Thức dậy ở thế giới game
Rung chấn ngàn năm
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1 Cứu thế giới hay bỏ mặc nó?

Chương 13 Người chơi (3)

0 Bình luận - Độ dài: 2,335 từ - Cập nhật:

Môi trường ở Aradus rất đặc biệt, khi vào thành phố thì mọi người sẽ bị bao phủ bởi phép ảo ảnh và suy giảm nhận thức.

Vì vậy chỉ những người có khả năng kiểm soát mana tốt mới có thể tiến vào bằng cách chống lại sự tác động của phép đó lên chính cơ thể mình, tuy nhiên đó không phải là cách duy nhất.

Chỉ cần biến đổi nó là được.

Sau khi để Lapharen uống thuốc mê hoặc tôi liền truyền mana vào người cậu ta, dùng cậu ta làm vật trung tâm để thực hiện biến đổi không gian xung quanh.

Mana rời khỏi cơ thể tôi với tốc độ chóng mặt, dù với môi trường đặc biệt và thuốc mê hoặc thì điều này vẫn hơi quá sức với tôi hiện tại, mana cơ thể tôi dần cạn kiệt, cơ thể tôi bắt đầu có một vài triệu chứng lạ, nhận thức tôi mờ đi, tim tôi đau nhói, cơ thể tôi dần mất cảm giác.

Thật sự đó không phải cảm giác ngẫu nhiên.

Khi mana gần cạn tôi gục xuống, may là lượng mana tôi đủ chứ không phép thuật sẽ không hoàn thành và gây ra không ít rắc rối, dù vậy tôi vẫn không thấy yên tâm vì cơ thể tôi có các biểu hiện quá bất thường so với việc cạn mana.

“Tiền bối!”

“Lấy ta bình thuốc hồi mana ở trong túi!”

Lapharen vội vàng lấy ra một bình thuốc màu danh dương từ trong túi tôi, nhận lấy nó và uống vội tôi mới cảm thấy khá hơn một chút, nếu tinh thần tôi yếu và không quen với việc xử lý những tình huống như thế này thì tôi đã ngất đi từ bao giờ rồi.

“Hự… Lapharen, nhớ này, đi theo bản đồ ấy, trên đường đi cậu sẽ thấy một vài bóng ma, hãy đánh bại nó, nên nhớ rằng bây giờ cậu ở trong một ảo ảnh… cậu sẽ không bao giờ chết và cũng không bao giờ cạn mana.”

“Vâng, nhưng anh ổn chứ?.”

“Không ổn tí nào…”

Tôi khó khăn nói trong khi cố phục hồi cơ thể mình bằng cách điều tiết lại dòng chảy mana. Nhìn lấy Lapharen đang nhìn tôi với ánh mắt lo lắng tôi chỉ biết cắn chặt răng rồi chỉ về phía một cái bóng mờ phía xa.

“Đó, là đối thủ của cậu…”

“Hả?”

“Bộp.”

Lời vừa dứt thì một viên đạn ma pháp bay thẳng vào đầu cậu ta, dù chỉ là ảo ảnh nhưng đầu cậu vỡ ra một cách chân thực khiến tôi vẫn có chút giật mình, nhưng ngay sau đó thì đầu Lapharen lành lại và cậu ta đang nhìn tôi với ánh mắt kinh hoàng.

“Nếu không muốn chết thì tập trung đi.”

“Chuyện này là sao!”

Lapharen vẫn hoảng loạn không hiểu chuyện gì, tuy nhiên ảo ảnh sẽ không cho cậu ta cơ hội mà xuyên thủng tim cậu ta bằng một viên đạn ma pháp khác.

“Nói rồi, cậu không chết nên đừng lo, cứ bung đi.”

