Web Novel
Chương 49: "Một lần trong đời" không phải lúc nào cũng chỉ có một lần
3 Bình luận - Độ dài: 1,022 từ - Cập nhật:
"Chỉ cần cho chị xem thôi, em muốn chụp chị thế nào cũng được mà! Chị sẽ mặc cả mấy bộ đồ hơi gợi cảm một chút mà Yuki-senpai chẳng bao giờ chịu mặc luôn đó! Làm ơn nghe chị đi mà~~! Đây là lời thỉnh cầu một lần trong đời đấy!!"
"Không nên nghe theo cái gọi là 'một lần trong đời' của Alice đâu, Takumi."
Vị cứu tinh đã xuất hiện. Tôi và Alice cùng lúc quay lại thì thấy Yuzuha đang đứng đó, khoác lên mình bộ đồ ở nhà hoàn toàn hợp với ý tưởng lần này, gương mặt thì hiện rõ vẻ bất lực.
"...Chị Yuki, đó chẳng lẽ là đồ của chị thật sao?"
"Hmm? Ừm đúng rồi. Chị chỉ mang theo mấy thứ mình hay mặc thôi, có gì lạ à?"
Yuzuha đáp lời Alice, nghiêng đầu thắc mắc. Cô khoác ngoài một chiếc áo lông mềm phồng rộng, bên trong là áo camisole, trông thì vẫn ổn… nếu không tính đến chuyện đôi chân trần xinh đẹp, săn chắc với độ đầy đặn vừa phải đang được phô bày một cách gợi cảm táo bạo. Mắt tôi liếc qua nhìn thì cô ấy vẫn mặc quần short. Nếu chỉ mặc mỗi quần lót thì sẽ quá sức gợi cảm luôn rồi đấy.
"Không, chỉ là… đây là lần đầu tiên em thấy chị Yuki mặc đồ ở nhà thôi mà. Trông gợi cảm thật đấy! Mà còn dễ thương nữa! Takkun, em ổn chứ?"
"...Xin xác nhận một chút, em hỏi 'ổn không' là có ý gì?"
Tôi hiểu rõ ý cô ấy định nói là gì rồi, nhưng để chắc ăn vẫn quyết định hỏi lại.
"Thì ý em là vậy còn gì! Nhìn thấy chị Yuki mặc đồ ở nhà gợi cảm dễ thương như thế kia, e, có thở dốc, nổi ham muốn không đó!"
Tôi thở dài vì đúng như dự đoán. Đã vậy còn chẳng kiêng dè gì khi nói "ham muốn" nữa chứ. Nếu là tôi trong vai một cậu trai tuổi dậy thì thì còn đỡ, chứ đây là tôi với tư cách nhiếp ảnh gia mà cô lại nói thế thì hơi xúc phạm đấy.
"Fufu. Không sao đâu, Alice. Takumi không phải kiểu người như vậy. Nhưng cũng vì thế mà thỉnh thoảng chị lại tự ti, nghĩ không biết mình có đủ sức hấp dẫn không."
"Em luôn cố gắng không để lẫn lộn công việc với chuyện cá nhân. Mà nói thật thì, cứ mỗi lần nổi ham muốn là không làm việc được đâu."
Tôi thở dài trả lời Yuzuha, chị ấy vừa nháy mắt tinh nghịch với tôi. Từ lúc cầm máy ảnh, mẹ tôi đã không ngừng nhắc nhở: "Luôn giữ mối quan hệ với mẫu ảnh ở mức cân bằng. Chỉ khi nào thật sự xác định thì mới được vượt ranh giới. Nhớ kỹ chưa?"
Tôi luôn ghi nhớ điều đó, cũng giống như phương châm của bố tôi: "Ghi lại vẻ đẹp trong khoảnh khắc, giữ nó vĩnh viễn." Tuy vậy, gần đây tôi bắt đầu thấy phiền lòng vì khi đối tượng là Shinomiya-san thì mọi chuyện lại không đơn giản như thế.
"Oooh… tuyệt thật đấy! Takkun ngầu ghê! Đúng là chuyên nghiệp luôn!"
Alice vỗ tay tán thưởng. Cô ấy vốn là người chị mang dáng vẻ nghiêm túc, ấy vậy mà giờ chẳng còn sót lại chút ấn tượng nào. Dù cô ấy chỉ nhỏ hơn Yuzuha một chút, nhưng cách hành xử lại không tránh khỏi cảm giác hơi ngây thơ và tôi chắc chắn điều đó không phải là do mình tưởng tượng.
"Vâng vâng, cảm ơn nhé. Em cũng nghĩ Alice gọi Shinomiya-san là 'Rinoa-chan' rất dễ thương đấy."
"H-Hảaa!?"
Tôi vừa nói thì mặt Alice bỗng đỏ bừng lên.
Lúc gặp lần đầu, rồi khi trò chuyện ở quán cafe, cô ấy vẫn gọi Shinomiya-san là "Rinoa", thế mà hôm nay lại cứ "Rinoa-chan" suốt. Có lẽ là do thói quen ngày xưa, nhưng cách gọi ấy lại khiến tôi cảm nhận được tình cảm chị gái rất chân thành. Giờ chỉ cần cô nói điều đó trực tiếp với người trong cuộc nữa là xong.
"Rồi rồi, tám chuyện vậy đủ rồi! Takumi, chuẩn bị xong chưa?"
Không rõ vì sao, Yuzuha phồng má đầy giận dỗi và hỏi bằng giọng có chút bực tức, khiến tôi vội vã kiểm tra lần cuối.
"Ừm, em luôn sẵn sàng rồi, Yuzuha."
"Fufu. Tốt lắm. Thấy em không chỉ lo mỗi Alice thôi là chị an tâm rồi."
Gật đầu, Yuzuha bước vào góc chụp. Cô ngồi phịch xuống chiếc giường trắng tinh rất phù hợp với ý tưởng "hẹn hò tại nhà" lần này.
"Uwaa… chị Yuki chỉ mới ngồi thôi mà tỏa khí chất kinh khủng luôn đó, Takkun."
"Đó chính là Yuzuha, người khiến bao người mê mẩn đấy. Chị không biết à?"
Dù thời gian quen biết tôi lâu hơn, nhưng chính Alice-san mới là người kéo Yuzuha-san vào giới này cơ mà.
"Biết chứ, là qua mấy bức ảnh do em chụp đó. Nhưng trong trí nhớ chị thì chị Yuki vẫn là một người hướng nội, có phần lập dị hơn nhiều."
"À… cũng đúng là chị ấy có khía cạnh đó thật."
Nghe có vẻ khó tin, nhưng khi ở cạnh người thân quen thì Yuzuha và lúc ở cùng người lạ đúng là khác nhau hoàn toàn. Gọi là "hướng nội" cũng không sai đâu.
"...Takumi? Em đang làm gì thế?"
"Xin lỗi! Em bắt đầu chụp ngay đây!"
Thấy Yuzuha-san lại phồng má tỏ vẻ giận dỗi, tôi vội vàng xin lỗi và giơ máy ảnh lên. Gương mặt giận hờn đó trông cũng rất dễ thương, nhưng vì đây là buổi "hẹn hò", nên tôi vẫn mong cô ấy sẽ mỉm cười thì hơn.
"Trước tiên em sẽ chụp thử vài tấm nhé. Bắt đầu đây. 3, 2, 1……."
"Tách" Tiếng màn trập vang lên, và buổi chụp ảnh cùng Yuzuha cuối cùng cũng chính thức bắt đầu.


3 Bình luận