"Xin cậu trả lời đi, Anno-kun. Tại sao cậu lại gọi chị tớ là 'Alice' vậy?"
Và thế là, sau bao ngày không nghĩ ra nổi lý do gì hợp lý, cuối tuần cũng đến. Shinomiya-san đột ngột ghé nhà vào buổi sáng mà không báo trước. Và giờ, tôi đang bị cô ấy truy hỏi trong phòng khách, trong khi cô nàng chìa ra đúng tấm ảnh mà tôi đã cố gắng hết sức để không nghĩ tới nữa.
"Chuyện gì vậy, Anno-kun? Đừng có im lặng nữa, hãy trả lời câu hỏi của tớ đi!"
Tôi hoàn hồn khi nghe thấy giọng điệu dỗi hờn của Shinomiya-san. Có lẽ vì tôi im lặng mãi mà cô ấy đã hết kiên nhẫn, đưa người qua bàn, khiến gương mặt cô ấy bất ngờ áp sát lại gần. Quá bất ngờ, tôi trượt khỏi ghế và ngã lăn ra sau.
"Ể!? Anno-kun, cậu không sao chứ!?"
"À, à ừm… không sao đâu. Mà… tụi mình đang nói tới chuyện gì ấy nhỉ?"
Vừa xoa lưng, tôi vừa đứng dậy rồi ngồi lại vào ghế. Có lẽ thấy tôi ngã như trong truyện tranh khiến cô cũng bối rối, nên sau khi hít một hơi thật sâu, cô ấy hỏi lại.
"Lý do tại sao cậu gọi chị tớ bằng tên đó. Mà quan trọng hơn, Anno-kun, rốt cuộc cậu có quan hệ gì với chị tớ vậy?"
"Trước tiên thì… cho tớ hỏi một chuyện. Tấm ảnh đó… cái ảnh của Alice, cậu lấy ở đâu ra vậy? Cậu nhận từ Yuzuha à?"
"…Chị tớ gửi đến đấy. Cùng với tin nhắn 'Do Takkun chụp cho đó~!' nữa."
"Cái con người đó thật là…!"
Tôi bất giác ôm đầu. Dù tôi có trách cô ấy, thể nào cô cũng sẽ thản nhiên đáp: "Chị gửi cho Rinoa-chan thôi mà, có đăng lên SNS đâu, đúng như đã hứa còn gì nữa?", tôi có thể tưởng tượng được điều đó y như thật. Đã vậy, chắc cô ấy cũng không xem đó là khoe khoang gì mà chỉ là một kiểu "chia sẻ những sinh hoạt thường nhật" thôi, nên càng khiến chuyện thêm rối rắm.
"Tớ đã trả lời câu hỏi rồi. Giờ đến lượt Anno-kun đấy!"
Không lẽ cô ấy đang ghen sao…? Tôi chẳng dám nghĩ xa như vậy. Sau một lúc hít thở, tôi bèn buột miệng đưa ra lý do bừa mà mình vừa nghĩ ra.
"Chả có quan hệ gì đặc biệt đâu. Chỉ là qua Yuzuha mà tớ có thể nói chuyện với chị ấy một chút thôi."
"Thế thì tại sao lại gọi bằng tên? Với mối quan hệ hời hợt vậy thì bình thường chẳng ai gọi bằng tên cả, đúng không?"
"Thì là tại vì Alice bảo 'Gọi tớ là Shinomiya-san thì trùng với Rinoa mất rồi còn gì! Gọi tên cho thân mật đi!', cô ấy cứ nhấn mạnh mãi như thế nên tớ đành chiều theo thôi…"
Thực tế thì cô ấy không nhấn mạnh mãi đâu. Nhưng đúng là tôi có cảm nhận được áp lực tỏa ra từ cô ấy, và thêm chút gia vị để đổ trách nhiệm lên Alice – xét tới những trò tai quái trước giờ của cô ấy thì chuyện đó chẳng nhằm nhò gì. Thậm chí còn thấy là quá rẻ nữa là đằng khác.
"Ra vậy… Tức là chỉ cần bị nài nỉ chút là Anno-kun sẽ gọi cả những người con gái không thân cho lắm bằng tên đúng không?"
"Sao cậu lại đưa ra kết luận kiểu đó chứ!?"
"Cướp đi lần đầu tiên của người ta xong rồi lại còn dây dưa với chị gái người ta nữa… Anno-kun đúng là đồ ngốc, sở khanh, chuyên dụ dỗ các chị gái nữa!"
Nói thế, Shinomiya-san bặm môi, quay mặt đi với vẻ đầy giận dỗi. Phần tôi thì chỉ biết trố mắt trong hoang mang. Ngốc thì thôi chứ "sở khanh" là vu oan quá nhể, còn "chuyên dụ dỗ các chị gái" là cái ý gì vậy trời? Danh dự tôi bị bôi nhọ nặng nề quá rồi đó!?
"À ờm… Shinomiya-san? Không lẽ cậu đang giận à?"
"Tớ không giận đâu ạ. Chỉ là hơi dỗi tí thôi mà~"
…Câu đó thì khác gì bảo đang giận đâu, tôi cười khổ, nhún vai bất lực.
Mà tôi cũng chẳng có kinh nghiệm yêu đương gì đâu, nên bị một cô gái thể hiện rõ ràng rằng "em không thèm nói chuyện với anh nữa" thì tôi thật sự không biết nên làm gì. Giờ thế này thì chụp ảnh cái gì nữa. Tôi lại ôm đầu lần nữa. Nhưng rồi bất giác, tôi sực nhớ tới một điều mà trước đây ông chú Uezu-san từng nói.
Tôi không nhớ rõ là lúc nào, nhưng chắc là cái lần tôi lỡ gây gổ với Yuzuha vì hỏi: "Tại sao lại không cho em chụp người khác ngoài Yuzuha!?" gì đó.


5 Bình luận