Vol 1 Cứu thế giới hay bỏ mặc nó?
Chương 09 Thử thách đầu tiên (3)
0 Bình luận - Độ dài: 2,201 từ - Cập nhật:
Quỷ nhân, những kẻ đã bán mình cho quỷ dữ và trở thành con rối của chúng, khi trở thành quỷ nhân những kẻ bán mình tùy theo thỏa thuận của chúng với quỷ dữ thì sẽ sở hữu những khả năng khác nhau, sức mạnh càng nhiều họ càng giống quỷ dữ và kể từ khoảnh khắc họ bán mình thì họ đã không còn được coi là con người rồi.
“Liệu cậu vẫn sẽ là Lapharen hay chấp nhận trở thành quỷ nhân?”
Trong một không gian tối mịt tôi hỏi cậu béo đang nằm co ro trên sàn, ở gần đó là một sinh vật trông như một con sói có sừng bò nhưng bị lở loét khắp người đang nhìn tôi như thể rất kinh ngạc.
“Này tên kia! Tên này là của ta! Ngươi quên quy tắc à!”
Con sói hét to, tên như thể bực bội về sự xuất hiện của tôi, dù cho nó có tức giận đến đâu hay tôi ghét hắn đến mức nào thì chúng tôi cũng chẳng làm được gì nhau vì đây là không gian tâm trí của Lapharen vì vậy không có lý do gì để bận tâm về hắn ta cả.
“Mục tiêu của cậu là gì, lũ quỷ cũng không quan tâm, dù chúng thì thầm điều gì vào tai cậu thì thứ duy nhất chúng muốn cũng chỉ là cơ thể cậu, linh hồn cậu, đừng nghĩ rằng lũ quỷ sẽ thông cảm cho cậu chỉ vì cậu bị bắt nạt.”
“Ngươi định làm gì! Tên kia! Lapharen, tôi thật lòng muốn giúp cậu! Đừng nghe lời xảo trá của tên ngạ quỷ kia!”
“Ngạ quỷ?”
Nghe lời tên đó tôi chợt nhận ra điều gì đó, nhìn xuống đôi tay tàn tạ của mình, tôi không khỏi bật cười, bởi lẽ dù cho đó chỉ là cơ thể của tôi trong trò chơi nhưng nó lại xuất hiện ở đây.
“Có vẻ không phải tự nhiên mà mình ở đây nhỉ…”
Tôi lẩm bẩm với tâm trạng hơi bực bội, nhìn lại con sói quỷ tôi chợt nhận ra nó đang sợ hãi tôi nên run như cầy sấy, thấy vậy tôi chợt nhận ra có một điều đã không thay đổi dù cho thế giới có khác nhau.
Sức mạnh tinh thần của mình vẫn như cũ.
Đó là một thứ khá không rõ ràng trong trò chơi, bởi lẽ trong chế độ cốt truyện thì đó là thứ không thay đổi dù cho tôi reset lại lần chơi, tức là sức mạnh linh hồn của tôi sẽ gắn liền với chính tôi y như kinh nghiệm và trình độ của tôi vậy.
“Vậy thì dễ rồi nhỉ.”
Với việc tôi có sức mạnh linh hồn y nguyên như tôi trong trò chơi thì kế hoạch biến Lapharen thành thuộc hạ của tôi sẽ nhanh hơn nhiều, nghĩ là làm, tôi nhìn con sói với nụ cười trên môi.
“Ngươi là-”
“Biến đi được rồi đấy.”
Với một giọng điềm tĩnh con sói bị bóp méo và dần tan vào hư vô, bởi lẽ cách giết một con quỷ một cách triệt để nhất là phải giết chúng trong thế giới này nên con sói đó chắc cũng sẽ chết dưới quỷ giới.
Thứ này vừa hữu ích nhưng cũng vừa phiền phức.
Với sức mạnh này thì tôi hầu như chẳng sợ bất cứ con quỷ nào chui vào đầu mình, trừ những kẻ ở cấp bậc quỷ vương, trừ chúng ra thì không con quỷ nào có thể đánh bại tôi trong thế giới tâm hồn, nhưng đổi lại tôi sẽ gặp kha khá phiền phức khi muốn đàm phán với con người.
“Hừm…”
Tôi nhìn Lapharen đang nằm co ro trên sàn với vẻ suy tư, với việc tôi không ở dạng lành lặng ở thế giới tâm linh thì khó lòng mà đàm phán với cậu ta y như tôi đã làm trong quá khứ, dù vậy với việc con quỷ kia đã chết nên dù tôi có không thuyết phục cậu ta ở đây thì cậu ta cũng sẽ không biến thành quỷ nhân.
Có lẽ mình nên đóng vai một con quỷ vậy.
Với suy nghĩ ấy tôi tiến tới chổ Lapharen và ngồi xuống ngay cạnh cậu ta.
“Cậu muốn trả thù không?”
“Hức…”
Lapharen thút thít như thể vừa nhớ lại điều gì đó kinh khủng, tuy vậy tôi không bận tâm.
“Chà, không muốn cũng không sao, nhưng cậu nghĩ điều gì sẽ đến với cậu sau cuộc thi này? Với tình trạng hiện tại cậu chắc chắn sẽ không đạt được bất cứ điểm nào, vậy cậu nghĩ điều gì sẽ xảy ra với cậu?”
Tôi hỏi với giọng nghiêm túc rồi bắt đầu chỉnh sửa lại không gian đen kịt này bằng trí tưởng tượng của mình.
Lúc này trước mắt tôi là hình ảnh Lapharen với thông báo đuổi học trên tay, với chiếc vali trên tay cậu ta lặng lẽ bước ra khỏi cổng học viện mà chẳng một ai quan tâm, nhưng đám Ivan lại đang cười đùa một cách vui vẻ với biểu tượng lớp B trên chiếc áo choàng của mình.
“Cậu sẽ bị đuổi học, còn đám kia thì thuận lợi đạt điểm cao mà chẳng bị trách phạt gì cả.”
Lapharen nhìn lấy cảnh tượng trước mắt với đôi mắt đỏ hoe, thấy vậy tôi biết rằng điều đó là chưa đủ.
“Chưa hết, cậu nghĩ nếu cậu bị đuổi học là cậu sẽ được ở quê trồng cá nuôi rau thôi à? Thế thì cậu nghĩ quá ngây thơ rồi.
Tiếp đó tôi lấy hai tay chộp lấy đầu cậu ta, dùng tâm trí bản thân để đào sâu vào ký ức cậu ta, tìm ra những hình ảnh mà cậu ta trân quý nhất và tái hiện lại trong không gian bằng cách bóp méo nó bằng trí tưởng tượng của tôi.
Không gian lại một lần nữa thay đổi, bây giờ chúng tôi đang ở giữa một thị trấn đã chìm trong biển lửa, khắp đường phố thì đầy xác người, quỷ dữ và những tên thờ quỷ đa chơi đùa với con người.
“AAAAAAAAAA!”
Những tiếng hét thất thanh vang vọng khắp thành phố, sự tuyệt vọng là thứ duy nhất tồn tại trong người dân nơi đây, nhìn thấy cảnh tượng ấy Lapharen không khỏi sợ hãi mà cứ tiếp tục rên rỉ.
Tôi không dừng lại ở đó, tôi thay đổi không gian trở thành nhà thờ, nơi cậu ta quen thuộc cùng với đó là xác của vô số đứa trẻ nằm rải rác.
“Sơ Ren!”
“Đừng mà!”
Lapharen hét lên khi thấy một cô sơ đang bị một tên mặc áo choàng đen đè ra giữa bục, bất chấp sự phản kháng của sơ Ren hắn ta xé toạt bộ đồ linh mục của cô một cách thô bạo.
“Dừng lại!”
Dù Lapharen có hét đến đâu thì hắn ta vẫn không dừng lại hành động của mình, cứ thế cậu ta chỉ biết chứng kiến sơ Ren bị hành hạ đến chết.
“5 năm, nếu ta không làm gì thì điều này sẽ xảy ra.”
“Hức…”
“Thế giới này sẽ bị bọn thờ quỷ thiêu đốt, những quỷ vương sẽ giáng xuống thế giới này, những tội lỗi nguyên thủy sẽ tràn ngập thế giới, Lapharen, liệu cậu muốn điều đó xảy ra không?”
Tôi vừa nói vừa chỉ về phía cái xác vô hồn của sơ Ren, trước điều đó ánh mắt Lapharen dao động, thấy vậy tôi nở nụ cười và chìa tay ra.
“Hãy phục tùng ta, ta sẽ cho ngươi sức mạnh để bảo vệ điều ngươi muốn, thế nào?”
Cậu ta hướng mắt lên nhìn tôi, thấy cái ánh mắt tuyệt vọng ấy tôi không khỏi hài lòng.
“Tốt.”
Cậu ta bắt lấy tay tôi, thấy thế tôi cũng cưỡng ép giải trừ không gian tâm trí, tay tôi cũng trở về hình dáng bình thường còn Lapharen vẫn trong tình trạng chỉ còn đúng cái quần lót.
“Này! Mày là thằng nào?”
Ivan tiến tới dí sát mặt vào tôi hỏi với vẻ mặt đe dọa, với cái hơi thở hôi kinh khủng đang phà vào mặt khiến tôi không khỏi bực bội.
“Câm cái mồm thối hoắc của mày lại!”
“Mày nói gì cơ!”
Ngay khi tôi nói xong thì hắn ta cũng bị chọc tức mà ngay lập tức cầm cây gậy định phang vào tôi, nhưng ngay khi tôi định rút kiếm ra và chém chết hắn ta thì tôi lại ngừng lại, thay vào đó tôi ngay lập tức đấm vào bụng hắn ta.
“Ặc!”
“Mày đánh Ivan hả!”
“Bọn ta đã làm gì mày!”
Hai tên đồng bọn liền lao tới đánh tôi ngay sau khi tôi đánh Ivan, không khoan nhượng tôi liền làm một cú móc hàm khiến một tên bất tỉnh ngay tại chỗ, còn tên kia thì bị tôi đá vào bụng khiến hắn nằm ôm bụng mà chẳng làm được gì, bất chợt Ivan từ đâu với thanh kiếm sắc lẹm định chém tôi nhưng vì chuyển động quá thô sơ nên tôi dễ dàng né nó.
“Tao sẽ giết mày!”
“Tao mừng vì mày dùng kiếm đấy!”
Nhìn thấy hắn dùng kiếm tôi liền nở một nụ cười vui sướng, bởi lẽ tôi thật sự muốn chém tên này từ đầu rồi nhưng vì luật của cuộc thi nên tôi chẳng thể làm được, nhưng giờ đây với cái cớ là phòng vệ chính đáng thì tôi hoàn toàn có thể xài kiếm.
“Cẩn thận…Ivan là…Kiếm sĩ…rất-”
“Mày nghĩ thằng ranh này giết được tao á?”
Tôi đáp lại Lapharen với vẻ mặt lạnh lùng, thấy vậy cậu ta cũng câm nín chẳng nói thêm được gì, như muốn tận dụng khoảng thời gian tôi bị phân tâm bởi Lapharen thì Ivan đã lao vào tôi với thanh kiếm của mình.
“Mày nghĩ nó hiệu quả à?”
“Hử?”
“Vút.”
Một tiếng vung nhẹ nhàng vang lên, Ivan quỳ rạp xuống và nhìn xuống nền đất, trước mắt hắn ta là đôi tay còn đang nắm chặt kiếm của cậu ta.
“AAAAAAAAAAAA!”
Ivan ta la hét một cách điên cuồng, trong khi máu thì chảy như vòi phun từ tay hắn ta, nhưng tôi không mấy bận tâm mà đi đến phía người cuối cùng.
“Chào…Chào cậu…Mình có thể giúp ích được gì-”
“Im mồm! Và thả con dao ra!”
Tôi bóp miệng Lena đang ngập ngừng nói, tôi nhìn thẳng vào đôi mắt run rẩy của cô, càng ngày mắt cô càng run hơn, run đến mức cơn run nó lan khắp cơ thể và một thứ nước gì đó chảy ra từ dưới váy cô, cùng với đó là con dao được giấu trong tay áo cũng rơi ra ngoài.
“Hôm nay mày may đấy, giờ thì đưa cho ta đá mana của mày.”
“Vâ-Vâng!”
Lena vội vã lấy những viên đá mana từ chiếc túi bên hông, nhưng với đôi tay run như cầy sấy của mình thì cô còn chẳng lấy nổi mấy viên đá, không thể chờ lâu được nữa tôi giật lấy cái túi đeo hông trên đó và lấy hết đá, để lại Lena còn đang run rẩy trên nền đất.
“Còn mày.”
Tôi nhìn xuống Lapharen đang sợ hãi nhìn tôi, dù vậy cậu ta vẫn khá hơn Lena.
“Đứng dậy được không? Nói mau.”
“Vâng…”
Lapharen với đôi chân run rẩy từ từ đứng dậy, dù cơ thể đã bị đánh đến như vậy nhưng vẫn đứng dậy được khiến tôi có chút ấn tượng, nhưng đó là tất cả. Tôi bắn lên trời một quả cầu lửa rồi đi đến chỗ một tên đồng bọn của Ivan và lột sạch đồ của hắn ta, sau đó tôi ném bộ đồ cho Lapharen.
“Mặc vào!”
“Vâ-Vâng.”
Lapharen vội vàng mặc đồ của tên kia vào, dù hắn ta có dáng người nhỏ hơn nhiều Lapharen, nhất là cái bụng nhưng bộ đồ vẫn được cậu ta mặc vừa, ngay sau khi mặc xong cậu ta nhìn tôi với ánh nhìn e ngại rồi nhìn sang Lena vẫn còn đang run rẩy.
“Cả-Cảm ơn…”
“Đừng quên thỏa thuận, mày trở thành thuộc hạ của tao còn tao sẽ trao cho mày sức mạnh.”
“...Vâng…”
Lapharen cúi đầu tỏ vẻ phục tùng nhưng tôi chỉ nhìn chằm chằm cậu ta với cái đầu đầy sạn của mình, càng nhìn cái dáng vẻ nhút nhát của cậu ta tôi càng cảm thấy khó chịu.
“Mày, vào nhóm với tao.”
“À…Vâng, cảm ơn…Nhưng mà…Mình có thể-”
“Hỏi sau đi, giờ thì xử lý chuyện khác đã.”
Tôi nhìn lên bầu trời, nhìn một bóng đen đang từ từ bay xuống rồi chạm đất ngay trước mặt tôi, đó là giáo sư đã thông báo bắt đầu cuộc thì và ông ta đang nhanh chóng tiến về phía Ivan và chữa cho hắn ta, chất chợt ông ta liếc nhìn sang tôi và Lapharen với đôi lông mày nhíu lại.
“Nhớ giải thích rõ đấy.”
“Vâng.”


0 Bình luận