Web Novel
Chương 22: Làm sao để không bị bố mẹ hiểu lầm đây?
1 Bình luận - Độ dài: 1,082 từ - Cập nhật:
"Haizz... Chắc mình cũng nên chuẩn bị thôi."
Ánh hoàng hôn rọi qua cửa sổ, buổi chụp hôm nay sẽ có ánh sáng nền. Dù lúc chụp có thể điều chỉnh đôi chút, nhưng vẫn phải cài đặt sẵn những thứ cơ bản từ trước.
Lúc mới bắt đầu chụp ảnh với chiếc máy cũ do bố để lại, tôi từng cực kỳ chật vật vì không hiểu nổi mấy thuật ngữ kỹ thuật. Nào là khẩu độ dùng để điều chỉnh ánh sáng và độ sâu trường ảnh, tiêu cự, khoảng cách chụp, sự liên kết giữa các yếu tố ấy để tạo nên độ sâu mong muốn...
Ban đầu tôi hoàn toàn mù tịt, chẳng hiểu gì, đầu óc quay cuồng. Nhưng tôi đã đi xa được đến mức này là nhờ có bố, người đã kiên nhẫn dạy tôi rất nhiều thứ, và mẹ, người luôn vui vẻ làm mẫu cho tôi chụp. Nếu không có họ, chắc chắn tôi đã chẳng trở thành nhiếp ảnh gia riêng cho Yuzuha, cũng sẽ không có cái mối quan hệ mà giờ đây tôi đang thực hiện buổi chụp ảnh cùng Shinomiya-san... ngay tại nhà.
"Phải cảm ơn họ khi họ về mới được... À không, chắc nên xin lỗi trước vì dám đưa bạn học về nhà lúc họ đi vắng thì đúng hơn?"
Tuy không làm gì kỳ lạ, cũng chẳng cho cô ấy vào phòng ngủ của họ, nên chắc bố mẹ sẽ không giận đâu...
"Hay là mình gọi điện cho họ nhỉ. Cũng muốn nghe giọng họ và hỏi thăm tình hình."
Tôi vốn không phải kiểu người dễ cảm thấy cô đơn, nhưng đúng là sống một mình trong ngôi nhà rộng thênh thang này, đôi lúc cũng khiến tinh thần xuống dốc. Tôi từng nghiêm túc nghĩ đến chuyện nuôi thú cưng, nhưng vì không đủ tự tin chăm sóc một mình, lại còn tốn kém, nên cuối cùng đành từ bỏ.
Chính vì thế, khoảng thời gian bên Shinomiya-san ở nhà tuy hơi ồn ào, nhưng cũng khiến tôi thấy an lòng...
"...Nguy rồi. Theo đủ mọi nghĩa luôn..."
"Nguy gì thế, Anno-kun?"
Khi tôi đang nghịch chỉnh máy và thẫn thờ suy nghĩ, bỗng có giọng nói vang lên sau lưng. Tôi giật mình quay lại thì thấy Shinomiya-san đang đứng đó, mỉm cười nhìn tôi. Điều khiến tôi sửng sốt là cô ấy không mặc đồng phục, mà khoác một chiếc áo khoác dài kiểu hoodie. Dưới đó không thấy váy đâu cả. Nếu tôi không biết cô ấy đang mặc đồ bơi bên trong, chắc đầu tôi đã chập mạch luôn rồi.
"À, Shinomiya-san? Cái bộ đó là sao vậy?"
"Cái này á? Tất nhiên là mình mang từ nhà đến cùng với bộ đồ bơi rồi. Sao thế?"
"Cậu còn chuẩn bị cả đồ thường nữa hả!? Mà sao nhét được vào cặp vậy...?"
"Anno-kun không biết à? Giờ có túi hút chân không tiện lợi lắm đó."
Tới mức chuẩn bị cả túi hút chân không và mang đến trường luôn? Tức là cô ấy đã lên kế hoạch cho buổi chụp từ đầu rồi. Lẽ ra nói với tôi sớm một chút cũng được mà... Nhưng mà với tính cách của Shinomiya-san thì, chắc cô ấy cố tình giấu để tạo bất ngờ đây mà.
"Mà này, Anno-kun. Cậu vừa cầm máy vừa thẫn thờ đó. Đang nghĩ gì thế?"
"Hở!? K-không, tớ đâu có nghĩ gì đen tối đâu nha!?"
Câu hỏi chuyển chủ đề quá đột ngột khiến tôi luống cuống, giọng cũng tự nhiên cao vút lên.
"Mình có nói gì đâu mà? Chẳng lẽ cậu đang tưởng tượng cảnh mình thay đồ? Đúng là tên biến thái ngầm mà. Nếu muốn tưởng tượng cho sướng thì sao không vào hẳn phòng tắm luôn đi cho tiện?"
Shinomiya-san cười khúc khích, trêu tôi như thường lệ. Nếu tôi là biến thái ngầm thì chắc cô ấy là chuyên gia khiêu khích quá. Thật lòng mà nói, nếu cô ấy cứ tiếp tục như vậy, có khi lần sau tôi sẽ thật sự lén thử xem cô ấy mất...
"Anno-kun dễ bị trêu quá đi~ Ở cạnh cậu mãi thế này, chắc mình sẽ thành bậc thầy trêu ghẹo luôn mất!"
"Ừm thì... cũng tại ngồi cạnh nhau trên lớp nên... Không, khoan, không phải vậy!"
Chắc nguyên nhân tôi bị trêu hoài là do cứ phản ứng theo bản năng mỗi lần cô ấy nói gì, mà tôi thì cũng không ghét việc bị cô ấy chọc chút nào...
"Fufu. Mình nên dừng lại trước khi cậu nổi cáu thật nhỉ. Khi nào bố mẹ cậu về nhớ nói mình biết nhé? Mình cũng muốn chào hỏi đàng hoàng."
"Cậu không cần quan tâm đâu mà... Khoan đã, sao tự dưng lại nói chuyện bố mẹ tớ vậy?"
"Thì rõ ràng là mình vừa nghe cậu lẩm bẩm 'muốn được nghe giọng họ', đúng không? Mà nếu cậu lo bị mắng vì chụp ảnh với mình trong lúc họ đi vắng thì cứ để mình giải thích cho!"
"Tớ thật sự muốn biết làm sao cậu nghe được tớ lẩm bẩm đấy, nhưng thôi bỏ qua đi. Cơ mà cậu định giải thích cái gì với bố mẹ tớ hả!?"
"Tất nhiên là nói sự thật rồi. Ví dụ như: 'Anno-kun có chụp vài bức ảnh hơi gợi cảm của con, nhưng bọn con không làm gì kỳ cục hết, nên xin đừng lo lắng!' kiểu như thế?"
Điên đầu thật. Vì đâu phải hoàn toàn sai sự thật nên nó mới phiền. Giống kiểu giấu một cái cây trong rừng, nói thật kiểu nửa vời pha lẫn với dối trá khiến đầu óc tôi quay cuồng.
"Rõ rồi. Tớ tuyệt đối sẽ không nói với Shinomiya-san khi bố mẹ tớ về. Cũng sẽ không giới thiệu cậu đâu. Lần sau chỉ mời cậu qua nhà khi họ lại đi công tác thôi."
"Đừng phũ phàng như thế chứ! Thế còn mấy buổi chụp sắp tới thì sao?!"
"...Chuyện đó thì để sau hẵng tính."
Tôi suýt buột miệng câu: "Nếu mối quan hệ này kéo dài được đến lúc đó thì sẽ tính tiếp", nhưng kịp nuốt xuống. Tôi không thể nào nói ra được câu "Mong là mọi thứ sẽ mãi như thế này".
"Kết thúc buổi tám chuyện tại đây nhé! Không còn nhiều thời gian đâu, bắt đầu chụp thôi!"


1 Bình luận