Quyển 8
Chương 29: Giai đoạn 03: Chiến đấu ngoài hành tinh chống lại sự sống thông minh.1
0 Bình luận - Độ dài: 8,972 từ - Cập nhật:
Sau khi bị khai hỏa khỏi ống điện từ thẳng đứng của tàu ngầm, vỏ đạn phóng tốc cuối cùng cũng đã thoát khỏi tầng khí quyển nóng bỏng.
[IMAGE: ../Images/..]
Nó lao vào một thế giới đen kịt, nơi bầu trời sao bao la không chút vướng bận.
Bên dưới là một khung cảnh xanh biếc mà người sống trên mặt đất sẽ không bao giờ được chiêm ngưỡng. Thật kỳ lạ khi bầu trời lại nằm ở phía dưới, nhưng cả Kyousuke và Thiếu niên A đều dường như chẳng hề bận tâm.
[IMAGE: ../Images/..]
"Huyết Ấn" lóe lên và những "Gai Trắng" được phóng đi sắc bén đã hất văng vài "Cánh Hoa" đỏ thẫm.
Đúng vậy, trong không gian chân không đó, họ đang đứng vững trên mặt một hình trụ cao hơn 10 mét và tiến hành một trận chiến "Nghi lễ Triệu hồi" chết chóc.
Tên thủ lĩnh phe Bất Hợp Pháp với đôi mắt khuất sau cặp kính râm kiểu thước kẻ cười phá lên, đến nỗi hắn ta gần như không thở nổi.
"Ối cha cha!! Chúng ta thật đáng sợ! Con người đáng sợ vãi cả linh hồn!! Lần này tao ra tay bất ngờ đó, mà mày vẫn theo kịp tao sao, Kyousuke-chan!?"
"..."
Kyousuke đã thả một quả "Lựu Đạn Trầm Hương" xuống sàn vỏ đạn khi cánh cửa bật mở. Điều đó có nghĩa là "Thánh Địa Nhân Tạo" đã sử dụng sàn nhà làm bề mặt cơ sở, chứ không phải mặt ngoài.
Vậy thì chuyện gì đã xảy ra?
Khỏi phải nói, một bề mặt mới sẽ không được hình thành trừ khi cái cũ bị phá hủy. Những đòn va chạm liên tiếp đang khiến chính vỏ đạn tan rã khi nó bay theo quỹ đạo đạn đạo của mình.
"Vật Liệu" của họ đã vượt qua cấp "Thần Thánh" và đạt tới cấp "Vô Cực".
Về phía Olivia: Cấp "Vô Cực". Giá thành: 17. Phạm vi Âm thanh: Cao.
Kẻ Săn Mồi Hóa Lỏng, Bao Phủ Mọi Thứ Bằng Màu Cầu Vồng (hb – e – wuz – vc – a – weq – ei – lvz).
Một chất lỏng trong suốt lấp lánh như mặt đĩa CD tạo thành một người phụ nữ tuyệt đẹp với tỷ lệ cơ thể cân đối hoàn hảo như một bức tượng Hy Lạp. Cô ta lắc lư mái tóc đuôi ngựa dài từ bên này sang bên kia và thực chất là một kẻ săn mồi hoàn toàn được tạo thành từ dịch tiêu hóa.
[IMAGE: ../Images/..]
Về phía thiên thần sa ngã màu đỏ: Cấp "Vô Cực". Giá thành: 18. Phạm vi Âm thanh: Thấp.
Động Vật Thân Mềm Xám Kỳ Dị Bơi Lội Trong Đại Dương Sao (en – a – hf – ei – ja – o – cd – to – jok).
Cô ta trông như một cô gái khỏa thân không chút ý tứ, nhưng từ thắt lưng trở xuống, cô ta được tạo thành từ những xúc tu bạch tuộc khổng lồ với ánh kim loại xám xịt. Những xúc tu đó sẽ vươn dài, siết chặt, nghiền nát và kéo mục tiêu vào trong cơ thể mình. Vô số xúc tu phủ đầy giác hút đó tước đoạt mọi tự do của con mồi và đưa chúng đến chỗ nghiền nát chết chóc ở trung tâm cô ta.
...Thoạt nhìn, có vẻ như Tên Tội Phạm Chiến Tranh có lợi thế về cả Giá thành và Phạm vi Âm thanh, nhưng nhìn kỹ hơn tình hình lại thay đổi quan điểm đó. Thiếu niên A tóc ngắn thích sử dụng các "Vật Liệu" liên quan mật thiết đến tội lỗi và sự phản bội, nhưng Shiroyama Kyousuke đã đẩy tên thủ lĩnh tối cao của phe Bất Hợp Pháp đến mức hắn ta không thể đùa giỡn như vậy nữa.
Hai thực thể cấp "Vô Cực" liên tục va chạm trên mặt bên của hình trụ dày.
Người phụ nữ xinh đẹp làm từ chất nhờn trong suốt duỗi tay, hy sinh thể tích cơ thể mình để bắn ra một luồng tia cực áp. Cô gái bạch tuộc quằn quại vô số xúc tu để di chuyển theo một con đường dường như không thể tin được, né tránh tia sáng và tung ra một cú phản đòn, nhưng người phụ nữ chất nhờn đã không còn ở đó. Cô ta đã phóng toàn bộ thể tích cơ thể mình thành một tia sáng và tia sáng đó cuộn lại, tạo thành hình bóng nữ tính ở phía bên kia. Điều đó cho phép cô ta di chuyển với một kiểu tương tự như bắn dây.
Kyousuke nhận ra điều gì đó trong khi quan sát chiến trường và chuẩn bị một "Gai Trắng" ở đầu "Huyết Ấn" của mình.
Chỗ đứng quá tồi tệ.
Chuyện này kéo dài quá lâu rồi.
Khi những xúc tu bạch tuộc sượt mục tiêu, chúng lập tức xé toạc vỏ đạn pháo gia tốc, khiến nó nứt toác chi chít. Những viên đạn pháo gia tốc loại tự hành này vốn kiên cố hơn nhiều so với loại tên lửa thông thường (vốn phần lớn khối lượng là nhiên liệu), nhưng độ bền cũng có giới hạn. Chẳng mấy chốc, hình trụ vỡ vụn, và bề mặt định vị của chúng cũng biến mất.
[IMAGE: ../Images/00001.png]
Thật khó nhận ra khi Trận Địa Thánh Tức Thì đang được kích hoạt, nhưng Kyousuke và Olivia đang ở trong môi trường không trọng lực của không gian vũ trụ.
Không có mặt đất hay không khí, đồng nghĩa với việc không có ma sát. Và do đó, cũng chẳng có gì để hãm lại. Vô số mảnh vụn giữ nguyên đà chuyển động, bắn tứ tán như một loạt đạn súng săn. Kyousuke nhảy phắt lên một mảnh vỡ như đang lướt ván để thiết lập một Trận Địa Thánh Tức Thì mới, nhưng…
<Ch-ch-ch-ch-chúng ta phải làm gì đây, anh Kyousuke!? Nếu cứ bay thẳng ra tận cùng vũ trụ thế này thì không bao giờ quay về được đâu! Hơn nữa, vòng bảo vệ chỉ kéo dài 10 phút thôi!!>
“Không sao cả.”
Đúng lúc Kyousuke đáp lời thản nhiên như không có chuyện gì, thì anh chợt nhìn thấy.
Anh thấy một cấu trúc đặc biệt với nhiều cột trụ hỗ trợ mọc thẳng đứng từ một cột trụ trung tâm khổng lồ. Và trên những cột trụ hỗ trợ đó lại có thêm nhiều tấm mỏng hơn cũng mọc vuông góc ra. Đó là các tấm pin mặt trời. Toàn bộ hình dáng bên ngoài trông giống chữ H, nhưng vô số nhánh và lá cây nối liền nhau theo góc vuông, tạo thành các khung vuông với đủ kích cỡ, khiến nó trông như một ao cá.
Không cần phải nói, đây chính là đích đến của họ: Trạm không gian Toy Dream OP-01.
<Chúng ta sẽ đâm vào nó ư, anh Kyousuke!?>
“Đó chính xác là điều chúng ta muốn.”
Lúc đó Kyousuke và Chàng trai A đang di chuyển với tốc độ Mach bao nhiêu?
Sau đó, loạt mảnh vụn đã va sầm vào trạm không gian.
Vô số tấm pin mặt trời vỡ tan tành khi Kyousuke và những người khác đột nhập vào cột trụ trung tâm của trạm.
Vòng bảo vệ vẫn đang phát huy tác dụng tuyệt vời của nó.
Sau khi phá vỡ bức tường bên ngoài của trạm, tiến vào bên trong và đặt lại bề mặt định vị thành sàn nhà, Kyousuke vẫn không hề hấn gì.
[IMAGE: ../Images/00002.png]
Và đó cũng là giới hạn.
Đồng hồ đếm ngược 10 phút đã hết.
Những hạt sáng bùng lên khi Trận Địa Thánh Tức Thì và vòng bảo vệ tan biến. Người triệu hồi có thể đứng trên tường hay trần nhà khi chiến đấu, nhưng hiệu ứng đó đã biến mất và mái tóc của Kyousuke nhẹ nhàng bay bổng. Anh bị bao quanh bởi cảm giác kỳ lạ của không trọng lực.
Olivia trở lại thành một cô bé nhỏ và xoay vòng trên không.
“Á á á á á á!! Kh-kh-không khí! Oxy!!”
“Olivia, cái cốc gắn với ống kia là bồn cầu không trọng lực dành cho phi hành gia đấy.”
“Ơ? Cái này là bồn cầu ư? Ưm… bây giờ được thư giãn rồi nên cảm giác buồn nôn lại ùa về…”
“?”
Sau khi bảo vệ nụ hôn đầu của công chúa trong giây cuối cùng, Kyousuke nhìn về phía cái lỗ lớn mà họ đã phá thủng. Trạm không gian chứa không khí nhân tạo được điều áp, bao gồm cả oxy cần thiết, nên việc phá vỡ bức tường bên ngoài lẽ ra phải khiến mọi thứ bị hút ra ngoài như một máy hút bụi khổng lồ trong phim, nhưng điều đó không xảy ra. Một thứ gì đó như nhựa dày đã che kín cái lỗ. Giấy dán tường bên trong được thiết kế để tự rách, nên nếu cái “hiệu ứng máy hút bụi trong phim” đó xảy ra, nó sẽ tự động che kín cái lỗ như một đống lá khô làm tắc cống vậy.
(Chắc ai cũng làm thế này thôi. Mình từng nghe nói tàu vũ trụ và trạm không gian của mọi quốc gia cuối cùng đều giống nhau vì không có chỗ cho những trang trí không cần thiết trong việc phát triển không gian… Vậy thì mình không cần lo lắng khi tìm kiếm mà không biết bố cục bên trong.)
Họ chỉ có 10 phút để thực hiện.
Họ đã thành công xâm nhập thẳng vào trạm không gian Toy Dream OP-01. Kyousuke đã làm được điều đó bằng cách giữ cho trận chiến không kết thúc trước khi họ đến được đây. Đó là cách duy nhất Kyousuke có thể nghĩ ra để không chỉ cứu sống bản thân và Olivia, mà còn cả Tội phạm Chiến tranh cùng với kẻ cộng sinh của hắn.
“Nào, vậy thì.”
“!?”
Dù là để tăng thêm vẻ gợi cảm hay sự ngượng ngùng, kẻ cộng sinh kia đang mặc một bộ đồ thỏ trắng muốt, bên ngoài khoác thêm chiếc áo gile dáng áo đuôi tôm. Cô ta còn có một bên cánh thiên nga màu đỏ sẫm. Bất chấp trang phục kỳ lạ, cô ta vốn là một cô gái mọt sách, bình thường vô cùng mờ nhạt. Hiện tại, cô đang ngồi trên sàn trạm, ôm đầu của kẻ triệu hồi vào bộ ngực lớn đến kinh ngạc của mình, và trừng mắt nhìn Kyousuke cùng Olivia.
Đúng vậy.
Cậu bé A với chiếc kính râm kiểu vương giả đã ngất lịm trong vòng tay của kẻ cộng sinh.
“Không quá ngạc nhiên. Hai người đã phải chịu đựng áp lực nước và ma sát không khí khủng khiếp trước khi có được vòng tròn bảo vệ từ Nghi thức Triệu hồi. Cô có vẻ đã cố hết sức dùng chiếc cánh đó để chuyển hướng chất lỏng, nhưng không thể giảm nó về số không. Thành thật mà nói, việc cô sống sót đã là một điều bí ẩn rồi. Hắn ta cần được điều trị ngay lập tức.”
“Đừng… động vào anh ấy!!”
Cô gái trông có vẻ ngoan ngoãn với mái tóc nâu hạt dẻ lượn sóng búi thành hai lọn đang điên cuồng lắc đầu, ôm chặt kẻ triệu hồi hơn nữa.
Đôi tai thỏ không hề rời ra ngay cả khi cô chuyển động mạnh mẽ trong môi trường không trọng lực, vậy hẳn chúng đã được gắn theo một cách đặc biệt. ….Hay là đôi tai này là một phần của sự cải biến cơ thể cô?
Cô nói ngắt quãng như vậy có phải vì đã quá lâu chỉ trò chuyện với một người duy nhất?
“Tôi sẽ không để… bất cứ ai chạm vào anh ấy. Tôi biết cách làm. Tôi không cần sự giúp đỡ của các người. Tôi sẽ không để các người… làm bất cứ điều gì!!”
Nói xong, cô gái cộng sinh rút một lọ thuốc nhỏ hơn cả lọ thuốc nhỏ mắt ra từ ngực bộ đồ trắng của mình.
Có phải nó dùng để đánh thức hắn trong những trường hợp khẩn cấp?
Một chất lỏng trong suốt lấp lánh bên trong.
“…Đừng lo. Tôi sẽ lấy đi cơn đau…”
Cô mở nắp, chật vật lấy thuốc ra trong môi trường không trọng lực vì nó cuộn lại như một viên ngọc trai bên trong, và cuối cùng đưa được nó vào miệng.
Liếc nhìn Kyousuke và Olivia, cô dường như gạt bỏ điều gì đó khỏi tâm trí, chạm vào má Cậu bé A để điều chỉnh vị trí hàm của hắn, nhắm mắt lại, và đặt môi mình lên môi hắn.
“Ồ…”
“Olivia.”
[IMAGE: ../Images/BloodSign_v08_254.jpg]
Kyousuke gọi tên cô, nhưng rồi một câu hỏi chợt nảy ra trong đầu anh.
*Đừng lo. Tôi sẽ lấy đi cơn đau.*
Nếu loại thuốc đó dùng để đánh thức hắn, thì nó sẽ có tác dụng ngược lại hoàn toàn. Nó chỉ khiến cơn đau quay trở lại mà thôi.
Vậy thì những lời đó có ý nghĩa gì?
Hay đúng hơn, thứ thuốc trong lọ đó là gì?
Một thoáng sau, một giọt chất lỏng đỏ sẫm kỳ lạ thoát ra từ giữa đôi môi của họ.
“Chết tiệt!!” Kyousuke hét lên, nắm chặt thanh Blood-Sign của mình lần nữa và tì lưng vào tường.
Không cần nói cũng biết, đây là để triệt tiêu lực giật trong môi trường không trọng lực. Anh định phóng đầu thanh Blood-Sign sắc lẹm về phía cô gái cộng sinh như một ngọn giáo, nhưng…
“Anh hai!?”
Một tiếng động trầm đục vang lên.
Trong khi cô gái mọt sách nhắm mắt và truyền từng giọt thuốc cuối cùng xuống cổ họng kẻ triệu hồi, chiếc cánh đỏ sẫm trên lưng cô đã đánh bật thanh Blood-Sign của Kyousuke khỏi không trung.
Với những cải biến trên cơ thể, cô có lợi thế trong một trận chiến thông thường không sử dụng Nghi thức Triệu hồi. Và môi trường không trọng lực không cho phép sử dụng võ thuật tiêu chuẩn vốn tạo ra lực từ chuyển động của trọng lượng cơ thể. Ở đây, cô gái có thể tạo ra sức mạnh chết người chỉ bằng một cú vung chiếc cánh cứng cáp đó.
Mắt nhắm nghiền, cô gái vươn đôi tay thon dài, giơ chiếc cánh đỏ thẫm về phía Kyousuke và Olivia như một lời cảnh báo. Liệu đây có thực sự là ý muốn của “Thiếu niên A” kia? Nàng ghì chặt cổ tay hắn khi chúng vẫn quằn quại như hai con rắn tự do.
Sinh khí đang dần lụi tàn.
[IMAGE: ../Images/..]
Sau khi nuốt trọn cơn co giật cuối cùng, thiên thần sa ngã cuối cùng cũng rời đôi môi mềm mại khỏi một người đã bất động như vỏ ve sầu. Nàng ôm lấy vai mình, một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng, đắm chìm trong thứ cảm giác tội lỗi nào đó. Lãnh đạo của Illegal lảo đảo xoay tròn giữa không trung rồi đập lưng vào tường, nhưng thân thể hắn chẳng còn trọng lượng.
“Thiếu niên A” tóc ngắn đó đã từng nói nàng là bạn thuở nhỏ của hắn.
Cô gái trông hoàn toàn khác lạ khi môi nàng hé nở một nụ cười lấp lánh sắc đỏ của máu.
“…Cậu đùa tớ…đúng không? Tại sao…?”
Olivia tái nhợt, ngây người ra, và cô gái quyến rũ mang hơi thở chết chóc kia đáp lại bằng một giọng lạ lùng, đều đều, trong khi bộ ngực lớn đáng ngạc nhiên của nàng phập phồng.
“Tôi cần lý do sao…? Nhìn những gì hắn đã làm với tôi…chưa đủ ư?”
“…”
“Kẻ triệu hồi của cô đã gọi đó là mắt bão, đúng không? Hắn nói đúng. Tôi đã chờ đợi quá lâu để được giải thoát khỏi cái nơi an toàn nhất đó. Nếu tôi không làm bây giờ, có lẽ tôi sẽ không có cơ hội nào khác. Cuối cùng tôi cũng có thể rời khỏi căn nhà gỗ và xuống núi khỏi cơn bão.”
Nàng từng là bạn thuở nhỏ của hắn.
Nhưng có lẽ đó lại chính là lý do.
Kyousuke đã từng chứng kiến tình yêu hóa thành hận thù. Thứ hận thù đó sẽ sâu sắc và nặng nề hơn nhiều so với kẻ vốn đã ghét bỏ ngươi từ đầu.
“Cô định làm gì bây giờ?”
“Làm theo tiền lệ.”
Thân xác ấy đáp lại bằng một giọng xa vời, vô cảm, trong khi bộ ngực đầy đặn của nàng lơ lửng trong trạng thái không trọng lượng.
Nàng đã nghĩ xong mình sẽ làm gì rồi sao? Đó có phải là tất cả những gì nàng đã nghĩ trong một thời gian rất dài?
“Các tổ chức tội phạm là một xã hội trả đũa, nhưng tôi sẽ rời bỏ xã hội đó. Lục Nương Lan đã được Illegal chào đón nồng nhiệt vì cô ta đã giết vua của Government, vậy nên tôi chỉ cần mang đầu hắn đến một nhóm khác. Tôi đã nghĩ kỹ rồi. Tôi sẽ ổn thôi. Phải, tôi sẽ ổn thôi…”
“…”
Nghe thì có vẻ nàng đã nghĩ kỹ, nhưng thực ra lại không phải vậy.
Kyousuke thở hắt ra một hơi, hình dung những nét suy nghĩ trong đầu nàng.
…Nàng giống hệt “Thiếu niên A” – kẻ tội phạm chiến tranh mà nàng căm ghét hơn bất cứ ai. Nàng có thể nghĩ mình đã lừa được hắn, nhưng điều này lại để lại bi kịch cho cả hai. Cảm giác như nhìn vào quá khứ của những kẻ sát nhân hàng loạt tồi tệ nhất thế giới và nhận ra rằng họ cũng từng bị lạm dụng khi còn nhỏ.
Shiroyama Kyousuke nghĩ về những gì đã xảy ra ở đây.
Olivia hẳn không thích trạng thái không trọng lượng, vì cô bé bám chặt vào áo khoác hoodie của hắn như thể đó là một sợi dây cứu sinh.
“A-Anh hai. Chúng ta phải làm gì với cô ấy đây…?”
Ngay cả khi nàng có chiếc cánh thiên nga nhuốm đỏ kia, họ cũng có thể giải quyết mọi chuyện với nàng ngay lập tức bằng cách ném một quả Lựu Đạn Hương. Nàng chỉ là một thân xác chứa đựng, nên không thể triệu hồi Vật Thể được.
Nhưng Kyousuke lắc đầu.
Hắn đã dùng hai quả trên đường đến đây. Nguồn cung cấp của hắn đang cạn dần.
Và quan trọng hơn…
“Thiệt hại chắc chắn đã lan đến nhiều bộ phận của trạm không gian. Hệ thống sửa chữa tự động chỉ đang chữa triệu chứng, nên chúng chỉ câu được thêm một chút thời gian. Để cô ấy lại đây chỉ khiến cô ấy trôi nổi trong không gian khi trạm đổ nát. …Chúng ta sẽ đưa cô ấy đi cùng.”
Cô gái trong bộ đồ thỏ trắng tinh chậm rãi nghiêng đầu.
Nàng đã bị bỏ lại phía sau dòng chảy thời gian thích đáng, nên có lẽ nàng không bận tâm lắm. Nàng muốn sống và muốn tồn tại, nhưng dường như nàng chưa từng nghĩ mình muốn làm gì với cuộc đời mình.
“…”
Cô gái thuốc độc ấy chẳng hề có ý định chống cự hay tấn công, cứ để mặc cơ thể mềm nhũn một cách kỳ lạ, mái tóc và bộ ngực phiêu bồng trong môi trường không trọng lực. Cô ta, Kyousuke và Olivia một lần nữa ngắm nhìn trạm không gian. Có lẽ cô ta đã chẳng còn màng đến chiếc túi vải đơn giản hay những thứ bên trong nữa. Những quả Lựu đạn Hương trông như những cây dùi cui đầu to đang lơ lửng tự do trong không gian không trọng lượng.
Olivia chen đầu vào giữa Kyousuke và cô gái thuốc độc, đẩy họ ra và dùng thân mình che chắn.
“Ồn ào thế này mà chẳng thấy ai xuất hiện cả, Onii-chan.”
“Và anh cũng chưa nghe thấy một tiếng báo động nào, dù cho bức tường kín khí đã bị phá vỡ và không khí nhân tạo bị rò rỉ. Chắc là trạm không người lúc này rồi.”
“Ơ? Nhưng trạm không gian đắt tiền lắm mà? Không lẽ không có ai quản lý ở đây sao?”
“Giờ thì robot công nghiệp cũng có thể xử lý việc bảo trì và kiểm tra được mà.”
Dù sao thì, vì nơi này chứa đầy không khí nhân tạo và có cả nhà vệ sinh dành cho phi hành gia, chắc hẳn họ vẫn luôn duy trì một môi trường sống được.
Họ đến đây để phá hủy cỗ máy sản xuất hiệu ứng hình ảnh System Atlantis của Toy Dream, nhằm ngăn chặn bộ Phim Xanh đẩy dư luận đi theo hướng chấp nhận chiến tranh. Mỗi tập phim chỉ dài 10 phút, tổng cộng chưa đến một giờ đồng hồ. Họ phải ngăn chặn việc phát tán những video đó, nếu không, thời lượng ngắn ngủi ấy sẽ làm thay đổi lịch sử.
Họ tiến dọc theo một hành lang, không phải bằng cách đi bộ trên sàn, mà là bằng cách đẩy vào tường để đẩy mình lùi lại giữa không trung. Nghe thì trạm không gian có vẻ là một bối cảnh khác thường, nhưng thực ra nó lại trông rất giống một hành lang trường học dài. Có những cánh cửa được đặt đều đặn, nối với các trụ đỡ đâm vuông góc vào trụ chính.
Olivia hẳn đã cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy mình trong một khu vực được niêm phong kỹ càng, bởi vì cuối cùng cô bé cũng đủ bình tĩnh để tò mò nhìn xung quanh trong môi trường không trọng lực. Cô bé ngắm nhìn hai bím tóc của mình trôi nổi như những sinh vật riêng biệt với vẻ đầy hiếu kỳ.
“Ơ? Có gì đó đang cử động bên trong đồ bơi của em. …Này, k-khoan đã, Onii-chan, anh không chạm vào em đấy chứ!?”
“Sao anh lại làm thế?”
“Th-thế thì cái gì đây!? Có con bọ nào chui vào sao!? Hay có sinh vật ngoài hành tinh bí ẩn nào đang cố chiếm lấy cơ thể em!?”
“Anh thật sự nghi ngờ điều đó. Ở đây có không khí nhân tạo, có thể đó là những bọt khí đang di chuyển giữa da em và đồ bơi đấy.”
“N-nó nhột quá…”
Olivia vặn vẹo người, cố gắng chịu đựng cảm giác đó, nhưng rồi cô bé thấy thứ gì đó giống như một viên ngọc trong suốt lướt qua ngay trước khuôn mặt bực bội của Kyousuke.
Một chất lỏng đang lơ lửng trong không gian không trọng lực.
“!? Đ-độc!!”
Cô bé căng thẳng hẳn lên sau khi nhớ lại cảnh người triệu hồi ho ra máu và co giật. Cùng lúc đó, vài viên ngọc tương tự cũng lan ra.
Kyousuke phí phạm một ít oxy quý giá để thở dài.
“Chỉ là nước biển thôi mà. Olivia, em quên mình ướt nhẹp rồi sao?”
Kyousuke kéo cô gái sách đi theo bằng tay, nhưng cô bé chỉ đơn giản là lơ lửng ngược như một quả bóng bay khí heli. Cô bé không hề phản ứng gì với sự nghi ngờ vô cớ của Olivia hay những giọt nước đang vương trên má mình.
Chính Olivia mới là người mắt mở to.
“Ơ? Thế cũng là vấn đề mà! Lẩm bẩm… Vậy tức là đó là thứ ở giữa cơ thể em và bộ đồ bơi, nên… c-chỉ cần đừng uống bất cứ thứ gì nhé, Onii-chan!!”
“Nó đâu có độc, với lại của anh cũng thế thôi mà.”
“Ồ? Vậy thì một ít cái này của Onii-chan… Giờ thì em muốn uống… không!! Như thế là đi quá xa rồi!! Em ước gì mình có thể, nhưng em phải cố hết sức để không vượt qua giới hạn đó!!”
“?”
Họ ngó nghiêng vào các “khoang” khác nhau, mặc dù ánh sáng vẫn nhấp nháy chập chờn, có lẽ do các tấm pin mặt trời đã bị hư hại. Đó là những cấu trúc được gắn vuông góc với các trụ đỡ. Cứ hình dung chúng như những khoang hình trụ có kích cỡ bằng chiếc xe minivan.
“Kỳ lạ thật. Thế thì máu của tôi sẽ thế nào đây?”
“Những thứ được chứa trong ống kín vẫn có thể lưu thông bình thường. Đó là lý do tại sao họ dùng chất lỏng cho pin, hệ thống làm mát và động cơ đẩy tên lửa. Nhưng axit dạ dày của cậu thì chỉ được chứa trong một cái túi thôi, nên chuyện đó đáng lo hơn đấy.”
Khi một người chưa quen sống trong môi trường không trọng lực, axit dạ dày có thể trào ngược lên thực quản gây viêm loét, hoặc thậm chí lọt vào khí quản gây viêm phổi hay viêm phế quản. Tuy nhiên, Kyousuke nghĩ nếu chỉ ở đây trong thời gian ngắn thì sẽ không có ảnh hưởng gì nghiêm trọng.
Họ thấy một phòng ngủ với những chiếc túi ngủ được cố định vào giường để không bị trôi lơ lửng, và một phòng thí nghiệm với những chậu cây có thể chứa các loài thực vật biến đổi gen nào đó.
Một khoang khác dường như là phòng ăn. Olivia bị cuốn hút bởi những phần bít tết hamburger, rau chân vịt và ngô xào bơ, cùng các loại thức ăn không gian khác trong những gói trong suốt.
“Tất cả đều được làm sẵn… Họ có giường, có nhà vệ sinh, nhưng lại không có bếp nhỉ?”
“Mở lửa trong một không gian kín như thế này rất nguy hiểm, với lại họ cũng chẳng thể đổ nước đầy một cái nồi được. Có vẻ như họ dùng một loại dầu gội dạng gel đặc biệt thay vì tắm vòi sen.”
Thật sự không có bất kỳ dấu hiệu nào của người ở đây.
Họ nhìn qua khung cửa sổ kép và cuối cùng cũng thấy một robot công nghiệp hình con bọ cạp bên ngoài một trục đối diện. Nó nhỏ hơn một chiếc chiếu tatami. Nhiều chân của nó bám chặt vào tường, và cái đuôi dài của nó dường như là một cánh tay thao tác cực kỳ chính xác. Chắc hẳn còn rất nhiều máy móc khác bên trong và bên ngoài trạm không gian này.
“Vậy là ngay cả trong ngành phát triển không gian ngày nay cũng đang cắt giảm chi phí nhân sự sao…”
“Hả? Cậu đang nói về một sự thật phũ phàng nào đó à?”
Không chỉ không cảm nhận được sự hiện diện hay tiếng động của bất kỳ ai, họ còn không tìm thấy bất kỳ gói thức ăn không gian nào đã dùng hết trong thùng rác. Túi ngủ trông như chưa từng được chạm vào, và kho dầu gội dạng gel đặc biệt vẫn còn đầy nguyên. Hoàn toàn không có dấu hiệu nào cho thấy có người từng sống ở đây.
Kyousuke nhìn xuyên qua lớp kính dày được chế tạo để chống lại tia cực tím mạnh.
“…Trục đằng kia là nơi duy nhất chúng ta chưa kiểm tra.”
“Trong không gian thì làm gì có đông, tây, nam, bắc, cũng chẳng có trên hay dưới, vậy làm sao mọi người phân biệt phương hướng trong mê cung này nhỉ?”
Đúng lúc đó, họ nghe thấy tiếng động như thể cả tòa nhà đang kêu kẽo kẹt.
Tiếng động không quá lớn, nhưng đủ để khiến tim họ giật nảy. Olivia tái mặt, bám chặt lấy eo Kyousuke.
“C-c-cậu có nghe thấy gì không? Cái trạm này không bị cong vênh khi chúng ta va vào nó chứ? Tôi không muốn nó tan tành đâu!!”
“Không, đây là…”
Và trước khi Kyousuke có thể nói hết câu…
<…sama…>
Một thứ gì đó giống như tiếng nhiễu điện tử vang vọng sâu trong tâm trí họ.
Kyousuke và Olivia đã từng trải qua điều này trong tàu ngầm, nên chỉ vậy thôi cũng đủ khiến dây thần kinh của họ căng lên như dây đàn.
Chỉ có cô thiên thần sa ngã một cánh trong bộ đồ thỏ trắng cùng chiếc áo vest đuôi tôm là không mấy bị ảnh hưởng, chỉ từ từ nghiêng đầu. Một cử động nhỏ, nhưng đủ để bộ ngực to bất ngờ của cô nàng rung rinh trong môi trường không trọng lực.
“Chuẩn bị đi, Olivia,” Kyousuke nói với vẻ mặt cay đắng.
“K-không thể nào… Đây là ngoài không gian mà, Onii-chan. Anh nói là cô ta vẫn đuổi theo chúng ta, thậm chí là ra tận ngoài địa cầu này sao!?”
Những giọt nước lấp lánh như châu ngọc văng ra từ hai bím tóc vàng óng khi Olivia mở to mắt, run rẩy. Trái lại, Kyousuke lại tận dụng nỗi sợ hãi đang ập đến để tập trung tối đa khả năng quan sát.
“Cô ta đã giết Nữ hoàng Trắng, vậy thì một hành tinh bé tí teo chẳng thấm vào đâu với cô ta cả.”
Và dù ai đang truy đuổi họ thì những gì họ phải làm vẫn là một. Họ phải phá hủy cỗ máy sản xuất phim Hệ Thống Atlantis VFX và ngăn chặn việc phát sóng video quảng bá chiến tranh. Cô gái sách có lẽ sẽ tiếp tục lơ lửng ở đó cho đến tận cuối cùng nếu có thể, nên Kyousuke nắm lấy tay cô, dẫn cô cùng Olivia đi xuống hành lang thẳng tắp của Toy Dream OP-01, rồi lao vào cây cột chống đỡ duy nhất mà họ chưa kiểm tra. Con tàu hình thỏ trắng trông thụ động như một quả bóng bay trẻ con. Và đôi tai thỏ của nó cũng chẳng có dấu hiệu bong ra dù đang lơ lửng lộn ngược trong môi trường không trọng lực.
“Tìm thấy rồi.”
Họ còn chưa bước vào “phòng”, nhưng những sợi cáp truyền thông dày cộm đã từ cửa kéo dài ra hành lang. Chúng được gắn sát vào tường, nối với căn phòng bên cạnh rồi căn phòng sau đó nữa. Cứ như thể nối nhiều cục pin lại với nhau để tăng nguồn điện vậy.
Mỗi “căn phòng” có kích thước bằng một chiếc xe minivan.
Chừng đó không gian thì hoàn toàn không đủ cho Hệ Thống Atlantis, một siêu máy tính khổng lồ có khả năng vận hành cả ngành công nghiệp điện ảnh trị giá 30 tỉ yên mỗi bộ phim. Nó đã được chia thành nhiều “căn phòng” rồi kết nối lại với nhau thành một hệ thống song song duy nhất.
Kiểm tra bên trong một trong những “căn phòng” cho thấy một luồng khí lạnh lẽo như khu rau củ trong siêu thị. Nó chất đầy những giá thép giống như trong một hiệu sách cũ chật chội. Chúng dường như được bắt vít trực tiếp xuống sàn và trên các giá chất đầy những thiết bị hình hộp, tạo thành một bầu trời đầy sao lấp lánh từ những đèn báo hiệu.
“…Là tất cả những thứ này sao?” Olivia nhìn về phía tất cả các cánh cửa xếp dọc hành lang. “Chắc phải có ít nhất hai mươi hay ba mươi phòng. Làm sao chúng ta có thể phá hủy chúng? Chúng ta không thể đấm đá mạnh khi đang lơ lửng thế này…”
“Chúng ta không cần dựa vào những thứ như vậy,” Kyousuke thản nhiên đáp. “Thiết bị lớn như thế này luôn có hệ thống làm mát. Và nó chẳng có gì đặc biệt; chỉ giống như máy điều hòa hoặc tủ lạnh thôi. Ngừng cái đó lại là phần cứng sẽ tự phá hủy bằng chính nhiệt độ của nó.”
“Chính xác thì làm sao chúng ta làm được điều đó?” Olivia hỏi.
Kyousuke nắm lấy một chiếc tuốc nơ vít đầu dẹt đang lơ lửng trong không khí và đâm nó vào một bảng dây điện trên tường. Các chỉ số vôn và ampe ghi trên nhãn trông quá nhỏ so với một thiết bị quy mô lớn như vậy. Điều đó có nghĩa là nó dành cho hệ thống làm mát chứ không phải chính Hệ Thống Atlantis. Anh hẳn đã gây ra chập mạch trong hệ thống dây điện vì một tiếng ù ù nhỏ sớm ngừng lại.
“Giờ thì Hệ Thống Atlantis sẽ tự chết. Nhưng để cho chắc chắn, tôi muốn kiểm tra một hệ thống làm mát dự phòng…”
<Anh Nii-sama. Vẫn chưa được.>
Anh bị cắt lời.
Một giọng nói cực kỳ bất tự nhiên dường như trực tiếp chen vào dòng chảy thời gian vốn có.
Một khoảnh khắc sau, cảnh vật xung quanh họ biến đổi.
Với một tiếng nổ kinh hoàng, cột chống đỡ của trạm vũ trụ Toy Dream OP-01 bị xé toạc như thể một con chó hoang nghiến nát lon rỗng. Các “căn phòng” chứa Hệ Thống Atlantis bị hất văng ra không gian trống rỗng trước khi chúng kịp quá nhiệt và những vì sao vô tận hiện ra trước mắt Kyousuke. Phải, anh đã nhìn thấy chính không gian vũ trụ. Khung cảnh đó đồng nghĩa với cái chết đối với bất kỳ con người bằng xương bằng thịt nào và nó đang ập đến rất nhanh.
Cứ như trong tàu ngầm.
Cô Bé Vô Sắc Tận Hiến Cho Một Mục Tiêu Duy Nhất (aie – a – oio – ei – ueo – ioa – e – uai – ee).
Cô ta đã trở lại.
Cô ta phơi mình giữa chân không vũ trụ trong bộ đồ chỉ như áo tắm hoặc leotard.
Tóc dài của cô bé, những lọn tóc dựng lên tựa đôi tai, cùng chiếc đuôi mèo dài thon thả, thảy đều nguyên vẹn không sứt mẻ.
“Ôi chao!?”
Ngay cả Kyousuke cũng phải thốt lên kinh hãi.
Cái lỗ thủng lớn kia, vốn đã là dấu hiệu tử thần trong tàu ngầm, giờ đây lại càng khủng khiếp hơn gấp bội khi xuất hiện giữa không gian. Lượng khí nhân tạo bên trong trạm bắt đầu chuyển động như thể cuối cùng cũng nhớ ra việc mình phải làm. Chúng bị hút về phía lỗ thủng khổng lồ như thể đang bị một chiếc máy hút bụi khổng lồ nuốt chửng. Đương nhiên, nếu bị hút ra ngoài thì mọi chuyện coi như kết thúc. Không có sự phù hộ của vòng bảo hộ và Vật chất (Material), Triệu hồi sư (Summoner) và Vật chủ (Vessel) chẳng qua cũng chỉ là con người bình thường mà thôi.
Âm thanh phát ra như thể vô số con dơi đang điên cuồng vỗ cánh trong hang động để tránh luồng đèn pin. Ngày càng nhiều mảnh giấy dán tường cố ý làm lỏng lẻo bị bong ra và bay về phía lỗ thủng lớn, nhưng không như trước, một Thực thể Chưa được Khám phá (Unexplored-class) phi thường đang chờ sẵn ở đó. Cô bé chừng 10 tuổi không hề động một ngón tay. Với ánh chớp lóe lên từ vô số thanh kiếm và giáo mác bao quanh eo cô bé như một chiếc váy dài, những vật liệu lấp đầy bị xé tan thành từng mảnh và bị hút thẳng vào không gian thay vì lấp kín cái lỗ.
“Onii-cha-...!!”
“Chậc!!”
Các cô gái sẽ không thể trụ được lâu như Kyousuke, vậy là anh ta hạ quyết tâm, vung Thanh Huyết Ấn (Blood-Sign) của mình, và đánh bật một tia sét đang bay nhanh xuống hành lang. Tia sét bay đi như một cú đánh bóng chày, va vào bảng dây điện đang tóe lửa, và gây ra một vụ nổ điện trong bộ máy bị chập mạch nghiêm trọng.
Sức mạnh của vụ nổ còn lớn hơn cả luồng khí bị hút ra ngoài.
[IMAGE: ../Images/../002.jpg]
“Ưghh!!”
Kyousuke, Olivia và cô bé Sách mê man đều bị đẩy ra xa khỏi lỗ thủng. Kyousuke liền xoay người trong môi trường không trọng lực để điều chỉnh lại tay cầm Thanh Huyết Ấn (Blood-Sign) và dùng mũi kiếm đâm vào một điểm trên tường. Anh ta xuyên qua một lớp vỏ kính cường lực và nhấn một nút màu đỏ. Ngay lập tức, một cửa sập hạ xuống như một chiếc máy chém, chắn giữa họ và Cô Bé Nhỏ Vô Sắc (Colorless Little Girl).
Nhưng điều đó đã chứng tỏ là vô nghĩa.
<Coi chừng đó, Nii-sama.>
Một bàn tay trẻ con xuyên thẳng qua trung tâm của cánh cửa sập dày cộp.
Với âm thanh của ngọn lửa thiêu rụi oxy, toàn bộ cánh cửa sập phát sáng màu cam quanh bàn tay đó. Kim loại nóng chảy tách thành nhiều mảnh trong môi trường không trọng lực và tất cả chúng biến thành những quả cầu lấp lánh như ngọc. Rồi chúng bị hút ra ngoài Trạm Mơ Mộng Đồ Chơi OP-01 (Toy Dream OP-01) cùng với luồng khí nhân tạo.
Cơn gió mạnh lại tiếp tục thổi.
Với khoảng thời gian ít ỏi vừa giành được, Kyousuke đã kịp tóm lấy vài sợi cáp liên lạc dày và buộc chúng vào eo Olivia cùng Vật chủ Bất hợp pháp (Illegal vessel) như những sợi dây cứu sinh.
Bản thân anh ta cũng bị cuốn đi.
Anh bị hút về phía Cô Bé Nhỏ Vô Sắc (Colorless Little Girl) như thể cô bé là trung tâm của một hố đen.
Anh cố gắng đâm Thanh Huyết Ấn (Blood-Sign) thật mạnh vào trần nhà để giữ mình lại, nhưng không đủ. Anh vẫn tiếp tục lao về phía Cô Bé Nhỏ Vô Sắc (Colorless Little Girl) ở lỗ thủng. Mọi chuyện sẽ kết thúc một khi anh ta thực sự tiếp xúc với cô bé. Nếu một đầu ngón tay hay một sợi tóc chạm vào anh ta, anh ta sẽ thực sự bị phân rã thành những mảnh thịt vụn.
(Kh…!!)
Anh có nên ném một quả Lựu đạn Hương (Incense Grenade) dù biết là vô vọng không?
Những suy nghĩ vô ích, vội vã của anh bắt đầu sắp xếp những khả năng vô nghĩa như thế.
Nhưng rồi Cô Bé Nhỏ Vô Sắc (Colorless Little Girl) lại di chuyển vượt qua anh ta.
“…Hả?”
Vô vàn câu hỏi lấp đầy tâm trí anh, nhưng anh vẫn tiếp tục di chuyển gần như tự động sau khi bị vượt qua. Anh rút Thanh Huyết Ấn (Blood-Sign) khỏi trần nhà và lần này ấn mũi kiếm vào tường. Anh bóc lớp giấy dán tường trên đường đến lỗ thủng. Với âm thanh của vô số loài chim vỗ cánh, vật liệu lấp đầy xé ra khỏi tường. Cô Bé Nhỏ Vô Sắc (Colorless Little Girl) không còn chắn giữa anh và lỗ thủng nữa, vì vậy lớp giấy dán tường trải rộng vội vã lao về phía lỗ thủng và cuối cùng đã ngăn chặn được chiếc máy hút bụi địa ngục kia.
(Nhưng chuyện gì vừa xảy ra…?)
[IMAGE: ../Images/../003.jpg]
Kyousuke ngoái lại nhìn, rồi bất giác rùng mình.
Cô Gái Vô Sắc đang tiến về phía mấy cô gái, những người đang bám víu vào các sợi cáp truyền thông dày cộp như thể chúng là dây cứu sinh. Chàng hoàn toàn không hiểu điều gì đang điều khiển hành động của thực thể "Vô Thám" bị lỗi này. Trước đó, nàng ta dường như đã giúp đỡ chàng trong tàu ngầm, nhưng chẳng có người lính nào có thể yên lòng khi một chiếc máy bay ném bom tàng hình chiến lược với hệ thống ngắm bắn bị hỏng đang lượn lờ trên đầu cả.
Cô Gái Vô Sắc không nói một lời.
Nàng chỉ tùy tiện rút tay phải về, đối mặt với hai cô gái.
Đó sẽ là một cú đấm thép hay một đòn chặt bằng bàn tay mở?
Chàng chợt nhớ lại chuyện đã xảy ra với cánh cửa chớp bị bàn tay mềm mại kia phá nát.
Nàng sắp tấn công nhầm rồi. Và khi đối mặt với sự bất công tột độ của cảnh bom rơi xuống đầu đồng đội, Kyousuke bản năng buột miệng nói ra điều thật sự nực cười.
“Khoan đã!!”
Một khoảnh khắc sau, điều không tưởng đã xảy ra.
Con quái vật đó dừng hẳn lại, cả năm ngón tay chụm vào nhau, sẵn sàng tung cú đâm về phía Olivia và con tàu bị truy nã kia.
Chàng không hiểu.
Thực tế, ngay cả Cô Gái Vô Sắc cũng nghiêng đầu thắc mắc mà không thay đổi tư thế.
“Ch-chuyện này… nghĩa là sao…?”
Olivia hỏi một câu hiển nhiên, nhưng không ai có thể trả lời nàng.
Kyousuke nuốt khan.
Với thanh Blood-Sign trong tay, chàng chầm chậm lơ lửng qua trạm không gian bỗng dưng yên tĩnh, tiến lại gần Cô Gái Vô Sắc. Chàng đến bên cạnh nàng, rồi lướt qua, nhìn thẳng vào gương mặt trẻ con của nàng từ phía trước, cùng với Olivia và con tàu bị truy nã.
<…>
Không một cảm xúc nào hiện rõ trên gương mặt ấy.
Chàng vẫy tay trước mặt nàng, nhưng nàng vẫn nghiêng đầu và không phản ứng.
Không.
(Phải chăng nàng đang trung thành tuân lệnh “khoan đã” của mình?)
Điều đó là không thể.
Chàng nghĩ vậy, nhưng vẫn quyết định thử một lần nữa.
“Ngồi xuống.”
<?>
Nàng lập tức ngồi phịch xuống.
Cô Gái Vô Sắc, kẻ đã không ngần ngại giết chết Bạch Hậu, giờ đây áp cái mông nhỏ xíu của mình xuống sàn của Toy Dream OP-01. Và đôi chân dưới của nàng dang rộng sang hai bên một cách trẻ con.
[IMAGE: ../BloodSign_v08_275.jpg]
Thực thể Vô Thám không nói gì khi ngước nhìn chàng, nhưng chiếc đuôi sau hông nàng vểnh lên rồi uốn lượn nhẹ nhàng sang một bên. Chiếc đuôi trông rất giống một dấu hỏi. Và ánh nhìn trong đôi mắt ngước lên của cô bé chưa trưởng thành đó còn rõ ràng hơn nữa.
Nàng muốn biết lý do đằng sau mệnh lệnh của chàng.
Nhưng Kyousuke phớt lờ điều đó và chìa tay phải ra.
“Bắt tay nào.”
Giờ thì không còn nghi ngờ gì nữa.
Chính bàn tay nhỏ bé từng xé nát cơ thể Bạch Hậu, giờ đây lại được đặt an toàn trên lòng bàn tay Kyousuke. Cái sức mạnh ghê rợn của một cánh tay máy xây dựng đã biến mất tăm. Chàng chỉ cảm nhận được làn da ấm áp và mềm mại của một cô bé.
(Khoan đã. Chẳng lẽ điều mình nghĩ là…?)
Kyousuke không phải là người duy nhất hoang mang.
Olivia tháo sợi dây cứu sinh khỏi eo mình và ngập ngừng bám chặt vào lưng Kyousuke.
“Ô-ô là la… Nàng ta đang nghe lệnh anh sao…?”
“Không.”
Chàng nghe thấy âm thanh như một bó sợi dày cộm đang bị kéo căng.
Tiếng động đáng lo ngại tiếp tục, và cơ thể nhỏ bé của Cô Gái Vô Sắc rung lên bất thường khi nàng ngồi yên với tay chìa ra. Đó là một dấu hiệu rõ ràng cho thấy nàng đang cố gắng thoát khỏi những xiềng xích của mình. Nàng thực sự là một vũ khí tối thượng đã hóa điên. Chàng không thể mong đợi sự ổn định từ nàng.
Olivia hẳn đã nhớ lại mình suýt chết thế nào, vì nàng điên cuồng cố gắng đánh lừa bằng giọng bụng trong khi áp mặt vào lưng chàng.
“Ố-ồ!! Ta là Kyousuke đây! Đợi đã! Cứ ở yên đó và ta sẽ vỗ đầu gọi ngươi là cô bé ngoan, nên bình tĩnh lại nào!!!!!!”
Đó chính là đòn kết liễu.
Với âm thanh của một tia điện dữ dội, cái đầu nhỏ của Cô Gái Vô Sắc quay ngoắt sang một bên như thể bị bắn tỉa vào thái dương.
Kyousuke lập tức rụt tay về.
Chỉ cần cô bé siết nhẹ bàn tay nhỏ nhắn, khung cảnh biến dạng, kéo giãn ra như phô mai nóng chảy, rồi tức thì bị hút gọn vào nắm tay cô bé, dường như không gian bị nén lại, ánh sáng bị bẻ cong.
[IMAGE: ../Images/00008.jpg]
(Đó chẳng phải là một lỗ đen mini ư!?)
Mồ hôi lạnh của anh túa ra, ngưng kết thành những hạt lơ lửng trong không khí. Nếu chậm hơn một khắc, có lẽ anh đã bị nghiền nát tan xác.
“Nii-sama, tránh ra.”
Cô bé cất lời, nhưng lại khiến Kyousuke càng thêm bối rối. Anh không thể hiểu nổi ẩn chứa trong vài từ đó là cảm xúc gì. Anh cảm thấy dù tin lời hay suy diễn sâu xa hơn, bản thân đều có thể bị “phỏng tay”.
Anh không thể đối phó với quái vật này chỉ bằng cách ném Lựu Đạn Hương và thách đấu. Tuy nhiên, anh vẫn nắm chặt “Huyết Ấn” của mình như một cây giáo, mạnh mẽ đâm thẳng ra.
Nhưng không phải nhắm vào Cô Bé Vô Sắc đang đứng trước mặt anh.
Mà là hướng xuống cánh tay và về phía sau anh – tới thiên thần sa ngã trong bộ đồ thỏ trắng và đôi cánh đỏ đang lơ lửng như một quả bóng vô hồn.
“Ơ?”
Giọng nói hoảng hốt đó phát ra từ Olivia.
Một âm thanh trầm đục vang lên. Bàn tay nhỏ bé của Cô Bé Vô Sắc lướt qua Kyousuke và Olivia, vươn tới “vật chứa” đang không hề có ý kháng cự. Nếu anh không kịp dùng “Huyết Ấn” vào giây cuối cùng, vật chứa vô phòng vệ đó đã bị xé thành từng mảnh. Anh đã đâm trúng chính xác vào trung tâm cơ thể cô ta – ngay dưới rốn – để không chỉ khiến cô ta xoay vòng. Nhờ hoàn toàn không có sự kháng cự, đôi cánh cứng cáp của cô ta văng ra, đẩy cô ta bay xa hơn dự kiến. Điều đó vừa đủ để đẩy cô gái sách vượt ra ngoài tầm với của Cô Bé Vô Sắc.
Cảm xúc giận dữ không hề hiển hiện trên cơ thể non nớt của một vật thể cấp độ “Chưa Khám Phá” đó. Cô bé vẫn giữ vẻ bình tĩnh. Cô bé bước vài bước về phía vật chứa “Bất Hợp Pháp” để thực hiện đòn tấn công tiếp theo.
“S-sao lại…!? Chuyện gì đang xảy ra vậy, Onii-chan!?”
“Chậc. Ban đầu tôi nghĩ Cô Bé Vô Sắc đang cố gắng bảo vệ mình nhưng mục tiêu của cô bé đã bị lỗi. Nếu giả thuyết đó là đúng, thì cô bé phải có lý do để xuất hiện ở đây trong không gian. Ngay cả khi màn hỏa lực hỗn loạn của cô bé gây sát thương xung quanh tôi, cô bé sẽ không hành động trừ khi ban đầu cô bé cảm nhận được mối đe dọa đối với tôi.”
Điều đó nghĩa là gì?
Và tại sao mục tiêu đầu tiên của cô bé lại là vật chứa “Bất Hợp Pháp” không có khả năng tự vệ, vốn không còn ký kết với bất kỳ ai?
“Tôi cứ nghĩ nó đột ngột quá,” Kyousuke nói, như thể đang đổi chủ đề.
Một vài khía cạnh của sự việc đã khiến anh cảm thấy không ổn.
…Liệu có ai lại dùng hô hấp nhân tạo để truyền một loại độc dược đủ mạnh giết chết người gần như ngay lập tức sau khi nuốt vào không?
…Cô ấy thật sự sẽ phớt lờ máu mà mục tiêu ho ra dính trên môi mình ư?
Và quan trọng hơn, Kyousuke Shiroyama – một người như anh – liệu có thực sự dễ dàng bỏ cuộc khi chứng kiến ai đó – dù là kẻ thù – mất mạng ngay trước mắt mình không?
Nếu anh đã cảm nhận được điều gì đó mà không thể nói thành lời, và điều đó đã khiến anh vô thức phanh lại thì sao?
Anh đã cảm nhận được điều gì?
“Tên ‘Tội Phạm Chiến Tranh’ đã bị giết bởi chất độc. Hắn không bị đâm hay bắn; hắn bị đầu độc, điều này khó kiểm tra hơn nhiều. Điều gì sẽ xảy ra nếu đó chỉ là một chiêu lừa bịp bằng sơn đổi màu trong miệng? Vậy thì Thằng Nhóc A sẽ đang ẩn nấp và theo dõi chúng ta, chờ cơ hội ra đòn khi chúng ta không còn chú ý đến hắn. Điều đó có nghĩa là chúng ta vẫn đang gặp nguy hiểm!!”
Họ nghe thấy một tiếng “thịch” nặng nề.
Một quả lựu đạn trông như chiếc dùi cui phình to đầu được ném vào từ một hành lang khác giao vuông góc với hành lang này. Có phải con người trống rỗng kia đã có lý do để buông tay chiếc túi xách của mình? Kyousuke thực sự mong đây chỉ là một loại thuốc nổ đơn thuần như hồi còn ở trong tàu ngầm. Nhưng không phải. Lần này, nó là một Quả Lựu Đạn Hương dùng cho Nghi Thức Triệu Hồi. Nó trực tiếp mở ra một Thánh Địa Nhân Tạo.
Cô gái mang độc tính đang bị truy đuổi bị kéo về phía trung tâm vụ nổ.
Và một ai đó khác cũng bị lôi vào từ nơi khác.
"Kẻ Tội Phạm Chiến Tranh…! Đồ ngu! Đồ ngu ngốc chết tiệt!!"
Cô Bé Vô Sắc phi thường đã giết chết Bạch Nữ Vương như xé chân một con bọ, vậy nên việc khiêu chiến với cô bé bằng Nghi Thức Triệu Hồi quả là đỉnh cao của sự điên rồ. Kyousuke và Olivia cũng bị bao bọc trong Thánh Địa Nhân Tạo mà Kẻ Tội Phạm Chiến Tranh đã thiết lập. Để Linh Vật của họ chiến đấu ở đây chẳng khác nào yêu cầu Cô Bé Vô Sắc tấn công. Điều này giống như đang đấu kiếm trong khi bị nhốt chung lồng với một con mãnh thú hung dữ.
Theo một cách nào đó, con người trống rỗng kia còn phức tạp hơn cả Chàng Trai A.
Rốt cuộc, ẩn sâu bên trong cô gái sách vẫn khóc lóc ở lại bên cạnh tên triệu hồi sư điên rồ là gì?
Là tình yêu hay là nỗi sợ hãi?
Cô ấy cam lòng xuống tận cùng địa ngục với hắn, hay chỉ dựa vào sự an toàn nơi tâm bão?
Dù cô ấy đang theo đuổi tình yêu thuần khiết hay vật lộn một cách đáng thương để thoát khỏi nỗi sợ hãi, kết quả cuối cùng có lẽ vẫn không đổi.
Giống như mối liên kết kỳ lạ giữa kẻ cướp và con tin.
Đó không chỉ là một vòng lặp. Nó xoắn tít như dải Mobius.
“…Đừng có đùa giỡn với tôi, Kyousuke-chan.”
Với tên triệu hồi sư và con người trống rỗng kia, đó giống như những lời thề ước hôn nhân xấu xí đến tuyệt vọng của họ.
Hắn nheo mắt cười dữ tợn với cô gái mang độc tính, người sẵn lòng biến đổi cơ thể mình nếu bạn đời cô ấy muốn.
Và rồi Chàng Trai A lại lên tiếng.
"Ta không quan tâm Cô Bé Vô Sắc hay cái gì đó. Khi hai quốc gia đang giao tranh, liệu họ có dừng lại chỉ vì có động đất hay núi lửa phun trào không? Đương nhiên là không. Một khi chiến tranh nổ ra, không có chuyện hòa cả!! Bất kể kẻ khác đang làm gì, chúng ta phải chiến đấu đến chết ở đây!!"
Kyousuke chỉ có thể tặc lưỡi.
Cô Bé Vô Sắc lúc này giống như một con mèo đang bất mãn. Nếu anh kìm hãm Linh Vật của mình để không kích thích cô bé, anh sẽ không thể tránh khỏi những đòn tấn công dữ dội của Kẻ Tội Phạm Chiến Tranh. Nhưng nếu anh chiến đấu bằng tất cả sức mạnh, năng lực phi thường đã tức thì giết chết Bạch Nữ Vương sẽ tấn công.
Anh đã bị mắc kẹt.
Đây thực sự là một trận đấu tử thần không thể đoán trước.
Anh thậm chí không thể dựa vào vòng tròn bảo vệ để giữ an toàn cho mình trong trận chiến này. Cô Bé Vô Sắc đã phá vỡ mọi quy tắc của Third chỉ bằng sự hiện diện của cô bé.
"A-anh tính làm gì vậy, Onii-chan!?"
"..."
Shiroyama Kyousuke lặng lẽ nâng Huyết Ấn của mình.
Anh nắm lấy một trong ba Giai Trắng ban đầu và đặt nó lên đầu Huyết Ấn.
"Đúng. Đó là điều ta muốn thấy."
Anh nghe thấy một thứ gì đó xé gió sắc bén. Kẻ Tội Phạm Chiến Tranh đã rút ba cây gậy quỷ của hắn ra khỏi không khí.
[IMAGE: .../BloodSign_v08_282.jpg]
Kẻ cầm đầu giới ngầm thậm chí còn liếm một trong số chúng khi hắn tuyên bố.
"Hãy chĩa mọi khẩu súng và khẩu pháo cuối cùng chúng ta có vào nhau và đấu súng trực diện, Kyousuke-chan. Những tia sáng lóe lên, những vụ nổ vang trời, và những rung động xuyên thấu cơ thể ngươi!! Ha ha! Nó không phải là chiến tranh nếu ngươi không buông thả bản thân vào cơn khát bóp cò cho đến khi đầu óc trống rỗng!!"


0 Bình luận