"Chỉ nhìn ảnh thôi, chú cũng phân biệt được ai là người chụp thật sao?"
Shinomiya Rinoa dè dặt lên tiếng hỏi một câu đầy ngây thơ. Uezo-san mỉm cười ấm áp, đáp lại:
"Đương nhiên là được chứ. Nếu biết nhìn, chỉ cần xem cách chụp, bố cục, chỉnh màu hay xử lý hậu kỳ thôi cũng nhận ra được. Mỗi người đều có phong cách riêng. Nhất là Yuzuha, cô bé có Takkun làm nhiếp ảnh gia độc quyền cơ mà."
"Thật ra thì… con không định đăng ảnh của Shinomiya-san đâu, nên chỉ cần chú không nói ra là được."
"Ồ, vậy à? Vậy thì hơi phí nhỉ, chụp xong xuôi mà không đăng."
"Giờ thì con nói mới nhớ, chú vẫn chưa nghe lý do cụ thể. Sao lại không thể đăng lên vậy?"
Cả Uezo-san lẫn Shinomiya-san cùng hỏi. Một câu hỏi khá hợp lý, nếu tôi là người ngoài thì chắc cũng thắc mắc như vậy.
"À thì… lúc đầu con cũng tính đăng thật. Nhưng rồi có một lý do rất quan trọng khiến con tuyệt đối không thể công khai mấy tấm ảnh đó."
Nói rồi tôi đưa điện thoại ra cho Uezo-san xem mấy bức ảnh đã chụp. Vừa nhìn thấy, chú ấy đã "À…" lên một tiếng như thể hiểu ngay vấn đề.
"Ra vậy, đúng là không đăng được thật. Mà Takkun, con bất cẩn quá đó nha?"
"Vâng… chắc vậy. Nhưng ngay từ đầu con đã không định công khai rồi."
"Thế thì chịu thôi. Lần sau chụp ảnh mặc đồng phục thì dùng đồng phục giả đi nhé."
Lý do không thể đăng ảnh là vì trong ảnh, Shinomiya-san mặc đồng phục của Học viện Ginka. Dù che mặt, chỉ cần nhìn áo sơ mi và váy thôi là đủ để người quen nhận ra ngay trường nào. Mà hình dáng cơ thể cũng có thể khiến người ta đoán ra danh tính thật.
Nói ngắn gọn là để tránh bị lộ thân phận. Nghe xong, Shinomiya-san gật đầu hiểu chuyện.
"Thì ra là vậy. Không sao đâu, dù gì mấy tấm đó cũng chỉ để lưu giữ cho cá nhân mà."
"Đáng tiếc thật đấy. Nếu con và Takkun hợp tác với nhau, chắc chắn sẽ nổi tiếng ngang ngửa Yuzuha cho xem."
"Không sao. Con đâu chụp mấy tấm đó vì lý do đó đâu."
Đây không phải vì muốn tạo fanpage hay bán photobook. Mà là để Shinomiya-san khám phá một khía cạnh mới của bản thân, một cô gái mà chính cô ấy trước đây cũng chưa từng thấy.
"Dù nói vậy… mấy bức ảnh đó cũng gợi cảm phết nhỉ? A! Không lẽ là… Takkun định giữ hết mấy tấm ảnh sexy của bạn cùng lớp cho riêng mình!?"
"Ể!? Có thật vậy không đó, Anno-kun!?"
"Sao mọi người lại nghĩ vậy chứ…?"
Tôi thở dài bất lực trước những lời nói đùa của hai người này. Mà nói đi nói lại, tôi chẳng thể hoàn toàn phủ nhận lời của Uezo-san.
"Thôi được rồi, đừng trêu Takkun nữa. Vào việc chính thôi nào."
Uezo-san chớp mắt đầy duyên dáng, cứ như có sao lấp lánh bay ra. Động tác thì dễ thương, nhưng ngoại hình của chú ấy lại quá áp đảo, khiến tôi chẳng biết phản ứng sao ngoài việc gật đầu im lặng.
"Vậy là muốn tìm đồ bơi thi đấu nhỉ? Chà, chọn đồ bơi cho buổi chụp thứ hai sau đồng phục à? Mạnh tay đấy, chú rất thích sự táo bạo này!"
Như chú nói, việc chọn đồ bơi thi đấu làm outfit tiếp theo sau đồng phục học sinh cũng khiến tôi hơi ngại. Nhưng đây là yêu cầu của chính Shinomiya-san.
"Con thì tính mặc đồ bơi học sinh hồi cấp hai, nhưng Anno-kun không cho."
"Ahahaha! Rinoa-chan, con định mặc đồ bơi học sinh thật á!? Đừng nói là trên áo có in tên to đùng ở trước nha?"
"Có chứ ạ! 'Shinomiya' rõ to luôn!"
Không hiểu sao Shinomiya-san lại ưỡn ngực đầy tự hào khi nói vậy, còn tôi thì ôm đầu bất lực, trong khi Uezo-san thì cười to.
"Đỉnh thật!! Mà nếu là đồ hồi cấp hai, chắc giờ mặc không vừa nữa nhỉ?"
"Con đã thử ở nhà rồi, về cơ bản là vẫn ổn. Chỉ là… phần ngực hơi, à không, khá là chật."
Cô ấy vừa nói vừa cười ngượng ngùng. Tôi thì cố xua ngay ý nghĩ "trong vài năm mà đã lớn đến vậy rồi" ra khỏi đầu. Mà thật ra, nói mấy chuyện thế này với người mới gặp cũng hơi…
"Mà ngực con cũng to thật mà, không vừa cũng đúng thôi. Nhưng mặc đồ chật ních, ngực sắp tràn ra ngoài cũng hấp dẫn lắm nha… Takkun thấy sao?"
"Đừng có kéo con vào chuyện này chứ!!"
"Gì mà giả ngây vậy!? Với tụi con trai như con, hình ảnh ‘ngực sắp tràn khỏi đồ bơi’ là đỉnh cao lãng mạn còn gì nữa!?"
Chú ấy túm vai tôi mà gào lên. Giọng to quá mức khiến màng nhĩ và não tôi muốn nổ tung. Tôi cũng gào lại:
"Im đii!! Đọc doujinshi mặn quá rồi đấy! Với lại đừng nói mấy câu đó trước mặt một cô gái lần đầu đến chỗ này chứ!"
"Chú như vậy từ xưa đến nay rồi! Vậy mà cửa hàng vẫn làm ăn khá khắm! Quá tiếc cho con nhá!"
Chú ấy le lưỡi trêu tôi như con nít. Tôi thì chỉ muốn đấm thẳng một phát vào mặt chú ấy, nhưng Shinomiya-san nhìn tôi với nụ cười khổ, rồi can ngăn.
"Thôi được rồi. Chú cũng muốn bàn kỹ với con hơn, nhưng… để hôm khác đi. Rinoa-chan, lại đây một chút nào."
"Này, đợi đã. Cái ông chủ tiệm biến thái kia. Định làm gì Shinomiya-san vậy hả?"
Chỉ cần nhìn theo chiều hướng câu chuyện, ai cũng hiểu. Tôi liền chắn trước mặt Shinomiya-san để bảo vệ, nhưng chú ấy chỉ thở dài.
"Đừng làm mặt đáng sợ vậy chứ. Chú chỉ muốn Rinoa-chan chọn đồ bơi trong mấy bộ chú chuẩn bị thôi mà."
"…Chỉ có vậy thôi ư?"
"Ừ thì, chú định cho con bé sẽ thử luôn mấy bộ đó, nhưng phần đó để người khác lo. Đừng lo. Nào, Rinoa-chan, đừng sợ, lại đây nào."
Nghe thế tôi còn lo hơn. Nhưng Shinomiya-san có vẻ đã yên tâm.
"Con hiểu rồi. Anno-kun, tớ đi một lát nha."
"…Cẩn thận đấy nhé. Có gì thì cứ hét to lên."
"Chuyện của con để sau hẵng nói, Takkun."
Nói rồi, ông chủ tiệm dắt Shinomiya-san đi vào trong. Tôi thở phào khi nơi này bỗng trở nên yên tĩnh, nhưng rồi lại nghe tiếng trò chuyện vọng ra từ bên trong.
"Mấy bộ này dễ thương thật đó! Nhưng có hơi táo bạo quá không!?"
"Rinoa-chan đang nói gì vậy!? Chính mấy bộ táo bạo đó mới là tinh tuý của đồ bơi thi đấu đấy! Đừng than nữa, thử hết cho chị nào! Bộ chị gợi ý là……"
Nghe họ nói chuyện mà tôi đau hết cả đầu, chóng mặt luôn. Muốn chạy ra ngoài cho nhẹ đầu, nhưng chắc chắn nếu tôi làm vậy, ông chủ kia sẽ nổi đóa. Thôi đành ngồi đây chịu trận.
"Không được vậy đâu, Takkun. Thở dài nhiều quá là hạnh phúc chạy mất đấy."
"Hả? Mà chú quay lại nhanh vậy?"
Nhanh hơn cả lúc chờ mì ăn liền nữa.
"Chứ sao nữa. Thấy tội cho con ngồi một mình nên chú ra đây sớm."
"…Thật không đó?"
"Thì, Rinoa-chan thử luôn mấy bộ trước khi chú kịp gợi ý, nên chú rảnh rỗi quá."
Ông chủ tiệm cười trừ. Một người tràn đầy năng lượng như ông ta mà bị làm cho mất cơ hội thể hiện luôn, thì đúng là Shinomiya-san cũng không phải dạng vừa.


1 Bình luận