Kyoukai Senjou no Horizon
Kawakami Minoru Satoyasu (TENKY)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 7C

Chương 67 Người kể chuyện dưới mái hiên

0 Bình luận - Độ dài: 8,233 từ - Cập nhật:

thumb

Ôi chao

Chúng ta không còn nhiều thời gian

Phải không?

Phân Bổ Điểm (Chúng ta không có)

"Ngài Hashiba và những người khác đã không đến kịp Chiến dịch Keichou sao?" một giọng nói cất lên từ trên cao trong một căn phòng chật chội.

Đó là Sakon.

Cô ngồi dậy trong một căn phòng nhỏ trên tàu vận tải.

Cô vừa mới ngủ dậy.

Trận chiến Nördlingen đang diễn ra vào rạng sáng, nhưng vì phải lên tàu vận tải, Sakon vẫn chưa được chợp mắt cho đến tận bây giờ. Tỉnh dậy sau một giấc ngủ nén 6 lần chẳng dễ chịu gì, nhưng mà...

...Đầu óc mình giờ đã tỉnh táo hơn nhiều rồi.

Tuy nhiên, đây không phải là phòng ngủ chung. Những phòng đó có giường ba tầng xếp dọc theo tường, nên không có chỗ cho một người cao 3m nằm xuống. Cô đã thử một lần, nhưng con tàu rung lắc khiến chân cô vắt ngang qua khoảng trống sang chiếc giường kế bên. Vạt áo pyjama bị tốc lên, khiến cô xấu hổ đến muốn chết đi được.

Chuyện đó đã thuyết phục cô nghe theo đề nghị ban đầu của viên sĩ quan hành chính và mượn một phòng riêng cho mình.

Thực ra đây không phải là một phòng ngủ vì tàu này là tàu vận tải, nhưng với vai trò là kho chứa đồ quý giá, nó có hệ thống điều hòa không khí tử tế và hiện đang trống vì sẽ chẳng có món đồ quý giá nào được chất lên tàu khi nó đang hướng ra chiến trường cả.

Không có giường để dùng, nên cô đã trải chiếc chăn đặt làm riêng mà mình mang theo và ngủ trên đó. Mọi người đều bảo cô nên tìm thứ gì đó tốt hơn, nhưng trước khi kế thừa danh hiệu, cô vẫn luôn ngủ trên sàn hoặc trên chiếu. Ngủ trên rơm khá là thoải mái, nhưng lưng cô lại bị nổi mẩn. Chiếc chăn đặt làm riêng này là thứ đầu tiên cô mua bằng số tiền được cấp khi kế thừa danh hiệu. Cô yêu cái cảm giác nó đủ dài để che kín cả chân mình. Lần tới có lẽ mình nên thử một món đồ cấm kỵ thực sự như một chiếc gối xem sao. Một chiếc gối lông vũ. Uwah.

Dù sao đi nữa, cũng nhờ có chiếc chăn này mà cô tỉnh dậy nhanh chóng sau giấc ngủ nén.

Khi cô tỉnh dậy, một lernen figur mở ra, thông báo cho cô biết còn bao lâu nữa thì họ đến Nördlingen và rằng họ sắp bắt kịp Tàu Vận Tải số 1, con tàu đã rời đi trước bằng một tuyến đường khác.

"Đã thấy nó chưa nhỉ?"

Cô áp má vào cửa sổ, nhưng chỉ thấy một thế giới mờ ảo trong đêm. Ánh đèn bên dưới vạch ra những con đường của vài thị trấn và làng mạc. Cô thấy cảnh tượng đó thật đẹp.

...Nhưng chúng ta đến đây để chiến đấu.

Đành chịu thôi, cô nghĩ.

"Mình không thực sự hiểu rõ, nhưng nghe có vẻ Chiến dịch Keichou đã không kết thúc tốt đẹp cho phe ta."

Cô lớn lên ở một vùng quê hẻo lánh, nên cô cảm thấy lạc lõng khi phải suy nghĩ về các vấn đề toàn cầu.

Hơn nữa, cô sinh ra ở Áo, nên các vấn đề của Viễn Đông lại càng là một bí ẩn đối với cô. Cô đã học về những điều đó, nhưng chúng chỉ mang lại cho cô kiến thức cơ bản và các chi tiết vẫn nằm ngoài tầm hiểu biết của cô. Nhưng hơn thế nữa...

"Mình lo lắng về việc phải tham gia một trận chiến thực sự."

Cô là một kẻ nhát gan và mít ướt, nên cô khá chắc mình sẽ gây ra rất nhiều rắc rối và làm mọi người thất vọng, nhưng đến nước này, dù có đến gặp Mitsunari và xin lỗi cũng chẳng thay đổi được gì.

Cô sẽ phải làm điều này dù có chuyện gì xảy ra.

"Phải rồi."

Cô đứng dậy, nhưng vừa nhấc hông lên thì đầu đã đụng trần nhà. Cô ngồi lại xuống chiếc chăn và thay bộ pyjama bằng bộ đồ lót trong.

"Ngài Mitsunari đúng là một người kỳ lạ."

Đó là ấn tượng chân thành của cô khi được tuyển dụng.

Nhưng cô vẫn nhớ những gì Mitsunari đã nói khi đó.

"Ta là một thực thể dữ liệu, vì thế ta không có cảm xúc."

Sakon hồi tưởng lại những gì đã xảy ra lúc ấy. Vì lý do an ninh, tất cả mọi người ngoại trừ cô đều đã rời khỏi phòng giáo viên và một kết giới chống dữ liệu đã được thiết lập bởi một ma thuật của phe Công giáo.

Kết giới đó mạnh đến mức ảnh hưởng đến cơ thể của Mitsunari, khiến giọng nói của bà bị nhiễu.

"Ta có thể đưa ra các phản ứng mang tính thống kê đối với các sự kiện, nhưng ta không có cảm xúc. Vì vậy, ta không thể tưởng tượng được ngươi đang cảm thấy gì bây giờ, hay ngươi sẽ cảm thấy gì trên chiến trường."

Nghĩa là...

"Có thể nói, thứ ta muốn là năng lực của ngươi, chứ không phải con người ngươi."

"Vậy thì..."

Lúc đó Sakon cảm thấy một cảm giác tựa như thất vọng.

Cô đã suy nghĩ về ý nghĩa của điều đó và trả lời trong khi cố gắng không tỏ ra thô lỗ.

"Tôi là một công cụ sao?"

Nếu vậy, thì mọi chuyện kết thúc ở đây. Cô không thể chịu đựng được ý nghĩ mình bị sử dụng như một cỗ máy. Dù người này có quan trọng đến đâu và dù lý do của họ là gì, cô cũng không muốn nhân tính của mình bị gạt sang một bên.

Vậy thì mọi chuyện sẽ kết thúc ở đây.

Nhưng Mitsunari đã đặt một tay lên cằm và đáp lại.

"Không. Ngươi không phải công cụ. Ta mới là công cụ."

"Nhưng..."

"Ta không có cảm xúc, nên có thể ta sẽ nói những điều và đưa ra những chỉ thị không thấu hiểu được cảm xúc của ngươi. Nhưng điều đó không có nghĩa là ngươi không được phép làm người trong cuộc sống thường ngày hay trên chiến trường."

"Như vậy không phải là quá tàn nhẫn sao?"

Bởi vì...

"Người đang bảo tôi phải giữ lại cảm xúc của mình trong khi làm tổn thương người khác trên chiến trường sao?"

"Ta hiểu logic trong câu hỏi của ngươi, nhưng ta không hiểu được bản chất của nó. Tuy nhiên..."

Tuy nhiên...

"Ta hiểu rằng ta có thể đưa ra những mệnh lệnh mà ngươi không đồng ý hoặc gây áp lực cho ngươi vì ta không hiểu cảm xúc. Và từ góc độ thống kê, điều đó được coi là một điều tồi tệ."

"Vậy thì...?"

"Nhưng ta vẫn cần năng lực của ngươi."

Sakon đã không nói nên lời vào lúc đó.

Mitsunari hiểu rằng bà đang phớt lờ nhân tính của Sakon. Và bà dường như cũng hiểu rằng làm vậy là một điều tồi tệ.

Nhưng bà vẫn muốn có Sakon. Tuy nhiên...

...Mình không thể.

Cô thực sự không thể. Mitsunari không thực sự hiểu cô.

Bà hiểu rằng việc phớt lờ nhân tính của Sakon là một điều tồi tệ, nhưng chỉ từ góc độ logic. Bà không hiểu tại sao điều đó lại làm Sakon bận lòng đến vậy.

Bà chỉ đưa ra quyết định đó vì bà có thể xếp nó vào loại "những điều tồi tệ".

Nhưng, cô đã nghĩ vậy khi đó.

Chiều cao của mình.

Cánh tay và đôi chân dài của mình.

Sức mạnh của mình.

Những năng lực khác mà mình không hề mong muốn.

Khi vươn tay về phía ai đó, cô phải gọi họ trước.

Cô luôn phải để ý đến người khác và kiềm chế bản thân, nhưng người này lại muốn có cô.

Đây không giống như những con mèo mắc kẹt trên cây mà cô có thể cứu chỉ bằng cách vươn tay ra.

Cũng không giống như việc cô có thể làm một chiếc ô che cho những người khác vào những ngày mưa.

Cũng không phải là việc cô sẽ vòng tay hướng dẫn bọn trẻ để hàng ngũ không bị tan vỡ.

Cô sẽ không giúp đỡ ai đó để tạo ra một chỗ đứng cho bản thân.

Mà là có người đang tạo ra một chỗ đứng cho cô vì họ muốn cô giúp đỡ.

Và đó chính là vấn đề.

Đó rõ ràng là một cách cám dỗ tự nhiên. Sự tự do thoát khỏi những ràng buộc mà cô tự đặt ra đang được dùng làm mồi nhử. Tuy nhiên...

"Đúng là ngươi có thể sẽ bị tổn thương trên chiến trường và gặp khó khăn trong việc đối mặt với cảm xúc của mình, nhưng nếu ngươi sử dụng năng lực đó, ta sẽ mang lại ý nghĩa cho mọi thứ thuộc về ngươi."

"Ngay cả khi tôi khóc lóc và nói rằng mình không thể chịu đựng được nữa sao?"

"Testament. Nếu ngươi cảm thấy như vậy, hãy cứ đổ lỗi cho ta. Bởi vì đó là cái giá cho năng lực mà ta khao khát."

Nói cách khác...

"Vì ta thiếu cảm xúc, ta sẽ để ngươi trở thành phần cảm xúc của ta. Ta xem mọi thứ dưới góc độ năng lực, nên ta sẽ để ngươi thay thế cho phần cảm xúc trống rỗng của mình. Ngươi thấy thế nào?"

"Người có chắc không?"

"Về chuyện gì?"

"Tôi chắc chắn sẽ sợ hãi, run rẩy, không thể cử động, khóc lóc, kêu ca rằng mình không chịu nổi nữa, và rồi bỏ chạy."

"Ta không phiền." Giọng của Mitsunari thật điềm tĩnh. "Bởi vì cho dù ngươi có làm vậy đi nữa, ngươi vẫn là người duy nhất sở hữu năng lực mà ta khao khát."

Bà ấy ngốc quá, Sakon đã nghĩ vậy. Bà ấy đang nói cái quái gì vậy?

Nếu cô làm vậy với tư cách là người kế thừa danh hiệu, điều đó có thể đồng nghĩa với việc tái hiện lịch sử sẽ thất bại.

Có phải Mitsunari đang đánh giá quá cao cô và cho rằng cô sẽ không thực sự làm vậy?

"Nếu tôi từ chối kế thừa danh hiệu thì sao?"

"Vậy thì ta sẽ đảm nhận luôn danh hiệu kép Shima Sakon."

"Còn năng lực mà người cần thì sao? Tôi tưởng một mình người không có nó."

"Testament." Mitsunari gật đầu. "Nếu lựa chọn duy nhất còn lại là sử dụng người khác, ta sẽ xóa bỏ mọi suy nghĩ về năng lực đó khỏi bản thân mình."

"Ngay cả khi người khác đó có thể hữu ích trên chiến trường, trong khi tôi sẽ hoàn toàn vô dụng?"

"Không sao cả. Ngươi là người duy nhất ta có thể xem là Shima Sakon và giao phó cảm xúc của mình. Dù họ có hữu ích đến đâu trong các vấn đề khác, điều đó cũng chỉ áp dụng cho các vấn đề khác mà thôi."

Cô thực sự không biết phải nói gì với điều đó.

Chưa từng có ai khao khát có cô đến vậy. Nhưng mặt khác, cô biết rằng chấp nhận lời đề nghị này cuối cùng sẽ làm tổn thương cô. Tuy nhiên...

"–––––"

Để nhìn rõ hơn người đang nói tất cả những điều này với mình, cô đã đưa tay về phía lernen figur trước mặt.

Và ngay khi vừa cử động tay phải, cô nhận ra mình đã không gọi Mitsunari và đã vòng tay theo một đường gián tiếp hơn để không làm bà sợ hãi.

...Chết rồi.

Nhưng những gì xảy ra tiếp theo lại khác với bình thường.

Bên trong lernen figur, Mitsunari để cô chạm vào mình mà không hề nao núng.

...Ồ, mình hiểu rồi.

Bà không có cảm xúc, nên bà gần như không có nỗi sợ và không bao giờ nao núng.

"Thần hiểu rồi."

Sau đó, cô đã đứng dậy, đầu gần chạm trần nhà.

Nhưng cô cũng đã nhấc lernen figur của Mitsunari lên bằng cả hai tay.

...Phải rồi.

Trước đây cô đã có rất nhiều cơ hội để vươn tay và chạm vào mọi người.

Nhưng sẽ thế nào nếu cô có thể làm điều này với một thứ khác ngoài búp bê hay thú nhồi bông?

"Thưa ngài Mitsunari? Nếu thần trở về từ chiến trường và lòng đầy cảm xúc..."

Cô nhấc lernen figur của Mitsunari lên, lắc qua lắc lại, rồi ôm nó vào ngực.

"Thần có thể làm thế này với người không?"

"Nếu ngươi muốn."

"Vậy thì quyết định vậy đi."

Cô đã quyết tâm, ngay tại đó, trong phòng giáo viên tĩnh lặng với ánh hoàng hôn chiếu qua cửa sổ.

"Thần sẽ giao phó năng lực của mình cho người."

Sau đó cô đã khóc rất nhiều.

Cô nghĩ lại tất cả những buổi huấn luyện mà mình đã trải qua.

...Có những người sinh ra đã không hợp với những việc này.

Cô thực sự không thích ý tưởng phải ra chiến trường và áp đặt mọi thứ lên người khác. Trong quá trình huấn luyện, cô thường tự hỏi tại sao mình lại làm điều này và cuối cùng bật khóc. Nhưng...

"Đây là trận chiến thật và mình muốn làm bất cứ điều gì có thể."

Dù vậy, cô vẫn lo lắng về trang bị của chính mình.

Lực lượng Shibata và Niwa đã gửi đến hai bộ giáp cơ động mà họ hợp tác phát triển.

Dường như có một bộ tự động trên con tàu số 1 đã đi trước.

Bộ giáp dành cho cô chỉ mới được cài đặt hệ điều hành vào sáng nay, nên cô sẽ ra trận mà không được thực hành chút nào. Cô đã trải qua huấn luyện tương thích giáp cơ động, nhưng...

"Mình hy vọng mọi chuyện sẽ ổn."

Sau khi mặc xong, cô đứng dậy. Chẳng bao lâu nữa cô sẽ mặc bộ giáp cơ động đó và những người phụ trách sẽ thực hiện một vài điều chỉnh cuối cùng. Sau đó có lẽ cô sẽ được điều ra chiến trường, vì vậy cô phải tự vực dậy tinh thần.

Nhưng khi cô cúi người và bước ra hành lang, một lernen figur mở ra. Nó thông báo rằng bộ giáp cơ động trong nhà chứa máy bay đã được khởi tạo và cô có thể xuống đó ngay bây giờ.

Hành lang bằng gỗ cứng được chiếu sáng mờ ảo và cô phải cúi người để đi qua.

"Nhưng tên hệ điều hành của bộ giáp cơ động này đọc là gì nhỉ?"

Cái tên đó được viết trên lernen figur của cô. Vì đó sẽ là trang bị chính của cô, có lẽ cô sẽ phải làm quen rất kỹ với cái tên này.

Cô thấy ba chữ Viễn Đông ở đó.

"Onibumaru? Hay là Onitakemaru nhỉ?" cô lẩm bẩm khi đi dọc hành lang mờ ảo và cố gắng tìm ra cách đọc chính xác.

Christina mang trà và bánh trà đi dọc một hành lang mờ ảo.

Chúng dành cho cô và cho Tomoe Gozen.

Hầu gái Maria của cô đã nói sẽ mang chúng đi, nhưng cô ấy phải sớm rời khỏi dinh thự. Thánh điển đã quy định rằng cô ấy không có mặt ở đây vào thời khắc cuối cùng.

Christina sẽ chết một mình. Cô phải làm vậy.

...Mặc dù mình có cảm giác Tomoe Gozen đang cố ngăn cản mình.

Cô thở dài và nhìn quanh.

Cô thấy một bức tường thuốc nổ ở đó.

Christina hài lòng.

Hiện tại, cô đã đặt thuốc nổ khắp các bức tường, trần nhà và dưới sàn của dinh thự.

Không được phép có lửa ở bất cứ đâu gần dinh thự. Nó sẽ không phát nổ cho đến thời điểm đã định.

...Giờ thì.

Thế giới đang vận động.

Cô cảm thấy như mình đang bị phớt lờ và bỏ lại phía sau.

Thế giới sẽ ra sao nếu cô hoàn thành việc tái hiện lịch sử của mình?

"Thế giới sẽ trở nên thế nào? Phải rồi."

Thế giới đang ở giữa thời kỳ Chiến Quốc và Chiến tranh Ba mươi năm.

Theo ý kiến của cô, những vĩ nhân dường như rất thích chiến tranh.

Những trận chiến của họ đã khởi động thời đại và sự ra đi của họ cũng vậy.

Nhưng vế sau mới là vấn đề. Nó có thể xảy ra một cách tình cờ và không thể đoán trước.

Người tiền nhiệm của cô, Gustav II, là một ví dụ điển hình.

Ông là một vĩ nhân đã sử dụng các chiến thuật và vũ khí mới để biến Thụy Điển thành một quốc gia hùng mạnh.

Nhưng theo Thánh điển, ông đã bất ngờ tử trận.

Nếu không có cái chết đó, vị thế của cô bây giờ đã rất khác. Thụy Điển sẽ có được danh tiếng rộng rãi hơn như một quốc gia hùng mạnh và cô sẽ có nhiều ý nghĩa hơn đối với châu Âu bằng cách hoạt động như một chi nhánh của quốc gia đó.

Nhưng mọi chuyện đã không diễn ra như vậy.

Vì vậy, cô phải tự hỏi Thánh điển và việc tái hiện lịch sử thực sự "chắc chắn" đến mức nào.

Cô biết mình đang đi trên những đường ray đó và cô đã lợi dụng điều đó, nhưng cái chết của người tiền nhiệm đã cắt đứt cô khỏi thời đại hiện tại.

Cô đã không được "định sẵn". Cô chỉ nghĩ vậy mà thôi.

"Quốc gia của chúng ta cũng vậy," cô nói thành tiếng.

Quốc gia hùng mạnh Thụy Điển đóng một vai trò lớn trong Chiến tranh Ba mươi năm và đã được hưởng lợi rất nhiều từ vị thế đó.

Nhưng tất cả đã thay đổi với cái chết của người tiền nhiệm.

Những lợi ích họ có được đã bị các quốc gia khác chiếm đoạt và tất cả những gì còn lại là việc tái hiện lịch sử của cô với tư cách là người ủng hộ hòa bình. Các thuộc cấp của cô đã tiếp tục chiến đấu, nhưng vị trí đứng đầu của cô đã khiến việc chiếm đoạt trở nên khó khăn.

Người tiền nhiệm của cô đã có thể chiếm đoạt.

Cô thì không.

Điều đó có nghĩa là sự hiện diện của cô đã làm suy yếu Thụy Điển.

Nhưng, cô nghĩ.

