Vol 1 Cứu thế giới hay bỏ mặc nó?
Chương 11 Vở kịch hạng 3 (1)
0 Bình luận - Độ dài: 2,027 từ - Cập nhật:
Ngồi bên dòng suối trong vắt, tôi ngồi nướng mấy con cá trong khi Lapharen đang tắm ở gần đó, nhìn cái cơ thể ục mịch đó tôi không khỏi muốn lấy que đâm vào mắt mình, dừng bận tâm đến cậu ta tôi nhìn xuống cuốn sổ tay của mình.
#Bảng xếp hạng nhóm
Top 1 83 điểm: Helen Lowan, Rohan, Irina, Rosalia Zelana.
Top 2 74 điểm: Salvina Valeria , Alex Dowan, Lindal, Philip, Timothy Elephy.
Top 3 64 điểm: Aiden Ludwig, Lapharen.
Nếu dự đoán của tôi là chính xác thì đây sẽ là bảng xếp hạng sắp tới, tôi biết chính xác khả năng của họ, cũng như số điểm mà họ đạt được trong những lần chơi lại nếu ở chính xác đội đó đều như vậy trong trường hợp tôi và Lapharen không chạm mặt họ.
Vậy là đủ điểm để thắng cược với con nhỏ đó rồi, nhưng sẽ khá phiền phức nếu mình được xếp loại quá cao.
F, D, C, B, A và S là 6 cấp bậc học viên trong học viện, tất nhiên học viện xếp loại học viên không chỉ để trưng, danh tiếng, đặc quyền, đãi ngộ và sự hỗ trợ rất khác nhau tùy theo cấp bậc của học viên.
Nhưng hạng S ở một mức độ khác hoàn toàn.
Miễn học phí 100%, miễn phí đồ ăn căn tin, trợ cấp 10 đồng vàng hàng tháng và vô số ưu đãi khác, chỉ từng đó ưu đãi thôi đã làm không biết bao nhiêu người chơi tìm đến tôi chỉ để tôi chỉ dẫn cách để đạt lớp S, tuy nhiên lợi ích cũng đi cùng rủi ro.
Học viên lớp S rất dễ bị để ý.
Dù cho tôi là tên phản diện khét tiếng của học viện nhưng suy cho cùng, tôi cũng chỉ là một tên tép riu không đáng để bận tâm, tuy nhiên nếu tôi được xếp vào lớp S thì sẽ có rất nhiều câu hỏi dành cho tôi, nhất là khi tôi là học viên năm hai chứ không phải học viên năm nhất.
Nghĩ về những điều ấy tôi bắt đầu viết ra những kế hoạch của mình vào cuốn sổ, bởi tôi không biết điều gì sẽ xảy ra trong tương lai và tôi cũng không còn khả năng hồi sinh như trong trò chơi nên tôi buộc phải thận trọng.
Sẽ có khả năng mình không giết Irina.
Tôi đã có dự định là sẽ giết cô ta và vẫn luôn như vậy, nhưng điều đó không có nghĩa là tương lai tôi vẫn thế, bởi có khả năng tôi sẽ nhận ra điều gì đó và quyết định ở lại học viện.
“Vậy thì tránh rắc rối luôn, không cần phải thu hút thêm sự chú ý chỉ vì mấy quyền lợi nhỏ.”
Bỏ cuốn sổ vào túi đeo chéo tôi lấy ra chiếc túi chứa đầy những viên đá đủ màu sắc, đó là những viên đá mà những con thú để lại sau khi chúng chết.
“Lapharen, mày có muốn vào lớp S không?”
Tôi hỏi Lapharen đang tắm ở gần đó, cậu ta không đáp lại tôi mà nhìn tôi với chút do dự nhưng rồi cũng gật đầu đáp lại với chút lo lắng hiện rõ.
“Vậy thì tao sẽ thay đổi ký ức được lưu trữ trong những viên bi này, nhờ nó các giáo sư sẽ ghi nhận mày là người đã giết mấy con thú chứ không phải tao.”
“Điều đó…Là có thể sao?”
“Ừ, những viên bi này lưu trữ ký ức bằng tinh linh thuật, nói sao nhỉ, nó ghi lại mọi cảnh tượng xảy ra xung quanh viên bi sau đó các giám thị sẽ dùng những cảnh tượng ấy để đánh giá học viên, cậu nhớ lần mà lão giáo sư đó phán chúng ta vô tội không? Lão ta đọc ký ức từ mấy viên đá này đấy.”
“À…”
Cậu ta há hốc nhìn tôi như thể tôi vừa nói ra bí mật của thế giới.
“Tuy nhiên để thay đổi ký ức từ mấy viên đá này không dễ, đến cả lão hiệu trưởng cũng chưa chắc làm được điều này đâu, bởi đây là lĩnh vực chuyên môn của đám pháp sư tinh linh mà học viện lại chẳng có mống nào chuyên cái này cho đến năm sau nên không lo bị phát hiện.”
“...Vậy những gì tôi đã thấy trong đó…”
“Ý mày là những gì mày thấy trong thế giới tâm hồn của mày? Ừ, tao sử dụng cùng một phương pháp nhưng mày nghĩ việc đó là khả thi nếu tao chưa nhìn thấy cảnh đó lần nào à?”
Nghe đến đây ánh mắt Lapharen run rẩy nhìn tôi, có lẽ cậu ta đã nghĩ tôi là tên phóng hỏa hay cưỡng hiếp phụ nữ hay gì đó. Tất nhiên việc phóng hỏa thì tôi làm rồi nhưng việc cưỡng hiếp là không thể bởi tôi thậm chí còn không thể nhìn thấy bộ phận nhạy cảm của cả nam lẫn nữ trong trò chơi.
Nhưng đây là đời thực.
Đó là điều tôi đã kết luận một cách chắc chắn ngay khi nhìn thấy thứ đó của tôi.
“Để nói cho mà biết, tao không biết quê nhà mày ở đâu hay cái cô mục sư mà mày yêu quý là ai còn việc tao có thể tái hiện chính xác cảnh đó là bởi tao đã đọc qua ký ức của mày, tái hiện lại và bóp méo nó, nhưng điều đó không có nghĩa cảnh đó là giả hoàn toàn, bởi nó hoàn toàn có thể xảy ra trong tương lai nếu ta không làm cái quái gì cả.”
“Vậy…điều gì sẽ xảy ra trong tương lai…”
“Thế giới này sẽ kết thúc.”
Tôi nói một cách nghiêm túc, điều đó khiến Lapharen rùng mình vì sợ hãi.
“Tao không nói chơi, vì mày đã chấp nhận điều kiện của tao nên tao cũng chẳng có lý do gì để nói dối mày về chuyện đó, với cả mày nên nhớ điều này, không được nói ra bất cứ điều gì về tao, những gì tao đã nói mà không được cho phép, nhớ chưa?”
“Vâng…”
Lapharen nói với giọng sợ sệt, thấy vậy tôi cũng nhận ra mình hơi có hơi khắt khe.
Mình vẫn đang bị căng thẳng.
Tôi dần nhận ra mình đã hơi quá căng thẳng những ngày này, bởi lẽ tôi vẫn chưa bình tĩnh nổi sau cú sốc bản thân đã trải qua khi đến thế giới này.
Tôi chưa bao giờ là người có tâm lý vững chắc, tôi có một vài điểm yếu rất rõ ràng và nếu biết tận dụng thì hoàn toàn có thể làm tôi sụp đổ.
“Lapharen, lại đây nói chuyện chút.”
Lapharen run rẩy mặc lại quần áo và ngồi đến bên tôi, thấy thế tôi đưa cậu ta con cá nướng rồi nghĩ về quá khứ xa xăm.
“Học viện này là một mớ bòng bong, dù cậu có được học ở đây thì cậu vẫn không an toàn, nói đúng hơn kể từ khi bước chân vào học viện này và nhận lấy cái áo choàng thì cậu sẽ chính thức đặt cược tính mạng của mình.”
“...”
Lapharen im lặng nhìn con cá với vẻ lo âu.
“Để ta hỏi cậu điều này, cậu đến học viện vì điều gì?”
“...”
Lapharen không trả lời, như thể chưa chắc chắn vì điều gì cả, thấy vậy tôi nghĩ về thời niên thiếu của mình, một người đi học với một mục đích không rõ ràng.
“Nếu chưa biết, thì hãy nghĩ về nó, dù là để bảo vệ quê nhà hay tiền tài, cậu vẫn nên nhớ rằng, nếu cậu yếu thì cậu chẳng đạt được gì cả, kẻ mạnh nuốt kẻ yếu, đó là quy luật của thế giới này, tôi ghét nó nhưng phải tuân theo nó, bởi chỉ một khoảnh khắc yếu đuối thì tất cả những gì tôi có đều sẽ bị tước đi.”
“Tiền bối…”
“Được rồi, ăn nhanh đi rồi đi về ký túc đánh một giấc, mai sẽ có kịch hay cho ta xem đấy.”
Tôi nói với một nụ cười trên môi rồi liếc xuống những viên đá trên tay.
***
“...”
Hai cô gái lặng lẽ nhìn cảnh tượng trước mắt, vô số cây cối gãy đổ, đất đai bị xới lên bởi vô vàng vết móng vuốt, nếu cuộc thi này dùng những con thú thật thì ở đây đáng lẽ phải có hàng đống xác chết và vết máu loang lổ.
Một người thì có ngoại hình khá bình thường trừ gương mặt khá xinh xắn và thanh kiếm phương đông treo bên hông, người còn lại thì có ngoại hình nổi bật đến chói mắt.
Với mái tóc xoăn gợn sóng màu trắng dần chuyển thành đỏ ở đuôi, đôi mắt sáng đỏ long lanh như những viên hồng ngọc đắt đỏ, gương mặt như búp bê và cơ thể hoàn hảo không tì vết, dù cho cô có ở đứng ở bên cạnh bao nhiêu người đẹp thì cô vẫn nổi bật.
Với độ nhạy cảm với mana cao cô có thể lờ mờ cảm nhận được những vết tích mana còn sót lại từ những phép thuật đã được thi triển ở đây, dù không biết chính xác đó là phép gì nhưng cô chắc chắn đó không phải là phép thuật cấp cao.
“Ruốt cuộc ai có khả năng gây ra điều này…Chỉ, dùng phép cấp thấp để xóa sổ những con thú ở toàn khu vực này…”
“Em không nghĩ có học viên năm hai nào có thể gây ra điều ấy đâu, tiền bối Sylvia.”
Sylvia gật đầu đồng tình rồi khoanh tay nhìn lại hiện trường với ánh mắt đầy nghi vấn, bởi trong số những người cô biết thì không ai có thể gây ra mức độ hủy diệt như thế này chỉ với phép thuật cấp thấp cả.
“Eleris, em có biết năm nhất có trình độ phép thuật đủ để gây ra điều này không?”
“Hừm…À- Không…Em không biết…”
“Vậy có lẽ là một nhóm pháp sư đi với nhau, xét trên mức độ hủy hoại thì không có học viên năm nhất hay năm hai nào có thể làm được điều này…Vậy là những ai mới được? Họ đã kiếm được bao nhiêu điểm?”
Trong khi Sylvia bắt đầu phân tích thì Eleris bắt đầu đi quan sát xung quanh, nhìn thấy dòng suối cô bất giác tiến tới và uống một ngụm nước để thỏa cơn khát, bất chợt cô để ý thấy ở gần đó có một đống lửa.
“Thật bất thường.”
Cô lẩm bẩm rồi tiến lại chỗ đống lửa và kiểm tra, dù tại đó chỉ có vài mảnh xương cá nướng nhưng từng đó là đủ để khiến cô cảm thấy khó chịu.
Chỉ có hai người thôi, với cả bây giờ đáng lẽ hắn ta đã xuất hiện rồi chứ.
Việc chỉ có hai người thực hiện cảnh tượng kia đã là đáng kinh ngạc lắm rồi, nhưng việc tên sát nhân đáng lẽ phải xuất hiện giờ đây đã biến mất không dấu vết.
“Liệu mình có can thiệp nhiều quá không?”
Không ai trả lời cô cả, dù vậy cô vẫn cảm thấy rối bời, bởi lẽ cô lờ mờ nhận ra có gì đó đang xảy ra ngoài tầm hiểu biết của cô.
Cầm chặt lấy thanh kiếm bên hông cô không khỏi lo lắng, hơn ai hết cô hiểu rõ thế giới này tàn khốc đến mức nào, dù cho cô biết điều gì sẽ xảy ra trong tương lai nhưng cô không thể kiểm soát nó.
Bất chợt ánh mắt của cô hướng về phía Sylvia đang lặng lẽ quan sát mọi thứ ở đằng xa.
“Liệu cô vẫn sẽ là Sylvia hay chấp nhận trở thành quỷ nhân…”
Cô nói với vẻ thương cảm nhưng cũng cực kỳ lạnh lùng.


0 Bình luận