Công chúa của trường, ngư...
雨音恵 Yukimi Yayuge
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 15: Đón nhận sự quan tâm của người khác

12 Bình luận - Độ dài: 1,508 từ - Cập nhật:

"Chú thực sự rất bất ngờ đấy. Không ngờ Takkun lại đến cửa hàng với một cô gái khác ngoài Yuzuha-chan. Ngày mai chắc trời có tuyết quá?"

"...Cũng chỉ là tình cờ thôi. Chính con cũng không nghĩ là mình sẽ chụp ảnh cho ai khác ngoài Yuzuha-san."

Ít nhất thì tôi từng nghĩ rằng, trong vài năm tới, mình sẽ là nhiếp ảnh gia độc quyền của Yuzuha-san. Tôi chưa từng tưởng tượng rằng một ngày mình sẽ lén lút chụp ảnh riêng với bạn cùng lớp.

"Mà nếu hỏi chú, thì Yuzuha-chan hơi bị ích kỷ đấy. Người ta vẫn nói là nên để những cô gái dễ thương được tự do phiêu lưu cơ mà, không hiểu cô ấy lo gì nữa."

"Con cũng muốn biết lý do lắm đấy... Dù sao thì, con cũng không có gì phàn nàn."

Được chụp ảnh riêng với một người mẫu hàng đầu mà ai cũng ao ước là niềm hạnh phúc lớn nhất với một nhiếp ảnh gia như tôi.

"Vậy nên khi Takkun nhắn cho chú là 'Con sẽ đi xem đồ vì sắp chụp ảnh cho người khác ngoài Yuzuha-san', chú vui lắm luôn đó! Đã thế lại còn mang đến một cô gái dễ thương chẳng kém gì Yuzuha-chan, thậm chí còn có phần hơn! Chú phấn khích đến mức không tả nổi!"

Ông chủ cửa hàng cười to và vỗ mạnh vào vai tôi. Ông ấy to lớn hơn tôi nhiều, nên mỗi cú vỗ đều như búa giáng xuống vai.

"Con làm cách quái gì mà dụ được một cô gái dễ thương thế!? Với khuôn mặt và thân hình đó, chắc chắn cô ấy rất nổi ở trường, đúng không?"

"Ờm thì... cô ấy nổi đến mức có cả câu lạc bộ người hâm mộ riêng trong trường. Một kẻ mờ nhạt như con bình thường còn chẳng dám lại gần."

"Vậy thì chú lại càng tò mò con đã dùng chiêu gì. Con không phải là đã tống tiền cô ấy đấy chứ?"

"Hahaha..."

Ông chủ cửa hàng liếc tôi với ánh mắt sắc lẹm. Tôi chỉ biết cười gượng và tránh ánh nhìn ấy. Thành thật mà nói, nếu có ai bị uy hiếp ở đây thì chính là tôi.

"Này, Takkun!? Dù Rinoa-chan có dễ thương đến mấy thì cũng không được dùng thủ đoạn ép buộc đâu đấy! Đây không phải là truyện tranh 18+ đâu nhé!"

Ông ấy hoảng hốt nắm lấy vai tôi và lắc mạnh. Cảm giác như đang ngồi tàu lượn siêu tốc bị mất phanh.

"Có chuyện gì vậy hả, Takkun!? Tùy theo tình hình, chú có thể phải dắt con đến đồn cảnh sát đấy, nên khai mau ra đi!"

"Đ-Đợi đã, ít nhất thì buông vai con ra cái đã... con chóng mặt muốn nôn tới nơi rồi đây..."

Tiếng cầu cứu của tôi chẳng đến được tai người đang nổi cơn cuồng nộ. Ai đó, làm ơn cứu tôi với.

"….Đừng lo, Uezu-san. Quan hệ giữa con và Anno-kun hoàn toàn trong sáng mà."

Ngay khi tôi tưởng mình không giữ nổi thể diện nữa, Shinomiya-san bước ra từ phòng thử đồ, trên tay là bộ đồ bơi đã gấp gọn.

"Phải không, Anno-kun? Giữa chúng ta chẳng có gì mờ ám cả, đúng chứ?"

"...Ừm, đúng vậy."

Shinomiya-san mỉm cười dịu dàng với tôi, và tôi chỉ biết gật đầu theo. Không phải vì tôi bị ép đâu nhé.

"Nên chú không cần lo lắng đâu ạ. Tấm ảnh chú thấy lúc nãy không phải do Anno-kun chỉ đạo, mà là do con vô thức… cởi đồ ra thôi."

"Nghe vậy chú lại càng lo hơn cho những buổi chụp sau quá… Nhưng nếu Rinoa-chan thấy không sao thì chú cũng không nói thêm nữa. Có gì thì nhớ nói với chú đấy nhé?"

"Cảm ơn chú ạ. Nếu Anno-kun có làm gì đồi bại với con, con sẽ báo ngay lập tức."

"Dù cho trời có sập, tớ cũng không bao giờ làm mấy chuyện như vậy nha!?"

"Ý con là Rinoa-chan không đủ hấp dẫn à!? Rõ ràng là con chụp ảnh táo bạo thế mà lại bảo không cảm xúc gì ư!? Vậy là bất lịch sự đấy nhé!"

Dù trả lời thế nào tôi cũng sẽ bị mắng. Nếu tôi bảo là bị kích thích hay muốn xông vào, thì chẳng khác gì phạm tội bắt cóc.

"Thôi, đùa nhiêu đó đủ rồi. Rinoa-chan, con chọn được đồ bơi nào chưa?"

"Dạ rồi ạ. Mấy bộ này đều dễ thương quá nên con hơi đắn đo, nhưng cuối cùng cũng chọn được một cái. Cảm ơn chú đã cho con thử."

"Tất nhiên rồi! Đó là những mẫu thử cho bộ sưu tập hè năm nay ấy mà. Con cứ chọn bộ nào mà con thích. Nhưng nhớ quay lại đây sau buổi chụp nhé?"

"Vâng, cứ giao cho con!" Shinomiya-san cười tươi đáp lại cái nháy mắt đầy ngụ ý của ông chủ. Đừng có tự ý ký kèo sau lưng tôi như thế chứ.

"Khoan đã, ông chú. Con chưa nghe gì về việc tặng đồ thử cả!? Và chú định nhờ Shinomiya-san làm gì nữa đấy à?"

Tôi chỉ bảo là đến xem đồ thôi mà!? Sao lại thành tặng đồ miễn phí?

"Tại vì nếu nói trước thì con sẽ từ chối ngay! Lần này thì hãy học cách đón nhận lòng tốt của người khác đi!"

"Con từ chối là đúng rồi! Ngay cả với Yuzuha-san thì Shinomiya-san cũng chỉ là người mới hoàn toàn. Dù có dễ thương thì cũng đâu giúp gì được cho việc quảng bá. Với lại, con cũng không định công khai mấy tấm ảnh đó mà!"

"Thì mới là mẫu thử đấy! Chú cũng chẳng định dùng Rinoa-chan làm gương mặt đại diện hay gì đâu!"

Vậy thì chú ấy nhờ cô ấy làm gì nữa chứ? À mà này, Shinomiya-san, sao mặt cậu lại đỏ lên thế??

"Chú chỉ muốn hỏi cảm nhận của Rinoa-chan về mấy mẫu thử thôi mà. Mặc vào thấy sao, có chỗ nào khó chịu không, hoặc cần cải thiện những chi tiết hay chỗ nào… nghe ý kiến trực tiếp như thế mới quý giá hơn chứ."

"À, ra là vậy..."

"Chú cũng sẽ tìm mấy cô gái khác để thử mấy bộ còn lại và hỏi cảm nhận luôn."

Theo lời ông chủ tiệm thì lô mẫu thử vừa về đúng lúc tôi liên lạc, nên chú ấy nghĩ ngay đến việc cho chúng tôi dùng thử.

"Thế nên cứ yên tâm mang về đi nhé. Nếu thấy thích thì lần sau nhớ quay lại ủng hộ hàng thật."

"...Con hiểu rồi. Cảm ơn chú, Uezu-san."

"Bọn con sẽ viết đánh giá chi tiết gửi lại sau ạ!"

Cả hai chúng tôi cúi đầu cảm ơn người lớn vừa lập dị vừa hào phóng kia. Những khoảnh khắc như thế khiến tôi nhận ra mình vẫn còn là một đứa trẻ.

"Không cần khách sáo đâu. Mà Rinoa-chan này, trước khi về chú có thể hỏi thêm một chuyện không?"

"Dạ?Chú cứ hỏi đi ạ."

"Con có phải là em gái của người mẫu Shinomiya Alice không?"

Ngay khi câu hỏi được thốt ra, nụ cười hiền hòa của Shinomiya-san chợt tắt. Cùng lúc đó, không khí trong cửa hàng trở nên lạnh buốt, và tôi cùng ông chủ tiệm nhìn nhau đầy lo lắng.

"...Vâng. Alice Shinomiya đúng là chị gái con. Có chuyện gì không ạ?"

Giọng cô ấy trầm và sắc như băng. Tuy không có sát khí, nhưng ánh mắt sắc lẹm đó đủ để hiểu rằng nếu lỡ lời, hậu quả sẽ rất thảm khốc cho xem.

"Không, không có gì cả. Chú chỉ từng hợp tác với cô ấy vài lần. Hai chị em trông giống nhau, lại trùng họ nữa, nên chú chỉ đoán vậy thôi. Alice cũng từng nói là có một cô em gái dễ thương lắm."

"...Vậy sao ạ."

Shinomiya-san lẩm bẩm với vẻ mặt phức tạp. Không phải vui mừng hay ngượng ngùng. Ngược lại thì đúng hơn.

"Chú không có ý gì sâu xa cả, đừng lo nhé. Xin lỗi vì hỏi đột ngột thế này."

"Không sao đâu ạ. Con chỉ hơi bất ngờ khi biết chị gái con quen biết chú."

Shinomiya-san nở một nụ cười nhẹ. Có vẻ cảm xúc đã quay về và bầu không khí trong phòng lại trở nên ấm áp.

"Thôi thì, ông chủ, bọn con xin phép vềạ."

"Ồ, đã đến giờ rồi sao? Xin lỗi vì giữ hai con lại đây lâu như vậy. Chú trông chờ vào ảnh và bài đánh giá đấy nhé."

"Cảm ơn chú vì tất cả, Uezu-san. Bọn con sẽ gửi bài đánh giá nên chú cứ yên tâm đi nhé!"

Sau khi cúi chào lần cuối, chúng tôi rời khỏi cửa hàng "Emoshion", để lại ông chủ của hàng đang vẫy tay và mỉm cười tiễn biệt.

Bình luận (12)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

12 Bình luận

CHỦ THỚT
TRANS
tim cho ủng hộ cho tớ đi mà:(((
Screenshot-2025-07-03-212251.png
Xem thêm
Truyện tuyệt vời vs trans cx vui tính mè. Sẽ có người tim thoi =)
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
@Tokisaki Danoi: mong là vậy🥺
Xem thêm
Xem thêm 7 trả lời