Vol 1 Cứu thế giới hay bỏ mặc nó?
Chương 19 Vở kịch hạng 3 (2)
0 Bình luận - Độ dài: 3,097 từ - Cập nhật:
Tại tầng cao nhất của sân vận động, Gaven đang đứng hóng gió một cách lặng lẽ trong khi vuốt lấy vuốt để bộ râu của mình.
“Chào, thời tiết đẹp nhỉ?”
“...”
Ông ta không đáp lại, tôi cũng không mong ông ta tỏ vẻ thân thiện, nhất là khi tôi đã chọc điên Rosalia hết lần này đến lần khác.
“Khá lạ là khi hôm nay ông lại đứng đây thay vì ở bên cô công chúa nhỏ của mình đấy Gaven.”
“Cậu muốn gì?”
“Đừng cộc lốc thế chứ, nói thật thì nếu Rosalia không động đến tôi trước thì tôi cũng chẳng để tâm đến cô ta đâu dù gì cô ta cũng chỉ là một đứa trẻ.”
Nhận thấy ẩn ý trong lời tôi nói lão ta liền quay mặt ra nhìn tôi với đôi mắt như muốn nói rằng nếu tôi nói sai dù chỉ một câu thì đầu tôi sẽ bay.
“Kiếm sĩ thì phải nói chuyện theo cách của kiếm sĩ, đánh trước nói sau.”
Tôi rút kiếm ra và chĩa về phía lão ta, thấy thế lão cũng không nói gì mà rút ra thanh longsword làm bằng mythril của mình ra.
Cầm trên tay thanh longsword do học viện cấp tôi bắt đầu điều chỉnh lại dòng mana trong cơ thể mình để cường hóa cơ thể, như thể không có gì cản trở nên dòng chảy mana trong người tôi chảy mượt như nước, nó len lỏi đến từng thớ cơ khiến tôi cảm thấy bản thân như nhẹ đi chục cân.
Bình thường cũng mất 10 giây.
Thời gian để chuẩn bị chiến đấu của tôi thường là 10 giây ở trạng thái bình thường do cần di chuyển mana từ lõi ra khắp cơ thể, tuy nhiên do phương thức luyện tập của tôi nên mana vốn đã trải đều khắp cơ thể nên thời gian chuẩn bị cũng giảm đi đáng kể.
Dù không thể tăng cấp độ lõi bản thân nhưng cơ thể này lại quá tối ưu cho việc cường hóa cơ thể.
Thông thường khi cường hóa cơ thể thì một lượng mana nhỏ sẽ thoát ra ngoài, nhưng thể chất của tôi quá đặc biệt và khi kết hợp với khả năng điều khiển mana của tôi thì độ thất thoát mana gần như bằng 0, hơn hết hiệu suất tăng cường của cơ thể này cũng cao gấp rưỡi nên bây giờ tôi tự tin bản thân có thể đấu với Gaven khi chưa sử dụng cường hóa.
Không nói một lời chúng tôi lao vào nhau, Gaven tung ra một cú chém sắc lẹm và tôi đỡ nó một cách hoàn hảo.
“Kiếm pháp hoàng gia.”
“Đúng vậy, không hổ danh là người đã đào tạo ra vô số cận vệ hoàng gia, ông nhận ra ngay lập tức.”
“Để xem cậu thành thục đến đâu.”
Với một giọng nói lạnh lùng lão ta tiếp tục tung đòn, tôi cũng không chịu lép vế khi dễ dàng đỡ lấy tất cả, sau một vài đòn lão ta chợt nhận ra gì đó mà lùi lại một bước, ngay sau đó một lưỡi kiếm xoẹt qua áo giáp của ông với tốc độ kinh người.
Không để ông ta nghỉ tôi phóng về phía lão ta và bắt đầu chém, cách ông ta đỡ, cách tôi ra đòn giống hệt những gì đã xảy ra vài giây trước đó, từng động tác, hướng kiếm, nơi đặt chân đều y hệt, bởi lẽ cả hai người đều sử dụng kiếm pháp hoàng gia, thứ mà những cận vệ hoàng gia và hiệp sĩ hoàng gia đều học.
