Chào anh, là tôi đây, Nữ Hoàng bại trận đây!
Ài, bị đánh bại đúng là cảm giác tự do thật! Tôi như trút được mọi gánh nặng trách nhiệm! Đây quả là món quà quý giá anh ban cho tôi, huynh trưởng, vậy nên tôi phải tận hưởng nó đến giọt cuối cùng mới phải đạo. Thôi nào, đã đến lúc tận hưởng kỳ nghỉ của mình rồi!
Huynh trưởng à, liệu có gì thay đổi với anh không nhỉ?
Tin tức về việc một con người – hơn nữa lại chỉ là một cá nhân đơn độc – đã hạ gục tôi chắc hẳn đã lan đến tai đám phàm phu tục tử bám víu vào cái hành tinh nhỏ bé đó rồi. Tôi đoán điều này đang tạo ra vài sự xáo trộn đấy. Hì hì hì. Anh thấy thế giới thay đổi này thế nào? Một thế giới nơi tôi, Bạch Nữ Hoàng, đã bị đánh bại, hẳn phải là thiên đường của anh chứ, huynh trưởng.
Ố?
Ố ồ ồ???
Phải chăng có một suy nghĩ nào đó đang ẩn mình trong tim anh, huynh trưởng? Có một tia hy vọng nào đó giấu kín thật sâu, dù bề ngoài anh vẫn chối bỏ?
Một tia hy vọng rằng Bạch Nữ Hoàng sẽ lại xuất hiện ở đâu đó?
Rằng kẻ mạnh nhất trong số những kẻ mạnh nhất sẽ lộ diện để sửa lại thế giới đã đổi thay này?
Hì hì hì. Tôi có một tin tốt lành đây, huynh trưởng.
Lần này, tôi sẽ không nhúng tay vào đâu.
Tôi sẽ nói thẳng như vậy, nhưng anh muốn hiểu sao thì tùy. Tôi nói thật hay tôi đang lừa dối đây? Hì hì. Tôi biết mình có thể quá mức bao dung với anh, huynh trưởng à, nhưng… phải, có lẽ tôi đã làm quá nhiều cho anh rồi. Nếu anh nghĩ tôi sẽ luôn xuất hiện mỗi khi anh cần, thì anh đã lầm to rồi. Tôi nghĩ đã đến lúc anh phải học lại xem Bạch Nữ Hoàng hiếm có đến nhường nào.
Cứ khóc đi, cứ la hét đi, cứ rên rỉ và cầu xin đi nếu anh thích.
Nhưng hãy chuẩn bị tinh thần cho một thực tế rằng tôi sẽ không xuất hiện một cách hiển nhiên đâu. Rõ chưa, huynh – trưởng – thân – mến – của – tôi?


0 Bình luận