Vol 1 Cứu thế giới hay bỏ mặc nó?
Chương 08 Thử thách đầu tiên (2)
0 Bình luận - Độ dài: 2,848 từ - Cập nhật:
Cuộc thi xếp loại học viên, nơi mà người chơi phải đấm nhau với những con thú đặc biệt do giáo sư triệu hồi để vượt qua, vốn học viên chỉ cần săn đúng một con bất kỳ thôi là đủ để không bị đuổi học, dù vậy trong quá khứ vào ngày đầu tiên phát hành trò chơi thì không có ai vượt qua nó được cả.
Nói nghe có vẻ thảm hại nhưng đó gần như là điều đưa nhiên sẽ xảy ra đối với những người không có tí kinh nghiệm chiến đấu hay săn bắn gì, lúc đó hầu hết mọi người còn chưa hiểu hết cơ chế game và cũng chưa ai sử dụng được phép thuật, họ cầm giáo mác, dao, kiếm để săn những con thú nhưng không ai qua nỗi, dù khó là thế nhưng nó lại khá cần thiết.
Ma thú, quỷ nhân và con người.
Đó là 3 loại kẻ địch trong trò chơi, mỗi loại đều có cách chiến đấu riêng biệt dành cho chúng, ví như không thể dùng kỹ thuật chiến đấu giữa người với người mà đem đánh với bọn ma thú được, vai u thịt bắp, có chém hay đâm cũng chẳng xi nhê, một số còn có bộ lông dày nên còn chẳng để lại một vết xước trên da nếu có chém.
Mục đích cuộc thi này là học cách đối phó với chúng, với cả người chơi lẫn các học viên.
Dạo bước trong khu rừng ẩm ướt, bước qua những ngọn cỏ cao còn đọng lấy những giọt sương buổi sáng, dù cho cuộc thi này từng là nỗi ác mộng đối với người chơi trong quá khứ nhưng sau 10 năm thì đây chỉ còn là một cuộc dạo chơi trong rừng.
Bây giờ mặt trời còn chưa ló dạng nên không khí còn có chút ẩm ướt, dù không thích lắm nhưng tôi không thể chậm trễ được, bởi lẽ nếu tôi nhớ đúng thì thời gian để tên Lapharen đó trở thành quỷ nhân vào khoảng đâu đó 8-9 giờ sáng.
“Con khốn chết tiệt.”
Dù đã phần nào lường trước sự xuất hiện của Rosalia nhưng việc cô ta gia nhập nhóm của Rohan đã hoàn toàn phá hủy kế hoạch giết Irina của tôi, bởi lẽ với sự xuất hiện của Lapharen thì việc lợi dụng tình hình để giết đám Irina hoàn toàn là dễ dàng và ít rủi ro, tuy nhiên nếu có Rosalia thì điều đó không thể xảy ra.
Đế quốc sẽ dễ dàng truy dấu.
Trong game thì dù có giết người thì cùng lắm học viện cũng là người ra mặt điều tra, nhưng vì vốn cái học viện này đầy vấn đề từ gián điệp đến mấy tên tham nhũng nên việc trốn cũng khá dễ, tuy nhiên nếu đụng đến những người thuộc hoàng tộc như Rosalia thì hoàn toàn là một chuyện khác.
Đội điều tra của đế chế sẽ ra mặt.
Trong quá khứ có một vài lần chơi tôi giết Rosalia và phải cực kỳ chật vật với đội điều tra của đế chế, họ làm tôi chật vật đến mức kể từ những lần chơi ấy tôi phải ở trong tàn tích mới có thể ngủ ngon.
Chính vì vậy tôi cực kỳ ghét cô ta.
Điều kiện mà tôi đưa ra với Rosalia không phải chỉ đơn thuần do cảm xúc đưa đẩy, hơn ai hết tôi hiểu cô ta dai dẳng đến mức nào nếu đã trở thành mục tiêu của cô ta.
Tương lai không chắc chắn điều gì cả, nên mình cần đối phó với cô ta càng sớm càng tốt.
Nhìn về phía mặt trời đang dần ló dạng, tôi cất lấy cuốn sổ tay vào trong chiếc túi đeo chéo của mình rồi rút thanh kiếm ra, bỗng chốc có một con lợn rừng lao về phía tôi với tốc độ chóng mặt, còn tôi thì chỉ đơn giản chĩa kiếm về phía nó.
“Crack.”
Con lợn đâm đầu thẳng vào thanh kiếm của tôi rồi liền tan biến, sau đó nó để lại cho tôi một viên bi màu cam.
“Vẫn quá tốn sức.”
Dù tôi đã để nó tự đâm đầu vào kiếm của mình nhưng lực giật vẫn khiến tôi cảm thấy đau tay, thấy vậy tôi liền khó chịu cất thanh kiếm đi.
Nếu dùng kiếm thì mình sẽ không có đủ thể lực để vượt qua cô ta.
Chỉ với một va chạm tôi phần nào đoán được chính xác lượng điểm tối đa mà bản thân kiếm được nếu dùng kiếm. Bởi lẽ rong cuộc thi này điều quan trọng là giữ thể lực, bởi sẽ chẳng có thứ gọi là thức ăn trong cái khu rừng này, dù tôi hoặc những người khác đều hoàn toàn có thể bắt một con cá và nướng lên ăn nhưng nó tốn quá nhiều thời gian.
Tuy nhiên dù cố giữ thể lực như thế nào thì tôi chắc chắn sẽ kiệt sức nếu săn quá nhiều con bằng kiếm, vì dù gì cơ thể này cũng có thể lực vô hạn, chứ không tôi đã đồ sát cả khu rừng này rồi.
Vì vậy mục tiêu của tôi là những con quái vật cấp cao nhất, tức là những con quái vật tím và chàm. Nhưng ưu tiên của tôi không phải chúng bởi tôi cần vài thứ mà chỉ có thể tìm ở đây, dù tôi thật sự có thể bị đuổi học bởi nhóm Rosalia kia quá mạnh nhưng tôi luôn có phương án dự phòng nếu tôi thiếu thời gian.
Nếu quá gấp rút, mình phải săn một con đen hoặc trắng.
Không chỉ có những con có màu theo 7 sắc cầu vồng mà còn có 2 con quái vật ẩn trong cuộc thi này với mỗi con 50 điểm, việc tìm nó đối với tôi khá dễ vì lần chơi nào chúng cũng ở yên một chỗ, tuy nhiên với việc giết nó thì tôi sẽ chịu hậu quả là những nhân vật chơi được sẽ yếu đi trông thấy và ảnh hưởng rất lớn đến cốt truyện nên đó sẽ luôn là phương án cuối cùng.
Với cả nếu giết chúng thì mình cũng khó mà trốn được.
Việc giết đám quái đặc biệt chắc chắn sẽ bị học viện để ý, tuy nhiên tôi lại khá ghét điều đó nên muốn tránh nó hết mức có thể.
Bỏ túi viên bi và tiếp tục dạo bước trong khu rừng náo nhiệt, thi thoảng tôi cũng gặp những nhóm khác đang săn quái vật, đôi lúc tôi gặp những người đơn độc đang bị một con tím đuổi chạy té khói nên tiện tay lụm luôn con quái vật, nhìn chung cuộc thi này chỉ như một cuộc dạo chơi với tôi.
Cứ thế tôi đi dạo vài giờ và nằm tạm nghỉ bên bờ suối.
Ngồi một bên suối, tôi vừa ngồi ngắm cảnh sắc nơi đây trong khi tận hưởng âm thanh róc rách của dòng suối, nhưng ngồi một lúc tôi nhìn cái bóng râm mà tôi đang trú.
“Một tiếng nữa nhỉ.”
Chỉ còn một tiếng nữa thôi cuộc thảm sát sẽ diễn ra, dù vậy tôi không quá lo lắng, dù vẫn còn ở xa nhưng tất cả đều theo kế hoạch.
Tôi đứng dậy và đi về một hướng nào đó với vẻ nhàn nhã.
***
“Mày làm gì đấy! Không nhanh chân mà đi!”
“Xin lỗi…Nhưng…mình mệt quá…”
“À, đây rồi.”
Nghe thấy tiếng trách móc lẫn cầu xin ở gần đó thì tôi liền xác định được phương hướng, nhưng tôi không lao thẳng ra mà ở đó lén lút đi xem kịch hay.
“Đi nhanh lên!”
Một nhóm gồm 5 người xuất hiện trước mặt tôi, trong đó có 4 nam 1 nữ, một sự phân chia giới tính tuyệt vời, trong đó có 2 kiếm sĩ, 1 cung thủ và 1 pháp sư dựa theo những gì họ cầm, còn người còn lại thì sao? Chà, cậu ta chỉ đi theo đoàn trong khi phải cõng cô gái.
“Đi nhanh lên con lợn!”
Cô gái quát thanh niên béo ú đang cõng mình.
“Mình…Mệt quá…”
“Á!”
Nói xong thanh niên ngã gục về phía sau, theo đó cô gái cũng rơi theo và ngã xuống nền đất, nhìn thấy điều đó mấy thanh niên khác đi cùng cô ngay lập tức bâu lại chỗ cô gái và cẩn thận dìu cô dậy.
“Ây da đau quá…”
“Này thằng chó! Sao mày dám ngã hả!”
“Xin…Xin lỗi…Tớ mệt qu- Á!”
Một tên thanh niên chẳng cho cậu béo nói hết lời mà đá vào mặt cậu ta, nhưng dù vậy cậu béo chẳng dám phản kháng gì mà chỉ biết nằm dưới đất mà thút thít, thấy vậy thanh niên còn chưa hài lòng còn đá thêm mấy phát vào bụng cậu béo.
“Ặc!...Làm ơn…Th-Ặc!”
“Được rồi, Ivan, như thế đủ rồi.”
“Nhưng, Lena như vậy chẳng phải là quá nhẹ với tên này sao! Dù gì cậu cũng-”
Lena bỗng dưng nở một nụ cười đê tiện và chặn miệng Ivan lại, hai người phía sau thấy vậy cũng nở một nụ cười đê tiện y hệt, từ xa tôi nhìn cảnh tượng này mà không khỏi ngứa tay, vì tôi thích đánh mấy tên nở nụ cười đó lắm, nhưng tôi vẫn cố kìm lại bản thân, bởi lẽ chưa phải lúc.
Nhìn cậu thanh niên từ từ đứng dậy sau khi Ivan ngừng đánh tôi có chút khâm phục, bởi lẽ nếu cơ thể này bị đánh thì tôi cũng chưa chắc có thể đứng dậy được như cậu ta, nếu chỉ so về mặt thể chất thì có thể cậu ta còn cao hơn tôi hiện tại. Nhưng dù là khâm phục là vậy tôi vẫn ngồi đây nhìn, bởi lẽ tôi chưa đến lúc để tôi xuất hiện.
Khi cậu béo đã có thể đứng dậy thì cậu ngay lập tức cúi đầu xin lỗi cô gái tên Lena, dù vậy cô gái tỏ vẻ không bận tâm rồi từ từ nâng mặt cậu ta lên và nhìn cậu một cách trìu mến mà không khỏi cảm thấy kinh tởm.
“Ọe.”
Nhìn cái mặt giả tạo của Lena tôi còn cảm thấy buồn nôn hơn cả đống bầy nhầy mà tôi đã tạo ra sau khi đấm chết 100 người bằng tay không trong game, dù vậy tôi vẫn cố nén lại để tiếp tục xem chuyện gì sẽ diễn ra tiếp theo.
“Cậu, không sao chứ?”
Lena hỏi với vẻ quan tâm giả tạo, dù vậy cậu béo vẫn mặt đơ ra như thể nhìn thấy chân ái của đời mình mà cứ ngẩn ra.
“Mình…Không sao…”
“Không sao là tốt rồi, với cả mình có quà cho cậu, coi như là quà xin lỗi vì đã quát mắng cậu lúc nãy…”
Ngay khi Lena nói điều đó thì mặt cậu béo ngay lập tức đỏ chót, bất ngờ Lena nắm lấy cổ áo của cậu béo và từ từ kéo cậu ta lại như thể muốn hôn, trước hành động bất ngờ của Lena thì cậu béo bày ra vẻ mặt hết sức lúng túng điển hình của mấy tên nhát gái.
“Rẹt!”
Nhắm mắt lại và cả hai bên như thể chuẩn bị hôn nhau khiến tôi chỉ muốn che mắt lại vì không muốn nhìn thấy cảnh mắc ói này, nhưng một âm thanh bất chợt vang lên lại khiến tôi mở mắt ra.
“Mày có tư cách gì để mơ tưởng đến ta hả con lợn!”
“Ực!”
Lena đã xé toạc cái áo của cậu béo và để lộ lớp da trần phía trong trước ánh mắt thích thú của mấy tên thanh niên, không dừng lại ở đó cô ta còn đá vào hạ bộ của cậu béo khiến cậu ta gục xuống đất.
“Tao là con gái của một gia tộc tử tước cao quý, một bông hoa mà nhiều người ước mong có được…Còn ngươi! Ngươi chỉ là một tên béo ngu si, một thường dân quèn sống trong cái chuồng ngựa bẩn thỉu! Ngươi có tư cách gì mà nhìn tao với ánh mắt đó!”
Lena bực bội liên tục đá và giật tóc của cậu béo tội nghiệp, trong khi đó những tên thanh niên ở gần đó chỉ biết nhìn mọi việc đang diễn ra với vẻ thích thú. Nhưng mọi chuyện không dừng lại ở đó.
“Mày không có tư cách bước chân vào đây đồ bẩn thỉu! Ngươi cũng không có tư cách để có thể chung trường với bọn ta, học viện Arcatia không dành cho đồ thấp hèn như ngươi!”
“Xoẹt!”
“Đừng mà…”
Lena bắt đầu xé toạt bộ đồ mà cậu béo đang mặc, dần dần từ trên xuống dưới, từ áo đến quần, tất cả đều bị xé toạc, nếu không xé được bằng tay thì Lena lấy ra một con dao và cắt bộ đồ của cậu ta trong tiếng cầu xin của cậu béo, còn những tên kia vẫn mỉm cười khoái chí, mãi đến lúc cậu béo chỉ còn mỗi cái quần sọt thì Lena mới ngừng với vẻ thỏa mãn.
“Tại sao…cậu lại…làm vậy với…Mình…Lena…”
Cậu béo thút thít nhìn Lena, dù vậy cô chẳng hề quan tâm mà chỉ đá cậu một cái thẳng vào mặt.
“Bọn mày làm đi, hiếm lắm mới có cơ hội như này, nếu bị thương quá nặng thì cứ bảo do quái vật là được.”
“Hê hê, ở trường bọn này chưa được đã tay lắm, lúc đó sợ mày bị nặng quá nên mới dừng nhưng bây giờ thì đừng hòng nhé.”
Ivan cùng những tên thanh niên khác nở một nụ cười đê tiện và từ từ tiến lại gần cậu béo, thấy vậy cậu béo chỉ biết lùi lại một cách tuyệt vọng, nhưng trước những kẻ bắt nạt thì điều này càng khiến chúng thích thú hơn mà cười một cách điên dại.
Với một nụ cười thích thú Ivan liền lao tới và đá vào đầu cậu béo, máu bắt đầu ứa ra từ miệng cậu nhưng điều đó càng khiến hắn ta thích thú hơn, nhưng khi hắn định đá thêm cú nữa thì một điều bất ngờ đã xảy ra.
“Bùm!”
Một quả cầu lửa bắn thẳng vào tên Ivan và đẩy hắn văng ra xa, đồng bọn của hắn cũng bất ngờ không kém mà chỉ biết nhìn chằm chằm vào Ivan, dù vậy đòn đó chỉ để lại một vết bỏng nhỏ trên da cũng như làm cháy xém bộ đồng phục của hắn ta, trong khi đó cậu béo chỉ biết nhìn mọi người với ánh mắt kinh hoàng đến tột độ.
“Thằng chó! Sao mày dám sử dụng phép thuật!”
“Con lợn chết tiệt!”
“Á! Xin l-”
“Bụp!”
Đám thanh niên hung hãn không thèm quan tâm đến lời cậu xin của cậu béo mà đánh đập cậu một cách tàn bạo, trong khi đó Ivan với sự tức giận hiện rõ trên mặt đang lê bước về phía cậu béo với cây gậy trên tay.
Tiếp đó tên béo bị đánh đập không thương tiếc, từng cú đánh giáng xuống tên béo như thể không xem cậu ta là con người.
Sau một lúc như vậy tên Ivan mới nguôi giận mà dừng lại, nhưng việc bắt nạt không dừng lại ở đó.
Ivan đứng trước mặt tên béo và làm gì đó, ngay sau đó một dòng nước màu vàng xuất hiện và rơi xuống mặt cậu béo.
“Ivan! Tại sao cậu dám đại tiện trước mặt tôi vậy hả!”
“Hừ, tại sao tôi lại phải quan tâm đến cô cơ chứ? Lena.”
Ivan đáp lời rồi kéo quần mình lại, Lena dù hơi bực bội nhưng chẳng mấy để tâm.
“Ivan, giờ tên này xử lý sao đây?”
“Cứ để nó đấy đi, đằng nào nó chẳng bị đuổi học.”
Nói xong đám người Ivan cao ngạo rời đi, để mặc cậu béo nằm khóc thút thít một mình giữa khu rừng, khi chúng rời đi một dòng năng lượng kỳ lạ bắt đầu xuất hiện trên người cậu ta.
Thấy vậy tôi không ngồi yên nữa mà từ từ tiếp cận cậu ta, nhìn cái cơ thể bầm dập ấy tôi bỗng nghĩ về tôi của quá khứ, dù cho tôi vốn khá tàn bạo nhưng tôi không có sở thích hành hạ người khác để mua vui, nếu là kẻ thù tôi sẽ chém chết nhanh nhất có thể chứ không tích dây dưa quá lâu, bởi lẽ việc dày vò như thế cực kỳ rủi ro vì có nhiều khả năng họ sẽ như cậu béo.
“Được rồi, liệu cậu sẽ trở thành quỷ nhân hay trở thành thuộc hạ của tôi, Lapharen.”
Tôi nói với một giọng trầm rồi truyền mana vào đầu cậu ta.


0 Bình luận