Thức dậy ở thế giới game
Rung chấn ngàn năm
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1 Cứu thế giới hay bỏ mặc nó?

Chương 20 Vở kịch hạng 3 (3)

1 Bình luận - Độ dài: 4,079 từ - Cập nhật:

Eleris Liona là một sự tồn tại bất thường với tôi, một người trái đất khác nhưng không phải người chơi, tác giả của một tác phẩm tên “Hy vọng le lói.” và có lẽ là một kiếm sĩ khi còn ở trái đất.

Khác với con game “Học viện kỳ bí.” mà tôi đã chơi, việc cô ta biết đến thế giới này qua một tác phẩm văn học có rất nhiều điểm hạn chế so với game, nhưng vì cô ta là tác giả thì cô ta sẽ nhận thức được một vài điều mà những người chơi không thể biết được.

Tôi không biết cô ta nghĩ ra “Hy vọng le lói.” bằng cách nào nhưng vì cũng là người từng viết lách nên biết rõ là tác giả không toàn tri, họ chỉ biết những thông tin mà họ thể hiện trong tác phẩm của mình và những câu chuyện liên quan, trừ một vài cá nhân phát điên với chính tác phẩm của mình thì đa phần họ đều vậy cả.

Vì lẽ đó cô ta không biết đến Rapunzel, một nhân vật quá đỗi mờ nhạt vì che dấu quá tốt, hay cái rắc rối do danh hiệu thủ khoa lý thuyết năm nhất mang lại vì những kế hoạch diễn ra âm thầm đằng sau nó.

Nhưng người chơi như tôi thì khác, chúng tôi dù chỉ là người trải nghiệm lấy trò chơi tên “Học viện kỳ bí.” và là những người đã khám phá đến từng ngóc ngách của trò chơi ấy, dù ở chế độ cốt truyện chúng tôi bị hạn chế bởi khu vực chơi nhưng cũng vì vậy chúng tôi hiểu khu vực chơi ấy hơn bất cứ ai.

10 năm ngoài đời, hàng trăm lần chơi lại, hơn 100 năm trong game, thời gian mà tôi dành cho thế giới ấy nhiều hơn cả một đời người và không chỉ tôi mà cả những người chơi khác cũng đã gắn bó với con game này nhiều như nhau, chúng tôi gắn kết lại và cùng nhau tìm hiểu thế giới ấy, vì lẽ đó có thể nói là nếu có điều gì đã xảy ra trong trò chơi thì chúng đều không thoát khỏi mắt tôi.

Vì vậy tôi khá tự tin khi đối đầu với Eleris, người không có thông tin về những gì xảy ra phía sau hậu trường hay khi câu chuyện gốc bị sai lệch.

Cô nghĩ cái trò kéo quân của cô có hiệu quả với Lapharen à?

Tôi nhìn Eleris ngồi phía khán đài năm nhất với nụ cười khinh bỉ, tôi chắc chắn rằng cô ta đã thì thầm gì đó vào tai Rohan để cậu ta bước lên sàn một cách chủ động như vậy.

Nhìn xuống sàn đấu, Rohan đang đứng thủ thế với ánh mắt đầy quyết tâm trong khi Lapharen chỉ nhìn anh với ánh mắt có phần thờ ơ.

“Lapharen, tại sao cậu lại giúp tên đê tiện đó!”

“...Cậu không hiểu được đâu.”

Lapharen nói với vẻ mặt bất lực, nhìn điều đó tôi thật sự cảm thấy mình nên thưởng gì đó cho cậu ta sau khi trở về, bởi lẽ khả năng diễn xuất của tên này tuyệt vời đến độ ai trên cái sân đấu cũng bị lừa rằng tôi đã ép buộc cậu ta phục vụ tôi.

Cảm nhận những ánh nhìn thù địch đang hướng về phía mình, tôi chỉ nở một nụ cười cao ngạo như tên Aiden thật sự rồi lẩm bẩm.

“Thường dân suy cho cùng cũng chỉ là con rối của quý tộc, điều đó lạ lắm à?”

“Aiden!”

Một người định lao vào đấm tôi nhưng đã bị những người khác cản lại, tôi không biết hắn ta là ai nhưng có vẻ như rất tức giận với hành động của tôi, nhưng tôi không quan tâm mà nhìn xuống sân đấu.

“Rohan, cậu là một kiếm sĩ tài năng, cậu cũng là người mạnh nhất mà tôi phải đối đầu, nên lần này tôi sẽ sử dụng toàn lực của mình.”

“Lapharen…”

Rohan lẩm bẩm với vẻ khó hiểu, nhưng rồi anh nhìn Lapharen với vẻ mặt quyết tâm như thể đã nhận ra điều gì đó.

Một suy nghĩ sai lầm.

Tôi có thể đoán được suy nghĩ của anh ta lúc này, vốn Rohan là nhân vật được xây dựng theo kiểu anh hùng điển hình và có sức hút cực kỳ lớn, vì vậy anh ta hẳn nghĩ bản thân có thể lấy Lapharen ra khỏi tôi chỉ bằng mấy lời sáo rỗng.

Thích thì chiều.

Tôi cười thầm trong lòng vì ban đầu tôi cũng có ý định cài Lapharen làm gián điệp trong nhóm của Rohan, nhưng việc Eleris thì thầm kích động tinh thần chính nghĩa Rohan lại càng khiến kế hoạch dễ hơn nhiều.

“Tôi không chắc bản thân có thể thắng cậu, nhưng lần này tôi phải thắng!”

“Tôi không biết tên đó đã đe dọa gì, nhưng tôi cũng không thể nhường cậu được, nhưng tôi cho cậu một lời khuyên, nếu gặp khó khăn thì hãy đến gặp chúng tôi, bọn tôi sẽ giúp cậu.”

Nghe điều đó tôi nhăn mặt, không phải vì tôi tức giận với lời đó hay gì, chỉ là tôi đang giả vờ là mình khó chịu thôi chứ trong lòng tôi đang cười như điên ấy.

“Được rồi, hai bên đều đã nói xong suy nghĩ của mình, bây giờ tôi xin bắt đầu trận chiến hoành tráng nhất chiều nay! Trận chung của giải đấu năm nhất kết xin được phép bắt đầu!”

Ngay khi hiệu lệnh được phát ra thì Rohan ngay lập tức lao tới, nhưng ngay khi cậu tới được nửa sân thì Lapharen cũng đã hành động. Hàng chục viên đạn ma thuật phát sáng ngay lập tức được triệu hồi và bắn về phía Rohan, bất ngờ anh chẳng thể tiến lên được mà ngay lập tức né sang những hướng khác.

Tuy thô nhưng hiệu quả, các duy nhất để đánh bại Rohan là spam phép đạn ma pháp đến chết, bởi lẽ sau trận chiến với con quái vật màu trắng thì cậu ta đã học được một thứ khiến bao pháp sư thông thường phải đau đầu. Kỹ thuật né tránh các đòn tầm xa.

Mỗi phép thuật đều có một thời gian niệm chú và tốc độ bắn nhất định, khiến cho hầu hết các phép chẳng thể bắn ra liên tục được, tuy nhiên đối với những phép cấp thấp thì khác, chúng có thời gian niệm rất thấp nên có thể spam được nhưng lượng mana tiêu thụ sẽ rất lớn nếu chúng đủ mạnh để khiến người khác bị thương và không ai khác có thể làm điều đó vào thời điểm này trừ kẻ có bể mana khổng lồ như Rapunzel, vậy thì Lapharen đã làm điều đó bằng cách nào?

Câu trả lời rất đơn giản là truyền ít mana hơn dù nó yếu hơn nhiều và chẳng có tác dụng gì, tuy nhiên nó sẽ đánh lừa đối thủ rằng bản thân có thể spam phép liên tục, và nếu đối thủ phát hiện ra thì sao? Cũng không sao, dù gì đó chỉ là đòn che mắt, thứ đáng sợ là những viên đạn mana chất lượng cao lẫn trong đám đạn mana cấp thấp cơ.

Vốn đó không phải điều tôi dạy cậu ta, tôi chỉ cho vài lời khuyên thôi.

“Rohan, kỹ thuật né của cậu rất tốt, nhưng đáng tiếc, cậu không thể đánh bại tôi với nó, và một điều nữa…”

Nhìn Rohan đang phải chật vật né từng viên đạn ma pháp từ mọi hướng khiến tôi không khỏi hài lòng, rồi sau một lúc thì cậu ta lẫn khán giả đã nhận ra bão đạn của Lapharen chỉ để làm màu mà lao tới, bất chấp hàng loạt đạn tiếp theo bay tới thì Rohan vẫn lao tới, vì cậu biết rằng chúng sẽ chẳng gây hại gì cho cậu.

“Bụp!”

“Hãy cố hiểu tại sao một pháp sư lại dùng phép đó, đừng có mà lơ là cảnh giác dù đó là một phép cấp thấp.”

Bỗng từ đâu một viên đạn bay tới và bắn trúng chân Rohan, trước đòn tấn công hoàn toàn bất ngờ Rohan ngã xuống sàn đấu, thấy vậy Lapharen chỉ đơn giản là nhìn Rohan với ánh mắt lạnh lùng.

“Cậu thua rồi.”

“Vẫn chưa hết đâu!”

“...”

Rohan từ từ đứng dậy với vẻ quyết tâm, dù cậu ta đã bị đánh trọng thương một chân nhưng vẫn đứng dậy, ở từ xa và nhìn cảnh tượng đó tôi mỉm cười khi biết kịch hay bây giờ mới bắt đầu.

“Bỏ cuộc đi.”

“Không!”

“Bụp!”

Một viên đạn khác bắn về phía Rohan, nhưng dù nó đau đớn thì cậu vẫn tiếp tục đi về phía Lapharen với ánh mắt kiên định.

“Tôi sẽ không bỏ cuộc đâu! Lapharen! Tôi sẽ chiến đấu cho đến khi tôi không thể!”

“Bụp! Bụp! Bup!”

Những âm thanh đau lòng vang lên bất chấp lời nói tràn đầy quyết tâm của cậu, cơ thể Rohan giờ sẽ như miếng phô mát thụy sĩ nếu đó là đạn thật, tuy nhiên nó vẫn đau, đau đến điên người, nhưng dù vậy cậu vẫn tiến về phía trước với quyết tâm chiến đến cùng.

“Tại sao cậu lại cố gắng đến vậy?”

“Tôi sẽ không bao giờ bỏ cuộc trước tên khốn đó!”

“...Vậy thì, nhận lấy.”

Lapharen chĩa ngón tay về phía Rohan, ngay sau đó một viên đạn bắn ra và trúng thẳng tráng Rohan, tưởng chừng đầu cậu sẽ nổ như bao người nhưng sau một lúc thì chẳng có gì xảy ra cả chỉ có một đốm sáng đang lơ lửng ngay trước trán của Rohan.

“Được rồi…”

Như thể cảm thấy xúc động bởi quyết tâm của Rohan, Lapharen lẳng lặng hủy phép rồi quay người về phía Raven và thì thầm gì đó, rồi sau đó cậu nhìn lại Rohan vẫn đang đứng dù đôi chân vẫn đang run vì đau.

“Tôi công nhận cậu, Rohan, và lần tới tôi sẽ không tha cho cậu đâu.”

“Này!”

“Lapharen đã bỏ cuộc! Rohan là người chiến thắng trong cuộc thi vào lễ khai giảng ngày hôm nay!”

“Hoan hô!”

Cả sân đấu như vỡ òa trước chiến thắng bất ngờ của Rohan, mọi người đều nhìn cuộc chiến của cậu như thể anh hùng đã cảm hóa được quỷ vương nên đã vô cùng phấn khích, bởi lẽ không biết bao lâu rồi họ mới chứng kiến được điều như bước ra từ một cuốn tiểu thuyết giả tưởng.

“Chết tiệt! Thằng chó Lapharen!”

Còn tôi thì đang đứng và đập lan can với vẻ bực bội tột độ, à thì tôi không bực đâu, tôi mắc cười muốn chết đây nhưng để diễn cho tròn vai như một tên phản diện hạng 3 thì tôi phải làm vậy.

“Thằng chó! thằng chó! Thằng đần độn! Lapharen!!! Sao mày dám phản bội tao!”

Vậy là cô cũng mắc lừa nhỉ?

Tôi cố gắng ngăn bản thân cười khi nhìn thấy vẻ đắc thắng của Eleris ở phía xa.

*** 

Ở trong một căn phòng nào đó, tôi nhìn Lapharen với ánh mắt như thể muốn giết ai đó như mọi ngày, trong khi đó mọi người xung quanh tôi đều nhìn tôi với vẻ như thể sẽ giết tôi bất cứ lúc nào.

“Sau lễ trao thưởng thì gặp tao.”

“Vâng…”

Lapharen ủ rũ đáp như thể đứa trẻ mắc lỗi, ở một bên mọi người thấy vậy đều có vẻ mặt như muốn lên tiếng thay cho cậu ta.

“Aiden!”

Rohan bỗng dưng tiến lại chỗ tôi với những người bạn của mình, tuy nhiên người tôi để tâm lại không phải là cậu ta mà là cô gái tóc hồng phía sau cậu ta.

“Irina, cô còn nhớ nó không!”

Tôi hỏi với giọng đe dọa kiến cô gái lùi lại vài bước, khi tôi tiến lên một bước thì cô cũng lùi lại một bước, bất chợt Rohan và Helen đã chặn lấy tôi trước khi tôi tiến thêm.

“Ngươi không được làm hại Irina!”

“Tên khốn, ngươi không được phép lại gần cô ấy!”

“...”

Rohan và Helen mắng mỏ tôi trong khi nhìn tôi với ánh mắt thù địch, nhưng tôi cũng không yếu thế mà trừng mắt nhìn họ, dù tôi chẳng biết mặt mình trông như thế nào nhưng nhìn cái biểu cảm lo lắng của Rohan và Helen thì tôi cũng biết mình đã thành công.

“Mấy người không được phép làm loạn ở đây!”Bất chợt một giọng nói quen thuộc vang lên, nhìn về hướng đó thì không ai khác, đó là Rosalia với hiệp sĩ của cô ta, Gaven.

“Aiden, dù ngươi đã thắng, nhưng không có nghĩa là ngươi được an toàn đâu.”

“Cô nghĩ tôi bất cẩn đến vậy à?”

“...”

Rosalia lo lắng nhìn thẳng vào mắt tôi, nhưng tôi không quá quan tâm mà nhìn sang Gaven ở bên cạnh, người vẫn đang nắm chặt lấy thanh kiếm như thể chuẩn bị rút nó đến nơi vậy, nhìn lên vẻ mặt già nua của ông và nhìn vào con mắt như đang cố đoán tôi làm gì tiếp theo ấy tôi chỉ nở một nụ cười kiêu ngạo.

“Cô sợ tôi nên mới đem theo hiệp sĩ của mình à? Ta không ngờ cô hèn đến mức đó đấy.”

“Sùy.”

“Công chúa.”

Dù bị tôi chế giễu nhưng hai người vẫn điềm tĩnh, Gaven thì lặng lẽ rời khỏi phòng sau khi liếc nhìn tôi một cái trong khi đó Rosalia vẫn nhìn chằm chằm tôi như thể cố hiểu tôi muốn làm gì, nhưng tôi không bận tâm nữa và cùng với Lapharen rời khỏi đám đông, đến một chỗ để nói chuyện riêng.

“Phép.”

“Vâng.”

Lapharen sử dụng phép khử tiếng ồn, sau đó bây giờ chúng tôi đã có thể nói chuyện thỏa mái, tất nhiên là phải quay mặt đi để tránh việc nhìn khẩu hình đoán từ.

“Cậu nhớ điều gì sẽ diễn ra tiếp theo không.”

Tôi vừa giẫm chân giả vờ tức giận trong khi hỏi cậu ta.

“Sắp tới sẽ có một cuộc tấn công nhằm cướp lấy phần thưởng thủ khoa.”

“Ừ, nhớ tốt đấy, và lúc đó hãy nhớ là hãy đi cùng nhóm Rohan và bảo vệ bọn họ, ưu tiên lấy lòng tin, và còn nữa, hãy cẩn thận với Eleris.”

“Vâng… Nhưng mà… Điều này ổn chứ?”

Lapharen mất đi vẻ lạnh lùng lúc nãy mà hỏi tôi với vẻ lúng túng, ở gần đó mọi người cũng đang quan sát thấy điều này và dường như họ đã hiểu lầm là tôi đang đe dọa cậu ta nên cứ lườm suốt.

“Điều gì ổn cơ?”

“Mọi người… ghét tiền bối… ”

“Có quan trọng không?”

“Vậy tại sao… Tiền bối lại cho họ… Lời khuyên…”

Lapharen lo lắng hỏi, thấy thế tôi giả vờ khó chịu đáp.

“Diễn kịch, tôi muốn cậu cho họ lời khuyên bởi tôi muốn nó sẽ trông giống như cậu đang hy vọng mọi người mạnh lên để chống lại điều gì đó, nhìn một cách tổng quan thì cậu sẽ trông như gián điệp hai mang, vừa tuân lệch bên địch vừa cố tuồn thông tin hữu ích cho bên ta. Được rồi còn gì nữa không hỏi luôn đi?”

“Nhưng tiền bối có ổn với điều đó không?”

“Kệ đi, tại sao ta lại quan tâm mọi người nghĩ gì về mình chứ, miễn là kết quả vẫn tốt thì chẳng có lý do để ta quan tâm cả, còn giờ ta sẽ tát nên chuẩn bị nhé.”

“Bốp!”

Tôi tát Lapharen một cái, tuy vậy nó không mạnh lắm nhưng vẫn để lại vết hằn đỏ trên mặt, bất chợt một cô gái quen thuộc đã xuất hiện, chắn giữa tôi và Lapharen.

“Anh không được làm hại cậu ấy!”

“Irina, cô có gang đấy!”

Tôi trừng mắt nhìn Irina, bất chợt những người khác có trong phòng cũng tiến đến và bao quanh cô, đẩy tôi ra xa. Nhưng bất chợt tôi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Lapharen trong khi lấy tay xoa vết đỏ trên mặt mình, thấy vậy tôi thầm tán thưởng trong lòng vì diễn xuất tuyệt vời của cậu ta.

“Aiden! Đủ rồi đấy!”

“Cút ra đồ khốn! Ngươi không xứng được ở ngôi trường này!”

“Ha, thật là một đám hèn mọn…”

Tôi nhìn tất cả mọi người bao quanh Lapharen mà chế giễu, nhưng rồi tôi nhìn bọn họ với vẻ nghiêm túc rồi rời đi và đi ngang qua Rosalia.

“Aiden, ngươi nên biết giới hạn.”

“Rồi rồi, sao cũng được.”

Tôi và Rosalia chỉ trao đổi ngắn gọn khi lướt qua nhau rồi không có gì thêm, bởi lẽ cô ta không phải là mối bận tâm của tôi hiện tại, đi đến một góc của phòng chờ tôi lặng lẽ chờ đợi sự bắt đầu của buổi lễ trao thưởng.

“Được rồi mọi người! Sẵn sàng để lên nhận thưởng chưa?”

“Vâng, chúng em đã sẵn sàng.”

Raven bước vào trong phòng rồi hỏi với vẻ niềm nở, thấy vậy mọi người đồng loạt trả lời, còn tôi vẫn ngồi đó và quan sát xung quanh.

Hiện tại tôi đang ở trong phòng chờ dành cho năm nhất đến năm 3 nên có rất nhiều khuôn mặt còn khá non nớt bởi lẽ họ chỉ tầm tuổi học sinh cấp 3, trong khi đó những người năm 4 đến năm 6 lại được ở một căn phòng khác nên tôi chẳng biết mặt họ, nhưng dù vậy thì trong mắt tôi thì dù họ học năm mấy thì họ cũng chỉ là những đứa trẻ cách tôi hơn 15 năm tuổi đời.

“Được rồi, mọi người lần lượt bước ra theo thông báo nhé! Người nào được nêu tên thì đi trước, những người còn lại hãy chờ đến lượt mình!”

Sau thông báo thì mọi người bắt đầu ổn định lại, lần lượt, lần lượt những cái tên lần lượt được gọi ra ngoài.

“Aiden Ludwig! Xin mời em lên sân khấu!”

Nghe thấy thông báo tôi liền đứng dậy và bước ra khỏi phòng chờ, ngay khi bước ra và đi qua một hành lang dài thì tôi đã được chào đón bởi một khung cảnh hoành tráng, bao quanh tôi là vô số người đang nhìn tôi từ trên khán đài, tuy vậy hầu hết đều không có vẻ gì là thiện cảm, tiếp tục bước lên phía trước tôi bước lên một cái sân khấu to bự và hoành tráng, nhưng vì lý do nào đó tôi lại được xếp đứng chung với Rosalia.

“Bây giờ chúng tôi xin phát phần thưởng cho những thí sinh đạt thành tích cá nhân cao nhất trong phần thi đầu vào dành cho năm nhất và năm hai!”

Ngay sau lời đó thì tôi nhìn sang những người đang đứng cùng mình, và cả hai đều là những người tôi khá quen mặt, vì dù gì tôi cũng đã gặp họ khá nhiều lần trong game rồi, và cả hai tôi cũng gặp vào những ngày gần đây, Savina và Rosalia.

Lần lượt cả 3 chúng tôi nhận được một tấm thẻ màu vàng với biểu tượng ngôi sao 6 cánh và ở 4 cánh được đính một viên ngọc như phần thưởng, đây là thẻ trang bị của học viện, với nó tôi có thể đổi được một vũ khí cấp B từ kho vũ khí của học viện cùng với một tấm chi phiếu trị giá 100 đồng vàng.

Và sau đó là những quy trình phiền phức như tuyên dương này kia, sau đó tôi cũng đã nhận thêm một cái thẻ ăn miễn phí cùng với thẻ trang bị cấp C như là phần thưởng của thành tích nhóm và Lapharen cũng nhận được một cái tương tự.

Và rồi cũng đến tiết mục tôi mong chờ nhất, phần trao giải cho giải đấu năm nhất.

Lần lượt ba người Lapharen, Salvina và Rohan tiến lên phía trước, nhưng lần này có chút khác với những lần trao thưởng trước, khi chính hiệu trưởng còn bước tới và đọc một bài nhận xét về họ trước khi trao thưởng là những vật phẩm do chính ông chọn.

“Salvina Valeria.”

“Vâng!”

“Em là một pháp sư tài năng, lượng mana em có thật là đáng kinh ngạc, tốc độ sử dụng phép của em cũng vậy…Tuy nhiên, em quá tự tin vào khả năng của mình như chính Lapharen đã nói, vì vậy hãy coi đây như một bài học nhé.”

Nói xong hiệu trưởng nhìn sang giáo sư bên cạnh, ông nhìn xuống cái khay với tấm vải đỏ đang che món đồ rồi giở nó ra để lộ một cái vòng tay tuyệt đẹp trông vô cùng hợp với Salvina.

Tiếp đó ông tự tay trao cái vòng tay đó cho cô, rồi rời đi, đến chỗ Lapharen.

“Cho phép ta hỏi tí nhé, tại sao em lại chỉ dùng phép đạn ma pháp, chẳng phải đó chỉ là một phép cấp thấp sao?”

“Em chỉ sử dụng phép đạn ma pháp bởi đó là phép tấn công em thông thạo nhất, hơn nữa nó sẽ phù hợp hơn trong các trận chiến một đối một.”

“Tốt, thật sự mà nói em được dạy dỗ khá tốt đấy, không biết sư phụ của em là ai nhưng chắc hẳn người đó cũng vô cùng thành thạo nó nhỉ, được rồi có lẽ ta không nên đề cập đến chuyện đó.”

Hiệu trưởng nói một cách đầy ẩn ý như thể ông biết tỏng rằng tôi đã dạy cậu ta cách sử dụng đạn ma pháp vậy, tuy nhiên tôi cũng đã đoán trước được điều này nên cũng chẳng bất ngờ lắm.

“Được rồi, riêng em ta thật sự không có điểm nào để chê hay lời khuyên nào cả, còn đây là phần thưởng của em.”

Hiệu trưởng lấy một chiếc nhẫn và đeo nó cho Lapharen, sau đó ông tiến đến chỗ Rohan.

“Em là một kiếm sĩ tài năng, em có kỹ năng né tránh rất tốt và học cũng rất nhanh, tuy vậy em chỉ tập trung vào bản thân mà không quá để ý đến kẻ thù của mình là ai và tại sao họ lại làm vậy, vì vậy hãy nhớ điều đó mà không mắc phải lỗi lầm hôm nay nữa nhé.”

“Vâng.”

“Và đây là phần thưởng của em cho việc chiến thắng lễ hội khai giảng năm nay, hãy…”

Bất chợt hiệu trưởng khựng lại ngay sau khi ông giở tấm khăn ra, ông nhíu mày nhìn chiếc vòng cổ rồi ngay lập tức phá hủy nó.

“Ánh sáng của Latein đã biến mất! Tất cả mau tìm kẻ đánh cắp!”

Ngay khi thông báo được nói ra thì một quả cầu ma thuật từ đâu lao về phía hiệu trưởng.

Ngay khoảnh khắc ông định niệm chú chặn tấm khiên thì cái vòng cổ giả phát sáng và nổ tung, vụ nổ không lớn nhưng ngay sau đó hiệu trưởng đã biến mất như chưa từng ở đó.

Nó đã bắt đầu.

Ngay khi tôi định quay đầu rời khỏi bục thì Rohan đã chĩa kiếm vào cổ tôi, thấy vẻ mặt nghiêm nghị của hắn ta tôi liền nhìn sang Eleris đang ngồi phía xa với chút khó chịu.

Thì ra đây là kế hoạch của cô à? Nhưng cô đánh giá quá thấp tôi rồi đấy.

Tôi nở nụ cười trên môi rồi điều khiển mana từ trong lõi ra ngoài, tạo ra quả cầu sáng  trông như một viên đạn ma pháp giữa tôi và Rohan, cậu ta giật mình và ngay lập tức chém thứ trông như đạn ma pháp ấy, ngay khi thanh kiếm của anh chạm vào viên đạn thì nó đột nhiên phát nổ và tỏa ra một ánh sáng chói lóa khiến cho mọi người bị mù tạm thời.

“Aiden!”

“Tạm biệt nhé thằng ranh.”

Nói xong tôi chạy khỏi bục trao giải.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

ôi ko trans nghị lực quá =)))
Xem thêm