Vol 1 Cứu thế giới hay bỏ mặc nó?
Chương 15 Giải đấu năm nhất (1)
0 Bình luận - Độ dài: 2,892 từ - Cập nhật:
Kéo Lapharen khỏi cơn ngái ngủ, chúng tôi cùng nhau đi đến tòa hành chính của học viện, dù vẫn còn hơi mơ màng nhưng Lapharen vẫn để ý lấy trang phục của mọi người có chút khác lạ so với mình, bởi lẽ họ đều mặc cùng một chiếc áo choàng và tôi cũng đang mặc nó.
Mọi người thay vì mặc đồng phục như bình thường thì họ đã có một chút chế cháo cho đồng phục của mình, vốn học viện chỉ ban ra một quy chuẩn nhất định cho quần áo rồi gọi nó là đồng phục nên tùy tiệm họ sẽ may đồng phục có chút khác nhau, nhưng để đảm bảo vấn đề an ninh học viện đã dùng áo choàng để nhận diện học viên của mình.
Nhận lấy chiếc áo choàng từ quầy Lapharen ngay lập tức mặc nó với vẻ đầy phấn khích.
“Chúc mừng cậu đã chính thức trở thành học viên của học viện Arcatia, còn giờ đi nhận huy hiệu thôi.”
Tôi chỉ vào một quầy khác, tại đó các học viên đang khoe nhau một chiếc huy hiệu màu vàng và một hàng dài các học viên đang xếp hàng chờ lấy huy hiệu của mình trước cái quầy được điều hành bởi hội học sinh.
“Hàng dài quá…”
“Đó là mấy tên cấp thấp thôi, cậu thấy cái quầy trống kia không?”
Tôi chỉ về phía cái quầy với một giáo sư trông khá quen thuộc, ông ta không ai khác là Handal và ông ta đang ngồi nhâm nhi tách cafe trong khi đợi người đến.
“...”
Lão ta bất chợt nhìn về phía chúng tôi với ánh mắt lạnh băng.
“Chào giáo sư, lâu rồi chưa gặp nhỉ?”
“Aiden Ludwig hạng A và Lapharen hạng S, đã xác nhận.”
Lão ta không thèm chào lại mà lấy ra 2 cái huy hiệu đưa cho chúng tôi, sau đó lão đưa ra một tờ giấy với đầy chữ ký trong đó.
“Mời hai em ký vào.”
“Vâng.”
“...”
Lapharen ký một cách không do dự, còn tôi thì đứng đực ra đó với chút khó chịu. Lúc ấy tôi mới nhớ ra là bản thân không phải Aiden nên khi ký tên thì mọi người chắc chắn sẽ nhận ra chữ ký của chúng tôi khác nhau.
Nhưng dù không muốn tôi vẫn phải ký, bởi lẽ nếu không có huy hiệu ấy tôi sẽ chẳng tài nào đăng ký được lớp học của mình.
Tôi cầm bút và ký lên đó, nhưng ngay khi ký xong tôi nhận ra một điều khá kỳ lạ.
Đó không phải chữ ký của mình.
Nhìn cái chữ ký ghi tên Aiden Ludwig một cách điệu nghệ khiến tôi có chút cảm tháng, vốn chữ ký khá xấu dù cho chữ viết của tôi khá đẹp nên nhìn phát là tôi nhận ra ngay đó không phải do tôi viết.
Có lẽ là do trí nhớ cơ bắp.
Với suy nghĩ ấy tôi cùng Lapharen rời khỏi tòa nhà công vụ và đi đến sân vận động, như thể đánh hơi được mùi tiền nên một đám học viên đã bày sạp bán bỏng ngô và đồ uống có ga ngay cổng.
Nhìn những món ăn quen thuộc mà ngỡ như chẳng bao giờ được ăn lại ấy, tôi ngay lập tức rút hầu bao và mua một phần cho cả tôi lẫn Lapharen dù cho tôi đang khá nghèo, cơn thèm thật sự là kẻ thù của tôi.
Như một sự kiện thường niên có khá nhiều học viên tụ tập lại để xem trận đấu này, vốn dĩ trong trò chơi đây cũng là một sự kiện sẽ diễn ra trong trò chơi, tuy nhiên tôi lại chẳng ngờ rằng nó sẽ diễn ra sớm thế này.
“Đông thật…”
Lapharen lẩm bẩm trong khi uống lấy ly soda dị giới, việc cậu ta ngạc nhiên về số lượng học viên đến xem trận đấu này cũng khá là quen thuộc, bởi đa phần năm nhất mới vào trường sẽ không biết cái cặp đôi đó nổi tiếng như thế nào trong trường.
“Hai người họ là hai pháp sư mạnh nhất năm 2 đấy, Rosalia là pháp sư đa nguyên tố còn Sylvia là pháp sư lửa, hơn nữa 2 người họ đều là công chúa của hai quốc gia khác nhau nên nó khá gây chú ý với những người thuộc quốc gia họ.”
Vốn mối quan hệ giữa Rosalia và Sylvia khá là không tốt, họ tồn tại như đại diện của quốc gia mình và là trung tâm của các sự kiện của học kỳ 1, vốn học viên chia phe đấu đá nhau thì cũng không phải chuyện lạ ở đây, bởi khi sang năm 2 các phe phái có ảnh hưởng lớn của học viên lẫn giáo sư trong học viện sẽ bắt đầu hoạt động mạnh và các nhiệm vụ chuỗi của họ cũng xuất hiện.
“Nhưng mà tại sao họ lại đánh nhau nhỉ? Mà chả sao, dù gì Sylvia cũng thua thôi.”
“Tại sao vậy?”
“Lát rồi sẽ biết.”
Tôi nhai lấy bắp rang bơ rồi liếc nhìn một vài gương mặt quen thuộc đang ở trên khán đài, nhưng rồi khi tôi bắt gặp Irina đang ở cùng một cô gái lạ mặt tôi khiến tôi không thể rời mắt.
Vì tôi đang mặc áo choàng được cấp bởi học viện nên tạm thời sẽ không ai để ý đến tôi, Lapharen thì không cần do hiện tại chưa ai biết mặt cậu ta.
“Lapharen, hãy cảnh giác với cô ta.”
“Hả?”
Lapharen bối rối nhìn vào người tôi chỉ, một cô gái với mái tóc vàng và đôi mắt xanh dương, một sự kết hợp phổ biến nhưng thứ thật sự nổi bật ở cô ta là thanh katana được treo bên hông cô ta.
“Ý tiền bối là người đeo cây kiếm phương đông đó hả?”
“Ừ, cô ta là một sự tồn tại bất thường như ta, tuy vậy ta không biết mục đích hay mục tiêu của cô ta nên hãy cảnh giác.”
Lapharen dù dường như không hiểu tôi đang nói cái quái gì nhưng vẫn gật đầu, thấy vậy tôi mới nhận ra là cậu ta chưa biết cái quái gì về tôi.
“Có vẻ như cậu không hiểu ta với cô ta là gì nên để ta giải thích, bọn ta là người từ một thế giới khác và đến đây bằng cách chiếm đoạt cơ thể này, nói thật thì ta chẳng muốn đâu nhưng chịu thôi, khi ta nhận ra thì đã ở trong cái cơ thể này rồi.”
“Vậy tại sao tiền bối lại biết những gì xảy ra trong tương lai?”
“Để giải thích cho cậu hiểu thì hơi khó, nhưng cứ tạm hiểu là bọn ta đã trải qua tương lai theo một cách khá đặc biệt đi, tuy nhiên những tương lai đấy chỉ là mô phỏng chứ không phải đời thật, nó giống như cái cuộc chiến mà cậu trải qua mấy hôm trước nhưng xịn hơn nhiều ấy.”
Lapharen gật gù như đã hiểu, cùng lúc đó Rosalia và Sylvia cũng đang tiến vào sân đấu dưới tiếng hò reo của các học viên, còn Lapharen thì đứng hình khi nhìn thấy bọn họ.
Với mái tóc xoăn gợn sóng màu trắng dần chuyển thành đỏ ở đuôi, đôi mắt sáng đỏ long lanh như những viên hồng ngọc đắt đỏ, gương mặt như búp bê và cơ thể hoàn hảo không tì vết, dù đang cầm trên tay cây trượng màu trắng trông buồn tẻ do học viện cấp và một bộ đồng phục học viên khá bình thường như bao người khác nhưng chúng lại mang một cảm giác thanh lịch lạ thường khi được cô khoác lên mình.
Sylvia Randell, một trong số những công chúa của vương quốc Randell, hỏa pháp sư giỏi nhất năm 2.
Dù tôi đã nhiều lần gặp cô ấy trong game nhưng khi tận mắt nhìn thấy cô ấy bằng đôi mắt của mình thì vẫn mang một cảm giác khác.
“Cô ấy đẹp hơn mình tưởng, nhưng mà cái tóc kia là tự nhiên hay nhuộm vậy?”
Tôi thật sự tò mò về mái tóc của cô ấy, cái mái tóc trắng dần chuyển sang đỏ trông rõ là bất thường nếu nó là tóc tự nhiên của cô.
“Bộp.”
Cốc nước trên tay Lapharen rơi xuống, thấy thế tôi không khỏi nhìn lên cái vẻ mặt ngơ ngác của cậu ta.
“Trai quê lần đầu thấy gái thủ đô à?”
