Vol 1 Cứu thế giới hay bỏ mặc nó?
Chương 07 Thử thách đầu tiên (1)
0 Bình luận - Độ dài: 5,145 từ - Cập nhật:
Trong trò chơi có một quy luật mà hầu hết người chơi đều nhớ, sau các sự kiện nhỏ sẽ luôn có một sự kiện lớn, số lượng sự kiện nhỏ càng nhiều thì sự kiện lớn càng khó, bởi lẽ các sự kiện nhỏ cứ như đống củi dùng để đốt cho sự kiện lớn vậy, củi càng nhiều, lửa càng lớn.
Ghi nhớ quy tắc ấy, những người chơi có thể chuẩn bị cũng như thu thập thông tin cho sự kiện lớn sắp tới, tôi cũng vậy, chỉ khác ở việc mọi người thường cố để giảm số củi của sự kiện lớn thì tôi luôn cố gắng tăng nó lên nhiều nhất có thể, bởi lẽ chỉ khi đấu với kẻ mạnh hơn thì tôi mới có thể biết được giới hạn sức mạnh mà tôi sở hữu là bao nhiêu.
Nhờ vậy tôi đã tạo ra con quái vật như Irina.
Thành thật mà nói, dù ở chế độ cốt truyện tôi có phần yếu hơn tôi ở chế độ online bởi thời gian tích lũy là khác nhau, nhưng ở đó thì tôi vẫn ở cấp độ mà không người chơi nào khác có thể một đối một với tôi, nhưng Irina, tôi đã nuôi dưỡng và huấn luyện cô ta ngay từ các sự kiện đầu tiên trong trò chơi để bắt đầu tích lũy củi, nhưng cuối cùng thay vì tạo ra một đám lửa cực lớn thì tôi đã tạo ra hẳn một ngọn núi lửa dữ dội.
Nhìn lại cuốn sổ tay của mình, thứ mà tôi từng dùng để lên kế hoạch để huấn luyện Irina giờ đây lại là thứ ghi chép kế hoạch dành cho chính tôi, dù cảm giác như bản thân sẽ phải đâm đầu vào đống chuyện phiền phức nhưng đó là điều lý trí nhất mà tôi có thể làm lúc này.
Dù bản thân vẫn còn bực bội vì bị kéo đến thế giới này nhưng tôi lại không quá lo lắng, bởi lẽ cuộc sống trước kia cũng không có gì để tôi nuối tiếc.
Vừa đi đến căn tin, chào đón tôi là một không gian rộng mở với hàng loạt bàn ghế được làm từ gỗ cao cấp, không chỉ vậy chúng còn trông giống như những vật dụng ở những nhà hàng cao cấp chứ không phải là nhà ăn tập thể, tất nhiên vẫn có những chiếc bàn cỡ lớn có thể chứa đến 20 người cùng lúc nhưng đó là số ít và đều bị chiếm bởi những học viên thuộc một nhóm nào đó.
Để càng làm cho nó không giống với căn tin hơn thì ở chính giữa căn tin là một khu vực hình vuông với rất nhiều đầu bếp đang nấu ăn, cùng với đó là những khay ăn đầy ắp thực phẩm mà học viên có thể tùy ý lấy bao nhiêu tùy thích.
Hiện ở căn tin đông nghịt người dù bây giờ là khoảng 5 giờ chiều, không phải thời gian ăn tối của thế giới này, dù vậy do đang diễn ra cuộc thi nên hầu hết dịch vụ của căn tin đều miễn phí khiến cho học viên ở đây đông như quân nguyên.
Đi và lấy khay ăn, vì không thích ăn rau và ở đây không có cơm nên tôi chỉ biết lấy vài miếng bít tết để ăn, ngồi xuống một chiếc bàn trống tôi vừa ăn vừa lặng lẽ quan sát xung quanh.
Trong suốt 10 năm chơi game, tôi đã quá quen mắt với cảnh tượng trước mắt, dù lần chơi nào thì nó vẫn vậy, những gì sẽ xảy ra tôi đều nhớ cả vì tôi đã chơi lại nhiều đến mệt cả đầu.
Con nhóc kia sẽ té.
“Ui da!”
“Ha, làm thế nào mà một tên thường dân lại ở học viện Arcatia danh giá được chứ!”
“Thật là bẩn thỉu, không ngờ ta phải học cùng đống rác như ngươi.”
Một học viên nữ bị ngáng chân bởi một học viên nữ khác và vấp ngã, tiếp sau đó cô bị nguyên một đám học viên nữ vây lại và chế diễu.
Dù cảnh tượng bất bình ấy diễn ra ngay giữa căn tin nhưng mọi người cũng chỉ dám đứng nhìn, tôi cũng vậy, bởi lẽ tôi cũng chẳng rảnh để đi làm anh hùng mà vướng vào hàng tấn rắc rối với hội kia.
Dù gì đây cũng là chuyện thường tình ở đây.
Đám kia là hội quý tộc còn con bé kia là thường dân, chuyện quý tộc bắt nạt thường dân ở học viện này diễn ra như cơm bữa nên cũng chẳng có ai thấy lạ, hơn hết đám con gái kia thuộc hội nữ quý tộc đế chế, một hội khá lớn mà nếu tôi lỡ dính vào thì xác định là tôi sẽ biến thành tên biến thái nổi tiếng không chỉ trên toàn học viện mà là toàn đế chế.
Rủi ro cao, phần thưởng cũng vậy.
Cô gái mà hội kia chà đạp dù tôi chẳng nhớ lắm vì tôi không quan tâm đến những người có chuyên môn giả kim, nhưng cô ta lại được Iris trọng dụng trong hầu hết lần chơi, chỉ điều đó thôi đã chứng minh giá trị của cô nhưng với tôi thì cô chỉ đáng là một NPC bán hàng bình thường.
Trình độ giả kim của mình cao hơn cô ta nên không có lý do gì để mình dây vào rắc rối cả.
Cô gái đó nổi bật nhờ trình độ giả kim của mình, nhưng nếu khả năng đó không có giá trị thì cô cũng chỉ là một người bình thường.
Vừa nhai lấy những miếng thịt ngon lành tôi lặng lẽ quan sát lấy vụ bắt nạt với vẻ mặt không cảm xúc, không phải tự nhiên mà tôi đến đây, ngay lúc này, bởi lẽ có một vài điều tôi cần kiểm tra.
Nếu Iris ở đây thì cô ấy sẽ giúp con bé đó.
“Đến lượt anh rồi Eden.”
Lời nói của Irina vang vọng trong tâm trí tôi, nghĩ về nó tôi không khỏi nghĩ về những người khác, bởi lẽ theo lời cô thì đã có những người khác đã bị đưa đến thế giới này giống tôi, vì vậy nếu xét tới việc tôi không thể liên lạc với Paven hay Iris khi còn ở sân bay thì khả năng cao họ cũng gặp chuyện giống tôi.
Ngồi cắt miếng thịt một cách nhàn nhã, tôi quan sát việc cô gái bị hành hạ như thể một nhân vật phản diện đang tận hưởng sự hỗn loạn trước mắt, nhờ vậy tôi đã nhận được một vài ánh mắt thù địch từ những học viên bất mãn với điều đó, tuy vậy tôi không bận tâm, dù gì sau khi hoàn thành mục đích của mình thì tôi cũng chẳng gặp lại họ.
“Vậy là không có à.”
Tôi thất vọng lẩm bẩm nhìn lấy một cô gái đang hùng hổ bước đến với một hiệp sĩ già quen thuộc bên cạnh.
Hèn gì trông quen quen, tôi cau mày khi thấy lão ta, dù trong học viện này không cho phép việc có vệ sĩ riêng nhưng vẫn có trường hợp ngoại lệ, hiện chỉ có độc 2 người có đặc quyền ấy ở học viện này.
Hai người họ là nguyên nhân của một trong những sự kiện lớn nhất vào đầu năm hai, cuộc chiến tranh ngai vị, tùy vào người trở thành người thừa kế thì học học viện cũng sẽ thay đổi theo, nhưng đó là chuyện của sau này, còn giờ tôi cũng nên kết thúc bữa ăn của mình.
Với mái tóc vàng ánh kim bồng bềnh và đôi mắt vàng mạnh mẽ, gương mặt của cô dù xinh đẹp nhưng vẫn toát lên vẻ uy nghiêm, cách cô bước, cách cô đứng, cách cô nhìn, tất cả đều tỏa ra một khí chất khó tả.
Đó là một khí chất mà chỉ hoàng tộc đế chế mới có, Rosalia Zelana, đệ tam công chúa của đế chế Zelec, một người mà không quý tộc nào dám đụng đến.
“Này, mấy người quên luật ở đây rồi à?”
“Xin lỗi thưa công chúa…”
Cô nói với một giọng đanh thép, chỉ với một lời nói của mình thôi đã khiến đám quý tộc kia run hết cả người, kể cả những người không liên quan cũng không thể bỏ qua cô ấy mà nhìn cô ta chăm chú.
“Sụp…”
Tôi uống lấy ly nước với thái độ dửng dưng, dù cho cô ta có là hoàng tộc đi chăng nữa thì chuyện đó cũng chẳng liên quan đến tôi, nhưng ngay khi tôi định đứng dậy rời đi thì bầu không khí xung quanh làm tôi cảm thấy khó chịu.
Điều này chưa từng xảy ra.
Với sự khó chịu trong lòng tôi quay lại nhìn Rosalia, lúc này thay vì dạy dỗ đám quý tộc thì cô ta lại nhìn tôi như thể đang nhìn một đống phân, ngay khoảnh khắc ấy tôi mới nhớ ra tôi không phải là một tên vô danh như trong trò chơi mà là Aiden, tên cặn bã nổi tiếng của năm 2.
“Đây không phải là nơi ngươi nên ở, Aiden, học viện Arcatia không phải là nơi dành cho ngươi.”
“Không phải là nơi dành cho tôi? Ha! Tôi không ngờ cô nói được câu đó đấy.”
Nhìn cái thái độ của Rosalia khiến tôi không khỏi bật cười, không ngờ có ngày tôi thấy cái vẻ mặt đó của cô ta, cái cô nổi tiếng vì sự công bằng của mình và không xem thường ai, dù quý tộc hay thường dân.
“Học viện là nơi đào tạo nhân tài, không phải chỗ để ngươi vui chơi, tên khốn!”
Không đáp lại lời cô ta mà nhìn sang phía bên cạnh, đó là một lão già khá quen thuộc, lão ta vẫn y như mấy ngày trước tôi gặp, trừ việc vết lõm trên bộ giáp đã không còn.
“Hiểu rồi, vậy là do cô cả.”
Tôi lẩm bẩm với sự bực bội, giờ đây tôi đã hiểu tại sao sự kiện tôi bị trừng phạt lại đến với tốc độ nhanh đến chóng mặt như vậy rồi, tất cả đều do cô ta, cái cô công chúa đáng ghét.
“Nếu ngươi nói về việc kỷ luật, thì đúng, do tôi làm đấy.”
“Ha, nói nghe vui tai đấy, Rosalia, rốt cuộc thì cô cũng chẳng khác tôi là mấy nhỉ?”
Tôi nói với nụ cười khinh bỉ trên môi, như thể chưa hiểu tôi nói gì nên lông mày Rosalia cứ giật giật trên gương mặt nghiêm nghị của cô ta.
“Nào, cô nghĩ cô khác tôi với đám kia chắc, dùng quan hệ cá nhân để chèn ép người khác, cô nghĩ nếu cô đấu ngang bằng thì cô làm gì được tôi không? Cô nghĩ cô dùng danh hiệu công chúa của mình để đối đầu với tôi là hay à? Ừ thì tôi bị kỷ luật thật đấy, nhưng cô nghĩ nếu không có dòng máu hoàng gia đấy thì cô làm được gì?”
“Ngươi!”
“Gaven, để cháu xử lý.”
Rosalia giơ tay ra chặn Gaven lại rồi nhìn tôi với ánh mắt thù địch hiện rõ.
“56 lá thư khiếu nại, tôi đã đọc tất cả, ngươi có muốn đọc để biết mọi người nghĩ gì về mình không?”
“Thôi khỏi, tôi biết thừa mấy tên đó sẽ viết gì về tôi trong thư khiếu nại, tôi khá chắc sẽ có quá nửa lời buộc tội là vô căn cứ, nhưng kệ đi, tại sao tôi lại phải quan tâm chứ.”
“Ngươi nghĩ mình vô tội à?”
“Không, chắc chắn có vài trong số đó là thật, nhưng những gì tôi đáng nhận thì cũng nhận rồi, cô tính làm gì? Đuổi học tôi chắc?”
Trước lời chế giễu của tôi vẻ mặt của cô ta mất đi sự nghiêm nghị thường ngày mà thay vào đó là sự khinh bỉ đến cực độ, cũng nhìn thấy sự thay đổi ấy mọi người xung quanh đều toát mồ hôi hột mà chẳng dám nói tiếng nào.
Liệu cô ta có đuổi học tôi thật không? Chắc chắn là không, dù cho cô ta có ghét tôi đến mức nào.
“Rosalia, cô định làm gì? Đi mét giáo viên rồi đuổi học tôi chắc? Nếu được thì làm đi, rồi cô cũng chẳng khác gì tôi, một kẻ chỉ biết sử dụng cái họ của mình để làm điều mình muốn.”
“Ngươi muốn gì!”
Nghe vậy tôi chỉ nở một nụ cười tự mãn.
“Cược không? Trong cuộc thi xếp loại học viên sắp tới, nếu tôi cao điểm hơn cô thì không được xía vào chuyện của tôi nữa, còn nếu thua, tôi sẽ tự viết đơn xin thôi học, thế nào?”
“...”
Rosalia im lặng một hồi, mọi người cũng vậy, bởi lẽ không ai không biết tôi tệ hại đến mức nào nên cũng chẳng ngờ rằng tôi đã nói ra điều đó.
“Ha, ha, ha! Ngươi nghĩ mình là ai chứ Aiden!”
“Tên này uống nhầm thuốc à!”
“Đồ cấp D như ngươi muốn thắng công chúa á? Đừng có mà mơ!”
Mọi người bắt đầu trở nên xôn xao, thấy thế tôi không khỏi hài lòng, bởi lẽ nhờ điều đó cô ta chẳng thể nào từ chối lời đề nghị của tôi. Nhìn chằm chằm vào ánh mắt đầy nghi hoặc của cô ta, tôi nở nụ cười với vẻ khiêu khích.
“Sợ à?”
“Sợ? Tại sao tôi lại phải sợ tên rác rưởi như ngươi! Được thôi, nếu ngươi muốn như vậy thì tôi chiều!”
Nghe vậy tôi cũng chẳng còn lý do gì để tôi ở lại, nhưng ngay trước khi rời đi tôi bất chợt bắt gặp thấy một gương mặt khá lạ đối với tôi trong trò chơi. Tôi không biết cô ta là ai,
Vậy thì làm thế thôi nhỉ.
Nhẩm trong lòng tôi lướt đi qua đám người bu đông kín mít trong căn tin, dù mục tiêu của tôi là xử lý Irina nhưng Rosalia là một trong số ít người mà tôi khó có thể bỏ qua.
Nếu cô ta trở thành nữ hoàng thì đế quốc này coi như xong.
***
Cuộc thi xếp loại học viên, nó luôn là khởi đầu của mọi thứ, nếu là người chơi bình thường thì họ sẽ gặp những đồng đội đầu tiên của mình ở đó, nhưng đối với tôi thì đó là một câu chuyện khác, bởi đó là nơi mà cuộc thảm sát các học viên đầu tiên của cốt truyện xảy ra và cũng là nơi mà cuộc thảm sát của tôi bắt đầu.
Tại cuộc thi, các học viên sẽ phải vào rừng và săn quái vật nguyên một ngày, quái vật càng mạnh, số điểm càng nhiều, sau khi tiêu diệt quái vật thì học viên sẽ nhận được một viên bi có một trong số các màu sắc của cầu vồng.
Đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím sẽ lần lượt ứng với số điểm từ 1 đến 7, tuy nhiên trong cuộc thi này có một sự kiện khác diễn ra mà sau này người ta sẽ gọi là cuộc thảm sát Lapharen, lấy theo tên của kẻ gây ra điều này, tất nhiên có cách để ngăn cuộc thảm sát này diễn ra và đó là tìm tên Lapharen và giết hắn trước khi hắn kịp giết ai, tuy nhiên tôi chưa có ý định làm điều đó, bởi tôi chỉ nghe nói nó từ Iris chứ chưa làm điều đó bao giờ nên cũng chẳng biết điều gì sẽ xảy ra vì tôi làm vậy.
Và điều quan trọng nhất khi tôi tham gia cuộc thi này là đánh bại công chúa Rosalia cũng như giết con khốn đó.
Đến địa điểm tổ chức cuộc thi tôi lặng lẽ nhìn những thí sinh khác đang vui vẻ trò chuyện với nhau, một số khác thì lo lắng đến mức nôn mửa vì kỳ thi sắp tới, tuy nhiên tôi lại chẳng có tí cảm giác nào trước cảnh tượng ấy, bởi lẽ tôi đã nhìn thấy nó vô số lần trong game.
Không quan tâm đến những gì xảy ra xung quanh tôi, nhìn xuống cuốn sổ trên tay, toàn bộ bản đồ của khu vực thi được vẽ ra, trên đó ghi lại toàn bộ vị trí của những con quái vật và sự kiện nhỏ sẽ xảy ra sắp tới.
Do lượng học viên lớn nên cũng sẽ có 5 khu vực xuất phát khác nhau, hiện tại tôi đang ở khu vực 1, nơi những kẻ thù của tôi sẽ xuất phát.
Tới rồi.
Nhìn bộ 3 đang từng bước tiến tới đây tôi cố gắng kìm chế bản thân không rút kiếm ra và xiêng họ.
Tôi nheo mày nhìn nhóm bạn 3 người, họ là Helen, Rohan và cô ta đang vui vẻ bước đến địa điểm thi.
3 người họ đều là những nhân vật chơi được, chưa kể nếu để AI điều khiển thì Rohan, một thanh niên tóc đen mắt đen với lối xây dựng theo kiểu “Nhân vật chính điển hình”, với tư cách là đệ tử của kiếm thánh thì tên này gần như out trình các nhân vật cận chiến khác nếu để AI điều khiển, đồng thời tên này cũng theo chủ nghĩa anh hùng điển hình khiến tôi chẳng có mấy thiện cảm, hơn nữa tên này sẽ tạo ra một dàn harem nếu để yên để hắn làm gì thì làm.
Như hiện tại đây, có lẽ là sau một vài sự kiện bị quý tộc quấy rối thì có hai cô gái cứ đi kè kè cậu ta, với bên phải là một cô gái trông giống hệt Iris, với mái tóc đỏ như quả ớt và đôi mắt màu hổ phách, tuy nhiên riêng cái mặt thì lại khác nhau, khi Iris sẽ luôn có vẻ thỏa mái và dễ chịu thì cô này lại có cái mặt như thể sẵn sàng thét vào mặt tôi nếu tôi nói sai gì đó, nói thẳng ra là siêu khó ở, tuy nhiên tôi không quá ghét cô ta bằng cô gái ở bên trái tên Rohan.
“Irina…”
Tôi lẩm bẩm tên cô ta với lòng đầy khó chịu, dù trông trẻ hơn so với lúc chúng tôi gặp nhau trong cung điện nhưng nó vẫn thế, vẫn cái vẻ mặt thánh thiện và nụ cười ấm áp đó, tôi bây giờ chỉ muốn xé toạc nó ra vì đã vứt tôi đến đây trong khi còn chẳng nói rõ điều gì.
Với tâm trạng bực bội, tôi tiến đến nhóm ba người họ, ngay khi thấy tôi thì bọn họ ngay lập tức cảnh giác, nhưng tôi không quan tâm đến hai người kia, thứ tôi quan tâm là cô ta.
“Irina, cô nhớ đã nói với tôi cái gì chứ!”
Tôi trừng mắt nhìn Irina với đôi mắt bực bội như muốn giết cô ta ngay tại đây, dù vậy cô ta chỉ biết lúng túng nhìn tôi, như thể không hiểu mình đã làm điều gì sai.
“Aiden! Hãy tránh xa cô ấy ra!”
“Cút ra đồ khốn!”
Bất chợt tôi bị đẩy ra bởi Rohan, cậu ta nhìn tôi với ánh mắt căm thù như thể nhìn thấy kẻ thù không đội trời chung, còn ở bên cạnh Helen lại đang nhìn tôi như thể chuẩn bị bắn một mũi tên vào mặt tôi, nhưng tôi nào quan tâm đến họ, dù gì nếu muốn tôi có thể giết họ chỉ trong tích tắt.
“Aiden! Ngươi dám gây sự trước mặt tôi à?”
Bất chợt một giọng nói từ phía sau vang lên làm gián đoạn suy nghĩ muốn giết bọn họ của tôi, không ai khác chính là cô gái phiền phức đó.
“...”
“Nếu cậu dám làm gì bọn họ thì tôi sẽ không tha cho cậu đâu Aiden!”
Rosalia tuyên bố một cách hùng hồn khiến ai nấy cũng chú ý về phía này, nhưng tôi không bận tâm mà chỉ liếc về phía về phía Irina một cái.
“Nếu còn nhớ thì nói ra, không thì coi chừng cái mạng quèn của mày.”
“Aiden!”
“Tên khốn!”
Sau khi đe dọa xong tôi quay đầu và đi về chỗ mình nên ở, tôi cũng liếc về phía nhóm của Irina và bây giờ tôi đã để hận thù của mình gây ra biến số nhất định trong câu chuyện, công chúa đã vào nhóm nhân vật chơi được nhanh bất thường.
“Vậy thì phải đợi đến lúc đó rồi.”
Tôi bực bội rồi mở cuốn sổ ra, gạch bỏ tuyến đường ban đầu mà tôi sẽ đi mà vẽ một tuyến đường khác hướng về khu vực xuất phát số 5.
***
“Irina, cậu ổn chứ?”
“À, ừm…Tớ ổn…”
Rohan lo lắng nhìn Irina đang run rẩy, ở bên cạnh Helen cũng có chung một biểu cảm với cậu.
“Các em không sao chứ?”
Rosalia ở xa vội vàng tiến lại, nhìn thấy tình trạng của Irina cô không khỏi khó chịu.
“Xin lỗi, đáng lẽ ta không nên cho hắn cơ hội.”
“Đợi đã chị Rosalia, chị không có lỗi đâu.”
“Chị đã làm những gì có thể rồi.”
Irina và Rohan lúng túng trước lời xin lỗi của Rosalia, nhưng Helen chỉ nhìn cô với ánh mắt không hài lòng.
“Ý chị về việc cho hắn cơ hội là sao? Tiền bối?”
“...Haiz, hắn ta nói rằng là nếu tôi nhiều điểm hơn hắn trong cuộc thi đầu vào này thì hắn sẽ tự mình nghỉ học.”
“...Tại sao chị lại thỏa thuận với tên khốn khiếp đó? Chị không biết hắn xảo trá đến mức nào à?”
“Xin lỗi…”
Rosalia cúi đầu xin lỗi trước Helen, thấy vậy Irina và Rohan liền đỡ cô dậy.
“Không phải lỗi của chị đâu tiền bối Rosalia, và chị cũng đừng lo, chị chắc chắn sẽ thắng hắn ta.”
Rohan động viên.
“Ừm, dù gì tên đó cũng không mạnh đến vậy.”
Helen nói thêm.
“Mà này chị, Rosalia.”
“Huh? Có vấn đề gì không Irina?”
“À thì…Chị có muốn tham gia nhóm bọn em không?”
“Này Irina…”
“Được thôi.”
Rosalia dễ dàng chấp nhận, trước sự bất ngờ của Rohan và Helen, Irina thì chỉ nở một cười vui mừng, bởi lẽ họ đã tuyển được một trong những người mạnh nhất năm 2.
Rosalia Zelana, không chỉ là người có địa vị cao hàng đầu trong học viện, mà cô còn là một pháp sư tài ba với thành tích ấn tượng khi còn là năm nhất và được coi là một thiên tài hàng đầu ở năm 2.
Và đối thủ của cô, Aiden thì sao?
Aiden cũng khá nổi tiếng khi còn là năm nhất, nhưng đó đa phần là tai tiếng do những hành vi khốn nạn của cậu ta, tuy vậy nó vẫn ở mức chấp nhận được cho đến khi lên năm 2, khi vào buổi lễ nhập học cậu ta đã liên tục gây rắc rối với các năm nhất, đặc biệt là Rohan.
“Mày không có tư cách bước vào đây, thằng nhà quê, quay về cái chuồng bò của mày đi.”
Đó là câu đầu tiên của Aiden ngay khi gặp Rohan và cũng là sự bắt đầu của việc bắt nạt.
Không chỉ Rohan mà hầu hết các học viên có xuất thân bình dân đề gặp vấn đề với cậu ta, nhưng riêng Rohan thì mọi thứ đặc biệt nghiêm trọng.
Tung tin đồn thất thiệt, sỉ nhục công khai, gây cản trở trong quá trình làm các bài kiểm tra đầu vào, điều đó gây không ít cản trở cho Rohan, nhưng may mắn thay cậu có những người bạn luôn đồng hành và giúp đỡ cậu.
Irina và Helen, họ đều là những người mà cậu mới quen khi đến học viện, đồng thời là cũng người bạn đầu tiên của cậu, và lý do họ đến với nhau cũng rất đơn giản. Sự bắt nạt của Aiden.
“Vậy là các em đều có xích mích với cậu ta à?”
“Vâng.”
3 người Rohan, Irina và Helen đều đồng loạt trả lời, tuy bọn họ bị bắt nạt và xích mích khác nhau với hắn ta nhưng chung quy Aiden là lý do họ gắn kết, và bây giờ họ đã có một người khác ở hội cùng thuyền.
“Xin lỗi vì không thể đuổi hắn ta như các em mong muốn, nhưng không thể nào khác được, dù gì lời cũng đã được nói ra.”
3 người họ cùng những học viên bị bắt nạt khác đã đồng lòng khiếu nại với Rosalia, ngay khi biết được những việc động trời mà Aiden đã làm thì cô đã ngay lập tức gửi một lá thư đến học viện, và tóm tắt thì nội dung bức thư chỉ có 6 Chữ “Đuổi Aiden ra khỏi học viện”, dù đã dùng chính quyền lực của mình nhưng học viện vẫn không làm vậy, tuy nhiên điều đó chắc chắn sẽ xảy ra bởi cậu ta đã bị đuổi khỏi gia tộc Ludwig sau lá thư đó.
“Mà này Irina, cậu đã nói gì với hắn ta vậy?”
Helen đột nhiên hỏi, nghe vậy mọi người đều tò mò nhìn Irina, khi nghe câu hỏi ấy cô chỉ biết lúng túng suy nghĩ gì đó nhưng rồi lại lắc đầu với vẻ vô tội.
“Tớ không biết.”
“Có lẽ hắn ta đã nghĩ cậu là người báo cáo chuyện hắn bắt nạt với tôi.”
Nghe giả định của Rosalia mọi người cũng dần hiểu ra nên cũng không thắc mắc gì thêm, rồi cả 4 đều đồng loạt nhìn lên cái xe ngựa, trên đó có một người mặc áo choàng đen đang quan sát họ và tất cả mọi người.
“Được rồi mọi người chú ý!”
Một tiếng thông báo vang vọng khắp địa điểm thi, cả 4 đều nhìn người mặc áo choàng đen đã phát ra tiếng thông báo, không ai khác ông là một trong số các giáo sư phụ trách cuộc thi này.
“Tôi là giáo sư Handal, là người sẽ giám sát chính cho cuộc thi ngày hôm nay, và trước khi cuộc thi thì tôi sẽ thông báo lại một lần nữa về thể lệ cuộc thi cũng như luật mà tất cả các thí sinh phải tuân theo!”
Nói xong ông lần lượt nhìn từng học viên bên dưới trước khi tiếp tục.
“Trong cuộc thi này, chúng tôi đã gỡ bỏ mọi giới hạn có thể, tuy nhiên để đảm bảo tính mạng và sự công bằng thì chúng tôi sẽ chỉ cho phép các em lập đội tối đa 5 người, cũng như chỉ được phép tấn công quái vật và không được phép tấn công học viên khác trừ khi chính các em gặp nguy hiểm, bất kỳ hành vi trộm cắp điểm đều sẽ bị cấm, đó là quy định cuộc thi, ai có thắc mắc gì không?”
“Không thưa giáo sư.”
Mọi người đồng loạt nói.
“Được rồi, vậy giờ tôi sẽ nói nốt, quái vật sẽ có 7 cấp độ dựa trên màu sắc của chúng, cấp độ càng cao thì càng mạnh, nhưng đổi lại điểm cũng sẽ càng cao dựa theo cấp độ, đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím, lần lượt sẽ là cấp độ 1 đến cấp độ 7, và sau khi các em tiêu diệt xong quái vật thì chúng sẽ tan biến và để lại một viên đá mana tương ứng với màu của chúng, đó sẽ là bằng chứng chứng tỏ các em đã giết được quái vật đó, và lưu ý cho những ai chơi nhóm, điểm của toàn đội sẽ được chia đều cho tất cả thành viên trong nhóm, vì vậy hãy nhớ rằng không được bỏ rơi đồng đội mà không chia cho họ điểm nào, nếu họ không có đóng góp gì thì có thể tìm giáo sư để tiến hành công chứng để loại thí sinh đó, rõ chưa?”
“Vâng thưa giáo sư!”
“Vậy thì hãy nhớ, điểm càng cao thì phần thưởng càng lớn, những thí sinh nhiều điểm nhất sẽ được phần thưởng tương ứng với nỗ lực của mình, bây giờ bài phát biểu của tôi đến đây là kết thúc, còn giờ hãy vào rừng và quay lại trước lúc mặt trời lặng! Những thí sinh trở về trễ sẽ bị trừ điểm! Còn với những ai muốn bỏ cuộc, hãy bắn lên trời một phép bất kỳ hoặc phá vỡ một viên đá mana, bọn ta sẽ đến và đón các em! Còn bây giờ, cuộc thi chính thức bắt đầu!”
Ngay khi thông báo đó được nói ra thì mọi học viên liền đi vào khu rừng gần đó, nhóm 4 người, Rohan, Rosalia, Irina và Helen cũng không ngoại lệ, họ cùng nhau tiến sâu vào khu rừng với tất cả vũ khí trên tay.
Với một tổ đội có thể nói là cực kỳ mạnh, họ tự tin bản thân đều sẽ dễ dàng vượt qua cuộc thi này, tuy nhiên Rosalia nhận ra một vấn đề khá nghiêm trọng
“Tổ đội khá mất cân bằng.”
“Ừm, 2 pháp sư, 1 cung thủ và mà chỉ có một kiếm sĩ là Rohan, nếu cậu ta gặp vấn đề chúng ta sẽ toi.”
Helen đồng tình với Rosalia, dù vậy cô không cảm thấy lo lắng, mà thay vào đó là vẻ mặt tràn đầy tự tin.
“Nhưng chị biết không, Rohan không yếu, cậu ta mạnh đến mức bọn em chẳng thể nghĩ ai đó thắng được cậu ta trong những năm nhất.”
“Vậy à, tự tin cũng tốt nhưng hãy cẩn thận.”
“Ừm bọn em sẽ cẩn thận, nhưng bọn em cũng có chị mà, chị Rosalia, chị cũng là một trong những người mạnh nhất năm hai đúng chứ? Với sự kết hợp của những người mạnh nhất, thì cuộc thi này sẽ dễ như trở bàn tay thôi.”
Helen cao ngạo nói, dù nghe hơi chủ quan nhưng Rosalia cũng không thể phủ nhận điều đó, bởi lẽ đây thật sự là một trong những đội mạnh nhất trong cuộc thi này.
“Nếu không có biến cố gì, thì Aiden chắc chắn sẽ bị đuổi học.”
Rosalia nói với vẻ quyết tâm.


0 Bình luận