Thức dậy ở thế giới game
Rung chấn ngàn năm
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1 Cứu thế giới hay bỏ mặc nó?

Chương 04 Aiden Ludwig.

0 Bình luận - Độ dài: 2,058 từ - Cập nhật:

“Eden, anh sẽ làm gì nếu được chuyển sinh vào thế giới của Học viện kỳ bí?”

 

“Nếu là học viên tôi sẽ trốn học, nếu là người bình thường thì sẽ đi lên núi và ở ẩn.”

Tôi thẳng thừng đáp lại câu hỏi của Iris ngồi trên ngai vàng.

 

“Tại sao anh lại trốn học?”

 

Iris bối rối nhìn tôi hỏi.

 

“Cái học viện đó loạn chết đi được, mang tiếng là nơi dạy học nhưng chỉ là chỗ của đám điên khùng suốt ngày đánh nhau chỉ để nói tao mạnh hơn mày, chưa kể cái an ninh thì như chó gặm, cứ hai ba tháng thì có khủng bố tấn công, thà nghỉ học đi vào rừng chơi một mình cho lành.”

Tôi than vãn trong khi Iris và Paven chỉ biết nhìn tôi với ánh mắt bối rối.

 

“Tôi tưởng anh thích điều đó lắm.”

 

“Ừm, anh suốt ngày cầm kiếm đi tàn sát NPC mà lại ghét điều đó thì cũng lạ thật.”

 

“Này, đó là đời thực chứ không phải game, tôi không khùng đến mức vác kiếm đi chém người nếu đó là đời thực đâu!”

 

“Thật à?”

 

Teran ở trên bàn ăn nhìn tôi với ly sữa trên tay, nhưng vì anh ta đang đeo cái mũ giáp nên tôi chẳng biết anh ta đang bày ra cái vẻ mặt gì, nhưng tôi khá chắc anh ta chẳng tin lời tôi vừa nói cho lắm.

 

“Dù gì tôi cũng có một mạng! Tôi không liều đến mức đi chém người này người kia để rồi đầu lìa khỏi cổ đâu!”

 

“Thật à?”

 

Teran tiếp tục hỏi trong khi đổ ly sữa qua khe mũ giáp khiến tôi không khỏi tự hỏi rằng đống sữa đó có đi đúng vào miệng lão ta không.

 

“Thú thật thì bọn tôi cũng không nghĩ anh sẽ không chém ai đó dù chỉ có một mạng đâu Eden.”

 

“...Ừ thì có lẽ tôi vẫn chém tên Aiden.”

 

Tôi gãi đầu thừa nhận.

 

“Nếu là tên đó thì tao cũng chẳng lạ lắm, nhìn cái mặt thôi đã ghét rồi.”

 

Teran lẩm bẩm sau khi uống hết cốc sữa bằng cách nào đó mà không gỉ một giọt nào ra khỏi mũ giáp của anh ta.

 

“Sao mọi người ghét tên đó vậy? Tên đó hữu dụng vậy mà?”

 

“Hữu dụng? Paven, anh nói gì vậy?”

“Iris! Cô đã làm gì Paven để thành ra thế này!”

 

“Ôi trời, không ngờ có người nghĩ cái đống rác rưởi đó hữu dụng đấy.”

 

Tôi, Iris và Teran đồng loạt thốt lên và nhìn Paven như thể cậu ta là người ngoài hành tinh.

 

“Làm thế quái nào mà tên đó có thể hữu dụng được vậy Paven? Cho dù em có biến hắn thành đồng minh thì hắn cũng chỉ biết gây rắc rối, hắn chiến đấu cũng chẳng ra gì, kể cả khi em cố giữ cho hắn đến khi tốt nghiệp thì đến cả Rohan lúc còn năm nhất vẫn có thể đánh chết hắn ta, kế hoạch nào thì cũng bị hắn loan ra khắp nơi nên phải bỏ nên cũng không cho hắn nghe, nhiều lúc hắn còn đi gây rắc rối khắp nơi rồi em bị lôi lên văn phòng rồi bị kỷ luật cùng hắn! Hắn chả làm được tích sự gì ngoài gây rối cả mà anh vẫn nghĩ hắn hữu dụng?”

 

“Nào Iris, chẳng phải cái mồm của hắn rất hữu dụng sao? Chính vì hắn hay đi nói năng lung tung nên lợi dụng điều đó để loan tin giả hay thông báo điều gì đó với mọi người chẳng phải rất tốt sao?”

Cả ba chúng tôi đều nhìn Paven với ánh mắt chán chường, nhưng rồi khi nhắm mắt suy nghĩ kỹ lại thì hắn ta đúng là hữu dụng nếu dùng cách đó thật.

 

“Nhưng nhìn chung thì vẫn vô dụng vãi.”

 

Tôi kết luận rồi nhìn lại mọi người, nhưng bọn họ không còn ở đó nữa nhưng tôi không hề hoảng loạn mà chỉ thở dài, ngồi lên ngai vàng mà Iris từng ngồi và nhắm mắt lại, rồi khi mở mắt ra thì tôi đã ở một nơi khác rồi.

 

“Haiz.”

 

Tôi thở một hơi rõ dài khi nhìn thấy cái trần nhà lạ lẫm trước mắt, một cái trần nhà như được làm bằng đá cẩm thạch trông rõ là đắt, bên cạnh đó là những tấm rèm trắng che khuất hết tầm nhìn của tôi với mọi thứ xung quanh và mùi thuốc nồng nặc bay trong không khí.

 

“Ọe.”

 

Tôi cố kiềm chế cơn buồn nôn khi ngửi  thấy mùi đó và định dùng  tay phải để che miệng lại như một thói quen, nhưng vì lý do nào đó tôi lại chẳng thể nhấc nổi nó lên như bình thường, bối rối tôi nhìn lại cánh tay phải của mình và chỉ thấy cánh tay tôi bị nuốt bởi con quái vật làm bằng gốm mà người ta hay còn gọi là bó bột.

 

Nhìn nó tôi mới nhớ ra chuyện gì đã xảy ra và tại sao tôi lại ở đây bằng cách nào.

 

Nhớ lại vài ngày trước, ngay sau khi bị máy bay đâm tôi đã lăn ra bất tỉnh bằng một cách thần kỳ nào đó, bởi lẽ với một cú đâm trực diện bởi cả một chiếc máy bay thì có chúa mới cứu được tôi, hoặc có lẽ tôi cũng đã chết rồi vì dù gì tôi cũng chẳng ở trái đất nữa.

 

Ngước nhìn ra cái cửa sổ phía đầu giường thì một khung cảnh vừa lạ lẫm vừa quen thuộc đập vào mắt tôi, ở ngoài cửa sổ là những tòa nhà được xây theo kiểu thời trung cổ châu âu, nhưng ở phía trên bầu trời lại là những cái khinh khí cầu khổng lồ như ở cuối thế kỷ 19 vốn không còn xuất hiện trên bầu trời trái đất nữa, tuy nhiên nếu chỉ có những thứ kia thì tôi chỉ tưởng mình bị xuyên không hay gì đó thôi, nhưng việc khi nhìn thấy đám người bay trên bầu trời và bắn những thứ trông như pháo hoa vào nhau phía trên bầu trời của một cái đấu trường la mã thì tôi đã bỏ ngay ý nghĩ đó.

 

Tuy cảm thấy hơi lạ nhưng thực ra tôi đã nhìn thấy chúng trước đây rồi, vì dù gì nó trông giống hệt những thứ xuất hiện trong “Học viện kỳ bí”, tựa game mà tôi đã chơi suốt 10 năm trời.

 

“Con ch* Irina…”

Tôi lẩm bẩm cái tên đó với tâm trạng bực bội, bởi lẽ ngoài cô ta ra thì chẳng có ai khác đứng sau việc tôi ở đây được.

 

“Chào em Aiden, cuối cùng em đã tỉnh dậy, em cảm thấy ổn chứ?”

 

Bất chợt một người phụ nữ mặc đồ linh mục mở tấm rèm ra và chào hỏi tôi với vẻ mặt thân thiện. với mái tóc vàng óng dài ngang lưng, gương mặt hiền hậu dù chẳng có lấy một vết nhăn nhưng tôi biết rõ cô ta phải ở độ tuổi đâu đó khoảng 35-40, có thể nói là già ngang tôi ở trái đất, cùng với đôi mắt xanh dương, một điều khá phổ biến ở thế giới này, kết hợp những đặc điểm đó lại tôi nghĩ ra hàng loạt cái tên mà tôi nhớ trong trò chơi nhưng chẳng có ai có ai đi làm trong bệnh xá cả.

 

Có lẽ cô ta chỉ là nhân vật quần chúng.

 

Nghĩ đến đó tôi không quá để ý đến lời nói của mình nữa, dù cho tôi nói gì thì cũng sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra.

 

“Nếu bị chặt cụt hết chân tay mà vẫn cảm thấy ổn, thì vâng, tôi cảm thấy mình như siêu nhân.”

“...”

 

Cô linh mục cười ngượng trước câu trả lời của tôi, nhưng tôi lại chẳng bận tâm mấy đến biểu hiện của cô mà thay vào đó là cái tên quen thuộc mà cô ta vừa nói ra.

