Thức dậy ở thế giới game
Rung chấn ngàn năm
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1 Cứu thế giới hay bỏ mặc nó?

Chương 06 Nhà (2)

0 Bình luận - Độ dài: 2,715 từ - Cập nhật:

Học viện có 4 khu vực chính, trường học, kinh doanh, rừng và tàn tích, mỗi khu vực có một vai trò khác nhau, như khu rừng là nơi diễn ra các sự kiện thực hành ngoài trời và là nơi mà người chơi có thể thu thập được kha khá loại thảo mộc, tuy nhiên rất dễ lạc đường trong khu rừng đó nếu không có đủ mana trong người, vì vậy tôi rất ghét khu rừng đó vào giai đoạn đầu game, lúc lượng mana trong người tôi còn ít.

 

Nhưng khu tàn tích không tồn tại những khu vực giới hạn sức mạnh như vậy, tuy nhiên nơi lại tồn tại một thứ khác, đó là phép thuật đã biến nơi đây đã biến nơi đây thành tàn tích.

 

“Vẫn nát như vậy, nhưng nhà mình ở đâu được nhờ?”

 

Nhìn thành phố hoang tàn trước mắt tôi không khỏi bối rối, ở thành phố này dù không có hạn chế về giới hạn mana nhưng lại tồn tại một thứ khác, đó là rối loạn mana gây mất phương hướng và tạo ra ảo giác.

 

Hình như sau này có một nhiệm vụ săn ma ở đây thì phải.

 

Nhớ đến cái nhiệm vụ đó tôi có chút khó chịu, nghĩ đến cái cảnh đi chung với đám nhóc sẽ hét toáng lên chỉ vì một cành cây đung đưa thôi cũng đủ để tôi không bao giờ làm lại cái nhiệm vụ đó lần thứ 2, chưa kể phần thưởng của nhiệm vụ đó ngoài biết được lý do tàn tích này tồn tại thì cũng chỉ là công thức của loại thuốc giúp mọi người tăng khả năng kiểm soát mana nên chẳng có lý do gì để tôi làm lại nó cả.

 

Vừa bước vào tàn tích thì cảm giác về xung quanh của tôi đột ngột trở nên mơ hồ, nhận thấy nó tôi liền nhắm mắt lại và cảm nhận lại mana trong bản thân mình.

 

Thứ khiến tôi thích ở thành phố này, chính là tàn dư của phép thuật đã thi triển lên nó, vào khoảng 300 năm trước một nhóm học viên và giáo sư vì bất mãn với học viện nên đã làm ra một trận phép khổng lồ bao phủ cả thành phố để trả thù, nhưng giữa chừng thì có những học viên lẫn giáo sư khác phát hiện và ngăn chặn, tuy phép bị hủy và không phá hủy toàn thành phố nhưng nó khiến cho mana ở đây trở nên hỗn loạn đến bất thường, khiến cho mọi người vào đây đều bị mất phương hướng và thi thoảng gây ra ảo giác.

 

Gây rối loạn mana trong cơ thể mọi người rồi đuổi họ ra khỏi đây, đây thật sự là ngôi nhà hoàn hảo.

 

Trong quá khứ vì còn rất nhiều người dân vẫn còn đang mắc kẹt trong thành phố nên mọi người đã nghĩ ra cách tận dụng chính những luồng mana hỗn loạn gây mất phương hướng này, tạo ra phép thuật và khiến cho cái vòng phép suýt đẩy cả thành phố vào chỗ chết trở thành thứ sẽ đuổi mọi người ra ngoài thành phố, tạo ra ảo giác để hướng mọi người đi ra bên ngoài, khiến mọi người mất phương hướng và đi đâu cũng sẽ là đường ra ngoài, nhờ thế tất cả mọi người đã được cứu và thành phố này trở thành phố ma, nơi thi thoảng trở thành bãi luyện tập kiểm soát mana.

 

Còn về lý do tôi bảo đây là ngôi nhà lý tưởng cho tôi, thì đó là do khả năng kiểm soát mana của tôi cũng đã ở mức độ mà không ai sánh bằng, đến cả long vương, sinh vật có khả năng kiểm soát mana tốt nhất cũng thừa nhận tôi có trình độ ngang với lão ta nên việc đi vào nơi này chỉ là trò mèo đối với tôi.

 

Chỉ bằng cách tập trung trong một khoảnh khắc không gian xung quanh đột ngột thay đổi, tàn tích đã không còn ở đó mà thay vào đó là một thành phố xinh đẹp nhưng vắng vẻ, những cửa hàng vẫn mở toan cửa, những món hàng vẫn ở nguyên chổ mà nó được đặt vào 300 năm trước, nhờ phép thuật nên mọi thứ được bảo quản y nguyên hiện trạng dù đã rất lâu trôi qua.

 

Vừa xách chiếc vali trên tay tôi đi qua những khu nhà sang trọng, những cái biệt thự to tổ bố, những khu ổ chuột đầy rác rồi dừng lại ngay trước một căn nhà trông bình thường hết sức.

 

So với những căn nhà khác, chỗ này trông chẳng có gì đặc biệt và chỉ là một quán rượu bình thường, trong quá khứ tôi chọn đây làm nhà bởi lẽ tôi đã đến đường cùng vì bị dí bởi đám thờ quỷ và tình cờ tìm thấy điều đặc biệt của căn nhà này.

 

Đi vào trong căn nhà, tôi vào căn phòng trọ thứ 4 của quán rượu, kéo chiếc giường ra và chạm vào sàn nhà, với người bình thường thì họ sẽ không cảm thấy gì nhưng với tôi, người vốn rất nhạy với mana thì tôi lại cảm thấy khó chịu trên lòng bàn tay, truyền mana vào sàn nhà theo một mẫu nhất định thì ngay lập tức sàn gỗ biến thành một cánh cửa.

 

Chẳng biết ma nào làm ra thứ này, nhưng nếu tôi không tình cờ rơi trúng ngay cái chỗ này thì 10 kiếp tôi cũng chẳng biết chổ này có cửa.

 

Sau cánh cửa chào đón tôi là vô số những bậc thang dẫn tôi đến với bóng tối sâu thẳm. Không hề sợ hãi tôi bước xuống những bậc cầu thang tối mù tối mịt đó, và khi đến điểm cuối cùng thì tôi sờ lấy phía trước tìm lấy tay nắm cửa.

 

“Cạch.”

 

Tôi mở cánh cửa mà tôi còn chẳng thấy ra rồi mò mẫm bức tường cạnh bên cánh cửa, sau một hồi mò thì tôi tìm ra một cái công tắc và bật nó lên, căn phòng tối đen như mực bỗng được thắp sáng bởi những ánh đèn xanh mờ.

 

Dưới ánh sáng mờ nhạt thì những thùng rượu và những chồng tài liệu cũ kỹ cũng dần lộ ra, đi đến một chồng tài liệu tôi vớ lấy nó và nhìn qua những trang giấy cũ kỹ ghi chi chít những thông tin khách hàng và biên lai trong quá khứ.

 

Sở dĩ tôi chọn nơi này làm điểm dừng chân không phải là do tôi không có chỗ ngủ, chỉ là tôi chẳng tài nào ngủ được nếu ở trong cái ký túc xá của học viện, bởi lẽ trong quá khứ thì tôi luôn ở trong tình trạng đầu lìa khỏi cổ ngay khi chợp mắt trong game nên tôi chẳng thể chợp mắt ở đâu khác ngoài nơi này, nơi mà chỉ mình tôi biết.

 

Ngồi xuống một góc của căn phòng tôi bất giác nghĩ về những gì sẽ xảy ra trong tương lai.

 

Trong cái tựa game chết tiệt này thì mỗi hành động của người chơi sẽ có một tác động nhất định vào dòng chảy của câu chuyện, họ có thể chọn không làm gì cả hoặc trở thành anh hùng trong mọi tình huống và điều đó sẽ dẫn đến những kết cục khác nhau, bản thân tôi cũng chẳng rõ có bao nhiêu cái ending trong cái con game này dù đã chơi nó trong 10 năm trời, vì lẽ đó việc đoán trước tương lai là một điều cực kỳ khó bởi tôi chẳng biết những hành động của tôi sẽ tác động bao nhiêu đến câu chuyện gốc.

 

Tất nhiên tôi có thể chọn không làm gì cả, nhưng có khả năng rất cao tôi phải buộc can thiệp vào một vài tình huống cụ thể nếu không muốn chết. Dù không đoán được chuyện quái gì sẽ xảy ra trong tương lai nhưng những kinh nghiệm sau vô số lần hoàn thành trò chơi vẫn đủ để tôi đoán được một vài sự kiện sự kiện nhất định sẽ diễn ra trong tương lai.

 

“Mình có nên xử lý tên đó không nhỉ?”

 

Tôi lẩm bẩm khi nhớ đến tên phản diện ở sự kiện cuộc thi phân loại học viên, đối với tôi thì hắn không quá đáng ngại, tuy nhiên với nhóm nhân vật chơi được và cả hầu hết nhân vật năm hai thì hắn khá khó đối phó, khi hầu hết mọi người đều chưa biết cách đối phó với những kẻ bị quỷ hóa và cũng chính nhờ sự kiện này sẽ dạy cho người chơi cách đối phó với những kẻ bị quỷ hóa như thế nào.

 

Nhưng nếu tôi xử lý tên đó trước khi bất kỳ chuyện gì diễn ra thì đám nhân vật chơi được sẽ chẳng học được gì và gặp khó khăn khi đối mặt với những kẻ bị quỷ hóa trong tương lai…

 

“Mà tại sao mình lại quan tâm đến đám đó nhỉ?”

 

Tôi lẩm bẩm với vẻ khó chịu, dù gì tôi cũng không có ý định cứu thế giới hay gì đó nên tốt nhất là cứ kệ mẹ mọi chuyện diễn ra theo tự nhiên là được, tuy nhiên tôi cần phải tìm con khốn Irina trong cuộc thi sắp tới.

 

***

 

“Học viện kỳ bí” là một trò chơi hành động cực khó khi nó phụ thuộc hoàn toàn vào kỹ năng chiến đấu của chính người chơi ngoài đời, ví dụ nếu ngoài đời người chơi giỏi võ thì vào game họ hoàn toàn có thể áp dụng võ thuật của mình vào chiến đấu vì con game này được điều khiển bằng sóng não.

 

Tuy nhiên không chỉ giới hạn ở chiến đấu bằng cơ thể vật lý mà trò chơi này còn tạo ra hẳn một giác quan mới để người chơi có thể sử dụng thứ mà chỉ trong game mới có, phép thuật.

 

Nhưng để sử dụng phép thuật không phải là dễ, bởi lẽ việc sử dụng 1 giác quan chưa từng có không phải ai cũng làm được, vì lẽ đó số lượng người sử dụng được phép thuật trong trò chơi là cực kỳ ít và tôi là một trong số đó.

 

Tuy sử dụng phép thuật khá thú vị nhưng nó cũng chính là điểm trừ lớn nhất của game, nếu không biết sử dụng phép thuật dù là cơ bản thì người đó chắc chắn không thể chơi game.

 

Tôi rút ra thanh kiếm trên thắt lưng, nó là một thanh kiếm hai tay rất chi là bình thường mà học viên nào cũng có thể có, nhìn nó tôi điều khiển mana trong cơ thể mình như cách tôi đã từng làm trong game.

 

Chỉ với một suy nghĩ thì một luồng sáng trắng mờ đã xuất hiện và bọc lấy thanh kiếm, nó trông rất tẻ nhạt và ổn định đến mức nhiều người sẽ không nghĩ nó là kiếm khí vì dù gì hầu hết mọi người đều có quan kiếm trông như một ngọn lửa dữ dội.

 

“Vẫn tốt như mọi khi.”

 

Tôi lẩm bẩm với vẻ hài lòng, vì vẫn như trong game, kiếm khí của tôi vẫn vậy, thứ đã minh chứng tôi là một bậc thầy trong việc kiểm soát mana.

 

Càng giữ nó lâu tôi càng thấy cơ thể tôi càng kiệt sức, chứng tỏ lượng mana trong người tôi đang dần bị rút hết thấy vậy tôi có chút không hài lòng vì trữ lượng mana của bản thân ít hơn mong đợi.

 

“Từng này không đủ để mình giết đám kia.”

 

Tôi lẩm bẩm với vẻ khó chịu nhưng cũng chẳng có cách gì khác, bực mình tôi ngồi xuống một góc phòng và lấy ra một cái bánh mì từ trong vali.

 

Ngồi nhai bánh mì tôi vừa suy nghĩ về sức mạnh của bản thân, nhưng ăn được một lúc tôi chợt nhớ đến một thứ tôi đã bỏ qua trong suốt thời gian qua.

 

“Bảng trạng thái.”

 

Tôi hô lên và chẳng có gì xảy ra, thấy vậy tôi cũng không quá bất ngờ, dù thế giới này có giống game đến đâu thì nó vẫn là hiện thực. Nhận ra điều đó tôi rơi vào trầm tư, bởi lẽ tôi hiện tại chỉ có một mạng nên việc giết đám kia là quá rủi ro, nhất là khi cơ thể tôi còn quá yếu.

 

“Mình cần mạnh lên, đủ để sống ở nơi chết tiệt này.”

 

Tôi nắm chặt thanh kiếm rồi điều khiển mana chạy khắp cơ thể khiến cho nó nóng lên một cách bất thường, đây là một trong những kỹ thuật luyện tập khó nhất mà tôi biết và cũng là phương pháp hiệu quả nhất đối với tôi.

 

Bình thường người chơi có thể tăng sức mạnh thể chất bằng cách tập gym như ngoài đời hay tăng trữ lượng mana bằng cách liên tục tiêu hao mana một cách có hệ thống, tuy nhiên đối với tôi thì phương pháp đó không quá tối ưu, bởi không phải lúc nào tôi cũng có thời gian để luyện tập nhất là khi tôi liên tục chiến đấu với vô số kẻ thù.

 

Vì thế tôi đã tạo ra một phương pháp tập luyện thụ động bằng mana, qua mana tôi điều khiển các thớ cơ và cơ quan nội tạng của mình hoạt động như lúc hoạt động mạnh, qua đó đồng thời tập luyện được thể chất vật lý lẫn mana, dù hiệu quả nhưng ngoài tôi ra thì chẳng ma nào làm được bởi lẽ không ai mà tôi biết có thể điều khiển liên tục kể cả trong lúc ngủ như tôi.

 

Tuy hiệu quả nhưng nó lại đem đến một gánh nặng đặc biệt lớn cho cơ thể, nó như thể dính một cái debuff 24 /24 vậy nên cơ thể tôi sẽ luôn không trong trạng thái tốt nhất, tuy nhiên nó sẽ khiến cơ thể tôi luôn luôn sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.

 

Tuy bị dính cái debuff như vậy nhưng tôi trong quá khứ vẫn đấm chết quỷ vương trong một trận 1 vs 3 với cả đám thuộc hạ của hắn, nhưng đó là quá khứ, còn bây giờ tôi sẽ chết chỉ vì một cái búng tay của hắn.

 

Nhưng liệu cơ thể này có thể đạt được mức độ đó không?

 

Cơ thể của Aiden dù ở mức trung bình của những học viên năm 2, nhưng đó chắc chắn là do thành quả luyện tập của tên này chứ không phải do thể chất mạnh mẽ bẩm sinh.

 

Nhìn đôi tay và đôi chân của mình tôi có chút ngưỡng mộ, khi trên đó đầy những vết chai, những vết sẹo từ việc vung kiếm và luyện tập quá mức, không chỉ vậy khắp cơ thể này đầy vết tích của những màn luyện tập quá sức từ nhỏ đến lớn.

 

Dù vậy tên này lại không mạnh tương xứng.

 

Nếu ở cùng mức độ luyện tập thì trừ những người có thể chất vốn yếu như Salvina thì hầu hết họ đều sẽ mạnh hơn Aiden khá nhiều, chỉ điều đó thôi đã chứng tỏ tiềm năng của cái cơ thể này tệ hại như thế nào với tư cách là một kiếm sĩ.

 

“Pháp sư cũng không nốt.”

 

Dù chỉ trong một thời gian ngắn nhưng tôi chắc chắn cơ thể này cũng không phù hợp để trở thành một pháp sư, hơn thế nữa khả năng lưu thông mana trong cơ thể khá khó so với cơ thể của người chơi hay những nhân vật chơi được, tuy tôi không biết độ nhạy với tinh linh là bao nhiêu nhưng tôi cũng chẳng kỳ vọng mấy, bởi lẽ đó không phải lĩnh vực chuyên môn của tôi.

 

“Vậy là phải dùng đến thứ đó à…”

 

Chỉ nghĩ về thứ đó thôi đã khiến tôi rùng mình.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận