Công chúa của trường, ngư...
雨音恵 Yukimi Yayuge
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 44: Đồng phục mùa hè chính là lẽ sống

2 Bình luận - Độ dài: 1,440 từ - Cập nhật:

Tháng sáu.

Kỳ nghỉ dài tuyệt vời đã kết thúc từ lâu. Chưa hết, việc không có lấy một ngày nghỉ lễ nào trong suốt gần hai tháng sắp tới đã đủ khiến tinh thần gục ngã, vậy mà nay còn phải bước vào mùa mưa, khoảng thời gian có chỉ số khó chịu cao nhất trong năm khiến "thanh máu" chẳng những về 0 mà còn tụt xuống dưới mức âm luôn rồi.

"Ha~... Buồn ngủ quá..."

"Này này, chuyện gì vậy hả, Takumi? Một ngày mới sắp bắt đầu đấy, mày trông chẳng có chút sức sống nào cả!"

Trước giờ sinh hoạt buổi sáng. Tôi đang gục đầu xuống bàn, cố gắng cải thiện thể trạng tệ hại do thời tiết ẩm ướt và áp suất thấp gây ra, thì Arata đến bắt chuyện với cái giọng phấn khích đến mức thừa thãi.

"Hôm nay mày hăng hái ghê nhỉ, Arata. Có chuyện gì vui à?"

Bất đắc dĩ tôi ngẩng đầu dậy. Nếu được thì tôi chỉ muốn giả vờ ngủ để lờ đi, nhưng tôi biết rõ, với một năm quen biết nếu tôi "seen không rep" thì tên này chẳng những không từ bỏ mà còn càng bám dai như đỉa.

"Với tao thì ngược lại, tao còn muốn biết sao mày lại xuống tinh thần mới đúng ấy chứ. Mà đoán chừng là đang chìm trong địa ngục chỉnh sửa ảnh chứ gì?"

"Ha ha ha, hôm nay mày nhạy lạ thường đấy Arata. Chuẩn luôn."

Do kỳ thi giữa kỳ vào cuối tháng trước, mọi tiến độ công việc của tôi đều bị chậm trễ. Để bù lại, tôi buộc phải thức khuya làm việc, dẫn đến chuỗi ngày thiếu ngủ liên tục.

"Thì năm ngoái cũng y chang như vậy mà. Chớp mắt cái là tới mùa hè, rồi Comiket cũng đến sát nút. Mày sẽ phát hành photobook của Yuzuha-san chứ gì?"

"Không tranh thủ làm từ bây giờ thì không kịp in ấn đâu. Nên phải làm những gì có thể lúc này."

Comiket, hay Comic Market, là hội chợ bán doujinshi lớn nhất thế giới được tổ chức vào mùa hè và mùa đông hàng năm. Đương nhiên, Yuzuha-san sẽ tham gia sự kiện này, và tôi phải chuẩn bị tập sách mới cho cô ấy.

"Kỳ thi cuối kỳ cũng gần kề nữa. Được chụp ảnh riêng với một cosplayer nổi tiếng đúng là đáng ghen tỵ thật, nhưng nhìn mày có vẻ cũng cực phết ha."

"Cũng đúng. Nhưng vì tao thích công việc này, nên mệt mấy cũng không sao."

Nói không cực thì là nói dối, nhưng cảm giác sung sướng khi cầm trên tay cuốn sách đã hoàn thành thì thật sự không gì sánh bằng. Khi thấy nó được bán ngay trước mắt, niềm vui nhân lên gấp bội. Và khoảnh khắc cháy hàng... chính là sự thỏa mãn không thể diễn tả thành lời.

"Thôi bỏ chuyện đó đi, nói tao nghe bí quyết để lúc nào mày cũng tràn đầy năng lượng như thế đi?"

Không lẽ... cậu ta đang nghĩ rằng chỉ cần thêm một tuần nữa là mùa hè thực sự sẽ đến, hay chỉ cần chịu đựng thêm khoảng tháng rưỡi là được nghỉ hè? Dù Arata có đơn giản đến đâu, tôi cũng không tin chỉ có vậy.

"Này này, lý do thì quá rõ rồi còn gì. Đồng phục chứ gì nữa! Từ hôm nay bắt đầu mặc đồng phục mùa hè rồi đấy! Thế là hiểu rồi nha!"

"...Ờ, nhưng rốt cuộc là sao mới được?"

Tuy nói thế, nhưng tôi cũng đoán được phần nào. Chỉ là tôi không muốn nói ra để bảo vệ danh dự không chỉ của Arata mà cả đám con trai trong lớp này. Thế nhưng, đáng buồn thay, thằng bạn thân lại không hiểu được ý tốt đó.

"Haa... đúng là mấy thằng quen với cảnh mỹ nhân ướt át thì khó đối phó thật đấy. Nghe này, Takumi. Mặc đồng phục mùa hè thì đương nhiên là chất liệu vải sẽ mỏng hơn, đúng không?"

"Bài học cơ bản đấy."

"Và mùa này là mùa mưa. Độ ẩm cao, cộng với thời tiết đầu hè nóng bức. Tức là người ta sẽ đổ mồ hôi, đúng không?"

"Dừng lại đi, Arata. Nghe lời tao, đừng nói thêm câu nào nữa."

Tôi còn cố thêm một câu "nói nữa là chẳng có gì tốt đẹp đâu", nhưng Arata chẳng màng đến lời cảnh báo của tôi. Như thể đại diện cho toàn thể nam sinh trong lớp, cậu ta giơ nắm đấm lên cao và hét lớn.

"Cơ thể rịn mồ hôi, lớp nội y thấp thoáng sau lớp áo mỏng... chỉ cần nhìn thấy thôi là đám con trai tụi mình đã phấn khích tột độ rồi còn gì!"

"Mày đúng là..."

Quá ngu ngốc rồi, tôi thở dài và lắc đầu. Mọi chuyện diễn ra đúng y như tôi tưởng tượng khiến tôi chẳng còn gì để nói ngoài việc khẽ nhún vai. Nhưng nhìn xung quanh thì thấy đám con trai gật gù tán thành, có vẻ như phản ứng của tôi là thiểu số mất rồi.

"Im đi! Nhân tiện thì để tao nói thẳng: vị trí của mày đang đứng đối với tụi con trai bọn tao bao gồm cả tao chính là thiên đường đấy! Mày ở trên trời, tụi tao ở dưới đất luôn rồi đó hiểu không!?"

"...Cái quái gì vậy?"

"Không hiểu à!? Mày được ở một mình với Yuzuha-san, mỹ nữ cực phẩm vừa xinh đẹp vừa có vòng một bốc lửa và còn được độc chiếm mấy bộ đồ bikini hay mấy kiểu trang phục khoe da thịt đấy!? Bảo sao tụi tao không vừa ghen vừa ganh tỵ cho được chứ!"

Cái miệng mới vừa nói "trông có vẻ mệt mỏi ghê" chưa khô nước bọt mà giờ đã đổi giọng 180 độ, thậm chí còn giậm chân giận dỗi nữa chứ. Tôi chỉ biết cười khổ.

Dù vậy, nghĩ lại thì Arata cũng không hẳn là vô lý. Trong các buổi chụp ảnh với Yuzuha-san, cũng có những lần cô ấy cosplay các nhân vật mặc trang phục hở hang hoặc nhấn mạnh vòng một. Chẳng nói đâu xa, để chuẩn bị cho Comiket mùa hè và sự kiện bán doujin vào cuối tháng này, tôi còn chụp cả loạt ảnh bikini lẫn nội y. Nhưng nếu nói ra thì chắc sẽ bị cắt đứt quan hệ bạn bè, nên tôi giữ kín trong lòng.

"Dù sao thì tao cũng hiểu mày vất vả rồi. Phải đối mặt với vòng một và vòng ba của Yuzuha-san mà vẫn giữ bình tĩnh, đúng là không dễ chút nào."

"Mày vừa nói một câu khá là tệ đấy, ổn chứ?"

"Nhưng mà này, Takumi. Gần đây tao chợt nhận ra… khoảnh khắc thấy được một thứ 'gần như lộ mà không lộ' đó mới là đỉnh cao của sự thích thú đấy. Chính lúc bất ngờ, vô tình nhìn thấy nội y hiện mờ qua lớp áo, mới là lúc ta cảm nhận rõ nhất về 'sự sống'!"

"...Mày đúng là hết cứu rồi."

Tôi cũng hiểu quan điểm của Arata. Chính vì không thấy rõ nên trí tưởng tượng mới được khơi dậy. Ví dụ điển hình nhất chính là "vùng cấm tuyệt đối" giữa vớ dài và váy ngắn. Nhưng mà... nếu đã nói thì ít nhất cũng nên hạ giọng xuống chút. Đám con trai thì tán thưởng hết cỡ, còn ánh mắt khinh bỉ từ phía các bạn nữ đang xuyên thẳng qua tôi như phi tiêu vậy.

"Hai người vẫn thân thiết như mọi khi nhỉ?"

Ngay lúc tôi định lên tiếng phản bác cho sự liên đới không đáng có, một giọng nữ nhẹ nhàng như tiếng gió mùa hạ vang lên, chen ngang vào cuộc trò chuyện.

Không cần nhìn mặt, tôi và Arata đều biết ngay đó là ai.

Dù cố kiềm chế để không thốt ra âm thanh thảm hại như tiếng ếch bị bóp nghẹt, Arata vẫn không tránh khỏi việc mặt mày tái mét, máu như rút hết khỏi mặt.

"À... à... xin lỗi, Takumi. Tao... đột nhiên nhớ ra có việc cần làm. Tao đi toilet một lát. Lát nữa nếu thầy đến thì nhớ báo tao một tiếng nha. Cảm ơn..."

Nói ra một câu vô nghĩa chẳng đầu chẳng đuôi, Arata lập tức quay lưng bỏ chạy khỏi chỗ tôi như thể bị ma đuổi và lao thẳng ra khỏi lớp học.

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

TRANS
Tfnc
Xem thêm