Web Novel
Chương 27: Cuộc trò chuyện lần ba và buổi chụp ảnh ngẫu hứng trên sân thượng
9 Bình luận - Độ dài: 1,239 từ - Cập nhật:
"Vậy thì, Anno-kun. Buổi chụp hình lần ba mình nên làm như thế nào đây?"
Khi tôi đang thưởng thức hộp cơm trưa do Shinomiya-san đích thân chuẩn bị, như một thói quen thường nhật, thì cô ấy lại rất tự nhiên lên lịch cho buổi chụp tiếp theo. Tôi cứ nghĩ cô ấy sẽ tiếp tục câu chuyện lúc sáng nên đã có chút căng thẳng, thế nên có phần hụt hẫng cũng là điều dễ hiểu.
"Nếu là cuối tuần này thì tớ rảnh. Cậu có nghĩ sẵn ý tưởng gì chưa?"
"Rồi! Lần này, tớ muốn được chụp trong trang phục thường ngày!"
Sau đồng phục, rồi tới đồ bơi một mảnh, giờ lại là đồ thường ngày của Shinomiya-san. Quá là hợp lý còn gì. Hôm đó, khi cùng cô ấy ghé tiệm Emoshion của ông chú Uezu, tôi đã thấy cô mặc một chiếc váy liền mà đẹp đến mức không lời nào diễn tả nổi. Mãi vẫn hối tiếc vì đã không được chụp khoảnh khắc ấy, nếu giờ được chụp lại thì đúng là một cơ hội tuyệt vời không gì sánh bằng.
"Vậy chụp ở đâu đây? Lại ở nhà tớ nữa thì có hơi nhàm không?"
"Cậu nói cũng đúng. Vậy chụp ở studio thì sao?"
Nếu chỉ có tụi tôi, những đứa chưa đủ tuổi trưởng thành, thì việc thuê studio sẽ cần có sự đồng ý từ phụ huynh. Mà bố mẹ tôi thì đang ở nước ngoài, miễn bàn rồi. Thế nên chỉ còn cách là...
"Bố mẹ tớ á... không được rồi. Họ tuyệt đối sẽ không ký tên đâu, mà còn có thể bắt tớ cắt đứt liên lạc với Anno-kun nữa... Xin lỗi nhé..."
Shinomiya-san nói với vẻ buồn bã và cúi gằm mặt xuống. Nếu bố mẹ biết con gái cưng bị chụp mấy tấm hình nhạy cảm, nổi giận là chuyện dễ hiểu. Không khéo tôi còn bị tống lên đồn cảnh sát nữa ấy chứ.
"Không cần xin lỗi đâu. Vậy thì lần này lại ở nhà tớ"
"Không, lần này chụp ở nhà tớ nhé?"
Tôi vừa định nói câu "chụp ở nhà tớ đi" thì Shinomiya-san bất ngờ thả một quả bom như thế. Phải mất vài giây tôi mới hiểu được cô ấy vừa nói gì, và từ ánh mắt đến giọng điệu nghiêm túc, tôi biết ngay đây không phải trò đùa. Vì vậy mà tôi cứ sững ra như đứa ngốc.
"...Hở? Cậu vừa nói gì cơ?"
"Tớ nói là, buổi chụp hình lần ba sẽ tổ chức tại nhà tớ. Cậu thấy đấy, con gái mà đến nhà con trai những hai lần liền rồi. Giờ thì đến lượt con gái tranh thủ lúc bố mẹ đi vắng để mời cậu qua nhà cũng không có gì lạ cả, phải không?"
Shinomiya-san vừa nói vừa vẽ nên viễn cảnh đầy ẩn ý như thể nó đã được định sẵn từ trước. Thật sự mà nói, xét theo dòng chảy tự nhiên của câu chuyện thì chẳng có gì kỳ quặc. Việc lén lút mời con trai đến nhà khi bố mẹ vắng nhà cũng mang lại cảm giác tội lỗi kích thích lạ thường.
"...Thật sự được chứ?"
Dù thế, chuyện này là ngoài đời chứ không phải trong truyện. Nếu đang chụp dở mà bố mẹ cô ấy bất ngờ quay về thì...
"Không sao đâu. Cuối tuần này bố mẹ mình đi công tác, chắc chắn sẽ không về. Sẽ không ai làm phiền cả."
"Thế... còn chị gái cậu thì sao? Cậu có chị gái đúng không? Là người làm mẫu ấy..."
Nếu tôi nhớ không lầm thì chị cô ấy là một người mẫu. Có khả năng chị ấy sẽ ở nhà chứ?
"Không thành vấn đề. Kể từ khi chị mình vào đại học, chị ấy gần như không bao giờ về nhà nữa."
Giọng Shinomiya-san trở nên vô cảm khi nói điều đó. Đây không còn là thích hay ghét nữa. Cô ấy nói cứ như thể đang phủ nhận luôn sự tồn tại của chị mình. Nghe thế khiến tôi cảm thấy ớn lạnh. Làm sao để con người ta có thể nảy sinh loại cảm xúc ấy với chính người ruột thịt của mình cơ chứ? Là con một, tôi chẳng thể hiểu nổi.
"Vậy thì quyết định nhé. Cuối tuần này, chụp ở nhà tớ. Đồng ý chứ?"
"...Ừm, được rồi."
Tuy vẫn còn chút lo lắng trong lòng, nhưng tôi chỉ còn biết gật đầu.
"Giờ khi đã chốt chuyện buổi chụp hình rồi, chúng ta chụp một vài tấm nhỏ bây giờ đi?"
"...Cậu thấy tớ vẫn đang ăn cơm đấy chứ?"
Cô gái xinh đẹp này rốt cuộc lại bày trò gì nữa đây? Dù bọn tôi đang ở sân thượng, nhưng nơi này vẫn là trường học đấy. Ai biết được sẽ có người tới bất ngờ hay không, mà cô lại định chụp ảnh ở đây?
"Anno-kun đúng là người theo chủ nghĩa thực dụng hơn là lãng mạn nhỉ. Thế thì, để mình thử cách này xem sao?"
"Cho dù cậu làm gì thì cũng vô ích thôi... Này, Shinomiya-san!?"
Tôi hét lên và đánh rơi luôn đũa. Lý do rất đơn giản.
Shinomiya-san bất ngờ đứng dậy và đưa tay lên tà váy, bắt đầu từ tốn kéo lên ngay trước mắt tôi. Đôi chân trắng mịn như tuyết, vốn ẩn sau tà váy, dần lộ ra. Rồi cứ thế, cô ấy dừng lại đúng ở ngưỡng ranh giới giữa kín và hở, để tạo nên một nụ cười đầy mời gọi.
"Đấy, cứ chụp thoải mái đi. Bây giờ thì tớ cho phép chụp ở góc siêu thấp luôn đấy."
"C-cái... gì cơ?"
Lời nói ấy chẳng khác nào đang bật đèn xanh cho tôi ghi lại kho báu cấm kỵ nằm sâu bên trong hang động mang tên váy. Và như một phản xạ tự nhiên, tay tôi liền đưa vào túi áo để lấy điện thoại.
"Nhanh lên nào. Không thì sẽ có người tới đấy. Mà nếu ai tới thật thì... chuyện sẽ ra sao nhỉ?"
Shinomiya-san vừa khiêu khích vừa phẩy phẩy tà váy. Nếu đúng lúc này có ai bước vào, tôi tiêu chắc. Với góc nhìn của người ngoài, trông tôi chẳng khác gì kẻ biến thái đang lén chụp ảnh váy con gái bằng điện thoại.
"Giờ thì không cần do dự nữa đâu. Dù sao thì, Anno-kun cũng đã nhìn thấy tớ trong tình trạng khó nói rồi còn gì."
"Cậu biết khái niệm T-P-O không hả!? Nhà riêng với trường học là hai chuyện hoàn toàn khác nhau đó!?"
"Nhưng cậu đã chụp mình lúc trong phòng học trống rồi còn gì?"
Shinomiya-san nói xong thì khẽ cười đầy quyến rũ. Đáng ghét thật, tôi biết rõ mình đang bị trêu chọc, nhưng cái khao khát muốn chụp vẫn không cách nào dập tắt được.
"...Được rồi. Tớ chụp. Cậu lùi về phía bức tường đi."
"Ừm, mình rất vui vì Anno-kun đã sẵn sàng."
Sau khi khiến đối phương không còn đường lui, tôi hạ thấp người xuống, cầm điện thoại trong tay. Khuôn mặt Shinomiya-san hiện lên qua ống kính là một biểu cảm ngây ngất, thứ tuyệt đối không nên xuất hiện trong khuôn viên trường học. Nuốt nước bọt một cái, tôi nhấn nút chụp.


9 Bình luận
Thật sự thì 2 cách dịch đều có ý nghĩa giống nhau cả.