Thức dậy ở thế giới game
Rung chấn ngàn năm
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1 Cứu thế giới hay bỏ mặc nó?

Chương 21 Vở kịch hạng 3 (4)

1 Bình luận - Độ dài: 4,481 từ - Cập nhật:

Bước trong ống cống tối mù tối mịt, tôi thú thực chẳng nhìn thấy cái quái gì ở trước cả vì vậy tôi chỉ còn cách dựa vào trực giác của bản thân mà đi, trong cống ngầm chỉ còn lại không khí ẩm do nơi đây vốn chỉ có khả năng lưu thông nước mưa và chống ngập mà dạo gần đây lại không mưa nhiều, cũng vì thế không khí ở đây chỉ có chút ngột ngạt chứ không hôi thối như cống thông thường.

Làm mình nhớ lại ngày xưa thật.

Nghĩ về những ngày mà tôi phải trốn chui trốn nhủi sau khi gây án thì những đường cống ngầm như thế này đã trở thành ngôi nhà bất đắc dĩ của tôi, vì lẽ đó tôi nắm rõ nơi đây như sân sau nhà vậy.

Sau một hồi đi tôi bắt đầu nghe thấy tiếng va chạm của kim loại, dù vậy tôi vẫn khá bình thản mà đi về phía âm thanh, dần dần tôi cũng thấy một tia sáng lóe lên ở phái xa, khi tới gần thì hai người đang giao chiến cũng phát giác ra sự hiện diện của tôi.

“Chào giáo sư, chơi trốn tìm vui không?”

“...”

Raven nhìn tôi với ánh mắt bối rối, rồi bỗng chỉ về phía Gaven với vẻ mặt khẩn cầu.

“Em ơi! Tên này đã giả danh ngài Gaven và lấy cắp ánh sáng của Latein!”

Không nói gì tôi từ từ áp sát Raven, như thể nhận ra tôi không bị lừa nên hắn định chém tôi ngay khi vừa đủ vào khoảng cách, chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi tôi cúi người sang bên phải hắn ta để né đòn kiếm của hắn ta, cường hóa cách tay, vùng eo, vai và ngực cùng một lúc để chém đứt cánh tay phải cầm kiếm của hắn ta.

Ngay khi cánh tay rời khỏi cơ thể hắn ta thì gương mặt hắn ta liền thay đổi, một gương mặt xinh xắn nhưng thiếu tự nhiên hiện ra và cô ta vẫn còn bối rối vì cánh tay bị cắt đứt của mình.

“Gaven!”

“Hiểu!”

Theo lệnh của tôi Gaven liền lao tới chặt đầu hắn ta, nhưng ngay khi thanh kiếm của Gaven chạm vào cổ hắn thì thanh kiếm của ông bỗng ngừng lại.

“Sùy! Lão già khốn khiếp! Sao lần nào ông cũng cản tôi vậy!”

“Kasandra… Ngươi đã vượt quá giới hạn rồi…”

“Thế ông nghĩ ai đã khiến tôi như này!”

Kasandra bực bội hét toáng lên ngay sau đó một con dao phóng ra từ trong cổ áo của cô và đâm lấy cổ Gaven nhưng tôi đã kịp thời ngăn nó lại.

“Ê cho xin con dao nhá.”

Tôi cười nói rồi điều khiển con dao đâm ngược về phía Kasandra, dù sốc nhưng cô vẫn kịp lấy tay chặn nó lại.

“Thằng khốn! Sao ai cũng lấy đi mọi thứ của tao vậy! Khuôn mặt tao! Danh dự của tao! Cuộc sống của tao! Cánh tay của tao và cả đồ của tao!”

“Gaven.”

“Biết rồi.”

Cả hai chúng tôi đều lùi lại vài bước khi cô ta hét lên, ngay sau đó khuôn mặt cô ta liền phát nổ và một luồng khói đen cũng từ đó mà thoát ra, đứng từ một khoảng cách đủ xa chúng tôi lặng lẽ nhìn lấy cơ thể cô ta bắt đầu biến dị.

Ở nơi cánh tay phải của cô từng ở một cái xúc tu chui ra từ đó, gương mặt cô ta giờ chẳng ra hình thù gì khi có hàng đống con giòi đang ngoe nguẩy trên đó, đôi mắt của cô ta cũng biến mất mà thay vào đó là một cái hốc mắt tỏa ra làn khói đen còn miệng thì có hàng đống xúc tu nhỏ ngoe nguẩy cứ như những con sán đang tràn ra từ ruột cô ta.

“Kasandra…”

“Chà, xem con gái nuôi của ông trở thành thứ dị dạng gì rồi này.”

“...”

Lão Gaven nhìn Kasandra giờ đây đã trở thành quỷ nhân với vẻ trầm mặc, còn tôi chỉ đứng đó mà xem cô ta tiếp tục biến đổi, vốn đây là lúc cô ta yếu nhất nhưng cũng là lúc cô ta nguy hiểm nhất, khi mà con quỷ đang chuyển hóa thì ma năng xung quanh nó quá dày đặc nên trừ khi có linh mục thì chẳng ai dại mà tiếp cận cả.

“Mà nghĩ lại thì cô này số cũng khổ, tự dưng bị ông giết hết cha mẹ chỉ vì một mệnh lệnh sai lầm của lão chỉ huy, sống với người mà cô ta coi là cha xong rồi phát hiện ra ông là người đã đồ sát cả-”

“Im đi.”

“Được thôi, nhưng mà ông biết gì không Gaven, nếu ông dạy dỗ cô ta đúng cách thì Kasandra không như thế này đâu.”

“Ta biết…”

Nhìn thấy ma năng xung quanh người Kasandra dần tan đi tôi cũng vào tư thế chiến đấu, cùng với đó là con dao tâm trí lơ lửng trên đầu tôi, Gaven thì im lặng nhìn Kasandra với ánh mắt u sầu.

“Ta đã quá nhu nhược, nếu lúc đó ta cứng rắn hơn thì con bé đã không như thế này.”

“Ai cũng cần người động viên và ủng hộ cả, nhưng đừng xem nó là lẽ sống như cái cô công chúa khó ưa đó là được.”

“Tại sao ông bảo vệ tôi… Tại sao ông lại giết cha mẹ tôi…”

Con quỷ bắt đầu lẩm bẩm một cách khó hiểu rồi nhìn lấy chúng tôi, thế đứng của cô ta cũng giống như tôi và Gaven, từ vị trí đôi chân đến cách nghiêng người và chỉ khác ở chỗ cô ta không cầm thanh kiếm mà dùng cái xúc tu bị hóa cứng một phần thay cho thanh kiếm.

“Tại sao! Tại sao! Tại sao!”

“Keng!”

Con quỷ gào lên và lao về phía Gaven, ngay khoảnh khắc ông ta đỡ lấy đòn kiếm của Kasandra thì tôi cũng tấn công từ phía bên trái cô ta nhưng thanh kiếm của tôi đã bị chặn lại bởi tay trái hóa cứng của cô.

“Không sử dụng kiếm khí đúng phiền thật, nhưng không sao.”

Dù hơi phiền vì nếu không có kiếm khí thì tôi không thể chém xuyên qua lớp hóa cứng, Gaven cũng phải chật vật vì không sử dụng kiếm khí, dù vậy tôi có một quân bài khác để sử dụng.

“Xoẹt.”

Con dao tâm trí bay từ đâu đến và chém bay đầu Kasandra, cơ thể tuy bị mất đầu nhưng vẫn không dừng tấn công lại mà thay vào đó còn trở nên điên cuồng hơn.

“Hự.”

Lão Gaven không kịp phản ứng bị con quỷ hất văng vào tường, tôi thì đã lùi lại kịp nên không chịu bất cứ sát thương nào.

“Bố ơi! Bố ơi! Tại sao bố lại không bảo vệ con! Tại sao bố lại chỉ trích con!”

Dù cái đầu đã mất nhưng bằng một cách thần kỳ nào đó cơ thể kia vẫn hú hét to đến điếc cả tai, dù hơi bực nhưng tôi vẫn cố cảm nhận lấy dòng năng lượng đang chảy bên trong cơ thể ấy.

“Hãy tấn công vào chỗ con dao!”

“Rõ!”

Tôi phóng con dao tâm trí, đâm nó vào điểm nối giữa cái xúc tu ở cánh tay phải cánh tay phải, đó là điểm tụ năng lượng của con quỷ, thứ giúp nó duy trì nguồn sống.

Vì đã mất đi cái đầu nên con quỷ không thể suy nghĩ được nữa mà chỉ tấn công loạn xạ, trước những đòn tấn công thô thiển ấy Gaven vẫn dễ dàng né được và lao về phía cánh tay phải của con quỷ.

Thanh kiếm trên tay Gaven bỗng phát sáng ánh vàng kim khi vào phạm vi tấn công, một thanh kiếm đẹp đẽ như tia nắng buổi sáng đâm vào con quỷ.

“Bố ơi! Tại sao bố lại bỏ rơi con!”

“Hự!”

Ngay khi thanh kiếm đâm vào điểm nối thì con quỷ cũng dùng tay trái vồ lấy Gaven, áo giáp của ông bị cào xuyên qua và máu toát ra từ đó nhưng ông không hề buông thanh kiếm và khiến nó ngày càng rực rỡ hơn.

“Bố ơi… Con chỉ muốn… Sống thôi mà…”

“Xin lỗi…”

“Bùm!”

Điểm nối giữa cơ thể và xúc tu phát nổ rồi bùng lên một làn sóng ma năng dữ dội, Gaven bị hất văng ra tường một lần nữa nhưng trên tay ông vẫn cầm lấy thanh kiếm, cơ thể con quỷ cũng dần mất đi sức lực và gục xuống.

“Xong rồi đấy, còn giờ nghỉ đi.”

“Chưa xong đâu, Eden…”

Gaven vẫn còn cố gượng dậy dù cơ thể bị thương do tiếp xúc với ma năng, với thanh kiếm trên tay ông run rẩy chĩa kiếm về phía tôi, thấy thế tôi chỉ cười rồi đi về phía cánh tay phải của Kasandra mà tôi đã cắt đứt.

“Nhiệm vụ đã kết thúc, vì vậy ông có câu hỏi nào không Gaven?”

Tôi hỏi lão ta trong khi tháo lấy chiếc nhẫn trên tay Kasandra và đeo vào.

“Ta chưa từng nghe thấy ai tên là Eden Lunic cả… Rốt cuộc ngươi là ai… Đúng hơn là chủ nhân của ngươi là ai…”

“Lo mà chữa thương đi, nếu ông mà chết thì cái cô công chúa khó chịu đó sẽ bám lấy tôi và giết tôi bằng được đấy.”

“...”

Thấy ông ta còn do dự tôi truyền một chút mana vào chiếc nhẫn, đồng thời tôi nghĩ về hình ảnh của Rosalia trong game, hình bóng mà tôi đã muốn lãng quên đã tồn tại mãi trong tôi suốt 10 năm trời.

Cơ thể tôi dần biến đổi, cao hơn một xíu, eo nhỏ lại, ngực bắt đầu nở ra, mái tóc của tôi dài ra và dần chuyển sang màu vàng ánh kim.

“Nữ… Hoàng…”

“Không, đây là cái cô công chúa khó ưa mà ông yêu quý đấy.”

Tôi khó chịu nói, cái cơ thể này khiến tôi chẳng tài nào thở được do cái áo của tôi quá nhỏ nên ngực tôi bị ép lại, ở phía đối diện lão Gaven đã đánh rơi thanh kiếm của mình và đang nhìn tôi với ánh mắt khó tin, thấy vậy tôi liền tháo vài cúc áo và cho lão xem vai phải trần trụi của mình.

“Ông biết vết sẹo này chứ.”

“Nó có do công chúa thách đấu với Velmore… Nhưng mà làm cách nào!”

“Ông vẫn nhớ công dụng chiếc nhẫn này đúng chứ? Nó chỉ cho phép tôi biến thành người khác khi được chính người đó tin tưởng ở một mức độ nhất định, miễn là hình ảnh của người đó lúc họ vẫn còn tin tưởng mình tồn tại trong ký ức tôi thì tôi hoàn toàn có thể biến thành hình của người ấy.”

Nói xong tôi biến thành Gaven khiến ông ta trố mắt một lần nữa, nhưng ông nhận ra Gaven mà tôi biến thành đã mất đi cánh tay phải.

“Ta…”

“Không, ông không phản bội, chỉ là do cuộc chiến giành ngai vàng và ông đã cố tấn công nhị hoàng tử nên bị gắn mác phản bội thôi, chà thời đó đúng là loạn thật.”

“Vậy là cậu đến từ tương lai?”

“Đoại loại vậy, mà muốn hỏi gì thêm thì trên đường nói tiếp.”

Tôi đi đến cơ thể của Kasandra và lấy ra một cái túi, trong đó có một cái áo choàng đen, một bộ đồ màu đen và một đống thuốc hồi phục. Đưa cho lão Gaven thuốc hồi phục xong tôi liền bắt đầu thay cho mình bộ đồ vừa mới tìm được.

“Chắc trận đấu phía trên đã diễn ra đến giai đoạn 2 rồi, cũng sắp đến lúc tôi thực hiện phần việc còn lại của mình.”

“Giai đoạn 2?”

“Ông nghĩ Kasandra trộm lấy ánh sáng của Latein chỉ với mình sức của cô ta thôi à? Cô ta đã cấu kết với bọn thờ quỷ để cướp lấy cái vòng cổ, đổi lại cô ta phải gây ra nhiều thiệt hại nhất định cho học viện bằng cách giết học viên có triển vọng của năm nhất, giai đoạn 1 là thả quái thú, giai đoạn 2 là giết chết tâm trí của họ bằng ảo ảnh còn giai đoạn 3 là một tên quỷ nhân khác sẽ tham chiến trong không gian ảo ảnh đó.”

Nói xong cất bộ đồng phục vào trong túi, Gaven cũng hồi phục được phần nào nên cũng đứng dậy và cầm lấy cái đèn lồng.

“Vậy tại sao cậu lại từ bỏ.”

“Đơn giản thôi, cái cô công chúa phiền phức ấy đã làm tôi thất vọng đến độ tôi chẳng bao giờ muốn phục vụ cô ta lần thứ 2 nữa.”

“...”

“Ông là một phụ huynh thất bại.”

“Thật vậy.”

Chúng tôi lẳng lặng đi về hướng lối ra, vừa đi tôi vừa nghĩ về quá khứ, khi mà tôi còn ở bên Rosalia như một hiệp sĩ.

“Rosalia đáng sợ hơn ông nghĩ đấy.”

“Ý cậu là sao?”

“Bây giờ cô ta có thể là một con nhóc ngây thơ và tin vào cái thứ gọi là chủ nghĩa anh hùng, nhưng rồi sẽ có lúc cô ta không còn tin vào nó nữa.”

Tôi nhìn Gaven đang đi bên cạnh mình rồi nhớ đến sự thay đổi đột ngột ấy, điều mà tôi chỉ trải qua duy nhất đúng một lần trong toàn bộ lần chơi của 10 năm qua.

“Khi ông chết, cô ta sẽ là kẻ không từ thủ đoạn để đạt được mục đích của mình, sau lần đó tôi chẳng còn tin cái gọi là công chúa ánh sáng hay chính nghĩa gì nữa sất, suy cho cùng cô ta cũng là hoàng tộc và hoàng tộc thì có truyền thống gì thì ông biết rồi đấy.”

“...”

Lão già trầm mặc như chẳng muốn nghĩ đến cảnh đó một chút nào, tôi cũng không khác lão là mấy nhìn thấy bởi lẽ việc cô ta trở thành như vậy không phải là cảnh vui nhộn để xem.

***

Lau lấy những giọt mồ hôi chảy dài trên mặt Eleris nhìn lấy xác chết trước mắt với chút kinh tởm, dù cô đã học kiếm đã lâu và từng chiến đấu với đám thú trong cuộc thi xếp loại nhưng cô vẫn chẳng thể nào quen với nó.

Trước mặt cô là xác của một con sói đang rỉ máu, ở gần đó cũng có những xác sói khác và người xử lý họ là những học viên của học viện Arcatia, ở bên cạnh cô Helen đang cau có rút những mũi tên ra khỏi cái xác để tận dụng lại sau.

“Các giáo sư ở đâu vào lúc này chứ!”

“Có vẻ như bọn họ bị dịch chuyển khỏi đây rồi, bây giờ họ có lẽ đang cố gắng phá vỡ không gian này.”

Eleris nhìn lấy không gian xung quanh, dù đây vẫn là sân vận động nhưng nó méo mó đến kỳ lạ khiến họ tưởng chừng như sẽ lạc đường nếu đi sai dù chỉ một chút.

Mình phải nhanh lên nếu không Irina sẽ gặp nguy hiểm.

Dù cô không biết Aiden mạnh đến mức nào nhưng cậu ta chắc chắn không phải là đối thủ dễ chơi, nhất là khi Rohan cũng chẳng thể tóm nổi cậu ta vì vậy cô cần đưa Irina hợp nhóp với Rohan càng sớm càng tốt, nếu không thì cô sẽ khó lòng chống lại Aiden.

Rốt cuộc hắn đang âm mưu gì…

Dù là người tạo ra thế giới này nhưng cô cũng không thể biết mọi thứ, với tư cách là tác giả cô cũng chỉ biết những gì mà nhân vật chính sẽ biết và một số ít sự thật đằng sau, ví dụ điển hình là Lapharen, cô chẳng biết gì hơn về cậu ta ngoài tên phản diện sẽ hóa quỷ ở cuộc thi xếp loại.

Với tâm trạng thấp thỏm Eleris nhìn lại nhóm của mình, Alex Dowan, Helen Lowan, Irina và bản thân cô đã hợp lại thành một nhóm để chiến đấu với ma thú, nhìn về phía Irina đang hồi phục vết thương trên người một học viên đang nằm bị thương khiến cô càng quyết tâm hơn.

Mình không thể để hắn ta đạt được mục đích, mình sẽ không để cô ấy bị tổn hại.

Ngay khi cô vữa nghĩ lấy điều đó thì không gian một lần nữa trở nên kỳ lạ, đúng hơn là nó trông như trở về nguyên trạng.

Con ma thú mạnh nhất đã bị đánh bại, nhưng chẳng phải là quá nhanh sao?

Như để giải đáp cho câu hỏi của cô thì bây giờ cô cũng đã có thể nhìn thấy những gì đang xảy ra tại bục trao thưởng, tại đó là Rohan cùng những người khác đang đứng trước xác của một ma thú trông như một con sư tử khổng lồ.

“Mọi người, chúng ta phải đến chỗ họ nhanh.”

“Eleris, không phải chúng ta nên ra khỏi đây sao?”

“Không thể, không gian ở đây rất đặc biệt nên chúng ta không thể thoát ra một khi nơi đây được sử dụng để trói chúng ta lại.”

“Nói rõ hơn đi, Eleris.”

Trước lời chất vấn của Helen cô có chút khó chịu, nhưng khi nghĩ về tính cách có phần cố chấp của cô thì Eleris cũng không còn cách nào khác.

“Các cậu biết Arades không?”

“Ý là thành phố bị nguyền gần học viện đấy à?”

“Ừm, nơi này có một vòng phép mô phỏng lời nguyền ấy, cậu nhớ cái cách mà chúng ta chết không? Đó chính là nhờ phép mô phỏng ấy, tuy vậy nó có một điểm yếu chết người là không ai có thể ra hoặc vào đây khi thứ đó được thi triển.”

“Hiểu rồi… Vậy chúng ta cần làm gì?”

“Trước tiên chúng ta phải hợp nhóm với Rohan.”

Helen không cản trở nữa mà gật đầu như thể chấp nhận lời cô nói, cứ thế nhóm họ nhảy khỏi khán đài nhưng ngay khi họ vừa đặt chân xuống sân thì không gian một lần nữa biến đổi.

Khắp sân đấu giờ đây bị bao phủ bởi một lớp kết giới kỳ lạ, nó bao bọc lấy sân đấu như một mái vòm và chặn lấy tầm nhìn bằng một lớp màn màu đỏ, thấy cảnh tượng ấy Helen tỏ rõ vẻ khó chịu nhìn Eleris như thể muốn chửi cho cô một trận.

Trong bầu không khí căng thẳng bọn họ tiến đến chỗ Rohan, trong lúc đó Eleris không thể nào không để ý đến Lapharen đang lẳng lặng nhìn lên trời như đang suy tư gì đó.

“Eleris.”

“Tôi đây.”

“Có thật sự Aiden đã gây ra chuyện này không?”

Nghe cái tên quen thuộc ở đây mọi người liền sốc ngang, Lapharen ở một bên thì chẳng thèm phản ứng như thể cậu hiểu rõ chân tướng sự việc.

“Có thật vậy không?”

Rosalia nghiêm túc hỏi, thấy vậy Eleris gật đầu với vẻ dứt khoát như thể đã chắc chắn điều gì đó.

“Em đã nghe thấy anh ấy nói một điều, rằng chiều nay sẽ có một vụ khủng bố ở đây và anh ấy yêu cầu em không được can thiệp.”

“Làm sao em biết điều đó?”

Rosalia nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ, dù cô có chút sợ sệt nhưng Eleris vẫn bình tĩnh nhìn lấy Irina với vẻ quyết tâm.

“Em là hôn phu của anh ấy.”

“...”

“Cái gì cơ?”

Helen bất ngờ đến giật cả mình, nhưng Rosalia thì dường như tỏ ra nghiêm túc hơn nhiều khi nghe lời đó.

“Có lý do gì để ta tin lời em không? Hậu bối?”

“...”

“Hai người họ có quan hệ khá thù địch với nhau, ít nhất thì theo những gì em quan sát là vậy.”

Lapharen nãy giờ im lặng bỗng lên tiếng, Eleris chẳng ngờ đến tình huống này mà nhìn lấy cậu ta.

“Lapharen, thú thật thì ta cũng muốn tin lời cậu vì cậu đã giúp chúng tôi đánh bại thứ đó, nhưng cậu là người thân thiết với Aiden nhất ở đây nên không thể không có khả năng cậu là đồng bọn với hắn ta trong chuyện này được.”

“Em biết thưa tiền bối.”

“Lapharen, rốt cuộc cậu thuộc phe nào?”

Eleris chất vấn, nghe vậy mọi người cũng nhìn chằm chằm vào Lapharen như thể đang mong đợi một câu trả lời hợp lý từ cậu, dù vậy cậu vẫn im lặng và nhìn lấy xác con sư tử.

“Tôi không nghĩ bây giờ là lúc thích hợp để hỏi câu đó đâu.”

Dứt lời Lapharen liền rút đũa phép ra và vào tư thế chiến đấu, mọi người cũng muộn màn nhận ra điều gì đó mà nhìn về phía con sư tử.

“Nó đang teo lại sao…”

“Salvina, nhìn kỹ đi.”

“Ý cậu là gì Lapharen? Hả? Đợi đã nó đang cử động sao?”

“Đúng hơn là có gì đó ở bên trong cơ thể đó.”

Vừa dứt lời thì cơ thể của con sư tử liền bị xé toạc, từ bên trong con sư tử giờ chỉ còn cái xác khô ấy một sinh vật có dáng vẻ giống con người dần trỗi dậy.

“Khó thật, ai ngờ thứ này bị đánh bại nhanh dữ vậy… À mà, chào nhé.”

Kẻ lạ mặt chào với vẻ thân thiện, dù vậy chẳng ai vui cả vì cơ thể hắn ta trông như một con người bị lột sạch da.

“Ngạ quỷ!”

Rosalia hét lên và bắn một quả cầu lửa về phía hắn ta, đồng thời những người khác cũng tung những đòn của riêng mình, dù đứng trước biết bao nhiêu đòn tấn công thì hắn cũng chỉ vẩy nhẹ một cái và một bức tường máu được dựng lên chặn lấy tất cả.

“Chà, làm gì mà vội vàng thế tam công chúa? Vội quá không tốt đâu.”

Hắn nói với vẻ chế giễu rồi ngay sau đó bức tường máu dần chuyển thành những quả cầu máu, thấy nó Eleris liền hét lên với vẻ khẩn trương.

“Cẩn thận! Đó là cọc máu!”

“Ôi chà cô bé, có vẻ như cô cũng có một chút hiểu biết đấy nhỉ? Để ta thưởng cho nè.”

Lời vừa dứt thì những cái cọc ấy liền phóng về phía tất cả mọi người, trong khi mỗi người chỉ có một cọc máu phóng về phía họ thì Eleris bị một chùm phóng vào.

“Hự!”

