phút cuối cùng.

“Hahaha! Hay lắm!! Nhìn lũ sâu bọ vùng vẫy thế này mới thú vị chứ!!”

Iandel cười ha hả trước câu trả lời của Rudell. Vầ rồi, như một tín hiệu, Leje lao thẳng vào hắn.

Thanh kiếm được cường hóa bằng ma lực của hai người lại va chạm với nhau tạo nên tia lửa bắn tung tóe.

Rudell tập trung tinh thần, để mặc hai người lại phía sau. Dù lượng ma lực trong người gần như cạn kiệt, cậu vẫn còn một lá bài tẩy cuối cùng.

Mình không định dùng thứ này ở đây, nhưng...

Đó là chiếc vòng tay chứa đựng một lượng ma lực khổng lồ mà cậu đã nhận từ Kahran. Chỉ cần dùng nó, cậu có thể bổ sung lại lượng ma lực đã cạn kiệt.

“Không còn cách nào khác nữa rồi.”

Vừa lẩm bẩm, Rudell vừa giật mạnh chiếc vòng tay. Ngay khi nó rời khỏi tay, một nguồn ma lực khổng lồ bắt đầu tràn vào cơ thể cậu.

Nguồn sức mạnh tuôn trào dường như đang đánh thức mọi giác quan đã ngủ quên của Rudell. Cậu cảm thấy sinh lực và lượng ma lực của mình cũng dần hồi phục.

“C-Cái!?”

Khi đó, Iandel quay đầu lại nhìn với ánh mắt không giấu nổi vẻ kinh ngạc.

“Còn có thời gian rảnh mà nhìn sang chỗ khác sao?”

“Ugh!?”

Ngay lúc đó, Leje nở một nụ cười nhạt rồi vung kiếm. Cùng với âm thanh kim loại va chạm chát chúa, có một tiếng rên trầm thấp phát ra khi Iandel bị đẩy lùi.

Âm thanh vang vọng rợn người từ viên ma thạch ngày một lớn hơn. Dù vậy, Rudell vẫn tiếp tục dồn sức tập trung ma lực.

Và rồi…

“Tránh ra!!”

“Gyaaah!”

Âm thanh va chạm chói tai lại một lần nữa vang lên giữa thanh kiếm của Iandel và Leje. Leje thét lên đau đớn khi bị hất văng đi, lăn tròn trên mặt đất.

Cô nằm bất động như đã ngất lịm đi. Thấy vậy, Rudell chỉ biết nuốt xuống một ngụm nước bọt.

“...!!”

Giờ không còn đường lui nữa. Không thể phí phạm khoảnh khắc ngắn ngủi mà Leje tạo ra được.

“Không thể dừng lại một chút được à!?”

Iandel không chút do dự mà lao thẳng về phía Rudell. Thanh kiếm cậu ta cầm trong tay tỏa ra ánh sáng khủng khiếp khiến Rudell theo phản xạ nhắm nghiền mắt.

Chỉ cần vài giây. Nếu có thể cầm cự thêm vài giây nữa thôi...!!

Nghĩ vậy, Rudell dồn hết sức nâng cao ma lực của mình.

“Rudell!!”

Bụp!!

Một cây rìu hai tay quen thuộc bay đến từ phía xa đánh bật thanh kiếm của Iandel khiến hắn loạng choạng rồi lùi lại với tiếng rên rỉ khẽ khàng.

Ngay khoảnh khắc đó, một kẽ hở nhỏ đã xuất hiện. Chỉ là khoảnh khắc thoáng qua, nhưng như thế là quá đủ.

Và rồi…

“Bọn ta thắng rồi.”

Rudell tuyên bố, đồng thời giải phóng toàn bộ ma lực đã tích tụ.

____________________________________

Ugh...

Rudell tỉnh lại vào buổi sáng sau một ngày hôn mê. Đầu cậu quay cuồng, cảm giác buồn nôn dâng trào cứ như thể sẽ nôn ngay lập tức vậy.

Cũng không có gì quá bất ngờ khi cậu đã cố gắng vượt giới hạn của mình để nâng cao ma lực...

“Anh tỉnh rồi à?”

“Ah...”

Khi Rudell quay đầu về hướng giọng nói quen thuộc thì thấy Leje đang nằm trên giường bên cạnh.

“Khoan, tay em bị sao thế?”

“Cái này à? Họ bảo là bị thương nhẹ. Được linh mục chữa trị rồi nên sẽ sớm khỏi thôi.”

Leje vừa nói vừa đưa cánh tay quấn băng ra trước mặt Rudell. Trông cử động không có gì bất tiện, có vẻ cô không bị thương quá nghiêm trọng.

“Vậy thì tốt rồi.”

“Còn anh thì sao? Ổn chứ?”

“Anh có hơi chóng mặt, nhưng chắc cũng sẽ hết nhanh thôi.”

Rudell chậm rãi hít vào để điều hòa hơi thở của mình. Không lâu sau, khi cơn choáng váng dần dịu lại, cậu quay sang nhìn Leje và hỏi:

“Mà, rốt cuộc mọi chuyện là sao? Đây là đâu? Có gì xảy ra sau lúc đó vậy?”

“Hỏi từng câu một thôi. Trước hết, đây là điện thờ của Giáo hội Gaia.”

“Điện thờ? Anh bất tỉnh bao lâu rồi?”

“Cũng không lâu lắm, khoảng một ngày?”

“Hmm...”

Nghe vậy, Rudell khẽ ‘hừm’ một tiếng với vẻ mặt nghi hoặc.

Một ngày mà kêu là “không lâu lắm” sao?

“Anh may mắn lắm đấy. Sau khi anh phá nát viên ma thạch và tên kia định giết chúng ta, viện quân của giáo hội đã đến kịp thời. Là Thánh kị sĩ Đoàn.”

“Thánh kị sĩ Đoàn?”

Đó là lực lượng vũ trang đặc biệt trực thuộc mỗi giáo hội, đồng thời là trụ cột giữ cân bằng quyền lực giữa các quốc gia trên lục địa.

“Ngay cả tên đó cũng không dám đối đầu với Thánh kị sĩ Đoàn. Hắn đã lập tức rút lui rồi.”

“Ra là vậy...”

Sau trận chiến với Leje, hẳn là cậu ta sẽ không liều lĩnh đụng độ với lực lượng mạnh như vậy.

“Nè, lúc nào anh cũng bảo em đừng gây chú ý, thế mà giờ chính anh lại tạo ra một mớ hỗn độn như thế...”

“Hả? Em nói gì cơ?”

Rudell nghiêng đầu thắc mắc trước lời Leje. Cô khẽ thở dài một tiếng, bước tới bên cửa sổ rồi kéo rèm sang một bên và nói:

“Nhìn đi. Do anh làm đó.”

“A…”

Trước mắt Rudell là một khối tinh thể đen khổng lồ dựng lên giữa lòng thành phố.

Nó là dạng ma lực vượt ngưỡng giới hạn đã ngưng tụ, kết tinh lại thành dạng “bóng tối” mà cậu đã từng tạo ra ở Vương quốc.

“Có không ít người nói muốn gặp anh sau chuyện đó. May mà Tổng Giám mục đã cho họ quay về hết rồi.”

“C-Chắc anh phải gửi quà cảm tạ rồi...”

Sự yên bình mà cậu có được lúc này phần lớn nhờ vào thành ý của Tổng Giám mục. Nếu không có bà, hẳn là mọi chuyện đã trở nên vô cùng phức tạp.

Và rồi, ngay khi Rudell đang trò chuyện cùng Leje thì…

Cốc cốc.

Có tiếng gõ cửa vang lên. Khi cậu quay đầu lại, thi cánh cửa đã mở ra. Người xuất hiện là Eleor cùng với Meles, Tổng Giám mục của chi nhánh Giáo hội Gaia tại Đế quốc.

“Eleor. Và... Tổng Giám mục?”

“Ta mừng vì cậu đã tỉnh.”

“Cậu thấy sao rồi?”

Tại sao hai người họ lại tới đây?

Khi Rudell còn đang thắc mắc, cả hai đồng loạt cúi đầu chào cậu.

“Tôi vẫn còn hơi chóng mặt, nhưng chắc sẽ ổn thôi.”

“Vậy thì tốt.”

“Về phía giáo hội thì...”

“Đừng lo. Bất kể kế hoạch của bọn chúng là gì thì giờ cũng đã tan thành mây khói cả rồi.”

Dù đã được Leje kể nhưng phải đến khi được chính miệng họ xác nhận thì Rudell mới có thể thật sự thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng rồi, Rudell đã để ý thấy Eleor và Meles nhìn cậu một lúc lâu:

“Hai người có chuyện gì muốn nói à?”

“Thật ra thì, hiện đang có một vị khách muốn gặp cậu.” Meles đáp.

Ai mà quan trọng đến mức đích thânTổng Giám mục phảiđến báo vậy?

Trong đầu Rudell lướt qua một vài cái tên khả dĩ, nhưng rồi cậu lại chăm chú nhìn về phía Meles.

Và…

“Đại thần của Đế quốc, Wilhelm Franz.”

“Hả...?”

Trước câu trả lời ấy, Rudell chỉ biết thốt lên một tiếng đầy kinh ngạc.

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận