Bắn nào
Bắn nào
Phân bổ điểm (Màn thể hiện)
Masazumi tỉnh giấc, thấy có một chiếc chăn đắp lên mặt mình.
Chăn của cô vẫn đang đắp trên người như bình thường. Còn chiếc chăn trên mặt là của Balfette đang ngủ gần đó. Chắc là do nóng quá nên cô nàng đã đạp chăn ra giữa chừng.
Rồi sau đó hẳn là thấy se lạnh nên đã định kéo chăn của Mukai, người ngủ bên cạnh, sang đắp. Nhưng Mukai cùng chiếc chăn của mình đã bị chị em nhà Aoi chiếm mất, thế là cuối cùng, Balfette chỉ còn lại chiếc gối bị chị em nhà Aoi đá văng sang.
Masazumi có hơi lo Balfette sẽ bị cảm, nhưng…
“A… kh-không, đừng trèo lên người ta mà, mọi người. Trễ… mất bữa ăn thừa mất…”
Mơ về chuyện dắt chó đi dạo có lẽ cũng là một dạng bệnh nghề nghiệp.
Tuy nhiên, không phải ai cũng đang ngủ.
“Uわ, kéo lên cao thế kia?”
Nghe thấy tiếng nói ở sát tường, Masazumi nhìn sang thì thấy Asama đang ngồi dậy, vội vàng kéo vạt áo ngủ xuống.
Cô ấy để ý thấy Masazumi đang nhìn mình.
“Ồ, cậu dậy rồi hả, Masazumi? Chúng ta sắp đến điểm mà ‘Musashi’-san dự đoán sẽ chạm trán với Azuchi rồi đó. Những người khác đã dậy thì chỉ có…”
“Mitotsudaira và tôi thôi chăng?” Naruze nói, vai tựa vào tường, chăn vắt trên đùi.
Cô chỉ cây bút về phía Mitotsudaira, người đang ngẩn ngơ nhìn vết cắn trên chiếc gối mình đang giơ lên. Mắt Naruze vẫn không rời khỏi khung ngắm Magie Figur đang cầm trước ngực.
“Chắc cũng có vài đứa con trai dậy rồi.”
Cô liếc sang Naito đang ngủ say vật vã bên cạnh rồi thở dài.
“Tôi sẽ ở đây viết bản thảo tiếp, mọi người cứ ra ngoài trước đi.”
“Ể? Ờ-ờ, được thôi, nhưng cậu không cần ngủ sao?”
“Lúc này đang tràn đầy cảm hứng, nên thức sẽ dễ hơn.”
“Ồ, tớ hiểu cảm giác đó.” Đôi khi Masazumi cũng đọc sách đến sáng. “Những lúc như vậy, tớ cảm thấy nếu cứ thức luôn rồi ngủ bù vào buổi chiều thì sẽ sảng khoái hơn. Mặc dù quản lý của Blue Thunder nói rằng chỉ có tuổi trẻ mới dám làm vậy.”
“Đúng đó, chắc là không tốt cho sức khỏe đâu, mà còn hại da với tóc nữa,” Asama nói.
“Chắc đó cũng là một lý do khác tại sao chỉ có tuổi trẻ mới dám làm vậy,” Mitotsudaira nói.
Có tiếng động từ phía cửa, Asama và Mitotsudaira nhìn sang thì thấy Sanyou vừa bước vào định gọi mọi người đã vội quay đi.
“Khoan đã, Sanyou-sensei!” Asama gọi lớn. “Thầy cũng vẫn còn một chút ‘dám làm vậy’ mà!”
“Tôi không nghĩ cậu đang giúp đâu,” Naruze nhận xét. “Mà cô ấy đến đây làm gì vậy?”
“Chắc là cô định đánh thức chúng ta, nên thấy vậy thì cũng chẳng còn gì để làm nữa,” Mitotsudaira đáp.
“Ra vậy.” Masazumi đứng dậy, vớ lấy bộ quần áo để sẵn bên gối. “Chúng ta mau lên boong tàu thôi. Asama, cậu ghi chép lại mọi thứ nhé. Mitotsudaira…”
“Tôi sẽ hộ giá Đức Vua. Tôi khá chắc là ngài ấy đã dậy rồi, chắc cũng sắp ra thôi.”
Lũ con trai thay đồ nhanh thật, Masazumi thầm nghĩ, nhưng cô cũng từng như vậy cho đến tận Mikawa.
…Chỉ trong vài tháng mà con người có thể thay đổi nhiều thật.
Cô mở bộ đồ lót ra rồi chợt nhận ra.
“Chắc là chúng ta không thể đánh thức Horizon được rồi, phải không?”
Trên tàu Azuchi, nhóm Hashiba có lẽ sẽ ra ngoài để xem Musashi đi lướt qua.
Ngay khi cô nhận ra điều này khá giống với lúc họ trở về từ Sviet Rus, hai cánh tay từ bên cạnh Horizon bật dậy. Chúng quấn những chiếc khăn tắm nhàu quanh cổ tay như những dải ruy băng rồi cong cổ tay lên hướng về phía Masazumi như thể đang nhìn cô.
“Hai ngươi cũng đi à?”
Chúng gật cổ tay rồi tiến lại gần.
“Mình bắt đầu quen với cảnh này rồi đấy.”
“Jud. Tôi có cảm giác đó là một điều không hay, nhưng nó cũng là một phần nét độc đáo của Musashi.”
Liệu có thể gọi đó là một phần cá tính của Musashi không?
Hai con tàu lướt qua nhau với tốc độ cao.
Chuyện xảy ra trên bầu trời phía trên Toyohashi ở miền nam Mikawa.
Lần trước khi đi qua vịnh lớn của Mikawa, Musashi đã bị ảnh hưởng nặng nề bởi nhiễu động ether, nên thay vì băng qua trung tâm vịnh, họ đi vòng về phía tây của cửa vịnh và men theo bờ biển của Bán đảo Atsumi vốn vẫn còn lại như một con đê. Họ cũng chọn một tuyến đường an toàn trên cao.
Trái lại, Azuchi chọn hải trình băng qua trung tâm vịnh, và độ cao của họ chỉ bằng một nửa của Musashi.
Khoảng cách giữa họ là 20km, nhưng cả hai con tàu đều dài khoảng 7km. Chúng phô diễn hình dáng của mình khi lướt qua nhau trên hành trình về phía đông hoặc phía tây.
Trên đài chỉ huy của Musashi, các automaton phát hiện ra điều bất thường trong đường bay của Azuchi.
“Chuyện này là sao? Over,” “Musashino” hỏi.
Hải trình của Azuchi băng qua Vịnh Mikawa gần như giống hệt hải trình mà Musashi đã đi trước đây, vậy mà Azuchi lại chẳng hề hấn gì.
Ánh sáng từ sự nhiễu loạn của long mạch thỉnh thoảng vẫn lóe lên từ Vịnh Mikawa như những tia sét. Nó uốn cong về phía bắc rồi biến mất, nhưng…
“Điều đó không hề ảnh hưởng gì đến con tàu của họ cả. Over.”
Khi Musashi đi qua đây, họ đã trải qua một sự dịch chuyển giống như động đất từ nhiễu loạn long mạch. “Cơn chấn động” đó đủ mạnh để làm giảm tốc độ của họ, và dù ký ức chung của tất cả các automaton vẫn còn, nhưng hiện tượng đó thực chất là gì thì vẫn chưa rõ.
Trước hết, việc toàn bộ Musashi rung chuyển cùng một lúc là điều không thể.
Đó là một khối trôi nổi khổng lồ. Hơn nữa, nó lại được chia thành 8 con tàu. Vậy mà mọi bộ phận từ mũi đến đuôi tàu đều bị rung lắc theo cùng một cách.
Đối với những người ở trên tàu, cảm giác đó giống như đi vào vùng nhiễu động không khí, nhưng các automaton lại có lý do để thấy nó kỳ lạ.
…Biên độ rung chấn ở trung tâm các con tàu và ở đây, trên đài chỉ huy, là hoàn toàn giống nhau.
Thông thường, rung chấn sẽ nhỏ nhất ở tâm chấn và lớn dần khi lan ra xa.
Musashi là một con tàu khổng lồ. Bất kỳ rung động nào cũng sẽ lớn nhất ở đuôi tàu hoặc đài chỉ huy. Các thuật pháp giảm chấn sẽ ngăn chặn rung động thực tế quá lớn, nhưng việc đo lường mức độ giảm chấn sẽ cho biết biên độ thực sự.
Phép tính đó đã cho ra cùng một kết quả ở mọi bộ phận của mọi con tàu.
Ngoài ra, một vài hiện tượng bí ẩn đã xảy ra bên trong và trên nóc tàu.
Hầu hết là những lần nhìn thấy các bóng người di chuyển, và nhiều người đã báo cáo rằng họ thấy những cái bóng lạ trong các hành lang và trên đường phố.
Một vài trong số những bóng người đó đã đi xuyên qua tường tàu. Asama đã suy đoán rằng thành phố Mikawa đã để lại một số thông tin tồn dư dưới dạng một khuôn mẫu và nó đã nhầm Musashi với Mikawa.
Một vài automaton cũng đã nhìn thấy những bóng người đó.
Tuy nhiên, báo cáo của Suzu lại rất đáng lo ngại. Cô bé nói rằng có ai đó đã đưa tay ra và nắm lấy tay cô để đỡ khi cô suýt ngã trên đài chỉ huy.
Tất nhiên, trường hợp của Suzu có thể được giải thích là do cô bé đưa tay về phía bóng người khi bắt đầu ngã và nhầm lẫn rằng nó đã nắm lấy tay mình.
Nhưng cũng có những báo cáo rải rác khác về việc có người nhận được sự giúp đỡ nhỏ từ một trong những bóng người đó hoặc được họ vẫy tay chào.
Liệu sự căng thẳng và áp lực của trận chiến đã khiến nhiều người nhìn nhầm khi những hiện tượng bí ẩn dựa trên thông tin tồn dư đó xuất hiện?
Không. “Musashino” kết luận rằng đó không chỉ đơn thuần là thông tin tồn dư.
Cô biết loài người kém chính xác hơn automaton, nhưng có quá nhiều báo cáo xảy ra cùng một lúc, và dữ liệu còn lại trên tàu cho thấy một điều gì đó vượt ngoài tầm hiểu biết của họ.
Mặt khác, cô không biết nó thực sự là gì.
Cơn chấn động đó hoàn toàn vô lý đối với các automaton, vì vậy…
“Không thể đưa ra bất kỳ kết luận nào. Over.”
Nhưng, cô nghĩ trong khi quan sát đường bay của Azuchi cách đó 20km.
…Tại sao họ có vẻ hoàn toàn không bị ảnh hưởng và tác động gì cả?
Asama đứng cùng những người khác ở mạn phải của Shinagawa, con tàu đang nghiêng lên để lấy độ cao.
Họ có thể nhìn thấy Azuchi được chiếu sáng trong ánh trăng.
Kích thước khổng lồ của nó khiến chuyển động có vẻ chậm chạp, nhưng đài chỉ huy của Musashino đã dự đoán rằng họ sẽ đến Kantou chỉ trong một tiếng rưỡi nữa.
Điều đó có nghĩa là họ có thể sẽ đến sớm hơn dự kiến ban đầu khoảng nửa giờ.
Hẳn là họ đang rất vội. Bởi vì nếu có thể can thiệp vào trận chiến, họ có thể duy trì Chiến dịch Keichou và bước vào kỳ nghỉ hè mà không mất đi chỗ đứng ở Kantou.
“Chỉ hy vọng là Satomi có thể kết thúc trận chiến sớm.”
Asama chỉ có thể đồng tình với Mitotsudaira về điều đó.
Toori quay lại, hai tay đặt trên lan can boong tàu.
“Chúng ta có thể bắn vào họ để ít nhất là quấy rối một chút không?”
“Đồ ngốc. Nếu chúng ta chủ động giao chiến với họ, họ có thể dùng nó để tuyên bố rằng Chiến dịch Keichou vẫn đang tiếp diễn. Ít nhất, chúng ta cần tránh cho họ cơ hội để viện cớ.”
“Vậy nếu họ tấn công chúng ta thì sao? Chúng ta đã bị bắn tơi tả từ khoảng cách này khi hạ cánh bằng con tàu vận tải đó ở Kantou mà.”
“Toori-dono, đó là khi họ đối mặt trực diện với chúng ta và gần như đứng yên,” Tenzou giải thích. “Hoàn toàn khác với điều kiện lướt qua nhau ở tốc độ cao.”
“Ngoài ra,” Masazumi nói thêm. “Nếu họ tấn công chúng ta, họ phải lo lắng về việc chúng ta sẽ dùng đó làm một tái hiện lịch sử khác ngoài Chiến dịch Keichou. Từ vị trí này, chúng ta có thể gọi nó là Cuộc vượt ải Iga hoặc Trận Komaki Nagakute.”
“Jud. Trong trường hợp sau, Takigawa-dono đã thực hiện một phần với Cuộc vây hãm thành Kanie rồi, nên chúng ta sẽ càng dễ dàng áp dụng cách diễn giải đó hơn.”
Asama chỉ có kiến thức chiến tranh ở mức độ giáo dục tiêu chuẩn, nên cô chỉ có thể gật đầu và nói “Ra vậy”.
Nhưng Toori đột nhiên nhìn đi nơi khác.
“Hm, vậy là hơi xa quá nhỉ?”
Anh ta đang nhìn xuống boong tàu, nơi đôi tay của Horizon đang mang một cây cung lớn. Đó là Maska Orge của hệ thống Logismoi Oplo.
Đôi tay với những dải ruy băng khăn tắm nhìn chằm chằm ra xa khi nghe Toori nói.
“…”
Và chúng buông thõng tay xuống một cách thất vọng.
“Gì vậy, ngươi muốn bắn chúng đến thế cơ à?”
“Hashiba đã đỡ được nó trên đường về từ Sviet Rus, nên ngươi muốn có cơ hội thứ hai, đúng không?”
Đôi tay gật đầu trước câu hỏi của Mitotsudaira.
…Hử? Mình bắt đầu hiểu được cách biểu cảm của đôi tay này rồi sao?
Điều đó có vẻ cực kỳ ngượng ngùng, nhưng cô quyết định chấp nhận nó vì có lẽ sẽ giúp mọi việc sau này suôn sẻ hơn.
Tuy nhiên, có một điều khác đã thu hút sự chú ý của cô.
“Asama, cậu đang xem gì vậy?” Mitotsudaira hỏi.
“Dữ liệu quan sát Azuchi mà ‘Musashino’ đang gửi cho tớ.” Cô cười khổ vì dữ liệu đó chẳng có nghĩa lý gì cả. “Có điều gì đó kỳ lạ về Azuchi. À không, không hẳn là nó. Sự kỳ lạ nằm ở long mạch của vịnh Mikawa.”
…Thật sự rất lạ.
Thông tin có trong tay có vẻ kỳ quặc với Asama cũng như với “Musashino”.
Khi họ băng qua Vịnh Mikawa trước đây, Musashi đã trải qua một hiện tượng bí ẩn mà ngay cả các automaton cũng không thể hiểu nổi.
Cô đang đo lường tình trạng long mạch xung quanh Vịnh Mikawa, nhưng nó gần như không khác gì so với lúc đó.
Để chắc chắn hơn, cô đã liên lạc với IZUMO và yêu cầu họ chuyển dữ liệu đo lường long mạch từ tất cả các đền thờ trên khắp Viễn Đông, nhưng vẫn không có nhiều khác biệt so với lần trước.
…Ồ, vẫn có thể thấy được ảnh hưởng từ hành động của mẹ Mito ở Kantou.
Nhưng điều đó ít có ảnh hưởng đến tận Mikawa. Vì Đền Asama nằm trên Musashi, nên dữ liệu của nó được cập nhật theo thời gian thực để khớp với hải trình của Musashi.
Mitotsudaira nhìn vào dữ liệu từ bên cạnh và nhận ra tên của các đền thờ trong khu vực xung quanh.
“Cậu có thể dùng nó để xác định lộ trình của Azuchi không?”
“Ồ, Musashi được tính là quốc gia Musashi, nên Liên Minh Giao Ước đã yêu cầu dữ liệu của chúng ta phải có thể truy cập được tại IZUMO. Nhưng Azuchi gửi dữ liệu của họ đến P.A. Oda, nơi nó được kiểm tra cẩn thận trước khi gửi đi. Cũng có một vài quốc gia khác sẽ tạm thời ngừng chia sẻ dữ liệu của họ khi tình hình long mạch trở nên đủ tệ.”
Tuy nhiên…
“Thuật pháp ẩn thân của Musashi là của Thần đạo, nên nó đặt chúng ta dưới sự bảo hộ của đền thờ và vị thần đã cung cấp thuật pháp, điều đó có nghĩa là dữ liệu của chúng ta không cần phải được gửi từ đền thờ khi ở trong chế độ ẩn thân. Hơn nữa, nhiễu động sẽ rất tệ nên việc gửi đi cũng chẳng có ích lợi gì.”
“Ồ, có phải đó là lý do mà thần giao cách cảm bị ngắt và chúng ta không thể phát hiện bất cứ thứ gì bên ngoài không?”
“Đúng vậy. Nói một cách đơn giản…”
Asama nhận ra điều gì đó khi cô giơ ngón trỏ phải lên và bắt đầu nói.
…Mình đang biến cái này thành một buổi nói chuyện của một đứa mọt Thần đạo rồi!
Cô quyết định quay lại chủ đề chính.
“Ừm, dù sao thì. Tóm lại, tình hình long mạch ở Vịnh Mikawa không khác nhiều so với khi chúng ta trên đường đến Kantou. Và mọi người có nhớ chuyện gì đã xảy ra lúc đó không? Con tàu đã rung chuyển khi chúng ta băng qua vịnh.”
Mọi người trao đổi ánh mắt, nhìn lên trời, và cuối cùng gật đầu.
“Ồ, phải ha. Có chuyện đó. Rồi sao nữa?”
“Đó chính là vấn đề. Chúng tôi không biết. Tôi đã nghĩ đó là một dạng thông tin tồn dư từ Mikawa, nhưng tôi chưa bao giờ chắc chắn về điều đó. Nhưng…”
Tenzou tiếp lời cô.
“Azuchi không hề trải qua sự kỳ lạ như chúng ta đã từng, phải không?”
Tenzou nghe Asama xác nhận điều anh nói.
…Đúng là bất thường thật.
Các hiện tượng bí ẩn thường yêu cầu một “địa điểm”, “con người” hoặc “thời gian” cụ thể để kích hoạt.
“Hiện tại cũng vào khoảng thời gian trong ngày giống như lần chúng ta đi qua trước đây, phải không?” anh hỏi.
“Nhưng sự mất mát của Mikawa đã xảy ra sớm hơn nhiều so với bây giờ,” Mitotsudaira chỉ ra. “Nếu đó là một dư ảnh của khoảnh khắc đó, nó chỉ nên xuất hiện vào đúng thời điểm đó trong ngày.”
“Đúng vậy. Và nếu điều kiện là con người, nó chỉ nên xảy ra xung quanh người đó, nên sẽ rất kỳ lạ nếu nó xảy ra trên toàn bộ con tàu. Vậy chỉ còn lại địa điểm.” Asama nhìn ra Vịnh Mikawa và nghiêng đầu. “Nhưng nếu địa điểm là Mikawa, Azuchi cũng nên bị ảnh hưởng bởi cùng một hiện tượng bí ẩn như chúng ta vì nó là một con tàu có kích thước tương đương. Vậy mà điều đó lại không xảy ra.”
“Liệu có phải những hiện tượng bí ẩn đó đang nghỉ phép không?” Toori hỏi.
Tôi không chắc lắm về điều đó.
“Chúng có ngày nghỉ sao?” Tenzou hỏi.
“Ồ, chúng có thể có những ngày may mắn,” Asama nói. “Nhưng hầu hết các hiện tượng bí ẩn đều xuất phát từ long mạch, nên, ừm, nếu long mạch ổn định, nó sẽ không khác nhiều so với một thác nước chảy liên tục.”
“Yayyy! Câu hỏi ngớ ngẩn gì vậy, Tenzou!? Anh bị ngốc à!?”
“Tên nhóc này…” Anh âm thầm rên rỉ, nhưng cậu ta lúc nào cũng vậy. Và có lẽ Asama đang cố giúp anh.
“À, nhưng khi một vị thần địa phương hoạt động tích cực hơn do ngày lành hay gì đó, nó có thể gây ra tác dụng phụ là tạo ra một ‘hiện tượng bí ẩn tốt lành’. Nhưng vì Mikawa đã nổ tung, đền thờ địa phương đã được chuyển đến Musashi rồi.”
“Th-thấy chưa, Toori-dono!? Tôi không sai chút nào!”
“Hảảảả? Nhóc con quên là anh đây mới là người nói trước à? Nhóc con có cần nhắc lại không?”
Cánh tay phải lôi Lype Katathlipse ra từ đâu không rõ và đâm vào mông tên ngốc.
Hắn ta há hốc và ngã sấp mặt xuống sàn, mông chổng lên trời.
“Đ-Đức Vua!” người hiệp sĩ kêu lên. “Ngài đáng bị như vậy, nhưng ngài có sao không!?”
“Hừm, vậy có nghĩa là đôi tay có thể sử dụng không gian lưu trữ của Horizon.”
Asama bắt đầu kiểm tra một số cài đặt trên một bảng hiệu. Có lẽ cô đang kiểm tra tình trạng của Horizon.
“Vậy Horizon-dono thế nào rồi?”
“À, cô ấy vẫn đang ngủ với đôi mắt mở để khởi tạo Logismoi Oplo. Việc mở mắt có lẽ chỉ để cho vui thôi. Nhưng vì đôi tay của cô ấy có thể di chuyển và nằm dưới sự quản lý của cô ấy, nên chúng có rất nhiều tự do và thậm chí có quyền sử dụng Logismoi Oplo.”
“Thật sự tôi không muốn các quốc gia khác biết điều đó.”
Tenzou hiểu tại sao Masazumi lại cảm thấy như vậy. Đôi tay hiện đang nghiêng cổ tay của chúng.
“Điều này có nghĩa là chúng có thể lẻn vào qua gác mái và bắn một phát Logismoi Oplo vào anh, phải không?”
“Sĩ quan Đặc vụ số 1? Quy mô hành động và mục tiêu trong ví dụ đó khác nhau một cách kinh khủng đấy.”
“Vậy chúng có thể bắn Logismoi Oplo giống như cách chúng rình rập khi tôi định nhìn trộm sao?” Toori hỏi.
“Trong phạm vi Musashi thì không sao, nhưng chúng ta thực sự cần đảm bảo rằng những cánh tay đó phải có người giám hộ đi cùng hoặc bị xích khi ở bên ngoài.”
Không thể tưởng tượng được là trong suốt lịch sử nhân loại lại có người phải lo lắng về chuyện này, Tenzou nhận ra.
Trong khi đó, Asama vẫn đang xem bảng hiệu của mình.
Cô rên rỉ và nghiêng đầu, nên Tenzou hỏi cô một câu trong khi nhìn Azuchi ở phía xa.
“Về hiện tượng bí ẩn trên bầu trời Vịnh Mikawa. Liệu có thể là nó đang xảy ra nhưng Azuchi đang hóa giải nó bằng một thuật pháp giảm chấn không?”
“Hmm. Điều đó có nghĩa là hệ thống phòng thủ hiện tượng bí ẩn của chúng ta thua kém họ, nên tôi thực sự không muốn chấp nhận câu trả lời đó.”
“Vậy thì,” Mitotsudaira nói trong khi quay về phía Azuchi. “Chỉ tò mò thôi, Azuchi có loại phòng thủ hiện tượng bí ẩn nào?”
“Đền Tsurugi của họ thờ kiếm, nên họ sử dụng các thuật pháp chém mạnh mẽ đúng như mong đợi. Nhưng các thuật pháp của họ thiên về tấn công và dùng để chống lại các cá nhân, nên tôi nghĩ rằng khả năng phòng thủ của Azuchi chống lại các kết giới và trường lực sẽ khá yếu.”
“Thật kỳ lạ,” Tenzou nói.
“Phải không?” Toori khoanh tay. “Chẳng lẽ long mạch chỉ ghét Musashi thôi hay sao?”
“ ‘M-Musashi’-sama! Chúng tôi đã sắp xếp tất cả dữ liệu về hiện tượng bí ẩn ở đây trên đài chỉ huy rồi, tại sao ngài lại gửi thần thư cho Phó Vương Horizon chứ!? Tôi đã xác định rằng việc mách lẻo không phải là hành động của người lớn! Over.”
“Bình tĩnh đi, ‘Musashino’. Tôi vừa tinh chỉnh hệ thống dữ liệu của mình hôm trước, nên về mặt lý thuyết tôi mới 0 tuổi và do đó không phải là người lớn. Over.”
“Ai đó! Ai đó gọi Sakai-sama đi! Over.”
Masazumi thở dài khi thấy đuôi tàu của Azuchi hiện ra khi nó ngày càng xa dần.
“Lần này không có thần thư hay tấn công nào nhỉ?”
“Liệu có khả năng đàm phán ở đây không?” Mitotsudaira hỏi.
“Nếu chúng ta có trao đổi lời nào, công việc của tôi sẽ là sử dụng nó để đạt được điều gì đó cho cả Chiến dịch Keichou hoặc Trận Nördlingen.”
Nhưng ngay lúc này, cả hai bên đều đang vội vã đến chiến trường của mình.
Họ không trao đổi bất kỳ lời nào.
Bắt đầu một trận chiến ở đây có thể dễ dàng gây bất lợi cho cả hai bên và đàm phán cũng tương tự.
…Đàm phán sẽ rất nguy hiểm.
Đàm phán là một nỗ lực để cân bằng lợi ích giữa hai bên. Đôi khi một quốc gia có thể dùng sức mạnh của mình để ép buộc một điều gì đó, nhưng nhìn chung, bất kỳ lợi ích nào cũng đòi hỏi phải cho đối phương một thứ có giá trị tương đương.
“Họ thực sự không có gì để nói về việc chúng ta tham gia Trận Nördlingen sao?” Tenzou hỏi.
“Chúng ta đã làm điều đó trước mặt Hashiba rồi và chúng ta đang thực hiện một yêu cầu từ Hexagone Française.” Masazumi nhún vai. “Ngoài ra, chúng ta có Nagaoka đi cùng với tư cách là Inadome Sukenao. Asama, nói về Nagaoka…”
“Vâng, tôi đã lo xong việc xem xét nhập cư và quy trình tị nạn rồi, nên không sao cả.”
Asama giơ lên một bảng hiệu liên quan đến việc đăng ký tại đền thờ.
Có những hướng dẫn được viết trong một số ô, nhưng đó có lẽ là các tùy chọn tiêu chuẩn. Masazumi cũng đã trải qua quy trình đó với cô, chỉ là không có phần tị nạn. Nhưng bây giờ…
“Inadome đã có mặt khi dinh thự Nagaoka bị tấn công. Chúng ta có thể tuyên bố rằng chúng ta đang hỗ trợ trong việc tái hiện lịch sử đó, nên…”
Masazumi bỏ lửng câu nói.
Tên ngốc đang nói chuyện với đôi tay ở mép boong tàu.
“Hmm, thật tiếc là ngươi không được bắn phát đó, phải không? Này, không cần trúng đâu, sao không thử một phát đi? Ta cá là ngươi sẽ cảm thấy khá hơn sau đó.”
Trước khi cô kịp phản đối, đôi tay đã bắn Maska Orge vào bầu trời đêm.
Một sự náo động nổ ra bên trên và bên dưới boong tàu Azuchi khi nó bay về phía Kantou.
“Azuchi”, tổng thuyền trưởng, nói theo phong cách nhanh gọn của một automaton.
“Chú ý tất cả mọi người trong và ngoài tàu. Musashi đã bắn một phát được cho là cảnh cáo. Nó được xác định là Logismoi Oplo mang tên Maska Orge. Nó sẽ không có tác động gì đến con tàu ở mức năng lượng hiện tại, nhưng có thể sẽ có thêm các cuộc tấn công khác. Và…”
Và…
“Maska Orge tấn công bằng những cơn cắn rứt lương tâm và các người có thể cảm thấy như mình bị ảnh hưởng, nhưng dựa trên khoảng cách, tôi đã xác định rằng đó chỉ là do các người tưởng tượng thôi. Xin hãy ghi nhớ điều đó. Shaja.”
“Nwohhhhhh! Tôi đã bị phân tâm bởi cái nhìn thoáng qua giữa hai chân của cô gái ngồi đối diện bàn! Tôi đã âm thầm xin lỗi suốt, nhưng cuối cùng vẫn dùng mắt thường để zoom vào!”
“Khi tôi thấy hai cậu trai trò chuyện bên cửa sổ, tôi không thể không tưởng tượng cuộc trò chuyện của họ là gì! Tôi đã âm thầm xin lỗi suốt, nhưng cuối cùng vẫn để họ hẹn hò với nhau tối nay!”
“Tôi đã chắc chắn rằng mình đã âm thầm xin lỗi bố mẹ sau khi trượt kỳ thi cuối kỳ!”
“Cậu nên xin lỗi thành tiếng vì chuyện đó đi!!”
Trong khi đó, Fukushima bước ra boong sau của con tàu số 2 mạn phải, nơi họ có thể nhìn thấy Musashi.
Đã có người đứng ở mép boong.
“Takenaka-sama và Hashiba-sama!”
Việc thấy hai người họ đi cùng nhau thật đáng ngạc nhiên.
Một cơn run rẩy lớn chạy qua người Hashiba khi cô gọi tên bà.
Fukushima tò mò cho đến khi cô nhận ra Hashiba đang dùng cả hai tay để ăn. Và…
“Ồ, người đang ăn hamburger.”
“À, v-vâng. Tôi đã đến Kyoto, nhớ không? Họ nhận được một số sản phẩm trực tiếp từ Hamburg, nên tôi hơi, ừm, tò mò.”
“Thỉnh thoảng tôi cũng ăn một cái sau khi tập luyện, nhưng có vấn đề gì với của người sao, Hashiba-sama?”
“Chà, cô ấy hơi quá tay với phần topping và dưa chua gần như là quá sức với cô ấy,” Takenaka giải thích.
Hashiba vội vã xua tay.
“T-tôi ăn rồi! Thật sự ăn rồi! Lần sau tôi sẽ xin không dưa chua!”
“Vâng, đôi khi cũng khó mà biết trong đó có gì. Nhưng dù sao thì,” Fukushima nói khi cô quay về hướng họ đang nhìn.
Musashi đã lộ ra đuôi tàu và bay đi ở một độ cao lớn hơn nhiều.
Lúc ở Sviet Rus, Azuchi đã ở trên cao hơn, nhưng…
“Họ có đến Nördlingen kịp không?”
“Có vẻ như họ sẽ đến trong khoảng ba mươi phút nữa giống chúng ta.”
Takenaka hiển thị lộ trình dự kiến của Musashi trên một bản đồ Viễn Đông.
Lộ trình đó cố tình tránh điểm cực nam của vịnh Mikawa này.
…Bay vòng xa như vậy sẽ không mất thời gian sao?
Fukushima bối rối, nhưng…
“Musashi sẽ tăng tốc sau khi băng qua Vịnh Mikawa,” Takenaka giải thích. “Sau đó, nó sẽ vào Bán đảo Kii, nhưng dãy núi của bán đảo tạo thành một đường chéo từ nam sang tây. Nên nếu họ lượn quanh góc phải của dãy núi ở tốc độ cao…”
“Độ cao lớn sẽ cho phép họ ‘hạ cánh’ một mạch đến Nördlingen?”
“Đúng vậy. Việc tốc độ của họ không giảm ngay cả khi bay theo quán tính cũng là một lợi thế. Chắc chắn đây là dựa trên kiến thức họ thu được trên đường đến Kantou và kinh nghiệm hàng không nói chung của họ. Tôi khá chắc là Azuchi cũng có thể làm được, nhưng…”
Azuchi: “Testament. Kinh nghiệm của tôi với tư cách là một con tàu là đủ, nhưng việc áp dụng kinh nghiệm đó của tôi chưa đủ khả năng để hỗ trợ một lộ trình và kiểu bay ngẫu hứng. Shaja.”
“Azuchi” đang nói rằng bà có kinh nghiệm cơ bản, nhưng bà chưa tích lũy đủ kinh nghiệm bổ sung để áp dụng kiến thức đó.
Các ứng dụng thay thế vốn không được cho là cần thiết. Đặc biệt là đối với một cỗ máy.
“Kinh nghiệm 30 năm của Musashi có ý nghĩa rất lớn, phải không?” Fukushima hỏi.
“Testament, testament. Đúng vậy,” Takenaka đồng ý. “Tôi cá là họ sẽ thực hiện một số pha bay lượn khá điên rồ, nên có lẽ họ sẽ xâm phạm một phần không phận của bán đảo. Nhưng họ sẽ dùng lý do là cần thiết để đến kịp cho việc tái hiện lịch sử. Vì họ đã đón Nagaoka Tadaoki-kun.”
“Ồ, cậu bé trong báo cáo của Kani-dono.”
Cậu ta dường như là đàn em của Kani. Liệu cô có thể hỏi Kani thêm chi tiết khi cô ấy đến Kantou không?
Cô chỉ mới gặp Kani vài ngày trước, nhưng có vẻ như cô gái đó đã có rất nhiều kinh nghiệm kể từ đó. Cô ấy có lẽ sẽ là một đối thủ tập luyện dư sức.
…Thêm cả Kiyo-dono nữa, chúng ta có thể sắp xếp một lịch xoay vòng.
Cô ngừng suy nghĩ ở đó vì cảm thấy một sự nóng ran trong tim.
Gần đây chúng ta chỉ tập luyện với hai người, nhưng có lẽ tôi nên mở rộng mối quan hệ hơn.
Với hoàn cảnh đặc biệt của họ và việc họ báo cáo trực tiếp cho Hashiba, Thập Thương có xu hướng khép kín.
Họ có rất nhiều buổi tập luyện, nhưng họ không tương tác nhiều với những người khác.
Với tư cách là một chỉ huy, cô đã đúng khi xem xét việc bao gồm người mới này, nhưng…
“––––––”
Cô cảm thấy một sự sốt ruột kỳ lạ mà cô không hiểu.
…Cảm giác này là gì?
Cô không chắc chắn làm thế nào để diễn tả nó, nhưng nó có cảm giác như việc thêm người khác vào sẽ là “một sự đáng tiếc”.
Kiyomasa thuộc lòng phong cách chiến đấu của cô và ở một đẳng cấp mà cô ấy có thể đẩy Fukushima đến giới hạn nếu Fukushima để lộ bất kỳ sơ hở nào. Điều đó đã quá rõ ràng từ buổi tập của họ đêm qua. Kiyomasa trông có vẻ tập trung vào phòng thủ, nhưng đôi song liềm của cô ấy cho phép cô ấy tấn công với tần suất gấp đôi. Cô ấy cũng có khả năng cơ động tuyệt vời, nên có lẽ tổng sức mạnh và sự ổn định của cô ấy lớn hơn Fukushima.
Fukushima có sức tấn công và sức đột kích lớn hơn, nên Kiyomasa chỉ đơn giản là để cô phụ trách khi những điều đó quan trọng.
Trong trường hợp đó, Fukushima nghĩ.
…Tập luyện với Kiyo-dono mang lại kết quả tốt nhất cho mình.
Cô nghi ngờ có một đối tác nào tốt hơn cho cô ở ngoài kia.
Tất nhiên, sẽ tốt hơn cho Kani nếu đấu tập với những đối thủ mạnh hơn thay vì thực hiện các bài tập tiêu chuẩn. Cô bé có rất nhiều tiềm năng phát triển ở giai đoạn này.
Khi xem xét lực lượng chiến đấu của họ nói chung, việc huấn luyện Kani, người có nhiều tiềm năng phát triển hơn là huấn luyện chính Fukushima, người có ít tiềm năng phát triển hơn và biết cách nghĩ ra các chiến thuật mới, sẽ tốt hơn. Cô hiểu rằng điều đó sẽ giúp chiến thắng chung dễ dàng hơn.
Mặt khác, cô tất nhiên cũng có lý do để tự tập luyện.
Chiến binh có sức tấn công và sức đột kích lớn nhất phải giành được chiến thắng vào những thời điểm mà chỉ họ mới có thể làm được.
Cô cần phải mạnh nhất có thể.
Một thất bại duy nhất từ cô có thể có nghĩa là thua cả trận chiến.
Vì vậy, không ai sẽ phản đối nếu cô tập trung vào việc tự rèn luyện.
Điều đó có nghĩa là có lý do chính đáng để tập luyện với Kiyomasa, nhưng nói một cách khác…
“–––––”
Cô nuốt những lời suýt nữa đã nói ra.
“Hm?” Takenaka quay về phía cô. “Có chuyện gì sao, Fukushima-san?”
“À, không. Tôi chỉ đang nghĩ về việc tập luyện thôi.”
Đó không phải là một lời nói dối, nhưng nhịp tim của cô đã tăng lên vì suýt nữa cô đã để lộ những suy nghĩ bên trong của mình.
Không thể tin được, cô nghĩ trong khi Takenaka cười khổ trước mặt cô.
“Ừ, chúng ta sẽ có thời gian cho đủ loại hình tập luyện khi kỳ nghỉ hè bắt đầu. Nhưng bây giờ xin hãy cố gắng tập trung vào Kantou.”
“Đ-đúng vậy.”
“Testament. Nếu chúng ta có thể can thiệp vào Chiến dịch Keichou, chúng ta có thể sắp xếp một thỏa thuận ngừng bắn và cứ để như vậy cho đến khi Sự biến Hounouji hoàn tất. Chúng ta cần phải tập luyện trong kỳ nghỉ hè cho những gì sắp tới, nên sẽ rất tuyệt nếu chúng ta có thể sử dụng Kantou. Tôi rất muốn chơi đùa trong những tàn tích công viên giải trí đang được khôi phục tại Vịnh Edo, tham dự một số sự kiện, chơi ở Thái Bình Dương, chịu một số sát thương thật cao, và nôn mửa.”
“Takenaka-sama, tôi cảm thấy người cũng đang mơ mộng về kỳ nghỉ hè rất nhiều.”
“Đừng lo về chuyện đó.” Takenaka xua tay. “Cô cũng muốn có chút thời gian nghỉ để đi đâu đó với Kiyomasa-san, đúng không?”
Fukushima há hốc mồm khi ngay lập tức tưởng tượng ra một loạt những điều.
…A.
Tệ rồi, cô nghĩ. Mình cần phải gạt bỏ những tưởng tượng ích kỷ này.
Ví dụ, Kiyomasa và mình có thể mặc thường phục và dắt chó đi dạo dọc theo Đê Shingen. → Cả hai chúng mình đều không có chó.
Ví dụ, Kiyomasa và mình có thể vui vẻ đi vòng quanh Harajuku mua đồ ăn vặt. → Sẽ đụng mặt Kani-dono và những người khác.
Ví dụ, Kiyomasa và mình có thể mặc đồ bơi và vui chơi trong hồ bơi của công viên giải trí. → Đồ bơi đã mặc rồi.
Cô kết luận rằng họ phải đi vòng quanh mua đồ ăn vặt và mua đồ bơi để mặc khi đến thăm một công viên giải trí dọc theo một con đê, vì vậy cô đã tìm kiếm trên thần mạng. Cô phát hiện ra một công viên giải trí dựa trên việc thờ cúng mặt trời sâu trong những ngọn núi của Edo nằm dọc theo một con sông, vì vậy cô đã thêm nó vào danh sách “Tìm hiểu cùng Kiyo-dono” của mình.
…Khoan, không!
Thực ra, cô đang phản đối điều gì và tại sao sự phản đối của cô lại quan trọng?
Dành thời gian với Kiyomasa không phải là một điều xấu, phải không?
Vai cô chùng xuống trong một tiếng thở dài và Takenaka cười khổ trước mặt cô.
“Thôi nào, thôi nào. Cô cần phải nghỉ ngơi một chút. Giờ thì, cô có thể sẽ gặp khó khăn khi đến thăm Mito sau khi đã tấn công họ trước đây, nhưng cô và Kiyomasa-san có thể ra biển hoặc đến công viên giải trí đang được khai quật ở ngoại ô Edo. Cô biết đấy, cái nơi mà tên của nó gợi ý rằng nó được điều hành hoàn toàn bởi những phụ nữ trung niên.”
“N-nhưng, tôi, ờ, có thể sẽ không, cô biết đấy, làm gì với Kiyo-dono.”
“Ể? Không à?” Takenaka hỏi.
Hashiba gật đầu.
“Nori-chan có Kani-san và các đàn em khác để chăm sóc.”
Đúng vậy, Fukushima nghĩ trong khi cô quan sát Hashiba nắm chặt tay và tiếp tục nói chuyện với Takenaka.
“Nori-chan có rất nhiều việc phải làm. Đây là thời gian quan trọng để huấn luyện các đàn em của mình, nhưng, ừm, xin đừng gắng sức quá.”
“Ể? À, vâng, người nói đúng.”
“Vậy thì tôi sẽ thông báo cho Kiyomasa-san về lịch trình của cô liên quan đến tất cả những việc đó.”
…Ể?
Cô bị sốc khi có người khác quyết định thay mình, nhưng rồi cô nhận ra đây là cấp trên của mình. Việc Hashiba quyết định kế hoạch của cô hợp lý hơn nhiều so với việc cô tự quyết định chúng.
Nhưng mặt khác…
…Bây giờ mình không biết khi nào có thể dành thời gian với Kiyo-dono trong kỳ nghỉ hè nữa.
Musashi tăng tốc trong khi bay về phía tây.
“Ồ, có vẻ như màn trình diễn đã kết thúc,” Takenaka nói. “Được rồi, ngoài kế hoạch của chúng ta ở Kantou, tôi sẽ lập một lịch trình nghỉ hè cho mọi người.”
“Testament,” Fukushima yếu ớt trả lời.
…Hy vọng mùa hè của mình sẽ ổn.
“Thôi nào, thôi nào. Cứ thế này là kỳ nghỉ hè bắt đầu đấy! Các ngươi chắc chắn muốn thế không!?”
Đáy đêm bùng cháy trong khi giọng của Konishi vang lên trời.
Hai vị thần chiến tranh chiến đấu trong một khu rừng đang cháy ở phía nam trung tâm của Bán đảo Bousou.
Công Lý và Hiếu Thảo đuổi theo nhau và đổi vai trò tấn công và phòng thủ khi họ chiến đấu.
Mỗi khi một trong hai người tấn công, một làn sóng tia lửa lại bùng lên và cơn gió tạo ra một thung lũng nhiệt, nhưng một khoảnh khắc sau, ngọn lửa sẽ phồng lên do hấp thụ gió và lan rộng hơn nữa trên khu vực rừng.
Sức nóng đó khiến không ai khác có thể tiếp cận.
Cảnh tượng này không chỉ nhìn thấy được từ trong rừng. Nó cũng có thể được nhìn thấy từ thị trấn cảng phía nam, nơi đóng vai trò là căn cứ của Satomi.
Mọi người bên trong căn cứ đó có thể nhìn thấy chiến trường rực lửa qua ánh sáng của kết giới phòng thủ.
Họ không phải tất cả đều cùng một phe. Một số là lực lượng Hashiba và một số khác là lực lượng Satomi trước đây.
Đối với lực lượng Satomi, trận chiến này là giữa một đại diện của kẻ chiếm đóng Hashiba và một đại diện của lực lượng Satomi địa phương của họ.
Lực lượng Satomi đã rút về trung tâm của căn cứ.
Tất cả họ đang theo dõi diễn biến của trận chiến.
Sau khi sơ tán các công dân và học sinh vào bên trong kết giới phòng thủ và nơi trú ẩn được thiết lập tại quảng trường trung tâm, Người đứng đầu Hội đồng Đại diện Satomi đã nói chuyện với đại diện của Hashiba.
“Cảm ơn rất nhiều vì đã thiết lập kết giới và nơi trú ẩn.” Đại diện của Satomi cúi đầu. “Nhưng ông có chắc không?”
“Đừng ngốc thế. Chúng tôi chỉ không muốn bị tấn công từ phía sau. Đừng bắt đầu cảm thấy mang ơn chúng tôi. Ngoài ra, hãy ở trong nơi trú ẩn. Có một trận hải chiến trên đầu và ai biết được khi nào một phát đạn lạc sẽ rơi xuống đây. Khu vực này nên an toàn, nhưng áo giáp và các bộ phận sẽ vương vãi khắp nơi nếu chúng tôi bị trúng đạn.” Ông ta cười và vỗ vào vai đại diện của Satomi. “Tôi đã ở đây từ đầu, nên tôi đã học được rằng một chế độ ăn nhiều cá khá là tuyệt. Việc quen với sashimi đã thực sự thay đổi lối sống của tôi.”
“Và ông đã dạy chúng tôi rất nhiều về cách sử dụng gia vị. Tôi chưa bao giờ biết tiêu lại quan trọng đến vậy. Nếu không có kiến thức của ông về teppanyaki, chúng tôi đã không thể chuẩn bị nhiều thức ăn đến thế bằng các tấm giáp.”
“Này, các ông chỉ bị mắc kẹt trong tình huống đó vì chúng tôi thôi, nên cứ thoải mái giữ mối hận thù đi.”
“Ồ, chúng tôi sẽ làm vậy,” đại diện của Satomi nói với giọng trầm. “Chúng tôi đã mất rất nhiều và thế hệ hiện tại sẽ giữ mối hận thù đó rất lâu.”
Nhưng…
“Các ông sẽ ra đi và cuối cùng cũng sẽ bị tiêu diệt.”
“Này, này. Ở điểm đó thì ông cũng chẳng khác gì đâu.”
“Vâng, Satomi cũng sẽ biến mất. Và ngay cả khi chúng tôi không biến mất, hình thức của mối hận thù này cũng sẽ thay đổi cùng với thế hệ. Tôi không thể nói cho ông biết điều gì sẽ xảy ra sau đó, nhưng khi nói đến thế hệ này…” Ông ta vỗ vào vai đại diện của Hashiba. “Nếu các ông không còn nơi nào để đi sau khi bị tiêu diệt, thì hãy đến đây. Chúng ta sẽ cùng cười một trận ra trò, nhưng sau đó chúng ta có thể chia sẻ nỗi buồn như những người đồng cảnh ngộ. Hơn nữa, các ông đã cho chúng tôi thấy kỹ thuật xây dựng dân dụng của Hashiba cao cấp đến mức nào. Musashi sẽ không bao giờ làm được những điều này vì họ dành quá nhiều thời gian lơ lửng trên trời,” ông ta nói. “Sau khi chúng ta đã mất đi niềm tự hào và địa vị của mình, thì tôi chắc chắn chúng ta có thể có một khởi đầu mới. Và…”
Ông nhìn khắp bầu trời và mặt đất.
Các hạm đội đang trao đổi hỏa lực trong đêm trên cao và các vị thần chiến tranh đang đụng độ trong khu rừng cháy rực của đêm bên dưới. Sau khi xem và nghe tất cả những điều đó, ông tiếp tục.
“Sự hủy diệt của các ông liệu có thể thú vị hơn thế này không?”
“Ồ, ông cứ tin là vậy đi. Đã bao giờ nghe nói về Ngày Tận Thế chưa?”
“Ý tôi là, có, nhưng…”
“Vậy thì ông nên biết.” Đại diện của Hashiba chỉ lên bầu trời trên cao và mặt đất bên dưới. “Nếu mất cảnh giác, cả thế giới sẽ bị hủy diệt trước khi ông kịp nhận ra đấy.”
Đại diện của Satomi há hốc mồm trong ánh sáng của những ngọn lửa bùng cháy.
Khi ánh pháo sáng rực bầu trời đêm, rọi lên khuôn mặt im lìm của người đại diện Hashiba, y mới cất lời.
“Nghe này.” Dưới ánh hoả ngục nơi xa xăm, y nói tiếp. “Chúng tôi sẽ chặn đứng Đại Thảm Họa trước khi Hashiba bị hủy diệt. Không, chúng tôi sẽ làm điều đó kể cả khi Hashiba phải vong tồn trước. Ta chưa được cho biết chi tiết, nhưng cũng đã lờ mờ nắm được vài điều.”
“Ý ngài là...?”
“Đây là một con đường mà chỉ chúng tôi mới có thể đi. Và khi chứng kiến những gì ngài Hashiba cùng mọi người đang làm gần đây, tôi dám chắc phương pháp của họ sẽ chặn đứng được Đại Thảm Họa.” Y hít một hơi. “Ta tin rằng họ gọi đó là ‘đặt dấu chấm hết cho thế giới, nhưng không để nó thực sự kết thúc’.”
“Hả?”
“Chúng tôi sẽ làm được,” y nói, đôi mày nhướng lên thành một nụ cười khi đối diện với người đại diện kia.
Y không hiểu những lời đó có ý nghĩa gì. Cả hai người họ đều nhận thức được điều đó, nhưng người đại diện Satomi vẫn cất tiếng hỏi.
“Các người ư?” y hỏi. “Các người sẽ khiến cho tất cả những gì Satomi phải gánh chịu không trở thành vô nghĩa sao?”
“Phải,” người đại diện Hashiba đáp. “Mọi hành động của chúng tôi đều hướng về mục tiêu đó. Ngài Hashiba sẽ không đi chệch khỏi con đường ấy... ít nhất thì ta cho là vậy.”
“Cái vế sau chẳng đáng tin chút nào!”
“Đừng nói thế chứ.”
Cả hai cùng cười khổ, và người đại diện Hashiba tiếp tục nói, khóe miệng vẫn nhếch lên.
“Nếu không tự nhủ với bản thân như vậy, làm sao ta có thể tiếp tục đây?”
Thế nên…
“Chúng tôi sẽ làm được.”
“Các người ư?”
“Chúng tôi sẽ làm,” y khẳng định. Vì vậy, “Bất kể phải nhận lấy bao nhiêu thù hận, bất kể kết quả có tồi tệ đến mức nào, chúng tôi vẫn sẽ trung thành với mục tiêu duy nhất đó.”
“Liệu các người còn làm được không nếu thua ở đây?”
“Này, này. Đừng có mặc định là chúng tôi sẽ thua chứ.”
“Hashiba sẽ thua sao?”
“Số phận đã định chúng tôi phải rút lui, nhưng đó không phải là thất bại.” Người đại diện Hashiba chỉ vào ngực mình. “Tất cả những kẻ đến đây đầu tiên như chúng tôi đều đã sẵn sàng cho những gì sắp tới. Chúng tôi biết mình sẽ bị các người khinh miệt, nhưng khi đến lúc rút lui, chúng tôi sẽ ngẩng cao đầu mà mặc kệ mối hận thù của các người. Vậy nên đừng có mà tỏ ra thông cảm hay nghĩ rằng chúng tôi đáng bị như vậy. Cứ bảo lũ khốn chúng tôi cút khỏi đất của các người là được rồi, hiểu chưa?” Y dùng ngón tay chọc vào ngực người đại diện Satomi. “Và lần sau ta đến đây, không cần phải cười nữa. Nếu chúng ta vẫn còn nhớ chuyện hôm nay, các người cứ việc hồi tưởng lại những gì chúng ta đã nói rồi tặng nhau một cú đấm thật mạnh. Thay vì giữ thể diện, lo lắng xem đối phương nghĩ gì, hay phải đối mặt với cái mớ phiền toái giữa kẻ chiếm đóng và người phục tùng, cuối cùng chúng ta cũng có thể hoàn toàn thẳng thắn với nhau. Vậy nên, sau khi đã đấm nhau và nói hết lòng mình, chúng ta hãy thử lại lần nữa, được chứ?”
“Thử lại lần nữa?”
“Đừng bắt ta phải nói lại lần thứ hai.” Y cười, vác súng lên lưng rồi quay người. “À, mà nếu các người định bắn lén sau lưng chúng tôi, thì hãy nhắm vào bên gáy này này. Súng của các người khó mà gây tổn hại cho chúng tôi ở những chỗ khác lắm.”
“Mục tiêu nhỏ quá đấy.”
“Tạm biệt.” Người đại diện Hashiba vẫy tay lại trong lúc bước đi. Rồi y chỉ xuống quảng trường trung tâm. “Nơi này lại thuộc về sự quản lý của Satomi. Các người hãy đối mặt với sự hủy diệt của mình, còn ta sẽ đối mặt với sự hủy diệt của ta.”
[^1]: Ám chỉ công viên Toshimaen, cái tên có thể bị hiểu nhầm thành “toshima” (中年女性), tức phụ nữ trung niên.


0 Bình luận