Ngươi cần gì
Để có câu trả lời?
Phân bổ điểm (Câu hỏi tiếp theo)
Đã lâu rồi mới lại dạo bước trên cát, Masazumi thầm nghĩ giữa bãi biển về đêm.
Hồi phụ thân còn ở Mikawa, mùa hè nào cô cũng ra biển, nhưng từ sau cuộc phẫu thuật chuyển giới còn dang dở thì cô đã không còn đi nữa.
Lắng nghe âm thanh xào xạc hoài niệm của lớp cát dưới chân, cô quay lại đối diện với mọi người.
“Việc cư dân Anh vẫn còn ở đây không thành vấn đề. Chúng ta đang thảo luận về lập trường đối với Anh quốc, nên để họ nghe thấy sẽ giúp họ hiểu nhanh hơn. Augesvarer, tình hình quan hệ thương mại giữa Anh và các nước khác thế nào?”
Trận chiến giữa Anh quốc và Tres España đang cận kề, vậy nên mối quan hệ quốc tế của họ bị ràng buộc bởi tôn giáo và Liên minh Thánh Ước. Dù vậy, vẫn rất đáng để kiểm tra lại nhằm tránh bất kỳ sự cố bất ngờ nào.
“Judge.”
Augesvarer đứng dậy, và Erimaki liền tạo ra một khung hiển thị trên vai cô.
Khung hiển thị chiếu bản đồ khu vực xung quanh Anh quốc.
“Hiện tại, Anh quốc chủ yếu giao thương với Holland và các công quốc Tin Lành của M.H.R.R. Dù M.H.R.R. được hậu thuẫn bởi lực lượng Mlasi Oda, nhưng quyền kiểm soát của họ thông qua Hashiba lại tập trung vào các công quốc Công giáo. Đó là lý do Anh không tích cực tìm cách thiết lập quan hệ với lực lượng chính của Oda. Dù vậy, có vẻ như Hashiba đã thử nhiều cách để xây dựng mối giao hảo với Anh,” cô nói. “Nhưng phe Công giáo của M.H.R.R. đã lợi dụng Cuộc chiến Ba mươi năm để đàn áp phe Tin Lành, nên các công quốc Tin Lành không thể tự do buôn bán với Anh. Vì thế, hầu hết hoạt động thương mại của Anh đều diễn ra với Holland. Thuế quan của họ khá thấp và Holland cũng kiếm được lợi nhuận đáng kể, nhưng Holland đang vướng vào Cuộc chiến Tám mươi năm với Tres España và bản thân họ cũng là một quốc gia quá nhỏ để tiến hành giao thương quy mô lớn.”
“Điều đó làm tăng giá trị của Musashi với tư cách là một đối tác thương mại, phải không?”
“Judge.” Heidi gật đầu. “Trong mười hai ngày kể từ ngày kia, chúng ta cần cố gắng hết sức để giao dịch các mặt hàng khác ngoài thịt. Những món đồ thiết yếu hàng ngày mà chúng ta mang từ Mikawa nhưng không bán được trên đường đi hẳn sẽ bán rất chạy.”
“Tôi hiểu rồi.”
Masazumi búng ngón tay qua lớp găng trắng ở tay phải. Cùng với tiếng động đó, Augesvarer ngồi xuống và Masazumi lại nhìn quanh cả nhóm một lần nữa.
“Thế là đủ về tình hình hiện tại của Musashi. Chúng ta cần chuyển sang vấn đề thực sự quan trọng.” Cô hít một hơi. “Trong cuộc tấn công của Tres España, chúng ta đã thoáng thấy được sức mạnh của một quốc gia lớn. Và cách Anh quốc đối xử với chúng ta hiện tại cho thấy cách các quốc gia đối phó với nhau trong thời chiến. Tôi nghĩ chúng ta cần thảo luận lại một lần nữa về cách chúng ta sẽ đối mặt với Anh quốc bây giờ và các quốc gia khác sau này.”
Cô quay về phía cậu trai đang ngồi khỏa thân trên cát rồi nói tiếp.
“Chúng ta cần quyết định sẽ thu hồi Logismoi Oplo và giải quyết Ngày Tận Thế như thế nào.”
Khi lắng nghe Masazumi đặt ra câu hỏi trọng yếu đó, Asama cảm thấy có chút không thoải mái.
Hầu hết những người ở đây đều là thành viên hội học sinh hoặc quan chức, còn cô thì không. Với tư cách là người kế vị của Thần xã Asama, cô đã tránh dính líu đến chính trị. Cũng vì lý do đó, sự hỗ trợ của cô trong trận chiến không phải là tấn công, mà là phòng thủ và ngăn chặn thiệt hại cho thành phố.
Cuộc họp này diễn ra sau khi mọi người đã ăn tối, nên Suzu và Kimi cũng có mặt.
Nhưng vấn đề không phải là cô có quan tâm đến chủ đề này hay không. Cô đang tự hỏi liệu sự hiện diện của mình có được chấp nhận hay không.
Có lẽ mình đã lún quá sâu rồi, cô nghĩ. Kimi thật sướng. Với tư cách là người chăm sóc Toori-kun và Horizon, cậu ấy có thể ở đây mà không cảm thấy lạc lõng.
Nhưng rồi một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu cô.
...Nghĩ lại thì, mình không nghĩ Kimi cảm thấy lạc lõng ở bất cứ đâu!
Dù ở học viện hay đến thăm thần xã, cậu ấy luôn để hở eo và phần ngực trên. Cha của Asama thường nhắc nhở cô đừng ăn mặc như vậy vì nó không phù hợp, nhưng dường như ông chưa bao giờ có vấn đề gì với cách ăn mặc của Kimi.
...Thôi thì, chắc cậu ấy cũng có những nỗi khổ riêng. Chắc chắn phải có. Mong là vậy.
Nhưng trong khi đó, cảm giác lạc lõng của Asama ngày một lớn dần.
Masazumi tiếp tục nói trước mặt mọi người.
“Có một ý nghĩa quan trọng đằng sau việc lựa chọn hành trình từ Mikawa đến Anh. Như tôi chắc rằng tất cả mọi người đều biết, Anh quốc sở hữu một Logismoi Oplo, vì vậy họ là kẻ thù của chúng ta với tư cách là thành viên của Liên minh Thánh Ước. Nhưng Anh cũng là cơ hội cuối cùng cho chúng ta.”
Asama có rất nhiều điều phải suy nghĩ, nhưng cô tập trung vào giọng nói của Masazumi.
“Tại Anh, chúng ta có thể rút lại tuyên bố chinh phục thế giới của Aoi.”
Futayo phản ứng trước lời tuyên bố của Masazumi.
“Chúng ta làm được việc đó sao?”
“Được chứ! Dễ ợt! Nếu tôi nghiêm túc nói tôi rút lại, sẽ chẳng ai quan tâm đâu!”
Mọi người lườm tên ngốc và hắn ta im bặt. Masazumi hắng giọng.
“Judge. Có một lý do đơn giản vì sao chúng ta có thể rút lại. Đó là-…”
Trước khi cô có thể tiếp tục, Bertoni lên tiếng trong khi đang thao tác trên một khung hiển thị.
“Anh quốc không có vùng đất nào của Viễn Đông bị cai trị tạm thời và cũng không có sự bảo lưu nào. Họ là một vùng đất độc lập, thực sự khó đối phó đối với một thương nhân Viễn Đông. Phải không, thưa phó hội trưởng? Chúng ta tuyên bố sẽ chinh phục thế giới, nhưng cuộc chinh phạt của chúng ta sẽ diễn ra dưới hình thức tập hợp các vũ khí đại tội, chìa khóa để cứu thế giới khỏi Ngày Tận Thế. Về cơ bản, chúng ta đã nói rằng chúng ta sẽ chinh phạt bất kỳ ai từ chối giao nộp Logismoi Oplo. Tuyên bố đó được hậu thuẫn bởi sự cấp bách của thế giới trước Ngày Tận Thế, nhưng nó cũng xuất phát từ việc các quốc gia khác đã chiếm đất của Viễn Đông. Nó cho chúng ta lý do chính đáng để lật đổ sự cai trị tạm thời của các quốc gia khác và giành lại Viễn Đông nguyên bản.”
Nhưng...
“Nhưng Anh quốc không cai trị tạm thời bất kỳ vùng đất nào của Viễn Đông, vì vậy Logismoi Oplo là lý do duy nhất của chúng ta ở đây. Chinh phục đất của Anh có ý nghĩa khác với việc chinh phục đất của bất kỳ quốc gia nào khác. Với những nơi khác, chúng ta sẽ thu hồi đất đai của chính mình, nhưng ở đây, chúng ta sẽ chiếm đất của họ.”
“Vậy anh nghĩ chúng ta nên đối phó với họ như thế nào?”
Bertoni thậm chí không quay lại nhìn cô khi trả lời câu hỏi.
“Tôi tin phần còn lại là việc của cô, thưa phó hội trưởng.”
Anh ta nói đúng, vì vậy Masazumi gật đầu và hít một hơi.
“Chúng ta cần có được Logismoi Oplo của Anh, nhưng tôi nghĩ tốt nhất là chúng ta không nên chinh phạt Anh quốc. Như Bertoni đã giải thích, chúng ta sẽ chiếm lấy vùng đất không thuộc về mình, nhưng nó cũng sẽ là một con bài mặc cả quý giá sau này.”
“Tại sao cô lại nói vậy? Không chinh phạt họ để tránh chiếm đất của họ dường như là điều tự nhiên đối với tôi. Một là, nó tránh làm cạn kiệt tài nguyên của cả hai quốc gia,” Asama nói. “Tại sao một điều tự nhiên như vậy lại là một con bài mặc cả?”
Masazumi mỉm cười.
“Cậu đã tự trả lời câu hỏi của mình rồi đó, Asama.”
“Ể?”
Asama nghiêng đầu và Masazumi thở ra.
...Nếu mình có một khung hiển thị, có lẽ mình có thể viết ra những gì muốn nói và bổ sung thông tin bằng lời.
“Chính xác như cậu đã nói: giao chiến với nhau sẽ làm cạn kiệt tài nguyên của mọi quốc gia liên quan. Và điều đó không chỉ áp dụng cho Anh. Chúng ta chắc chắn sẽ đối mặt với Hexagone Française và M.H.R.R. sau này, vì vậy nó cũng đúng với họ. Chưa kể đến Sviet Rus. Nếu chúng ta chiến đấu, chúng ta sẽ làm tiêu hao tài nguyên của nhau. Và tất cả các quốc gia này hiện đang tham gia Cuộc chiến Ba mươi năm, chiến đấu với Oda, hoặc đối phó với xung đột nội bộ. Nếu chúng ta bắt đầu chiến đấu vì Logismoi Oplo, chúng ta cũng sẽ làm họ suy yếu, điều này sẽ tạo ra một kẽ hở cho các quốc gia mà họ đang đối đầu ban đầu.”
“Nhưng làm sao chúng ta có thể đàm phán với họ nếu chúng ta không chiến đấu với Anh?”
“Khi đối mặt với quốc gia tiếp theo, chúng ta có thể đưa ra một lá bài rằng chúng ta sẽ không cố gắng chinh phục họ miễn là một điều kiện nhất định được đáp ứng. Anh quốc sẽ tạo ra tiền lệ. Giao chiến với chúng ta sẽ tạo ra một kẽ hở mà các quốc gia khác có thể lợi dụng, vì vậy một số quốc gia có thể sẽ chấp nhận các điều khoản của chúng ta.”
“Nghe như tống tiền vậy. Nhưng chắc sẽ có lợi nhuận.”
“Judge,” Masazumi nói. “Nhưng đó là một lá bài quý giá. Nó ảnh hưởng đến vận mệnh của quốc gia đó. Và nếu Anh hoặc một quốc gia nào khác tránh được việc tiêu hao tài nguyên bằng cách đơn giản trả lại Logismoi Oplo cho chúng ta mà không chống cự, chắc chắn sẽ có nhiều quốc gia khác làm theo. Logismoi Oplo có thể thay đổi cục diện một trận chiến, nhưng chiến tranh giữa các quốc gia có quy mô lớn hơn nhiều. Một số sẽ quyết định rằng về mặt tổng thể, việc mất Logismoi Oplo sẽ tốt hơn là chiến đấu với chúng ta. Nhưng…”
“Nhưng?” mọi người cau mày đồng thanh.
...Tất cả những điều này đều dựa trên giả định rằng vấn đề có thể được giải quyết một cách hòa bình.
Đúng là tránh xung đột là tốt nhất. Tuy nhiên…
“Khả năng Anh hoặc bất kỳ quốc gia nào sau này đồng ý trả lại Logismoi Oplo là cực kỳ thấp.”
Xét cho cùng…
“Họ sẽ nhìn xa hơn nữa về tương lai.”
Tương lai mà các quốc gia khác đang hướng tới là gì?
“Họ sẽ nghĩ về thế giới sau Cuộc chiến Ba mươi năm và thời kỳ Chiến quốc. Họ sẽ nghĩ về thế giới sau Ngày Tận Thế, nơi không có gì được biết trước. Ngay cả trong thế giới vô định đó, các quốc gia khác nhau sẽ tiếp tục tranh giành quyền lực. Dù đối phó với Ngày Tận Thế là quan trọng, họ không muốn tạo ra một kẻ thù hùng mạnh bằng cách trao cho Viễn Đông sức mạnh quân sự to lớn và công lao cứu thế giới khỏi Ngày Tận Thế.”
Cô hít một hơi.
“Họ sẽ ổn với việc để Viễn Đông giải quyết Ngày Tận Thế, nhưng họ sẽ khăng khăng rằng chúng ta phải cạn kiệt tài nguyên và mất hết quyền lực sau đó.”
“Vậy họ sẽ chống lại chúng ta ư?” Asama hỏi.
Masazumi gật đầu.
“Thành thật mà nói, tôi không mong đợi ai sẽ đơn giản trả lại Logismoi Oplo cho chúng ta. Họ rất có thể sẽ 'cho chúng ta mượn' cho đến Hòa ước Westphalia. Và đó là lý do tại sao Anh là chìa khóa. Cách chúng ta có được Logismoi Oplo của Anh sẽ đóng vai trò như một kim chỉ nam cho các quốc gia khác và quyết định vận mệnh của Musashi. Liệu chúng ta có thể thu thập Logismoi Oplo một cách hòa bình hay sẽ chìm vào vòng xoáy chiến lược do các quốc gia đang toan tính cho thế giới sau Ngày Tận Thế đặt ra? Nói cách khác, nếu mọi việc với Anh không diễn ra trong hòa bình, Musashi sẽ bước vào tình trạng chiến tranh toàn diện với ít nhất là các quốc gia thuộc Liên minh Thánh Ước.”
Sự im lặng bao trùm cả nhóm.
Masazumi nhìn về phía Aoi. Trong khi ngồi khỏa thân trên cát, cậu ta kiểm tra lại miếng rong biển trên hạ bộ, nhìn chằm chằm vào cô với vẻ mặt nghiêm túc, rồi bắt đầu chỉ vào hạ bộ của mình bằng cả hai tay.
...Mình sẽ không bình luận gì hết! Không đời nào!!
Vừa cố gắng tránh đi ánh mắt trong tâm trí, Masazumi vừa lên tiếng.
“Aoi, tôi muốn nghe chính sách của cậu. Cậu sẽ cho phép đến mức nào nhân danh việc tập hợp Logismoi Oplo? Cậu có thể nói lại một lần nữa không? Cậu có sẵn sàng đối mặt với một cuộc chiến tranh toàn diện không?”
“Chà…”
Khi mọi người tập trung vào mình, Aoi khoanh tay lại. Cuối cùng cậu ta đứng dậy, nhưng rồi lại từ từ hạ người xuống. Sau đó lại đứng lên và lặp lại quá trình đó.
“…”
“Đừng có đứng lên ngồi xuống khỏa thân nữa!”
Aoi có chút hụt hơi, nhưng vẫn đáp lại.
“Đừng trách tôi. Là cô đột ngột hỏi một câu khó như vậy mà.”
“Em trai ngốc,” chị gái Aoi nói mà không cười khi đang chải tóc cho Mukai. “Em quên chuyện đã xảy ra từ lâu rồi sao? Hay em định coi đó là chuyện em đã làm khi còn là một tên ngốc?”
...Lâu rồi?
Nếu Masazumi không biết chị ta đang nói gì, thì đó hẳn là chuyện chỉ có nhóm này biết. Cô không biết nó đã xảy ra bao lâu, nhưng cô tò mò đó là chuyện gì nếu nó có thể giúp Aoi quyết định.
...Liệu cuối cùng họ có kể cho mình không?
Bất ngờ, một giọng nói mới vang lên.
“Kimi.”
Giọng nói này là của Asama. Cô quay lại, đôi mày hơi nhíu lại.
“Đó là điều quan trọng đối với chúng ta, nhưng nó chỉ là một điểm khởi đầu. Những điểm khởi đầu thường là những điều đơn giản, nên sau này sẽ trở nên khó khăn nếu cậu cố gắng sử dụng điểm khởi đầu đó làm tiêu chuẩn cho mọi thứ. Đó là lý do tại sao chúng ta thêm đủ thứ vào điểm khởi đầu đó và sử dụng sự kết hợp đó làm tiêu chuẩn hiện tại của chúng ta. Cậu có hiểu không?”
“He he he. Nữ vu không áo ngực, tôi hiểu điều đó hơn cậu nhiều. Xét cho cùng, tôi bắt đầu với cỡ ngực nhỏ, nhưng sau này trở nên khó khăn và tôi đã phải liên tục vứt bỏ những chiếc áo ngực cũ của mình. Cậu có hiểu được nỗi đau khi nhận ra mọi chiếc áo ngực mình đã mua giờ đây đều vô dụng không!? Chưa kể đến cơn tức giận không có chỗ trút khi mẹ tôi chu đáo mua cho tôi một chiếc áo ngực ngoài vào thời điểm đó! Cảm giác như cả thế giới đang gào lên 'thay áo ngực ngoài của cô đi!!' Cậu thì sướng rồi. Cậu chỉ phải đối mặt với những lợi ích của việc to như vậy.”
“C-có nhiều cái hại hơn là lợi khi có ngực lớn! Nó làm mỏi vai và làm trọng tâm cơ thể dồn về phía trước nên cậu phải liên tục tập trung vào việc thẳng lưng. Hơn nữa-…”
Asama không thể tiếp tục vì Balfette giơ cẳng tay trước lên, đầu cúi xuống.
Cô giấu biểu cảm của mình sau mái tóc và cặp kính.
“Tôi đồng ý rằng chẳng có gì tốt về việc ngực lớn. Tôi có thể cho phép điều đó.”
Nhưng…
“Nhưng ngực phẳng chắc chắn làm tổn hại đến lòng tự trọng của bạn.”
Mọi người im lặng trong một thoáng.
“…”
Nhưng rồi tiếng vỗ tay bắt đầu vang lên. Masazumi theo bản năng gật đầu thấu hiểu nhóm người đang vỗ tay.
Nhưng rồi…
“Không, khoan đã. Chúng ta cần quay lại vấn đề chính.”
Khi nghĩ lại, cô không biết chi tiết về quá khứ của họ.
Họ dĩ nhiên biết điều đó, vì vậy chị gái Aoi nhún vai và thúc giục Aoi trả lời.
“Em trai ngốc.”
“Hm…”
Em trai khỏa thân của chị ta quay lại, gãi đầu và nhìn về phía chị.
“Em không quên. Chỉ là…”
Trước khi cậu ta có thể tiếp tục, chị gái Aoi đột ngột xen vào.
“He he. Em trai ngốc, được rồi. Em không cần phải nói phần còn lại.”
Chị ta mỉm cười và kết thúc cuộc thảo luận đó.
Đối mặt với ánh mắt dò hỏi của mọi người, người chị gái nheo mắt lại và mở miệng thành hình trăng lưỡi liềm.
“Phần còn lại là vấn đề chính trị, không phải là điều chị quan tâm. Chị chỉ quan tâm rằng em trai ngốc của chị không quên lời hứa của mình.” Đôi môi của chị ta cong lên thành một nụ cười rõ ràng hơn. “Đó là tất cả những gì chị cần kiểm tra với tư cách là chị gái của nó. Chị không có ý định kiểm tra bất cứ điều gì chính trị cho Viễn Đông. …Chị biết rồi. Em trai ngốc, ý em là thế này, phải không? Em không quên điểm khởi đầu, nhưng có quá nhiều thứ đã được thêm vào đến nỗi cái đầu ngốc nghếch và đơn giản của em không thể tổng hợp lại được. Nếu không phải vậy, thì hãy quỳ xuống trước mặt chị.”
“Hm. Hầu như là vậy, nhưng em đoán em vẫn nợ chị một phần ba cái cúi đầu,” tên ngốc lẩm bẩm với giọng bối rối. “Em cảm thấy mọi thứ thật đơn giản cho đến khi Horizon trở về.”
Nhưng…
“Nhưng ngoài ra, em nghĩ em đang suy nghĩ hơi nhiều. Dù có vẻ không giống tính em. Nói thẳng ra, em hạnh phúc đến mức em không thể chịu nổi và em phải tự nhủ mình hãy ở lại. Chị hiểu mà, phải không? Chị dắt con thú hoang trong mình đi dạo và nó không ngừng sủa và cọ vào người khác! Chị đúng là một con thú tuyệt vời!”
“He he he. Em trai ngốc, chị thấy con thú hoang của em chỉ ở cấp độ của một con chó Spitz thôi. Em nghe như một chú chó cảnh dễ thương. Em có thể là một con Maltese hay Chihuahua, hoặc… À, những cái tên giống chó này nghe bẩn bựa quá! Maltese!? Chihuahua!? Có thể viết chúng bằng những chữ Hán bẩn bựa như vậy! Ôi, những thứ này quá sức để diễn tả ngay cả chị! Chỉ tưởng tượng một con Chihuahua Asama sẽ như thế nào thôi cũng đã rất bẩn bựa rồi!”
“Tại sao lại lôi tôi vào chuyện này!?”
“Ừm, đủ chuyện đùa về chó rồi. Chúng ta hãy quay lại chủ đề chính, chị Aoi… hay đúng hơn là, Aoi.”
Masazumi nhìn sang và cậu trai khỏa thân từ từ gật đầu rồi khoanh tay lại.
“Chà, nếu phải giải thích suy nghĩ của mình ngay bây giờ…”
“Ừ?”
Tên ngốc gật đầu.
“Cô biết Neshinbara và Hắc Mar đang như thế nào không? Có thể nói rằng tôi hiểu họ là một điều kỳ lạ hoặc đáng sợ, nhưng tôi đã tự hỏi phải làm gì từ bây giờ và liệu những gì mình đang làm có công bằng với những người xung quanh không. Theo cách đó, tôi cảm thấy mình không khác họ là mấy.”
“Không khác mấy sao? Neshinbara không đi lại khỏa thân,” Masazumi chỉ ra.
Mọi người gật đầu nhưng bắt đầu thì thầm với nhau.
“Masazumi thực sự đã quen với mọi thứ ở đây rồi.”
“Nếu hỏi tôi, tôi nghĩ cô ấy thích nghi nhanh hơn chúng ta nhiều.”
“Hm. Có lẽ việc kéo quần cô ấy xuống là công tắc để đánh thức khía cạnh đó của cô ấy.”
“Mọi người không nương tay chút nào nhỉ?” Masazumi lẩm bẩm.
...Vậy là Aoi cũng đã suy nghĩ rất nhiều.
...Sẽ là vấn đề nếu cậu ta không nghĩ, nhưng mình không thể công khai khen ngợi cậu ta được.
Masazumi thở ra.
“Chà, xin hãy sớm tổng hợp suy nghĩ của mình. Như Howard đã nói sáng nay, chúng ta sẽ có một cuộc họp chính thức với Anh sau bữa tiệc vào ngày đầu tiên của lễ hội trong khoảng một tuần nữa. Điều đó sẽ quyết định điều gì sẽ xảy ra với Musashi. Cậu không cần phải đưa ra quyết định rõ ràng cho đến lúc đó, nhưng tôi muốn cậu có thể nói được mình đang nghiêng về phía nào. Ngay cả khi cậu không quyết định, thế giới sẽ tiếp tục vận động và tạo ra một tình huống đòi hỏi một quyết định. Tôi muốn cậu quyết định trước cuộc họp vào ngày khai mạc lễ hội.”
“Ừ, tôi cũng muốn có câu trả lời vào lúc đó.” Aoi nhìn cô rồi quay sang những người khác. “Nhưng tôi không thông minh lắm, nên khó mà nói chính xác chúng ta nên làm gì. Tuy nhiên, tôi dự định sẽ không bao giờ thỏa hiệp với những gì tôi nghĩ là sai và những gì tôi nghĩ là đúng.” Cậu ta quay lại phía Masazumi. “Vậy cô có thể đợi một chút được không? Tôi nhất định sẽ tìm ra câu trả lời theo hướng đó.”
Aoi nói với giọng nhỏ nhẹ và bình tĩnh, nhưng Bertoni nheo mắt lại và xen vào.
“Nhất định? Anh có cược tiền không? Nếu anh dám nói ‘nhất định’, tôi có thể soạn một bản hợp đồng.”
“K-khoan, chết tiệt! N-nhất định có lẽ! Hiểu chưa!?”
Masazumi và mọi người lo lắng cúi đầu, nhưng cô đã thay đổi dòng suy nghĩ của mình.
...Cậu ta là một tên ngốc, nhưng cậu ta không để những việc quan trọng cho người khác.
Cậu ta sẽ tự mình đưa ra quyết định cuối cùng.
...Có thể cậu ta không đáng tin cậy, nhưng nhiệm vụ của mình là hỗ trợ cậu ta.
Với ý nghĩ đó, cô gật đầu.
“Judge. Hiểu rồi. Tôi muốn đưa ra một đề xuất để hỗ trợ quyết định tối ưu cho Viễn Đông: mọi người, xin hãy cố gắng cung cấp cho Aoi càng nhiều thông tin càng tốt.”
“Judge,” mọi người đồng ý.
Nhưng Aoi đột nhiên nghiêng đầu.
“Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi không quyết định kịp?”
“Thông thường, chúng ta sẽ rời khỏi Anh mà không quyết định gì cả. Xét cho cùng, người lãnh đạo học viện sẽ không quyết định chính sách của chúng ta. Nhưng nếu một quyết định là hoàn toàn cần thiết...” Masazumi ngập ngừng. “Tôi sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm và đưa ra quyết định dưới thẩm quyền của mình với tư cách là phó hội trưởng.”
Cụm từ “chịu hoàn toàn trách nhiệm” khiến biểu cảm của mọi người trở nên căng thẳng. Xét cho cùng…
“Một người cấp dưới sẽ quyết định chính sách mà người lãnh đạo không thể quyết định được. Điều đó sẽ cho thấy sự yếu kém trong ban lãnh đạo chính trị của Musashi và gây ra rất nhiều áp lực từ bên dưới. Tôi có lẽ sẽ chịu trách nhiệm và từ chức để chứng tỏ rằng đó không phải là một cuộc đảo chính.”
...Chà, đó là một phần nhiệm vụ của mình.
Họ đã đồng ý hỗ trợ lẫn nhau, vì vậy cô sẽ phải chịu trách nhiệm và che đậy những sai lầm và yếu kém của cậu ta. Nếu Aoi và Horizon vẫn còn, Viễn Đông có thể tiếp tục. Cô có thể phải từ chức, nhưng việc bảo vệ Viễn Đông như vậy là điều tự nhiên đối với cô.
...Nhưng mình không muốn điều đó xảy ra.
“Vì vậy, cá nhân tôi sẽ rất biết ơn nếu cậu quyết định ở một mức độ nào đó.”
“Hmm…”
Tên ngốc bắt đầu suy nghĩ. Trông cậu ta do dự và không đáng tin cậy.
...Nhưng mình cho rằng đây thực sự là một điều tốt.
Điều đó có nghĩa là vua của họ coi trọng ý chí của mình và sẵn sàng nghĩ cho mọi người khác.
...Có thể cậu ta sẽ mất nhiều thời gian để đi đến đó, nhưng cuối cùng cậu ta sẽ làm tốt.
“Ồ, tôi biết rồi.”
Aoi đột nhiên vỗ tay và quay sang Horizon.
“Hẹn hò với anh ở lễ hội nhé, Horizon.”
Mitotsudaira đưa cho Heidi chiếc đĩa trống thứ năm trong khi nhìn về phía Horizon và cậu trai khỏa thân.
...Hẹn hò?
“Sao?”
Khi Horizon nghiêng đầu, Kimi dùng sợi xích bạc phục vụ cho Mitotsudaira một phần cơm chiên ngũ cốc.
“He he he. Em trai ngốc, em đã lên một kế hoạch tử tế chưa? Bí quyết của một buổi hẹn hò là không dựa vào sách hướng dẫn mà phải đi đến tất cả những nơi phù hợp! Em có thể nghĩ rằng mình đã thắng khi làm cho cô gái nghĩ rằng em đã tự mình suy nghĩ về nó nhưng vẫn làm tất cả những gì cô ấy muốn, nhưng điều đó chỉ có tác dụng ở trường trung học thôi. Đó chỉ là điểm khởi đầu! Hãy hết sức cẩn thận để không chia tiền khi đi ăn! Đừng có lỡ làm bất cứ điều gì phá hỏng không khí như tham gia Tour Trải nghiệm Lackland hay Tour Sinh thái Cống ngầm Thames! Nếu em định chọn một tour, em có thể chọn Tour Hành quyết London Bí ẩn mà chị sẽ không bao giờ đi… Ồ, nhưng Horizon không thể cảm thấy sợ hãi, phải không? Kwah! Sai lầm quá, người chị thông thái!”
“Chị ơi! Chị ơi! Có phải em nghe nhầm không hay là chị chẳng đưa ra câu trả lời thực sự nào trong tràng độc thoại đó?”
Mitotsudaira suy nghĩ trong khi hai chị em nói chuyện.
H-họ chuyền qua lại cuộc trò chuyện quá nhanh để mình có thể chen vào! Mình không đủ nhanh! cô nghĩ. Những cuộc trò chuyện thú vị trong bữa tối đã đi đâu rồi? Mình không được chào đón sao? Nhưng mà, Horizon vẫn đang lặng lẽ tập trung vào việc cho mình ăn thịt đắt tiền. Mình không thể xem thường cô ấy được.
“T-tại sao anh lại muốn hẹn hò với Horizon vào lúc này?” cô hỏi hai anh em kỳ quặc.
“Ồ, đơn giản thôi. Là vì có quá nhiều điều tôi không thực sự hiểu.”
“He he he. Em trai ngốc, chị hoàn toàn không hiểu lời giải thích đó! Giải thích để chị gái thông thái của em có thể hiểu đi!”
“Chị ơi! Chị ơi! Nếu chị thông thái như vậy, tại sao chị lại không hiểu được? Thật vô lý.”
Horizon dùng một cú tát ngược vào mặt Toori. Cậu ta hét lên một tiếng và ngã ngồi xuống khi người máy quay lại nhìn cậu với ánh mắt nửa khép hờ.
“Thành thật mà nói, tôi muốn nghe tại sao anh lại nói chuyện như vậy với một người thân thiết với mình.”
“N-nhưng đấm họ thì được sao!?”
“Đó là hai chuyện khác nhau.”
“Đúng, chúng thực sự khác nhau!!”
Mọi chuyện đang trở nên phiền phức, vì vậy Mitotsudaira dùng xích bạc giúp Toori đứng dậy rồi quấn nhẹ chúng quanh người cậu ta để cậu không thể di chuyển. Horizon ngồi đối diện với cậu ta một cách lịch sự và gõ vài lần xuống cát như thể đang yêu cầu điều gì đó.
“Bây giờ, sao anh không đưa ra câu trả lời cho tất cả mọi chuyện?”
“Ừ, nhưng… nó hơi thảm hại.”
Cậu ta hít một hơi và quay đi để chỉ nhìn vào cô.
“Horizon, anh muốn được nhìn ngắm và thảo luận đủ mọi thứ với em. Xét cho cùng, anh đã bỏ qua tất cả những điều đó và đi thẳng đến lời tỏ tình. Vì vậy, anh muốn quay lại và thảo luận về tất cả những điều đó bây giờ.”
“Anh muốn thảo luận điều gì?”
Cô nghiêng đầu.
“Chà…” Cậu ta suy nghĩ một lát. “Anh muốn trả lại những thứ em đã mất vì anh. Nhưng còn em thì sao?”
“Ý anh là sao?”
“Thì, thấy không… Em có thể không quan tâm đến cảm xúc. Anh đã làm em khóc trong Trận chiến Mikawa, vì vậy em có thể không muốn thêm nữa nếu cảm xúc đau đớn đến vậy.”
“Tôi sẽ nói thẳng,” Horizon trả lời quá nhanh khiến cậu ta không kịp chuẩn bị. “Hiện tại, tôi cảm thấy cảm xúc là không cần thiết.”
Câu trả lời của người máy khiến Mitotsudaira hơi sững sờ.
...Không cần thiết?
Điều đó có nghĩa là mọi thứ cậu ta đã làm và đang làm có thể là vô nghĩa. Và nếu điều đó mang lại nỗi buồn cho cậu ta thì sao?
“…”
Mitotsudaira không biết phải làm gì, nhưng cô chỉ thị cho những sợi xích bạc của mình chuẩn bị hành động bất cứ lúc nào. Tuy nhiên…
“Mitotsudaira, cho tôi ít yakisoba đi.”
Những sợi xích bạc thỏa mãn yêu cầu của Kimi bằng cách nhanh chóng di chuyển một chiếc xẻng kim loại và một chiếc đĩa. Những sợi xích bạc quấn một chiếc khăn quanh mình làm băng đô và ngay lập tức chuẩn bị đĩa, mì, rong biển, và…
“Ồ, tôi không cần gừng muối. Cho tôi trà lúa mạch đi.”
Sợi xích phụ trách gừng ỉu xìu một cách chán nản, nhưng rồi lại uốn lượn vui vẻ khi vươn về phía Heidi, người đang cầm thùng trà lúa mạch nhỏ. Khi Kimi cầm lấy cốc trà lúa mạch cỡ vừa, Mitotsudaira quay về phía Toori.
Khi cậu ta lại lọt vào tầm mắt của cô, cậu ta vẫn ổn.
Cậu ta vẫn còn sống.
Cậu ta không chết vì buồn bã. Cô thở phào nhẹ nhõm trong lòng vì điều đó.
...Ơn trời.
Khi cô quan sát, cậu ta nhìn lên trời và mở miệng nói.
“Ừ, anh đoán đó là phản ứng bình thường. Cảm xúc là không cần thiết. Chúng thực sự khá phiền phức.”
Mitotsudaira nhận ra tại sao cậu ta vẫn ổn. Cậu ta có lẽ đã dự đoán được rằng Horizon sẽ không muốn có cảm xúc của mình.
...Xét cho cùng, họ đang ở trên hai đường thẳng song song.
Là một người máy, Horizon tìm kiếm quyết định tốt nhất có thể, không chứa đựng sự lãng phí. Và đó là lý do Kimi hỏi cô một câu.
“Horizon, con sói của chúng ta sắp trở thành một con chó canh, vậy cô có thể nói gì đó cho người chị tương lai của mình không? Tại sao chúng lại không cần thiết?”
“Judge. Nói một cách đơn giản, tôi đã sống được cả một năm mà không có chúng. Tôi đã xác định rằng sự vắng mặt của chúng không gây ra bất kỳ sự bất tiện nào cho tôi. Trong trường hợp đó, nỗ lực bỏ ra để có được chúng sẽ không làm gì khác ngoài việc thêm một thứ thừa thãi vào cuộc sống hàng ngày của tôi.”
“Ừ, anh cho là vậy,” Toori lẩm bẩm trong khi vẫn nhìn lên trời. “Chà, ngay cả khi em nói em không cần chúng, anh đã quyết định từ lâu là sẽ lấy lại chúng.” Cậu ta hạ ánh mắt xuống cát và gãi đầu bằng tay phải. “Đó là lỗi của anh, vì vậy anh phải lấy lại chúng. Em có thể nói rằng anh đang bồi thường cho em bằng cách thay thế những gì đã mất.”
Bồi thường.
Mitotsudaira suýt bật cười khi nghe từ đó, vì vậy cô cúi đầu xuống. Cô nghe thấy một vài người khác cũng nín thở giống mình, vì vậy phản ứng của mọi người chắc hẳn đều giống nhau.
...Tại sao ý thức trách nhiệm của cậu ta lại mạnh mẽ theo những cách kỳ lạ nhất thế nhỉ?
Nhưng cô có thể thấy cậu ta nghiêm túc về điều này. Cậu ta là kiểu người sẽ nhìn vào những việc mình đã làm từ đủ mọi góc độ đùa cợt, nhưng cuối cùng, cậu ta sẽ luôn quay trở lại để đối mặt với nó một cách trực diện.
...Đó là lý do tại sao cậu ta rất khó đối phó.
Nếu cậu ta không quá khăng khăng ở vị trí cuối cùng đó, cậu ta sẽ sống một cuộc sống dễ dàng hơn.
Khi cô đã kìm được tiếng cười và ngẩng đầu lên, cô thấy cậu ta đang nhìn về phía mình. Đôi mắt hiền dịu của cậu ta nhìn qua vai Horizon và hướng về cô.
“Vấn đề là,” cậu ta bắt đầu. “Anh nghĩ Nate đã nghi ngờ điều này và hỏi về nó, nhưng bọn anh – Shiro, Neshinbara, Tenzou, và anh – đã nghĩ có điều gì đó mờ ám khi Logismoi Oplo được phân phát cho các quốc gia khác nhau. Và ngay cả khi bỏ qua điều đó, những gì cha em, Lãnh chúa Motonobu, đã tạo ra là những đại tội. Bọn anh đã tự hỏi liệu có thể tạo ra một con người nếu tập hợp tất cả chúng lại không. Vì vậy, Horizon, ngay cả khi em không trở về và ngay cả khi Mikawa không nổ tung, bọn anh vẫn sẽ đàm phán với các quốc gia này về Ngày Tận Thế. Không nhất thiết phải với Musashi hay Viễn Đông, nhưng bọn anh sẽ tập hợp Logismoi Oplo và sau đó thực hiện Bát Tội Kết Hợp! Hoặc có thể là Bát Tầng Kết Hợp – Đại Tội Chân Chính! …Khoan, anh xin lỗi! Anh thực sự xin lỗi! Nhưng bọn anh thực sự đã nói như vậy! Bọn anh đã sai, nên đừng lườm anh nữa!”
“Tôi phải nói bao nhiêu lần rằng tôi không lườm anh? …Để tham khảo, đây là lần đầu tiên.”
“Oahhh! Anh thậm chí không biết phải trả lời thế nào nữa!!”
Mọi người bảo cả hai bình tĩnh lại.
Cuối cùng, Toori lại khuỵu xuống và quay sang Horizon.
“Dù sao đi nữa, bọn anh đã lên kế hoạch sử dụng chúng trong một buổi lễ tưởng niệm cho em.”
“Vậy thì…”
Khi Horizon bắt đầu nói, rõ ràng là cô sẽ nói gì. Trong kế hoạch ban đầu của cậu ta, cô không có mặt.
“Tôi chưa bao giờ cần thiết cho những gì anh đang làm, phải không? Trong trường hợp đó, xin hãy ngừng sử dụng việc lấy lại cảm xúc của tôi làm cái cớ.”
Ngay khi Mitotsudaira nhận ra tại sao cô lại nói vậy, Horizon tiếp tục.
“Xét cho cùng, điều này khiến tất cả những vết thương của anh và tất cả những xung đột này là kết quả trực tiếp của việc tôi ở đây. Anh nói anh muốn hẹn hò để xem tôi có muốn cảm xúc của mình hay không, nhưng anh có muốn sự hiện diện của tôi là nguyên nhân của tất cả những điều đó không?”
“Không phải vậy.”
“Vậy thì tôi không cần thiết ở đây. Sẽ tốt hơn nếu…”
Ngay khi Horizon định nói “tôi không ở cùng với mọi người”, Mitotsudaira thấy những giọt nước mắt lăn dài trên má Horizon.
...Ể?
Mitotsudaira tự hỏi làm sao điều đó có thể xảy ra, nhưng cô nhớ ra một điều.
Horizon có cảm xúc buồn bã. Cảm xúc duy nhất đó đã quay trở lại. Và trong trường hợp đó…
...Tại sao?
“Tôi…” cô nói. “Tôi không muốn bị không cần đến.”
Những giọt nước mắt và lời nói của Horizon khiến Mitotsudaira sững sờ.
...Đây là...?
Cô đã đưa ra quyết định tốt nhất của mình với tư cách là một người máy, nhưng đây là một quyết định khác mà trái tim cô mong muốn.
Cô muốn đưa ra quyết định tốt nhất, rằng cô không cần thiết.
...Nhưng việc không cần thiết hoặc không được mong muốn thật buồn.
Mitotsudaira hiểu nỗi buồn đó.
...Mình đã một mình đến đây từ nhà.
Nhưng Horizon không có ký ức và ít kinh nghiệm sống. Với kiến thức nền tảng của một người máy và những gì cô đã đọc trong sách, cô có rất nhiều kiến thức nhưng lại thiếu kinh nghiệm để hỗ trợ nó.
...Chỉ cần cảm thấy không được cần đến đã khiến cô ấy buồn.
Cô giống như một đứa trẻ đang khóc bám lấy cha mẹ để họ quay lại.
Mitotsudaira tự hỏi liệu ngày xưa mình có giống vậy không. Cô nhớ lại một lần mẹ hứa sẽ đi mua sắm cùng cô, nhưng mẹ không tìm thấy cô vì cô đã đi chơi. Mẹ buộc phải đi mà không có cô và cô đã chạy theo mẹ khóc nức nở.
...Điều đó xuất phát từ mong muốn không bị lãng quên.
Có thể những gì Horizon đang cảm thấy không giống vậy.
Nhân tiện, mẹ của Mitotsudaira đã cố gắng dỗ dành cô bằng cách đưa cô đến một trung tâm đánh bóng trên đường đi mua sắm về. Mẹ cô đã đánh một cú homerun tuyệt vời, nhưng nó đã phá thủng mái nhà. Mẹ cô đã nói “N-nhìn kìa, con gái tôi cũng đang xin lỗi” và dùng cô để được tha thứ. Mitotsudaira ước có cách nào đó để cắt bỏ những phần không cần thiết trong ký ức của một người.
Dù sao đi nữa, những sợi xích bạc dường như đang lo lắng khi chúng tụ tập quanh người máy đang khóc và dùng chính mình để hỏi xem cô có ổn không. Tuy nhiên, một vài sợi trong số chúng thiếu số góc cần thiết do đang quấn quanh Toori.
“Cô ổn không?” “Ổn không?” “Ổn hông?” “?”
...Cái cuối cùng hơi phũ phàng. Và hiệu ứng tiếng vọng này là sao?
Tuy nhiên, nhân vật chính chỉ đứng nhìn Horizon khóc. Điều này làm Mitotsudaira khó chịu.
“Thủ tướng, sao anh không làm gì đi?”
“T-tôi không thể di chuyển được vì bị xích của cô quấn chặt rồi.”
“Xin lỗi,” những sợi xích nói.
Chúng thả cậu ta ra và cậu ta nhẹ nhàng đặt những ngón tay lên đôi má đẫm lệ của Horizon đang cúi gằm. Cậu ta vuốt tay lên để lau đi những giọt nước mắt và cô đưa má về phía cậu.
“Sao vậy?”
Cậu ta gật đầu và từ từ thì thầm với cô.
“Cô gái lệ tuôn rơi
Lại gần để mà vỗ về
Nhìn xuống ngực em”
“Đánh bay tên biến thái
Đòi lại công lý cho đời”
Vào những câu thơ cuối cùng, Horizon tung một cú móc bất động vào mặt kẻ đang nhìn xuống cô. Tên ngốc ngã ngồi xuống và xoay một vòng.
Mitotsudaira quan sát chuỗi hành động diễn ra trước mắt mình.
...C-cô ấy không nương tay chút nào!
Khi tên ngốc lăn trên cát, những sợi xích bạc nhấc tấm vỉ nướng lên để dọn đường và Kimi gật đầu hai lần.
“Em quên mất từ chỉ mùa rồi, em trai ngốc. Không, chị đoán không cần với một bài tanka.”
“Ư-ừ, nhưng anh không ngờ lại nhận được một bài thơ đáp lại! C-cừ lắm, Horizon!”
Horizon đáp lại bằng cách vươn tay phải lên trời và nhìn xuống cậu ta.
“Tôi đã nghiên cứu cuốn thơ truyền thống của Masazumi. Dù sao thì…”
“Chúng ta hẹn hò đi, Horizon.”
“Tôi không hiểu ý anh là gì.”
Đôi mắt cô khép hờ, nhưng cậu ta giơ ngón tay cái lên, nhướng mày và mỉm cười.
“Đừng ngốc thế. Bây giờ nói thế thì đã quá muộn sau khi em để anh thấy em khóc! Nghe này. Em sẽ hẹn hò với anh, xem đủ thứ, ăn đủ thứ, vui chơi đủ thứ, để anh mát-xa ngực… ái! A-anh xin lỗi! Anh hơi quá trớn, xin hãy tha thứ cho anh! Bây giờ, quay lại vấn đề chính, ừm…”
Cậu ta suy nghĩ một lát.
“Hay là em thử trải nghiệm cái thứ gọi là cảm xúc này xem có hứng thú không?”
“Và điều gì sẽ xảy ra sau khi tôi ‘thử’?”
“Nếu em hứng thú, em có thể cố gắng lấy lại Logismoi Oplo cùng anh. Nếu không, em có thể nấu ăn và đợi anh. Cả hai cách đều ổn với anh. Em ở đây với chúng ta. Trong tâm trí anh, em đã ‘ở đây’ và anh chắc rằng mọi người khác cũng vậy. Vì vậy, nếu… nếu tình cờ em trở nên hứng thú với cảm xúc và em muốn giúp chúng ta lấy lại chúng vì lợi ích của chính em…” Cậu ta hít một hơi. “Chúng ta sẽ hành động dựa trên kỳ vọng của chúng ta đối với em và em có thể hành động dựa trên kỳ vọng của em đối với chúng ta. Về cơ bản, nếu cả hai chúng ta đều nghĩ về nhau, tất cả sức mạnh của chúng ta sẽ được nhân đôi.”
“Và nếu tôi không hứng thú?”
“Sức mạnh ban đầu của chúng ta là đủ. Đó là điều bình thường và mong đợi nhiều hơn là tham lam.”
Đôi mắt của Horizon vẫn khép hờ. Tuy nhiên…
“Đó là một ý tưởng nguy hiểm. Xét cho cùng, anh đang bảo tôi bắt đầu một cuộc chiến tranh thế giới nếu tôi muốn có cảm xúc.”
“Dừng lại ngay đó. Chinh phục thế giới là việc của anh. Em hãy nghĩ ra ý tưởng của riêng mình từ đường thẳng song song của em. Hãy để mọi việc chinh phục thế giới cho anh và tìm kiếm những cảm xúc thú vị hơn trên đường thẳng của em. Và chúng ta có thể bắt đầu tất cả bằng việc hẹn hò để xem em có hứng thú với cảm xúc không. Em thấy sao?”
“Anh muốn mang con búp bê của mình đi dạo quanh thị trấn?”
“Không.” Cậu ta nắm lấy tay cô. “Anh sẽ nắm tay em và dẫn em ra ngoài.”
Câu nói đó mang đến một ý nghĩ trong đầu Mitotsudaira.
...Thật là.
Cô thở dài trong lòng, vừa bực bội vừa nhẹ nhõm. Nhưng…
“Anh liên tục nhắc đến hẹn hò, nhưng chúng ta sẽ làm gì với quần áo và lộ trình hẹn hò?”
“Nate, em có thể chọn quần áo, phải không? Còn chị và Asama có thể lo liệu lộ trình.”
“Ể!? T-tại sao lại lôi tôi vào chuyện này!?”
Cô nghĩ mình nên tức giận, nhưng đã quá muộn. Cô nghe thấy tiếng cười gượng từ Kimi và Masazumi lên tiếng như để giúp cô.
“Judge. Tôi không hoàn toàn tán thành việc chủ tịch hội học sinh và thủ tướng của chúng ta quyết định lập trường của Musashi bằng cách hẹn hò, nhưng nếu người kế vị của Viễn Đông đồng ý thì cũng đáng để thử.”
Cô vỗ tay, và âm thanh chói tai vang vọng khắp bãi biển.
“Aoi sẽ tiếp tục với chính sách như trong quá khứ chứ? Horizon muốn gì về điều đó? Trong khi chờ đợi những câu trả lời đó, tôi xin kết thúc cuộc họp này.”
Ngay khi cô vừa nói xong, có người đến từ tàu vận tải. Mọi người quay về phía họ và thấy một trong những thành viên thủy thủ đoàn đang chạy về phía họ. Adele bước ra gặp người đó và gật đầu khi họ nói chuyện với cô.
“Ừm, Phó Vương phi Horizon?”
Adele giơ một tay lên và bước lùi lại từ người thủy thủ đoàn.
Giữa những ánh mắt đầy thắc mắc của mọi người, cô nàng nghiêng đầu.
“Em vừa nhận được một tin báo nhanh.”
Cô suy nghĩ chừng ba giây rồi gật đầu.
“Hình như Logismoi Oplo của ngài đã biến mất rồi ạ.”
“Cái gì?”
Mọi người đồng loạt nghiêng đầu, và Horizon cũng làm y như thế.
“Nói mới nhớ, lúc sáng tỉnh dậy em đã có cảm giác nó không còn ở dưới gầm giường nữa rồi.”
“Ch-chờ một chút! Đó là thứ có thể làm mất được sao!? Không phải đâu đúng không!? Hả!?”
“Đương nhiên là không rồi. Ngài ổn chứ, Seijun? Ngài lại ngốc nghếch đi rồi phải không?”
“Ng-ngài ấy nói kìa! Chính cái kẻ đó lại đi nói mình như thế!”
Trong lúc mọi người đang cố gắng trấn an Tōri, Horizon vẫn giữ nguyên tư thế nghiêng đầu và nhìn những người xung quanh.
Mitotsudaira hắng giọng.
“À-ừm, mọi người, sau khi nghỉ ngơi một lát, chúng ta sẽ dọn dẹp ở đây rồi lần lượt đi tắm. Trong lúc quay về tàu thay đồ, mọi người hãy để mắt tìm thử xem. Vật đó cũng không nhỏ lắm đâu, nên chúng ta cứ thử tìm xem sao.”
Nói rồi, cô quay sang Asama và Masazumi, hai người đã thông báo sẽ đi tắm cùng nhau.
“Vì hai người đi trước, phiền hai người tắm nhanh rồi kiểm tra giúp nhé?”


0 Bình luận