Gã Bán Hàng Rong ở Dị Giớ...
Hiiro Shimotsuki Takashi Iwasaki
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 04

Chương Bảy: Rất Vui Được Gặp Mi, Rồng Con

0 Bình luận - Độ dài: 1,408 từ - Cập nhật:

Trời đất ơi, đó là một con rồng.

Tôi xin nhắc lại: một con rồng thứ thiệt hẳn hoi.

Dù tôi không sinh ra ở thế giới này, chỉ mới đến đây lần đầu khoảng sáu tháng trước nhưng tôi biết chắc một điều: ngay cả trong số các loại quái vật khác nhau ở Ruffaltio, rồng được coi là khá nguy hiểm. Cực kỳ, cực kỳ nguy hiểm.

“Giờ nhìn kỹ lại, nó cũng có vẻ giống một con rồng thật,” tôi trầm ngâm nói khi đang tắm cho sinh vật bé bỏng trong một chậu nước ấm trước khi lấy khăn lau đi lớp chất lỏng nhớt bám trên người nó. Nó đáp lại bằng cách gừ gừ một cách mãn nguyện.

Ồ, ơn trời, tôi nghĩ khi một cảm giác nhẹ nhõm lan tỏa khắp người. Có vẻ như nó đang tận hưởng điều này.

“Aina, em có thể lấy cho anh một chiếc khăn khác được không?” tôi yêu cầu. “Anh phải lau khô con rồng này.”

“Dạ!” cô bé đáp trước khi chạy ra khỏi phòng rồi quay lại vài giây sau với một chiếc khăn sạch.

“Cảm ơn em” tôi nói, lấy nó từ tay cô bé và quấn quanh con rồng con trước khi nhẹ nhàng chà xát khắp cơ thể nó.

“Kyupi!”

Lúc này, con rồng đã gần như khô hoàn toàn. Nó thực sự trông giống một chú cún con tôi nghĩ khi lại nhìn kỹ nó. Toàn thân nó được bao phủ bởi lớp lông trắng như tuyết, và đôi mắt nó vàng đến mức gần như thành màu vàng kim. Nhưng điều làm tôi bối rối nhất là viên đá quý màu xanh lam dường như được gắn chặt vào trán nó. Lúc đầu tôi không để ý, có lẽ vì nó bị che bởi lớp lông ướt, nhưng bây giờ khi con rồng đã khô viên đá quý thực sự nổi bật.

“Này, Aina” tôi gọi.

“Hửm? Gì vậy, Mister Shiro?”

Tôi nhấc con rồng lên, xoay nó lại để nó đối mặt với Aina, và chỉ vào viên ngọc. “Tất cả các con rồng đều có đá quý trên trán à?”

Aina suy nghĩ một lúc. “Em không nghĩ vậy. Em chưa bao giờ nghe nói về một con rồng có đá quý trên trán trước đây” cô bé nói, tò mò nghiêng đầu sang một bên.

Trong khi tôi và Aina nhìn chằm chằm vào con rồng, cố gắng tìm hiểu xem viên đá quý bí ẩn này là gì thì hai đứa song sinh đang…

“Shiorin! Chị có nghe không? Đó là một con rồng! Một con rồng! Ngầu chết đi được!” Saori hào hứng tíu tít, chỉ vào con rồng.

“Một con rồng ư? Giống như trong game à?” Shiori hỏi, mắt lấp lánh.

“Đúng vậy! Và trong manga! Phim ảnh nữa!” Saori nói thêm. “Và chúng lúc nào cũng siêu mạnh!”

Cả hai có vẻ vô cùng phấn khích trước diễn biến này, nhưng tôi đoán đó không phải là điều ngạc nhiên. Rốt cuộc, chúng mới chỉ biết về thế giới khác này vài ngày trước và chúng đã được nhìn thấy một con rồng bằng xương bằng thịt. Mặc dù Saori đã đứng chết trân vì sợ hãi khi sinh vật giống chó chui ra khỏi quả trứng, nhưng giờ nó đã vui vẻ hơn nhiều khi biết đó là một con rồng chứ không phải một con chó. Các cô gái trung học thực sự có thể thích nghi với mọi tình huống, phải không?

“Rồng ngầu quá đi!” Shiori tuyên bố, kinh ngạc trước sinh vật này. “Ồ, nhưng chị không thích những con rồng trông giống thằn lằn. Chị rất vui vì con này là một cục bông nhỏ dễ thương!”

“Em biết mà, phải không?” Saori đồng ý. “Vả lại, chúng ta đang ở một thế giới khác! Và còn gì có thể ‘khác thường’ hơn một con rồng chứ?”

“Chính xác. Này, em biết điều gì sẽ còn ngầu hơn không? Nếu chúng ta có thể khiến con rồng này tuân theo mệnh lệnh của mình! Ý chị là rồng rất mạnh, phải không? Chúng ta có thể thống trị thế giới này trong nháy mắt!”

“Ừm, Shiorin, điều đó có hơi, ờ, đi quá xa không?”

“Saorin,” chị gái nó đáp. “Không có gì quan trọng hơn trong cuộc sống bằng quyền lực.”

Ừm, Shiori, em có ổn không? Anh hai đang hơi lo lắng về những lời em vừa nói đấy. Tôi suy nghĩ một giây xem liệu mình có nên can thiệp vào cuộc trò chuyện của các em gái mình không nhưng cuối cùng tôi quyết định không làm vậy. Ít nhất là trong thời điểm hiện tại, tôi cần tập trung toàn bộ sự chú ý của mình vào con rồng.

“Aina, anh có thể nhờ em trông cửa hàng một lát được không? Anh sẽ qua Hội Mạo hiểm giả một lát để xem họ nói anh nên làm gì với nhóc con này đây” tôi nói, vỗ nhẹ vào đầu con rồng.

“Dạ! Anh có thể tin tưởng vào em!” cô bé nói, ưỡn ngực ra một cách tự hào và gật đầu quyết tâm.

“Cảm ơn em,” tôi đáp lại với một nụ cười. “Vậy anh đi ngay đây.”

Nhưng ngay khi tôi vừa định rời khỏi phòng, con rồng kêu lên một tiếng líu lo rồi lao vào tôi.

“Ék!” tôi há hốc miệng.

Oái! Nó đang tấn công mình à? Nó đói và nghĩ mình sẽ là một món ăn ngon miệng ư? Mình sắp bị ăn sống nuốt tươi à?! Con rồng đưa mặt lại gần cho đến khi chỉ cách mặt tôi vài inch, và rồi…

…nó bắt đầu cọ cọ cái má mềm mại đầy lông của nó vào má tôi.

“Kyupipi!” nó vui vẻ kêu lên khi dụi vào người tôi. Nó thậm chí còn bắt đầu gừ gừ.

Tôi không thể không thốt lên một tiếng “Hử?” đầy bối rối trước diễn biến không lường trước được này.

“Con rồng nghĩ anh là cha nó đấy, anh ạ” Saori nói.

“Anh zai thành papa rồi!” Shiori đồng ý, một nụ cười rạng rỡ lan rộng trên khuôn mặt nó.

In dấu. Con rồng này đã in dấu lên mình. Không, khoan đã, đợi một chút…

Vâng, tôi đã trở thành một người cha. Của một con rồng.

“Kyurupi?” con rồng líu lo, nghiêng đầu sang một bên khi nó nhìn chằm chằm vào tôi gần như thể đang hỏi tôi có chuyện gì không.

“A, ừm, anh chỉ phải ra ngoài một lát, nếu em không phiền” tôi cố gắng giải thích với con rồng con. “Anh xin lỗi.” Tôi cố gắng kéo nó ra khỏi người mình, nhưng mọi thứ không hoàn toàn diễn ra như kế hoạch.

“Kyupipi!”

“Trời…” tôi há hốc miệng. “Nó bám chặt như đỉa đói!”

Dù tôi có cố gắng thế nào để con rồng buông mình ra, nó cũng không chịu thả tôi ra khỏi vòng kìm kẹp của nó.

“Saori! Shiori! Anh có thể nhờ giúp một tay được không?” tôi kêu lên trong tuyệt vọng.

“Kyupipi! Kurupi!” con rồng ré lên, gần như thể đang phàn nàn.

“Ừ, chị nói đúng rồi. Nhóc con này chắc chắn nghĩ anh là papa của nó, anh ạ” Saori nói, điều đó không thực sự giúp ích gì cho tôi ngay lúc này.

“Kyupi?”

“Anh zai có con rồi!” Shiori vui vẻ nói.

“Shiori, nó không phải là con của anh!” tôi phản đối.

“Kyupi! Kyupi!”

“Thôi nào. Buông ra đi mà!” tôi van xin con rồng, mặc dù không có gì đáng ngạc nhiên lời cầu xin của tôi đã bị lờ đi.

“Bỏ cuộc đi, anh hai” Saori khúc khích.

“Kyupi!”

“Nghe thấy chưa? Con rồng cũng nói anh nên bỏ cuộc đi đấy” Shiori “phiên dịch”.

“Không đời nào!” tôi cãi lại.

Sau khi trêu chọc tôi thêm một chút, hai đứa song sinh cuối cùng cũng đồng ý giúp tôi và chúng đã thành công trong việc tách tôi và con rồng ra.

“Kyupipipipi!” Nó ngay lập tức bắt đầu gào khóc ầm ĩ, rõ ràng là đau khổ vì bị buộc phải buông tôi ra.

Cuối cùng tôi cũng ra khỏi cửa hàng được, để lại con rồng con cho Aina và hai đứa song sinh chăm sóc.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận