"Tớ sẵn sàng bắt đầu bất cứ lúc nào, Shinomiya-san."
"Hiểu rồi. Vậy thì…"
Vừa dứt lời, cậu ấy quay lưng lại phía tôi. Shinomiya đưa tay ra sau lưng, cởi móc áo ngực rồi tháo dây quai, để nó trượt nhẹ xuống sàn. Tôi chụp lại toàn bộ chuyển động ấy bằng chế độ chụp liên tục, đúng là kỳ tích.
Tấm lưng nuột nà, như bức tượng điêu khắc được thần thánh tạo ra, dần lộ ra. Việc được chính mắt chứng kiến, lại còn được ghi lại qua ống kính, khiến cơ thể tôi nóng bừng lên.
Tách. Tách. Tách tách.
Âm thanh chụp ảnh vang lên đều đặn giữa căn phòng chỉ có hai người. Tôi chụp lại dáng vẻ khỏa thân tuyệt mỹ ấy gần như trong vô thức, biết rằng đây có lẽ là lần duy nhất trong đời được chứng kiến.
"Cậu có thể xoay người lại một chút được không? Theo kiểu 'Mỹ nhân quay đầu' ấy."
"Ừm, được thôi."
Tôi chưa kịp nhắc thì Shinomiya đã dùng hai tay che phần ngực, rồi nhẹ nhàng quay người lại. Dù cậu ấy vẫn điềm tĩnh đáp lời, khuôn mặt lại đỏ ửng, và có chút ngượng ngùng cựa quậy không yên.
"A-Anno-kun... Tư thế này... hơi... xấu hổ thật đấy..."
"Đừng cử động."
Tôi nói nhỏ, tiếp tục bấm máy. Không chỉ chụp chính diện, tôi còn chụp từ hai bên, từ dưới lên, thỉnh thoảng còn hướng dẫn tạo dáng để thể hiện hết vẻ quyến rũ của cậu ấy. Chưa bao giờ tôi tập trung đến vậy.
"Cậu đắm chìm trong việc chụp cơ thể tớ thế cũng vui... nhưng tớ có thể mặc đồ được chưa?"
"À, xin lỗi! Vậy... cậu quay lưng lại phía tớ và bắt đầu mặc đi nhé."
"Muu... hiểu rồi."
Shinomiya phụng phịu đáp rồi quay lưng, vươn tay lấy bộ đồ đã gấp gọn trên giường.
"Hnngh… nào…"
Phát ra những tiếng rên khẽ đáng yêu, Shinomiya bắt đầu xỏ tay vào áo. Không rõ phía trước ra sao, nhưng phần lưng thì gần như để trống, và áo ngắn đến mức chỉ tới ngang eo.
Cậu ấy tiếp tục mặc phần dưới. Đôi chân dài nhẹ nhàng luồn qua, nâng nhẹ mông lên. Những hành động tưởng chừng đơn giản ấy lại mang theo nét gợi cảm khó cưỡng.
"Cuối cùng là..."
Ngồi xuống mép giường, Shinomiya quay người lại phía tôi. Rồi như cố tình khoe dáng, cậu ấy vén chân lên, chậm rãi xỏ vào đôi tất trắng tinh. Tôi nín thở theo dõi qua ống kính.
"…T-Tớ thay đồ xong rồi."
Khác hẳn với dáng vẻ táo bạo lúc nãy, giờ đây Shinomiya lại tỏ ra rụt rè, khẽ đứng dậy với vẻ bối rối.
"Sao rồi? Đây là lần đầu tớ mặc bộ này… có hợp không?"
Cậu ấy trông thật lạ. Dù ở trường hay trong các buổi chụp trước giờ, chưa từng thấy Shinomiya thiếu tự tin đến thế. Bị cuốn hút bởi vẻ đó, tôi lặng lẽ giơ máy lên chụp một tấm.
"Á! Sao cậu lại chụp trước khi nói suy nghĩ của mình hả!?"
"Xin lỗi, xin lỗi. Vì dáng vẻ rụt rè của cậu dễ thương quá nên tay tớ tự động…"
"D-Dễ thương á!? Thôi, đừng trêu tớ nữa!"
Shinomiya đỏ bừng mặt hét lên. Tôi đâu có ý trêu, vì thực sự, trong buổi chụp hôm nay tôi đã lặp đi lặp lại bao nhiêu lần từ "dễ thương" hay "đẹp" rồi, giờ mà còn xấu hổ thì kỳ thật.
"Ahaha… À, về suy nghĩ về bộ đồ, tất nhiên là hợp rồi. Nếu cậu bước trên phố và lướt qua 10 người, chắc chắn 30 người sẽ quay đầu lại đấy."
Nghe khó hiểu nhỉ. Ý tôi là, ai nhìn thấy Shinomiya hôm nay cũng sẽ bị hút hồn thôi.
Bộ đồ cậu ấy chọn là áo trễ vai khoét sâu, để lộ xương quai xanh và cả vùng ngực. Áo ngắn đến mức hở cả rốn và bụng. Không thể nào nhìn thẳng vào phần trên được. Nhưng nếu nhìn xuống thì cũng không khá hơn, quần short siêu ngắn, kết hợp với tất cao đến đùi, tạo nên một đôi chân tuyệt mỹ đầy mê hoặc.
Đây là sự kết hợp hoàn hảo giữa dễ thương và gợi cảm. Tôi từng nghĩ Shinomiya chuộng những bộ cánh kín đáo, nhẹ nhàng kiểu trang nhã. Có lẽ vì vậy mà sự bất ngờ hôm nay khiến tôi chết lặng.
"Nói ngắn gọn thì… tớ bất ngờ vì cậu chọn bộ đồ mà tớ không nghĩ là cậu sẽ mặc. Nhưng vì cậu mặc quá hợp nên lại càng bất ngờ."
"Trang phục không giống phong cách tớ… đúng như tớ nghĩ nhỉ…"
Dù tôi nói với ý khen, nét mặt Shinomiya lại chùng xuống. Cậu ấy cúi đầu buồn bã.
"Ơ… Shinomiya-san?"
Không khí bỗng trầm hẳn. Tôi chưa hiểu chuyện gì, đang định lên tiếng thì cậu ấy ngẩng lên với nụ cười gượng gạo cố tỏ ra bình thường.
"Nó không giống như tưởng tượng, nhưng tớ không nghĩ là cậu mặc không hợp. Thật đấy, cậu rất dễ thương mà."
"Không phải là tớ nghi ngờ lời cậu đâu. Nghe cậu khen, tớ vui lắm. Chỉ là…"
Shinomiya ngập ngừng, cắn môi đầy khổ sở như định nói gì đó, thì chợt…
Cạch!
Tiếng cửa chính vang lên.
""Ơ?""
Hôm nay lẽ ra không có ai về nhà mà? Tôi liếc nhìn Shinomiya, cậu ấy cũng bối rối không kém.
"Chị về rồi đây! Có ai ở nhà không vậy?"
Một giọng nữ trong trẻo vang lên từ tầng dưới. Ngay khoảnh khắc ấy, vai Shinomiya run lên, cậu ấy ôm chặt lấy cơ thể như đang sợ hãi.
"Sh-Shinomiya-san? Người đó là…"
"Là… là chị tớ. Người mà lẽ ra hôm nay không có ở nhà."
Giọng cậu ấy run run, mặt tái nhợt. Từ góc nhìn của người ngoài, việc mời bạn trai về nhà chụp ảnh trong phòng, đã thế lại mặc đồ hở hang thì đúng là dễ hiểu lầm. Nhưng phản ứng của Shinomiya còn vượt xa sự bối rối, trông như bị sốc nặng, đầu óc cậu ấy như ngưng hoạt động.
"Hay là… tớ trốn đâu đó nhé?"
"…Đúng rồi! Anno-kun, cậu trốn tạm vào… vào trong chăn đi! Tớ sẽ tìm cách đánh lạc hướng, nên đừng ra cho đến khi chị tớ rời đi…!"
"Khoan đã!? Trong chăn là nguy hiểm nhất đó!?"
Tưởng chừng đã bình tĩnh lại, nhưng Shinomiya bắt đầu hoảng loạn và kéo tay tôi đẩy mạnh lên giường.


3 Bình luận
tfnc