Gã Bán Hàng Rong ở Dị Giớ...
Hiiro Shimotsuki Takashi Iwasaki
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 04

Tóm tắt Tập trước

0 Bình luận - Độ dài: 517 từ - Cập nhật:

Tên tôi là Amata Shiro. Vốn đang yên ổn tận hưởng cuộc sống mới của một gã bán hàng rong tại dị giới Ruffaltio thì bỗng một tối nọ người bà mà tôi ngỡ đã qua đời lại đột ngột xuất hiện. Kinh khủng hơn nữa, trông bà còn trẻ ra đến sáu mươi tuổi so với tấm ảnh thờ.

“Chào Shiro. Lâu rồi không gặp.”

Sau màn đoàn tụ éo le hơn là cảm động ấy, bà theo tôi trở về căn nhà ở Nhật Bản lần đầu tiên sau bảy năm ròng. Kể từ đó, ngày nào bà cũng vi vu khắp các địa danh nổi tiếng ở Tokyo.

Trong lúc đó, tôi đã có vài tuần ở lại Ruffaltio cùng Karen và Aina thực hiện một chuyến công tác đến Mazela, thủ phủ của vùng lãnh địa bao gồm cả thị trấn Ninoritch. Phát hiện ra văn hóa tắm gội ở đây cực kỳ được coi trọng, tôi ngay lập tức chớp lấy thời cơ. Kế hoạch của tôi là bán xà phòng và dầu gội trong thời gian ở thủ đô để kiếm một mớ kha khá.

Thế là, vừa đặt chân đến Mazela, tôi liền gia nhập hội thương nhân Lời Hứa Vĩnh Cửu, kết thân với bang chủ Zidan. Và đúng như dự đoán, việc buôn bán dầu gội, xà phòng đã giúp tôi hốt bạc. Sau vài ngày buôn may bán đắt, ba chúng tôi quay trở lại Ninoritch. Cuối cùng thì sau nhiều tuần xa cách, tôi cũng được về nhà.

Rồi một buổi chiều nọ, khi tôi và bà đang ăn trưa thì chuông cửa vang lên.

“Này! Ra đây, ra đây, anh hai!”

“Mở cửa đi, anh zai!”

Và xem ai đến này? Chính là hai cô em gái sinh đôi đang học trung học của tôi, Amata Shiori và Amata Saori. Chúng không chỉ đến thăm, mà còn tự ý quyết định mà chẳng thèm hỏi han tôi gì sất là sẽ tá túc ở đây vài ngày để đi dự hội thảo tuyển sinh của mấy trường đại học quanh Tokyo.

Tôi bắt đầu toát mồ hôi hột. (Trời ạ, phải làm sao nếu chúng nó phát hiện ra cô gái xinh đẹp đang ở cùng mình thực ra chính là bà nội chứ?!) Thế nhưng, trái ngược với tôi bà lại có vẻ rất hào hứng khi sắp được ở cùng các cháu gái.

Chẳng còn cách nào khác, tôi đành miễn cưỡng cho phép chúng ở lại, thầm chắp tay cầu trời cho mọi chuyện được suôn sẻ.

Tiếc thay, có vẻ như lời cầu nguyện của tôi chẳng được linh nghiệm cho lắm.

Vài hôm sau khi tôi và bà đi ra ngoài về, cảnh tượng đập vào mắt chúng tôi là hai cô em gái đang ngồi chễm chệ trước cái tủ quần áo dẫn đến Ruffaltio với cánh cửa mở toang hoác.

Tôi lắp bắp chỉ tay về phía đó, nhưng bà chỉ mỉm cười.

“Ồ, xem ra chúng nó tìm thấy cánh cổng rồi kìa” bà thản nhiên nói.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận