Thức dậy ở thế giới game
Rung chấn ngàn năm
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1 Cứu thế giới hay bỏ mặc nó?

Chương 14 Bệnh nan y.

0 Bình luận - Độ dài: 2,668 từ - Cập nhật:

Tại một con phố vắng vẻ không một bóng người, nơi những cửa hàng mở toang cánh cửa với hàng hóa gần như còn nguyên, trên con đường lát đá sạch sẽ không tì vết, một pháp sư béo như lợn nhưng có vẻ mặt hốc hác như một con thây ma liên tục bắn phép về một hình bóng mờ ảo.

Với tốc độ nhanh khủng khiếp, hình bóng ấy né những cơn mưa đạn ma pháp với tốc độ chóng mặt, bất chợt một viên đạn ma pháp từ đâu bay tới chặn đường của hình bóng ấy nhưng ngay trước khi viên đạn chạm tới cơ thể sinh vật ấy thì một bóng mờ trông như một thanh kiếm lướt qua chém tan viên đạn.

Dù vậy hắn ta cũng không tránh khỏi được mưa đạn đang tiến tới do khoảng trễ khi hắn chém viên đạn, những viên đạn với sức sát thương khủng khiếp bắn tan tát hình bóng ấy và đưa nó trở về với hư vô.

“Phù…”

Sau khi nhìn thấy hình bóng ấy biến mất Lapharen mới thở phào nhẹ nhõm và nằm bệt xuống, tôi thì bỏ tách cafe và cuốn sách xuống bàn rồi từ từ tiến lại nhìn cậu ta.

“Với điều kiện chiến đấu thực tế thì cậu sẽ không sử dụng cái mưa đạn đó được vì lượng tiêu thụ mana quá lớn.”

“Vâng…”

Tôi thẳng thắng phê bình, còn Lapharen thì chỉ ầm ự cho qua rồi nhắm mắt ngủ luôn ngay giữa đường, nhìn lấy cái quầng thâm quanh mắt cậu ta thì tôi cũng chẳng quấy rầy cậu ta làm gì.

Chiến đấu liên tục hai ngày hai đêm mà chẳng có nổi thời gian ngủ với vô số lần chết, dù nỗi đau chỉ bằng 1 phần 10 so với thực tế nhưng đó vẫn là một trải nghiệm khủng khiếp với cậu ta, người chưa bao giờ thực sự chiến đấu bằng cả tính mạng của mình bao giờ.

Vác cậu ta vào trong cái quán trọ mà tôi ở và vứt cậu ta xuống giường, tôi đi thu lại đống sách và tài liệu được đặt bên ngoài quán với chút suy tư.

Sau triệu chứng hôm qua tôi phần nào nhận thấy cơ thể mình có vấn đề, vốn tôi định dành khoảng thời gian này để luyện tập nhưng khi phát hiện ra nó thì tôi chẳng còn tâm trí nào để luyện tập trong khi chẳng biết tình trạng cơ thể mình nên tôi đã dành 2 ngày vừa qua vừa quan sát Lapharen vừa nghiên cứu về nó.

“Nó nguy hiểm hơn mình nghĩ…”

Tôi vốn không giỏi chữa bệnh, dù cho tôi biết điều chế hầu như tất cả loại thuốc trong trò chơi nhưng những sản phẩm tôi tự sáng tạo ra đều chỉ là những loại liên quan đến việc tăng trưởng sức mạnh, tôi không biết cách để điều chế một loại thuốc chỉ dựa trên triệu chứng và chỉ biết cách nếu tìm được tên căn bệnh.

“Mình phải tìm một người am hiểu về các căn bệnh nhưng mà ai được nhỉ?”

Vừa thu xếp đồ đạt vào chiếc túi đeo chéo tôi vừa suy nghĩ, dù nghĩ như thế nào thì những cá nhân có hiểu biết sâu rộng về chủ đề đó đều là những kẻ đặc biệt khó gần, bởi lẽ những kẻ nghiên cứu về bệnh tật đều khá lập dị và chẳng mấy khi ở yên một chỗ cả.

Bất chợt tôi nghĩ đến bệnh xá, vốn nơi đó là nơi chữa trị cho các học viên nên những người ở đó dường như cũng có một chút kiến thức về các căn bệnh, hoặc ít nhất là tư liệu về chúng.

Nghĩ là làm, tôi liền rời đi sau khi để lại lời nhắn cho Lapharen, vì đã 2 ngày rồi tôi chưa đến học viện nên có lẽ sẽ có kha khá điều đã xảy ra.

Dạo bước đến học viện tôi bắt gặp lấy có khá nhiều đám học viên đang tụ tập thành nhóm và di chuyển cùng nhau, vốn đây là thời gian các học viên ăn mừng sau khi có kết quả xếp loại nên vốn cảnh ấy cũng chẳng lạ, chỉ điều trong quá khứ tôi không mấy khi nhìn thấy cảnh ấy do tôi thường skip khoảng thời gian này.

Mà mình cũng chả thân ma nào để đi cùng.

Trừ khoảng thời gian mấy năm đầu trò chơi mới phát hành ra thì tôi chẳng bao giờ chơi theo đội cả.

Nghĩ đến đó tôi đi đến trước cái bảng to tổ bố ở sân trường, nhìn vào bảng loại và cũng là xếp hạng của các học viên năm nhất tôi không khỏi bối rối, vốn Lapharen ở lớp S thì tôi không lạ do sự can thiệp của tôi nhưng có một cái tên lạ khác thì tôi không khỏi nghi ngờ.

Hạng S

4 Eleris Liona

Việc một cái tên lạ huơ lạ hoắc đạt lớp S khiến tôi không khỏi hoài nghi, bởi tôi chưa bao giờ nghe đến cái tên Eleris Liona dù chơi bao nhiêu lần và cũng chưa bao giờ nghe Iris nhắc đến, vì vậy tôi chắc chắn đây không phải là tình cờ hay do hiệu ứng cánh bướm do những hành động của tôi gây ra.

“Có lẽ đây là người chơi.”

Tôi chắc chắn 80% về điều đó và chắc hẳn cô ta cũng để ý đến sự tồn tại của tôi do tác động của tôi đến kết cục của Lapharen.Lập tức tôi mở cuốn sổ của mình ra và bắt đầu ghi chú vào đó những thông tin tôi tìm được cũng như những suy đoán của tôi về Eleris Liona, dù vậy cô ta không phải mối bận tâm lớn nhất của tôi.

Nhìn sang thứ hạng của mình tôi có hơi chút bất ngờ, bởi lẽ nó cao hơn tôi nghĩ.

Hạng A

39 Aiden Ludwig

Khó hiểu thật, tại sao mình lại được xếp hạng A?

Vốn tôi đã thao túng cuộc thi xếp loại học viên nên Lapharen mới được xếp loại S bằng cách nhường hết công lao cho cậu ta, nhưng khi nghĩ đến việc bản thân xếp loại A thì là vượt ngoài mong đợi.

Nhưng cũng may không phải lớp S.

Tạm quên đi vấn đề đô tôi nhìn sang những thông báo khác và tôi thấy có khá nhiều cái thú vị, có cái tôi đã từng làm có cái tôi chẳng bao giờ thử, vốn chiếc bản này giống như một thanh đo tiến trình trong trò chơi, dựa theo những thông báo và yêu cầu được dán ở đây người chơi có thể biết được mình đang tiến tới đâu trong trò chơi, đồng thời dự đoán những gì sẽ xảy ra sắp tới.

“Mà thủ khoa lý thuyết năm nhất Eleris Liona…”

Tên cô ta một lần nữa xuất hiện khiến tôi có chút khó chịu, dù tôi cũng có thể làm được điều đó do lời giải của các bài thi qua các năm đều được công khai trên cộng đồng thì việc cái cô này đạt được điểm tối đa vẫn là một cái gì đó rất đáng ngờ, bởi ai cũng biết đạt thủ khoa lý thuyết là lợi bất cập hại bởi họ sẽ dính vào một mớ bòng bong mà phần thưởng thì chẳng đáng với công sức bỏ ra, đến cả Iris hay Paven cũng tránh như tránh tà việc đạt thủ khoa thì không lý nào một người chơi bình thường lại lao đầu vào.

Đừng bảo cô ta không biết nhé?

Nuốt mối nghi ngờ ấy vào cuốn sổ tay, tôi lặng lẽ đi về phía bệnh xá, đúng hơn là nguyên một tòa nhà to vật vã.

Tại sao họ không gọi cái này là bệnh viện luôn đi nhỉ?

Không hiểu sao giờ tôi mới để ý nhưng cái bệnh xá này to ngang một cái bệnh viện, dù tôi biết có mấy tên nghiên cứu bệnh ở đây và thậm chí là một hắc pháp sư đang chế tạo chimera trỏng thì tôi vẫn không nghĩ rằng xây to như thế này là cần thiết, bởi lẽ trong tâm trí tôi bệnh xá chỉ là một căn phòng với độc một cái giường bệnh mà chẳng biết bao giờ mới có người nằm.

“Mọi người tránh đường! Mọi người tránh đường!”

Với những tiếng hô to, những người linh mục vác theo những cái cán với mấy tên học viên người bê bết máu khiến tôi đứng hình, lúc ấy tôi mới nhận ra suy nghĩ của mình sai lầm như thế nào.

“Dù gì nơi này người chết như ngả rạ nên bệnh xá to cũng phải…”

Dứt lời tôi tiến vào trong bệnh xá, nhưng nghĩ đến việc lục tung cái bệnh xá này để tìm tư liệu thì nghe có vẻ không hay cho lắm nên tôi nghĩ ngay đến người duy nhất tôi quen ở đây.

“Cô Maria hôm nay có ở đây không?”

“Cô Maria à? Hình như hôm nay cô ấy đang trực phòng hồi sức ở trên tầng 4 đấy, mà em có chuyện gì với cô ấy à?”

Cô linh mục cười gian xảo hỏi.

“Có chuyện em muốn hỏi thôi.”

Tôi đáp lại với vẻ hờ hững rồi lẳng lặng đi lên tầng 4, đi đến căn phòng mà tôi đã từng ở một thời gian, vốn đây là nơi mà học viên ở trước khi được xuất viện nên có kha khá học viên khác đến để thăm nom, bước vào trong và nhìn một lượt mà chẳng thấy cô ấy đâu.

“Cho hỏi, cô Maria có ở đây không?”

“Cô ấy ở…Hử? cô ta đi đâu rồi? Mới đó còn ở đây mà ta.”

Lão linh mục mà tôi hỏi dường như chẳng biết cô ta đi đâu, bất lực tôi bắt đầu tỏa một lượng nhỏ mana ra xung quanh và nhắm mắt lại, bằng cách cảm nhận tôi bắt đầu lập ra một bản đồ 3 chiều ngay trong đầu mình và phát hiện ra một người nào đó đang ngồi trong một căn phòng có khá nhiều đồ đạt.

Tiến về phía đó và mở cánh cửa ra, đập vào mắt tôi là cô Maria đang ngồi xổm và ăn mì tôm trong một căn phòng đầy vật dụng y tế.

“...”

“...”

Nhìn cái dáng vẻ có phần quen thuộc của cô ấy, cái hình tượng một cô linh mục hiền hậu chăm sóc cho bất kỳ ai bất kể họ tốt hay xấu của cô sụp đổ gần như ngay lập tức, những gì còn lại trong mắt tôi chỉ còn là một nhân viên thời vụ đang lén ăn trong giờ làm.

Mà ở thế giới này có mì à?

Nhìn tô mì, tôi bất giác cảm thấy thèm thuồng, vì tôi đã ăn lương khô và thịt khô trong mấy ngày gần đây nên tôi thật sự cần đổi vị.

“Cho ăn ké với.”

Cô Maria chết lặng nhìn tôi.

Một lúc sau.

“Vị hơi tệ nhưng cũng chấp nhận được…”

“Tại sao em lại bỏ thịt khô vào đó?”

“Thì ăn mì với chút thịt có phải ngon hơn không?”

Tôi cắn lấy miếng thịt được ngâm trong nước mì với vẻ thỏa mãn.

“Mà này Aiden, cơ thể em không có vết thương nào mà, sao lại đến bệnh xá vậy? Em muốn thăm bệnh ai à?”

“Em không thăm bệnh ai cả, cô nghĩ người như em có bạn ở cái học viện này không? Với cả em đến đây để tìm cô, cô Maria.”

“Cô á?"

Maria bối rối nhìn tôi, thấy vậy tôi cũng hỏi thẳng.

“Cô có biết căn bệnh nào ăn mòn một người khi họ sử dụng mana quá mức không?”

“Ý em là dư chấn do quá tải mana?”

“Không, cái em muốn nói là khi em sử dụng mana thì lõi của em sẽ bị tổn thương ở một nhất định, đồng thời nó cũng khiến em không thể phát triển lõi mana của bản thân được.”

“Hừm… Hình như cô có nghe qua nó đâu rồi… Đợi cô chút.”

Maria đi đâu đó một lúc rồi quay lại với một quyển sách.

“Bệnh Bazack, dựa trên những miêu tả của em thì đây là thứ giống nhất.”

Maria tìm thấy một cuốn sách về một căn bệnh lạ tên Bazack, đó là một căn bệnh lạ kể cả với cô, một linh mục ngày ngày chiến đấu với bệnh tật và chấn thương, ngồi cùng nhau ở một góc của bệnh xá chúng tôi đọc lấy nội dung trong đó, nhưng càng đọc tôi càng cảm thấy khó chịu.

“Một căn bệnh không có thuốc chữa, sẽ hủy hoại người dùng dần dần nếu họ cố sử dụng mana ngoài cơ thể, dựa theo những ghi chép ở đây thì không ai sống quá 30 khi mắc căn bệnh này cả, mà tại sao em lại tìm hiểu về nó vậy Aiden?”

Maria nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu, thấy vậy tôi lấy sổ tay của mình ra và bắt đầu so sánh giữa những triệu chứng mà tôi đã tìm hiểu và ghi chép lại, sau khi xác nhận chúng giống nhau thì tôi chỉ biết thở dài.

“Có vẻ như em đã mắc căn bệnh đó, dựa theo những triệu chứng thì hoàn toàn khớp.”

“Hả?”

Maria đánh rơi cuốn sách và nhìn tôi với vẻ khó tin tin, còn tôi thì vẫn ung dung ăn nốt bát mì.

“Cơ thể không thể tích lũy mana, em đã lờ mờ nhận ra điều đó nên mới chọn kiếm thuật, ban đầu em tưởng là do cơ địa và tài năng có hạn nên không bận tâm, nhưng sau khi sử dụng gần hết mana hôm qua thì em cũng có một cảm giác cực kỳ nhói ở tim và tâm trí em cũng bị mờ đi trông thấy, với cả trạng thái điên cuồng do bộc phát mana hồi đầu kỳ, cô nhớ chứ? Chẳng phải cô chính là người đưa ra nhận định đó sao? Đó cũng là một triệu chứng của giai đoạn 2 của căn bệnh.”

“Em thật ổn chứ Aiden?”

Maria lo lắng nhìn tôi, còn tôi chỉ nở một nụ cười lạc quan như bệnh nhân ung thư.

“Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, cô Maria, cô có thể giữ bí mật chuyện này được không? Cô biết học viện sẽ đối xử với những học viên bị bệnh như em như thế nào mà.”

“Được rồi… Nếu cần điều gì thì cứ nói cô…”

Nghe câu trả lời ấy, tôi liền cất bát mì đi và bắt đầu đọc thêm nội dung trong cuốn sách.

“Em mượn cuốn này được không?”

“Bình thường thì không nhưng… Em thì chắc không sao, chỉ cần trả lại nó là được, dù gì đây cũng là bệnh hiếm nên không ai tìm nó đâu.”

Maria nói với vẻ mặt tối sầm, tôi thì không quá bận tâm vì vốn căn bệnh này tôi cũng biết thuốc chữa, chỉ là bây giờ tôi muốn tìm hiểu rõ hơn về cơ thể của mình để lập kế hoạch cho tương lai nên mới cần đến nó.

“Mà các cậu nghe gì chưa? Tiền bối Sylvia và tiền bối sẽ có một trận đấu mô phỏng vào chiều nay đấy!”

“Thật chứ! Tớ không ngờ là bọn họ đánh nhau luôn đấy.”

Đi ra khỏi kho vật tư, tôi tình cờ nghe thấy một vài điều thú vị mà các học viên viên nữ đang bàn luận gần đó.

Chiều nay Sylvia và Rosalia sẽ có một trận đấu à, thú vị thật.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận