The Unexplored Summon://B...
Kamachi Kazuma Waki Ikawa
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 3

Chương 37: Giai đoạn 03: Thỏ Dẫn Đường và Mèo Dối Trá. Hoặc Câu Chuyện Xảy Ra Xa Hơn Trong Quá Khứ

0 Bình luận - Độ dài: 1,295 từ - Cập nhật:

Họ đã ở bên nhau từ thuở bé. Luôn luôn, vẫn luôn bên nhau như thế. Ngay cả trong số bạn bè thuở nhỏ hay các nhóm bạn, thường vẫn hình thành một người dẫn đầu hoặc một thứ bậc nào đó. Nhưng sự "méo mó" ấy dường như chưa bao giờ xuất hiện giữa Murasame Kuina và Kawamo Sayuri.

Hai đứa có thể quyết định ai sẽ đưa ra quyết định cho ngày hôm đó bằng một lần tung đồng xu. Đôi khi, Murasame Kuina kéo tay bạn rủ đi chơi, nhưng cũng có lúc Kawamo Sayuri lại nằng nặc đòi đi ăn kem và bánh crepe. Nếu có ai hỏi ai là người dẫn đầu, cả hai đứa sẽ lập tức chỉ vào mặt mình và nói "là tôi". Nhưng điều đó chẳng hề gì. Chính vì thế mà họ thực sự là những người bạn bình đẳng, khác hẳn những nhóm bạn bè khác mà sự bình đẳng chỉ là vỏ bọc bên ngoài.

"Kuina-chan, qua đây này."

"Ê hề hề. Lại chung lớp rồi."

"Giờ nghỉ sắp tới mình làm gì đây? Cậu muốn đi đâu không?"

Tất nhiên, đó là một mối quan hệ giữa người với người, nên không tránh khỏi những lúc phức tạp. Nhưng rồi cuối cùng, họ vẫn chia sẻ mọi điều. Họ luôn thấy mình mỉm cười cùng nhau sau khi mọi chuyện qua đi. Họ là đôi bạn thân nhất. Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, họ vẫn tin rằng không đời nào họ có thể bị chia lìa.

"Mình hứa nhé."

"Nếu một trong hai đứa gặp rắc rối, mình sẽ đến giúp nhau."

"Hứa rồi nhé, Sayuri?"

"..."

Murasame Kuina chợt nhớ lại một điều khiến cô tràn ngập tuyệt vọng.

[IMAGE: ../Images/00002.jpg]

Cô đứng cạnh một ngôi mộ khi mặt trời đang lặn. Ngôi mộ do chính cô lập nên. Không có hài cốt nào và không ai biết Kawamo Sayuri còn sống hay đã chết, nên ngôi mộ trống rỗng.

"Tôi tự nhủ mình sẽ không khóc trước mặt cô ấy," cô lẩm bẩm khi nữ ác ma hầu bàn đứng cạnh. "Nhưng chắc cô ấy cũng tự nhủ điều tương tự. Cô ấy vốn là một đứa mít ướt và hay lo lắng. Đó là sự kết hợp tệ nhất có thể, nhưng cô ấy luôn mỉm cười trước mặt tôi."

Cô nhớ lại. Chỉ Murasame Kuina nhớ lại. Cô gái ấy trông có vẻ bình thường và ít nói, nhưng thực ra lại là một người đa tài, có thể làm bất cứ điều gì. Nhưng cô ấy chưa bao giờ nhận ra giá trị của bản thân mình, thay vào đó lại tập trung vào việc sưu tập các linh vật như Juddark và Sheriff Kitty ngay cả khi đã vào trung học cơ sở. Thay vì tiến lên một giai đoạn mới, cô ấy tin rằng hạnh phúc nằm ở những gì mình đã có. Cô ấy là Lọ Lem trước khi tìm thấy bà tiên đỡ đầu.

Đó là một cuộc trò chuyện vô nghĩa. Luồng không khí khô khốc vô tận thổi qua giữa hai người họ. Và cuối cùng, Biondetta khẽ cất lời.

"Thưa cô."

"Gì cơ?"

"Cô không cần kìm nén nữa đâu."

Đó là giới hạn của Murasame Kuina. Gương mặt cô nhăn nhúm lại và một thứ tắc nghẽn bên trong tuôn trào. Tuyến lệ mở ra và những giọt nước trong vắt lớn tròn đầy đôi mắt cô. Trước khi kịp lăn xuống má, nữ ác ma hầu bàn ôm lấy cô gái.

[IMAGE: ../Images/00003.jpg]

Tất cả những gì cô có thể làm là khóc.

"Tại sao!? Tại sao!?"

Tất cả những lời cô kìm nén tuôn ra và cô hét lên về sự bất công của thế giới. "Tại sao lại là Sayuri? Tại sao cô ấy lại bị chọn, tại sao cô ấy lại bị cướp đi mọi thứ, và tại sao cô ấy lại bị biến thành món đồ chơi cho những kẻ thuộc Chính phủ đó!? Tại sao linh hồn cô ấy lại bị xáo trộn và thể xác lẫn tính cách cô ấy lại bị hủy hoại! Cô ấy... đó không còn là Sayuri nữa! Cô ấy trông như một con búp bê Pháp làm từ chính cơ thể mình!! Tại sao một chuyện kinh khủng như vậy lại xảy ra với cô ấy!?"

Biondetta không nói gì. Cô chỉ đơn giản chờ đợi khi khách hàng của mình trút bỏ tất cả những gì đã dồn nén trong lòng.

[IMAGE: ../Images/..]

“Quan trọng hơn cả là, vì sao chúng ta lại không có sức mạnh để biến Sayuri trở lại thành chính mình cơ chứ!? Tôi không thèm bận tâm đến mấy chuyện triệu hồi sư hay vật chứa gì sất. Tôi cũng chẳng buồn để mắt đến mấy vị thần hay cái lũ ‘Thứ hạng Bí ẩn’ vượt xa chúng!! Nếu các người có nhiều sức mạnh đến thế, thì tại sao lại không thể cứu nổi chỉ một cô gái thôi chứ!?”

Đó là một tiếng than khóc của sự tuyệt vọng.

Là tiếng gào thét của sự oán hận dành cho bản thân và những kẻ khác, một lời kêu gọi hủy diệt thế giới.

Nhưng Biondetta không cười. Nàng cũng không tỏ vẻ ghê tởm hay chế nhạo.

Ai đã quyết định rằng ý chí của thế giới quan trọng hơn hoàn cảnh của một cá nhân? Ai đã quyết định rằng một trái tim bé nhỏ phải tan nát khi thấy quả cầu kim loại khổng lồ trên đỉnh dốc kia?

Điều này chẳng liên quan gì đến logic, hiệu quả, tính toán hay lợi nhuận.

Có gì sai khi chiến đấu chỉ để thỏa mãn trái tim mình?

“Thưa cô.”

Biondetta khẽ nói với Murasame Kuina, người vẫn đang ôm lấy nàng mà khóc nức nở như một đứa trẻ.

“Đúng là tôi không đủ sức mạnh để cứu tiểu thư Kawamo Sayuri. Sức mạnh của tôi có thể không phải điều cô thực sự mong muốn.”

Nàng nói một cách chân thành và nghiêm túc.

Đôi tay nàng siết chặt vòng tay ôm lấy cô gái.

“Nhưng nếu cô muốn, tôi sẽ giúp cô thực hiện bất kỳ hình thức báo thù nào. Không cần phải lo lắng về những khó khăn thực tế. Tôi là Freedom Award 920, Liar Cat. Tôi không hơn gì một công cụ để hoàn thành sự báo thù của cô.”

“…”

Cô gái chỉ còn nức nở một lúc.

Nhưng khi thời gian chầm chậm trôi qua, Murasame Kuina vòng tay ôm lấy lưng của con quỷ hầu bàn. Cô nắm chặt lấy vạt áo, siết thật, thật chặt đến mức nó gần như rách toạc.

“Hãy cho tôi mượn sức mạnh của cô, Biondetta…”

Giọng nói đầy oán hận ấy như vọng lên từ tận cùng địa ngục.

Đồng thời, đó cũng là tiếng lòng của một cô gái cảm thấy vô vọng, bị mắc kẹt.

“Tôi không bao giờ có thể tha thứ cho Chính Phủ!! Chúng đã biến Sayuri thành ra thế đó!! Chúng xé nát những ký ức của chúng tôi! Vậy mà chúng còn mặt dày tự xưng là cảnh sát thế giới!! Cho nên tôi không quan tâm liệu điều đó có sai hay có nghĩa là đi chệch khỏi con đường đúng đắn! Hãy cho tôi mượn sức mạnh của cô, Biondetta!! Tôi cần điều đó cho… không, cho sự báo thù của chúng ta! Hãy giúp tôi!! Giúp chúng ta!!!!!”

Vẫn ôm chặt lấy cô gái nguy hiểm như mảnh thủy tinh vỡ, Biondetta lặng lẽ mỉm cười.

Và con quỷ nói ra những lời quyết định.

“Xin tuân lệnh.”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận