Vol 1 Cứu thế giới hay bỏ mặc nó?
Chương 12 Vở kịch hạng 3 (2)
0 Bình luận - Độ dài: 2,314 từ - Cập nhật:
“Rốt cuộc…”
Rosalia cầm tờ kết quả trước mắt mà chẳng thể nào chấp nhận được, dù nhóm cô đã có được 33 điểm từ những con quái thường và 50 điểm từ con sói trắng nên tổng số điểm đội cô là 83 điểm, đứng top 1 trong bảng xếp hạng nhóm, tuy nhiên trong bảng xếp hạng cá nhân thì nó lại là một chuyện khác.
#Bảng xếp hạng nhóm
Top 1 83 điểm: Helen Lowan, Rohan, Irina, Rosalia Zelana.
Top 2 74 điểm: Salvina Valeria , Alex Dowan, Lindal, Philip, Timothy Elephy.
Top 3 64 điểm: Aiden Ludwig, Lapharen.
#Bảng xếp hạng cá nhân
Top 1: Aiden Ludwig
Top 2: Rosalia Zelana
Top 3: Salvina Valeria
Cô chẳng tài nào chấp nhận được kết quả này, ngay lập tức cô nghĩ rằng có gì đó sai sót trong bài thi nên đã ngay lập tức chạy đến tòa giáo viên vào sáng sớm để khiếu nại, nhưng kết quả cô nhận được là…
“Không có sai sót nào cả.”
Nghe lời đó từ giáo sư, đầu cô như trống rỗng, bởi lẽ không lý nào mà tên yếu đuối đó lại có thể có được số điểm đó cả.
“Đợi đã, Lapharen…Chắc chắn cậu ta đã giúp tên khốn đó.”
Rosalia đinh đinh điều đó nên đã ngay lập tức đi đến tìm những người đồng đội của mình trong cuộc thi, bởi lẽ nếu có một người mạnh như vậy mà cô không biết thì có lẽ cậu ta chỉ có thể là một năm nhất, và có lẽ những người đồng đội của cô sẽ biết điều đó.
“Chào chị Rosalia, chị đã nhìn thấy kết quả chưa! Chúng ta đứng nhất đó!”
Irina vui mừng chào Rosalia, trong khi Helen và Rohan lại chẳng vui vẻ mấy, bởi lẽ họ cũng có chung phiền muộn với cô.
“Chị đến tìm bọn em vì Lapharen đúng không?”
Helen thận trọng hỏi, nghe vậy Rosalia cũng gật đầu như thể không có gì để chối bỏ cả.
“Các em biết gì về cậu ta chứ.”
“Vâng, bọn em cũng đã dò hỏi rồi và bọn em nghe nói cậu ta bị lạm dụng với bị bắt nạt dữ lắm.”
“Chết tiệt! Tên khốn đó!”
Nghe lời của Helen thì Rosalia bực đến sôi máu, tất nhiên những người khác cũng không vui vẻ gì, bởi lẽ họ không thể chấp nhận được hành vi của anh ta.
“Chúng ta cần lời khai của cậu ta để tên Aiden bị đuổi học.”
“Bọn em cũng đang tìm cậu ta đây, chị có muốn đi cùng không? Tiền bối?”
“Các em phải đi theo chị mới đúng.”
Cứ thế bọn họ kéo bè kéo phái lại một lần nữa đi đến tòa giáo viên, nhưng không chỉ mỗi họ, ngay khi đến tòa giáo viên thì nơi này đã đông đến lạ rồi.
“Chắc chắn Aiden đã gian lận! Yêu cầu điều tra lại!”
“Aiden đã lạm dụng Lapharen! Đó là hành vi không thể chấp nhận được!”
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt họ cũng không khỏi bất thường, dường như có nhiều người có thù oán với cậu ta đến nỗi chẳng thể chấp nhận được kết quả của cậu ta. Nhưng ngay khi họ định đi vào tòa nhà giáo viên thì Rosalia nhận ra một vấn đề.
“Lapharen? Tôi chưa từng nghe thấy tên cậu ta bao giờ, cậu biết không?”
“Có, tôi chỉ nghe bảo cậu ta bị bắt nạt với lạm dụng thôi, chứ không còn gì nữa cả.”
Những người đang đứng trước tòa giáo viên không chỉ có những người bất mãn với Aiden, mà còn có những người đang chẳng biết Lapharen là ai, nhận ra điều đó cô nhìn sang những đồng đội của mình.
“Các em có nghe thấy gì khác ngoài việc Lapharen bị lạm dụng với bắt nạt không? Kiểu là tài năng của cậu ta ấy?”
“Không, bọn em chưa nghe thấy bao giờ.”
“Lạ thật…”
Rosalia cảm thấy rối tung rối mù, cô chẳng tài nào hiểu được làm cách nào hai người kia lại có thể dành được thứ hạng cao như vậy, cứ cho rằng hai người kia thật sự có nó một cách công bằng thì làm cách nào họ có được số điểm đó là một dấu hỏi to đùng.
Một người là kẻ bắt nạt nổi tiếng trong năm hai, tuy nhiên ai cũng biết là cậu ta chẳng có gì khác ngoài cái mồm độc địa cả, vì vậy chẳng ai có thể nghĩ rằng cậu ta là nguyên nhân của tất cả, còn người còn lại là một kẻ bị bắt nạt và lạm dụng mà chẳng ai thèm nhớ đến hay nhắc đến, dù sức mạnh của cậu ta còn là một bí ẩn nhưng việc người đồng hành của cậu ta, Aiden vốn được biết đến là khá yếu nên đưa nhiên cậu ta sẽ là kẻ mạnh, nhưng cũng vì thế mọi thứ càng trở nên khó hiểu hơn.
Kẻ mạnh luôn nổi bật.
Đó là điều cô biết khi còn là năm nhất, dù cô giấu đến mức nào thì việc mọi người biết đến cô rất mạnh mẽ là không thể tránh khỏi.
“Rốt cuộc đã có chuyện gì đã diễn ra…”
Cô nhìn tòa nhà giáo sư với vẻ mặt đầy nghi vấn.
***
“Chà, mọi người bắt đầu tưởng mày mạnh vãi ra rồi kìa.”
“...”
Ở một bên tôi và Lapharen đang âm thầm quan sát mọi chuyện trong khi chẳng ai nhận ra chúng tôi, bởi lẽ tôi đã ểm cả hai phép ẩn thân khiến chúng tôi gần như vô hình trước mắt mọi người.
“Anh Aiden…”
“Điều này tốt hơn tao tưởng đấy Lapharen.”
Đối nghịch với sự lo lắng của Lapharen, tôi lại khá vui vì tình huống này, bởi lẽ nó khiến tôi trông giống như một con boss ẩn vậy, cảm giác lừa mọi người nó vui vô cùng khiến tôi không khỏi tự hỏi tại sao lúc trước mình không làm điều thú vị này.
“Nhưng nếu-”
“Tao sẽ biến mày thành pháp sư điên rồ nhất cái học viện này, tin tao!”
Tôi phấn khích khi nghĩ đến cảnh tượng đó, việc một kẻ tưởng chừng như là mạnh nhất thật ra chỉ là con rối của tôi, rồi lúc đó phản ứng của mọi người sẽ như thế nào? Khi kẻ được biết đến là phế vật là kẻ nguy hiểm nhất? Ôi trời nghĩ thôi cũng thấy sướng rồi.
“Nhưng mà nếu lỡ bọn họ nói sự thật thì sao?”
“Đừng lo, nếu họ dám hé một lời ta sẽ giết họ.”
Nhớ đến những tên bắt nạt Lapharen, tôi đã thỏa thuận với chúng rằng nếu chúng im miệng thì tôi sẽ không truy tố thêm, tất nhiên là đã có sự đồng ý của Lapharen.
Ở một bên tôi nhìn đám đông đang biểu tình tôi chưa bao giờ cảm thấy vui như thế này, bất chợt tôi nhìn thấy vài gương mặt khiến tâm trạng tôi đổ bể ngay lập tức.
“Hết vui rồi, đi thôi.”
“Chúng ta sẽ đi đâu?”
“Căn cứ bí mật.”
Nhưng trước khi tôi cùng với Lapharen bước ra khỏi học viện thì có một người đã chặn tôi, dù là lần đầu gặp nhau nhưng tôi liền nhận ra cô ta là ai.
“Salvina Valeria…”
“Thật vinh dự khi cậu biết đến tên tôi, Aiden Lu- À, tôi không cần bận tâm đến đồ khốn nạn như cậu.”
Với cái miệng độc địa, mái tóc bắt chéo màu vàng và đôi mắt màu xanh lam lém lỉnh, cô vừa là người mang dòng máu quý tộc và cũng là một thương gia giàu có, đồng thời cô cũng là một pháp sư thiên tài và là một trong 4 những nhân vật chơi được, Salvina Valeria.
“Ồ, chắc hẳn cô đến đây vì anh chàng này nhỉ?”
Tôi vỗ Lapharen đang đứng bên cạnh tôi, như thể đang khoe một món đồ, dù vậy cậu ta chẳng phản ứng gì như thể đã phần nào quen với tính cách tôi rồi.
“Chà, Lapharen, không họ, ban đầu tôi cũng không để ý đến cậu lắm nhưng màn trình diễn hôm trước thật sự làm tôi ấn tượng đấy.”
“Cô…Muốn gì…”
“Xuất thân từ một trại trẻ mồ côi, tự học phép thuật để có thể vào được học viện, chắc hẳn cậu đã rất cố gắng nhỉ? Cậu nghĩ với từng ấy nỗ lực để vào được đây rồi bị tên này lợi dụng, cậu nghĩ thế có đáng không?”
“...”
Lapharen không nói gì, cậu im lặng như thể không biết nói lời nào, tuy nhiên tôi cũng chẳng quan tâm, bởi cho dù cậu ta có phản bội tôi hay gì thì kết quả cũng như nhau cả, trừ việc tôi hơi buồn vì không thể thực hiện được kế hoạch vĩ đại của mình.
“Chà, cô định mua chuộc anh chàng của tôi nhỉ? Nhưng m-”
“Đừng nói chuyện với ta bằng cái miệng bẩn thỉu của ngươi Aiden, dù ngươi là con trai của tử tước Ludwig nhưng giờ ngươi chỉ là một tên chờ ngày sống lang thang thôi.”
“À, vậy à…Ừ, có khi thế thật.”
“...”
Tôi thừa nhận sự thật đó một cách nhanh chóng khiến Salvina bối rối, nhưng cô ta dường như cũng chẳng mấy bận tâm mà nhìn sang Lapharen.
“Vậy cậu Lapharen, tôi cho cậu một đề nghị, nếu cậu làm việc dưới trướng tôi thì tôi sẽ cho cậu mức lương 100 đồng vàng mỗi tháng, dù gì chúng ta đều là pháp sư, cậu chắc chắn sẽ cần tiền để nghiên cứu phép thuật cũng như mua s-”
“Xin lỗi tôi từ chối.”
“...”
“Ồ, thế mới đáng là chàng trai của ta chứ!”
Nghe câu trả lời của Lapharen tôi khá vui vì kế hoạch của mình sẽ vẫn có thể tiến hành được, còn Salvina dường như khá không hài lòng về điều này.
“Nếu cậu đổi ý, hãy đến thương hội Valeria.”
Nói xong cô ta rơi đi mà không ngoảnh lại, thấy vậy tôi chỉ nở một nụ cười khinh bỉ rồi nhìn sang Lapharen.
“Tại sao cậu lại từ chối?”
“À…Thì…Tôi có năng lực gì đâu.”
“Ừ đúng thật, nhưng đừng lo ta sẽ biến cậu thành pháp sư điên nhất thế giới này.”
“...”
Vừa nói tôi vừa dẫn cậu ta đến chỗ khu tàn tích, bởi nó khá xa nên trên đường đi chúng tôi không khỏi thấy chán. Nhìn cái thân hình cục mịch của cậu ta tôi chợt nghĩ về vài điều trong quá khứ.
Nếu tên này giảm cân thì cũng đẹp trai phết.
Nghĩ đến đó tôi không khỏi ghen tị, dù Aiden trông cũng khá đẹp theo tiêu chuẩn của Iris nhưng tên này thì lại ở một đẳng cấp khác khi giảm cân dù bây giờ cậu ta trông thật kinh tởm.
Tôi không nhớ rõ lắm nhưng từng có một bảng xếp hạng mỹ nam trong trò chơi thì tên này cũng xếp ở đâu đó hạng 5 hạng 6, với cái gương mặt ngầu lòi hết mức đến tôi cũng phải ngưỡng mộ, nhưng đó là chuyện khi cậu ta giảm cân, bây giờ mặt cậu ta trông như một con thây ma bị béo phì ấy.
Hơn hết tên này cũng khá hữu dụng.
Trong hầu hết lần chơi của mình, Iris đều cứu tên này và cậu ta cũng trở thành tay sai đầu tiên của cô ta, ngoài việc giết người ra thì tên này tin cậy trong mọi việc.
Nhưng giờ cậu ta còn quá yếu.
Bước ra khỏi khu vực dân cư, chúng tôi băng qua những mảnh đất được cấy bừa để chuẩn bị cho vụ lúa thu đông và tiến về phía một bức tường phủ đầy rêu, nhìn thấy nó Lapharen có chút sợ hãi mà nấp sau lưng tôi.
“Cậu biết mấy lời đồn về khu này không?”
“À… Ừm… Em thấy sách giới thiệu bảo rằng đây là khu vực bị ma ám…”
“Xét đến việc những ảo ảnh xuất hiện ở đây thì cũng không lạ về mấy lời đồn đó, sau này người ta mới khám phá ra sự thật về nơi này khi có vài người vào đây và tiến hành nghiên cứu, với cả cậu nhớ thỏa thuận của chúng ta chứ?”
Tôi nói với vẻ nghiêm túc, thấy thế Lapharen bối rối một lúc rồi nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Em sẽ trở thành thuộc hạ của tiền bối, đổi lại tiền bối cho em sức mạnh.”
“Tự tin như thế là tốt đấy, vậy bây giờ sẽ là bước đầu trong việc thực hiện lời hứa của ta.”
Tôi lấy ra một bình nước và một cái bản đồ từ trong chiếc túi đeo chéo của mình rồi đưa nó cho Lapharen.
“Hãy uống thứ này rồi tiến vào tàn tích, điểm trên bản đồ là điểm đến của cậu, trong vòng 3 ngày nghỉ tới hãy cố gắng tới đó nhanh nhất có thể.”
“Em có thể hỏi… Đây là thứ gì không?”
“Sản phẩm của 300 năm trước, thuốc mê hoặc tâm trí, đây vốn là thuốc cấm của thời kỳ đó và giờ chẳng ai biết đến nó nữa, đúng hơn là chỉ có một vài tổ chức biết đến nó và xài cho vài việc hơi…Có vấn đề xíu.”
Lapharen nhìn tôi với ánh mắt kinh tởm và dùng tay che cơ thể mình lại.
“Ê, kể cả tao có cong thì 10 đời tao cũng không thích nổi cái mặt đéo khác gì orc của mày nhá!”
Tôi bực bội gõ đầu cậu ta.


0 Bình luận