Công chúa của trường, ngư...
Amane Megumi Yukimi Yayuge
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 59: Thêm nữa... được chứ?

4 Bình luận - Độ dài: 1,033 từ - Cập nhật:

Chuẩn bị đã xong, tôi và Shinomiya-san di chuyển đến phòng thay đồ nơi sẽ chụp hình ở đó.

"Thôi nào, Anno-kun. Hãy thoải mái làm tớ ướt đi nào!"

"…Rồi rồi. Tớ mặc kệ cậu vậy, không thèm đáp trả nữa đâu đấy."

Đối mặt với Shinomiya-san đang dang rộng hai tay ra một cách đầy khí thế, tôi chỉ biết thở dài và nhún vai. Nếu nghiêm túc đáp lại từng câu một, chắc thần kinh tôi tiêu mất.

Nhân tiện, hôm nay Shinomiya-san mặc một chiếc đầm len – kiểu dáng đuôi cá tôn lên vẻ nữ tính. Phần thân trên là sự kết hợp độc đáo giữa len gân không tay và chất liệu trong suốt mỏng nhẹ, tạo thành thiết kế bất đối xứng.

Nó vừa thanh lịch vừa tao nhã, rất hợp với phong cách của cô ấy. Nghĩ đến chuyện mình sắp làm bộ đồ đó ướt nhẹp bằng tay mình, tay tôi bắt đầu run lên vì hồi hộp.

"Phù… Vậy, tớ bắt đầu nhé."

"Vâng! Mong được giúp đỡ!"

Tôi cầm bình xịt, cảm thấy cổ họng mình khô khốc vì căng thẳng. Dù trước đây tôi từng chụp ảnh cùng Yuzuha rồi, nhưng lần này không hiểu sao tim tôi lại đập thình thịch hơn hẳn.

Tôi hít sâu hai ba lần, rồi đặt ngón tay lên cò bình xịt.

Đầu tiên là mái tóc. Tôi làm ướt toàn bộ vì khi chụp sẽ xịt thêm lần nữa để tạo cảm giác những giọt nước nhỏ đang nhỏ xuống từ ngọn tóc.

"Ổn chứ? Có lạnh không?"

"Tớ không sao. Thậm chí còn thấy dễ chịu nữa ấy chứ."

Trời nay nóng bức từ sáng, gần như đạt ngưỡng nắng nóng luôn. Xét về điều kiện thời tiết thì buổi chụp này lại hợp lý đấy.

"Tớ cứ nghĩ dùng bình xịt sẽ không hiệu quả lắm, ai ngờ làm ướt thật đấy."

"Vì hạt nước nhỏ mà. Nhẹ nhàng hơn vòi sen, mà lại cho cảm giác chân thật nữa."

Tôi cố giữ vẻ bình tĩnh trước sự ngạc nhiên của Shinomiya-san. Nhưng càng tự nhủ "đừng hồi hộp" thì tim tôi lại càng loạn nhịp hơn. Cô ấy dường như đọc được suy nghĩ của tôi, khẽ cong môi cười đầy tinh quái.

"Fufu. Tiếp theo là quần áo đấy, Anno-kun."

"…Tớ biết rồi, khỏi nhắc cũng được mà."

Bị khiêu khích và trêu ghẹo công khai. Dù nhận ra rõ, tôi vẫn không kiềm chế được mà trả lời cộc lốc. Và rồi cô ấy lại càng cười tươi hơn nữa.

Khốn thật, cô ấy đang tận hưởng chuyện này. Nhưng tôi không thể cứ bị dắt mũi mãi được. Tôi thở dài một cái rồi bắt đầu xịt nước lên váy len.

Chiếc váy dần dần, từ từ trở nên ướt đẫm. Lớp đồ lót bên trong cũng bắt đầu lộ ra mờ mờ. Màu bộ đồ lót ấy là đen thanh lịch, với họa tiết hoa. Tôi cứ nghĩ mình đã quen với ảnh selfie cô ấy gửi vào buổi sáng mấy ngày nay, nhưng có vẻ tôi đã quá tự tin. Khi định ngừng tay lại…

"Đừng dừng lại… làm ơn đấy, thêm nữa đi."

Bất ngờ, cô ấy vừa nói bằng giọng mềm mại như tan chảy, vừa nắm lấy tay tôi. Dù không có máy ảnh chĩa vào, ánh mắt và biểu cảm của cô ấy vẫn ngập tràn hơi nóng.

"Shi, Shinomiya-san?"

"Chưa đủ đâu. Hãy làm cho tớ ướt hơn nữa đi. Tớ muốn được phủ thêm nhiều nước."

"Không, tớ nghĩ như vậy là đủ rồi mà…"

Cách cô ấy nói khiến tim tôi không chịu nổi. Dù biết đó chỉ là xịt nước, tôi vẫn không tránh khỏi tưởng tượng mấy điều không trong sáng.

"Còn cách gọi nữa… Khi chỉ có hai chúng ta, cậu đã hứa gọi tớ là Rinoa rồi mà? Chẳng lẻ quên rồi sao?"

"X-xin lỗi… Ri, Rinoa-san…"

Mặt tôi nóng bừng. Với Alice thì không đến mức này, nhưng gọi tên Shinomiya-san khiến tôi cứ thấy tim đập liên hồi. Không hiểu tại sao lại có cảm giác ngực thắt lại thế này. Trong lúc còn đang bối rối, tôi lại bắt đầu xịt nước như theo mệnh lệnh của nàng công chúa.

"Nè nè, Anno-kun. Sao cậu chỉ xịt vào bụng thôi vậy? Còn phần trên… phần ngực nữa chứ?"

"V-vì… tới mức này thì đã gần như nhìn xuyên được rồi…"

"Không được. Phải làm ướt hẳn đi. Nếu không lúc chụp có khi lại không thấy rõ được."

"…Khốn thật."

Tôi thầm nguyền rủa sự hợp lý trong lý lẽ của cô ấy, và bất đắc dĩ tiếp tục xịt đến khi lớp vải dính chặt vào da. Kết quả là tôi không chỉ thấy rõ màu sắc mà còn cả thiết kế đồ lót cô ấy đang mặc.

"Như vậy được chưa?"

"Độ trong suốt hoàn hảo luôn! Giờ thì chỗ này nữa nhé."

Nói rồi cô ấy chỉ từ cổ xuống đến xương quai xanh và đường rãnh giữa khe ngực. Đường nét ấy thật sự là một tác phẩm nghệ thuật vĩ đại. Tôi thậm chí còn thoáng nghĩ rằng mình muốn được kẹp giữa khoảng trống ấy, thật ngu ngốc...

"Nếu nước nhỏ giọt từ cổ xuống khe ngực, nghe nói sẽ khiến con trai phải tim đập loạn nhịp… Cậu thấy sao?"

"…Ờ, chắc vậy."

Trong ba giây ngắn ngủi với đầu óc trì trệ, tôi làm theo lời cô ấy, xịt nước từ cổ xuống phần trước ngực. Làn da trắng như sứ ướt đẫm, giọt nước nhỏ lăn dọc theo khe ngực. Cảnh tượng ấy khiến tôi không thể rời mắt.

"Anno-kun… bị nhìn chằm chằm thế này thì ngại quá…"

"Ấy!? X-xin lỗi!"

"Fufu. Giờ thì, tiếp theo nhìn tớ qua ống kính nhé, Anno-kun."

"Ừ-Ừm…"

Buổi chụp thậm chí còn chưa bắt đầu, nhưng tôi đã hoàn toàn rơi vào bẫy của Shinomiya-san. Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo đây… Nghĩ đến thôi là đã thấy nản, nên tôi từ bỏ suy nghĩ, đặt bình xịt xuống và cầm máy ảnh lên.

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

1 tuần 1 chap hơi lâu ngóng ông tg ra quá trời
Xem thêm
lỗi chính tả tùm lum kìa trans ơi
Xem thêm