 

“Aiden? Cô gọi tôi là Aiden à?”

 

“...Vâng, dù gì tên cậu cũng là Aiden mà.”

 

“Tôi là thằng ngu đó á?”

 

“Ừ…”

 

Cô linh mục gật đầu thừa nhận một cách miễn cưỡng rồi ghi gì đó vào cuốn sổ tay mà cô mang theo, tiếp đó một người với bộ áo giáp tấm toàn thân mở rèm và đi vào, ông liếc nhìn tôi với đôi mắt già nua của mình một cái rồi quay sang cô linh mục với vẻ nghiêm túc như thể có một vấn đề nghiêm trọng cần nghe vậy.

 

“Kết quả xét nghiệm thế nào?”

 

Ông già nghiêm túc hỏi với chất giọng hơi khàn.

“Âm tính, với những dấu hiệu như cả cơ thể bị tổn thương do cường hóa cơ thể quá mức, mất nhận thức về bản thân và một vài triệu chứng nhỏ khác, thì tôi tự tin khẳng định cậu bé không có dấu hiệu bị quỷ hóa mà thay vào đó là giống bị mất kiểm soát do bộc phát mana hơn.”

 

“Cô có chắc không? Cậu ta vừa mới lao vào tôi như một tên bị quỷ hóa mấy ngày trước đấy, nếu không có áo giáp cường hóa thì tôi đã chết rồi.”

 

Lão già vừa nói vừa chỉ vào vết lõm rõ sâu trên tấm ngực của áo giáp, nó trông như thể vừa bị một cây búa tạ bổ vào nhưng lại để lại một dấu bàn tay in hằn thay vì vết búa vậy.

 

Và cũng nhờ nó thì tôi hiểu tại sao cái tay phải của mình lại bị con quái vật gốm nuốt trọn bây giờ rồi.

 

Mình đã vỡ hết xương sau đòn đó.

 

Dù không nhớ rõ lắm nhưng tôi vẫn nhớ đại khái là tôi đã lao vào và cố giết lão ta ngay khi vừa đến thế giới này, vì hơi kích động nên tôi hơi ngu nên mới đấm vào nơi cứng nhất của bộ giáp chứ không đầu của lão ta đã nổ banh rồi.

 

Còn vì lý do tại sao tôi kích động, thì chịu, tôi quên rồi.

 

Sau một hồi suy nghĩ vẩn vơ tôi nhìn lại lão hiệp sĩ già đang trò chuyện với cô linh mục, càng nhìn tôi càng cảm thấy lão này quen quen nhưng lại chẳng thể nhớ ra là ai. Như thể nhận ra tôi đang nhìn thì lão cũng nhìn thẳng vào mắt tôi để đáp lại, nhưng tôi thì chẳng mấy bận tâm.

 

“Hừ.”

 

Lão thở một hơi rồi bỏ đi, để lại tôi một mình với cô linh mục, lúc này tôi có rất nhiều câu hỏi nhưng lại chẳng biết hỏi câu nào trước, nhưng sau một hồi cân nhắc thì tôi nhận ra một điều cực kỳ quan trọng tôi cần biết ngay bây giờ.

 

“Cuộc thi xếp loại học viên cho năm hai diễn ra chưa thưa cô?”

 

“Hử? Hừm…Tệ rồi đây…1 tuần nữa là cuộc thi xếp lớp loại cho năm hai bắt đầu rồi, nhưng với cái vết thương đó thì khó mà em tham gia được…”

 

Cô linh mục e ngại nhìn cánh tay phải bị nuốt bởi cục bó bột của tôi, tuy nhiên tôi lại không mấy lo lắng vì với mấy vết thương kiểu này thì chỉ cần cho tôi thuốc điều trị cơ bản là đủ để hồi phục như ban đầu trong vài ngày.

 

“Vậy là có 1 tuần à…”

 

Tôi lẩm bẩm rồi nhớ lại cái con khốn đó cùng với đám bạn của cô ta, dù bọn nó mới năm nhất nhưng vì thi giữa chừng có khủng bố tấn công nên sẽ được thi chung với năm 2, tức là tôi, Aiden, một học viên năm hai sẽ có thể gặp bọn họ.

 

Nghĩ đến việc gặp lại đám người đó thì tôi vô thức nghiến chặt răng vì tức giận, tôi đã giết họ hàng trăm, hàng nghìn lần trong trò chơi, không lý nào tôi sẽ bỏ qua cho họ lần này, nhất là khi con khốn đó đã ném nguyên cả một chiếc máy bay vào tôi.

 

“Chờ đấy.”

 

Tôi lẩm bẩm.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận