Cớ sao người lại...
Mê muội đến thế?
Phân bổ điểm (T-Tuổi trẻ…?)
Một hòn đảo mờ sương trôi nổi giữa trời.
Hòn đảo bay này trải dài từ bắc chí nam, tọa lạc trên không phận phía tây bắc của đảo quốc được biết đến với tên gọi Cực Đông.
Phía bắc của hòn đảo bay là một ngôi đền khổng lồ mang tên công ty IZUMO, phía tây là nơi các chiến hạm của Hexagone Française cập bến, còn phía đông neo đậu thành phố bay Musashi.
Hai hạm đội từ hai phía đông tây đang giao chiến trên vùng đất trung tâm của IZUMO.
Tuy nhiên, Musashi đã tung ra một màn sương dày đặc, che khuất cả người lẫn các võ thần.
Tại một góc của Musashi nơi sương mù đang tan dần, một cuộc đối đầu đang diễn ra.
Một người phụ nữ đang giữ một cậu trai bị xích quấn quanh người, đối diện với bà là một cô gái.
Họ là hai mẹ con.
Người mẹ mang danh hiệu Reine des Garous, còn cô con gái là…
“Nào, con sẽ làm gì đây, Nate? …Hay ta nên gọi là Mitotsudaira Nate, một thành viên chính thức của Musashi nhỉ?”
Reine des Garous giữ vai cậu trai đẩy về phía trước. Chiếc quần của cậu đã bị tụt xuống đến đầu gối.
“Phải rồi, cậu trai này chính là Viện trưởng kiêm Hội trưởng Hội học sinh của Musashi, Aoi Toori, đúng không nào?”
Người mẹ cất tiếng cười, nói với cô con gái đang bất động.
“Nếu con không làm gì, ta sẽ nhận cậu ta cho riêng mình đấy.”
“Khoan đã nào. Thế này đúng là một con quái vật thứ thiệt rồi. Ta phải làm gì với chuyện này đây?”
Một giọng nói vang lên trên bầu trời phía bắc xa xôi của IZUMO. Tại trung tâm chỉ huy ngoài trời của một con tàu bay, một Hard Wolf khoanh tay nhìn vào khung tín hiệu.
Đó là Drake, át chủ bài 5-1, gã bực dọc gãi đầu.
“Việc Reine des Garous đã bị tiêu diệt vốn là sự thật được chấp nhận rộng rãi. …Đến cả ta cũng đã tin lời ông nội và những người khác về chuyện đó.”
Gã vừa nói vừa thầm nghĩ.
…Mặc dù họ cũng chẳng mấy khi nhắc đến, vì Loup-Garou không thực sự giống với loài Hard Wolf của bọn ta.
“Ta đã lãng phí thời gian đi thương hại cho lũ Loup-Garou rồi.”
“Testament,” nàng tiên cá trong khung tín hiệu cười khổ đáp lại.
Cavendish mở một khung tín hiệu mới để thu thập các tuyên bố chính thức từ Hexagone Française.
“Hexagone Française đã báo cáo rằng Reine des Garous đã bị tiêu diệt và họ ban hành chính sách bảo vệ tộc Loup-Garou nhằm đảm bảo lực lượng chiến đấu cho mình. Gia tộc quý tộc trở thành nền tảng của nhà Mitotsudaira – tức là, vị tiểu quý tộc đã cưới một Loup-Garou làm vợ – là một trong những gia tộc được bảo hộ vào thời điểm đó. Bởi vì người vợ sau đó đã mang thai Nate Mitotsudaira, bà ấy được triệu đến Paris, nơi bà được đối xử tử tế và phục vụ cho Anne d'Autriche.”
“Nếu vậy thì,” Drake nói. “Khi Reine des Garous mang thai, hẳn là bà ta đã thỏa thuận để trở thành phó viện trưởng dưới thời Louis XIV, đổi lấy sự bảo hộ trong suốt thai kỳ.”
Chắc hẳn còn nhiều uẩn khúc hơn thế, nhưng cũng chẳng đáng để bận tâm thêm nữa.
Gã đoán rồi mình cũng sẽ được nghe chuyện đó dưới dạng tin đồn mà thôi.
“Drake, Reine des Garous mạnh đến mức nào?”
Câu hỏi đó đến từ Hawkins trong bộ đồ bơi và chiếc khăn choàng ở một khung tín hiệu khác, nhưng Drake chỉ lắc đầu.
“Bà ta là một mối họa đấy.”
“Còn hơn cả ngươi sao?”
“Một câu hỏi hay đấy,” gã cười gượng.
Gã không chắc Hawkins đang cố nịnh mình hay đang phân tích dữ liệu của kẻ địch.
“Nghe đây. Cả hai chúng ta đều là tộc sói, nhưng Loup-Garou có vài điểm khác biệt với chúng ta, đặc biệt là những cá thể thuần chủng. Hard Wolf như ta hoặc là sói hình người, hoặc là sự dung hợp giữa sói và người, nhưng Loup-Garou là những kẻ bị sói ám.”
"Hiểu chứ?"
“Sói ám là một hiện tượng tâm linh. Thay vì một con người hóa điên, nó là một linh hồn sói chiếm hữu con người. Và…”
“Và?”
“Giống như những linh hồn độc lập khác, các thực thể tâm linh có thể dễ dàng vượt qua năng lực của những sinh vật sống trong thế giới loài người. Hiểu chưa? Đừng để vẻ ngoài của Loup-Garou đánh lừa. Chúng không khác gì một linh hồn mang hình dạng con người. Và ánh trăng sẽ hoàn toàn lôi ra bản chất thật của chúng, biến chúng thành một con quái vật. Vào thời cổ đại, chúng chính là vị thần của sự sợ hãi. Suy cho cùng, Loup-Garou là quái vật cổ xưa nhất ở châu Âu.”
Drake lại hỏi “hiểu chưa?”.
…Bà ta đúng là phiền phức thật.
Người ta nói rằng chủng tộc của gã bắt nguồn từ những người bị Loup-Garou biến thành sói nhưng không thể trở lại hình người. Nói cách khác, Loup-Garou chính là thủy tổ của họ.
“Tộc Loup-Garou quả thật rất đáng kinh ngạc.”
Gã nhớ lại lời ông nội từng kể.
“Nếu chúng chiếm hữu một con người và ăn thịt những người khác đủ lâu, cuối cùng chúng sẽ có được một linh thể thực sự. Một khi có thể rời khỏi vật chủ mà vẫn tác động được đến thế giới thực, chúng đã đạt đến cấp Kỵ sĩ. Khi những kẻ đó giao phối với nhau, chúng sẽ sinh ra một Loup-Garou với cơ thể thực thụ, có thể tiếp tục ăn thịt người và trở thành cấp Quý tộc. Trên đó nữa là dòng dõi Hoàng gia, và người đứng đầu hoàng gia là Nữ hoàng. Suy cho cùng, phụ nữ mới là người cai quản mặt trăng. Đó là đỉnh cao của tộc Loup-Garou. Dù vậy, ta nghe nói chúng đã gần như tuyệt chủng vì tàn sát lẫn nhau sau cuộc chia rẽ giữa Anh và Hexagone Française trong Chiến tranh Trăm năm.”
Gã gãi lớp lông trên cổ và chửi thề.
“Chuyện này y hệt như với Jeanne d'Arc. Rốt cuộc thì, Reine des Garous đời trước đã chỉ huy phe cánh tả, đối đầu với tên quỷ Gilles de Rais.”
“Vậy điều đó có ý nghĩa gì đối với cuộc đối đầu này?” Cavendish hỏi.
Drake xua tay như thể muốn nói “đừng lo về chuyện đó”.
“Chẳng đáng để ghi chép lại đâu. Cứ ăn thịt rồi đi ngủ đi. Dù sao thì bất kỳ ghi chép nào cũng sẽ trở nên vô giá trị. Bà ta có lớp phòng ngự ether có thể làm chệch hướng mọi đòn tấn công và sức mạnh như thần thánh. Hơn nữa, Reine des Garous này còn lấy một người thường làm chồng và che giấu thân phận, nên…”
Phải.
“Bà ta rõ ràng là một kẻ thất thường. Bà ta sẽ giết người nếu thích, hoặc tha mạng nếu muốn. Quy tắc không có tác dụng với bà ta. Chẳng có gì để ghi chép ngoài câu ‘kết thúc rồi’. Ít nhất thì, đó là cách ta nhìn nhận vấn đề.”
Trên chiến trường, cuộc đối đầu giữa hai mẹ con vẫn tiếp diễn mà không có một chút động tĩnh nào.
Tuy nhiên…
“Ừm, thưa mẹ?”
Mitotsudaira đột nhiên lên tiếng, và mẹ cô nghiêng đầu.
“Chuyện gì vậy, Nate?”
“Judge.”
Mitotsudaira gật đầu trước phản ứng của mẹ mình, nhưng…
…Mình phải nói gì bây giờ?
Mẹ cô là một người thất thường, và ngay từ khi còn nhỏ cô đã thường xuyên bị bà điều khiển.
Thêm vào đó, có một sự thật không thể chối cãi khi nói về mẹ cô.
…Nếu chọc giận bà, tất cả sẽ kết thúc.
Cô biết rõ sự thật đó hơn ai hết, nên cô hít một hơi thật chậm và cố gắng không khiêu khích mẹ mình.
“Chúng ta là… một gia đình Loup-Garou bình thường, phải không ạ? Vậy… tại sao mẹ lại đột nhiên đùa rằng mình là Reine des Garous?”
“Ôi, chao.”
Mẹ cô ngạc nhiên lùi lại.
Như mọi khi, bà luôn thể hiện cảm xúc một cách thái quá. Nụ cười trên môi bà vẫn y hệt như trong ký ức của Mitotsudaira.
Và với cùng một biểu cảm, cùng một nụ cười, cùng một giọng điệu mà cô còn nhớ, mẹ cô lên tiếng.
“Nào, Nate. Hãy suy nghĩ kỹ đi. Một gia đình Loup-Garou bình thường sẽ không bao giờ truyền lại một món đồ như sợi xích bạc đó đâu.”
Asama: “Ý bà ấy là ai không nhận ra điều đó đều là đồ ngốc sao?”
Mal-Ga: “Vậy là cứ tin răm rắp lời mẹ mình nói thì sẽ thành đồ ngốc à? Luật lệ khắc nghiệt thật đấy.”
…Im đi.
Cô đã sử dụng kênh thoại chung khi thực hiện nhiệm vụ như thế này, nên cô hy vọng nó sẽ không để lại bất kỳ ghi chép không mong muốn nào.
“Ừm,” cô bắt đầu. “Dạ, đúng là mẹ đã kể cho con nghe chi tiết về sợi xích bạc, nhưng… nhưng con luôn nghĩ đó là vì một tổ tiên nào đó của chúng ta từng là thành viên của lực lượng chủ chốt ngày xưa. Con chưa bao giờ nghĩ…”
“Testament. Tiết lộ này quả là đột ngột nhỉ? Cố gắng tập trung vào, Nate.”
Marube-ya: “Cậu có một người mẹ tuyệt vời thật đấy.”
…Tôi cũng nghĩ vậy. Mà thật ra, tại sao sau bao nhiêu năm bà ấy vẫn không thay đổi chút nào vậy?
Tuy nhiên, mẹ cô đưa tay lên một bên má và thở dài.
“Thật ra, ta đã định bụng sẽ vui đùa một chút trên giường bệnh bằng cách gây bất ngờ cho con với chuyện này. Phải, giống hệt như mẹ ta đã làm với ta vậy.”
Vẫn bị xiềng xích trói buộc, vị Viện trưởng nghiêng đầu quay về phía mẹ cô.
“Nate Maman, bà đã ngạc nhiên đến mức nào khi nghe chuyện đó?”
“Testament. Ta đã nói rằng ta chưa bao giờ nghe bất cứ điều gì về chuyện đó và rằng bà ấy chắc hẳn đang nói đùa, nhưng bà ấy lại bảo rằng một gia đình Loup-Garou bình thường sẽ không bao giờ truyền lại một món đồ như sợi xích bạc đó. Bà ấy thậm chí còn thuyết giáo ta ngay trên bờ vực của cái chết.”
Toàn bộ phe Musashi đều phản ứng bằng những bình luận về việc cả gia đình này giống nhau đến mức nào, và Mitotsudaira bắt đầu đổ mồ hôi khó chịu. Vị Viện trưởng gật đầu vài cái, nhưng cô không hiểu tại sao cậu lại quay sang nhìn cô với ánh mắt tò mò.
Dù sao đi nữa, mẹ cô lại thở dài.
“Nhưng thân phận của chúng ta không thể bị tiết lộ ra ngoài, đặc biệt là trong thế hệ này. Anne d'Autriche, Viện trưởng lâm thời trước đây của Hexagone Française, đã ra lệnh như vậy. Theo bà ấy, nếu các quốc gia khác biết rằng Reine des Garous đang đứng về phía người dân ở Hexagone Française, điều đó sẽ dẫn đến những mưu đồ chính trị. Suy cho cùng, chính đơn vị phi nhân loại đã lật ngược cán cân quyền lực giữa Anh và Hexagone Française trong Chiến tranh Trăm năm.”
“Vậy thì,” Viện trưởng hỏi. “Tại sao bây giờ bà lại tự nhận mình là Reine des Garous?”
“Testament. Bởi vì Hexagone Française đã hoàn tất quá trình chuẩn bị để trở thành quốc gia thống trị.”
Reine des Garous thốt ra từng lời, tin chắc rằng bà đang giải thích một điều hiển nhiên.
“Hexagone Française có quốc lực hùng mạnh, một vị vua quyền lực, và sự thịnh vượng được đảm bảo bởi các mô tả trong Thánh Phán. Với những điều đó, Reine des Garous không còn là nguồn gốc của những mưu đồ chính trị chống lại chúng ta nữa, mà là một công cụ chính trị để chống lại các quốc gia khác. Danh hiệu đó đơn giản là có sức nặng đến vậy.”
…Đây là điều tất nhiên.
Thế giới loài người tuân theo Liên minh Thánh Phán và các mô tả trong Thánh Phán. Vì Reine des Garous đã rời khỏi khu rừng và gia nhập thế giới loài người, bà không có phản đối nào về mặt này.
…Nhưng điều đó có nghĩa là ta sẽ tận dụng việc này một cách triệt để.
Loài sói luôn dốc hết sức mình khi vui chơi và khi ăn uống.
“Nhưng mà,” con mồi bị xích quấn của bà nghiêng đầu nói. “Chẳng phải điều đó có nghĩa là quốc gia đã đeo vòng cổ cho con sói sao?”
Ý nghĩa của câu nói tác động đến bà còn hơn cả con chữ.
“…”
Bà cảm thấy huyết quản của chính mình đập rộn lên.
Phía trước trong màn sương, bà nghe thấy con gái mình nuốt nước bọt và cảm nhận được nhịp tim cô gái đang đập loạn xạ.
…Con hiểu, đúng không?
Người sói là sói, chúng sẽ ăn khi đói, và ngoài ra chúng sẽ tùy hứng lựa chọn ăn hoặc chơi.
Chúng là một loài thú tự do. Reine des Garous là đại diện của chúng, và đối xử với bà như một con thú cưng đeo vòng cổ chắc chắn là một hành động khiêu khích.
Liệu con gái bà có nhận ra điều đó không?
Tuy nhiên…
“…”
Cô con gái đó vẫn bất động.
Cô nín thở, vào thế phòng thủ, và không hề cử động. Cô không làm gì cả.
Và thế là Reine des Garous lại có cùng một suy nghĩ một lần nữa.
…Con hiểu rõ, phải không?
Phải.
…Sau bao nhiêu năm, con đã nhận ra một lần nữa rằng con không thể chống lại ta.
Đó thậm chí không phải là một câu hỏi. Cô gái đã hạ hông xuống trong một tư thế thấp, nhưng điều đó không khác gì một con thú cuộn đuôi lại để chuẩn bị chạy trốn.
Điều đó có nghĩa là con gái bà không phải là một trở ngại.
Do đó, bà rời mắt khỏi cô gái và đối mặt với con mồi của mình. Cậu trai đó chính là người đã vô tư hỏi câu hỏi khiêu khích kia.
Thú vị thật, Reine des Garous nghĩ thầm trong khi đặt ra một câu hỏi của riêng mình.
“Nghe này. Cậu vừa mới buộc tội ta đeo vòng cổ.”
Nhưng…
“Nhưng nếu đó là một điều tồi tệ, vậy tại sao cậu lại đeo vòng cổ cho Nate của ta?”
“Hả?”
Mitotsudaira nhìn về phía Viện trưởng và nghe thấy giọng điệu thắc mắc của cậu.
Cô thấy cậu quay về phía mình.
Hành động đó nhanh đến mức cô bất giác cúi đầu xuống, nhưng ánh mắt cậu đang dán vào cổ cô và chiếc vòng da màu đen cô đang đeo.
Cô đã đeo nó từ rất lâu rồi, và đã quyết định sẽ luôn đeo nó từ nay về sau, nhưng đối với mẹ cô…
“Lần cuối ta gặp con tám năm trước, con không đeo thứ đó. Dựa vào mùi hương, ta đoán con đã đeo nó được năm hoặc sáu năm rồi, Nate.”
“Không, thưa mẹ, cái này không phải từ Viện trưởng ạ.”
“Ý con là con đã tự biến mình thành thú cưng à?”
Mẹ cô thậm chí không thèm nhìn cô, và cô không khỏi suy nghĩ lại về ý nghĩa của chiếc vòng cổ.
Đúng là người khác có thể sẽ nhìn nhận nó theo cách đó.
…Nhưng đây là…
Cô ngập ngừng và cúi đầu, nhưng một giọng nói bất ngờ vang đến từ ngay phía trước.
“Chờ chút đã, Nate Maman. Bà không thể cứ thế mắng cô ấy trong khi coi một chiếc vòng cổ như một cái vòng cổ cho thú cưng được. Hơn nữa, vòng cổ cũng không ngay lập tức có nghĩa là thú cưng. Chắc chắn bà biết điều đó mà.”
“Đ-Đức vua…!”
“Chắc rồi,” cậu nói và gật đầu với cô.
Sau đó, cậu tiếp tục nói với mẹ cô trong khi vẫn bị xích quấn quanh người và quần tụt.
“Một số người chỉ đơn giản là có hứng thú với những thứ như vậy thôi. Chắc chắn bà biết điều đó.”
Mitotsudaira thấy mẹ cô nhìn mình với vẻ khó tin. Hả? cô nghĩ trước khi hiểu ra ý của cậu.
“C-Cậu đang nói gì vậy!? Tôi không ‘hứng thú’ với thứ đó! Mẹ, đừng nhìn con như vậy!”
“Không, ừm, Nate à? Ngay cả khi mẹ không thể, à, thấu hiểu sở thích của người khác, mẹ vẫn sẽ tôn trọng chúng. Ừm, phải, như vậy là được rồi.”
“Đúng vậy đó,” khối-xích-cuộn bên cạnh mẹ cô nói. “Hơn nữa, cứ nhìn cô ấy mà xem, Nate Maman. Bà không thấy cái cách cô ấy cố sống cố chết phủ nhận đáng ngờ lắm sao?”
“G-Giờ cậu nói ta mới để ý, đúng vậy. Có lẽ đưa cho nó sợi xích bạc là một sai lầm. Ta chưa bao giờ nghĩ nó sẽ khiến con bé có sở thích trói buộc.”
Mẹ cô và khối-xích-cuộn đều nhìn lại cô và gật đầu.
“Con có thể đợi đến khi bình tĩnh lại, nhưng lúc nào đó hãy thử giải thích cho mẹ nghe. Không phải sở thích của con chính xác là gì, mà là làm thế nào con lại biến thành một kẻ có sở thích kỳ quặc như vậy. …Bài giảng sẽ đến sau đó.”
“Kh-Không! Mẹ hiểu sai hết rồi!”
“Phải, đúng rồi đó, Nate! Đó không phải là sở thích kỳ quặc! Chỉ là cô tình cờ thích nó thôi!”
Cô muốn dùng thứ gì đó đập cậu ta, nhưng cô không thể khiêu khích mẹ mình.
…Nh-Nhưng không phải Viện trưởng đang chống lại mình ở đây sao?
“Thôi, sao cũng được,” mẹ cô nhún vai nói. “Tình trạng hiện tại của ta không phải là một cái vòng cổ.”
Bà nở một nụ cười nhẹ khi tiếp tục.
“Đó là sự báo đáp cho ân huệ của ta.”
“Ân huệ của bà ấy?”
Câu hỏi đó phát ra từ cửa bốc dỡ hàng ở mạn phải của Tama, nơi đã trở thành một lỗ hổng khổng lồ sau khi cây cầu biến mất. Asama nghiêng đầu giữa những người đang tụ tập ở mép để quan sát.
“Reine des Garous đã nhận được ân huệ gì?”
Người trả lời cô là Kimi, đang đứng cùng Horizon. Cô khoanh tay và nhún vai cười.
“Hê hê. Rõ ràng quá còn gì? Ân huệ đích thực duy nhất mà một người phụ nữ có thể nhận được từ một người khác là gì nào?”
“Hôn nhân?”
“Hê hê hê. Cô ngốc ạ. Thứ mà người khác có thể tước đoạt khỏi tay ngươi không phải là một ân huệ đích thực. Một ân huệ đích thực là thứ chỉ người đó mới có thể trao cho ngươi và ngay cả người đó cũng không thể lấy lại được.”
Kimi nhìn xuống màn sương vẫn còn dày đặc.
“Ân huệ đó chính là một đứa con.”
“Đúng vậy,” Reine des Garous mỉm cười nói. “Cựu Viện trưởng Anne đã cho phép mối quan hệ của ta với chồng ta. Và khi ta có con, ta đã được ban cho một ân huệ.”
Bà quay sang con gái, người vẫn đang lùi lại trong thế phòng thủ kiểu người thường.
“Vì vậy, Nate, con phải cảm ơn Anne vì sự ra đời của mình. Khi ta mang thai, bà ấy đã cho ta ở bên cạnh làm thị nữ và khuyến khích ta trò chuyện với bà ấy về rất nhiều điều.”
Bà nghe thấy một tiếng “ồ” đầy ấn tượng, nhưng nó không đến từ con gái bà.
Nó đến từ khối-xích-cuộn bên cạnh bà. Cậu đối mặt với bà với một nụ cười và nói bằng giọng điệu thấu hiểu.
“Vậy tình hình của bà bây giờ là để cảm ơn những niềm vui và hạnh phúc từ ngày xưa.”
“Testament. …Ta là Reine des Garous, nên ta có thể tự mình sống một cuộc đời hoang dã và thú vị. Tuy nhiên, có một vài người đã khiến ta khao khát họ và tận hưởng bản thân bằng một thứ khác ngoài sức mạnh. Đó là chồng ta, Anne, và…”
Hiện tại không cần phải nói thêm nữa, vì vậy bà gật đầu về phía khối-xích-cuộn.
“Đó là một khoảng thời gian vui vẻ và hạnh phúc, và đó là lý do tại sao…”
Bà gật đầu một lần nữa, hồi tưởng lại nhiều điều trong quá khứ, nhớ lại việc đã vượt qua những điều đó, và nói với con mồi của mình.
“Phải, kẻ phi nhân loại nổi loạn này sẽ dùng sức mạnh của mình để đền đáp lại tất cả những gì mình đã nhận được.”
Cho nên…
“Chúng ta là kẻ thù ở đây.”


0 Bình luận