Vol 1 Cứu thế giới hay bỏ mặc nó?
Chương 10 Thử thách đầu tiên (4)
0 Bình luận - Độ dài: 2,983 từ - Cập nhật:
“Được rồi, giải thích!”
Giáo sư đứng trước mặt tôi và Lapharen mà chất vấn, trong khi đó Ivan đã bất tỉnh do mất máu quá nhiều còn hai tên đồng bọn của hắn ta thì mới tỉnh dậy nên mặt còn ngơ ngác, tuy nhiên Lena thì đã ngay lập tức chạy đến phía sau giáo sư và chỉ vào tôi với ánh mắt vô tội.
“Thưa giáo sư…Hai tên đó…Đã tấn công bọn em…Hic, rồi bọn chúng còn cướp lấy đá mana hic…Của chúng em…”
“...Hai em, giải thích?”
“À…Ừm…”
Lapharen lúng túng cũng như sợ hãi trước ánh mắt chất vấn của giáo sư, nhưng tôi thì không mấy bận tâm mà chỉ đưa cho giáo sư đống đá mana của nhóm Lena.
“Thầy nên tự mình kiểm tra thì tốt hơn đấy ạ.”
“...”
Giáo sư không nói gì mà chỉ cầm lấy những viên đá mana rồi nhắm mắt lại, sau một lúc thì ông cũng mở mắt ra rồi nhìn tôi với ánh mắt bình tĩnh như mọi lần, ngay sau đó lão không thèm nhìn vào tôi nữa mà quay sang Lena và nhóm của cô ta.
“Các em, bị loại!”
“Cái gì! Không phải hắn ta mới là-”
Lena chất vấn giáo sư với vẻ mặt hoang mang, nhưng trước khi cô nói gì thêm thì ánh mắt lạnh lùng của giáo sư đã khiến cô câm nín.
“Có gì muốn nói thì nói với ban kỷ luật, hành vi của các em là không thể chấp nhận được, giờ tôi sẽ dịch chuyển các em về nơi tổ chức cuộc thi.”
Nói xong 4 người nhóm Lena liền bị bao quanh bởi những vòng tròn ma pháp rồi vài giây sau bọn họ liền biến mất vào hư không, sau đó giáo sư nhìn hai chúng tôi với vẻ mặt vô cảm nhưng không nghiêm trọng như lúc nãy.
“13 điểm của nhóm họ sẽ được chuyển sang nhóm các em như là bồi thường vì không giám sát mọi chuyện chặt chẽ, các cậu có vấn đề gì với nó không?”
“Khô-”
"Chữa trị nốt cho tên này đi.”
Tôi ngắt lời của Lapharen và đề nghị với giáo sư, nghe vậy lão ta gật đầu rồi chữa trị cho cậu ta bằng phép hồi phục.
“Được rồi nếu không có vấn đề gì thêm thì hai em hãy tiếp tục cuộc thi…Và Aiden.”
“Ai-Aiden!”
“Vâng?”
Không để tâm đến vẻ mặt kinh hoàng của cậu béo tôi vẫn nhìn giáo sư với ánh mắt điềm tĩnh.
“Đừng ra tay mạnh như lúc nãy nếu có thể.”
“Vâng.”
Dặn dò xong lão cũng biến mất trong chiếc vòng ma thuật, bây giờ chỉ còn lại mình tôi với cậu béo, dù tôi là ân nhân của cậu ta nhưng với cái danh tiếng vang danh khắp trường thì cậu ta vẫn bày ra cái vẻ mặt sợ sệt như lúc bị nhóm Ivan đánh, nhưng tôi không bận tâm đến điều đó mà nói.
“Ngươi nhớ thỏa thuận của chúng ta chứ?”
“...”
Lapharen sợ sệt gật đầu, như thể hiểu lý do đằng sau tôi bắt đầu giải thích trong khi đợi cơ thể cậu ta hồi phục hoàn toàn.
“Cậu biết điều gì nguy hiểm nhất khi giao dịch với quỷ dữ không?”
Lapharen lắc đầu, thấy vậy tôi nghĩ về những con quỷ tôi từng giao kèo trong quá khứ cùng với những bản hợp đồng nghìn trang.
“Bọn quỷ cực kỳ lắc léo đặc biệt là những con quỷ tầm trung trở lên, mỗi hợp đồng đều phải cực kỳ cụ thể và nó có thể nhiều đến mức chỉ cái hợp đồng đó thôi cũng tự mình trở thành một cuốn sách rồi, bởi lũ quỷ không đơn giản như cách cậu nghĩ về chúng đâu.”
Lapharen rùng mình như thể nghĩ về con quỷ mà cậu đã gặp, thấy vậy tôi nghĩ đến chính cậu ta trong trò chơi.
“Như con quỷ lúc nãy, đúng là tên đó sẽ thực hiện đúng lời hứa là trả thù, nhưng do cậu không đưa ra cái giá cụ thể nên tên đó sẽ mặc định coi như cậu đã dâng toàn bộ mọi thứ của mình cho chúng, tức là cậu sẽ bị nó kiểm soát hoàn toàn, đó là cái giá đắt nhất mà cậu có thể trả nên bọn quỷ sẽ không làm gì thêm, tuy nhiên...”
Tôi nhìn thẳng vào mắt Lapharen với vẻ nghiêm nghị.
“Nếu không đưa ra điều kiện cụ thể và hợp đồng quá rẻ mạt, thì bọn quỷ sẽ cố tìm cách hủy hoại chính cậu để cậu phải ký một hợp đồng khác với cái giá đắt gấp bội, ví dụ như nếu cậu nhờ một con quỷ kéo xe và cái giá là máu của cậu, nếu không có điều kiện cụ thể thì nó sẽ làm cái xe bị đổ hoặc đi rất chậm, nếu muốn đến đích thuận lợi và nhanh chóng cậu phải trả thêm máu cho chúng, nên nhớ bọn quỷ không đáng tin, ừ thì có vài ngoại lệ nhưng hiếm lắm.”
“Ngoại lệ?”
Lapharen chợt tò mò nhìn tôi, thấy thế tôi biết mình đã lỡ lời.
Mình không nên gieo hy vọng.
Nó giống như nói việc trúng số trong xổ số vậy, mọi người mua vé số chỉ nghĩ đến việc trúng số chứ rất ít khi nghĩ về việc không trúng, với những kẻ kinh nghiệm thì không sao nhưng với những người chưa từng thử thì đó là một hố sâu không đáy.
“Đúng, có ngoại lệ nhưng đừng bao giờ mơ về nó.”
Tôi nghiêm khắc nói với Lapharen.
“Với cả để nói cho mà biết, ta không thể trao sức mạnh như những con quỷ được, thay vào đó ta có thể dạy và khiến cậu mạnh hơn.”
Lapharen nhìn tôi với ánh mắt có chút thất vọng, thấy vậy tôi hơi bực bội vì phải chứng minh sức mạnh của mình nhưng tôi cũng chẳng thể làm gì hơn.
Lapharen do dự, nhưng cậu ta vẫn đi theo tôi, đi vào trong khu rừng tôi thi thoảng lại gặp quái vật, nhưng vì đó đều là những con điểm thấp nên tôi đều cho qua.
“Con đó…”
“Giết chúng chỉ lãng phí sức lực thôi, hiện tại cơ thể tôi không đủ thể lực và mana chứ không tôi càn cả cái rừng này luôn rồi.”
“...”
Lapharen im lặng theo tôi, cậu ta không nói gì trong suốt chuyến đi nhưng tôi không bận tâm mà vẫn tiếp tục tìm quái vật theo vị trí trên bản đồ, và rồi tôi đã tìm thấy một con báo màu chàm đang đi lang thang.
“Cẩn thận!”
“Không cần mày nhắc!”
“Xoẹt!”
Con báo nhìn thấy chúng tôi rồi liền lao đến phía tôi vì tôi là kẻ ở gần nhất, thấy vậy Lapharen lo lắng hét lên nhưng tôi chỉ đáp lại với vẻ khó chịu, rồi khi con báo đến gần tôi trì một lần nữa, y như con lợn rừng, tôi dùng kiếm và chọc thủng não nó.
“Bịch.”
Con báo bất lực nằm xuống rồi từ từ biến mất để lại một viên đá màu chàm, nhưng ngay lúc tôi định nhặt lấy thì một thứ gì đó từ trên trời định lao vào tôi, nhưng với phản xạ điên rồ của mình thì tôi liền quay mặt lên và bắn một quả đạn phép cơ bản vào nó.
“Bịch.”
Con đại bàng khổng lồ rơi xuống đất một cách bất lực, rồi nó từ từ biến mất để lại một viên đá màu cam, ở một bên Lapharen ngỡ ngàng nhìn tôi.
“Rồi, từ bây giờ hãy làm theo những gì tao nói.”
Lần này không còn chút nghi ngờ gì trong ánh mắt của cậu ta nữa, thay vào đó là sự kính nể xen lẫn phục tùng, thấy thế tôi không khỏi hài lòng, nhưng bất chợt một tiếng nổ lớn từ phía xa đã làm phân tâm tôi. Nhìn về hướng phát ra vụ nổ có một cột băng khổng lồ đâm thẳng lên trời, nhìn nó tôi không khỏi cau mày, bởi lẽ màu trắng đã được tìm thấy nên bây giờ tôi cũng không còn thời gian nữa.
“Này Lapharen.”
“Vâng…”
“Hiện tao khá gấp rút nên chưa dạy được gì, nên bây giờ hãy đi tìm tất cả quái vật xung quanh đây cho tao và dụ chúng đến đây, cùng một lúc.”
“Cậu…Muốn biến tôi thành mồi đó hả!”
Lapharen nhìn tôi với ánh mắt sợ hãi, nhưng tôi chỉ đáp lại cậu ta bằng ánh mắt nghiêm túc, bởi lẽ nếu bọn họ thành công…Không, bọn họ chắc chắn sẽ thành công tiêu diệt thứ đó và có 50 điểm, vì vậy cho dù có chia 4 thì mỗi người cũng sẽ có ít nhất 20 điểm nếu tính thêm lượng quái dọc đường họ giết, nên vì vậy tôi và Lapharen phải kiếm ít nhất 50 điểm nếu tôi muốn ở lại cái trường này.
***
“Irina cẩn thận!”
“Bùm!”
Irina vội vàng né những cột băng bắn xuống phía mình, ngay khi đợt bắn phá kết thúc cô quay người nhìn lại những người đồng đội của mình, may mắn thay Rohan, Helen và cả Rosalia đều an toàn, nhưng dù vậy họ đang không ở tình trạng tốt cho lắm.
“Thứ này thứ quái gì!”
Helen ngỡ ngàng nhìn sinh vật trước mắt, với bộ lông trắng muốt và đôi mắt xanh lạnh, những hơi thở của nó mang theo những làn hơi lạnh đến thấu xương, cùng với những móng vuốt sắc bén có thể xé toạc bất cứ tấm khiên nào, nó là một con sói nguyên tố cấp cao, kẻ thù mà họ chẳng hy vọng phải đối mặt.
“Chị đã lờ mờ cảm thấy có gì đó sai sai khi xung quanh trở nên lạnh hơn rồi, nhưng không ngờ thứ này tồn tại ở đây…”
“Chị Rosalia! Chị có cách nào đối phó với nó không!”
Rohan ở một bên hỏi với vẻ lo lắng, nghe vậy Rosalia suy nghĩ một hồi rồi đáp.
“Có! Mấy đứa câu giờ cho chị được không!”
“Vâng!”
Mọi người phối hợp cực kỳ ăn ý, dù thông tin là không nhiều nhưng với sự tin tưởng lẫn nhau họ liền vào vị trí thích hợp.
“Helen!”
“Biết rồi! Nhận lấy này con chó!”
Helen bắn một mũi tên lửa về phía con sói làm sao nhãn nó trong chốc lát, ngay sau đó Rohan lao tới và tấn công chân của con sói.
“Hú!”
Bị Rohan tấn công, con sói ngay lập tức rút cái chân bị thương lại, giờ đây một chân của nó đã bị thương nên khả năng di chuyển của nó cũng bị suy giảm, dù vậy con sói vẫn cố tấn công kẻ đã đả thương mình bằng những cây cọc băng, nhưng trước sự nhanh nhạy của Rohan thì tất cả đều trượt mục tiêu, không những thế còn để cho Rohan tấn công một chân khác.
“Keng!”
“Cẩn thận Rohan!”
Thanh kiếm của anh đã bị chặn lại bằng một bức tường băng, ngay sau đó những cây cọc băng cũng đồng loạt xuất hiện và phóng về phía cậu, cùng lúc đó Irina hét lên và tạo ra một lớp khiên bao bọc lấy cậu ta khiến cho những cây cọc chẳng thể đụng đến cậu.
“Cảm ơn Irina!”
“Không có gì! Và nhận lấy!”
Không dừng lại ở đó cô còn thực hiện một phép khác lên người Rohan, cơ thể cậu ta trở nên nhẹ hơn đến lạ, không chỉ vậy cây cung của Helen cũng phát ra một ánh sáng kỳ ảo khiến cô có chút bất ngờ.
“Cảm ơn nhé Irina!”
“Không có gì.”
Helen nở một nụ cười tự tin rồi giương cung về phía con sói trong khi Rohan đang chạy loanh quanh dưới bụng nó, từ từ truyền mana vào cây cung của mình, cùng với buff của Irina thì mũi tên ngày càng sáng hơn, rồi sau khi nhắm thẳng vào mắt con sói cô liền buôn dây cung của mình.
“Vút!”
“Gào!!!”
Với một đường bay hình Parabol thì mũi tên của Helen đã thành công đâm thẳng vào mắt con sói, tận dụng lúc con sói đang phân tâm vì mất đi một mắt thì Rohan cũng chém nốt cái chân trước còn lại của nó.
“Gào!!!”
“Làm tốt lắm Helen!”
“Làm tốt lắm mọi người, giờ hãy để tôi kết thúc tất cả, Rohan! Hãy tránh ra!”
Cùng lúc con sói không thể đứng vững được nữa thì Rosalia cũng hoàn thành việc niệm phép của mình, một mũi lao lửa khổng lồ hiện lên phía trên đầu cô đang lăm le bắn về phía con sói, và chỉ với một cái vẫy tay của cô thì mũi lao liền bay về phía con sói không thể di chuyển bằng hai chân trước một cách thô bạo.
“Bùm!”
Với một tiếng nổ vang trời mọi người đều lo lắng nhìn về phía con sói, nhưng vì làn hơi nước dày đặc nên họ không thể nhìn thấy được kết quả, nhưng rồi khi chúng tan đi thì đã để lộ một viên đá màu trắng to bằng lòng bàn tay ở nơi con sói từng đứng.
“Chúng ta thành công rồi!”
3 cô gái ôm nhau ăn mừng chiến thắng trong khi đó Rohan ngồi bệt xuống và thở dốc, thấy vậy Irina tiến lại chổ cậu và đưa tay về phía cậu.
“Cậu vất vả rồi, Rohan.”
“Cảm ơn cậu, Irina.”
Nắm lấy tay Irina cậu từ từ đứng dậy, nhưng chân cậu bây giờ không còn sức nữa nên phải dựa vào Irina để di chuyển, 4 người họ tiến về chỗ viên đá màu trắng, nhìn quả cầu họ bối rối không biết nó là gì, chỉ duy Rosalia là đoán được nó là gì.
“Đây là phần thi ẩn.”
“Huh? Phần thưởng ẩn giấu? Ý chị là gì vậy tiền bối?”
Thấy vẻ bối rối của mọi người Rosalia cẩn thận giải thích.
“Năm nào hay cuộc thi nào cũng vậy, lúc nào cũng có một bài kiểm tra ẩn khó hơn đáng kể so với bài kiểm tra bình thường, nhưng nếu hoàn thành nó thì phần thưởng cũng lớn hơn nhiều, có khi chỉ cần có nó thì cũng đủ để cậu đứng đầu bài kiểm tra rồi.”
“Vậy thì…”
“Ừm, với thứ này chúng ta đã gần như nắm chắc vị trí dẫn đầu.”
Nghe lời của Rosalia mọi người đều vui mừng đến mức nhảy cẫng lên, Rosalia thì cũng nở một nụ cười hài lòng và bỏ viên đá vào túi, nhưng bất chợt cô nhìn sang một hướng cụ thể, ở phía đó có một cột lửa cao chót vót hiện lên, tương tự như cột băng của con sói lúc nãy.
“Có vẻ như trong kỳ thi lần này không có mỗi một bài kiểm tra ẩn nhỉ.”
Cô lẩm bẩm với vẻ lo lắng, rồi cô nhìn sang đồng đội của mình, họ vẫn đang ăn mừng nhưng dù vậy nó không che dấu được sự xuống sức của họ.
Mình cũng không còn nhiều mana.
Rosalia lo lắng không biết có nên tiếp tục săn hay không, bởi lẽ sau trận chiến với con sói thì họ đã quá kiệt sức rồi, dù vậy cô sợ rằng nhóm đó sẽ vượt qua nhóm cô nhưng bất chợt hiện lên trong đầu cô là hình ảnh một tên khốn nạn.
Chỉ cần vượt qua hắn là được rồi.
Nghĩ đến điều đó cô quyết định sẽ dừng lại và quay trở về địa điểm tổ chức cuộc thi mà không còn vướng bận gì nữa, bởi lẽ kẻ đó sẽ chẳng bao giờ vượt qua cô, người đã hoàn thành được thử thách ẩn dấu.
“Được rồi, chúng ta về nào.”
“Ừm.”
“Vâng, thưa tiền bối.”
Rosalia nhìn những học viên năm nhất trước mắt với ánh mắt hy vọng, họ đều là những cá nhân tài năng cần được bồi dưỡng, trong lúc làm đồng đội của họ cô đã thấy rõ, tất cả đều có tiềm năng vượt trội, vì vậy.
Mình phải loại bỏ những tên cặn bã đó.
Cô quyết tâm sẽ phải loại bỏ những kẻ cản đường con đường phát triển của họ và kẻ đầu tiên mà cô sẽ xử trảm không ai khác chính là Aiden.
Tại một nơi nào đó trong khu rừng, kẻ mà Rosalia đang nóng lòng muốn loại bỏ đang thảnh thơi nằm phơi mình trên tảng đá, không phải vì anh ta rảnh rỗi hay gì mà vì anh ta chẳng thể cử động nổi nữa rồi.
Ở bên cạnh cậu ta, một chàng béo đang lặng lẽ đếm những viên đá có trong túi.
“Hiện ta có khoảng 51 điểm, với 13 điểm cộng thêm thì chúng ta sẽ được 64 điểm.”
“Hừm…Vậy là mỗi người 32 điểm à…Chắc từng đó là đủ rồi, chẳng nhóm nào vượt qua được 80 điểm đâu, mà dù có qua được thì chẳng có ma nào bằng điểm cá nhân chúng ta.”
Aiden lẩm bẩm rồi nghiêng đầu sang Lapharen đang ngồi bên cạnh.
“Cõng tôi về.”
“Vâng.”
Lapharen ngoang ngoãng cõng Aiden trên vai, để lại phía sau một khu đất tan hoang và những cây lớn đổ nát.
Nằm trên lưng cậu ta tôi cố gắng giữ lấy tâm trí của mình còn tỉnh táo, với lý trí còn hơi mơ hồ tôi cố gắng cảm nhận lấy cảm giác khó chịu ở tim.
Cơ thể mình có vấn đề.
Tôi chắc chắn điều đó.


0 Bình luận