Công chúa của trường, ngư...
雨音恵 Yukimi Yayuge
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 18: Bữa trưa do Shinomiya-san chuẩn bị

7 Bình luận - Độ dài: 1,384 từ - Cập nhật:

"Anno-kun, cậu trễ quá đấy."

"Tớ tưởng mình đã cố chạy nhanh rồi mà..."

Giờ nghỉ trưa đến. Sau khi suy nghĩ kỹ càng, tôi kết luận rằng thay vì lo lắng lúng túng, thì cư xử tự nhiên và tự tin có khi lại ít đáng ngờ hơn. Bỏ qua lời mời của Shin, tôi phóng thẳng lên sân thượng. Dù sao thì cũng chẳng có gì đảm bảo là kế hoạch mình nghĩ ra sẽ suôn sẻ cả.

"Shinomiya-san, cậu lên sớm quá đấy. Ở đây không có ai cả. Mà cậu làm sao lên được sân thượng mà không bị ai để ý vậy?"

Nhìn xung quanh, quả thật không có một bóng người. Yên tĩnh đến kỳ lạ, cứ như thể nơi này bị bao bọc bởi một loại rào chắn vô hình đẩy lùi tất cả mọi người.

"Fufu. Đơn giản thôi. Cậu có nhớ tiết học cuối trước giờ nghỉ trưa là gì không?"

"Hử? Là thể dục chứ gì? Nhưng sao?"

Bắt đầu tuần mới bằng môn thể dục nặng nhọc trong một ngày thứ hai xám xịt thì đúng là cực hình. Dù người ta vẫn nói 'trí tuệ minh mẫn trong một cơ thể khỏe mạnh', tôi vẫn mong họ chuyển tiết này sang giữa tuần, khi đầu óc đã đủ mệt mỏi rồi.

"Tiết thể dục kết thúc sớm hơn tiết thường để mọi người có thời gian thay đồ, đúng không? Mình đã tận dụng điều đó. Vừa tan học là mình phi ngay đến phòng thay đồ."

Phần còn lại thì không cần nói cũng đoán được. Cô ấy thay đồ trước khi chuông reo, quay về lớp lấy túi, rồi thẳng tiến lên sân thượng. Nhưng mà, cô ấy định làm gì vào giờ nghỉ trưa mà phải tốn công như vậy?

"Với độ chậm hiểu của Anno-kun, chắc cậu đang thắc mắc tại sao mình phải vất vả như thế, đúng không?"

"...Từ góc nhìn của tớ, hành động của Shinomiya-san bí ẩn quá, hơi đáng sợ luôn ấy?"

Ai chậm hiểu chứ? Ít ra thì hãy nói là tớ hơi kém nhạy một chút đi.

"Lần này, mình sẽ đặc biệt tiết lộ lý do cho cậu biết. Chính là……. cái này đây!"

"Đừng nói với tớ là……..!?"

Từ trong túi, cô ấy lấy ra một chiếc hộp chữ nhật được gói bằng khăn vải hồng rất dễ thương. Chẳng lẽ nào... là truyền thuyết đô thị nổi tiếng kia……!?

"Đúng vậy, là cơm hộp do mình tự làm! Tớ làm để cảm ơn Anno-kun vì đã luôn giúp đỡ mình!"

Tôi run run nhận lấy chiếc hộp cô ấy đưa. Tôi chưa từng hồi hộp đến thế kể từ lần đầu tiên đi sự kiện cosplay với chiếc máy ảnh. Không ngờ có ngày một cô gái lại làm cơm hộp cho mình.

"Cảm ơn Shinomiya-san. Chắc sáng nay cậu đã vất vả lắm nhỉ?"

"Vất vả cực luôn! À thì... mình nói vậy chứ thực ra phần lớn mình chuẩn bị từ tối hôm qua rồi, sáng nay chỉ cần sắp xếp vào hộp thôi."

"Dù vậy thì cũng rất tốn công rồi... Bộ cậu hoãn buổi chụp hôm qua là vì chuyện này à?"

"Không không, hoãn buổi chụp với làm cơm hộp không liên quan đâu. Chỉ là có một vài chuyện xảy ra thôi... Dù sao thì, mau ăn thôi! Nếu không tranh thủ thì giờ nghỉ trưa trôi qua mất đấy!"

Tôi liếc nhìn đồng hồ, phát hiện ra chưa đầy mười phút nữa là vào tiết. Nếu còn tiếp tục trò chuyện thì bọn tôi sẽ phải nhịn đói đến hết ngày. Với một đứa đang tuổi ăn tuổi lớn như tôi thì vậy là dã man quá rồi.

"Nè, Anno-kun? Nếu cậu không muốn ăn hộp cơm mà tớ đã làm với tất cả tấm lòng, thì cũng được thôi..."

"Này, tớ đâu có nói là không ăn đâu."

"Tớ đã cố dậy sớm để làm cho cậu... Vậy mà Anno-kun lại nhẫn tâm như thế..."

Shinomiya-san che mặt bằng hai tay, giả vờ khóc rồi lén nhìn tôi qua kẽ tay.

"Nếu cậu còn đùa nữa thì thật sự không còn thời gian đâu."

"Hmph... Anno-kun, phản ứng của cậu nhạt quá. Cậu không muốn tận hưởng cuộc trò chuyện này một chút sao?"

"Tớ đang tận hưởng đấy chứ? Nếu không thích, tớ đã chẳng cất công lên tận sân thượng rồi..."

Nếu bị ai phát hiện đang bí mật gặp nhau thế này thì rắc rối lắm. Vậy mà tôi vẫn chấp nhận mạo hiểm. Rõ ràng, lý do không phải chỉ vì bị ép, mà là vì tôi thực sự muốn ở bên Shinomiya-san.

"Cảm ơn cậu. Tớ cũng rất vui khi được nói chuyện với Anno-kun."

"...Cảm ơn."

Bị nụ cười nhẹ nhàng ấy làm cho ngượng ngùng, tôi chuyển ánh mắt nhìn sang hộp cơm, cởi khăn ra và mở nắp. Bên trong là cơm trắng cùng những món ăn khiến bất kỳ thằng con trai nào cũng mừng rỡ: gà chiên karaage, trứng cuộn tamagoyaki, và cả kinpira gobo. Dù đã chuẩn bị từ tối, chắc chắn vẫn rất mất công. [note75921]

"Ăn thôi nào."

"Mời cậu dùng bữa."

Dưới ánh mắt chăm chú của Shinomiya-san, tôi cầm đũa lên. Món đầu tiên là gà chiên. Ướp đậm đà với nước tương và gừng, dù để nguội vẫn giữ được độ giòn. Loại món ăn khiến người ta cứ muốn ăn thêm cơm mãi.

"Ờm... Cậu thấy có hợp khẩu vị không?"

"........"

Trứng cuộn thì mềm xốp, vị ngọt mặn hài hòa như trong nhà hàng cao cấp. Kinpira gobo được thái mỏng nhưng vẫn giữ độ giòn vừa đủ, vị đậm đà rất hợp làm món ăn kèm.

"À, ừm... Đừng im lặng như thế, trả lời đi mà. Gia vị có ổn không? Có ngon không vậy?"

Shinomiya-san lo lắng hỏi. Chết rồi, tôi mãi ăn quên cả phản ứng.

"Ngon lắm. Mọi thứ đều ngon đến mức tớ cảm thấy tiếc khi phải ăn hết."

"Phù... Mừng quá, hợp khẩu vị của cậu rồi. Thấy cậu im lặng mãi làm tớ lo ghê."

"Xin lỗi, xin lỗi! Không phải chỉ ngon đâu, mà còn vì đã lâu rồi tớ chưa được ăn đồ nhà làm, nên xúc động quá..."

Lần cuối cùng tôi ăn cơm mẹ nấu là khi nào nhỉ? Mẹ bận công việc suốt. Cũng đã gần một năm rồi gia đình tớ chưa ăn chung một bữa. Mong là cuối năm mẹ sẽ về.

"Thôi nào, hơi quá lời rồi đó. Nếu cậu không ngại, tớ có thể làm cơm cho cậu mỗi ngày? Tức là... nếu Anno-kun thấy ổn thì..."

"Haha, tớ biết ơn tấm lòng của cậu. Nhưng chỉ cần có suy nghĩ ấy thôi là đủ rồi. Mỗi ngày lén lút gặp nhau thế này thì quá vất vả."

Chẳng qua hôm nay là tiết thể dục, mới có thể tranh thủ được thời gian thế này. Nếu là tiết học bình thường, chẳng dễ gì lên sân thượng mà không bị ai thấy. Nếu có ai thấy Shinomiya-san chạy ào qua hành lang và cầu thang, đảm bảo sẽ bị nghi ngờ ngay lập tức.

"Đúng là nếu cứ tiếp tục giấu giấu giếm giếm thì không ổn. Nhưng Anno-kun, cậu có biết cách nào giải quyết vấn đề này triệt để không?"

"Hử...? Nếu có cách hay thế thì tớ muốn nghe lắm."

Chẳng khác nào phát minh ra máy chống biến đổi khí hậu hay chấm dứt chiến tranh trên thế giới, bài toán này bất khả thi.

"Cậu ngây thơ quá, Anno-kun. Trên đời này không có gì là không thể. Nói cách khác, chỉ cần khiến những cuộc gặp gỡ bí mật này... không còn là bí mật nữa là được mà."

"Cậu nói gì bí ẩn thế? Nếu không còn là bí mật thì... chẳng phải chỉ là giờ nghỉ trưa bình thường giữa một nam sinh và một nữ sinh sao?"

"Ôi trời, hôm nay cậu nhạy ghê. Nói cách khác, chúng ta chỉ cần công khai rằng đang hẹn hò là xong!"

Cái cô nàng tiểu thư này... lại nói mấy lời động trời nữa rồi!?

Ghi chú

[Lên trên]
kinpira gobo là rau củ xào ngọt mặn
kinpira gobo là rau củ xào ngọt mặn
Bình luận (7)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

7 Bình luận

Ko muốn thì cứ để tôi, tôi lo đc🐧
Xem thêm
MAIN KO MUỐN THÌ ĐỂ TAOOO!!!!!!!!!!!:))
tks trans
Xem thêm
Ns thế ai đỡ đc gái:))))
Xem thêm
Bình tĩnh thôi em ơi. Thằng 300 chap nó mà thấy chắc khóc thét mất 🤣
Xem thêm
Có mùi lùa gà:))
tks trans
Xem thêm
Như lùa gà vậy...
Xem thêm
Bình tĩnh em ơi🐧
Xem thêm