“Mọi người đã sẵn sàng chưa? Chúng ta sẽ khởi hành trong vài phút nữa” Ney thông báo. Lúc này mặt trời thậm chí còn chưa mọc.
“Mình chưa chợp mắt được chút nào” tôi lẩm bẩm một mình khi từ từ ngồi dậy.
Cuộc đối đầu của tôi với Celes và sự phấn khích khi cứu thành công Aina đêm hôm trước (chà, đúng hơn là vào sáng sớm hôm đó) vẫn còn quá mới mẻ trong tâm trí tôi để có thể ngủ được, và trước khi tôi kịp nhận ra thì đã là buổi sáng.
“Nếu anh quá mệt, anh có thể đến nhà bà nghỉ ngơi được chứ, anh hai? Em sẽ đến đón anh sau” Saori đề nghị.
Nó cũng không được ngủ quá vài giờ nhưng lại tràn đầy năng lượng một cách đáng ngạc nhiên. Chà, dù sao thì nó cũng là ngôi sao của đội điền kinh của trường mà. Hoặc có lẽ đó chỉ là một đặc quyền của tuổi trẻ. Dù sao đi nữa, tôi thực sự ước gì nó có thể chia sẻ một chút năng lượng đó cho tôi.
“Đừng ngớ ngẩn” tôi đáp. “Anh là người đã nghĩ ra kế hoạch này, vì vậy anh có nhiệm vụ phải theo nó đến cùng.”
“Chà, nếu anh nói vậy” nó nhún vai. “Chỉ cần đừng có ngất xỉu trước mặt em. Điều đó sẽ rất không ngầu và hoàn toàn xấu hổ cho em đấy.”
“Anh thề trên danh dự của một người anh trai rằng anh sẽ đứng vững cho đến phút cuối cùng,” tôi trả lời một cách tinh nghịch.
“Tốt” Saori nói. “Vậy thì em cũng sẽ cố gắng hết sức!”
“Ghi nhận.” Tôi mỉm cười. “Vậy em có thể đánh thức chị gái mình dậy được không?” tôi nói, liếc xuống Shiori đang ngáy khe khẽ dưới chân em gái song sinh của mình. Shiori chắc chắn không phải là người của buổi sáng và đây có lẽ là lần đầu tiên trong đời nó dậy trước khi mặt trời mọc.
“Chắc chắn rồi” Saori đáp. “Vậy anh có thể đi đánh thức Suama và Aina dậy.”
“Được thôi” tôi gật đầu trước khi quay sang hai cô bé, những người vẫn đang ngủ say bên cạnh tôi. Aina đang vòng tay ôm Suama.
“Aina, dậy đi” tôi nói nhẹ nhàng.
Cô bé lẩm bẩm điều gì đó một cách buồn ngủ và đôi mắt từ từ chớp mở. Con bé đưa một tay lên mặt và dụi mắt trước khi nhẹ nhàng cố gắng ngồi dậy. Sau đó tôi nhẹ nhàng lay Suama dậy.
“Pa-pa?” con bé lẩm bẩm. Tuy nhiên, nó không thức lâu, bởi vì ngay khi tôi vừa bế nó lên và đặt lên lưng nó đã ngủ thiếp đi hơi thở nhẹ nhàng và đều đặn.
Shiori lẩm bẩm một cách buồn ngủ, sau đó nói, “Chào buổi sáng, anh zai” trước khi ngáp một cái thật to. Mắt nó có vẻ hơi lờ đờ nhưng nó không thực sự trông mệt mỏi chút nào. Giống như em gái mình, nó chỉ ngủ được vài giờ nhưng trông nó vẫn tươi tỉnh như thể đã ngủ đủ giấc cả đêm. Thanh thiếu niên thực sự là những sinh vật đáng sợ.
“Chào buổi sáng, Shiori. Anh biết em chỉ vừa mới thức dậy, nhưng chúng ta sắp khởi hành trở lại” tôi nói với nó với một nụ cười dịu dàng, trước khi chuyển sự chú ý sang Ney. Hai đứa em gái nhìn theo ánh mắt của tôi.
Ney đang nhìn quanh khu trại tạm thời của chúng tôi và đánh giá tình hình. Tất cả các mạo hiểm giả đã thu dọn đồ đạc và đang đứng chờ lệnh. Khi Ney hoàn toàn chắc chắn rằng mọi người đã dậy và sẵn sàng di chuyển, cô hít một hơi thật sâu và thông báo “Được rồi, mọi người, chúng ta đi thôi!”
◇◆◇◆◇
Saori đã thông báo với tôi rằng đó sẽ là “một chặng đường gian khổ”, nhưng nó còn tệ hơn nhiều so với những gì tôi đã dự đoán. Patty đã đậu trên đầu tôi như cô thường làm, và mặc dù thường thì điều đó không làm phiền tôi chút nào vì tiên tộc gần như không có trọng lượng, nhưng khối lượng thừa đó cộng với trọng lượng của Suama trên lưng tôi và tốc độ đi bộ khắc nghiệt mà chúng tôi đang đi thực sự ảnh hưởng đến cơ thể tôi. Peace đang đi bên cạnh chúng tôi, đã tự nguyện từ bỏ vị trí yêu thích của mình trên vai Aina như thể là để quan tâm đến cô bé.
Trong nhiều giờ, chúng tôi tiến về phía trước mà không nghỉ một chút nào. Chúng tôi băng qua một con sông chảy xiết, đi dọc theo rìa của một vách đá cao đến nỗi chúng tôi không thể nhìn thấy đáy của nó và cắt ngang qua một đám cây ăn thịt, tất cả đều không dừng lại một giây nào. Chúng tôi leo lên một ngọn núi, băng qua một thung lũng rộng lớn, rồi lại leo lên một ngọn núi khác. Nếu không có Rolf thường xuyên niệm các phép thuật tăng cường cơ thể và hồi phục cho Aina và tôi, chúng tôi chắc chắn sẽ không thể theo kịp tốc độ. Nhưng sau một chuyến đi bộ mệt mỏi kéo dài mười hai giờ và ngay khi mặt trời lại lặn xuống dưới đường chân trời, hang ổ của Rồng Bất Tử cuối cùng cũng hiện ra trong tầm mắt.
“Ở đằng kia” thủ lĩnh bộ tộc tiên tộc nói, chỉ vào một công trình giống như đá dưới chân núi. “Rồng Bất Tử sống trong những tàn tích đó.” Công trình bị bao phủ hoàn toàn bởi những cây leo khiến khó có thể phân biệt được nó là gì ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng chúng chắc chắn là những tàn tích.
“Đó là một hầm ngục thực sự nhỏ” Raiya lẩm bẩm lặng lẽ bên cạnh tôi, mặc dù thủ lĩnh bộ tộc tiên tộc vẫn nghe thấy anh ta.
“Nó từng là một bàn thờ của Rồng Bất Tử, nhưng đến một lúc nào đó, người ta ngừng thờ cúng nó và bàn thờ đã bị bỏ hoang. Bây giờ Rồng Bất Tử sử dụng những tàn tích này làm hang ổ của mình” tiên tộc già giải thích, mặc dù không ai hỏi. “Chà, vậy thì. Theo thỏa thuận của chúng ta, ta đã đưa các người đến chỗ con rồng. Bây giờ ta sẽ trở về nơi ở.”
“Ông-Ông có chắc là sẽ ổn khi tự mình trở về không, ông?” Patty hỏi.
“Patty, ta có thể không mạnh mẽ bằng con, nhưng ta đảm bảo với con ma thuật của ta quá đủ để đưa ta trở về nơi ở một cách an toàn” thủ lĩnh tiên tộc đáp.
“V-Vậy sao?” Patty nói, vẫn còn hơi lo lắng.
“Tạm biệt nhé. Patty, hãy chắc chắn rằng con thỉnh thoảng sẽ về thăm nơi ở nhé?”
Và cứ thế, ông ấy đi mất. Ông ấy luôn trông rất nghiêm túc, nhưng có vẻ như thủ lĩnh bộ tộc tiên tộc lại là một người có tinh thần tự do, tôi nghĩ. Mặc dù tôi đoán ông ấy là họ hàng của Patty, vì vậy có lẽ tôi không nên quá ngạc nhiên.
“Tạm biệt, ông—ý cháu là, thủ lĩnh!” Patty gọi theo ông vẫy tay, và có vẻ như cô hơi buồn khi thấy ông đi quá sớm.
◇◆◇◆◇
“Vậy tất cả những gì chúng ta phải làm là xuống ngọn núi này bằng cách nào đó, hử?” tôi nói, rồi quay sang người đứng đầu đoàn thám hiểm của chúng tôi. “Kế hoạch là gì, Ney?”
Một mặt, đêm đã gần buông xuống và việc đi xuống sườn núi trong bóng tối chắc chắn sẽ khá khó khăn. Mặt khác, chúng ta đang ở trong tầm với của mục tiêu. Đó là một quyết định khó khăn.
“Chà, chúng ta không biết sẽ mất bao lâu để quỷ tộc truy tìm chúng ta” Ney trầm ngâm, cân nhắc các lựa chọn. “Và hang ổ của Rồng Bất Tử ở ngay đó.” Cô suy nghĩ một lát, rồi nói, “Không, chúng ta đừng lãng phí thêm thời gian nữa. Chúng ta cứ đi thôi.”
Quyết định cuối cùng của cô là tiếp tục di chuyển.
“Lấy đèn lồng ra, mọi người,” Ney chỉ thị. “Các pháp sư, xin hãy niệm phép thuật chiếu sáng.”
Các mạo hiểm giả làm theo lệnh và lục lọi trong ba lô của họ để lấy đèn lồng. Đột nhiên, Patty ngước nhìn lên bầu trời đang đỏ dần với vẻ mặt nghiêm nghị.
“Có chuyện gì không, sếp?”
“Suỵt! Đừng nói chuyện, Shiro” cô vội vàng nói, đưa một ngón tay lên môi, mắt dán chặt vào bầu trời phía trên. Cô giữ nguyên tư thế đó trong khoảng ba mươi giây trước khi lại lên tiếng. “Ta cảm nhận được thứ gì đó có ma thuật cực kỳ mạnh mẽ đang đến gần. Ta nghĩ đó là con quỷ từ hôm qua.”
Điều đó có nghĩa là Celes đang ngày càng đến gần.
Điều này đã gây ra phản ứng tức thì từ Ney. “Cô chắc chứ, Patty?”
“T-Tất nhiên là ta chắc rồi! Ta không bao giờ sai! Bất cứ thứ gì đang đến đây đều có ma thuật giống hệt như con quỷ đó!”
“Patty có thể nhận dạng ai đó chỉ dựa trên ma thuật của họ, thưa bang chủ” Nesca giải thích. “Cô ấy chưa bao giờ sai trước đây.”
“Tôi hiểu rồi…” Ney nói. “Điều đó không tốt.”
“Patty, còn bao lâu nữa thì cô ta đến đây?” Nesca hỏi tiên tộc nhỏ.
“Câu hỏi kiểu gì vậy? Cô ta đang bay! Cô ta sẽ đến đây trong vài giây nữa thôi!”
Ney ngay lập tức quay lại nói với các mạo hiểm giả. “Mọi người, chuẩn bị chiến đấu! Chúng ta sẽ chiến đấu với con quỷ đó!”
“Vâng, thưa bang chủ!” các mạo hiểm giả đồng thanh đáp.
“Chúng ta sẽ ở lại đây và làm chậm con quỷ lại,” Ney nói với tôi trước khi chỉ vào những tàn tích. “Shiro, cậu và các em gái của cậu hãy đưa Suama đến với mẹ nó.”
“Ney—” tôi bắt đầu phản đối, nhưng cô đã cắt lời tôi.
“Nếu cậu ở đây, chúng tôi sẽ không thể tập trung vào cuộc chiến. Cậu có biết việc vung kiếm một cách hiệu quả trong khi cũng đang cố gắng bảo vệ ai đó khó khăn đến mức nào không?”
Tôi không biết phải nói gì với điều đó. Thấy tôi lúng túng, Raiya đặt một tay lên vai tôi. “Bang chủ nói đúng đấy, anh bạn. Cậu và các em gái của cậu cứ đi trước đi. Tôi thậm chí có thể để Kilpha đi cùng cậu, nếu cậu muốn. Và tôi chắc chắn rằng cô sếp nhỏ của cậu cũng sẽ đi cùng.”
“T-Tất nhiên rồi!” Patty xen vào. “Ta là sếp của Shiro và Aina! Đó là nhiệm vụ của ta!”
“Thấy chưa? Với cô sếp siêu mạnh mẽ, đáng tin cậy của cậu bên cạnh, cậu sẽ ổn thôi, ngay cả khi không có chúng tôi ở đó để bảo vệ cậu” Raiya nói, nở một nụ cười toe toét với tôi trước khi quay sang Kilpha. “Chà, vậy thì, Kilpha, tôi giao anh ấy vào tay cô đấy!”
Cô gái Cat-sìth gật đầu. Tôi đã làm bạn với nhóm Tia Chớp Xanh được một thời gian khá lâu, vì vậy mặc dù Raiya không nói thẳng ra, tôi biết anh ta đang cử Kilpha đi cùng chúng tôi vì có thể có bẫy trong những tàn tích. Anh ta đã nghĩ đến khả năng đó và quyết định cử một trong những thành viên vô giá của nhóm mình đi cùng chúng tôi.
“Em sẽ đưa họ đến những tàn tích, meow,” Kilpha nói. “Nhưng, Raiya, anh tốt hơn hết là đừng có chết đấy nhé, được chứ, meow? Điều đó cũng áp dụng cho anh, Rolf và Nesca.”
“Không đời nào tôi chết ở đây,” Raiya nói. “Tôi hoàn toàn có ý định bắt Shiro trả ơn tôi bằng rượu miễn phí khi tất cả chuyện này kết thúc.”
Anh ta kết thúc câu nói của mình bằng một nụ cười nhếch mép tinh nghịch và tôi không thể không nghĩ rằng anh ta nghe có vẻ rất ngầu vào lúc đó. Tuy nhiên, hai đứa em gái tôi bắt đầu lẩm bẩm sau lưng.
“Chị có nghe không, Saorin? Đó hoàn toàn là một điềm gở, phải không?”
“Vâng! Kiểu như, một điềm gở chết người rất lớn. Anh ta có thể thực sự chết bây giờ.”
Được rồi, tôi chắc chắn cần phải có một cuộc thảo luận với hai đứa này về những gì nên và không nên nói trước mặt mọi người. Tôi ghi nhớ trong đầu sẽ làm điều đó khi nhiệm vụ kết thúc. Và tôi sẽ đảm bảo mắng chúng trước mặt mọi người để dạy cho chúng một bài học.
“Được rồi!” tôi nói, vỗ vào má mình để tự lên dây cót tinh thần. “Aina, em sẵn sàng chưa?”
“Rồi ạ!”
“Sếp thì sao?”
“Cậu nghĩ cậu đang nói chuyện với ai vậy?” Patty khịt mũi. “Ta sinh ra đã sẵn sàng!”
“Còn cậu thì sao, Peace?”
Meo!
“Shiori, Saori, hai đứa biết là vẫn chưa quá muộn để hai đứa quay trở lại nhà bà, phải không?” tôi nói với các em gái mình.
“Đừng có nói đùa nữa, anh. Mặt anh đã đủ là một trò đùa rồi” Saori nói, đảo mắt nhìn tôi.
“Để dành lời nói mớ cho lúc anh thực sự ngủ đi, được chứ, anh zai?” Shiori nói.
“Hai đứa thật thô lỗ với anh trai của mình” tôi rên rỉ. “Nhưng được thôi. Anh hiểu rồi. Hai đứa đi cùng.”
Tôi nhấc Suama lên lưng một chút vì con bé bắt đầu trượt xuống. Cơ thể tôi sắp gục ngã, nhưng tôi sẽ không bỏ cuộc khi đã gần đến đích. Tôi gật đầu nhẹ với Kilpha, người đang nhìn tôi như thể hỏi tôi đã sẵn sàng lên đường chưa, và cô đáp lại bằng một cái gật đầu.
“Theo em, meow!” cô nói, lên đường xuống núi với tốc độ nhanh. Chúng tôi theo cô nhanh nhất có thể để không bị mất dấu.
Vài phút sau, một vụ nổ lớn vang lên sau lưng chúng tôi, theo sau là một tiếng hét giận dữ.


0 Bình luận