“Hả? À, ừm thì…”
Lapharen gãi đầu với cái mặt đỏ chót, thấy thế tôi chỉ biết cười trừ rồi dùng phép để dọn lấy đống nước vương vãi.
Những hạt nước bay lên từ mặt đất và tụ lại thành một quả cầu nước soda rồi đổ hết chúng vào chiếc ly soda mà cậu ta làm rơi lúc nãy.
“Tiền bối…”
“Gì?”
“Mọi người…”
Lúc đó tôi mới để ý lấy mọi ánh mắt đang đổ dồn vào mình, kể cả Sylvia và Rosalia ở phía dưới cũng nhìn chằm chằm vào tôi như thể không tin vào mắt mình.
“Ê, Lapharen, điều đó có gì đặc biệt lắm à?”
“Em không biết.”
“Thế mày thử xem.”
Tôi một lần nữa đổ ly nước ấy ra sàn, Lapharen cố gắng điều khiển những giọt nước ấy nhưng cậu ta cứ vô tình kéo luôn cả đống bụi lên, thấy thế tôi vỗ vai để cậu ta dừng lại.
“Việc này có gì khó khăn dữ vậy, chỉ cần cảm nhận lấy mana nguyên tố thủy xong cứ kéo hết nó lên thôi, đừng dùng mắt hãy dùng cảm nhận của cậu.”
Nói xong tôi liền kéo hết đống nước soda lên, kể cả những giọt đã ngấm vào sàn cũng đã bị tôi kéo ra và tụ thành một cục nước ngay trên không.
“Cảm nhận và điều khiển nó như chính tay chân của cậu, việc này cũng giống như cách mà cậu kiểm soát quỹ đạo mấy viên đạn ma pháp vậy, nó không khó đâu, thử đi.”
“Vâng.”
Lapharen chiếm lấy quyền kiểm soát quả cầu soda từ tôi, sau đó cậu ta bắt đầu biến đổi nó thành hình dạng một hình tam giác, khối vuông rồi một cái ly, dù vẫn còn vụng về nhưng nó khá tốt với người lần đầu thử.
“Khá tốt đấy.”
Nói xong tôi liền kiểm soát lấy quả cầu nước rồi bắt đầu thị phạm kỹ năng của mình, quả cầu nước chia làm 2 và biến thành 2 hình nhân, sau đó tôi điều khiển chúng đấm nhau một cách dữ đội và sau đó cho chúng đấu kiếm rồi biến chúng lại thành những quả cầu nước.
“Một ngày nào đó cậu cũng sẽ làm được như này thôi, trò mèo ấy mà, nếu thành thục thì sau này đi diễn xiếc cũng có tiền đấy.”
Nói xong tôi đổ hết nước vào ly và đưa ly của mình cho Lapharen.
“Lấy của ta uống đi, còn ly kia để ta uống.”
Tôi húp lấy húp để cái ly nước của tôi và nhìn lấy mọi người đang quan sát tôi.
“May là mình dùng áo choàng để che mặt, chắc bọn kia nghĩ ta là cao thủ nào đó thôi, nhưng mà sao hai đứa kia trò chuyện thân thiết thế kia?”
Tôi bối rối nhìn Sylvia và Rosalia đang trò chuyện như cặp bạn bè lâu năm phía dưới trong khi quan sát lấy tôi, ở phía xa cái cô gái tên Eleris cũng nhìn tôi với ánh mắt ngờ vực.
Tuy nhiên ánh nhìn đó không tồn tại được lâu khi một giáo sư đi ra giữa sân và nhìn lấy hai người, vì quá xa nên tôi chẳng nghe họ nói gì nhưng nhìn hai người kia giương trượng về phía nhau thôi là cũng biết cuộc chiến của họ sắp bắt đầu.
“Hãy vừa quan sát và phân tích hành động của họ, đồng thời hãy nghĩ cách để có thể đánh bại họ.”
“Vâng.”
Vừa dứt lời thì Sylvia liền tung qua một cú phủ đầu bằng cầu lửa, ở phía bên kia Rosalia đáp lại bằng 3 mũi tên gió lần lượt bay theo những hướng khác nhau, mũi đầu tiên chạm lấy quả cầu lửa và phát nổ, mũi thứ 2 bay về phía Sylvia và mũi thứ 3 chặn đường cô.
“Hiệu quả nhưng không đủ sát thương.”
“Đúng vậy, rào chắn không phải là thứ có thể dễ dàng bị xuyên qua bởi mũi tên gió.”
Lời vừa dứt thì một rào chắn mana bao quanh lấy Sylvia, hai mũi tên gió chẳng tài nào xuyên nổi và tan biến ngay khi chạm vào, ngay sau đó một vòng phép xuất hiện và một tia lửa lớn bắn về phía Rosalia, như thể lường trước điều ấy một bức tường đất nhô lên chặn lấy tia lửa.
“Trận chiến giữa các pháp sư là vậy, phải đoán trước được hành động của đối thủ, những phép họ dùng và chuẩn bị phương án đối phó lẫn phản công.”
“Vậy thì phải chăng ai nhìn xa hơn sẽ thắng?”
“Không, cái quan trọng là đừng để đối thủ đoán được mình làm gì.”
Tôi cười chỉ vào bức tường đất.
“Cậu không để ý thôi chứ cái tường đó là một cái bẫy.”
“Bẫy?”
“Ừ, đó đúng là một bức tường nhưng dựa theo chất liệu của bức tường đá thì chắc chắn đó là một cái bẫy, tưởng đất bình thường không cần cứng đến mức đó để chặn lấy tia lửa, vì vậy chắc chắn cô ấy đã định dùng bộc phá để kích nổ bức tường và dùng những mảnh tường để gây sát thương.”
Mắt Lapharen sáng ra như thể vừa ngộ ra chân lý, còn trận chiến phía dưới trông như Sylvia đang áp đảo Rosalia khi cô liên tục dồn ép đối thủ bằng những phép có phạm vi rộng.
“Cô ấy đang định dồn đối thủ vào một góc rồi dùng phép tường lửa để chặn hoàn toàn đường lui?”
“Và rồi kết liễu bằng một phép sát thương lớn, tuy vậy Sylvia đã không nhận ra cái bẫy mới là vấn đề mấu chốt.”
Một bức tường lửa lên chặn đường thoát của Rosalia, thấy vậy Sylvia nở nụ cười tự mãn và chuẩn bị một phép thuật kết liễu, nhìn thấy điều ấy Rosalia nở một nụ cười khinh thường vì bức tường mà cô dựng lên ngay đầu trận đã ở ngay kế bên Sylvia.
Với một tín hiệu, bức tường vỡ tan và bắn những mảnh vỡ của về phía Sylvia, người đang không thể phòng vệ đúng cách do đang niệm phép.
“Kết thúc rồi.”
“Kinh ngạc thật…Nhưng mà…”
“Có vấn đề gì không?”
“Cảm giác như em có thể đánh bại họ dễ dàng hơn nhiều thứ kia.”
“Ý cậu là cái bóng đầu tiên à?”
Lapharen gật gù thừa nhận, nghe vậy tôi cũng không quá bất ngờ vì cái bóng đó được phỏng theo chính khả năng chiến đấu của tôi, dù đã bị suy yếu khá nhiều nhưng tôi tự tin khẳng định rằng không pháp sư năm hai, hay cả năm 3 nào có thể đánh bại nó vào lần đầu, còn Lapharen đánh bại nó cũng chỉ do cậu ta đã quen với nó sau hơn 213 lần chết và cái tên đó không có khả năng học hỏi, chứ nếu để tôi ra mặt thì Lapharen có mơ cũng không đánh bại được tôi.
“Nếu cậu giỏi như nó thì việc cậu hành giáo sư thực chiến ra bã là chuyện đưa nhiên luôn đấy.”
Tôi cười nói rồi nhìn xuống tay mình, một cảm giác nhói khiến tôi hơi khó chịu, rồi khi nhìn xuống kháng sân, Rosalia đang vẫy tay ăn mừng với mọi người trong khi Sylvia đang cố giấu đi sự thất vọng trong mình.
Dù Sylvia có tính cách khó chịu hơn Rosalia khá nhiều nhưng tôi vẫn có thiện cảm với cô ấy hơn, bởi lẽ không như Rosalia, một người dù ngoài mặt khá tốt nhưng lại luôn mang đến phiền phức cho mọi người và luôn nhờ người khác giúp đỡ, trong khi Sylvia lại có xu hướng chịu đựng tất cả một mình.
Trong tiếng reo hò của những học viên thuộc đế chế tôi liếc nhìn sang phía kháng đài, giữa đám đông náo nhiệt có thể thấy Eleris đang cố đi về phía tôi nhưng vì chẳng biết động cơ của cô ta là gì, nên vậy tốt nhất là nên né cô ta ra bởi tôi chưa muốn gặp một người chơi khác khi lễ khai giảng còn chưa diễn ra.
“Đi thôi Lapharen.”
“Vâng.”
“À với cả, hãy đọc cái này.”
Tôi đưa cho Lapharen một xấp giấy, sau khi nhận lấy nó và đọc được vài trang thì mặt của cậu ta liền tái mét.
“Tiền bối…Em thật sự phải nói những điều này à…”
“Mày làm được mà.”
Tôi vỗ vai khích lệ cậu ta.


0 Bình luận