Không thể né tất cả cô liền bị 3 cọc máu đâm khắp người, một số người khác không phản ứng kịp cũng bị cọc máu đâm vào người, nhìn những cọc máu đâm vào bản thân Eleris không khỏi hoảng sợ nhìn lấy tên ngạ quỷ.

“Ôi chà, cô bé cũng biết ta định làm gì sao? Cho ta xin ít máu nhé?”

“Này.”

“Bốp!”

Bất chợt một giọng nói lạnh băng vang lên, ngay sau đó một loạt đạn ma pháp bắn về phía tên ngạ quỷ và xé toạc chân tay hắn ta.

“Thằng béo! Sao mày dám làm gián đoạn cuộc vui của ta!”

“Im đi tên ma cà rồng bất lịch sự.”

Lapharen bắn tiếp một viên đạn về phía hắn ta, thấy thế hắn liền dựng một bức tường máu chắn giữa hai người họ, nhưng đột nhiên từ trên trời rơi xuống một viên đạn ma pháp bắn nổ đầu hắn ta.

Nhìn thấy cái đầu nổ tung, Eleris thầm thở phào nhưng cô không mất cảnh giác mà nhìn lấy cơ thể tên ngạ quỷ khi nó bắt đầu tan thành máu và dần tụ lại thành một quả cầu lơ lửng trên không trung.

Không cho nó cơ hội, Rosalia và Salvina ngay lập tức bắn ra những quả cầu lửa nóng rực để thiêu cháy đống máu ấy, quả cầu máu dần bị bao bọc bởi ngọn lửa nhưng luồng khí đáng ngại của nó vẫn còn hiện hữu.

“Bùm!”

Quả cầu máu phát nổ, ngay sau đó một cơ thể người hiện ra, một kẻ mặc một bộ đồ sang trọng màu đỏ với gương mặt trắng bệch và đôi răng nanh dài, chỉ nhìn sơ qua thôi ai nấy cũng nhận ra đó là một tên ma cà rồng dựa trên ngoại hình.

“Đám người láo xược các ngươi thật không biết xấu hổ!”

“Thế à?”

Bất chợt một giọng nói bỡn cợt vang lên từ đâu đó, lúc ấy tất cả đều hướng mắt đến một góc của sân vận động, một kẻ lạ mặt mặc áo choàng đen đang ăn lấy bỏng ngô một cách thỏa mái, nhìn thấy kẻ dám xem thường mình tên ma cà rồng liền phóng hàng loạt cọc máu về phía hắn ta nhưng chỉ trong tức khắc tất cả đều bị đánh tan bởi một bóng đen lướt qua.

“Xoẹt.”

Không biết từ bao giờ một con dao đã đâm vào tim tên ma cà rồng, chưa dừng ở đó con dao bắt đầu xoáy bên trong cơ thể hắn ta khiến máu bắt đầu phun ra như đài phun nước.

“AAAAAA!”

Với tiếng hét thất thanh của tên ma cà rồng, hắn ta cũng dần biến thành một cái xác khô y chan con sư tử lúc nãy.

“Sư phụ…”

Lapharen lẩm bẩm với vẻ sợ hãi khi thấy tên mặc áo choàng đen, theo đó mọi người cũng trở nên cảnh giác khi nhìn thấy hắn ta.

“Ngươi là-”

Helen chưa kịp nói hết câu thì đã bị một con dao đâm thẳng vào đầu. Trước diễn biến bất ngờ ấy mọi người cứng đơ người, họ nhìn cái xác vô hồn của Helen như thể chẳng thể tin rằng một người bạn của mình vừa chết ngay trước mắt.

“Sư phụ…”

“Đừng gọi ta là sư phụ bằng cái miệng thảm hại của ngươi! Lapharen!”

Trước tiếng thét của hắn ta mọi người đều ngã khụy vì sợ hãi, nhưng tình huống ấy Rosalia và Rohan vẫn cố đứng vững trên đôi chân run rẩy của mình, nhìn lấy kẻ mà Lapharen gọi là sư phụ họ nắm chặt vũ khí của mình với đôi mắt quyết tâm như thể đã sẵn sàng chiến đấu đến cùng với hắn.

“Helen…”

Eleris nhìn xác Helen với vẻ suy sụp.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

thú vị đó=0
Xem thêm