Mọi chuyện diễn ra khá suôn sẻ, cho đến khi chúng tôi tìm được bộ đồ bơi thi đấu cần thiết cùng Shinomiya-san ở Akihabara và hoàn thành buổi họp về buổi chụp ảnh tiếp theo. Thế nhưng, buổi chụp ảnh vào hôm sau đã không thể thực hiện được.
Mọi thứ đã sẵn sàng. Việc họp bàn cũng xong xuôi, chỉ còn chụp ảnh nữa thôi. Vậy mà sáng hôm đó, Shinomiya-san đã gửi cho tôi một tin nhắn kèm theo biểu cảm xin lỗi:
"Tớ xin lỗi… Hôm nay tớ không thể đến được rồi."
Vì chúng tôi không thuê studio hay có kế hoạch chụp chung gì cả, nên việc dời lịch cũng chẳng phải vấn đề gì lớn.
"Hê, Takumi. Tao vừa nhận ra một chuyện nè, cho tao nói được không?"
Đó là đầu tuần mới. Khi tôi đang thẫn thờ nhìn quang cảnh quen thuộc trong lớp học thì thấy Shinomiya-san đang bị vây quanh bởi một đám bạn nam lẫn nữ, Arata bỗng nhiên trở nên nghiêm túc.
"Ờm, được rồi. Nhưng mà tao cá là lại chuyện vớ vẩn gì đó. Mày đã phát hiện ra gì thế?"
" 'Vớ vẩn'!? Mày mà nói thế thì tao không nói nữa đâu!"
"Vậy thì khỏi cần nghe."
"Sao lại thế chứ!? Đừng có lạnh lùng vậy chứ! Nghe tao nói đi mà!!"
Cậu ta bắt đầu làm ầm lên chỉ vì tôi thờ ơ. Đúng là một thằng phiền phức, nhất là vào buổi sáng sớm. Quát tháo thì còn đỡ, đằng này lại nắm vai tôi lắc tới lắc lui nữa chứ.
"Được rồi, được rồi! Nghe đây, nghe đây nên thôi cái trò lắc người tao đi!"
"Đấy, thấy chưa! Mày muốn nghe mà đúng không! Lúc đầu chịu nghe luôn có phải nhanh hơn không!"
Cậu ta cười hề hề rồi vỗ mạnh vào lưng tôi, khiến tôi suýt bật ra một tiếng rên. Không chỉ phiền, mà còn khỏe một cách vô ích nữa, đau thật đấy.
"Chuyện tao để ý là… nụ cười của Shinomiya-san đó!"
"…Hả?"
"Nụ cười của cô ấy đấy! Tất nhiên trước giờ cười cũng đáng yêu và duyên dáng rồi đúng không? Nhưng mà tao thấy có chút gì đó hơi gượng ép hay diễn vậy."
"…Vậy à?"
"Nhưng hôm nay thì, Shinomiya-san trông khác hẳn. Khó tả lắm, nhưng mà… kiểu như, ánh hào quang thánh thiện của cô ấy tăng lên ấy! Sức quyến rũ nhân đôi luôn!"
Tôi không biết nên khen cậu ta vì quá tận tụy với hội fan, hay nên thấy rùng mình vì cậu ta quan sát kỹ đến vậy nữa. Dù sao thì, đúng là Arata tinh ý thật khi nhận ra sự thay đổi rất nhỏ ấy. Còn tôi ư? Đương nhiên tôi cũng nhận ra. Nhưng mà nói là "sức quyến rũ nhân đôi" thì đúng là phóng đại quá mức.
"Cuối tuần rồi rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy? Không lẽ… cô ấy gặp người mình thích? Hoặc… hoặc là… có bạn trai rồi cũng nên!?"
Lời của Arata bắt đầu tuôn ra như cái đồng hồ lò xo bị vỡ. Làm sao cậu ta có thể nhảy vọt tới kết luận đó chỉ vì cảm thấy nụ cười của cô ấy trở nên tự nhiên hơn cơ chứ?
"Này, Takumi, mày nghĩ sao? Mày nghĩ Shinomiya-san có bạn trai thật không?"
"Nói chuyện này để làm gì vậy chứ...? Với lại nói nhỏ thôi."
"Con gái mà thay đổi là vì tình yêu đấy! Nghe này, Takumi. Đây là một tình huống chưa từng có! Nếu rộ lên tin đồn Shinomiya-san có bạn trai, chắc chắn sẽ gây đại loạn!"
Cô ấy có phải thần tượng có điều khoản cấm hẹn hò đâu. Shinomiya-san cũng chỉ là một nữ sinh trung học thôi mà. Kể cả thật sự có bạn trai đi chăng nữa, cũng không đến mức náo loạn đâu nhỉ… chắc vậy… hy vọng là vậy.
"Phải thông báo cho hội fan ngay và điều tra tức khắc! Takumi, mày cũng phải giúp… "
"Có vẻ hai cậu đang vui vẻ nhỉ, Anno-kun."
"…Chào buổi sáng, Shinomiya-san. Cũng chỉ là buổi sáng thường lệ thôi."
Vừa nói xong, người đó đã xuất hiện. Trong lúc chúng tôi đang bàn tán nhảm nhí, Shinomiya-san tiến đến gần với nụ cười nhẹ nhàng trên môi.
"Thế à? Nhưng nghe có vẻ như cuộc trò chuyện rất sôi nổi. Gì mà… tớ có bạn trai cơ?"
Dù miệng thì cười, nhưng đôi mắt cô ấy thì không, một biểu cảm đáng sợ nhất trần đời. Arata, kẻ lúc nãy còn hào hứng như phát cuồng, lập tức đứng nghiêm trang và tuyên bố:
"Chào buổi sáng, Shinomiya-san! Tớ thề với Chúa, Anno và tớ không hề nói chuyện bậy bạ gì cả! Xin hãy yên tâm!"
"Vậy thì tốt rồi. Nhưng để nói rõ luôn nhé, tớ không có bạn trai. Hiểu chứ, Kuki-kun?"
"V-Vâng! Cảm ơn tiểu thư đã làm rõ!"
Thằng bạn tôi cúi đầu thật sâu, cảm kích vì cô ấy rộng lượng bỏ qua lời thất lễ.
À mà tiện nói luôn, "oujo-sama" là cách hội fan gọi Shinomiya Rinoa. Đây là lần đầu tiên tôi nghe có người dám gọi thẳng như thế trước mặt cô ấy. [note75918]
"Vậy thì tốt rồi. Thân thiết cũng tốt, nhưng gần tới giờ điểm danh rồi, hai cậu nên về chỗ đi."
"V-Vâng! Tụi tớ về ngay!!"
Không buồn chào tôi lấy một câu, Arata chạy biến về chỗ như con thỏ bị giật mình. Tôi nhìn theo cái bóng đang bỏ chạy đó mà thầm thở dài, đồng thời nghĩ phải xử lý sao với cái sát khí đang phát ra từ chỗ ngồi bên cạnh.
"Thật là. Sáng ra đã ầm ĩ… Không thể nói chuyện gì tử tế hơn sao?"
"Cho tớ nói một câu thôi. Tớ vô tội trong vụ này. Tớ đâu có xác nhận hay phủ nhận gì đâu. Toàn Arata nói cả đấy."
"Nếu cậu nói 'Tôi không nghĩ vậy đâu', thì có khi đã được tuyên trắng án rồi. Nhưng vì cậu im lặng, nên tội đã rõ.”
"Vẫn bất công như mọi khi."
Tôi thở dài thườn thượt, còn Shinomiya-san thì bật cười khúc khích. Cái chuyện "hào quang thánh thiện tăng lên" gì đó ư? Nhảm nhí. Nếu có gì khác thì chắc là độ bướng bỉnh của cô nàng đang tăng lên thì đúng hơn.
Vừa nghĩ đến chuyện "nói ra chắc chắn cô ấy sẽ nổi giận", thì điện thoại tôi rung lên trong túi. Người gửi tin nhắn không ai khác chính là Shinomiya-san. Không hiểu sao đang ngồi ngay bên cạnh mà cô ấy lại nhắn tin, nhưng tôi vẫn mở ra xem thử.
"Trưa nay lên sân thượng, nhớ đừng để ai thấy nha."
Gì thế này, mật lệnh à? Với người không nổi bật như tôi thì len lên sân thượng dễ thôi. Nhưng Shinomiya-san thì cứ bước ra hành lang là bị vây kín rồi, leo kiểu gì mới hay?
"Đừng lo cho tớ. Tớ đã có kế hoạch hoàn hảo rồi."
Như thể đọc được suy nghĩ của tôi, cô ấy gửi thêm một tin nữa để trấn an. Nhưng trên đời này không có kế hoạch nào hoàn hảo cả, mấy kế hoạch "tự xưng hoàn hảo" thì toàn là lỗ hổng cả thôi.
"Rõ rồi. Trưa nay tớ sẽ lẻn lên sân thượng."
"Không có thùng giấy để trốn đâu đó, nên cẩn thận nhé. "
Tin nhắn vừa đến xong thì cánh cửa lớp bật mở, Miko-sensei bước vào với nguồn năng lượng dồi dào như mọi khi. Tôi quyết định sẽ dành cả buổi sáng để lên kế hoạch hành quân bí mật lên sân thượng, như một đặc vụ mang mật danh rắn nào đó.


2 Bình luận