...Nếu mình chết như một phần của việc tái hiện lịch sử, Thụy Điển sẽ không còn phải lo lắng về mình nữa. Khi đó họ có thể bắt đầu chiếm đoạt trở lại không?

Cô không biết.

Nhưng cô biết sự hiện diện của mình là một vấn đề.

Thụy Điển phải tìm kiếm hòa bình chừng nào cô còn sống.

Và cô biết rằng biên giới quốc gia và vị thế quốc tế của Thụy Điển sẽ được quyết định trong Hòa ước Westphalia kết thúc Chiến tranh Ba mươi năm.

Đó là cơ hội duy nhất của họ.

Họ chỉ có một cơ hội duy nhất.

Cô ước gì người tiền nhiệm của mình có thể đại diện cho họ ở đó trong khi cô ở đây, gửi thông tin cho ông, sử dụng các mối quan hệ của mình và hỗ trợ mọi nỗ lực của họ để đảm bảo Thụy Điển chiến thắng.

"Phải," cô nói. "Ước gì mình có thể nắm trọn thế giới trong tay."

Nắm trọn thế giới.

Cô không tham gia vào chính trị quốc tế, không tham chiến, và không quản lý tiền bạc.

Tất cả những gì cô có là thông tin.

Cô không có ý định khởi động thế giới bằng hành động của mình và cô sẽ không tuyên bố làm như vậy.

Cô chỉ đơn giản muốn có một thế giới không lo lắng, nơi mọi thứ đều bày ra trước mắt cô và cô hiểu tất cả.

Cô muốn nắm bắt thế giới bằng cách thấu hiểu nó.

Giống như Nhà Habsburg đã nắm bắt thế giới hiện tại thông qua hôn nhân.

Đối với cô, đó là thông tin.

Cô muốn biết mọi thứ, xác định chính xác những gì ai đó muốn biết, chuyển thông tin đó cho họ và thu thập mọi thứ cần thiết để giữ cho thế giới vận hành trôi chảy.

Cô muốn biết từng mảnh nhỏ của thế giới.

Và một thời gian sau khi đến đây, cô đã cảm thấy rằng mình có thể làm được điều đó.

Cô nhận ra điều đó khi tình hình của Thụy Điển vẫn đến được tai cô dù cô ở rất xa và có một vị trí ở Viễn Đông.

Nếu cô sử dụng danh hiệu kép của mình để hoạt động như một chi nhánh của Thụy Điển trong Chiến tranh Ba mươi năm, cô tự hỏi liệu mình có thể kết nối không chỉ châu Âu mà cả toàn bộ thế giới lại với nhau không.

Cô đã nghĩ rằng mình có thể nắm bắt mọi thứ bằng cách sử dụng quốc gia Thụy Điển và người tiền nhiệm của mình làm kim chỉ nam.

Điều đó có thể đã thành công nếu người tiền nhiệm đó vẫn còn sống, nhưng...

"Bây giờ sẽ khó khăn hơn."

Bây giờ cô đã đảm nhận vị trí Tể tướng của người tiền nhiệm, việc chuyển đổi các hành động vì hòa bình của cô thành các hành động chiếm đoạt là không thể.

Giấc mơ của cô đã chết khi cô mất đi sự hậu thuẫn đó.

Và cô tự hỏi liệu việc tái hiện lịch sử có thể cứu vớt con người chút nào không.

"Mình thực sự không biết."

Giấc mơ của cô đã chết và Thụy Điển đang đi theo một hướng khác với tương lai mà cô đã hy vọng ban đầu.

Liệu việc tái hiện lịch sử của cô có cứu được Thụy Điển bằng cách cho họ một cơ hội cuối cùng không?

Nếu có...

"Hì hì."

Cô nhớ lại chuyến thăm Lâu đài Nijou ở thành Kyou. Cô biết rất nhiều về cậu bé đã đối mặt với cô trong bữa tiệc tối đó.

Cô đã tìm hiểu về cậu ta.

Cậu ta đã bảo cô đừng chết và nói nhiều điều khác nữa, nhưng cô đã nói lời tạm biệt với cậu.

...Thật là một điều khó khăn.

Nếu việc tái hiện lịch sử của cô sẽ biến ước nguyện của cô thành sự thật, vậy thì...

"Làm sao cậu bé đó có thể biến ước nguyện của mình thành sự thật được?"

Cô hít một hơi và bước vào căn phòng phía trước khu vườn.

"Tomoe Gozen, thần đã mang trà và bánh trà đến."

"Toori-kun, đợi đã."

Một khối trắng rung lên trong ánh sáng mờ ảo. Vải sột soạt và một giọng nói vang lên.

"Đ-đừng."

Khối trắng đó hét lên và ưỡn lưng.

"Đừng có nhiều đồ ngọt như vậy. Em sẽ béo mất!"

Với hai tay giơ ra trước mặt, Asama bật dậy ngồi.

...Hử!?

Cô có thể nhận ra mình vừa mới thức giấc.

Cô khá chắc mình vừa có một giấc mơ kỳ diệu nào đó, nhưng cô không nhớ gì về nó cả. Việc tỉnh dậy đột ngột như vậy hẳn đã xua nó ra khỏi tâm trí cô.

Mình khá là đẫm mồ hôi, vậy chắc hẳn đã có rất nhiều chuyển động. Lẽ nào đó là một giấc mơ đen tối đúng nghĩa? Thật tiếc vì mình không nhớ... không, không có gì đáng tiếc cả. Mình không nên bám víu vào những gì đã qua. Tạm biệt, giấc mơ đen... không, mình không chắc đó có phải là một giấc mơ đen tối không nữa. Để xem mình còn nhớ được những từ khóa nào không.

"Toori-kun, ép mình làm gì đó, liếm, nuốt."

Nhưng mặt khác...

"Béo, kem, bơ, trà, phần ăn lớn, Lôi Thần Chính Lam, đĩa này nối tiếp đĩa kia."

Đúng rồi, đồ ngọt phương Tây sẽ làm mình béo lên, cô nhận ra. Nhưng mình phải ăn những gì được phục vụ. Và điều đó sẽ khiến mình toát mồ hôi.

"Hừm," cô rên rỉ trong khi nhìn lên trần nhà tối om. Dù sao thì mình cũng đã có một giấc ngủ ngon, cô quyết định.

"...!"

Cô nhanh chóng kiểm tra hai thứ.

Đầu tiên, cô chắc chắn rằng Hanami chưa thức dậy.

...Tốt rồi.

Cô cần ngủ để thực hiện vai trò đã được giao, nhưng cô tò mò không biết chuyện gì sẽ xảy ra ở Satomi. Nếu có bất kỳ tổn thất nào, điều đó có thể khiến cậu ấy mất mạng.

Vì vậy, cô đã thiết lập để Hanami sẽ đánh thức cô nếu có bất kỳ chuyện lớn nào xảy ra. Nhưng...

"Có vẻ như điều đó đã không xảy ra."

Hanami đã không đánh thức cô. Thay vào đó, một thần chú do cô tự thiết lập đã đánh thức cô dậy.

Sau khi bình tĩnh lại một chút, cô kiểm tra tình hình ở Satomi.

Trận chiến vẫn đang diễn ra, nhưng nó đang tiến đến một kết thúc an toàn. Phía bên kia sẽ phải tuyên bố chấm dứt chiến sự, nhưng có vẻ như đó chỉ là một hình thức hơn là bất cứ điều gì khác.

Hệ thống của cô sẽ chuyển tiếp tất cả những điều đó đến Masazumi và cậu ấy, vì vậy cô vẫn giữ nguyên cài đặt thần giao cách cảm.

Khi cô xem báo cáo thu chi và báo cáo chung từ Kanou, những tổn thất thực tế đã hiện rõ.

Asama: "Ừm, Toori-kun? Cậu dậy rồi à?"

Tớ: "Ừ, tớ đây, tớ đây. Tớ đang ăn chút đồ ngọt."

Asama: "Đ-đ-đồ ngọt á?"

Tại sao giọng mình lại nghe ré lên như vậy nhỉ?

Tớ: "Ừ. Chỗ của Bell-san có một phòng băng tích hợp, đúng không? Có mấy cái bánh sandwich kem castella trong đó. Cậu biết đấy, mấy cái bánh sandwich nhân đậu đỏ và castella mà chúng ta đã nhập khẩu từ khi đến Sviet Rus ấy."

Tò mò, cô quỳ gối đi tới và mở phòng băng ở góc phòng thay đồ.

Asama: "Hả? Chỗ của bọn tớ không có gì cả."

Cô mơ hồ nhớ rằng trước đây có thứ gì đó giống như vậy ở trong đó.

Tớ: "Không có à? Vậy lát nữa tớ sẽ làm cho cậu một ít."

Asama: "Ể!? Nhưng, ừm, tớ sẽ béo mất."

Tớ: "Cậu đâu cần phải ăn cả một đĩa lớn đâu."

Asama: "Nhắc mới nhớ."

Cô không hiểu tại sao mình lại cho là như vậy. Cô để ý thấy đôi tay máy đang thức và đang nhìn trộm vào trong phòng băng, nhưng không có nhiên liệu di động cho bộ phận giả nào trong đó.

Vì vậy, cô mở một bảng ký hiệu và sử dụng chuyển giao ether từ mạng lưới thần thánh để tạo ra một ít nhiên liệu ether dành cho Lũ Chuột.

Một số có dạng thức ăn, nhưng một số khác có dạng phụ kiện. Cô triệu hồi hai chiếc nơ ruy băng và buộc chúng quanh cổ tay của đôi tay máy. Chúng cúi đầu và quay trở lại với Horizon.

...Mình có thực sự nên làm những việc như thế này không nhỉ?

Cô tự hỏi điều đó trong khi quay trở lại futon của mình, kéo chăn lên đến vai và ngả người xuống.

Cô không định ngủ tiếp. Mọi người khác vẫn còn ngủ, nhưng cô có rất nhiều việc phải kiểm tra bằng bảng ký hiệu của mình. Rất nhiều thông tin, chẳng hạn như thông tin đối ngoại, phải được giữ bí mật cho đến khi cô có sự cho phép của Masazumi. Và vào lúc này...

...Mình cần biết chuyện gì đang xảy ra ở Satomi.

Vì cậu ấy đã thức, cậu ấy sẽ biết rất nhiều về chuyện đó.

Cô muốn bắt kịp tình hình càng sớm càng tốt. Đó là điều cô muốn làm bây giờ và đó là vai trò mà những người khác đã giao cho cô. Và rồi...

Tớ: "Cậu đang làm gì vậy? Tớ đã thu thập tư liệu suốt nãy giờ."

Asama: "Tư liệu?"

Tớ: "Judge. Cho tất cả các cậu. Chị hai đã đi trước các cậu một bước dài và có lẽ không dễ để bắt kịp chị ấy, nhưng tớ cảm thấy có lẽ các cậu không cần phải làm vậy."

Cô không chắc việc được tính vào trong này là một điều tốt hay không nữa.

Nhưng chính cậu ấy đã khơi mào chủ đề mà cô đang quan tâm.

Tớ: "Nghe nói Flatty và Ookubo đã làm việc rất chăm chỉ ở Satomi."

Asama: "Thật sao? Tình hình ở đó thế nào rồi?"

Cô hỏi câu hỏi trong lòng.

Cô không biết mọi chuyện đã đến mức này như thế nào và cô cũng không biết cậu ấy cảm thấy ra sao về nó.

Cô đã tận dụng lời nói của cậu ấy như một cơ hội để hỏi về điều đó. Cô tự hỏi liệu mình có đang lo lắng thái quá không, nhưng...

...Hừm. Horizon đang ngủ say và ngay cả Kimi cũng đang ngủ.

"Mọi người đã biến mình thành người lo lắng chỉ định rồi sao?"

Không, không thể nào. Ngay cả Horizon cũng sẽ đảm bảo cậu ấy không cảm thấy buồn nếu cô ấy thức. Phải, ngay khi cậu ấy có bất kỳ dấu hiệu buồn bã nào, cô ấy sẽ đấm thẳng vào hạ... không, cô ấy sẽ tha cho cậu với một cú đấm vào quai hàm. Chắc vậy.

Cô thấy hai cánh tay máy bắt đầu tập đấm gió, vì vậy ít nhất phần đấm có lẽ là chính xác.

Dù sao đi nữa, cậu ấy đã trả lời câu hỏi của cô mà không hề do dự.

Tớ: "Tớ đoán có thể nói rằng ngay cả Flatty cũng phải hài lòng với kết quả này."

Asama: "Phải, đôi khi cậu ấy có thể hơi quá nghiêm túc."

"Đúng không?" cậu ấy đáp lại.

Tớ: "Và Yoshiyori chắc cũng hài lòng với nó nữa."

Ơn trời, Asama nghĩ khi nghe thấy điều đó.

Sự thiếu phản ứng từ khế ước thần chú là bằng chứng đủ cho thấy cậu ấy không cảm thấy buồn.

Vì vậy mới có từ ơn trời.

Asama: "Vậy là tạm thời họ đã giải quyết xong mọi chuyện rồi chứ?"

Tớ: "Ừ."

Một lúc sau, cậu ấy nhanh chóng nói thêm.

Tớ: "Nhưng đừng nói với Horizon nhé, được không? Cậu ấy sẽ nghĩ tớ đang buồn và đấm thẳng vào hạ... không, vào quai hàm mất."

Thật không may, cô khá chắc rằng người cậu ấy phải lo lắng là đôi tay máy chứ không phải chính Horizon.

Nhưng điều đó hẳn đã mở lời cho cậu, vì cậu cứ tiếp tục nói.

Tớ: "Tuyệt vời, phải không? Ý tớ là, vì chúng ta đã thu nhận Flatty và trêu chọc cậu ấy rất nhiều, chúng ta phải làm điều này cho đúng, phải không nào?"

Asama: "Phải. Cậu ấy được giáo dục tốt, nên cậu ấy sẽ tức giận khi mọi việc không được thực hiện đúng đắn."

Tớ: "Ừ, nhưng tớ đoán điều này đã chứng minh rằng cách làm của chúng ta là đúng đắn."

Asama: "Nghe giống điều Masazumi có thể nói, điều đó không hẳn là đáng yên tâm cho lắm."

Một ý nghĩ nảy ra trong đầu cô khi đang nói chuyện.

...Khoan đã. Cậu ấy đang tự an ủi bản thân bằng cách nói chuyện với mình sao?

Đây là một bí mật chung. Đây là một cuộc trò chuyện mà cậu ấy chỉ có thể có được nhờ mối quan hệ với cô.

...Wow.

Cô chắc chắn rằng cuộc trò chuyện này sẽ được tự động lưu lại và sau đó xoay người. Cô chộp lấy bảng ký hiệu, cuộn tròn người lại và lao đầu vào dưới chăn. Sau đó, cô kéo dòng chữ lại gần mắt mình.

Cô không thể tin được.

Khoan, khoan, khoan. Đây đâu phải là lần đầu tiên chuyện này xảy ra, cô điên cuồng tự nhủ. Chúng ta luôn nói chuyện như thế này mà. Nhưng...

"Mình không quen với việc ý thức được nó," cô nói thêm trong khi thầm cúi đầu.

Cô vẫn không thể tin được, nhưng cô đã đủ quen với nó để ước rằng mình đã ý thức được nó trong quá khứ.

Trong khi đó, cậu ấy vẫn như mọi khi.

Tớ: "Chà, Flatty thực sự đã làm việc rất chăm chỉ."

Asama: "Đ-đúng vậy, cậu ấy đã làm mọi thứ mình phải làm."

Họ không còn nói về Satomi Yoshiyori nữa.

Chủ đề đã chuyển từ quá khứ sang hiện tại. Và bây giờ là tương lai.

Asama: "Cậu định thưởng cho cậu ấy như thế nào?"

Tớ: "Nếu là cậu thì cậu sẽ làm gì?"

Câu hỏi hay, cô nghĩ.

Asama: "Có lẽ là tặng thêm một dịch vụ thần hộ mệnh mà không tính thêm vào khoản nợ chi phí thần chiến của cậu ấy."

Tớ: "Nghe có vẻ thực tế đến lạnh lùng quá."

Asama: "Nhưng gia đình tớ điều hành một ngôi đền và cậu ấy là một chiến binh mà."

Tuy nhiên...

Asama: "Chúng ta cần phải gửi cho cậu ấy một thông điệp nào đó, phải không?"

Cô kiểm tra báo cáo và thấy rằng Naomasa cũng ổn. Lần này, Chu Tước đã không bị phá hủy hoàn toàn.

Cô vui mừng khi thấy không ai thân thiết với mình bị mất mát.

Điều đó có vẻ ích kỷ, nhưng nó có nghĩa là gánh nặng cho cậu ấy sẽ ít hơn.

Vì vậy, cô đã gửi thông tin đó cho cậu ấy và cho Masazumi, người vẫn còn đang ngủ.

Asama: "Thật tuyệt vời, phải không Toori-kun?"

Tớ: "Ý cậu là cho Flatty à?"

Không, cô nghĩ.

Là cho cậu ấy.

Horizon có lẽ sẽ cảm ơn cậu ấy khi nghe về kết quả của cuộc Giải phóng Kantou.

Mito có lẽ sẽ chúc mừng cậu ấy.

Và đây là những gì Asama phải nói với cậu ấy. Có lẽ vậy.

Thực tế họ đã mất Houjou Genan và nhiều người đã tấn công với tư cách là những chiến binh vô danh, bao gồm cả Ujiteru, đã mất tích. Cậu ấy hẳn đã thấy điều đó nếu đang theo dõi thông tin thời gian thực.

Nhưng những người đó đã hoàn thành một điều gì đó.

...Cậu hiểu điều đó, phải không?

Họ đã học được điều gì đó từ Yoshiyori của Satomi, từ Kojirou và Komahime của Date, từ các Thiên Long và ninja của Sanada, từ Takigawa, và từ rất nhiều người khác mà họ đã gặp gỡ hoặc liên lạc.

Horizon dường như đã học được cách nhìn nhận cuộc sống và cái chết một cách rộng hơn và cách sống cuộc đời của mình. Và đối với cậu ấy...

Asama: "Đó là về các mối quan hệ, phải không?"

Mỗi người đều có những mối quan hệ khác nhau. Và một số mối quan hệ còn lớn hơn nhiều so với giữa hai cá nhân.

Asama: "Tớ nghĩ rằng mỗi người đều có những mối quan hệ riêng và đó là những gì mang lại cho họ mục tiêu và suy nghĩ để hoàn thành. Vì vậy, khi mọi người đi thực hiện mục tiêu của mình, họ không muốn chỉ thấy những điều tồi tệ ở đó đâu, Toori-kun."

Và...

Asama: "Ngay cả khi có những điều tồi tệ ở đó, Thần đạo có thể chuyển hóa chúng thành may mắn."

Tớ: "Ừ, tớ đoán lần này đã xảy ra như vậy."

Asama: "Đúng vậy."

Cô chắc chắn đã nhanh chóng nói thêm.

Asama: "Nhưng nếu có chuyện gì xảy ra với cậu, bọn tớ sẽ không thể từ bỏ cậu được."

Tớ: "Tớ đã làm cậu lo lắng à?"

Asama: "Nếu có lúc nào cậu không làm vậy, chúng ta đã không có mối quan hệ như bây giờ."

Tớ: "Ừ, và điều đó làm mọi việc dễ dàng hơn cho tớ rất nhiều."

Cô cười gượng gạo trước câu nói đó. Và rồi cô lặp lại câu nói trước đó của mình.

Asama: "Thật tuyệt vời, phải không Toori-kun?"

Vậy nên...

Asama: "Tớ nghĩ là vậy."

Toori gật đầu trước lời nói của Asama.

...Đúng vậy.

"Thật tuyệt vời."

Cảm giác đó thật chân thực khi cậu nói ra thành lời. Cậu cũng cảm thấy cơn buồn ngủ ập đến bất ngờ.

Tớ: "Ước gì tớ có thể cảm ơn hoặc chúc mừng Yoshiyori. Nhưng tớ đoán tớ có thể nói điều đó với Flatty và những người khác ở Satomi thay thế."

Asama: "Cậu sẽ nói gì đầu tiên?"

Câu hỏi hay, cậu nghĩ. Nhưng rồi cậu nghĩ ra.

Tớ: "Cậu ngầu bá cháy, tớ đoán vậy."

Asama: "Ồ."

Tớ: "Tại sao lại ngạc nhiên vậy?"

Asama: "Chà, tớ chỉ nghĩ Yoshiyori-san sẽ rất thích nghe cậu nói điều đó."

Mình hy vọng cậu ấy sẽ thích, Toori nghĩ.

Tớ: "Tớ cũng sẽ đảm bảo mình cũng ngầu bá cháy, vậy cậu sẽ giúp tớ chứ?"

Asama: "Cậu biết bọn tớ sẽ giúp mà. Và cậu có nhớ những gì Masazumi đã nói về cậu của hiện tại và cậu của tương lai so với cậu của ngày xưa không?"

Cậu có nhớ mang máng điều đó.

...Cô ấy khó có thể nói thẳng ra những lời khen ngợi người khác.

Nhưng...

Tớ: "Tớ cũng muốn trở nên như vậy. Theo một cách mà chỉ có Ngài Bất Khả Thi mới làm được."

"Tớ cho là vậy," Asama đồng ý.

Cô cảm thấy như đã lâu lắm rồi cô mới nghe cậu ấy nói về tương lai.

Asama: "Cậu nên nói chuyện này với Horizon nữa."

Tớ: "Horizon sẽ không nghe những lời sến sẩm này đâu."

Cậu ấy nói có lý, cô nhận ra trong khi cúi đầu dưới tấm chăn.

Cô có thể tưởng tượng được Horizon sẽ nói gì nếu cậu ấy cố gắng nói về điều này với cô ấy:

"Vậy nhiệm vụ tiếp theo của ngươi có thể là cố gắng sống như một con người trung thực."

Hoặc,

"Hô hô? Và điều đó thì có gì tuyệt vời chứ?"

Asama: "N-nhưng đó chỉ là mặt tsun của cậu ấy thôi! Nếu cậu kiên trì, cậu ấy sẽ hiểu ra theo cách riêng của mình... theo một cách đáng sợ của riêng mình."

Tớ: "Đừng cố làm tớ chán nản nữaaaaa!"

Cô nhận ra rằng các mối quan hệ của cậu ấy có xu hướng cực đoan theo một hướng hoặc hướng khác.

Cô thở dài khi nhận ra mình là một ví dụ cho điều đó.

Asama: "Nhưng ngay cả cậu ấy gần đây cũng đã bắt đầu mỉm cười, vì vậy cậu ấy sẽ có thể chấp nhận những gì cậu nói, bất kể phản ứng của cậu ấy ra sao."

Tớ: "Ể? Cậu ấy cười á?"

Asama: "Phải, cậu ấy có cười. Khoan đã, cậu... chưa... thấy... à?"

Tớ: "..."

Asama: "Đ-đừng chết! Lần sau tớ thấy, tớ sẽ chụp ảnh cho cậu!"

Tớ: "Ừ, làm ơn nhé."

Mình không nên nhắc đến chuyện đó, cô nhận ra trong khi ngày càng ít tự tin rằng chính mình đã thực sự nhìn thấy nó.

Nhưng dù sao đi nữa, cô nghĩ trong khi chống khuỷu tay đẩy người lên.

Cảm giác này giống như mở khóa một màn chơi phụ nhỏ.

Asama: "Được rồi, Toori-kun, tớ phải chuẩn bị cho buổi sáng, nên tớ phải đi đây."

Họ đã thảo luận rất nhiều và, nghĩ lại, rất nhiều trong số đó có vẻ khá đáng xấu hổ.

...Mình thực sự không nên nói rằng mình cũng nghĩ điều đó thật tuyệt vời. Ít nhất là chưa.

Asama: "Tớ sẽ không thể nói được nhiều điều như vậy nếu có ai khác thức."

Mar-Ga: "Thật sao? Vậy thì tớ mừng vì đã giữ im lặng đấy."

Nhiệt độ máu của cô giảm đi khoảng ba độ.

Naruze thấy cô gái đền thờ bật dậy trên khuỷu tay.

"Một cách thức dậy thật thú vị."

"N-N-N-N-Naruze?"

"Sao cơ?"

Naruze mỉm cười để trấn an cô gái. Cô cũng giơ lên chiếc bánh sandwich kem castella mà cô đã lấy từ phòng băng như một phần thưởng cho việc hoàn thành bản phân cảnh của mình trước đó.

"He he. Asama? Tớ cũng nghĩ điều đó thật tuyệt vời. Ý tớ là tư liệu tuyệt vời."

"C-cậu đã nghe được bao nhiêu rồi?"

"Tất cả, dĩ nhiên rồi. Tớ đã thức suốt."

"Ngủ đi chứ! Tốt cho sức khỏe và nhan sắc của cậu đấy! Hơn nữa, cậu không nên cố sức quá!"

"Ể, đây là chuyện bình thường với tớ mà."

"Khoan đã. Điều đó chỉ có tác dụng khi cậu còn trẻ thôi, cậu biết không?"

"Cũng đúng," Naruze đồng ý. "Và nếu tớ có thể làm vậy khi còn trẻ, điều đó có nghĩa là cậu không thể phàn nàn về việc tớ làm điều đó bây giờ. Tớ chỉ cần học cách đi ngủ sớm khi lớn hơn thôi."

Họ thấy Sanyou-sensei lao đi sau khi vừa bước một bước vào cửa nhà tắm.

"A, Sanyou-sensei! Dạo này cô không dùng trò đùa đó hơi nhiều sao!?"

"Chắc cô ấy bận." Naruze mỉm cười. "Nhưng tớ rất vui khi thấy hai người hợp nhau như vậy. Phải, và tớ đặc biệt vui khi thấy cảnh cậu trở nên bối rối. Nhìn xuống nửa dưới của cậu đi."

"Nửa dưới của tớ?"

Ánh mắt của Asama rơi xuống dưới hông.

"Pyjama của cậu đã bị kéo lên trên phần đó từ lúc nãy rồi."

"N-nhưng, ừm, ờ."

"Và từ eo trở xuống của cậu đã lộ ra khỏi chăn và đang ngo ngoe."

"T-tớ không ngo ngoe. Tớ không ngo ngoe."

"Video này lại nói khác."

"Đ-đ-đợi một chút, Naruze!" Asama nhanh chóng kéo vạt pyjama của mình xuống. "Cậu có quay phim gì khác không?"

"Cậu thực sự nghĩ rằng một người như tớ lại bỏ lỡ cơ hội vàng đó sao?"

"Ừ, tớ cho là không." Asama chấp nhận nó với một nụ cười, nhưng sau đó cô nắm lấy khoảng trống bên phải mình bằng cả hai tay và đặt nó xuống bên trái. "Nhưng đó không phải là vấn đề."

"Ồ, tớ cũng có chụp vài bức ảnh nữa. Như khuôn mặt của cậu khi ngủ. Xem này?" Naruze ném qua một chiếc Magie Figur và không quên nói thêm một điều. "Tớ đã gửi nó cho Tể tướng rồi."

Asama nhanh chóng lướt qua các hình ảnh của Magie Figur để kiểm tra tất cả.

...Ồ, không chỉ có mình mình.

Ngoài khuôn mặt đang ngủ của cô, còn có hình ảnh của Mitotsudaira và của hai cánh tay máy.

"Ừm, bọn tớ được xếp cùng loại với đôi tay máy à?"

"Hệ thống phòng thủ của Horizon quá khó, nên tớ không chụp được một tấm nào của cậu ấy."

Cũng hợp lý, cô nghĩ trong khi lướt qua, nhưng rồi cô bắt gặp một cái mông.

Cô không chắc mình đã từng thấy nó trước đây chưa, vậy tại sao cô lại chắc chắn rằng đó là của chính mình? Nhưng...

...Ồ.

Cô hoảng hốt đặt Magie Figur xuống.

"Có chuyện gì vậy?"

"C-cậu biết chính xác nó là gì, phải không!? Phải không!?"

Trong khi Naruze mỉm cười một cách kỳ lạ đầy phấn khích, Asama nhấc lại Magie Figur để kiểm tra hình ảnh.

Đây không phải là video đã nói ở trên. Một là, dấu thời gian cho thấy nó được chụp khi cô vẫn còn ngủ.

Có một điều cô phải hỏi.

"Ừm, Naruze?"

"Sao cơ? Tớ sẽ trả lời bất kỳ câu hỏi nào của cậu, Asama. Vì cậu luôn cho tớ những tư liệu tuyệt vời như vậy."

"Vậy thì," cô bắt đầu. "Cậu có gửi bức ảnh mông này cho Toori-kun không?"

"Hah. Cậu thực sự nghĩ tớ sẽ trả lời câu đó sao?"

"C-cậu đã nuốt lời nhanh quá!"

"Có vấn đề gì đâu?" Ma nữ Lục nghệ mỉm cười và chỉ về phía bức tường của phòng tắm nam. "Nếu cậu tò mò đến vậy, tại sao không tự mình hỏi cậu ấy?"

"Tớ không thể! Tớ không thể nào làm được!"

Đôi tay máy giơ cổ tay lên và giơ ngón cái tán thành, nhưng cô không chắc điều đó có nghĩa là gì.

Cô chộp lấy một bảng ký hiệu gần đó để đổi chủ đề. Vào giờ này trong đêm, bất cứ thứ gì cô thấy đều có thể được dùng làm chủ đề mới, vì vậy tất cả đều hữu ích cho cô.

"Thật tình," cô càu nhàu trong sự bực bội và thấy bảng ký hiệu hiển thị trạng thái ngủ của các chàng trai. "Hm, vậy Toori-kun là người duy nhất thức."

“Cơ mà Neshinbara cũng đã dốc sức lắm rồi. Cậu ta liên tục theo dõi tình hình ở Satomi và kiểm tra mọi thông tin từ Nördlingen. Mà dù gì thì sáng mai Masazumi cũng sẽ tổng hợp lại cho chúng ta thôi.”

Nghe đúng là phong cách của cậu ta. Nhưng ngoài cậu ấy ra…

“Ồ, cậu nhóc nhà Nagaoka lại đang ngủ say rồi.”

“Đợi cậu ta tỉnh lại là phải làm thủ tục tiếp nhận và ly khai, đúng không? Chị không cần chuẩn bị trước sao?”

“Không cần đâu, hầu hết đã chuẩn bị xong cả rồi. Nhưng ở Nördlingen…”

“Thế trận đã bắt đầu hình thành rồi.” Naruze chỉ vào khung hiển thị mà Asama đang cầm. “Nhưng Tomoe Gozen-dono nói rằng người đang cố gắng thuyết phục Nagaoka-phu nhân. Có lẽ là do tôi trông mặt mà bắt hình dong, nhưng chuyện này có vẻ kỳ lạ. Ý tôi là, Tomoe Gozen-dono là một chiến binh, lại còn là người kế thừa danh phận của Luther, cha đẻ của phe Kháng Cách. Tôi đã nghĩ người phải là một kẻ chủ chiến, một người luôn khăng khăng rằng việc Tái Hiện Lịch Sử phải được thực hiện đúng từng chi tiết mới phải.”

“Vâng,” Asama đồng tình về chuyện của Tomoe Gozen. “Tôi có một chút thông tin về người, vì người từng tham gia vào một số nghi lễ Thần Đạo liên quan đến Hoàng Đế. Tôi đã tìm hiểu về lịch sử của người bên phía Thần Đạo từ trước khi chúng ta gặp mặt, và cả trong cuộc gặp với Shirakawa Yasuhira vào đêm trước buổi đàm phán tam quốc, nên cũng biết được đôi điều.”

Asama tóm tắt lại một cách ngắn gọn nhất có thể.

“Rất có thể, Tomoe Gozen-dono phản đối việc ép buộc người khác phải tuân theo Tái Hiện Lịch Sử.”

“Có nhiều chuyện phải đến lúc đó mới vỡ lẽ ra, phải không?”

Christina ngước nhìn bầu trời rạng đông bên cạnh Tomoe Gozen đang ngồi.

Nàng thấy hạm đội của Đế Chế và hạm đội chống đối đang dàn trận ở phương Nam.

“Thật lòng mà nói, ta đã nghĩ một khi trận chiến ở Kantou kết thúc, sẽ chẳng còn ai xem chuyện này là nghiêm túc nữa.”

“Người mong như vậy sao?”

“Có lẽ ta đã quá tự đề cao bản thân rồi.”

Nghe vậy, Tomoe Gozen nhún vai.

“Người có một tính cách thật phiền phức, người biết không? Nhưng thôi, chuyện gì cũng vậy, có rất nhiều điều chúng ta không thể biết trước được. Mọi sự vốn là thế, Christina.”

“Ý người là bảo ta hãy chờ chết cho đến khi hiểu ra mọi lẽ ư?”

“Không, ta không có ý đó,” Tomoe Gozen ngắt lời. “Vả lại, trong lúc chờ đợi, người vẫn có thể chết vì bạo bệnh. Nếu đến lúc đó mà vẫn chưa hiểu ra, thì mọi chuyện đã quá muộn rồi. Những người còn sống sẽ lo lắng rằng họ chẳng nhận được gì từ người cả.”

“Người đang nói với ta, hay là đang nói với chính mình vậy?”

“Một câu hỏi hay.” Tomoe Gozen kéo vành mũ xuống che mắt. “Hay là để ta kể cho người nghe một câu chuyện cũ chẳng mấy cần thiết nhé?”

Chuyện về…

“Ngày xửa ngày xưa, có một người phụ nữ luôn khăng khăng rằng, một cuộc Tái Hiện Lịch Sử thành công thực chất lại là một thất bại thảm hại.”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận