Thức dậy ở thế giới game
Rung chấn ngàn năm
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1 Cứu thế giới hay bỏ mặc nó?

Chương 18 Vở kịch hạng 3 (1)

0 Bình luận - Độ dài: 3,152 từ - Cập nhật:

Sau vòng 1 thì đã đến giờ trưa trong khi mọi người kéo đến căn tin như lũ đầu mùa khiến cái hàng người đợi đến lt lấy đồ ăn nó dài đến mức mọi người phải xếp ra tận ngoài hành lang, biết trước điều đó tôi đã đến lấy đồ ăn trước và ngồi ở một góc của căn tin.

Vừa ăn tôi vừa nhìn cuốn sổ đặt trên bàn với tâm trạng rối bời.

Kế hoạch giết Irina đã ấp ủ trong tôi suốt cả tuần nay, kể từ ngày tôi đến thế giới này cho đến hiện tại tôi vẫn không quên điều đó, nhưng sắp đến lúc thực hiện kế hoạch ấy tôi lại do dự.

Nhìn những học viên đang vừa ăn vừa trò chuyện gần đó lòng tôi bỗng nổi lên một cảm giác lạ, không như trước kia bây giờ thế giới này là hiện thực chứ không phải game và họ cũng không phải là những dữ liệu được lập trình sẵn nữa, trước sự thật ấy tôi không chắc bản thân có thể giết họ như trước kia không.

Không có lần chơi lại tiếp theo, không có chuyện chết rồi hồi sinh, bây giờ tôi chỉ có một mạng, chết là hết và bọn họ cũng vậy.

Vậy là cô đã tính đến chuyện này.

Nghĩ về Irina trong trò chơi khiến tôi có chút khó chịu, dù cô ta thật sự là một người hiền lành và có phần nhút nhát nhưng với tôi cô ấy không gì khác là một mối phiền nhiễu.

Tôi chọn cô ta chỉ không bởi cô ta có tiềm năng lớn mà cô ta là kiểu người cố chấp đến khó chịu, đến cuối cùng khi tôi đã biến cô ta thành kẻ mạnh nhất tôi từng đối mặt thì niềm tin về công lý của cô ta vẫn không thay đổi dù chỉ một chút, nếu không nhờ niềm tin ấy thì cô ta đã sớm tự sát trước những gì tôi gây ra cho cô ta.

Mình nên kiểm tra trước.

Nhìn xuống cuốn sổ tay của tôi, một vòng phép cực phức tạp được vẽ trên đó, về độ khó nó ngang ngửa một phép cấp 5 nhưng lượng mana tiêu thụ ở mức vừa đủ để không gây hại cho tôi, với thứ này tôi sẽ quyết định xem Irina đó có phải kẻ mà tôi biết hay không.

Tôi đóng cuốn sổ và nhìn sang người đang tiến về phía chỗ tôi, mái tóc vàng óng mượt và đôi mắt xanh dương sâu thẳm cùng với cây katana đeo ở thắt lưng, Eleris, biến số lớn nhất cho kế hoạch sắp tới của tôi đang tiến về chỗ tôi với một khay ăn.

“Em ngồi đây được không? Tiền bối?”

“Được thôi.”

Eleris thản nhiên ngồi xuống đối diện tôi, nhìn cách cô ấy ăn lấy miếng bít tết một cách vụng về thì tôi phần nào chắc chắn cô ta đến đây chưa lâu, xét trên việc cô ta có thể sử dụng katana một cách tương đối và việc sử dụng dao nĩa vụng về thì khả năng cao cô ta là người phương đông.

“Ăn ngon chứ?”

“Tài nấu ăn của đầu bếp thật không chê vào đâu được, nhưng em lại không thể nào quen cách dùng dao nĩa.”

Nghe cô ta ngầm ám chỉ bản thân dùng đũa, thấy thế tôi chỉ điềm tĩnh cắt lấy miếng thịt trên dĩa của mình rồi nhìn cô ta, người dường như đang khá bối rối trước độ thành thục của tôi.

“Em thấy cuộc sống học viện thế nào? Có như mong đợi không?”

“Cảm ơn anh đã quan tâm, những gì em trải nghiệm cho đến giờ còn hơn cả mong đợi, vậy tiền bối thấy thế nào?”

“Tệ hại.”

Cô ta khựng lại một nhịp khi nghe câu trả lời của tôi, còn giờ thì tôi chắc chắn cô ta không phải là người thế giới này nhưng không vì vậy tôi có thể thoải mái với cô ta.

Mình không biết mục tiêu của cô ta là gì.

Đó là vấn đề lớn nhất, nếu cô ta có mục tiêu khác với tôi thì tôi sẵn sàng không can thiệp, nhưng nếu có thì tôi sẵn sàng trừ khử cô ta ngay và luôn.

“Em hiểu rồi, vậy anh nhớ cuộc sống trước kia đúng chứ?”

“Không, nhưng tôi cũng không thích cuộc sống ở đây.”

Tôi nuốt lấy miếng thịt rồi nhìn thẳng vào mắt cô ta, cái đôi mắt màu xanh dương ấy dường như đang ẩn chứa một suy nghĩ nguy hiểm gì đó, thấy thế tôi phần nào đoán được mục tiêu của cô ta.

“Chắc hẳn cô thích những người bạn mới của mình nhỉ?”

“...”

Cô ta nhìn tôi với ánh mắt như thể muốn giết tôi ngay tại đây, thấy thế tôi không khỏi bật cười bởi lẽ cô ta phần nào giống tôi ở vài điểm.

“Irina, tôi chỉ muốn cô ta, đổi lại cô có thể sử dụng Lapharen sau khi tôi xong việc.”

“Ý anh là gì…”

“Cô cũng biết chuyện đó sắp xảy ra đúng không?”

Bầu không khí liền trở nên căng thẳng khi tôi vừa dứt lời, cô ta nắm chặt con dao như thể chuẩn bị tấn công tôi đến nơi, giữa bầu không khí ấy Lapharen với khay ăn trên tay chỉ biết ngồi bên cạnh mà chẳng nói lấy một lời.

“Con bé có tội tình gì với anh…”

“Tôi có mối thù riêng với cô ta.”

Eleris nhìn tôi với ánh mắt bối rối như thể chẳng hiểu tôi đang nói cái gì, tôi cũng chẳng buồn giải thích mà quan sát lấy xung quanh, mọi người dường như khá chú ý đến chúng tôi vì một lý do nào đó.

“Với cả cô không để ý sao, mọi người đang nhìn chúng ta kìa, cô không sợ tin đồn à? Việc có mối quan hệ với tên cặn bã Aiden không phải là điều gì đó dễ chịu đâu.”

“Không cần anh phải lo, dù gì chúng ta cũng là hôn phu mà.”

Tôi chết lặng trước thông tin bất ngờ ấy, nhưng rồi chợt nhận ra điều gì đó tôi liền ngừng ăn, ở bên cạnh Lapharen thậm chí còn bất ngờ đến mức làm rơi cả dao nĩa xuống sàn.

Đợi đã khi mình vừa tới đây mình đã phát điên đúng không?

Tôi vẫn còn nhớ rất rõ những dấu hiệu mà sơ Maria và lão già Gaven đã nói khi tôi mới đến thế giới này, ban đầu tôi không để ý nhưng giờ tôi đã ngờ ngợ ra vài điều.

 “Âm tính, với những dấu hiệu như cả cơ thể bị tổn thương do cường hóa cơ thể quá mức, mất nhận thức về bản thân và một vài triệu chứng nhỏ khác, thì tôi tự tin khẳng định cậu bé không có dấu hiệu bị quỷ hóa mà thay vào đó là giống bị mất kiểm soát do bộc phát mana hơn.”

“Cô có chắc không? Cậu ta vừa mới lao vào tôi như một tên bị quỷ hóa mấy ngày trước đấy, nếu không có áo giáp cường hóa thì tôi đã chết rồi.”

Nhớ lại những lời họ nói tôi liền nhớ đến một sự kiện sẽ diễn ra vào cuối năm, lúc đó những học viên sẽ trúng một loại độc gây bộc phát mana và phát điên trông chẳng khác gì quỷ nhân, bởi loại độc đó được sử dụng trong tương lai nên tôi đã không để ý đến nhưng với Eleris, một người đến từ thế giới khác giống tôi ở đây thì không lẫn vào đâu được, cô này chính là người đã đầu độc Aiden và là nguồn cơn của một vài rắc rối tôi gặp phải.

Với cả thứ đó cũng có tác dụng phụ chết người là làm hỏng tâm trí của một người hay thậm chí là chết não nếu xui, vì vậy tôi mạnh dạng đoán rằng Aiden đã chết ngay lúc đó và linh hồn tôi đã nhập vào xác hắn ta ngay lúc đó.

“Cô đã giết Aiden nhỉ?”

Cô ta không nói gì mà chỉ ngừng việc ăn của mình lại, chỉ từng ấy thôi đã chứng minh suy đoán của tôi là đúng, ở một bên Lapharen nhìn tôi với ánh mắt bối rối hiện rõ.

“Nếu tôi nhớ đúng thì nó tên Jaris đúng không nhỉ? Nó không xuất hiện ở thời điểm này nên tôi đã không nghĩ đến nó. Nhưng nếu là cô thì điều đó là có thể cô đã dùng nó lên tôi đúng chứ?”

Tôi cười một cách gian xảo, ở phía đối diện Eleris cũng nhìn tôi với ánh mắt lo lắng không thôi.

“Nếu tôi đoán đúng thì cô đã đính hôn với Aiden để có đủ tiền nhập học đúng không nhỉ? Sau khi vào học viện thì tôi nghĩ cô đã nhân danh hôn phu và tặng lọ thuốc đó cho hắn ta trong khi bảo rằng đó là thuốc hồi phục, chà cái tên đó dù đáng ghét nhưng không ngại nhận quà đâu, rồi sao nữa nhỉ? Vụ khủng bố đầu năm diễn ra và tên đó bị thương nên đã uống lọ thuốc đó rồi phát điên, sau đó mọi người sẽ nhầm tưởng rằng hắn là quỷ nhân mà giết hắn và cô sẽ thành công thoát khỏi mối rắc rối với hắn ta mà còn có một câu chuyện đằng sau rất hay nữa…”

“Anh…”

“Thôi, nói nhiều quá mất vui, nhưng để nói cho mà biết.”

Tôi tạo ra kiếm khí màu đỏ trên dao và cắt lấy miếng thịt, thấy nó ánh mắt Eleris mở to như thể cô vừa thấy một chuyện vô lý.

“Tôi dư sức giết cô đấy, cẩn thận nhé, đừng nghĩ đến việc giết tôi bằng thứ kiếm thuật nửa vời đó.”

“Anh rốt cuộc là ai! Không thể nào có chuyện một người trái đất mới đến thế giới này hơn một tuần có thể sử dụng được nó được!”

“Thế cô là gì?”

“Tôi là tác giả của “Hy vọng le lói.””

Cô ta nói với vẻ tự tin, dù tôi chẳng biết “Hy vọng le lói” là cái gì nhưng tôi có thể đoán đó là một bộ tiểu thuyết hay một tác phẩm văn học nào đó, tất nhiên đó vẫn là một thông tin quan trọng.

“Ồ thì ra là tác giả, vậy thì hẳn cô thích những sáng tạo của mình lắm nhỉ?”

“Tôi có thể làm mọi thứ vì họ.”

“Nghe hay đấy nhưng tôi không quan tâm, đó là việc của cô chứ không phải của tôi, với cả đồ ăn cắp như cô thì biết cái gì về thế giới này?”

“Ăn cắp, ý anh là gì cơ!”

Nghe thế tôi nở nụ cười chế giễu.

“Tôi là biên tập viên của “Học viện kỳ bí.”, dù không phải tác giả nhưng tôi là bạn của anh ta nên tôi cũng biết khá nhiều về thế giới này, cũng như những phần không được xuất bản nữa vì vậy tôi biết rất rõ thế giới này, không như tên đạo văn.” 

Cô ta tức đến đỏ hết cả mặt rồi chẳng buồn nói gì thêm nữa mà rời đi, ở một bên Lapharen dường như vẫn còn khó hiểu với chuyện gì vừa xảy ra ở đây nhưng cậu ta lại không hỏi lấy một lời.

“Ta sẽ giải thích chuyện này sau, còn giờ ta sẽ giải thích những gì sẽ xảy ra lúc chiều nay, với cả cậu thuộc kịch bản chưa?”

“Vâng.”

Cậu ta nói với vẻ mặt tái mét.

***

Buổi chiều đã đến, mọi người tập trung đông đủ ở sân vận động của học viện với vẻ thích thú, tất nhiên vẫn có những người đến đây chỉ để ngủ vì họ buộc phải đến đây dự lễ dù có mệt đến mấy.

“Chắc hẳn mọi người đã đợi lâu rồi nên tôi sẽ không dài dòng nữa mà giải thích thể lệ cuộc thi! Nhưng trước đó xin mời các thí sinh hãy xuống sân đấu!”

Với một tiếng hô 10 người vô địch thuộc mỗi bảng được dịch chuyển xuống sân, mỗi người đều mang trên mình vẻ mặt tự tin, riêng Lapharen thì lại có vẻ mặt như thể muốn hủy diệt cả thế giới, ở bên cạnh cậu là Rapunzel với mái tóc trắng với cái mặt lạnh lùng mà chẳng ai có thể đọc được suy nghĩ bên trong của cô.

Mình muốn ngủ, phải thua nhanh mới được.

Tuy nhiên tôi lại đoán được những gì cô đang lẩm bẩm trong đầu vì một lý do nào đó.

Ngồi trên khán đài năm hai tôi vừa nhai lấy miếng thịt khô dai nhách trong khi xem trận đấu diễn ra, dù nó dai nhưng vì vị mặn của nó nên đối với tôi đây là một món ăn vặt khá ngon.

“Xin mời các thi sinh bốc thăm!”

Mấy đứa năm nhất lần lượt bốc lá thăm từ cái mũ của giáo sư, ngay khi học mở lá thăm của mình và đọc số trong đó thì những tờ giấy ấy phát sáng rồi bay lên trời, ngay sau khi 10 lá thăm tập hợp lại trên không trung thì hình ảnh bảng đấu cũng hiện ra với tên họ ở trên đó.

“Đấu với cả Salvina và Rohan à, nghe cũng được.”

Lapharen được xếp ở vị trí thứ 10 và đối thủ của cậu ta là một học viên tên Laneda, người đã chiến thắng của bảng 6.

“Mọi người đều đã biết thứ tự của mình nên tôi sẽ giải thích luật của phần 2 của giải đấu năm nhất, thay vì những trận đấu hỗn loạn như phần 1 thì chúng ta sẽ chỉ có những trận đấu tay đôi của những người mạnh nhất mỗi bảng, riêng với 2 em Rapunzel và Rohan thì các em sẽ chỉ cần đấu với nhau tìm người chiến thắng để vào thẳng chung kết, dù hơi bất công nhưng may mắn cũng là một loại năng lực đúng chứ? Được rồi, không dài dòng nữa, chúng ta bắt đầu luôn nhỉ?”

Sau khi Raven phất tay một cái thì một đấu trường hiện lên giữa sân, một đấu trường đá hình tròn với một lớp màn chắn bao quanh, ngay sau đó Rapunzel và Rohan bước lên sàn đấu.

“Trước khi trận đấu bắt đầu thì các em có muốn nói điều gì không?”

“Em sẽ cố hết sức.”

Rapunzel nói một cách hời hợt.

“Em sẽ không nương tay dù cho đó có là phụ nữ, Rapunzel, tôi cũng sẽ cố hết sức để chiến đấu với cậu.”

Cô ta có bao giờ dùng hết sức đâu.

Tôi nuốt lời đó vào bụng rồi nhìn lấy Rapunzel, vốn cô là một nhân vật cực kỳ mờ nhạt trong trò chơi, nó mờ nhạt đến nổi phải 2 năm sau khi trò chơi phát hành thì mọi người mới phát hiện ra cô ta bất thường đến mức nào sau khi một vài người vô tình được xếp chung bảng đấu với cô ta.

Không ai có thể thắng được cô ta cả.

Dù mọi người có cố đến mức nào thì họ cũng không thể thắng cô ta trong phần 1 của cuộc thi, nhận thấy sự bất thường ấy thì mọi người mới bắt đầu tìm hiểu sâu hơn và biết được rằng cô ta đã là pháp sư cấp 3 khi mới nhập học.

Mặt bằng chung năm nhất vẫn là cấp 0 và chỉ có một số rất ít là cấp 1, khoảng cách sức mạnh là quá lớn.

Vốn cả kiếm sĩ lẫn pháp sư đều sử dụng cùng một hệ thống phân cấp sức mạnh dựa trên mana của họ, đa phần học viên năm nhất đều là cấp 0 và thường đạt cấp 1 hoặc cao nhất là cấp 2 vào cuối kỳ, hiện tại năm 2 có 3 cá nhân đạt cấp 2 là Rosalia, Sylvia và một gã tên Dylan, còn tôi thì do lõi mana bị tổn thương và không thể tích tụ thêm mana nên vẫn sẽ mãi ở cấp 0 cho đến khi tôi xử lý nó.

Nhìn sang phía khán đài của các giáo sư, đa phần họ đều là cấp 5 trở lên và thậm chí có một vài người ở cấp 7, nhưng hiệu trưởng, Yuki Magut, cái lão già đang ngồi nhai kẹo cao su trong khi quan sát lấy những đứa nhóc đáng tuổi cháu mình thì ở tận cấp 8, cấp độ cao nhất của NPC trong chế độ cốt truyện.

Dù vậy ông ta khá yếu.

Nếu so với những người cấp 8 tôi từng đối mặt thì lão khá yếu, tuy vậy đó là khi đấu với nhau ở chỗ khác chứ không phải cái học viện này.

Trở về với trận đấu của Rohan và Rapunzel, dù nhìn thì Rohan đang áp đảo Rapunzel khi tất cả các phép của cô đều bị chém hoặc né được nhưng thú thực thì đó là do cô ta nhường cậu ta.

Cô ta chỉ muốn thẻ ăn miễn phí.

Rapunzel là một người đơn giản và không có quá nhiều tham vọng, cô ta lạ theo nhiều cách nhưng lại khá dễ chịu vì luôn cố tránh rắc rối, vì vậy trong game thì ngoài lần thử thách bản thân bằng việc thắng cô ta ở bảng 7 thì tôi chẳng bao giờ đụng đến cô ta vì mỗi khi tôi làm loạn cái học viện lên thì cô ta sẽ luôn nghỉ học.

“Chúng ta đã tìm ra người chiến thắng!”

Rapunzel nằm vật trên sàn sau khi vấp té còn Rohan đã tận dụng cơ hội đó để kết thúc cuộc thi, một cách thua nhìn thì tưởng tình cờ nhưng tất cả chỉ là diễn, nếu không biết thông tin về cô ta trong trò chơi thì tôi cũng đã bị lừa như mọi người mất rồi.

Có vẻ như cô ta cũng không hề biết đến sự tồn tại của Rapunzel.

Tôi liếc nhìn lấy Eleris đang ngồi trò chuyện vui vẻ với Irina ở đằng xa.

Sau khi trận đấu của hai người họ kết thúc tôi cũng ngồi dậy khỏi chỗ ngồi và nhìn lấy Rosalia, người mà cả ngày hôm nay luôn di chuyển một mình mà không có lão già Gaven đi cạnh.

Ông ta ở đâu được nhỉ.

Tôi giở cuốn sổ ra để xem lại kế hoạch chiều nay.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận