Gã Bán Hàng Rong ở Dị Giớ...
Hiiro Shimotsuki Takashi Iwasaki
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 04

Chương Mười: Một Kế Hoạch Hoàn Hảo

0 Bình luận - Độ dài: 1,837 từ - Cập nhật:

Tôi đã quyết định rồi: tôi sẽ mang con rồng con đến Krop và giao nó cho một người thuần hóa rồng. Nhưng trước khi làm điều đó, Raiya có một yêu cầu.

“Này, anh bạn. Bọn tôi có thể xem con rồng con này trước khi anh giao nó đi không?” anh hỏi.

Tôi thấy cũng chẳng có vấn đề gì nên tôi đồng ý và chúng tôi cùng đi về phía cửa hàng của tôi. Tôi dẫn đầu, Raiya và Nesca theo sau tay trong tay, còn Kilpha và Rolf đi cuối cùng. Và vì lý do nào đó…

“Ừm, Emille?”

“Vâng?”

“Tại sao cô lại đi cùng chúng tôi?” tôi hỏi.

Vâng, đúng vậy đấy. Emille đã quyết định đi cùng. Cô ta đang thản nhiên đi bên cạnh tôi, ngân nga một bài hát.

“Ý anh là sao? Tất nhiên là tôi đến để xem con rồng con rồi!” cô tuyên bố như thể đó là điều hiển nhiên.

“T-Tôi hiểu. Nhưng, ừm, cô thật sự không cần phải—”

Tôi chưa kịp nói hết câu thì đã bị tiếng la thất thanh của Emille cắt ngang.

“Cái gì?! Mister!” cô ta vặn lại, vẻ mặt kinh hoàng. “Bán con rồng con là ý tưởng của tôi, vậy mà anh lại không cho tôi xem nó ư?!”

“Không, không phải thế—” tôi cố gắng giải thích, nhưng Emille lại cắt ngang lần nữa.

“Anh là đồ quái vật, mister! Tôi đã phải vắt óc rất lâu để nghĩ ra giải pháp cho vấn đề của anh, vậy mà anh không biết ơn một chút nào cả!”

“Tôi đã nói vấn đề không phải ở đó rồi mà. Tôi chỉ đơn giản là—”

“Hừm! Hừmmm!” cô ta hậm hực. “Chà, tôi không quan tâm nữa! Nếu anh định nhờ hội giúp vận chuyển con rồng đến Krop thì dẹp đi! Giờ thì tôi sẽ không bao giờ cho phép đâu! Hừm!” Cô giận dỗi phồng má và làm bộ quay mặt đi.

“Cô có chịu nghe tôi nói không hả?” tôi bực bội. “Ý của tôi chỉ là—”

“Tôi không nghe! Tôi không nghe, la-la-la!” cô ta bắt đầu hát trong khi bịt tai lại.

Con thỏ chết tiệt này quyết tâm phớt lờ tôi. Nhưng có vẻ như không chỉ mình tôi mất kiên nhẫn. Kilpha tức giận “Meow!” một tiếng và tát mạnh vào sau gáy Emille.

“Ui da! Đau, Kilpha! Đừng có tự dưng đánh tôi như thế, đồ xấu tính!” Emille rên rỉ.

“Tôi đã không phải làm thế nếu cô chịu nghe Shiro, meow! Là cô tự chuốc lấy đấy, meow!” Kilpha nói, kết thúc câu bằng một tiếng “Hừm!” của riêng mình.

“Kilpha nói đúng đó” Nesca gật đầu.

“Thưa cô Emille, tôi tin rằng anh Shiro chỉ đơn giản là lo sợ việc cô đi cùng chúng tôi giữa giờ làm có thể gây rắc rối cho cô sau này” Rolf, người đã chứng kiến toàn bộ sự việc, giải thích.

“Chính xác, Rolf!” tôi lên tiếng. “Tôi chỉ lo cho cô thôi, Emille. Ney sẽ mắng cho cô một trận ra trò nếu bà ấy phát hiện ra đấy.”

“Ôi, làm ơn đi! Tôi lo liệu xong cả rồi. Tôi đã nói với Trell là anh yêu cầu tôi đi cùng” cô ta nói.

“Ồ, vậy sao? Buồn cười thật, tôi chẳng nhớ mình đã yêu cầu chuyện đó bao giờ,” tôi nói, có chút phẫn nộ.

Trell là nữ tiếp tân viên còn lại tại hội Ân Phước Tiên Tộc. Cô ấy mới được thuê hai tháng trước, nhưng cô đã được tất cả các mạo hiểm giả cả nam lẫn nữ yêu mến nhờ nụ cười rạng rỡ và thái độ tốt bụng. Emille không thích điều đó chút nào và cô ta đối xử với cô gái đáng thương còn tệ hơn cả rác rưởi.

“Ai quan tâm sự thật thực sự là gì? Tôi chỉ cần nhắc đến tên anh là không ai có thể phàn nàn về việc tôi bỏ đi giữa ngày. Đặc biệt là không phải con nhóc đó” Emille nói với một nụ cười ranh mãnh. “Dù sao thì anh cũng là một trong những đối tác kinh doanh quý giá nhất của hội mà! Hơn nữa, tôi làm việc ở hội lâu hơn con bé đó nhiều. Lính mới không cần nói gì khác ngoài ‘Vâng, thưa chị!’, ‘Đã hiểu!’ và ‘Cảm ơn ạ!’ khi được nói chuyện. Ai cũng biết điều đó!”

Cái quái gì vậy? Cô ta nói cứ như thể tôi đã lợi dụng vị trí của mình để ép Emille đi cùng giữa ca làm việc. Và có vẻ như không chỉ mình tôi không hài lòng với thái độ của cô ta.

“Hửm? Sao mọi người trông rầu rĩ thế? Có chuyện gì vậy?” Emille hỏi cả nhóm.

Không ai nói một lời.

“Rolf? T-Tại sao anh lại rút chùy ra?!” Emille há hốc mồm. “Anh không được đánh tôi bằng thứ đó đâu nhé? Sẽ đau lắm đấy! Anh sẽ không dám đánh một cô gái dễ thương, mỏng manh như tôi đâu, phải không? Ý tôi là, tôi sẽ chết theo đúng nghĩa đen đấy! Chỉ trong một đòn thôi!”

“Meow.”

“Kilpha? Đừng rút dao găm ra! D-Dụng cụ sắc nhọn cũng là điều cấm kỵ đấy! Nghe rõ chưa? Eep!”

Tôi phải mất một lúc mới trấn an được nhóm Tia Chớp Xanh, đặc biệt là Rolf và Kilpha nhưng một khi tôi đã bắt Emille hứa rằng cô ta sẽ quay lại làm việc ngay sau khi xem xong con rồng con, tôi quyết định sẽ bỏ qua cho cô ta lần này.

◇◆◇◆◇

Tấm biển “Tạm thời đóng cửa” chào đón tôi khi chúng tôi đến cửa hàng. Tất cả chúng tôi bước vào trong và Raiya ngay lập tức bắt đầu nhìn quanh.

“Vậy con rồng con đâu?” anh hỏi.

“Trên tầng hai. Lối này” tôi nói, và dẫn cả nhóm nhỏ của chúng tôi lên lầu.

Tôi gõ cửa căn phòng ngủ tạm thời nơi tôi đã cho con rồng nhỏ ở và đẩy cửa bước vào.

“Anh về rồi đây!” tôi thông báo, và gần như ngay khi tôi bước vào, một bóng người nhỏ bé đã lao vào tôi. “Uự!”

Nhìn lướt qua, tôi thấy đó là một cô bé chừng ba hoặc bốn tuổi và đang ở trần như nhộng. Mái tóc của bé trắng mượt, một nụ cười rạng rỡ nở trên khuôn mặt khi bé vòng tay ôm lấy cổ tôi và dụi má vào má tôi.

“Dễ thương quá,” Nesca thốt lên. “Em bế bé được không?”

“Cô bé có vẻ rất thân thiết với anh” Rolf nhận xét. “Có lẽ nào đây là con gái của anh?”

Raiya ném cho tôi một nụ cười ranh mãnh. “Chà, con bé chắc chắn là rất quý anh bạn. Lần trước với Aina thì tôi đoán sai, nhưng đứa này chắc chắn là con của anh bạn rồi, phải không? A, ghen tị quá đi mất!”

Kilpha thở hắt ra một cách rõ rệt. “Không thể tin được là anh có con gái đấy, Shiro, meow!”

Emille cũng há hốc mồm, dù tiếng của cô ta to hơn Kilpha nhiều. “Không thể tin được là anh có con gái đấy, mister!” cô ta nói, lặp lại lời của Kilpha gần như từng chữ.

Một nửa nhóm Tia Chớp Xanh cùng với Emille nhìn một cách trìu mến khi cô bé ôm chặt lấy tôi, trong khi nửa còn lại có vẻ hoàn toàn sốc. Tất cả họ dường như đều cho rằng đứa trẻ này là con gái tôi.

“Con bé không phải con tôi,” tôi nói. “Thực ra, tôi còn không biết con bé là ai nữa. Hơn nữa, con bé làm gì ở đây? Và quần áo của bé đâu?!” Tôi quay sang Saori đang ngồi ở một góc phòng. “Saori, em có thể nói cho anh biết chuyện quái gì đang xảy ra ở đây không? Đứa bé này là ai?!”

Nhưng Saori không trả lời. Cô bé có một vẻ mặt trống rỗng, và đôi mắt mở to như hai cái đĩa.

“Saori?” Tôi thử lại, nhưng cô bé vẫn im lặng.

Được rồi, thử cô em song sinh còn lại xem sao.

“Shiori, em có biết cô bé này là ai không?”

Nhưng Shiori cũng không trả lời. Giống như Saori, cô bé chết lặng vì sốc và hoàn toàn không phản ứng. Điều đó làm tôi nhớ lại lúc hai đứa phát hiện ra cánh cổng vài ngày trước. Chà, vì hai đứa song sinh có vẻ không giúp được gì, tôi quyết định quay sang Aina để tìm câu trả lời.

“Aina, đây là bạn của em à?” tôi hỏi cô bé. Đó là lời giải thích hợp lý nhất. Con bé có thể vừa dẫn một người bạn đến chơi.

Nhưng cô bé chỉ lắc đầu. “Dạ không ạ.”

“Thật sao? Vậy làm sao con bé vào được đây?” tôi tự hỏi thành tiếng.

Đó là lúc tôi nhận ra có điều gì đó không ổn với cảnh tượng này. Một thứ gì đó đã biến mất khỏi căn phòng.

“Aina…” tôi nói chậm rãi. “Con rồng con đâu rồi?”

Vâng, đúng vậy. Con rồng con không thấy đâu cả.

“Ừm, nó ở kia ạ” Aina nói, chỉ vào đứa trẻ trong vòng tay tôi.

Tôi chết lặng.

Không thể nào. Không thể nào đó là sự thật được.

“Saori. Này, Saori!” tôi nói, cao giọng để thu hút sự chú ý của em gái mình.

“Hửm? Ồ. Là anh à, anh hai” cô bé nói một cách vô hồn.

“Saori, con rồng con đâu rồi?” tôi hỏi em, giọng có phần khẩn khoản.

Em lặng lẽ giơ tay lên và chỉ vào—vâng, bạn đoán đúng rồi đấy—cô bé trong vòng tay tôi, giống hệt như Aina đã làm.

Đây là một trò đùa, phải không? Hai đứa song sinh và Aina chỉ đang cố lừa tôi thôi, phải không?

“Sh-Shiori! Em chắc chắn phải biết con rồng con ở đâu, đúng không?! Dù sao thì em cũng là người đặt tên cho nó mà. Em có thể nói cho anh zai biết nó ở đâu không?” tôi hỏi cô em gái còn lại, và đến lúc này giọng tôi nghe như thể sắp mất trí.

Tôi đã hy vọng hơn bao giờ hết rằng Shiori sẽ nói với tôi đây chỉ là một trò đùa. Nhưng than ôi, lời cầu nguyện của tôi đã không được đáp lại.

“Cô bé đang treo trên cổ anh đó…” Shiori nói nhỏ. “Chính là con rồng con đấy, anh zai.”

Tôi đã hỏi cả ba người họ con rồng ở đâu và tất cả đều cho tôi cùng một câu trả lời.

“Mấy người đùa tôi đấy à?” tôi lẩm bẩm trong cơn sốc tột độ với cô bé vẫn đang lủng lẳng trên cổ mình.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận