Web Novel
Chương 9: Shinomiya-san Muốn Được Chụp Ảnh Như Thế Nào?
5 Bình luận - Độ dài: 1,441 từ - Cập nhật:
Mất khoảng mười phút đi bộ từ ga tàu. Ngay khi chúng tôi đến nhà tôi, nơi buổi họp và chụp ảnh sẽ diễn ra theo yêu cầu của Shinomiya-san, cô ấy bỗng hỏi với vẻ mặt sững sờ và lưỡng lự:
"Đ-Đây là nhà của Anno-kun thật sao?"
"Ừm. Có vấn đề gì à?"
"K-Không... không có gì đâu…"
Shinomiya-san lẩm bẩm, giọng cô run run.
Chỉ là một căn hộ tầng cao hơn một chút, có lễ tân và phòng gym thôi, cũng chẳng khác gì mấy căn hộ khác.
"Cũng đâu phải tớ mua chỗ này. Nhà của Shinomiya-san chắc cũng là kiểu biệt thự lớn lắm nhỉ? Cậu đâu cần ngạc nhiên như vậy."
"…Cũng đúng. Ngoại hình ngôi nhà đó đúng là… ấn tượng thật."
Shinomiya-san đáp lại bằng một giọng lạnh băng đến lạ, không chút cảm xúc. Tôi muốn hỏi thêm về ẩn ý sau lời nói ấy, nhưng cảm thấy không nên xen vào. Thế nên tôi im lặng, bước vào thang máy cùng cô ấy. Những con số cứ từ từ tăng lên.
Trong chiếc hộp kim loại yên tĩnh ấy, không hiểu sao tim tôi lại đập nhanh chỉ vì hơi thở khẽ khàng của Shinomiya-san, dù bình thường tôi chẳng hề thấy lo lắng.
"Sao thế, Anno-kun? Mặt cậu đỏ rồi kìa. "
"…Không có gì đâu. Tớ bình thường mà."
"Thật sao. Dù sao thì Anno-kun cũng là đàn ông mà. Kể cả khi chỉ có hai ta, cậu cũng sẽ không làm gì tớ đâu, đúng chứ? "
Cô ấy mỉm cười, tràn đầy niềm tin. Đúng lúc ấy, thang máy "ding" một tiếng và của mở ra, chúng tôi đã đến nơi. Tôi nhận ra ngay lúc ấy, cô gái này không phải thiên thần, mà là tiểu ác ma. Hay có khi là một thiên thần sa ngã.
Tôi thở dài một hơi nặng nề, nhún vai bước đi trong hành lang. Shinomiya-san đi theo sau, vui vẻ ngân nga một giai điệu.
Trong khi tôi còn đang vật lộn với những cảm xúc thất thường của cô ấy, tôi cẩn thận mở cửa, cố che giấu đôi tay đang run nhẹ.
"Tớ xin phép vào nhé!"
"Ừm, chào mừng. Dù chẳng có ai khác ở đây cả."
Shinomiya-san chào một cách vui vẻ rồi cẩn thận tháo giày và xếp ngay ngắn. Cử chỉ ấy rất lịch sự, thể hiện sự giáo dục rất tốt. Khi tôi đang nghĩ thế, tôi dẫn cô vào phòng khách nơi chúng tôi sẽ họp.
"Để tớ pha chút đồ uống, cậu cứ thoải mái ngồi đợi nhé."
"Cảm ơn cậu. À, tớ có mang ít bánh kẹo, để tớ bày ra bàn nha."
Vừa nói, Shinomiya-san vừa lấy bánh từ túi ra và mở gói. Sự chu đáo ấy khiến tôi có chút áy náy.
"Xin lỗi để cậu đợi, uống trà rooibos được chứ?"
"Không cần xin lỗi đâu. Cái gì cũng được mà. Nhưng trà rooibos à… sang chảnh đấy nhỉ? Có ai ảnh hưởng đến cậu à?"
Cô ấy hỏi, mỉm cười tinh nghịch và đón lấy ly trà.
"Xin lỗi làm cậu thất vọng, nhưng là do mẹ tôi uống đấy. Không phải vì ai đó tôi thích uống đâu."
"À, ra vậy. Tớ cứ tưởng là vì cô nàng cosplayer nào đó thân thiết với cậu... Nhầm rồi."
"Ugh… Thôi bỏ mấy lời linh tinh đó đi và vào chủ đề chính luôn nhé."
Nếu để cô ấy tiếp tục thế này chắc cả ngày sẽ chỉ tán dóc, rồi kiểu gì cũng có ai đó nói, "Có phải đang hẹn hò tại nhà không đấy?!" Tôi cần nhanh chóng kiểm soát tình hình.
"Cậu nói là không ngại tạo dáng hơi gợi cảm để chụp ảnh… Cậu còn bảo là đã hình dung ra ý tưởng nữa, đúng không? Nói cho tớ biết được không?"
"Trước khi nói chuyện đó, cậu xem cái này đã."
Shinomiya-san vừa nói vừa đưa điện thoại cho tôi sau khi bấm gì đó. Trên màn hình là một tài khoản mạng xã hội của một cô gái có lượng fan khủng.
Dù không để lộ mặt, nhưng vóc dáng đầy đặn là điểm thu hút chính. Cô ta đăng ảnh đời thường, nội y và những bức ảnh mang thiên hướng fetish, tôi đã từng thấy vài lần rồi.
Tôi nghĩ Shinomiya-san khác xa kiểu người đó, nên chưa hiểu cô đang định nói gì.
"Một bạn cùng lớp kể cho tớ. Hình như cả người nghiệp dư như tụi mình cũng có thể đăng ảnh và kiếm tiền nếu có fan đấy."
"…Chỉ đúng với một số ít ở đỉnh cao thôi. Với lại, cậu đang đánh giá quá đơn giản thế giới này đấy."
Giọng tôi vô thức trở nên gay gắt. Tôi có thể hiểu kiểu suy nghĩ đó nếu là người ngoài cuộc, nhưng với tư cách là nhiếp ảnh gia, tôi thấy cô ấy quá ngây thơ.
"Nhưng cái làm tớ chú ý không phải tiền đâu. Khi xem ảnh kỹ hơn, tớ nhận ra một điều."
"…Là gì vậy?"
"Mọi người ai cũng trông rất hạnh phúc. Dù là cosplay hay ảnh gợi cảm. Họ thể hiện điều mình yêu thích, tận hưởng nó, và vẻ đẹp ấy khiến tớ bị cuốn hút."
"…Vậy à."
"Càng xem ảnh, tớ càng muốn thử. Tớ muốn được chụp ảnh như thế."
Biểu cảm của cô hoàn toàn nghiêm túc khi nói, và tôi thở dài, thầm xin lỗi vì đã nổi nóng.
"Cảm ơn cậu đã chia sẻ. Tớ hiểu rồi. Vậy quay lại chuyện chính, cậu muốn tớ chụp cho cậu kiểu như vậy à?"
"Tớ muốn cậu chụp tớ như chính con người tớ. Như vậy… được không?"
Giọng cô dao động giữa hy vọng và lo lắng. Tôi không thể từ chối được. Thậm chí tôi còn muốn bỏ tiền ra để được chụp cô ấy. Nhưng cái gọi là "chính con người tớ" thì... tôi vẫn chưa rõ.
"Anno-kun, cậu im lặng làm gì vậy. Cậu sẽ… chụp cho tớ chứ?"
"Ừm… xin lỗi. Tất nhiên là tớ sẽ chụp. Thật ra, tớ còn sẵn sàng van xin để được chụp nữa là đằng khác."
"Cảm ơn nha. Tớ lo cậu sẽ từ chối hoặc nói không đấy, giờ nhẹ nhõm thật."
Shinomiya-san mỉm cười nhẹ nhõm. Được chụp ảnh một người đẹp như Yuzuha là giấc mơ thành hiện thực.
"Thật ra thì từ đầu cậu đâu có quyền từ chối. Nếu từ chối, tớ định sẽ tung tin đồn về cậu đó~"
Giá như không có câu hăm dọa đó thì hay biết mấy, tôi thở dài một lần nữa rồi hỏi:
"Vậy cụ thể thì ‘chính con người tớ’ nghĩa là gì? Cậu có hình dung ra ý tưởng nào không?"
"Có rồi. Dù sao thì cậu cũng đã chụp tớ một lần rồi, nhớ không?"
"Hả? Tôi từng chụp cậu à? Ý là vụ trong lớp hôm trước sao?"
Lần duy nhất tôi chụp Shinomiya-san là lúc cô ấy cố tình để tôi chụp mấy bức ảnh khá táo bạo, rồi sau đó còn dùng để uy hiếp tôi. Nhưng giờ, cô ấy lại chủ động nhắc đến. Lẽ nào là chụp trả thù?
"Đúng rồi đó. Mấy bức cậu chụp khi đó chính là điều tớ muốn. Nên tớ rất muốn cậu chụp lại kiểu đó."
"Ra là vậy. Nên hôm nay cậu mới mặc đồng phục chứ không phải đồ thường. Giờ thì tớ hiểu rồi."
"Phải đó. Với lại, ở nhà thì tớ cũng không cần lo ai thấy, có thể thoải mái… cởi ra."
…Dù gì đây cũng là nhà tôi đấy. Một cô gái nói sẽ cởi đồng phục trong nhà một chàng trai thì nghe hơi kỳ thật.
"À mà, kịch bản tớ nghĩ ra là: ‘Lần đầu đến nhà bạn cùng lớp học nhóm, rồi mọi thứ dần trở nên… nóng bỏng… "
"Sao không dừng lại ở học nhóm thôi? Sao phải ‘nóng bỏng’ gì ở đây?! "
Tôi đập tay lên bàn. Không phải vì bị kích thích khi nghe chữ "nóng bỏng" từ miệng cô ấy, mà bởi vì kịch bản quá cụ thể khiến tôi tự hỏi liệu cô ấy đã từng trải qua chuyện đó chưa.
"Chỉ là giả tưởng thôi! Đâu phải nói sẽ làm thật. Cậu đang nghĩ gì thế hả, Anno-kun?"
"Đừng trêu chọc trai mới lớn nữa…"
Tôi lại thở dài. Nếu cứ tiếp tục như thế này, chắc cả ngày chẳng chụp nổi bức ảnh nào mất.


5 Bình luận