Công chúa của trường, ngư...
Amane Megumi Yukimi Yayuge
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 57: Nhảy ngang lặp đi lặp lại

7 Bình luận - Độ dài: 1,437 từ - Cập nhật:

"Ưư… giữa tớ và Anno-kun thân thiết đến thế rồi, cậu không cần phải ngại ngùng đâu. Mà, cậu có biết câu tục ngữ 'Nam nhi không ăn đồ dâng tới miệng thì thật xấu hổ'không? Nếu chưa biết thì hãy tra từ điển ngay lập tức đi!"

"Rồi rồi, nếu có hứng thì tớ sẽ tra. Nhưng quan trọng hơn là, hôm nay cậu tới đây không phải để điều tra vụ ảnh của Alice đúng không?"

Vừa nghĩ trong bụng "Người nên bị điều tra chính là cậu đó, Rinoa-san", tôi vừa cố gắng kéo câu chuyện lệch hướng quay lại với mục tiêu ban đầu của ngày hôm nay.

"À! Đúng rồi! Hôm nay là ngày Anno-kun chụp cho tớ bộ ảnh 'ướt sũng trong mưa' mà!"

"Không sai, nhưng… cậu có thể nói theo cách nhẹ nhàng hơn không?"

Quá là thẳng thắn luôn rồi. Ít ra cũng nên dùng cách diễn đạt tế nhị hơn một chút chứ…

"Chuyện nhỏ nhặt thì bỏ qua đi. Quan trọng là tớ muốn bàn một chút. Ban đầu mình định làm tình huống sau giờ tan học gặp mưa đúng không? Nhưng tớ nghĩ mình đổi sang bối cảnh hẹn hò rồi bị mưa làm ướt thì sẽ hợp lý hơn đấy."

Cái sự chuyển cảm hứng đột ngột từ vô tư sang nghiêm túc thế này thật sự làm tôi muốn cảm lạnh. Tôi khẽ ho một tiếng để lấy lại bình tĩnh, rồi đáp lại đề xuất của Rinoa-san.

"Tớ thấy hay đấy. Mặc đồ thường thì càng dễ tưởng tượng tiếp diễn ra sao nữa, thậm chí có thể tạo thành một câu chuyện chụp ảnh cũng được, nghe thú vị mà."

"Câu chuyện chụp ảnh…?"

"Những lần trước mình chụp ảnh… à, lần này cũng thế, thường chỉ chọn bối cảnh và trang phục rồi chụp thôi đúng không? Nhưng lần này tớ sẽ dựng hẳn thành một câu chuyện: 'Hai người đang hẹn hò thì gặp mưa và bị ướt sũng' rồi cứ thế chụp theo tiến trình câu chuyện đó."

"Ra là vậy… Hẹn hò cùng người yêu à…"

Rinoa-san thì thầm như đang suy ngẫm chuyện gì đó với gương mặt hơi trầm tư. Nhìn dáng vẻ đó khiến tôi hơi lo không biết cô ấy có đang hiểu nhầm gì không, nhưng tôi có lý do khi đề xuất ý tưởng này.

Rinoa-san muốn được chụp ảnh là vì "muốn thấy một phiên bản mình chưa từng biết đến". Trong suốt những lần chụp trước, tôi đã thấy được những mặt khác của Shinomiya Rinoa, cả những cảm xúc sâu kín về người chị của cậu ấy. Nên từ giờ, tôi muốn ghi lại những hình ảnh nào về cậu ấy nữa? Suy nghĩ vậy, tôi lại lật giở những tập photobook tôi từng làm cho Yuzuha để tìm cảm hứng.

Nếu Rinoa-san cosplay thì sẽ hợp với nhân vật nào nhỉ? Làm hầu gái cũng hợp nè. Thậm chí nếu làm cặp hầu gái với Alice – một tóc xanh một tóc hồng – thì chắc chắn sẽ gây sốt. Hoặc là… tôi cứ vui vẻ tưởng tượng vậy khi lật giở từng trang, rồi vô thức lẩm bẩm:

"Mình muốn làm một cuốn photobook về Rinoa-san… vào một ngày nào đó."

Cảm giác như vừa nhận được một tia sáng trời ban – đúng là thiên khải. Nó trở thành mục tiêu của tôi. Dù sao cũng chỉ là mong muốn cá nhân thôi, nếu Rinoa-san không hứng thú thì đành gác lại. Quan trọng là phải xác nhận xem cậu ấy nghĩ gì đã.

"Giả sử sau khi hẹn hò thì trời mưa, hai người về nhà bạn trai thì đoạn sau sẽ là… mặc áo sơ mi của bạn trai nhỉ?"

"…Hả?"

Tôi bị kéo về thực tại bởi một câu nói nhẹ nhàng phát ra từ Rinoa-san – lúc nào không hay đã ngồi sát bên cạnh.

"Gặp mưa, về nhà bạn trai, quần áo ướt nên phải mượn đồ của anh ấy. Tự nhiên đúng không?"

"Ch-chắc là vậy…"

"Hay là… trong lúc chờ khô đồ, Anno-kun định để cô bạn gái quý giá của mình mặc mỗi đồ lót thôi? Hoặc là cởi luôn đồ lót rồi sau đó───"

"DỪNG LẠI!! ĐỪNG CÓ NÓI THÊM NỮA!! Mà cậu đừng có vừa nghiêm túc vừa lươn lẹo kiểu nhảy ngang qua lại vậy chứ!?"

Cảm giác như đau đầu và chóng mặt cùng lúc, tôi ôm lấy thái dương. Việc mặc đồ của bạn trai trong khi chờ quần áo khô là hoàn toàn hợp lý. Kể cả tôi cũng thích tình huống "mặc áo sơ mi của người yêu". Nhưng cái đoạn sau kia thì thừa quá mức luôn rồi đấy.

"Nếu là Anno-kun thì dù có yêu cầu gì tớ cũng không ngại đâu? Tớ còn hơn cả chị gái tớ ấy chứ─── Áaa!? Cậu làm cái gì vậy!?"

"Phạt vì dám định so bì với Alice."

Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên đầu Rinoa-san – người vừa bị tôi khẽ chặt tay vào đầu – rồi xoa đầu cô ấy một cách dịu dàng. Cô nàng rên lên một tiếng nũng nịu với hai má ửng hồng.

"Chuyện đó để sau đi. Mà, thật sự cậu có định lấy 'áo sơ mi bạn trai' không đấy? Cậu không mang đồ thay à?"

"Dĩ nhiên là không mang rồi. Vì tớ đã định thế từ đầu mà."

Biết ngay mà. Tôi đã lường trước tình huống này. Nhưng mà tôi vẫn phải hỏi, nên thôi, cố mà nhịn cơn thở dài lại.

"Haizz… Vậy chụp xong thì tớ sẽ cho mượn đồ của tớ."

"Trong lúc chờ đồ khô thì mặc đồ của Anno-kun để chụp tiếp nhé! Rồi sau đó tụi mình ăn tối nhé! Tớ sẽ nấu cho!"

Chụp ảnh Rinoa-san trong đồ của tôi thì ổn. Nhưng mà… sao lại kéo luôn tới cả nấu tối là sao!? Đừng bắt tôi phải thốt ra cùng một câu phản đối nhiều lần thế chứ.

"Không thể để cậu nấu tối đâu. Mà… về muộn quá thì ba mẹ cậu có nói gì không đấy?"

Tôi dè dặt hỏi. Gia đình Shinomiya có thể nói là rất nghiêm túc. Bố là bác sĩ, mẹ là nữ doanh nhân mở thương hiệu thời trang nổi tiếng. Họ kỳ vọng rất nhiều vào cậu ấy. Dù không biết có giới nghiêm không, nhưng chắc chắn về trễ quá thì cũng không ổn.

"À, chuyện đó thì cậu yên tâm. Ba mẹ tớ đi công tác cả tuần rồi."

"…Cái gì cơ?"

Ngay lúc này mà ba mẹ cậu ấy lại đi công tác? Nghe… thuận tiện quá mức. Có nên tin không đây? Không, nếu là Alice thì tôi còn nghi ngờ, chứ Rinoa-san thì chắc không nói dối vậy đâu nhỉ…

"Nếu muốn thì tớ có thể ngủ lại nhà Anno-kun tối nay đấy? Tớ thật sự là rất muốn luôn đó… không được sao?"

"Không-không không! Không được đâu!?"

"Cậu từng ngủ lại nhà tớ rồi đúng không? Vậy thì giờ tớ ngủ lại nhà cậu cũng đâu có sao đâu?"

"C-cái đó… đúng là không cãi được…"

Câu nói đúng lý quá mức khiến tôi nghẹn lời. Dù không sợ ba mẹ biết, nhưng con gái đang tuổi lớn mà ngủ lại nhà con trai thì không hay chút nào đâu.

"Tớ biết Anno-kun chắc đang nghĩ kiểu: 'Nhỡ ngủ lại thì đồ thay thế nào, rồi tính sao đây', đúng không? Yên tâm, tớ đã chuẩn bị đồ lót thay rồi."

"Đã chuẩn bị đồ lót mà lại không mang theo quần áo sao!?"

"Vì nếu quần áo bị ướt khi chụp thì tớ tính giặt luôn. Thế là có thể chơi trò sống chung rồi đó."

"Ch-chơi trò… sống chung…?"

Tôi chết lặng trước câu nói đó. Dù là giả vờ, nhưng mà sống cùng dưới một mái nhà với Rinoa-san – chỉ nghĩ tới thôi là tim tôi cũng không yên rồi.

"Sao hả, Anno-kun? Cậu có muốn thử sống chung với tớ một ngày không?"

"Cậu nói vậy thì…"

Lý trí tôi gào thét "KHÔNG ĐƯỢC!", còn bản năng thì thì thầm "ĐỒNG Ý ĐI…". Rinoa-san đưa mặt sát gần đến mức mũi suýt chạm vào nhau. Hàng mi cong dài, đôi môi chúm chím, ánh mắt lấp lánh như ngọc quý… mùi hương ngọt ngào từ cô ấy khiến não tôi tê liệt. Và rồi, trong khoảnh khắc ấy – câu trả lời tôi đưa ra là───

Bình luận (7)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

7 Bình luận

Cảm ơn vì bữa ăn:D
Xem thêm
Theo bản năng thôi chứ còn j nx
Xem thêm
tfnc, muộn quá=((
Xem thêm
tiếp đi.....😭😭😭😭😭đang hay mà
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
nay đuối mà dịch 3 chap hơi lâu
0phrolova.gif
Xem thêm