"Xin lỗi vì làm phá tan giấc mộng cậu, nhưng nếu chuyện đó thực sự xảy ra, thì thế nào cũng có một cái xác nằm đâu đó trong khuôn viên trường này đấy biết không?"
Nếu tin đồn đó lan ra, không chỉ chỗ đứng của tôi ở trường này biến mất, mà cả mạng sống của tôi cùng theo đó mà bay xa khỏi thế giới này. Và không phải là một cái chết bình thường mà sẽ là một cái kết tàn khốc, bi thảm, sau khi bị hội fan cuồng của Shinomiya Rinoa tra tấn đến chết.
"Đừng lo mà. Khi chuyện đó xảy ra, tớ sẽ bảo vệ cậu. Tớ sẽ nói, 'Xin đừng làm hại Anno-kun quý giá của tôi!' Nghe ổn không?"
"Nghe ổn không á? Cậu nghiêm túc thật đấy hả? Cậu quên mất cuộc nói chuyện sáng nay rồi à? Đến cả Shin còn phát hoảng vì mấy cái ảo tưởng điên rồ đó. Mà nếu những ảo tưởng đó trở thành sự thật, cậu có biết hậu quả sẽ như thế nào không!?"
"Ừm... tớ cứ tưởng đó là một ý tưởng tuyệt vời... Không được thật à?"
"Đương nhiên là không được rồi! Với lại, cậu có thể hẹn hò với một người mà mình thậm chí còn không thích sao, dù chỉ là giả vờ?"
Khoan nói đến việc mạng sống của tôi đang bị đe dọa, điểm chết người thực sự trong kế hoạch này chính là chỗ đó. Dù có là bạn bè đi nữa, mà nhảy cái vèo vào quan hệ người yêu thì đúng là quá sức tưởng tượng. Cảm xúc mà tôi dành cho "oshi" của mình khác hoàn toàn với tình yêu nam nữ. Đó không phải thứ có thể đem ra đùa giỡn. Có người thì có thể thử yêu kiểu chơi chơi, nhưng ít nhất tôi thì không làm được vậy. [note75919]
"Tớ nghĩ nếu là Anno-kun thì chắc sẽ ổn thôi... Nhưng có vẻ tớ vẫn chưa đủ tốt nhỉ..."
Shinomiya-san nói với vẻ mặt buồn rầu, vai rũ xuống. Phản ứng bất ngờ của cô ấy khiến đầu óc tôi bị chập mạch trong chốc lát. Tôi cứ tưởng cô ấy đang đùa như mọi khi, nhưng chẳng lẽ lần này là thật? Bộ não quá tải của tôi đang cố gắng hết sức để xử lý tình huống này.
"À... không phải là cậu không đủ tốt đâu, Shinomiya-san. Nếu có thì là tớ cảm thấy vinh dự, hay đúng hơn là, tớ còn muốn hỏi liệu tớ có xứng với cậu không nữa..."
"…………"
Lời giải thích của tôi chẳng có tác dụng gì, Shinomiya-san vẫn im lặng, đầu cúi xuống. Vai cô ấy khẽ run nhẹ. Cô ấy đang khóc sao? Tôi hoàn toàn không biết phải nói gì trong tình huống thế này.
"…Fufufu."
"Sh-Shinomiya-san?"
Khi tôi đang cuống cuồng không biết phải làm sao thì bỗng nghe thấy tiếng cô ấy cười. Như thể cái đập nước kìm nén nãy giờ cuối cùng cũng bị vỡ tung.
"Fufufu. Ôi trời! Chỉ là đùa thôi, đùa thôi! Cậu đừng nghiêm túc quá vậy chứ."
"…Gì cơ?"
"Tớ chỉ muốn trêu Anno-kun một chút thôi mà. Làm cơm trưa cho cậu mỗi ngày thì mệt lắm, với lại tớ biết nói dối chuyện như vậy là không nên mà."
Shinomiya-san cười sảng khoái, vừa cười vừa vỗ vai tôi. Xem ra… rõ ràng là một lần nữa tôi lại bị cô nàng "thánh giả tạo" này chơi đùa như đồ chơi.
"Đùa giỡn với tình cảm chân thành của con trai là không tốt đâu đấy?"
"Vì thế mà lần này tớ có hơi hối lỗi rồi. Không ngờ Anno-kun lại hoảng loạn đến vậy. Có khi tớ có năng khiếu diễn xuất đấy nhỉ?"
"Ừm thì... chắc là có. Mà là năng khiếu hàng top luôn ấy."
Không chỉ nói đến chuyện nói dối vừa rồi. Trong buổi chụp hình, khi Shinomiya-san hoàn toàn nhập vai và hòa vào bối cảnh, cô ấy thực sự rất tuyệt vời. Trong khoảnh khắc ấy, tôi nghĩ cô ấy còn vượt qua cả Yuzuha, người vốn đang ở đỉnh cao nữa.
"Cảm ơn cậu. Nghe Anno-kun nói vậy làm tớ tự tin hẳn lên."
"Nhưng mà, làm ơn dừng mấy trò đùa kiểu này lại được không? Tim tớ chịu không nổi đâu."
"Tớ không hứa được, nhưng sẽ cố gắng, được chứ?"
Vừa nói, Shinomiya-san vừa nháy mắt với tôi, ánh mắt lấp lánh như sao. Cô ấy cứ nghĩ chỉ cần làm bộ dễ thương là có thể qua mặt được hết thảy, nên chắc sau này tôi phải dạy dỗ cô nàng này lại một trận. Tiếc là lúc này không phải thời điểm thích hợp.
"Nói chuyện với Anno-kun vui thật đấy. Ngày mai cũng được chứ, tớ sẽ đến?"
"Bây giờ nói chuyện với tớ cũng phải đặt lịch trước hả? Tớ không ngại, nhưng ít nhất thì cũng cố đừng gây chú ý quá ở trường, được chứ?"
Vì bọn tôi ngồi cạnh nhau, không nói chuyện thì cũng kỳ. Nhưng nếu nói chuyện quá nhiều trong giờ nghỉ, sẽ gây chú ý, và tôi có thể bị đưa vào danh sách đen của hội fan.
"Ở lại trường sau giờ học chỉ để nói chuyện cũng kỳ nữa. À, vậy thì…."
"Đừng nói là cậu định rủ tụi mình tụ tập ở nhà tớ sau giờ học đấy nhé!"
"Sao cậu biết!? Cậu đọc được suy nghĩ của tớ hả!?"
Mắt Shinomiya-san mở to như không tin nổi, còn tôi thì thở dài đáp lại.
"Đúng là một chỗ lý tưởng để nói chuyện mà không phải lo người khác soi mói. Nhưng không có nghĩa là tớ bảo, 'Muốn đến lúc nào thì đến', nhớ chưa?"
"Hừm... Vậy phải làm gì thì Anno-kun mới cho phép đây?"
Shinomiya-san phồng má ra, phụng phịu. Thành thật mà nói, tôi cũng chẳng ngại nếu cô ấy đến chơi. Nhưng nếu ngày nào cô ấy cũng đến, tôi sợ mình sẽ lệ thuộc vào cô ấy mất. Dù vậy, khuôn mặt phụng phịu dễ thương kia cũng thật nguy hiểm.
"À thì, cậu sẽ đến để chụp ảnh đúng không? Vậy là đủ rồi còn gì?"
"Nhưng chẳng phải chúng ta cần phải thắt chặt mối quan hệ để buổi chụp ảnh thêm phần ăn ý sao!? Cậu cũng thấy vậy mà!?"
Shinomiya-san bất ngờ nghiêng người sát lại gần, khuôn mặt cô ấy gần như chạm vào tôi. Khoảng cách này thật quá nguy hiểm. Chưa kể, thứ mềm mại và chín muồi kia đang ép vào người tôi nữa, đúng là không tốt cho tinh thần chút nào. Mà tôi lại từng thấy một phần của nó ngoài đời thật rồi nên trí tưởng tượng càng đi xa.
"Hay là chúng ta chụp luôn buổi hôm qua bị lỡ vào hôm nay đi? Tớ còn mang cả đồ bơi theo rồi đó!"
"Cậu mang cái đó tới trường làm gì!?"
Tôi không thể không tự hỏi liệu có phải cô ấy đã lên kế hoạch sẵn từ đầu không.
"Sao lại không? Kịch bản lần này là 'Sau giờ học, tại nhà nam sinh mà mình đang để ý, mình khoe bộ đồ bơi sẽ mặc trong tiết thể dục ngày mai…' có được không? Nếu muốn chụp ảnh theo đúng bối cảnh thì chuẩn bị trước là điều tất nhiên mà."
Tôi cạn lời. Để tái hiện đúng kịch bản này, bắt buộc phải là sau giờ học chứ không phải trong ngày. Tôi muốn chụp những bức ảnh cô ấy ngượng ngùng khoe đồ bơi, dưới ánh hoàng hôn rọi qua cửa sổ.
"Hay là Anno-kun không muốn chụp ảnh? Nếu vậy thì tớ sẽ đi loan tin là cậu đã lén chụp hình tớ…"
"Tớ đâu có nói là không muốn! Cứ đến sau giờ học đi, mình sẽ chụp! Làm ơn cho tớ chụp ảnh với!"
"Fufu. Biết vậy thì nói từ đầu đi chứ. Anno-kun đúng là người xoắn xít ghê. Cậu nên sửa tính đó đi nha."
"Hahaha! Tiếc là không được! Tớ luôn được nhận xét là đứa ngoan hiền, trung thực đấy nhé, kể cả trong phiếu đánh giá học sinh! Người xoắn ở đây chỉ có cậu thôi, Shinomiya-san!"
Tôi đâu phải học sinh tiểu học kiểu cứ thích ai là lại chọc ghẹo người ta. Lỗi là tại Shinomiya-san, cứ suốt ngày trêu chọc tôi.
"Vậy tức là tớ là người đầu tiên của Anno-kun hả?"
"Cách cậu nói câu đó nghe cứ sai sai sao ấy…"
"Lần đầu của tớ bị Anno-kun lấy mất rồi, vậy coi như huề nha…"
"Đừng nói mấy thứ kiểu đó nữa! Với cả đừng đỏ mặt! Càng làm người ta hiểu lầm thêm thôi!"
Ai mà nghe được chắc chắn sẽ hiểu lầm. Dù tôi biết chẳng có gì xảy ra cả, nhưng nhìn cô ấy đỏ mặt, lúng túng như thế lại khiến tôi cũng xấu hổ theo.
"Cậu sẽ chịu trách nhiệm vì đã làm tớ thành ra thế này, Anno-kun?"
"…Muốn sao cũng được."
Tôi buông vai xuống đầu hàng, tiếng chuông báo hết giờ nghỉ trưa vang lên, lấn át câu lẩm bẩm của tôi.


3 Bình luận