Kyoukai Senjou no Horizon
Kawakami Minoru Satoyasu (TENKY)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 2A

Chương 21 Hai Người Trong Phòng Họp

0 Bình luận - Độ dài: 9,197 từ - Cập nhật:

thumb

Điều gì...

...Không thể một mình làm được?

Phân Bổ (Hiểu Lầm)

Từ chỗ ngồi của mình, Masazumi có thể trông thấy biển cả.

Naruze và Naito ngồi giữa cô và biển, còn Mitotsudaira thì ngồi giữa cô và ngọn đồi. Balfette và Mukai đang ngồi cùng nhóm người Anh, ăn uống với lũ trẻ địa phương. Theo lời Mukai, cô vẫn thỉnh thoảng nghe thấy những tiếng động kỳ lạ từ các tầng trên, nhưng trẻ con và người lớn ở đây đều không để ý.

Nhưng con bé chẳng bao giờ nghi ngờ bản thân và nghĩ rằng mình đang tưởng tượng cả.

Chỉ thế thôi cũng đủ thấy cô tin tưởng vào đôi tai của mình đến nhường nào.

Mức độ tự tin đó thật hiếm thấy ở con bé.

Với tư cách là đại diện của ngôi làng Anh, Scarred ngồi cùng Crossunite, Aoi và Horizon. Dù là một thành viên trong hội học sinh, Masazumi lại có lý do để không ngồi cùng người Anh.

Mình giữ một vị trí chính trị, nên họ lo ngại có gián điệp hoặc kẻ tấn công.

Naruze, Naito và Mitotsudaira chính là vệ sĩ của cô.

Mitotsudaira đến từ Hexagone Française, nơi vốn có lịch sử không hòa thuận với Anh quốc, nên bất kỳ kẻ nào có ý đồ mờ ám cũng sẽ phải đắn đo khi thấy cô ở cạnh Masazumi. Masazumi cảm thấy họ đang làm quá lên, nhưng cô cũng hiểu tại sao họ lại làm vậy.

Nhưng mà…

Có một vấn đề.

Mình chưa bao giờ thực sự ăn yakiniku.

"Thứ này phải ăn thế nào đây?"

Mikawa chủ yếu sản xuất rau và cá, nên nhiều nhất Masazumi cũng chỉ thỉnh thoảng ăn thịt gà.

Cô đã quen ăn ở nhà, nên chưa bao giờ trải nghiệm kiểu chỉ có một đĩa nước chấm, một đôi đũa và một bát cơm.

Thế này không đủ!

Cô đã quen với việc có ba món trên bàn, ở đây lại không có canh, nên cảm giác thật thiếu thốn.

Thịt ngon đến vậy sao? Chắc là nó khác với dăm bông hay thịt xông khói.

Các học sinh từng ở trên tàu vận tải bắt đầu di chuyển. Masazumi thấy Futayo giành quyền chỉ huy vỉ nướng.

"Ch-Chủ nhân! Sau hai tuần, thịt ngon quá phải không ạ!?"

"Nước sốt yakiniku trước đây có ngon thế này không nhỉ?"

"Miếng dày," Tonbokiri hiển thị.

"Nghe đây!" Futayo tuyên bố. "Tất cả những gì qua vạch này là lãnh thổ của tôi."

Hơn một nửa rồi đấy, Masazumi thầm bình luận trước khi quay sang bên phải.

Ở đó, Mitotsudaira đang gắp thêm rau vào đĩa của mình.

Con gái đúng là cần chất xơ.

Đoán rằng Mitotsudaira đang thể hiện một cách ăn bình thường hơn những người khác, Masazumi bắt đầu bắt chước cô.

Mình sẽ bắt đầu với một ít rau.

Cô nhìn qua và thấy tất cả rau trên vỉ nướng đã biến mất. Chúng cũng biến mất khỏi đĩa lớn bên cạnh cô. Một cái liếc mắt sang Mitotsudaira cho thấy đĩa của cô ấy cũng đã trống trơn. Cô gái thở dài rồi mỉm cười.

"Được rồi, mình đã ăn hết rau. Giờ thì có thể ăn bao nhiêu thịt tùy thích."

Con bé đúng là một con sói!

"Ch-Chờ đã! Tôi chưa có miếng rau nào cả!"

"Ể? Sáng mai cậu có ổn không đấy?"

Cậu nghĩ đây là lỗi của ai hả?

Trong khi đó, Naito và Naruze đang nói chuyện với nhau qua bàn.

"Margot, tớ xin lỗi vì dạo này chẳng giúp được gì nhiều. …Này, cậu có thể ăn miếng thịt này và tưởng tượng nó là tớ. Thịt gà thì ăn cánh nhé! Thịt lợn thì ăn mông! Còn thịt bò thì ăn chân hay tay hay gì đó cũng được!"

"Ga-chan, nghe hay đấy, nhưng tớ đang ăn giữ sức để còn có bụng ăn yakisoba và cơm chiên ngũ cốc của Asama-chi nữa. Ồ, và Seijun? Bàn này ăn khỏe lắm đấy, nên cậu cẩn thận. Cả Ga-chan và tớ đều có cánh, nên chúng tớ tiêu thụ calo gấp đôi người bình thường, còn Mito-san thì..."

Đột nhiên, một cậu trai khỏa thân và Horizon xuất hiện. Cả hai đều bưng những chiếc đĩa lớn phải dùng cả hai tay. Trên đĩa là đủ loại thịt được thái sẵn.

"Yo! Heidi gửi cái này qua cho Nate đấy."

Khi đưa thịt ra, Horizon gật đầu hài lòng.

"Cô là loài ăn thịt sao, Mitotsudaira-sama? Tôi sẽ ghi nhớ điều này."

"Kh-Không, tôi không hẳn là loài ăn thịt."

"Cậu đã cố gắng rất nhiều trong hai tuần qua rồi, cứ coi như vậy đi, được không?"

Mitotsudaira do dự một lúc nhưng cuối cùng vẫn dùng xích bạc của mình nhận lấy hai chiếc đĩa.

"Cậu thích thịt đến thế sao?" Masazumi hỏi.

Cô chỉ hỏi vì tò mò, nhưng Mitotsudaira lại đỏ mặt.

"Đó là bản chất của một Bête du Personne trong tôi."

"Để tớ giải thích," Naito xen vào. "Cậu biết là động vật ăn thịt và động vật ăn cỏ có tế bào trong dạ dày khác nhau, và các cơ quan nội tạng của chúng cũng khác nhau đúng không? Ví dụ, thỏ và chuột lang khó tiêu hóa thịt, trong khi hổ và chồn lại khó tiêu hóa thực vật."

"Tôi nghĩ là mình có nghe nói thức ăn cứng cho thú cưng được chia thành hai loại đó."

"Jud." Naito gật đầu. "Động vật ăn cỏ có thể hấp thụ chất dinh dưỡng cần thiết chỉ bằng cách ăn thực vật, nhưng động vật ăn thịt lại không thể. Để có được những chất dinh dưỡng đó, chúng ăn các loài ăn cỏ và hấp thụ các chất dinh dưỡng được tích trữ trong cơ thể chúng. Ừm, về cơ bản thì sói là loài ăn thịt. Chó thì khá ăn tạp, nhưng Mito-san không phải là chó. Đại loại là thế."

"Vậy ra là..."

Chắc hẳn cô ấy đã rất vất vả khi phải trải qua hai tuần không có thịt.

Cô đã không tưởng tượng ra khi nghĩ rằng Mitotsudaira ăn không nhiều.

Chắc hẳn cô ấy đã quyết định thà nhịn đói còn hơn là ăn ngũ cốc và rau củ có thể khiến mình bị bệnh.

Nếu Mitotsudaira chấp nhận sự thiếu hiểu biết của Masazumi như một lời xin lỗi, điều đó cho thấy cô ấy bao dung đến nhường nào.

"Vậy ra đó là lý do cậu mang cái này qua đây, Aoi."

Đối với một người đi lại khỏa thân, đôi lúc hắn ta cũng khá chu đáo. Masazumi muốn chỉ trích hắn vì không có lập trường rõ ràng về Anh quốc, nhưng hắn cũng không hoàn toàn lười biếng.

Trong khi đó, gã ngốc lại đang toe toét cười.

"Thịt ngon hơn đồ ngọt, đúng không?"

"T-Tôi cũng sẽ ăn đồ ngọt. Tôi sẽ rất vui nếu cậu gửi một ít qua. Tôi là một nửa con người mà, nhớ không? …Khoan đã, Horizon?"

Horizon đang dùng đũa gắp một miếng thịt đã chín đưa về phía Nate từ bên cạnh. Cô vô cảm giơ miếng thịt phủ đầy nước sốt lên.

"Jud. Hãy nhận lấy cả miếng này," cô nói. "Nào, nói a đi. Đây là một nghi lễ để ghi nhận những gì cô đã làm cho chúng tôi."

Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Masazumi tự hỏi khi Mitotsudaira đỏ mặt và cố lùi lại khỏi miếng thịt đang chìa ra trước mặt.

Tuy nhiên, cậu trai khỏa thân đã vòng ra sau lưng cô và giữ lấy vai cô. Cô co rúm người lại, lông mày nhíu lại, và mũi cô khịt khịt vài lần khi hơi nóng bốc lên.

"..."

Cô nhắm mắt, cam chịu hé môi, lưỡi hơi thè ra khi nhận lấy đôi đũa của Horizon. Cô mím môi và dùng răng hàm hút miếng thức ăn đang bốc hơi vào.

"Ưm…"

Cô khẽ cắn xuống và từ từ nuốt.

Cô hít một hơi.

Cô vươn người lên một chút rồi thả lỏng, vẻ mặt giãn ra.

"~~!"

Cô rướn người về phía trước để thoát khỏi tay gã ngốc và nhanh chóng lấy tay che mặt.

"Khoan, khoan! Sao vậy, Nate?"

thumb

Những sợi xích bạc thừa thãi xoắn lại thành chữ.

"Xấu hổ. Bối rối."

Cô giật giật và kéo sợi xích thông minh đang nói leo trở lại. Sau đó, cô trượt khỏi chiếc ghế thấp và mông cô rơi xuống nền cát. Cô đặt tay giữa hai chân mình.

"..."

Với đôi mắt nhắm nghiền, cô ngước cằm lên nhìn Horizon. Cô trông như một chú chim non đang đòi ăn, nhưng mọi người đều trao đổi ánh mắt khi cô im lặng vươn cổ lên.

Đây là…?

Trước khi Masazumi hay bất kỳ ai khác kịp nói gì, Horizon đã nắm lấy tay gã ngốc và đưa cho hắn một đôi đũa khác.

Với vai trò người nướng và người đút được phân định rõ ràng, họ hợp tác để cho Mitotsudaira ăn. Mọi người quan sát cô gái liên tục nheo mắt mỗi khi có miếng thịt được đưa đến miệng.

Masazumi thở dài và nhìn quanh.

Chuyện này nhanh chóng vượt khỏi tầm kiểm soát.

"Này," cô gọi những người khác. "Có ai còn thừa rau không?"

Những bàn có cả người Musashi và người Anh đều thừa rau vì có một ít được mang đến từ khu vực địa phương.

Khi Người Ướt và công chúa của Musashi đã đi, Scarred bị bỏ lại một mình với Tenzou. Tenzou đi đưa phần rau thừa của họ cho Người Ướt và quay trở lại.

"Có ai cần đồ uống không?" anh hỏi.

"Hê hê hê. Ninja! Lấy cho ta một cốc bia! Ba phút!"

Anh đã trở lại sau ba mươi giây. Bất cứ khi nào Scarred cố gắng nói chuyện với anh, ai đó lại gọi anh và anh lại nhanh chóng quay đi. Cô chỉ còn biết ngẩn người nhìn anh.

Cậu ta đúng là làm nhiều việc thật.

Chỉ có anh biết danh tính của cô, nên ánh mắt ngưỡng mộ của cô được giấu kín dưới chiếc mũ trùm đầu. Cô đã cố gắng làm hết sức mình cho ngôi làng ở tầng bốn, nhưng anh hoàn toàn vượt trội hơn cô về sự chu đáo, nỗ lực và đặc biệt là khả năng giải quyết vấn đề.

Điều tương tự cũng đã xảy ra với suối nước nóng mà Người Ướt đã hỏi họ vào sáng nay.

Mình chưa bao giờ nghĩ rằng cậu ta thực sự có thể làm được điều đó.

Scarred nhớ lại những gì đã xảy ra vài giờ trước.

Họ đã hoàn thành việc nhờ các kobold mang những viên đá và những thanh kiếm thu thập được từ nghĩa địa đến một ngọn đồi có tầm nhìn đẹp. Anh đã hỏi cô liệu nghĩa địa ban đầu có chứa hài cốt nào không.

Khi mình nói không, cậu ta chỉ gật đầu. Cậu ta không hề thắc mắc gì cả.

Nghĩa địa đó không chứa hài cốt. Tất cả những gì nó chứa là thứ cuối cùng mà người ta đã cầm và một viên đá từ nơi họ đã ngã xuống.

"Vậy thì chúng ta hãy chuyển sang suối nước nóng."

Ý tưởng của anh là dẫn nước vào cái hố được tạo ra khi mặt đất bên dưới nghĩa địa sụp đổ.

Để có nguồn nước, họ sử dụng con mương chạy giữa những cánh đồng lúa mì trên đỉnh đồi. Để tạo một đường ống dẫn nước, họ đã sử dụng những ống nước không dùng đến mà tàu ngoại giao đã mang theo cho tàu chở hàng.

Một vài khối nhà ở chỉ được dùng để tu sửa sàn và tường, nên một số bức tường và mái nhà còn sót lại đã được dựng lên làm phòng thay đồ và khu vực tắm. Họ đã thuê các kobold đào đất và lát đá để lắp đặt khối nhà ở.

"Giờ, tất cả những gì chúng ta cần làm là đổ nước vào cái hố trên mặt đất."

Cô đã nghi ngờ liệu chỉ cần làm thế là đủ, nhưng trong khi họ đang chuẩn bị sàn nhà cùng với các kobold, những kobold mới đã tràn vào hố cùng với nước nóng.

Cứ như là phép thuật vậy.

Nhưng anh đã giải thích nó.

"Kobold là những tinh linh sống dọc theo các mạch quặng và đất đai có những mạch đó có nhiều khả năng có suối nước nóng hơn. Nói cách khác, đất có kobold thì nguồn nhiệt sẽ gần bề mặt hơn. Điều đó có nghĩa là một cái hố được mở ra nơi có kobold sẽ dẫn đến magma hoặc một nơi nào đó gần đó. Miễn là cái hố không thông ra nơi khác, nếu bạn đổ nước vào để lấp đầy hố, nhiệt lượng địa nhiệt ở cấp độ lò cao sẽ làm nóng nước và tạo ra một nồi nước sôi tự nhiên. Về cơ bản, chúng ta đã tái tạo nhân tạo cấu trúc của một suối nước nóng."

Anh quốc là một hòn đảo nổi và mỗi tầng và khối đều có lớp vỏ riêng. Rác tích tụ trên bề mặt và các bức tường bên sẽ bị nuốt chửng và nhiệt độ bên trong sẽ làm tan chảy nó như một cái lò để có thể tái sử dụng như một phần của lớp vỏ.

Kỹ thuật này đã tận dụng khía cạnh đó của lớp vỏ.

"Lớp vỏ của Anh quốc được kiểm soát, nên một cái hố dẫn xuống sâu thế này là khá hiếm. Nhưng nếu bạn hiểu hệ thống, điều này không khó."

Bùn đã lắng xuống khỏi dòng nước họ dẫn vào và địa nhiệt đã biến nó thành nước nóng, sau đó dâng ngược trở lên.

Theo những gì cô nghe được, đất liền của Viễn Đông có rất nhiều suối nước nóng và một phương pháp tương tự đã được sử dụng để pha loãng các suối nước nóng hơn nhiều ở trên núi và dẫn chúng xuống chân núi, nơi có thể xây dựng các khu nghỉ dưỡng sức khỏe.

Các trưởng lão trong làng hiểu rằng khu vực này khắc nghiệt như thế nào đối với những người làm ruộng, nên họ đã rất vui mừng. Nó cũng sẽ giúp ích cho sức khỏe của trẻ em và việc giặt giũ.

Thật tình.

Tenzou đã khiến cô ngạc nhiên hết lần này đến lần khác khi anh chăm sóc những bông súng trong suối và di dời những thanh kiếm của nghĩa địa. Và bây giờ…

"Được rồi. Cuối cùng mình cũng có thể ăn được rồi," anh nói khi ngồi xuống cạnh cô.

Tenzou ngồi bên trái Scarred để che cô khỏi những người khác.

Anh đã lên kế hoạch làm mọi thứ có thể để bảo vệ danh tính của cô. May mắn thay, những người bạn cùng lớp nguy hiểm nhất của anh đã chuyển đến chỗ khác hoặc đi lang thang, nhưng điều đó lại tạo ra rất nhiều việc vặt cho anh và anh cảm thấy áy náy vì đã để cô một mình quá lâu.

"Của cậu đây."

Scarred lặng lẽ mời anh một ít thịt nướng và rau, nên anh đã nhận lấy.

Cho đến sáng nay, anh vẫn cảm thấy có gì đó đầy đe dọa giữa hai người họ.

Nhưng làm việc cùng nhau đã giúp chúng tôi hiểu cách hòa hợp hơn.

Nhưng…

"Có chuyện gì vậy, Scarred-dono? Cậu không ăn sao?"

"Jud. Ừm, về chuyện đó."

Vì cô nói quá nhỏ để những người khác nghe thấy, cô đã dùng giọng điệu nữ tính hơn và cô nhìn Tenzou một cách ngượng ngùng.

"Tôi chỉ thắc mắc. Làm thế nào cậu có thể ăn với chiếc khăn quàng cổ như vậy?"

Mình chưa bao giờ nghĩ về điều đó. Chắc là một dạng nhẫn thuật. Có lẽ vậy.

Anh đã hình thành thói quen này từ trước cả những ký ức đầu tiên, nên anh chưa bao giờ đặt câu hỏi về nó. Thực tế, anh còn hơi bối rối không biết người ta ăn mà không quàng khăn thì sẽ như thế nào.

Sau một hồi suy nghĩ, anh quyết định nên đưa ra một câu trả lời tiêu chuẩn.

"Đó là một loại nhẫn thuật."

À, mình có cảm giác như vừa trở thành một gã cực kỳ nhàm chán! Nhưng ít nhất mình không kể những câu chuyện cười tệ hại như Masazumi-dono.

Scarred gật đầu vài lần tỏ vẻ đã hiểu và hành động đó không hề có sự gay gắt mà cô thể hiện khi che giấu danh tính của mình.

Đây đúng là một sự khác biệt lớn.

Anh thấy khó nhớ lại việc cô dùng giọng điệu nam tính như trước đây.

Cô ấy là một người tốt và siêng năng.

Khi xây dựng nhà tắm, cô đã không ngần ngại làm việc trong bùn đất để san phẳng nền nhà. Khi đi dạo trong làng, mọi người đã gọi cô. Họ thường cảm ơn cô vì điều gì đó cô đã làm cho họ, nên rõ ràng cô là kiểu người tự mình làm việc.

Sự gay gắt đó đến từ sự hiểu lầm và tính siêng năng của cô ấy.

Và rồi…

"Cậu thực sự rất siêng năng, phải không?"

"Gì cơ?"

Anh đã nghĩ về cô như vậy, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ về bản thân mình như thế. Khi cô đột nhiên dùng từ đó để miêu tả anh, anh đã buột miệng nói mà không suy nghĩ.

Scarred đang đặt thịt lên vỉ nướng trong khi đối mặt với anh.

"Việc đó không phải là rất vất vả sao? Tôi mới chỉ thấy cậu hôm nay, nhưng cậu đã làm rất nhiều việc và cậu luôn chạy đôn chạy đáo làm việc cho mọi người."

"Jud. Tôi cho là vậy."

Đúng là những người kinh khủng xung quanh anh là những ca hết thuốc chữa, nhưng đây lại là một vấn đề khác.

"Sự thật là, tôi thích điều đó nhất," anh nói. "Ít nhất, đó là những gì tôi nghĩ."

"Ý cậu là sao?"

"Jud." Tenzou gắp một miếng thịt. "Cậu vừa thấy tôi làm rất nhiều việc vặt và được nhờ vả rất nhiều, đúng không? Theo một cách nào đó, tôi đang lấp đầy những khoảng trống mà mọi người để lại, nhưng nếu cậu nghĩ theo một cách khác, điều này cho phép tôi tham gia vào nhiều việc hơn bất kỳ ai khác."

Tenzou gật đầu và ăn miếng thịt mà Scarred đã nướng.

Scarred liếc xuống tay anh trong giây lát, nhưng cô đã bỏ lỡ khoảnh khắc anh ăn nó và cắn môi tiếc nuối dưới chiếc mũ trùm đầu.

Tenzou thầm mỉm cười và tiếp tục nói.

"Tôi không tham gia quá sâu vào bất kỳ việc gì, nên tôi không cảm thấy có trách nhiệm với nó nhưng lại được đóng vai người hùng tí hon. Chen vào nhiều việc như vậy thật tuyệt và tôi có thể đưa ra ý kiến của một ninja bất cứ khi nào cần thiết. Tôi thích giúp đỡ mọi người với những gì họ không làm, những gì họ đang cố gắng và thất bại, hoặc những gì họ không thể làm. Tôi nhanh chán mọi thứ, nên việc có thể xuất hiện chỉ trong phần hay nhất như vậy rất hợp với tính cách của tôi."

"Vậy... Cậu không thể tiếp tục làm một việc duy nhất sao?" Scarred chuyển từ thịt bò sang nướng thịt lợn và gà. "Và... điều đó không khiến cậu chịu thiệt sao?"

"Chịu thiệt?"

"Jud," cô nói. "Cậu có thể nhận được điều gì đó từ những việc cậu làm, nhưng chẳng phải có một số việc cậu không muốn làm sao? Và chẳng phải cũng có lúc cậu cuối cùng lại làm việc cho người khác để họ không bị thua thiệt sao? Cậu lấp đầy những khoảng trống mà người khác để lại bằng cách làm những việc họ không muốn làm."

"Tôi cho là vậy."

Anh không phủ nhận. Hầu hết các yêu cầu đều bất ngờ và đôi khi anh sẽ phải hy sinh cho những người đóng vai trò chính, những người giữ cho tình hình tiếp diễn. Nhưng...

"Đó là mục đích của một ninja."

"Ý cậu là sao?"

"Jud. Một ninja là người hành động trong khi che giấu tâm tư của mình. Và vì vậy-..."

Anh định đưa ra một câu trả lời mang tính công việc là "Tôi không coi đó là một sự thua thiệt", nhưng cô đã nói trước khi anh kịp làm vậy.

"Nhưng... Điều đó có nghĩa là cậu vẫn nghĩ đó là chịu thiệt, phải không? Dù sao cậu vẫn là con người mà."

Anh không thể đưa ra câu trả lời cho lời nói chặn đầu của cô.

Anh suy nghĩ một chút, cân nhắc cảm giác của mình về công việc của mình, và lại nói "Tôi cho là vậy" một lần nữa.

"Nhưng không phải chỉ những thứ cậu sở hữu mới có giá trị," anh nói thêm.

"..."

"Tôi có ít sức mạnh và không thể sử dụng nhiều Thần Đạo chú thuật. Nhưng nếu hành động của tôi giúp được ai đó có sức mạnh hơn, tôi có thể tự hào vì đã hỗ trợ mọi người. Các mô tả trong Thánh Luật đã định sẵn lịch sử trong thế giới này, nhưng những người có ảnh hưởng bảo vệ những mô tả đó và duy trì dòng chảy lịch sử đúng đắn cần những người như tôi để họ có thể làm công việc của mình. Và..."

Và...

"Ngay cả khi tôi chỉ tham gia vào một vài từ được viết trong những mô tả lịch sử đó, điều đó cũng quá đủ để tôi cảm thấy tự hào."

Đột nhiên, Tenzou nhớ lại một bài báo anh đã đọc trong tạp chí ninja mà anh đã mua hôm trước.

"Ba Loại Ninja Thiếu Sức Hút Lớn Nhất"

1: Một ninja nói luyên thuyên về bản thân.

2: Một ninja phủ nhận những gì người khác nói.

3: Loại ninja đọc bài báo này.

Mình dính cả ba!!

Khi anh ăn thêm thịt, anh bắt đầu hoảng loạn và cảm thấy như toàn bộ sức lực của mình đang bị rút cạn từ dưới mông.

Nhưng Scarred đột nhiên lên tiếng khi ngồi bên cạnh anh.

"Cảm ơn cậu rất nhiều."

Ể?

Anh quay về phía cô và thấy cô đang nhìn xuống vỉ nướng với một nụ cười nhẹ.

"Những người khác bắt đầu để ý rồi đấy."

Giọng họ chắc đã quá lớn vì những người khác đang liếc nhìn họ. Tenzou ngồi thẳng lại và hạ giọng xuống lần nữa.

"Nhưng chắc cậu cũng vất vả lắm, Scarred-dono."

"Ể? T-Tại sao cậu lại-…?"

"Jud. Cậu chăm sóc cho tầng bốn này, phải không?"

Scarred cười cay đắng trước câu nói đó. Cô dường như không chắc nên sửa lại lời anh hay không.

Mình có nhầm lẫn gì không?

Nhưng cô thở dài và trở lại vẻ mặt bình thường.

"Đây quả thực là một thời gian khó khăn đối với Anh quốc. Tôn giáo của đất nước đã thay đổi và chúng tôi phải chiến đấu với một quốc gia khác. Các mô tả trong Thánh Luật nói rằng chúng tôi sẽ thịnh vượng nhất, nhưng chúng tôi phải làm gì để đạt được điều đó và làm thế nào để chống lại các quốc gia khác sẽ cố gắng kìm hãm nó? Hầu hết cư dân của tầng bốn có thể được gọi là nạn nhân của tất cả những điều này. Rất nhiều người trong số họ đã bị đẩy đến đây như những con tốt thí cho các vấn đề chính trị," cô giải thích. "Anh quốc đã được chuyển đến đây 160 năm trước trong Chiến tranh Thống nhất Hài hòa, nhưng vùng đất của chúng tôi đã được tái tạo thông qua sự hợp tác của chúng tôi với IZUMO. Hòn đảo từng là một khối đá duy nhất, nhưng bây giờ chúng tôi đều bị chia cắt. Và đúng là việc tái tạo đã khiến chúng tôi hơi tụt hậu trong các lĩnh vực như nông nghiệp. Tenzou-sư phụ, cậu có thể-..."

Cô ngập ngừng.

"Ừm, tôi có thể gọi cậu là Tenzou-sư phụ không? Tôi đã gọi cậu như vậy, nhưng tôi chưa bao giờ hỏi."

"Đ-Dĩ nhiên. Cứ gọi tôi theo cách cậu thích!"

"Hê hê hê. Cỏ-kun! Nước táo! Một phút!"

Anh trở lại sau năm giây.

Khi anh ngồi xuống trở lại, Scarred gật đầu và tiếp tục.

"Tenzou-sư phụ, cậu có thể dạy chúng tôi một số kiến thức của cậu không?"

Scarred tiếp tục yêu cầu của mình.

"Cách canh tác một cánh đồng lúa mì, cách tạo ra một con mương, và cách xây dựng đường và nhà cửa. Trong khi mang những thanh kiếm và những viên đá đến ngọn đồi đó và trong khi xây dựng nhà tắm, cậu đã hỏi về tất cả những điều đó. Cậu biết một cách làm tốt hơn, phải không?"

Ninja nhìn về phía cô một chút, nhưng...

"Chà..." Anh gật đầu. "Tôi nghĩ rằng điều đó có thể là làm phiền mọi người."

"Tại sao? Tại sao cậu lại nghĩ vậy?"

"Những người ở đây trả lời bằng 'Jud'."

Cô bị bỏ lại trong sự ngơ ngác, nên ninja gãi đầu và tiếp tục.

"Những người này đã thoát khỏi cuộc đấu đá chính trị, nên tôi không biết họ muốn một cuộc sống sung túc đến mức nào."

Scarred nhận ra anh đang nghĩ gì, nên cô cuối cùng cũng lên tiếng.

"X-Xin lỗi."

"K-Không sao đâu," anh nói. "Nếu tôi ghi nhớ điều đó, chúng ta có một pedo-... Ý tôi là, một chuyên gia nông nghiệp tôn thờ sự sống. Có lẽ tốt nhất là chỉ nên cung cấp cho họ kiến thức ban đầu. Thay vì đưa cho họ một phương pháp mà họ phải sử dụng, chúng ta có thể cho họ những phương pháp mà họ có thể kết hợp nếu cần. Thêm vào đó, chúng ta sẽ quay lại vào năm sau, nên không cần phải vội."

Scarred chấp nhận quan điểm của anh. Và...

Năm sau.

Người của Musashi cuối cùng cũng sẽ rời đi. Họ sẽ trở lại sau một năm, nhưng với Ngày Tận thế sắp đến, không rõ liệu điều đó có bao giờ xảy ra hay không. Tuy nhiên, việc nghe anh nói rằng anh sẽ trở lại vào năm sau đã làm cô nhẹ nhõm. Họ đã có những hiểu lầm, nhưng...

Cậu ấy không ghét mình.

"..."

Cô đột nhiên nhận ra ý nghĩa của suy nghĩ của mình và tự ngăn mình lại.

Nếu cậu ấy không ghét mình, thì cậu ấy nghĩ gì về mình?

Cô cảm thấy đây là một suy nghĩ ngớ ngẩn và rằng cô đang suy diễn quá nhiều. Cô cảm thấy việc đảo ngược khái niệm để đi đến kết luận mà cô muốn là không đúng đắn. Nhưng...

"Có chuyện gì vậy?" anh hỏi.

"Ồ, ư-ừm... Không có gì."

Anh gật đầu và thu lại câu hỏi trong khi Scarred cảm thấy biết ơn vì chiếc mũ trùm đầu trên đầu mình.

Thật tình, tại sao mình lại suy nghĩ những điều không đúng đắn như vậy? cô nghĩ. Cậu ấy rất giống mình nhưng cũng rất khác biệt.

Anh tự đặt mình vào thế thiệt thòi và anh có được niềm tự hào từ đó.

Mặt khác, mình lại bám víu vào niềm tự hào. Nếu mình có thể sống như cậu ấy, cuộc sống của mình có dễ dàng hơn không?

Và…

Mình…

Trước khi suy nghĩ của cô có thể tiếp tục, một vật gì đó đã lao vào giữa hai người họ.

"Dừng lại, hai người! Scarred! Ngươi không được đến gần tên nhóc lạ mặt này!"

Đó là Milton.

Tenzou nhìn về phía con chim đen đột nhiên bay vào giữa anh và Scarred.

Nó mặc chiếc áo khoác đồng phục nam sinh Anh và có ba chân.

"Thật tình! Ta đã tự hỏi liệu ngươi có hòa thuận với chúng không, nhưng tên nhóc này là ai!? Đừng có quá thân thiết!"

"Milton. Bình tĩnh lại, Milton."

Những lời của Scarred khiến Tenzou nhớ lại những gì cô đã nói khi anh biết cô là con gái.

Cô ấy nói Milton sẽ nổi giận với cô ấy.

Anh đã tự hỏi đó là ai, nhưng anh chưa bao giờ ngờ đến điều này.

"Một con sáo đồi khổng lồ?"

"Không! Ta, Milton, là một con quạ lộng lẫy! Một con quạ! Ta là Milton, quạ đây! Ta cũng là sứ giả của cái chết được kể trong truyền thuyết Anh, nhưng lần duy nhất ta thử, ta đã bị lạc và cuối cùng lại ban cho người đó một cuộc sống lâu dài! Các tử thần đã không vui với ta đâu, để ta nói cho ngươi biết!"

"Của cậu đây, sáo-dono nhỏ bé. Ăn một ít yakiniku thân thiện đi."

"Nh!? Yakiniku từ tay kẻ thù? Ngươi chắc nghĩ ta là một-... Ngon quá! Đây là loại thịt gì vậy!?"

"Đó là da của một con gà Cochin ở Mikawa."

"Nwohhh! Đây có thể gần như là ăn thịt đồng loại, nhưng đây là một con gà Cochin ngon tuyệt!!"

"Đây, sáo-dono nhỏ bé. Miếng bí này sẽ làm sạch miệng cậu đấy."

"Kh... Và giờ ta phải ăn món ăn yêu thích của mình từ tay kẻ thù!? Ta không thể chịu đựng được điều này! Nhưng ta sẽ giữ tinh thần lạc quan và ăn nó! Ngoài ra, ta không phải là sáo!"

Milton bắt đầu mổ tới tấp vào miếng bí.

Có rất nhiều chủng tộc khác nhau ở đất nước này.

Musashi có một cô gái nửa người sói của riêng họ đang được đút ăn ở cách đó vài bàn, nhưng việc này vẫn rất thú vị.

Nhưng liệu Milton-dono này có đóng vai trò người giám hộ của Scarred-dono không?

Tenzou cảm thấy Milton có vai trò hỗ trợ nào đó như một quản gia. Đó là lý do tại sao ông ta đã liều mình bay vào giữa cô và một người lạ.

Mặt khác, Scarred thì...

"Milton, đây là Tenzou-sư phụ, một ninja. Cậu ấy là một kỹ thuật gia của Viễn Đông, người đã di chuyển nghĩa địa bị hỏng và xây dựng một suối nước nóng cho tầng bốn."

"Một suối nước nóng!? Thật... Thật dâm đãng!"

Nhanh thật! Ông ta đi đến kết luận đó quá nhanh!!

Scarred nghiêng đầu với vẻ mặt bối rối.

"Milton, ông đến đây có lý do, phải không? Ông cần gì?"

Câu hỏi đó mang lại nỗi sợ hãi cho Tenzou.

Kh-Không, con sáo đồi này chắc đã lo lắng cho cô ấy với tư cách là một người đàn ông!

Đó cũng là lý do tại sao ông ta đã bay vào giữa Scarred và Tenzou. Tenzou không biết có phải do sự khác biệt về loài hay không, nhưng hành động của ông ta đã đến được với Scarred nhưng tình cảm của ông ta thì không. Điều này có nghĩa là ông ta giống như một người cha.

À. Khi mình bị từ chối, đây có phải là dáng vẻ của mình khi bị từ chối không?

Anh hoảng loạn đến mức vô tình nói một câu thừa thãi. Anh quyết định thể hiện sự ủng hộ của mình đối với con sáo đồi năng nổ, nhưng Asama đột nhiên nhìn về phía họ trong khi đang chuẩn bị cơm chiên ngũ cốc trên vỉ nướng thay vì yakiniku. Tay áo cô được xắn lên và cô đang trộn một đống cơm chiên bằng hai cái xẻng trong khi Hanami sử dụng các khung ký hiệu để thực hiện một số công việc.

"Hử? Con quạ đó..."

Khi Milton nhận ra cô đang nói về mình, ông ta từ từ quay về phía cô. Ánh mắt họ gặp nhau và ông ta nhẹ nhàng giấu một trong những cái chân của mình sau cơ thể. Asama nhíu mày đáp lại.

"S-Sao một Yatagarasu lại ở Anh quốc? Chúng đáng lẽ phải làm việc cho các đền thờ chứ!"

"T-Ta không phải là một Yatagarasu! P-Phải, ta chỉ là một con sáo đồi nhỏ bé dễ thương thôi!"

Asama phớt lờ ông ta và quay một cái nhìn nửa mắt về phía Hanami.

"Hanami, liên lạc với cha tôi và hỏi ông tại sao một Yatagarasu lại đang ăn yakiniku ở Anh. Nó có lẽ đã bị nhiễm đầy uế khí, nên chúng ta sẽ phải cho nó một cuộc thanh tẩy bằng nắm đấm từ một thầy tu cứng đầu tại một ngôi đền chuyên về thanh tẩy."

"Í í í í! Gì cũng được trừ cái đó!"

Trong khi mọi người nghiêng đầu trước cuộc trao đổi này, Suzu lên tiếng trong khi cầm một cái bát để đựng cơm chiên.

"Yata…garasu…? Yata…grass? Nó là một loài thực vật à?"

"Suzu-san vừa nói đùa đấy!" ai đó thì thầm.

"Đó là vô tình sao!?" người khác thì thầm.

"Ể? Mọi người đối xử với cô ấy khác hẳn với tôi nhỉ?" Masazumi phàn nàn.

Mọi người phớt lờ cô và Asama hít một hơi thật sâu để kìm nén những gì cô muốn nói với Suzu. Sau đó, cô đưa ra một lời giải thích đúng đắn.

"Yatagarasu là một loại Thần thú dạng Mouse từ các đền thờ Kumano của Viễn Đông. Nó cũng là một trong những mô hình Mouse dạng thông tin mà chúng tôi sử dụng. Chúng tất nhiên có thể hoạt động như những sứ giả, nhưng chúng cũng có thể lưu trữ và cung cấp Phước lành. Chúng đáng lẽ phải được một đền thờ Kumano chăm sóc và thực hiện lao động khi một hợp đồng được ký kết với chúng, nhưng con này..."

Khi cô nói, Milton quay lưng lại và bắt đầu di chuyển ra xa mọi người.

"Đợi đã, tên Mouse bỏ trốn kia!" Asama hét lên khi cô nhận thấy.

"Ta phải trốn thôi! Bí thuật: Quạ của Màn đêm!"

Khi con quạ biến mất trong bóng tối, Asama nhắm một mắt, giương cung, phát ra một tia sáng từ con mắt giả của mình và bắn.

"Búng tay!" Hanami tuyên bố.

Một tiếng hét không rõ ràng có thể nghe thấy ở đằng xa và Asama thở dài.

"Thật tình, thần thú lại dễ bất ổn đến đáng ngạc nhiên, nên chúng cần được chăm sóc thường xuyên ở một vùng đất ổn định. Tôi rất ấn tượng khi nó có thể tự sống sót."

Scarred gật đầu đáp lại.

"Jud. Anh quốc có các đường ley chạy qua, nhưng nguồn cung của chúng bị hạn chế. Tôi nghe nói các hiện tượng kỳ lạ rất phổ biến ở lục địa Viễn Đông, nhưng chúng không phổ biến ở đây."

"Tôi hiểu rồi."

Asama gật đầu và Scarred bắt đầu ăn một lần nữa.

Tuy nhiên, Toori quay về phía cô.

"Quý ông trùm kín, nếu cậu biết nhiều về các đường ley như vậy, cậu có biết về Huy hiệu Song Giới không?"

"Huy hiệu Song Giới?"

"Ồ, ý cậu ta là cái này."

Tenzou dùng ngón tay vẽ một sơ đồ trên cát. Đó là một vòng tròn với một đường ngang ở giữa.

"Nó được cho là thường xuất hiện cùng với những vụ mất tích bí ẩn được gọi là Vụ án Công chúa Mất tích."

Ngay khi anh nói điều đó, Tenzou nghe thấy Scarred nuốt nước bọt.

Ể?

Anh ngước lên nhìn một cách thắc mắc và thấy cô đang lùi lại trong ánh lửa. Khi anh tự hỏi chuyện này là sao, cô nói nhỏ. Và cô không dùng giọng điệu nam tính mà cô dùng khi nói chuyện với mọi người.

"Anh quốc cũng đang điều tra chuyện đó."

Masazumi chỉ vừa đủ nghe thấy lời của Scarred, nhưng cô thấy chúng kỳ lạ.

Giọng điệu nữ tính?

Nhưng cô cần tập trung vào bình luận của Scarred về tình hình ở Anh quốc hơn là câu hỏi đó.

"Đang điều tra sao? Ở đâu?"

"Ồ." Scarred ngước lên và gật đầu. "Chà..."

Sau một thoáng do dự, Scarred tiếp tục.

"Nếu mọi người gặp những người ở các tầng trên và xây dựng được mối quan hệ thân thiện với họ, hãy hỏi họ về một nơi gọi là Avalon. Nếu mọi người nói rằng đã biết về nó từ tôi, họ sẽ cho mọi người xem."

"Avalon?"

"Jud." Scarred gật đầu. "Một vườn hoa như Avalon là nơi an toàn nhất ở đất nước của các tiên nữ này. Xét cho cùng, các tiên nữ sẽ bị ăn thịt trong rừng, bị kéo xuống sông, bị bắt đi trên đồi, bị giấu trong núi, bị truy đuổi trên đường, bị nhốt trong nhà và bị dìm chết dưới biển. Do đó, vườn hoa là nơi an toàn. Nếu mọi người gặp được người gác cổng, mọi người sẽ có được một manh mối nào đó cho những gì mình đang tìm kiếm."

Scarred dừng lại một lúc.

"Xin lỗi. Bây giờ tôi là người ngoài, nên tôi không biết tình hình hiện tại ra sao. Tôi không thể nói nhiều, nên xin đừng yêu cầu tôi chỉ đường."

"Jud. Chỉ cần biết Anh quốc có một số thông tin cũng đã hữu ích rồi." Masazumi gật đầu và nhìn qua lại giữa Tenzou và Scarred. "Scarred-kun, nếu cậu nhớ ra điều gì khác hoặc có điều gì không muốn nói ở đây, cứ thoải mái nói với Tenzou. Với tư cách là đặc vụ đặc biệt số 1 của chúng tôi, cậu ấy phụ trách công việc tình báo."

"Jud. Nếu có cơ hội, tôi sẽ nói cho cậu ấy biết những gì tôi biết liên quan đến Huy hiệu Song Giới và Vụ án Công chúa Mất tích."

"Jud. Chúng tôi rất cảm kích." Masazumi liếc nhìn những người khác đang nhìn lại cô với vẻ bối rối. "Bây giờ, chúng ta cần tổ chức cuộc họp mà chúng ta đã bỏ lỡ trước đó do sự xuất hiện của các đại diện Anh quốc. Tôi muốn thảo luận về những gì chúng ta sẽ làm ở đây. Xét cho cùng, chúng ta sẽ thực sự tiến vào Anh quốc vào ngày mốt."

Đột nhiên, một giọng nói vang lên từ con đường dẫn ra vịnh nhỏ phía sau Tenzou và Scarred.

"Xong rồi."

"Ể?"

Masazumi và mọi người quay về phía giọng nói bất ngờ và thấy một sinh vật giống chó cao 15 cm phía sau Tenzou và Scarred. Masazumi biết đó là một kobold, nhưng cô chưa bao giờ thấy tận mắt. Scarred và Tenzou trao đổi vài lời với nó và Tenzou rút một đồng 5 yên từ ví của mình và đưa cho kobold. Con kobold ném mạnh đồng xu xuống đất.

"Ta sẽ lấy nó," kobold nói khi nó ngậm đồng xu vào miệng.

"Kh!" Tenzou rên rỉ. "Nếu mình nổi giận, mình thua!"

"Không phải đằng nào cậu cũng thua sao?" mọi người lẩm bẩm khi con kobold rời đi.

Scarred quay về phía Masazumi.

"Có vẻ như suối nước nóng và nhà tắm đã sẵn sàng."

"Tôi hiểu rồi," Aoi nói khi đang đút đĩa thứ ba cho Mitotsudaira. Anh ta và Horizon đang hợp tác để nướng kỹ phần sụn. "Tenzou, cậu và quý ông trùm kín đi tắm lần đầu đi. Có thể có một số vấn đề cần giải quyết, nên hai người đi kiểm tra trước đi."

"T-Tôi và Scarred-dono!? Kh-Không, như vậy không được đâu."

"Ể? Có gì sai chứ?"

Scarred và Tenzou đứng hình tại chỗ và không trả lời.

Cả hai đều là con trai, nên mình không thấy có gì phiền cả.

Nhưng rồi, Masazumi vẫn tắm ở nhà thay vì sử dụng nhà tắm công cộng của Musashi, nên cô cũng không có tư cách nói. Nhưng trước khi Tenzou hay Scarred kịp nói gì, Asama lại ngước lên khỏi món cơm chiên.

"Nếu hai người không phiền, hai người có thể nhanh lên được không?"

"Ể? T-Tại sao?"

Cô quay một vẻ mặt nghiêm túc về phía Masazumi.

"Masazumi, cậu và tôi sẽ đi tắm cùng nhau sau họ."

Cái gì?

Trong khoảng ba giây, Masazumi không hiểu chuyện gì vừa được nói. Ngay cả sau ba giây, cô vẫn chưa hiểu ra, nhưng đó là lúc Naruze lên tiếng.

"Thực tế đã vượt xa doujinshi rồi! Asamasa!? Hay là Masa-asa!? Là cái nào!?"

Masazumi không hiểu gì cả, nhưng không khí chung mà nó mang lại cho cô biết đó không phải là điều gì tốt đẹp. Nếu mọi người bắt đầu nói những gì họ nghĩ đang xảy ra và cô phủ nhận những khả năng đó, cô có cảm giác sẽ mất năm giờ để đi đến sự thật.

"Asama... Ừm..." Cô cẩn thận lựa lời. "Ca phẫu thuật chuyển giới của tôi chưa hoàn thành và tôi vẫn coi mình là một cô gái."

"T-Tôi không có ý đó!"

"Hê hê. Vu nữ tắm! Vậy ý cô là một điều gì đó còn tuyệt vời hơn!? Như là xà phòng tắm! Thật là một thuật ngữ gợi tình! Tuyệt vời làm sao!"

"Không! Tôi không nói về xà phòng tắm hay bất cứ điều gì không phù hợp!" cô hét lên. "Tôi đang nói về Mouse của cô ấy!"

Cô giơ Hanami lên tay.

"Hôm nay tôi cứ thấy Masazumi mượn khung ký hiệu từ Mito. Các thiết bị cầm tay không ổn định ở Anh quốc và trong các cuộc tấn công như của Tres España. Nên khi tôi nghe nói chúng ta có nhà tắm, tôi nghĩ tôi có thể sử dụng nó như một nơi thanh tẩy để liên lạc với đền thờ. Bằng cách đó Masazumi có thể ký hợp đồng cho một Mouse."

"Tôi có thể có... một Mouse?"

Một Mouse yêu cầu ít nhất là một kế hoạch trung bình trong số các hợp đồng truyền tin thần thánh khác nhau.

Chúng tự trị và có thể được thêm nhiều tính năng bổ sung, nên chúng khá tiện lợi. Nhưng ngay cả khi chúng vào chế độ ngủ khi không hoạt động, việc giữ một con xung quanh cũng tiêu tốn một Phước lành nội tại hoặc nhiên liệu ether mỗi tuần. Nếu lơ là trong việc cho chúng ăn, mật độ thông tin của chúng sẽ loãng đi và chúng sẽ bị phá hủy.

Nhưng đổi lại, bạn có một con thú cưng.

Khi Masazumi còn ở Mikawa, những học sinh tiểu học và trung học có Mouse luôn khoe khoang về nó. Gia đình Masazumi nghèo, nên cô thậm chí còn gần như không có một thiết bị cầm tay.

Đó là lý do tại sao mình không thể đến đó ngay lập tức khi mẹ mình biến mất.

Điều đó sẽ không còn xảy ra nếu cô có một Mouse. Và cô cũng có phần muốn nuôi một loài động vật nhỏ như con cáo trắng của Heidi.

"Nhưng... tôi không có tiền."

"Jud. Vậy thì chúng ta có thể chi trả bằng ngân sách truyền tin thần thánh của hội học sinh. Shiro-kun, như vậy được chứ?"

"Được thì được, nhưng cô ấy sẽ không còn số tiền đó nữa khi tốt nghiệp. Điều đó sẽ gây ra vấn đề vì cô ấy vẫn sẽ phải trả tiền cho Mouse."

Asama mỉm cười.

"Nếu điều đó xảy ra, đền thờ sẽ đóng băng hợp đồng của cô ấy và hoặc mua lại Mouse hoặc giữ nó tạm thời. Khi cô ấy có tiền, cô ấy có thể nhận lại nó."

"Tốt, tốt." Heidi gật đầu hai lần. "Đền thờ Asama là một nơi quái dị với tỷ lệ hủy bỏ chỉ 2%. Một khi họ đã cắn vào bạn, họ sẽ không bao giờ buông ra."

"Cậu chỉ cần nói rằng chúng tôi có dịch vụ xuất sắc là được mà? Dù sao đi nữa, tôi sẽ làm một hợp đồng cho thuê tạm thời với các đặc tính của đường ley Viễn Đông, nhưng ai là người quản lý các đường ley trong khu vực này?"

"Con sáo đó, có lẽ vậy?" Tenzou đề nghị.

"Ồ, tốt đấy. Tôi có thể nhờ nó làm việc đó để đổi lấy việc giữ im lặng về vụ bỏ trốn vừa rồi của nó."

"Shiro-kun này, tôi nghĩ Asamachi là một đối thủ đáng gờm đấy."

"Jud. Tiền công đức vốn là để trang trải chi phí quản lý đền thờ, nhưng cô ta lại uy quyền đến mức chẳng cần làm gì cũng khiến người ta vung tiền cho mình. Cô ta chính là kẻ thù của giới thương nhân ở khắp mọi nơi."

"Thôi được rồi," Masazumi nói với các thương nhân.

Bên cạnh cô, Mitotsudaira đang nhai miếng sụn mà Horizon đưa cho, và rồi Horizon lên tiếng.

"Tenzou-sama, ngài không mau đi tắm cùng Scarred-sama đi sao? Một khi chúng tôi ăn xong, mọi người sẽ chờ đấy. Và sau đây, chúng tôi dự định sẽ thực hiện một nghi lễ dâng lên thần lửa trại. Tất cả chúng tôi sẽ cùng nhau nhảy một vũ điệu dân gian siêu tốc độ, và người chậm nhất sẽ bị ném vào lửa trong tiếng reo hò phấn khích của mọi người. Hai vị không muốn bị cuốn vào chuyện đó đâu nhỉ?"

Ohiroshiki đột nhiên định bò đi, nhưng bị mọi người túm lại giữ chân.

"Th-thú vị thật," Tenzou lẩm bẩm.

Scarred liền dứt khoát đứng dậy.

Scarred kéo vai Tenzou, trao đổi vài lời với cậu, rồi bắt đầu đi về phía nhà tắm.

Khi Tenzou lẽo đẽo theo sau, cậu ngoảnh lại.

"K-không được nhìn trộm đâu đấy!?"

"Ai thèm nhìn trộm cậu chứ?" Naomasa, người đang tháo cánh tay phải ra để bảo trì, càu nhàu.

Khi mọi người gật đầu đồng tình, Tenzou do dự một lúc rồi tiếp tục đi theo Scarred.

Khi cả hai đã khuất vào bóng tối, mọi người mới thở phào một hơi.

"Hai người họ đáng nghi thật," Adele chậm rãi nói.

Lời nhận xét của Adele khiến mọi người im bặt. Một lúc sau, Ohiroshiki lên tiếng như thể đó là nhiệm vụ của mình.

"Adele-kun đã chỉ ra chính xác điều mà tôi đang cố không nghĩ tới."

"Tại quê hương M.H.R.R của Ga-chan và tớ, họ đang phát triển kỹ thuật sinh con giữa hai chàng trai hoặc hai cô gái," Naito nói. "Là một quốc gia theo đạo Tin Lành, Anh Quốc có giao thương với M.H.R.R., nên tớ thấy chuyện đó chẳng có gì sai cả."

"Thế là được sao?" Hầu hết những người còn lại lẩm bẩm.

Bất chợt, Azuma ngẩng đầu lên. Cậu đang ngồi nghiêm chỉnh trên một chiếc khăn tay trải trên bãi biển và dùng đũa ăn mì yakisoba.

"Nhân tiện, Naruze, có một chuyện tôi muốn hỏi lại cô."

"Hửm? Chuyện gì vậy?"

"À thì." Azuma gật đầu. "Cô có thể dạy tôi thêm về sex được không?"

Ngay khi từ cuối cùng của Azuma vừa dứt, Mitotsudaira sặc sụa, Asama cắm phập hai chiếc xẻng xuống đĩa cơm rang, Naomasa nốc một ngụm rượu, Suzu căng cứng người, bộ đôi thủ quỹ bắt đầu ghi chép, Adele phấn khích nắm chặt tay, Kimi nhảy một điệu mừng rỡ, Urquiaga vô thức giương đôi cánh chính của mình, còn Naito thì rên rỉ.

"T-tớ không ngờ mình lại trở thành một người chồng ngốc nghếch trong một cuốn doujinshi NTR..."

"K-không!? Không phải thế, Margot! Đây là hiểu lầm! Chỉ thế thôi! Phải không, Azuma!?"

"Phải... Mặc dù tôi không thực sự hiểu lắm. Cô chỉ dạy tôi ở hành lang dưới lòng đất trong trận chiến thôi mà. Tôi hỏi đó là gì và cô nói đó là về việc hòa hợp với nhau."

"Ga-chan, cậu không nên đột ngột dạy người ta mấy thứ đó ngay giữa đường đâu."

"K-không phải như thế! Azuma! Sao cậu lại giải thích một cách kỳ quặc như vậy!?"

Mọi người bắt đầu tự hỏi khi nào Naruze mới nhận ra mình đang bị trêu, nhưng Masazumi khá chắc rằng Azuma chẳng hiểu tình hình là gì.

"Chuyện là thế này." Cậu nghiêng đầu. "Khi tôi nói điều đó với Miriam, cô ấy đã rất tức giận, nên tôi tự hỏi liệu lời giải thích của Naruze hay cách hiểu của tôi có sai không. Dù sao thì, cô ấy đã khóa cửa không cho tôi vào phòng, thế là tôi bắt đầu gõ cửa và hét lên 'Miriam! Miriam! Tôi không hiểu, nhưng tôi biết là mình đã sai! Nên xin hãy sex với tôi đi!' Sau đó, cô ấy đã niêm phong cánh cửa bằng một Thánh Tích Cổ."

"Ồ? Poqou-san đã làm vậy ư?" Mọi người đồng thanh đáp, gật gù.

Tuy nhiên, Azuma không nhận ra ẩn ý của họ và gật đầu đáp lại.

"Cô ấy đang bực bội và viện cớ mình là người Công giáo nên cần phải xua đuổi tà ma. Vì cô ấy không cho tôi vào, tôi nghĩ mình nên hỏi để xem có thể giải quyết được hiểu lầm không. Cô có thể dạy tôi được không, Naruze?"

Mọi người quay sang nhìn Naruze, nhưng cô điên cuồng lắc đầu và ôm chặt lấy cánh tay Naito.

"T-tớ chỉ có thể dạy cậu đến thế thôi! Nên, ưm... Masazumi!"

"Sao lại đẩy sang cho tôi chứ!?"

Masazumi cảm thấy một sự ngạc nhiên bùng nổ xen lẫn một tia tức giận lóe lên, cô điên cuồng nhìn quanh những người khác. Chẳng biết từ lúc nào, Asama và Naomasa đã quay lưng lại với cô và bắt đầu chọc vào vỉ nướng. Rõ ràng là họ sẽ không nghe cô nói. Kimi và Aoi đang làm cử chỉ chào đón, nhưng dù không có bằng chứng rõ ràng, cô biết chắc chắn rằng cặp chị em kinh khủng đó sẽ biến chuyện này thành một thảm họa nếu cô nhờ họ. Vậy thì còn lại...

"S-sensei!"

Những sợi xích bạc xuất hiện ở khóe mắt cô và chỉ về phía người được nhắc đến. Oriotorai đang ở gần bờ biển với những chai rỗng cắm xung quanh trên cát. Cô đang ngủ say, đầu gối lên một cái kiềng ba chân làm từ ba cái chai. Rong biển dính trên miệng cho thấy cô đã thưởng thức một bữa ăn thịnh soạn từ đầu đến cuối, cả món yakisoba. Nói một cách đơn giản, giáo viên của họ lúc này vô dụng.

"Tôi cũng muốn học về điều này," Horizon nói thêm.

"Á! V-vậy thì anh sẽ-... oạch! C-cú tát trái tay của em cũng tuyệt vời lắm, Horizon!"

...Gã đó không bao giờ biết chừa nhỉ?

Trong khi đó, một người khác giơ tay. Đáng ngạc nhiên, đó là Futayo.

"Tôi cũng không quen thuộc với từ đó, nên tôi muốn nghe giải thích. Tôi chắc chắn rằng cô có thể đưa ra một lời giải thích đúng đắn, Masazumi."

Các cô gái khác gật đầu lia lịa trong khi di chuyển sang phía bên kia vỉ nướng của họ để có một góc nhìn thật chuẩn. Điều này tạo thành một vòng bán nguyệt bao quanh Masazumi.

...M-mình bị gài rồi!

Ngay khi cô đang tự hỏi ai sẽ cứu mình, Mitotsudaira giấu một khung ký hiệu sau mái tóc và đặt nó ở vị trí chỉ Masazumi mới có thể nhìn thấy. Masazumi tò mò liếc nhìn nó.

"Lựa chọn duy nhất của cậu là chơi chữ nhạt nhẽo thôi!"

...Mình không muốn lúc nào cũng bị giới hạn trong việc đó! Mà trong tình huống này thì phải đùa kiểu gì chứ? Ồ!

"Mong là Seijun sẽ ngồi xuống và nói 'Có năm hay sáu (five or sex) điều quan trọng cần biết ở đây'."

...Tên ngốc đó nói rồi! Chuyện gì đang xảy ra vậy!? Tận thế rồi sao!? Thế này là hết rồi. Mình không chịu nổi nữa. Mình sẽ chết mất. Các tướng lĩnh thời Tam Quốc sẽ "thẹn quá hóa giận mà chết", nhưng đó là do huyết áp tăng cao, đúng không?

Tuy nhiên, Azuma, Horizon và Futayo đang nhìn cô chăm chú, nên cô phải đưa ra câu trả lời nào đó.

"Được rồi, nói một cách đơn giản thì... ưm... khi một người đàn ông và một người phụ nữ... ưm... các cậu hiểu chứ..."

"Gì thế, Seijun-kun? Tớ không nghe thấy! Cậu nói to lêêêên được không!?"

Cô vung nắm đấm lên và tên ngốc nhanh chóng bò ra khỏi tầm với. Cô thở dài và nhân đà hơi thở để nói.

"Tóm lại là!"

Ngay cả cô cũng có thể nhận ra mình đang tức giận.

"Nó có nghĩa là làm sâu sắc thêm mối quan hệ của các bạn với nhau! Không có gì khác cả!"

Horizon, Futayo và Azuma đều gật đầu thật sâu, nhưng những người khác thì trở về chỗ ngồi ban đầu với vẻ mặt chán nản. Vừa làm vậy, họ vừa bắt đầu nói chuyện với nhau.

"Nhưng đó mới chỉ là một điều."

"Ừ, không phải là có năm hay sáu điều sao?"

...Tất cả mọi người đều chống lại mình sao!?

Trong khi đó, Asama lên tiếng trong lúc chuyển phần cơm rang đã hoàn thành sang một chiếc đĩa lớn đặt cạnh vỉ nướng.

"Masazumi, chúng ta có thể chuẩn bị đi tắm sau cuộc họp này. Trước khi ký kết, chúng ta cần xem xét lại kế hoạch và tiến hành kiểm tra danh tính nhanh chóng. Được chứ?"

...Mình đoán là mình không còn lựa chọn nào khác.

Masazumi thở dài, cảm thấy một sự pha trộn giữa mong đợi và bất an, nhưng cô quyết định tạm thời giữ tất cả trong lòng.

"Được rồi. Trước khi đến nhà tắm, cuối cùng chúng ta cũng có thể họp về vấn đề Anh Quốc."

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận