"Xin lỗi vì gọi em ra bất ngờ như vậy, Anno-kun. Dù là buổi tối rồi… em có rảnh không?"
Đã hơn 9 giờ tối. Tôi được Alice-san gọi ra và hiện đang ngồi trong một quán cà phê gần ga.
"Không sao đâu ạ. Bố mẹ em đi công tác ở nước ngoài rồi, nên trong nhà giờ chỉ còn mình em thôi."
Vừa đáp lại, tôi gọi một ly cà phê đá.
Thật ra thì, vấn đề không nằm ở thời gian mà là cái mệt mỏi sau cả một ngày chụp ảnh. Nhưng nói ra điều đó thì chỉ khiến cuộc gặp trở nên nặng nề. Mà thực tế, bản thân tôi cũng có chút tò mò muốn nói chuyện với Alice-san, nên dù thân thể mỏi rã rời tôi vẫn cố gắng có mặt ở đây.
"Ra là vậy. Yuki-chan cũng có nói qua rồi, nhưng đúng là em sống một mình thật đấy nhỉ. Còn là học sinh cấp ba mà sống tự lập thế này, giỏi quá đi."
Alice-san nở một nụ cười hiền, hoàn toàn khác với vẻ hoạt bát náo nhiệt lúc gặp ở nhà. Cô ấy giờ trông như đang bao phủ trong một làn sương tĩnh lặng, không khác gì hình ảnh của Shinomiya-san ở trường. Tôi hít một hơi sâu để giữ bình tĩnh, rồi nhanh chóng đi vào vấn đề chính.
"Shinomiya-san, à không… Alice-san gọi em ra là vì chuyện gì vậy?"
"Cứ gọi là Alice thôi được không? Gọi là Shinomiya-san nghe như đang nói về Rinoa ấy, khó phân biệt lắm."
Dù hiện tại không có Shinomiya-san ở đây, nhưng… nhìn nụ cười kiên định của Alice-san, tôi đành nuốt lại lời phản đối.
"Chuyện là thế này, chị muốn nghe về Rinoa. Muốn biết con bé dạo này ở trường như thế nào. Yuki-chan giúp chị lấy được số liên lạc của em đấy!"
"Hả…?"
Yuzuha-san, chị làm ơn đừng tự tiện chia sẻ thông tin cá nhân người khác mà không xin phép chứ…
"Thì… thì… em hiểu cho chị chút nhé!? Từ lúc rời nhà, Rinoa chẳng hề muốn nói chuyện với chị nữa luôn ấy! Con bé ghét chị kinh khủng khiếp, chặn hết tất cả phương thức liên lạc rồi…!"
Alice-san rơm rớm nước mắt, vai sụp xuống như con thú nhỏ bị bỏ rơi. Nếu cô ấy lo đến vậy thì chỉ cần đến gặp trực tiếp nói chuyện là được mà… đồng thời tôi cũng không khỏi kinh ngạc trước việc Shinomiya-san lại từ chối chị mình một cách triệt để như vậy.
"Giờ muốn biết chút gì về Rinoa khi đã là nữ sinh cấp ba, chị chỉ còn cách hỏi em thôi đó, Anno-kun!"
"Được rồi! Được rồi mà! Đừng khóc nữa! Em sẽ kể những gì em biết về Shinomiya-san, chỉ cần chị bình tĩnh lại đã!"
"Hức… cảm ơn em, Anno-kun. Từ giờ chị có thể gọi em là Tak-kun được không? Không cần em đồng ý đâu nhé."
"…Tùy chị thôi."
Tôi xin rút lại lời trước đó. Alice-san chỉ giống Shinomiya-san ở vẻ ngoài và khí chất chứ về bên trong thì khác nhau tới… 540 độ. Có chút hối hận vì đã đến đây, tôi thở dài một cái.
"Nếu phải mô tả Shinomiya-san ở trường bằng một câu… thì là một người siêu nổi tiếng đến mức có cả fanclub."
"Fanclub á!? Mà, cũng đúng thôi nhỉ! Rinoa đáng yêu thế cơ mà! …Nhưng như vậy thì chắc cũng có nhiều cậu con trai bám theo lắm hả…?"
"Chị yên tâm. Xung quanh Shinomiya-san toàn là những anh tự xưng là hiệp sĩ bảo vệ hoặc người hầu tận tụy. Nhờ vậy mà mấy loại con trai tệ không bén mảng lại được."
"Người hầu? Hiệp sĩ? Haha, với độ đáng yêu của Rinoa thì đúng là không lạ khi có cả đội cận vệ."
Tôi âm thầm ngưỡng mộ sự nhạy bén của người chị.
"Mà giờ thì chị càng yên tâm hơn rồi, vì có Tak-kun ở bên Rinoa nữa."
"Ờm… cảm ơn chị."
"Nhưng mà chị vẫn không thể tin được luôn đấy. Rinoa chưa từng cho bạn trai nào vào nhà cả, mà e, lại ở ngay trong phòng con bé. Chuyện là sao vậy?"
Tôi biết thể nào cũng đến đoạn này. Nếu cố giấu diếm thì chỉ khiến chuyện tệ hơn. Vậy nên tôi quyết định kể thẳng.
"Là Shinomiya-san nhờ em. Bảo em hãy chụp hình cho cậu ấy."
"Rinoa nhờ… chụp ảnh? Trước đây con bé chẳng mấy hứng thú với ảnh ọt gì cả mà? Tại sao…?"
"Vì cậu ấy muốn 'biết thêm về bản thân mà chính mình cũng không nhận ra'. Shinomiya-san đã nói như vậy. Và em, cũng muốn chụp được hình ảnh của một Rinoa mà ngay cả bản thân cậu ấy cũng chưa từng thấy. Vì vậy em đồng ý."
Tôi thêm rằng, tất nhiên là phải giữ bí mật với Yuzuha-san. Nghe xong, Alice-san trợn tròn mắt kinh ngạc.
"Biết thêm về bản thân… có lẽ chuyện đó… cũng là lỗi của chị phần nào."
"Lỗi của chị? Mà này, Yuzuha-san có kể là hai người ngày xưa thân thiết lắm mà? Tại sao bây giờ lại thành thế này?"
"Chị từng nói rồi nhỉ, là con bé ghét chị lắm? Nguyên nhân là vì… chị không thể chịu đựng nổi kỳ vọng và sự kìm kẹp của bố mẹ, nên đã bỏ nhà ra đi."
Alice-san hạ thấp giọng, kể chậm rãi nguyên nhân khiến quan hệ hai chị em trở nên rạn nứt đến mức khó hàn gắn. Khi câu chuyện kết thúc, ly cà phê đá tôi gọi lúc đầu đã tan sạch đá.
"…Vì thế, chị nghĩ Rinoa sẽ không bao giờ tha thứ cho chị. Vì chị không chịu nổi mà bỏ trốn, nên gánh nặng đổ hết lên vai con bé."
Câu kết của Alice-san không hề có chút sức lực nào. Chị ấy nói, bản thân đã lựa chọn trốn thoát để sống tự do, nên không còn tư cách an ủi một cô em gái đang đau khổ vì mình.
"Chỉ là cảm nhận của em thôi, nhưng… em không nghĩ Shinomiya-san thật sự ghét chị đâu."
"…Tại sao em lại nghĩ thế?"
"Nếu thật sự ghét, thì cậu ấy đã không mua mấy quyển tạp chí có chị trên bìa. Cũng sẽ không thử mặc bộ đồ giống hệt chị đã mặc nữa."
Bộ đồ Shinomiya-san mặc trong buổi chụp thứ ba. Nếu biết được lý do thật sự vì sao lại chọn bộ đó, thì dù không thể trở về như xưa, có lẽ vẫn có thể hàn gắn được phần nào.
"Vậy à… nếu đúng là vậy… thì tốt quá."
Gương mặt ảm đạm dần sáng lên đôi chút. Nhìn thấy điều đó, tôi cảm thấy nhẹ nhõm và càng thêm quyết tâm.
"Em không dám hứa chắc chắn gì, nhưng… em sẽ chụp thêm một lần nữa. Chụp những gì đang ẩn sâu trong lòng Shinomiya-san."
Những gì cô ấy cất giấu trong trái tim. Có lẽ, điều đó chính là hình ảnh của "một bản thân mà ngay cả chính mình cũng chưa từng biết đến".
"Cảm ơn em… Chị giao Rinoa cho em, Tak-kun."
Ngay sau khi buổi gặp gỡ bí mật với Alice-san kết thúc, tôi lập tức gửi cho Shinomiya-san một tin nhắn. Chỉ vỏn vẹn một dòng:
"Chúng ta chụp ảnh thêm một lần nữa nhé?"
Và rồi câu trả lời đến gần như ngay lập tức.


1 Bình luận