“Keng!”
Tôi hất thanh kiếm của Gaven ra một bên rồi chĩa kiếm thẳng cổ lão ta, dù cho chúng tôi học cùng một loại kiếm pháp nhưng trình độ căn bản của tôi với lão ta vẫn khá lệch bởi kinh nghiệm chiến đấu của tôi dày hơn nhiều dù tôi vẫn trẻ hơn lão.
Số năm trong game của tôi còn nhiều hơn thời gian ông ta sống.
“Học viện kỳ bí” là một trong số ít trò chơi có chức năng tăng tốc nhận thức, với chức năng ấy người chơi có thể sống ở trong game từ 10-15 ngày trong khi ngoài đời chỉ mới qua một ngày dù cảm nhận về một ngày là như nhau, vì lẽ đó một số người còn vác cả vở vào trong game để học bài, kể cả tôi cũng từng lạm dụng chức năng ấy vì lý do tương tự.
Vì lẽ đó nên trong 10 năm tôi chơi game thì những gì đã trải qua trong đó phải khoảng 80-100 năm, mà chưa kể đến trong suốt thời gian tôi game thì 70% thời gian tôi chơi đều cầm vũ khí lên và chiến đấu, vì vậy chênh lệch kinh nghiệm giữa tôi và lão ta là khá nhiều.
“Tôi sẽ không hỏi cậu là cậu học nó từ ai, nhưng cậu tìm tôi có việc gì, không phải tự nhiên mà cậu dùng quy tắc thứ 3 để cho vui đâu nhỉ.”
Lão già Gaven rút kiếm lại và hỏi với vẻ mặt nghiêm túc bất chấp việc lão có ghét tôi đến đâu, bởi quy tắc thứ 3 của kiếm pháp hoàng gia là tuân theo kẻ mạnh và kẻ mạnh ở đây là một kiếm sĩ sử dụng kiếm pháp hoàng gia khác giỏi hơn họ.
“Đệ tử của ông sẽ xuất hiện, cái con rắc rối đi lột mặt người khác ấy.”
“Kasandra… Ta đã nghĩ như vậy, con bé đó sẽ cố gắng tìm lấy món cổ vật cuối cùng…”
Lão ta lẩm bẩm với vẻ buồn rầu rồi nhìn xuống đấu trường, tại đó Salvina đang áp đảo đối thủ của mình bằng phép thuật nhưng rồi khi tôi nhìn sang phía hiệu trưởng, đúng hơn là người đang đứng cạnh lão ta, giáo sư Raven.
“Raven đã đi công tác khá lâu ở vương quốc Speria rồi mới trở về gần đây, ông nghĩ có cơ hội nào để giả danh ông ta không?”
“...”
“Tôi không biết cụ thể như nào nhưng Kasandra đã trở thành bạn gái của Raven trong khoảng thời gian đó, vì vậy cô ta có đủ lòng tin của anh ta sử dụng chiếc nhẫn lòng tin, sau đó cô ta trộm lấy thông tin cá nhân của thầy ấy và trở về đây trong khi cho Raven ngồi bốc lịch vì tội buôn chất cấm.”
Tôi đọc vanh vách những thông tin tôi tìm được trong trò chơi về sự kiện này, vốn đây là một sự kiện mang cho tôi một vật phẩm khá đặc biệt nên tôi nhớ nó rất rõ.
“Rốt cuộc ngươi là ai?”
“Aiden Ludwig, vẫn vậy thôi.”
Lão ta nhìn tôi với ánh mắt thiếu tin tưởng, dù cho quy tắc thứ 3 có mạnh đến đâu nhưng trước quy tắc thứ nhất và thứ 2 nó vẫn vô dụng.
“Quy tắc thứ nhất, không phản bội chủ nhân và tuân lời chủ nhân tuyệt đối, quy tắc thứ 2, không được nghe lời kẻ phản bội và chặt tay phải của hắn, tôi vẫn nhớ quy tắc và tôi cũng chưa vi phạm điều thứ nhất nhé.”
“Làm sao để tôi tin cậu?”
“Tin hay không tùy ông, dù gì tôi cũng đang muốn chiếc nhẫn, nếu được thì cả con dao tâm trí nên tôi mới cần hợp tác với ông, nhưng còn vòng cổ hy vọng thì tôi không cần, nó vô dụng với tôi dù gì với cái cơ thể này thì dùng nó chẳng khác nào tự sát.
”Lão ta không phản ứng gì và nhìn xuống dưới, chắc hẳn lão ta đang nhìn lấy Rosalia người mà ông ta coi như cháu gái.
“Hiệp sĩ vàng, Gaven, ta đồng ý với nhiệm vụ lần này.”
“Hiệp sĩ hư vô, Eden Lunic, ít nhất trong nhiệm vụ lần này tôi sẽ sử dụng cái tên đó.”
Sau khi xưng tên tôi bắt đầu giải thích kế hoạch cho Gaven.
***
“Chắc hẳn mọi người vẫn không quên điều gì đã xảy ra ở bảng 5 nhỉ? Nó ấn tượng đến vậy cơ mà, 93 học viên đều bị tàn sát bởi một học viên duy nhất! Đó là điều chưa từng có tiền lệ trong bất cứ giải đấu năm nhất nào trước đây, còn bây giờ sẽ là trận đấu giữa nhà vô địch bảng 5, viên đạn chết chóc Lapharen! Và nhà vô địch bảng 6 Landena!”
Lapharen và Landena bước lên sân khấu, ban đầu mọi người còn chê cười Lapharen vì ngoại hình phúng mình của cậu ta nhưng giờ đây khi cậu ta xuất hiện thì ai nấy trên khán đài năm nhất đều im bặt.
Không phải là thứ sức mạnh khủng khiếp của cậu hay là đôi mắt sắc lẹm của cậu, thứ khiến những năm nhất đã từng đối đầu cậu ta run sợ chính là tàn nhẫn đến lạnh lùng của cậu, từng bước chân, ánh mắt và bước chân của cậu đều chỉ với mục đích duy nhất là giết kẻ thù.
Tuy nhiên Landena, người đang đứng ở phía đối diện của cậu lại không hề coi trọng điều đó.
Tại sao mọi người lại cứ tung hô hắn như vậy?
Cô khó chịu ra mặt khi thấy Lapharen, người chỉ là thường dân nhưng lại dám nhìn cô với ánh mắt kiêu ngạo ấy.
“Được rồi hai bên đã vào vị trí! Hai người có muốn phát biểu cảm nghĩ gì trước khi chiến đấu không?”
Ngay khi câu hỏi được thốt ra thì Laneda, liền giơ tay muốn phát biểu, thấy vậy MC liền đưa micro cho cô ta.
“Em tên là Laneda, hôm nay em xin tuyên bố rằng, Lapharen! Cậu sẽ bại trận dưới tay tôi!”
“Ôi chà, thật là một lời tuyên bố hùng hồn, được rồi Lapharen, cậu có cảm nghĩ như thế nào sau bài phát biểu của Laneda.”
“1 đòn, tôi sẽ giết cô chỉ với một đòn.”
Lapharen nói một cách ác ý rồi đưa lại micro cho MC.
“Thật là một tuyên bố đầy thách thức nhỉ? Được rồi, không dài dòng nữa, nếu muốn biết ai là người nói thật thì chúng ta cũng nên bắt đầu nhỉ? Được rồi! Cuộc chiến!...Bắt đầu!”
Ngay khi cuộc chiến bắt đầu thì Laneda liền giơ đũa phép lên, nhưng ngay khi cô vừa cầm đũa thì Lapharen đã chĩa ngón trỏ về phía cô chẳng biết để làm gì, rồi một quả cầu phát sáng nhỏ li ti xuất hiện trước mặt cậu ta.
“Hừ, cậu tưởng tôi giống đám kia chắc.”
Landena tạo ra một tấm khiên mana dày chắn giữa bản thân và Lapharen, dù vậy cậu ta vẫn chỉ đứng đó và chĩa ngón tay về phía Landena, ngay lúc cô mở miệng định nói thêm gì đó thì một tia sáng đột nhiên lóe lên thủng qua lớp khiên dày và bắn nổ đầu Landena.
“Kết thúc.”
Lapharen lẩm bẩm rồi rời khỏi sàn đấu với không một chút cảm xúc, MC và khán giả cũng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng các giáo sư thì khác.
“Chuyện quái gì vậy!”
“Ai đã dạy em ấy thứ đó…”
Landena sau khi bị dịch chuyển trở lại khán đài bực bội hét toáng lên, những giáo sư nhìn cái xác Landena từ từ tan biến với vẻ mặt kinh hãi, những năm nhất thì có một vài người nôn ọe tại chỗ, vì cơ thể của Landena được mô phỏng y như thật để tối đa hóa cảm giác nên việc đầu Landena nổ tung đã tạo ra một cảnh tượng kinh hoàng.
“Kỹ thuật đó không quá nguy hiểm sao?”
“Nhưng vấn đề là ai đã dạy nó cho cậu ta, đó không phải là thứ nên dạy cho một đứa trẻ.”
“...”
Những giáo sư bắt đầu bàn luận về thứ phép thuật vừa được sử dụng, hiệu trưởng thì chỉ im lặng nhìn lấy Lapharen với ánh mắt rối bời.
“E hèm, thật sự là một cảnh tượng gây sốc đúng chứ? Đến cả tôi cũng không ngờ cậu ấy lại cho ta thấy một chiêu thức đáng sợ như vậy, liệu cậu có thể cho tôi biết tên của nó không?”
Raven dí cái micro vào mặt Lapharen nhưng cậu không hề nói lấy một lời, nhưng sau một hồi suy nghĩ cậu cầm lấy micro và nhìn lấy hiệu trưởng.
“Thưa hiệu trưởng, tại sao lại phải kéo dài cuộc thi như vậy? Thay vì một màn phân tích dài dòng giữa chừng thì sao không bắt đầu luôn trận tiếp đi.”
Trước giọng nói đầy cao ngạo của cậu mọi người liền nháo nhào hết cả lên, hiệu trưởng thấy vậy cũng chỉ biết cười trừ và lấy ra cái micro của mình.
“Cậu không cần nghỉ ngơi sao? Dù mana của cậu lúc này sẽ được hồi phục sau mỗi trận đấu thì áp lực tinh thần vẫn không được phục hồi đâu.”
“Em không yếu đến mức sụp đổ chỉ vì cuộc thi.”
“Vậy được thôi, tùy em vậy.”
Lapharen đưa lại micro cho Raven rồi lên sàn đấu một lần nữa.
“Chà, có vẻ như chúng ta sẽ không có thời gian nghỉ giữa trận rồi, dù vậy trận chiến trước đó cũng hơi ngắn nên mọi người chắc cũng muốn trận đấu tiếp theo ngay nhỉ? Vậy bây giờ, xin mời thí sinh Salvina hãy lên sàn đấu!”
Lời vừa dứt thì Salvina bị dịch chuyển đến phía đối diện Lapharen, khác với vẻ bực bội của Laneda lúc nãy thì Salvina dường như khá thoải mái và tỏ ra khá hứng thú với Lapharen.
“Cậu đã suy nghĩ lại chưa Lapharen?”
“Câu trả lời của tôi vẫn là không, Salvina.”
“Có vẻ cậu đã kiêu ngạo lên trông thấy khi chỉ thắng mấy trận với mấy tên yếu đuối nhỉ?”
Cuộc trò chuyện của họ được nói cho bàn dân thiên hạ nghe, kể cả những người ngồi ở ghế xa nhất cũng nghe rõ mồn một những gì họ nói.
“Xin chào hai người, có vẻ như hai người đã có ân oán trước đó nhỉ? Vậy xin mạng phép là hai người có muốn nói gì đó với đối thủ trước khi bắt đầu không?”
“Lapharen, nếu cậu thua thì cậu phải về bên tôi.”
“...Đúng như tôi nghĩ, cô sẽ nói điều đó.”
Lapharen chỉ thở dài một hơi rồi nhìn cô với ánh mắt chán chường.
“100 đồng vàng, thế nào? Tôi cũng phải được gì nếu tôi thắng chứ?”
“Ha, thú vị đấy, được thôi! Nhưng cậu sẽ không thắng nổi đâu! Tôi biết quá rõ phép thuật của cậu rồi nhưng cậu lại chẳng biết gì về tôi”
Nói xong Salvina nhìn Lapharen với ánh mắt lạnh lùng, rồi 4 quả cầu lửa khổng lồ xuất hiện phía trên Salvina như thể đang chờ đợi thời cơ khai hỏa.
“70% sức mạnh, là đủ.”
Nói xong Lapharen triệu hồi ra hàng chục viên đạn ma pháp trên đầu mình, đó đều là những viên đạn ma pháp cấp trung nên chỉ cần trúng 1 viên trực tiếp thôi thì Salvina sẽ thua, đó là điều tôi đã nói với Lapharen trong lúc luyện tập.
“Được rồi có vẻ như hai đối thủ của chúng ta đều đã sẵn sàng, vậy thì bây giờ! Vòng bán kết xin chính thức bắt đầu!”
Cùng với hiệu lệnh thì cả hai bên đều phóng ma pháp của mình về phía nhau, Lapharen dùng 2 viên đạn để đối phó với mỗi quả cầu ma pháp, còn 2 viên còn lại thì anh bắn thẳng về phía Salvina.
“Đừng nghĩ tôi giống với bọn họ.”
“Tôi biết.”
Lapharen điềm tĩnh đáp lại Salvina đã tránh được hai viên đạn của cậu, như để đáp trả Salvina bắn hàng chục phong đao về phía cậu nhưng tất cả đều bị chặn lại bởi hàng chục viên đạn ma pháp cấp thấp.
“Cô quá tự tin về sức mạnh của mình Salvina.”
“Cậu thì khác gì?”
“Cô đã bao giờ thua một cách thảm hại chưa?”
Hai người tiếp tục trao đổi phép thuật trong khi trò chuyện.
“Hừ, chỉ có kẻ yếu mới thua.”
“Ừ, những kẻ chưa thua lần nào như cô mới thảm hại đấy, quá cao ngạo nên lúc nào cũng không bao giờ nghĩ cảnh mình thua, nhưng cũng vì vậy cô thiếu sự cảnh giác.”
“Nói vậy là có ý gì?”
“Cô thua rồi.”
Lời vừa dứt thì một viên đạn ma thuật từ phía sau Salvina lao đến, thấy nó cô không khỏi bất ngờ mà vội vàng dựng ra một tấm khiên ma pháp, nhưng nó vô dụng.
“Keng!”
Tấm khiên vỡ một cách bất lực trước viên đạn, nó lao thẳng vào đầu Salvina như với những người khác và kết thúc trận chiến ngay sau đó bằng một cái đầu vỡ tung.
“Lapharen! Chiến thắng!”
Lời Raven vừa dứt thì Rohan liền xuất hiện trên sân khấu, thấy vậy Raven có chút bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng điều chỉnh lại bản thân mà dí micro vào mặt Rohan.
“Chào em Rohan, tôi có thể hỏi về lý do em vội vàng đến thế không?”
“Không có gì nhiều, chỉ là em cũng không muốn kéo dài giải đấu này lâu vì những lời nói không cần thiết.”
Rohan vừa nói vừa nhìn lấy Lapharen một cách nghiêm túc, đáp lại cậu cũng nhìn đối phương bằng ánh mắt lạnh lùng. Chỉ với ánh mắt của hai người họ bầu không khí của đấu trường bỗng trở nên nóng một cách lạ thường, họ như anh hùng và quỷ vương, một kiếm sĩ danh dự và một pháp sư tàn độc, trên khán đài ai nấy cũng đều háo hức quan sát trận đấu, nhưng nào ai biết được rằng cũng có một trận chiến khác cũng đang diễn ra một cách âm thầm tại ngay chính khán đài.
“Thì ra đây là ý của cô à…”
Aiden nở một nụ cười gian xảo khi nhìn lấy khán đài ở phía đối diện với ánh mắt thù địch, Eleris người dường như đã nói gì đó với Rohan cũng đang nhìn cậu với ánh mắt đầy sát khí.


0 Bình luận