Lapharen giờ mới nhận ra tình huống mình đang gặp phải mà nhanh chóng quay mặt về phía ảo ảnh, nó trông hơi giống tôi khi còn là người chơi bởi tôi đã dựa theo hình ảnh bản thân trong quá khứ để tạo nên nó, vì vậy tên đó cũng sẽ không do dự mà giết cậu ta thêm lần nữa khi mà Lapharen vẫn đang cố giữ bình tĩnh để xài phép.

Điều này sẽ khiến tên này bớt nhát gan hơn.

Nhẩm trong lòng tôi quan sát Lapharen chết thêm vài lần nữa, lấy ra cục lương khô ở trong túi để nhai trong lúc tên đó cố gắng xài cầu lửa để bắn ảo ảnh, dù đã tung phép thành công nhưng ảo ảnh chỉ đơn giản nhảy sang một bên để né nó.

“Hả?”

“Bụp.”

Đầu cậu ta đã nổ tung một lần nữa, thấy thế tôi nuốt nốt mảnh lương khô trong miệng trước khi cậu ta hồi sinh.

“Khi chiến đấu trực diện với tư cách là một pháp sư, cậu có 3 điều cần lưu tâm khi tấn công, đó là tốc độ niệm phép, sức mạnh của phép và độ chính xác, bởi nếu cậu niệm phép chậm thì đối thủ có thể lợi dụng thời gian đó để tấn công, nếu không đủ sức mạnh thì cậu không thể đánh gục đối phương còn nếu không trúng thì dù có bắn bao nhiêu cũng vô dụng.”

Như ngộ ra được chân lý, Lapharen bắt đầu điều chỉnh lại bản thân, thay vì cố chấp bắn phép như trước kia thì cậu đã tận dụng được khoảng nghỉ giữa 2 viên đạn ma pháp để tung cầu lửa, dù vậy cái bóng vẫn dễ dàng né được cầu lửa của cậu.

Như dự đoán được hướng di chuyển của cái bóng, Lapharen cố gắng tung một quả cầu lửa về hướng cái bóng sẽ nhảy tới, nhưng vì phép bay quá chậm nên cái bóng đã thành công tạo ra một cái khiên phép chặn lấy quả cầu lửa của Lapharen.

“Đừng chỉ tập trung vào cầu lửa, hãy nghĩ ra những phép phù hợp trong từng tình huống, mỗi phép thuật đều có một lợi thế khác nhau, thời gian niệm, sức mạnh, tốc độ bay, hiệu ứng và cả quỹ đạo, với cả hãy nhớ rằng tùy lượng mana cậu đổ vào phép sẽ mạnh theo đó.”

Lời vừa dứt thì Lapharen liền tung ra một quả cầu lửa cực kỳ mạnh mẽ, dù vậy vì thời gian niệm lâu nên cậu đã bị một viên đạn bắn nổ đầu lần nữa.

Sau khi hồi sinh, Lapharen dường như đã nhận ra gì đó mà niệm một phép khác không phải cầu lửa, nhìn thấy dòng chảy mana tôi nở nụ cười hài lòng, bởi lẽ mục đích của tôi đã đạt được.

Đạn ma pháp, một phép cực cơ bản mà bất kỳ pháp sư nào cũng đã học qua, thậm chí những thường dân còn được dạy phép đó như phép tự vệ cho người mới, tuy nó phổ biến nhưng đó không phải là một phép yếu, đó là một phép mà tôi và tất cả các pháp sư người chơi quá khứ đều sử dụng trong bất cứ cuộc chiến nào.

Hai pháp sư đều sử dụng đạn ma pháp, cuộc chiến giờ đây trông khác hẳn với những trận chiến giữa các pháp sư mà mọi người thường nghĩ, không có đủ loại màu mè của các phép nguyên tố, không có những hiệu ứng bắt mắt, chỉ có những tia sáng xuất hiện và bay vút về phía đối thủ.

Đơn giản nhưng cực kỳ đã mắt, Lapharen và cái bóng bắn những viên đạn phép chết chóc vào nhau với tốc độ chóng mặt khiến mọi người không khỏi nghĩ ngay đến cuộc chiến giữa những kiếm sĩ.

Tưởng chừng như Lapharen đã có thể đánh ngang ngửa với cái bóng, nhưng đột nhiên những viên đạn mà cái bóng ấy bắn ra đã bay với một quỹ đạo kỳ lạ khiến Lapharen không kịp trở tay mà bị bắn vỡ đầu.

“Qua phần cơ bản, đến lúc nghiêm túc rồi.”

Tôi vừa nói vừa nhai lấy một miếng thịt khô.

***

Sau cuộc thi xếp loại học viên, kết quả của việc xếp loại cũng đã có, tại chiếc bảng thông báo lớn được đặt ở một bên của sân trường mọi người đang bu lại đông như kiến để xem kết quả.

Khó khăn lắm mới chen qua được đám người bu kín mít ấy, Eleris nhìn lên bảng xếp loại năm nhất với chút tự hào.

Hạng S

1 Philip

2 Lapharen 

3 Salvina Valeria

4 Eleris Liona

*

*

7 Rohan

8 Irina

9 Helen Rowan

Nhìn thấy tên mình kế bên những cái tên quen thuộc, những nhân vật chính của thế giới này khiến cô không khỏi trông mong, tuy vậy cái tên Lapharen lại khiến cô có chút khó chịu.

Tại sao hắn ta không trở thành quỷ nhân?

Nếu cô nhớ đúng thì trong cuộc thi xếp loại thì Lapharen sẽ biến thành quỷ nhân và tàn sát hàng chục học viên, vì lẽ đó cô đã đi cùng Sylvia để ngăn chặn hắn ta để giảm thiểu thiệt hại mà không ngờ rằng hắn ta thực sự không biến thành quỷ nhân.

“Điều gì đã xảy ra…”

Cô hướng mắt sang những thành viên lớp S năm 2, thấy rằng không có gì thay đổi về số lượng hay thành viên cô tạm rủ bỏ những lo âu của mình, nhưng chợt cô để ý thấy Rosalia đang khó chịu ra mặt ở gần đó.

Tại sao cô ấy lại khó chịu vậy?

Nếu cô nhớ đúng thì đáng lẽ cô đang khá vui mừng vì thứ hạng của mình sau cuộc thi, nhưng thái độ mà cô thấy bây giờ lại khác hoàn toàn so với những gì cô nhớ.

“Rosalia, cô vẫn không công nhận kết quả à?”

“Sylvia, ý cô là gì…”

“Cô biết đúng chứ? Cô đã thua cược với tên yếu ớt đó nhưng lại không chấp nhận kết quả, ai trong trường cũng biết cô đi tới đi lui ở tòa A để cố gắng hủy kết quả của cậu ta rồi, rốt cuộc cô cũng chẳng khác những tên quý tộc mà cô khinh thường nhỉ?”

Sylvia bỗng từ bước ra và chế giễu, thấy bầu không khí đang dần trở nên căng thẳng mọi người bắt đầu tản ra để không cản trở hai người kia.

Rosalia nhíu mày tỏ rõ vẻ khó chịu trong khi Sylvia đứng khoanh tay nhìn cô, liếc nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng tỏ rõ sự khinh thường.

“Chuyện gì xảy ra vậy?”

Bất chợt Eleris để ý lấy một cô gái với mái tóc hồng bồng bềnh đang lẩm bẩm với vẻ lo lắng bên cạnh cô, dù mới lần đầu gặp nhưng cô biết rõ cô gái kia là ai và cô cũng biết rằng cô gái ấy sẽ muốn vào ngăn cuộc đối đầu của hai người kia.

“Đừng can thiệp, nếu cậu không muốn cuộc sống ở học viện của cậu tiêu tùng.”

“Nhưng mà…”

Cô gái lẩm bẩm và quan sát hai người kia với ánh mắt lo lắng.

“Sylvia, chẳng phải cô cũng biết là tên khốn Aiden đó không thể tự mình đạt được điểm số đó sao? Chắc chắn hắn đã giở trò phía sau và đứa năm nhất tên Lapharen đó chắc chắn đã bị hắn thao túng!”

“Rosalia, cô đang bảo học viện Arcatia thiên vị cho cậu ta đấy à? Đây là học viện của đế quốc nên cô cũng phải hiểu học viện chưa bao giờ làm qua loa trong việc chấm điểm.”

Ở một bên, Eleris quan sát cuộc đấu khẩu với một cảm xúc phức tạp, bởi lẽ dù cô đã tưởng tượng cái cảnh này bao nhiêu lần thì việc thực sự chứng kiến nó vẫn là điều gì đó khác.

“Hai người họ lúc nào chả vậy, việc hai công chúa luôn cạnh tranh nhau luôn là chủ đề bàn tán của học viện kể từ khi họ còn là năm nhất rồi nên cậu đừng quá lo lắng, họ coi nhau là đối thủ chứ không phải kẻ thù nên họ không làm gì quá trớn đâu.”

“Vậy à… Tớ tưởng họ sẽ lao vào đánh nhau chứ…”

Nghe câu nói của cô gái, Eleris gãi đầu với chút khó xử, bởi lẽ cô biết hai người họ sẽ đánh nhau thừa sống thiếu chết trong các lớp thực hành và cả cuộc thi, dù vậy cô không muốn nói ra để cô gái ấy lo lắng.

“Mà cậu cũng là năm nhất nhỉ? Tớ là Eleris, hân hạnh được làm quen.”

“Ah, tớ là Irina, rất vui vì được làm quen với một học viên nổi tiếng như cậu Eleris.”

Eleris ngại ngùng gãi đầu trước ánh mắt ngưỡng mộ của Irina.

“Mình cũng không hiểu tại sao mọi người lại như vậy nữa… Bài kiểm tra lý thuyết đâu khó lắm đâu…”

“Cậu tuyệt vời lắm đấy Eleris! Cậu là người duy nhất đạt điểm tuyệt đối trong bài kiểm tra lý thuyết đấy!”

“Ờ thì…”

Đó là do mình đã biết trước đề thi.

Cô nuốt lời đó vào bụng rồi nhìn sang Sylvia và Rosalia, bây giờ Sylvia dường như đã chiếm thế thượng phong trong khi Rosalia cứng họng chẳng thể phản bác câu nào.

Rồi sau này vai trò của họ sẽ đảo ngược.

Thấy dáng vẻ hả hê của Sylvia khi chà đạp Rosalia ở đằng xa khiến lòng cô một lần nữa cảm thấy lo lắng, bởi lẽ cô biết rằng Sylvia chỉ đơn thuần là một viên gạch lót đường trên con đường phát triển của Rosalia và trong mùa đông tới, cô sẽ phát điên và trở thành boss cuối của tập 3.

Nhìn dáng vẻ kiêu ngạo và có phần hóng hách của Sylvia, cô chỉ biết thở dài với vẻ bất lực.

Liệu mình có thay đổi được cô ấy.

Nghĩ về cô gái chỉ một lòng cố gắng đạt được điểm cao trong cuộc thi phân loại khiến cô cảm thấy có chút thương hại, nếu cô ấy chỉ muốn như vậy thôi thì cô đã bớt đi một nỗi lo.

Nhưng rồi cô chợt nhìn thấy một cái tên quen thuộc trên bảng thông báo, kẻ đáng lẽ đã chết trước khi cuộc thi xếp loại học viên diễn ra và cũng là nguyên nhân của cuộc cãi vã kia.

Aiden, ruốt cuộc điều gì đã xảy ra với ngươi?

Hạng A

39 Aiden Ludwig

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận