"Mời vào." vừa nói, Shinomiya-san vừa mở cánh cửa phòng kêu "cạch" một tiếng.
Một nơi thiêng liêng mà chưa ai từng đặt chân vào. Nói ra có vẻ thất lễ, nhưng bên trong lại khá đơn giản so với tưởng tượng về phòng của một nữ sinh cấp ba. Không quá cầu kỳ, mà mang cảm giác ngăn nắp và thực tế.
"Tớ sẽ chuẩn bị thay đồ, còn Anno-kun thì trong lúc đó điều chỉnh khoảng hở sao cho có thể nhìn lén nhé."
"Hiểu rồi."
Sau khi thấy Shinomiya-san đã bước vào phòng, tôi đóng cửa lại một lần. Sau đó từ từ mở hé ra, đưa máy ảnh vào thử chụp vài góc để chỉnh sửa.
Nếu khe cửa hẹp quá thì không thấy được Shinomiya-san. Mà nếu mở to quá thì lại mất đi cảm giác "nhìn trộm". Tôi bấm thử vài tấm để kiểm tra bầu không khí.
"Sao rồi, Anno-kun? Có thể chụp tốt không?"
"Ừm, chắc vậy là được rồi. Còn Shinomiya-san thì sao?"
"Tớ ổn rồi! Chỉ hơi lo không biết bộ đồ này có hợp với tớ không thôi…"
"Không có bộ đồ nào không hợp với Shinomiya-san đâu…"
Thật lòng mà nói, nếu Shinomiya-san, người đẹp đến mức phải gọi là "tuyệt thế giai nhân" mặc không hợp bộ nào thì tôi muốn biết bộ đó là gì luôn đấy. Y tá, cảnh sát, hầu gái, thỏ, hay vest, cái gì cô ấy mặc cũng đều đẹp.
"Fufu. Dù là lời khen xã giao thì tớ vẫn rất vui. Cảm ơn cậu nhé."
Không phải xã giao đâu, tôi vừa chỉnh thông số máy ảnh vừa lẩm bẩm trong bụng. Nếu được Shinomiya-san mặc lên thì bộ đồ nào cũng xứng đáng.
"À mà này! Lần tới cậu đi mua sắm với tớ nhé? Hãy biến tớ thành ‘gu’ của cậu đi!"
"Cái cách nói nghe sai sai quá đấy!? Có nhiều cách diễn đạt khác nhau mà!? Nói là tư vấn phối đồ chẳng hạn!? Cẩn thận chọn từ ngữ một chút đi!"
Tôi thầm nghĩ, nếu là người khác chứ không phải tôi thì có lẽ giờ đang nghĩ linh tinh rồi. Còn chuyện "cụ thể" như thế nào thì… không tiện nói.
"Tớ rất mong chờ xem cậu sẽ cho tớ mặc đồ gì đấy. Gu thời trang của cậu… à không, sở thích… cũng không đúng… à phải rồi, gu thẩm mỹ!"
"Cậu lỡ nói ra từ 'sở thích' rồi còn gì!? Này, rốt cuộc cậu nghĩ tớ là người thế nào hả…"
"Tó nghĩ cậu là người hiểu tớ nhất đấy. Theo đủ mọi nghĩa luôn."
Shinomiya-san mỉm cười đầy ẩn ý, tôi giật mình rồi chỉ biết nhún vai nói "thôi tha cho tớ đi…".
"Được rồi, nếu sau này có dịp đi mua sắm thì tớ sẽ chọn cho cậu bộ đồ hợp nhất. Cậu chuẩn bị tinh thần đi nhé?"
"Nghe hấp dẫn quá. Nhất định phải đi đấy nhé. Nhưng trước mắt… mình bắt đầu chụp được chưa?"
"…Ừ, phải rồi."
Tôi gật đầu thở dài. Nếu cứ tiếp tục trò chuyện thế này thì chỉ khiến bản thân càng xấu hổ thêm. Tốt nhất là thoát khỏi cái vũng lầy này càng sớm càng tốt.
"Phía tớ chuẩn bị xong rồi. Tùy cậu chọn thời điểm bắt đầu nhé."
"Ừm. Tớ nên đứng ở đâu thì hợp?"
Với bối cảnh giả định là cô gái để hé cửa vì muốn bị nhìn trộm lúc thay đồ, thì nên đứng ở vị trí vừa đủ để thấy lấp ló. Vậy thì gần đầu giường có vẻ là lựa chọn tối ưu. Còn một điểm cần lưu ý nữa là…
"Khi thay đồ thì cố gắng đừng quay người trực diện về phía máy ảnh. Mặt hay ánh mắt có thể hướng về đây cũng được, nhưng chỉ sau khi cậu đã thay xong hết đồng phục."
"…Tớ hiểu rồi."
Shinomiya-san đưa tay lên cằm, im lặng suy nghĩ để hình dung khung cảnh. Khoảnh khắc cô ấy nhận ra mình bị nhìn trộm sẽ có biểu cảm như thế nào? Đây chắc chắn là điểm nhấn chính trước khi chuyển sang phần chụp trang phục đời thường.
"Mà này Anno-kun. Trước khi bắt đầu tớ muốn hỏi… hôm nay dùng hai máy ảnh à?"
"Hử? Ờ, tớ quên chưa nói. Chính xác là một để chụp ảnh, một để quay video."
Tôi đang cầm là chiếc máy ảnh vốn vẫn dùng để chụp. Ngoài ra hôm nay còn có một chiếc khác gắn lên tripod để quay phim. [note76474]
"Vì là kiểu nhìn lén nên tớ nghĩ cố định góc quay cũng sẽ hợp. Với lại video thì quay dài được, khác ảnh chụp ở điểm đó."
Nói đơn giản thì nó giống như bảo hiểm để không bỏ lỡ những khoảnh khắc mà ảnh tĩnh không bắt được. Dù vậy, trọng tâm vẫn là ảnh chụp.
"Nếu vậy thì đặt máy quay trong tủ quần áo được không? Quay từ trong phòng nhìn ra có vẻ tạo cảm giác như quay lén thực hơn."
Vừa nói, Shinomiya-san vừa bê cả tripod lẫn máy quay nhét thẳng vào trong tủ. Cách quyết định dứt khoát của cô khiến tôi sững người, phải lắc đầu vài cái mới kéo bộ não hoạt động lại được.
"Khoan khoan!? Quay từ khe tủ luôn thì căng quá rồi!? Vậy là quay lén thật còn gì nữa!?"
"Là quay lén hợp pháp mà. Người bị quay đã đồng ý thì đâu có vấn đề gì. Giờ thì cậu điều chỉnh góc máy giúp tớ nhé."
Cô ấy cười, nhưng mắt thì không cười chút nào. Chắc chắn là cô ấy thật lòng muốn quay theo kiểu đó. Và tất nhiên là tôi chẳng có quyền từ chối.
"Haa… được rồi. Làm theo lời công chúa vậy. Chờ tí nhé."
Tôi bước vào phòng Shinomiya-san, vừa chán nản vừa lo lắng.
Ngay lập tức, mùi thơm ngọt ngào đặc trưng của con gái phả vào mũi, khiến đầu tôi muốn tan chảy. Tôi gắng gượng giữ vững tinh thần và bắt đầu chỉnh góc máy.
"Tripod này hơi thấp thì phải…"
Nếu theo bối cảnh "quay từ trong tủ" thì nên để máy ngang tầm mắt. Nhưng tripod mang theo lại hơi thấp.
"Vậy đặt lên kệ đồ trong tủ thì sao?"
Tôi làm theo lời cô ấy, thử đặt máy quay lên kệ thì thấy đúng là vừa tầm luôn. Giờ chỉ còn điều chỉnh góc quay, độ mở của cánh cửa và cài đặt điều khiển từ xa bằng điện thoại nữa là xong.
"Phù… xong rồi. Shinomiya-san, cậu ổn chưa?"
"Ừm! Tớ luyện tập trong đầu xong hết rồi! Cứ giao cho tớ!"
Shinomiya-san hít một hơi thật mạnh, vẻ mặt đầy tự tin. Có câu "sự việc xảy ra hai lần rồi thì chắc chắn sẽ có lần ba", nên nói không lo lắng là nói dối. Nhưng đây đã là lần chụp thứ ba, cũng đến lúc phải học cách dứt khoát hơn.
Tôi hít một hơi sâu để ổn định tâm trí. Trong lúc đó, Shinomiya-san điều chỉnh vị trí đứng và sẵn sàng bắt đầu.
"Cậu có thể bắt đầu bất cứ lúc nào cũng được, Anno-kun."
"Rõ. Thứ tự thay đồ để cậu tự quyết nhé. Vậy thì… bắt đầu thôi."


2 Bình luận