Kyoukai Senjou no Horizon
Kawakami Minoru Satoyasu (TENKY)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 2A

Chương 18 Người còn nhớ giữa chốn lãng quên

0 Bình luận - Độ dài: 8,755 từ - Cập nhật:

thumb

Khi có một nơi đáng để khắc ghi

Cớ sao người ta lại cất giữ nó trong tim?

Phân bổ điểm (Hối tiếc)

Nghĩa trang nằm dọc theo bờ vịnh. Những phiến đá được đặt trên mặt đất, và những thanh kiếm thì dựng đứng như bia mộ. Cứ mỗi thanh kiếm lại có một phiến đá đi kèm.

“Vậy là mỗi thứ có ba trăm cái,” Tenzou lẩm bẩm trong lúc cùng mấy con kobold nhổ kiếm lên.

Cậu đang dọn dẹp những thanh kiếm và phiến đá ở khoảng giữa nghĩa trang, gần nơi một vết nứt hình thành ngay đầu con dốc.

Cậu nhìn quanh và phát hiện một con suối ở phía xa hơn.

Con suối không bị hư hại gì, những nụ hoa súng vẫn nổi lềnh bềnh trên mặt nước, nhưng những ngôi mộ phía trước nó thì lại gặp chuyện. Mặt đất đã sụp xuống, bị nuốt chửng bởi vết nứt trên đồi.

Bọn mình đến đây để di dời mấy ngôi mộ này, nhưng mà…

Đám kobold chui ra từ vết nứt đang khuân vác những thanh kiếm và phiến đá ra con đường mòn, chất thành một đống. Scarred đang đợi sẵn ở đó để dán nhãn lên kiếm và đá, đánh dấu chúng thành từng cặp.

Tenzou nhổ chúng lên khỏi mặt đất, kobold thì khuân đi, còn Scarred thì tập hợp lại.

Tuy nhiên, công việc không hề diễn ra trong im lặng. Đám kobold nói nhiều nhất. Kobold là một loài tiên có thể thuê được một phần để làm các công việc nặng nhọc. Chúng sống trong các đường mạch địa linh chạy qua những mỏ quặng dưới lòng đất. Nếu muốn thuê chúng, người ta phải lập một khế ước, hứa sẽ cho chúng “thứ gì đó có giá trị”.

“Cái này đi đâu?” một con kobold hỏi với giọng lơ lớ.

Kobold là những cá thể riêng biệt, không có ý thức chung như đám sinh vật tảo nâu. Khi chúng xuất hiện từ đường mạch địa linh, Tenzou đã nhờ chúng làm việc, nhưng những con đã làm xong việc thì lại hỏi xem nên làm gì tiếp theo.

Khi không có gì để làm, một vài con sẽ bắt đầu nhìn đăm đăm ra biển hoặc lên trời, nên cần phải gọi chúng và giao nhiệm vụ mới. Việc này dẫn đến rất nhiều qua lại, nhưng một khía cạnh khác của nó lại thu hút sự chú ý của Tenzou.

Việc ra chỉ thị cho người khác làm tim mình đập thình thịch.

“Nhanh lên và giao thêm việc đi.”

Khoảng ba mươi con kobold đã xuất hiện, nhưng lúc nào cũng có khoảng năm con không có gì để làm. Tenzou phải giao chỉ thị cho chúng, nên cậu đặt tay lên thanh kiếm vừa nhổ lên.

“Mang cái này qua đó.”

Cậu sẽ chỉ thị cho đám kobold mang đồ đến chỗ Scarred, nhưng đôi khi chúng lại đi quá xa hoặc dừng lại trước khi đến nơi. Cậu sẽ cần phải ra chỉ thị khác hoặc nhờ Scarred làm việc đó.

Chẳng lẽ mình ra chỉ thị sai cách sao?

Đám kobold thường xuyên không có việc gì làm và công việc không tiến triển suôn sẻ. Nghe thì có vẻ hay ho nếu nói cậu có dư thừa nhân lực, nhưng cậu vẫn không thích điều đó. Hơn nữa…

Hử? Nghĩ lại thì, hôm nay mình còn bao nhiêu tiền lẻ nhỉ?

Có khoảng ba mươi con kobold. Cậu đã lập khế ước với chúng, nên cậu sẽ phải đưa cho chúng ba mươi “vật có giá trị”. Tenzou cố nhớ lại xem trong ví mình còn bao nhiêu tiền lẻ.

Nếu hết tiền lẻ, mình sẽ phải đưa cho chúng những đồng xu giá trị hơn sao!?

Kobold không thối lại tiền mệnh giá lớn, nên cậu sẽ phải đưa cho chúng tiền bạc và tiền vàng nếu hết những đồng xu ít giá trị hơn. Cậu cũng có thể thử đưa cho chúng những vật sở hữu có giá trị khác, nhưng cậu không chắc liệu điều đó có hiệu quả không.

“X-xin lỗi. Giả dụ thôi nhé, cái bút coke này có đủ để trả công không?”

Hai con kobold đang cùng nhau bê một phiến đá nhìn lên chiếc bút coke mà Tenzou giơ ra.

“Đừng có coi thường kobold.”

“Nếu coi thường thì sẽ bị sao?”

Ngay khi Tenzou hỏi, hai con kobold liền ném phiến đá cỡ nắm tay vào hạ bộ của cậu.

Trúng ngay hiểm địa.

Với một tiếng “bụp” khô khốc, phiến đá lún vào hạ bộ của cậu rồi từ từ rơi xuống.

“Phụt!”

Tenzou nén một tiếng kêu nghẹn rồi khuỵu xuống. Hai con kobold bắt lấy phiến đá đang rơi.

“Sẽ bị như vậy đó.”

Lẽ ra mình không nên hỏi. Lẽ ra mình phải biết câu hỏi giả định sẽ không có tác dụng với đám linh hồn nửa mùa này chứ. Ha ha ha. Một sai lầm thật ngớ ngẩn…

“Sao cậu lại ngồi thụp xuống thế?”

Nghe thấy giọng của Scarred, Tenzou cố gắng đứng dậy, nhưng cậu phải tập trung điều hòa lại nhịp thở thì mới có thể đứng thẳng người lên được. Cậu tạ ơn Chúa vì cảnh tượng vừa rồi đã bị vô số thanh kiếm che khuất.

“Judge. À-ừm, tôi vừa gặp phải một hòn đá khó nhổ quá.”

“Judge. Tôi hiểu rồi.”

Scarred gật đầu, và Tenzou nghe thấy ngài hít một hơi nhẹ. Dường như ngài đang chuẩn bị nói điều gì đó.

“…”

Nhưng Scarred vẫn im lặng.

Mình cần phải nói gì đó để thúc ngài ấy nói. Suy cho cùng, cũng vì bọn mình đâm vào đây mà nghĩa trang mới bị hư hại.

“Ngài có nhận thấy vấn đề gì không ạ?” cậu hỏi.

“Ể? Ồ.”

Scarred có vẻ ngập ngừng rồi với lấy cuốn sách dày cộm đặt bên cạnh.

Đó là một cuốn từ điển tiếng Viễn Đông.

Một thần chú phiên dịch nông được lưu truyền khắp Viễn Đông qua các đường mạch địa linh. Thần hộ mệnh cho du khách ở mỗi khu vực sẽ giám sát nó, nhưng hiệu quả của nó ở Anh rất yếu vì nơi đây không thuộc lãnh thổ Viễn Đông.

Và một số người không quen sử dụng ngôn ngữ của chúng ta.

Khi Tenzou đang suy nghĩ, Scarred đã hoàn thành việc chuẩn bị. Ngài vẫn ngồi trên bãi cỏ cạnh con đường.

“Cậu có vẻ không có kinh nghiệm trong việc ra chỉ thị cho kobold.”

“Không có kinh nghiệm ạ?”

Tenzou nghiêng đầu.

Lẽ ra mình nên gọi chúng một cách trực tiếp hơn, nói rõ mình muốn gì và đưa ra thời hạn chăng?

Nhưng Scarred lại nói với hai con kobold đang khiêng một thanh kiếm.

“Xếp thành một hàng ở kia.”

“Hiểu rồi.”

Một trong hai con kobold giơ tay lên cạnh Scarred và con còn lại dừng ở một khoảng cách ngắn.

“Đây là đầu hàng.”

“Đây là cuối hàng.”

Những con kobold khác bắt đầu di chuyển về phía “đầu hàng”. Khi một hàng bắt đầu hình thành, “cuối hàng” sẽ hướng dẫn những con khác vào. Hàng người nhanh chóng dài ra.

“Kobold chỉ có thể nhận những chỉ thị đơn giản, nhưng ta có thể xây dựng những công việc phức tạp hơn bằng cách để chúng phối hợp với nhau qua các nhiệm vụ đơn giản khác nhau. Cần có một số lượng kha khá để làm việc đó, nhưng ba mươi con là đủ cho việc này.”

Scarred sau đó nhặt một thanh kiếm và lần lượt nói với từng con kobold.

“Hãy khiêng kiếm từ đằng kia đến đây. Hãy dùng một miếng vải để lau sạch những thanh kiếm đặt ở đây. Hãy khiêng những thanh kiếm đã được lau chùi đến hàng người ở kia.”

Khi ngài giao việc cho từng con, Tenzou suy nghĩ về sự khác biệt so với những chỉ thị mà cậu đã đưa ra.

“Ngài đã tạo ra một quy trình để mỗi kobold có thể tập trung vào một việc đơn giản duy nhất, phải không ạ?”

“Judge. Đúng vậy. Thay vì nói cho chúng biết tôi muốn gì ngay bây giờ, tôi đã giao cho chúng một phần công việc tổng thể để chúng phụ trách. Nếu cậu tạo ra một điểm tập kết và hình thành một chu trình làm việc, chúng sẽ không quên nhiệm vụ của mình và sẽ luôn có việc để làm. Cậu không giao toàn bộ công việc cho một con kobold; cậu giao cho nó một phần của tổng thể.”

“Tôi hiểu rồi,” Tenzou nói khi bắt đầu đứng dậy.

Điều đó hoàn toàn đảo ngược suy nghĩ của mình.

Chúng được giao một chỉ thị duy nhất, nhưng tất cả chúng kết hợp lại tạo thành một công việc lớn hơn.

Điều quan trọng là phải phân chia công việc, tạo ra một chu trình và quản lý các chỉ thị.

Tenzou đã làm một việc tương tự với các bạn cùng lớp trong hai tuần trên tàu vận tải.

Nhưng đó là vì mình biết họ chuyên về lĩnh vực nào.

Phong cách chiến đấu, trình độ và thể hình của họ đủ để cho cậu biết họ có thể làm gì, nên họ sẽ tự hành động nếu cậu giao cho họ một công việc.

Nhưng đám kobold thì con nào trông cũng như con nào. Việc phải suy nghĩ xem nên để chúng làm gì tùy thuộc vào tình hình đã khiến việc chỉ thị trở nên khó khăn hơn rất nhiều.

Không.

Tenzou nhận ra suy nghĩ của mình có một sai lầm nhỏ. Những học sinh mà cậu đã chỉ thị trên tàu vận tải là loại người mà chuyên môn của họ có thể thấy rõ ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Nhưng hầu hết học sinh không giống như vậy.

Tàu vận tải chật ních những người ở tuyến đầu.

Mặt khác, hầu hết học sinh lại giống đám kobold hơn. Họ là loại người nên được giao những công việc mà ai cũng có thể làm nhưng lại cần thiết để hoàn thành công việc.

“Tôi hiểu rồi,” Tenzou nói trong khi suy nghĩ và nhìn xuống đám kobold.

Mình còn phải học hỏi nhiều.

“Có vẻ như tôi đã coi thường các người rồi.”

“Ngươi làm chúng ta nổi giận.”

Chúng ném một hòn đá thứ hai.

Kèm theo một tiếng va chạm, hai chân Tenzou khuỵu xuống và cậu ngã quỵ. Cậu cúi gằm mặt, lặng lẽ vỗ tay vào đùi phải. Sau khi giao chỉ thị xong, Scarred quay về phía cậu.

“Có chuyện gì vậy?”

“Không có gì cả,” một con kobold trả lời.

“Nếu cậu nói vậy.”

Hả? Mình đang bị đám kobold này đùa giỡn sao?

Dù vậy, Tenzou vẫn thích điều này hơn là bị Scarred hỏi thêm.

Đám kobold đã cầm sẵn một hòn đá khác, nhưng Tenzou hiểu rằng đợt tấn công thứ ba sẽ không đến nếu cậu ra chỉ thị cho chúng. Cậu quyết định tự động hóa công việc ở phía mình càng nhiều càng tốt.

“Phiền các người xếp hàng ở đằng kia.”

“Được thôi, nếu ngài không phiền.”

“Đây là đầu hàng, nếu ngài không phiền.”

“Đây là cuối hàng, nếu ngài không phiền.”

À, thế này lại khiến mình hơi bực.

Ngay khi cậu bắt đầu nhổ một thanh kiếm khác, cậu nghe thấy một tiếng cười khẽ. Cậu quay lại và thấy Scarred đang ngồi quay lưng về phía mình. Vai của Scarred đang run lên.

Tenzou không chắc liệu mình có nên vui vì đã làm ngài ấy cười không.

Nhưng rồi Scarred hắng giọng.

“Dù sao thì, tôi sẽ trả tiền khế ước cho chúng, nên cậu đừng lo. Cậu đã giúp tôi chăm sóc hoa súng, nên tôi phải đền đáp cậu bằng cách nào đó. Cậu thậm chí còn sửa cả cống thoát nước, phải không?”

Đúng là có Chúa, Tenzou thầm nghĩ.

Bạn cùng lớp của cậu sẽ không bao giờ làm điều đó, và ngay cả khi họ làm, nó sẽ đi kèm với lãi suất cho vay nặng lãi như 30% một ngày.

Khi Tenzou đang lặng lẽ tôn sùng Scarred, Scarred gọi cậu.

“Cậu nhổ những thanh kiếm đó giỏi thật đấy.”

Tenzou đã và đang nhổ những thanh kiếm ra khỏi mặt đất.

Trong lúc quan sát, Scarred giơ một trong những thanh kiếm cậu đã nhổ lên và nhìn nó với vẻ ấn tượng. Lưỡi kiếm đã được xử lý bằng ether để không bị rỉ sét và nó không bị sứt mẻ hay cong vênh.

“Tôi đã thử trước đây, nhưng đất cứng quá không nhổ ra được. Ngay cả ma thuật tinh linh cũng khó sử dụng khi vấn đề là đất quá cứng. Lạ thật khi cậu lại nhổ chúng ra dễ dàng như vậy. Cậu đang dùng một loại nhẫn thuật nào đó sao?”

“Tôi hiểu rồi,” Tenzou nói với một cái gật đầu.

Cậu đã nhổ kiếm và đào đá lên vì Scarred không thể làm được.

Và vấn đề của Scarred là mặt đất quá cứng.

Nhưng việc này thiên về biết mẹo hơn là dùng nhẫn thuật.

“Vùng đất này đã được san lấp trước khi nghĩa trang được xây dựng, phải không ạ?”

“Judge. Đúng vậy, nhưng điều đó thì có liên quan gì?”

“Judge,” Tenzou đáp lại khi dùng ngón tay gõ vào bề mặt cứng của mặt đất. “Đất đã san lấp thì bề mặt sẽ cứng, nhưng bên dưới lại tơi xốp. Gió và mưa tác động lên mặt đất, nhưng sương giá và sức nóng của mặt trời đã loại bỏ không khí và độ ẩm khỏi đất. Đó là nguyên nhân khiến nó cứng lại. Nó cũng giống như cách một cánh đồng không được cày xới sẽ trở nên chai cứng. Và khi mặt đất cứng lại, nó đã siết chặt quanh những thanh kiếm. Bởi vì mật độ của mặt đất đã tăng lên, việc xoắn hoặc lắc thanh kiếm khi nhổ nó ra sẽ làm cong thanh kiếm.”

“Vậy thì cậu làm thế nào?”

“Cậu đâm thẳng nó vào.”

“Ể?”

Trong khi Scarred quan sát, Tenzou đã trình diễn. Cậu đặt lòng bàn tay lên đáy chuôi kiếm và dựa cả thân trên vào đó để đẩy nó xuống. Thanh kiếm dường như chỉ di chuyển một chút xíu.

“Thanh kiếm sẽ đâm sâu vào dễ hơn là rút ra. Và bởi vì mặt đất đã cứng lại, nó sẽ không co lại và siết chặt quanh thanh kiếm một lần nữa.”

Cậu đẩy thanh kiếm vào để nới rộng cái lỗ.

“Nếu cậu đâm thẳng vào rồi rút ra, nó sẽ ra mà không bị vướng.”

Khi cậu rút nó ra, Scarred há hốc miệng.

“…”

Sự kinh ngạc của Scarred khiến Tenzou cảm thấy khá hơn một chút.

Phản ứng này khác hẳn với bạn bè cùng lớp của mình.

Cậu gần như có thể nghe thấy phản ứng của những kẻ kinh khủng đó:

“Ồ? Cậu đúng là thiên tài nhổ kiếm đấy, Tenzou! Cậu có thể kiếm sống bằng nghề đó đấy!!”

“Ôi trời. Vậy là cậu có thể tự mình xử lý hết, Tenzou?”

“Cậu đúng là một ninja đáng ngưỡng mộ khi bận tâm đến một việc chẳng kiếm ra tiền. Dù vậy, cậu vẫn là người thua cuộc thôi.”

“Shiro-kun, cậu có hơi thẳng thắn quá không đó?”

Câu cuối cùng là nhắm vào một trong số họ, nhưng liệu có nhiều khác biệt đến vậy không?

Dù sao đi nữa, Tenzou đưa thanh kiếm cho đám kobold.

Nếu mình "coi thường chúng" ngay bây giờ, liệu mình có bị một nhát đâm chết ngay lập tức không?

Scarred ngồi xuống và nói.

“Có lẽ cậu có thể rút được Ex. Caliburn ra đấy.”

“Không đời nào. Dựa trên những tin đồn tôi nghe được, nó có lẽ đã bị phong ấn bằng một loại thần chú nào đó. Và ngay cả Quý cô Mary cũng không thể rút nó ra, mà cô ấy là một thành viên của hoàng gia, phải không?”

“Tất nhiên là cô ta không thể rút nó ra được,” Scarred nói. “Mary Huyết Lệ Nhân Đôi là một kẻ thất bại của hoàng gia.”

“Một kẻ thất bại ạ?” Tenzou hỏi.

Thông tin từ người dân địa phương thường có giá trị hơn những gì học được trong lớp. Với tư cách là người địa phương, ý kiến cá nhân ảnh hưởng mạnh mẽ hơn đến thông tin, nhưng điều đó cũng mang ý nghĩa riêng. Và vì vậy Tenzou muốn tìm hiểu ý của Scarred.

“Tại sao ngài lại gọi Quý cô Mary là một kẻ thất bại?”

“Judge.” Scarred gật đầu và giơ thanh kiếm trong tay lên. “Trong phiên tòa xét xử Mary về tội danh âm mưu ám sát Nữ hoàng Elizabeth, cô ta đã được trao cơ hội rút Ex. Caliburn để chứng minh sự vô tội của mình, nhưng cô ta đã không thể làm được.”

“Điều đó có nghĩa là cô ấy không phù hợp để làm nữ hoàng sao?”

“Judge. Mary là em gái cùng cha khác mẹ của Elizabeth, nhưng các mô tả trong Di chúc đã nói rõ rằng cô ta sẽ bị người dân chỉ trích. Vì lý do đó, danh tính của người thừa kế tên của cô ta không bao giờ được tiết lộ. Cô ta qua lại giữa Tháp London và các lâu đài khác và hiện đang bị giam cầm trong tòa tháp phía tây bắc của Tháp London. Tuy nhiên, chỉ những người có liên quan đến việc tái tạo lịch sử mới được phép gặp cô ta. Dường như gần đây cô ta đã xuất hiện ở cửa sổ tòa tháp.” Scarred nắm lấy mũ trùm đầu và che đi vết sẹo trên mặt. “Nhưng ngay cả điều đó cũng là từ sau một tấm rèm tre. Người phụ nữ tội lỗi đó sẽ bị xử tử mà không ai biết cô ta là ai. Đó có thể là điều mà nước Anh gọi là lòng thương xót.”

Scarred dừng lại trước khi tiếp tục.

“Tất nhiên, không chỉ Mary không thể rút được Ex. Caliburn. Không ai có thể cả. Tể tướng Henry VIII đã khoe khoang rằng ông ta có thể, nhưng dường như ông ta chưa bao giờ thực sự chạm vào nó. Đã có một thời gian người ta nói rằng Ex. Caliburn có thể sẵn sàng tin tưởng người thừa kế tên của hai nữ hoàng: Mary Tudor và Mary Stuart. Theo một cách diễn giải lịch sử, phần Mary Tudor của cô ta đã kết hôn trên giấy tờ với Felipe II của Tres España. Tương tự, phần Mary Stuart của cô ta đã kết hôn với thái tử của Hexagone Française và với hai quý tộc Scotland. Tổng cộng là bốn cuộc hôn nhân. Nếu Excalibur chọn chủ nhân của mình dựa trên quyền lực chính trị, cô ta sẽ là một ứng cử viên phù hợp.”

“Không thường nghe thấy ai đó kết hôn bốn lần.”

“Cô ta có lý do của mình,” Scarred nhận xét với một nụ cười cay đắng. “Mỗi quốc gia mà cô ta kết hôn đều cần những cuộc hôn nhân đó để tiếp tục lịch sử của họ, vì vậy Anh đã kiểm soát và đơn giản hóa các cuộc hôn nhân để họ có thể sử dụng chúng như những con bài mặc cả chính trị. Với tư cách là Mary Stuart, cô ta trở thành nữ hoàng của Scotland, nhưng vai trò gây ra các vấn đề chính trị của cô ta có nghĩa là cô ta đã nhanh chóng chạy trốn đến Anh. Và ở đó, cô ta bị nửa giam cầm.”

“Theo mô tả trong Di chúc, cô ấy bị buộc tội âm mưu ám sát Nữ hoàng Elizabeth, đúng không ạ?”

“Judge.” Scarred hạ thanh kiếm xuống và đưa nó cho một con kobold. “Đúng vậy. Là một người Công giáo, việc xử tử cô ta đóng vai trò là ngòi nổ để bắt đầu trận chiến armada với Tres España, vì vậy Anh chỉ có thể nguyền rủa tên cô ta vào lúc này.”

“Tôi hiểu rồi,” Tenzou lẩm bẩm. Cậu khoanh tay và nói ra suy nghĩ của mình. “Đây là một vấn đề nan giải.”

Scarred nghiêng đầu trước bình luận của Tenzou.

“Nan giải? Ý cậu là gì?”

Tenzou không chắc phải nói gì, nên cậu cố gắng rút lui.

“Không, một người ngoài cuộc như tôi không nên nói về vấn đề của đất nước ngài.”

“Cứ nói cho tôi biết đi.”

Giọng điệu có phần ép buộc của Scarred khiến Tenzou thở dài. Trong khi tự hỏi liệu mình có thực sự nên nói điều này không, cậu ngồi xuống và đối mặt với Scarred qua đống kiếm. Scarred điều chỉnh lại tư thế của mình.

“Tôi hứa sẽ không tức giận dù cậu nói gì đi nữa. Chính tôi đã yêu cầu cậu nói.”

“Judge,” Tenzou đáp lại khi liếc nhìn đám kobold đang chờ lượt gần đó. “Tôi đã tìm hiểu một chút về Mary Huyết Lệ Nhân Đôi này. Ví dụ, cái tên Đô Thị đó bắt nguồn từ khi Mary của thế hệ trước cai trị nước Anh. Cha cô, Tể tướng Henry VIII, đã khởi xướng Giáo hội Anh, nhưng bà đã xử tử một số lượng lớn thành viên của giáo hội này để đưa nước Anh trở lại Công giáo. Ngoài ra, Mary thứ hai đã viết một di chúc nói rằng nước Anh sẽ được chuyển giao cho Felipe II.”

“Ý cậu là Mary ghét cách nước Anh rời bỏ Công giáo?”

“Không, đó không phải là ý của tôi.”

Sau khi nhận ra mình đã nói điều đó một cách mạnh mẽ như thế nào, Tenzou vẫy tay qua lại.

“Đây chỉ là phỏng đoán của tôi thôi, nhưng tôi nghĩ tôi biết Quý cô Mary đã cố gắng nói gì liên quan đến những thay đổi của vương quốc và của thế giới.” Tenzou hít một hơi. “Cô ấy muốn biết tại sao mọi thứ không thể giữ nguyên như cũ.”

“…”

Tenzou cố gắng hết sức để thuyết phục bản thân rằng sự im lặng của Scarred là vô nghĩa. Trong khi đó, cậu nhận ra mình biết một tên ngốc đã cố gắng giành lại thứ gì đó quan trọng đối với hắn.

Sự khác biệt giữa tên ngốc đó, người đang cố gắng chinh phục thế giới để giành lại cảm xúc của Horizon, và người phụ nữ này, người đã vấy máu bản thân để đưa nước Anh trở lại như xưa, là gì?

Tenzou biết rất ít về chính trị, nên cậu không biết câu trả lời. Nhưng có một điều cậu biết.

Đúng rồi.

Một cụm từ nào đó hiện lên trong tâm trí Tenzou. Cho dù tương lai đã được biết đến bao nhiêu và cho dù cậu hiểu rất ít về những gì cô ấy đã phải làm và kết quả có ý nghĩa gì, có một điều cậu phải nói.

“Hẳn là vất vả lắm.”

Tenzou nhận ra lời nói của mình là một lời giải thích kém cỏi đến mức nào.

Nó ít giống một suy nghĩ hơn là một lời nói bâng quơ.

Đó có thể là lý do tại sao Scarred nhìn chằm chằm vào cậu và hỏi về nó.

“Hẳn là vất vả lắm? Tại sao? Cách cô ta đang sống cuộc đời của mình là cần thiết cho nước Anh. Với việc tái tạo lịch sử, ai đó phải đóng vai của Mary và cô ta phải bị xử tử. Theo một cách nào đó, sống đúng với lịch sử là một hình thức công lý tuyệt đối. Làm sao cậu có thể nói rằng làm điều đó là vất vả?”

“Bởi vì nó vất vả.” Tenzou không thể nghĩ ra điều gì tốt hơn để nói. “Ngay cả khi cô ấy đang sống đúng với lịch sử, cuộc sống đó không có gì ngoài những điều tiêu cực. Quý cô Mary thực sự sống trước Thời đại của các vị thần đã chiến đấu với hy vọng có thể chiến thắng, nhưng Mary Huyết Lệ Nhân Đôi của việc tái tạo lịch sử biết rằng cô ấy sẽ thua nhưng vẫn đóng vai đó. Cô ấy đã thực hiện cuộc thanh trừng người Tin lành, nhiều cuộc hôn nhân, và sự hỗn loạn chính trị trong khi biết tất cả sẽ dẫn đến đâu. Và trên hết, cô ấy phải chuẩn bị để chịu trách nhiệm cho tất cả những điều đó ở thế hệ sau nữa. Cô ấy đã mang tất cả những điều tiêu cực này vào mình, vì vậy tôi không thể nghĩ ra cách nào khác để mô tả nó ngoại trừ ‘vất vả’.”

“Vậy thì,” Scarred bắt đầu. “Tại sao cậu nghĩ cô ta lại làm một việc ngu ngốc như vậy?”

“Có lẽ bởi vì người khác sẽ phải làm điều đó nếu cô ấy không làm.”

Đó có thể chỉ là suy nghĩ viển vông, Tenzou nghĩ. Đây là một thế giới của những cuộc mặc cả chính trị, những thỏa thuận bí mật và sự ngờ vực, vì vậy có thể tôi đang hy vọng quá nhiều vào cô ấy.

“Vị trí của cô ấy có thể là một vị trí tiêu cực, nhưng đảm nhận vai trò đó có nghĩa là không ai khác phải đối mặt với những khía cạnh tiêu cực đó. Ngay cả khi nó vất vả, điều đó cho phép cô ấy tự hào về bản thân và hài lòng. Đó có thể là một điều nhỏ bé đối với cô ấy, nhưng nó mang lại cho cô ấy niềm tự hào và hạnh phúc lớn lao. Bí quyết để làm việc chăm chỉ là xem những khía cạnh tiêu cực là đức hạnh, nhưng ngay cả khi bạn biết điều đó, nó vẫn có thể khó khăn và đau đớn.”

Cho nên…

“Tôi chỉ hy vọng cô ấy có ai đó để chia sẻ niềm hạnh phúc nhỏ nhoi đó.”

Tenzou nhận thấy Scarred đã im lặng.

Người đàn ông cúi đầu một chút và không cử động, vì vậy bản năng của Tenzou cho cậu biết điều gì đã xảy ra.

Ô-ôi, không! Mình nói nhiều quá làm ngài ấy giận rồi, phải không!?

Cậu đã nghe nói Mary Huyết Lệ Nhân Đôi được xem là biểu tượng cho sự bội tín của nước Anh.

Cậu không biết đó là do việc tái tạo lịch sử hay đó thực sự là cách mọi người nhìn nhận cô, nhưng Mary Huyết Lệ Nhân Đôi là kẻ thù của Nữ hoàng Tiên được lòng dân chúng và cô phải bị xử tử vì sự thịnh vượng của đất nước ngay cả khi điều đó sẽ gây ra trận chiến armada.

Mình phải bảo vệ những gì mình đã nói như thế nào đây? Mình đã bắt đầu lập luận như thể mình biết mình đang nói gì.

Với điều này và sự hiểu lầm trước đó, Tenzou cảm thấy như thể cậu không gây ra gì ngoài sự tức giận cho Scarred.

Cậu phải nói gì đó để xoa dịu tình hình, vì vậy cậu vội vàng lên tiếng.

“Ừ-ừm, tôi đã nói nhiều quá!”

“Tốt hơn hết là ngươi nên xin lỗi,” một con kobold nói.

Một hòn đá thứ ba đập vào hạ bộ của Tenzou khi cậu đang ngồi khoanh chân trên mặt đất, vì vậy cậu gục về phía trước.

Khoan đã. Đây không phải là một lời buộc tội oan sao? Hay là chúng vừa đẩy nhanh quá trình?

Dù sao đi nữa, cậu rên rỉ và cúi xuống.

“Có chuyện gì vậy?” Scarred hỏi.

“Kh-không có gì ạ?”

Cậu vô tình biến nó thành một câu hỏi vì cậu nghi ngờ Scarred sẽ tin mình lần này. Cậu sau đó nghe thấy Scarred đứng dậy ở phía bên kia đống kiếm.

“Cậu có bị thương không?”

“Cậu ta không bị gì cả,” con kobold đáp.

Có thể mình không bị thương, nhưng mình bị đau! Mình chắc chắn đang đau!

Nhưng nếu cậu không hồi phục nhanh chóng, Scarred sẽ thấy cậu thảm hại đến mức nào.

Nếu đây là Horizon và Toori-dono, họ sẽ biến nó thành một trò tra hỏi méo mó nào đó. Mình gần như có thể nghe thấy họ: “Ôi chao. Chuyện gì vậy? Hãy trả lời ta bằng cách dùng một loài hoa theo mùa để ví von.” “Ừ-ừm, tôi cảm thấy như một nụ hoa đồng tiền đỏ đã-…”

Nhưng cậu thấy khó hồi phục sau cú đánh thứ ba. Rốt cuộc, ba lần chết là hết game. Cậu phải nhấn nút bắt đầu để tiếp tục.

Nhưng nút bắt đầu của một người đàn ông ở đâu!

Khi Tenzou hoảng loạn và dùng sai một từ cổ, Scarred đứng dậy.

“Có chuyện gì vậy?”

Scarred có chút bất an.

Mình đã làm cậu ta sợ hãi bằng cách nào đó sao?

Đây không phải là lần đầu tiên tên ninja đó nghĩ rằng Scarred tức giận và lùi lại, nhưng lần này Scarred không hề tức giận. Anh đã suy nghĩ về những gì tên ninja đã nói, nhưng dường như sự im lặng đó đã khiến tên ninja cảnh giác.

Thôi chết.

Anh có thể cảm nhận được tên ninja đang lùi lại.

Và cậu ta thậm chí còn không đưa ra lời bào chữa. Cậu ta hành động như thể cậu ta hoàn toàn sai.

Điều đó có nghĩa là…

Cậu ta lại tự nhận lấy phần thua về mình.

Cậu ta đã làm điều đó trước đây và một sự hiểu lầm khác sắp khiến nó xảy ra lần nữa, vì vậy Scarred bước về phía cậu ta.

Mình vẫn chưa nói chuyện đàng hoàng với cậu ấy.

Khi tàu vận tải bị rơi, Scarred đã đưa ra một kết luận vội vàng và tát cậu. Anh đã đầu hàng cảm xúc của mình và cho rằng tên ninja đã sai. Anh muốn xin lỗi lần nữa vì điều đó và hỏi tại sao tên ninja lại ngăn anh lại. Nếu có thể, anh muốn họ ở thế ngang bằng khi nói chuyện.

“Có chuyện gì vậy?”

Tên ninja thận trọng và lùi lại.

Cậu ta sẽ không bỏ đi, phải không?

Khi ý nghĩ đó lướt qua tâm trí anh, Scarred bước tới với cuốn sách kẹp dưới cánh tay trái. Đám kobold mở ra một khoảng trống để anh cẩn thận bước sang phía bên kia của đống kiếm.

“A! Coi chừng!”

Giọng của tên ninja làm anh giật mình và anh đột nhiên nhận ra bước chân của mình đã trở nên không vững.

Một thanh kiếm đã được nhổ ra và một tảng đá bị đào lên khỏi mặt đất dưới chân phải của anh, vì vậy có một cái hố và một chỗ trũng.

Chân của Scarred bước vào chỗ trũng và ngón chân của anh mắc vào cái hố.

“A.”

Và anh ngã về phía trước.

Tenzou không hành động chỉ vì Scarred đang ngã.

Khuôn mặt của Scarred đang lao về phía chuôi của một thanh kiếm cắm xuống đất. Cậu nghĩ Scarred có lẽ có thể tránh được nó, nhưng lưỡi kiếm thẳng đứng vẫn có thể dễ dàng cắt vào sườn phải hoặc vai của ngài.

Và vì vậy Tenzou đã hành động.

“…!”

Thay vì đứng dậy, cậu ngay lập tức quyết định nhấc hông lên và trượt chân về phía trước để ném mình vào giữa Scarred và mặt đất. Trong khi ôm Scarred, cậu thực hiện một nửa vòng lăn ra xa thanh kiếm.

Cậu bây giờ đang nằm che chở cho Scarred trong lối đi được tạo ra bởi những thanh kiếm và tảng đá đã được dọn đi.

Nhiệm vụ chính của một ninja là bảo vệ những người quan trọng, vì vậy hành động kiểu này đến với cậu một cách tự nhiên và Scarred có lẽ hoàn toàn không bị thương.

Tốt.

Tenzou hít một hơi và hơi nhổm người dậy. Cậu chống tay và đầu gối với Scarred bên dưới. Đảm bảo an toàn cho môi trường xung quanh là ưu tiên hàng đầu. Cậu nhìn về phía con suối hoa súng ở đằng xa rồi nhìn lại khu rừng kiếm. Thanh kiếm mà Scarred đã ngã về phía có một màu sắc mới trên đó. Màu đó là màu xanh lá cây và nó thuộc về một tấm vải. Mũ trùm đầu của Scarred đã vướng vào nó và tấm vải kéo dài về phía Scarred.

Sợ rằng mình đã quá chậm trong việc bảo vệ ngài, Tenzou vội vàng nhìn xuống.

Giữa cậu và mặt đất là một cụm từ yêu thích nào đó của cậu.

Một cô gái tóc vàng đầy đặn!?

Một cô gái mặc một chiếc áo choàng xộc xệch nằm bên dưới cậu.

Tenzou nhìn xuống.

Bên dưới mái tóc vàng mềm mại là một khuôn mặt dường như sắp khóc. Khuôn mặt đó có đôi má ửng hồng và một vết sẹo. Chiếc áo choàng bị tuột một nửa để lộ một bộ trang phục xộc xệch khác bên dưới.

thumb

Đồng phục nữ sinh Anh?

Cô ấy không đeo khăn quàng cổ vì nó sẽ vướng vào áo choàng, nhưng điều đó đã cho phép cú ngã kéo đồng phục đủ để làm bung khuy cài ngực và để lộ làn da có sẹo bên dưới.

Hai bầu ngực của cô ấy hiện đang áp vào người cậu. Cậu có thể cảm nhận được áp lực lên ngực và bụng mình.

“Ừ-ừm…”

Cậu nghe thấy một giọng nói. Giọng nữ là giọng của Scarred. Cô ấy giơ tay lên nhưng không duỗi thẳng ra. Cô ấy gập tay ở khuỷu tay sao cho bàn tay yếu ớt chạm vào vai mình.

“C-cảm ơn… rất nhiều.”

Tenzou không chắc phải đáp lại lời cảm ơn thầm thì của cô như thế nào, vì vậy cậu chỉ nói những gì hiện lên trong đầu.

“Scarred… -dono?”

Scarred khẽ hít một hơi và dường như chấp nhận điều gì đó.

“Judge.”

Đuôi mày cô hạ xuống.

“Ừ-ừm. Chà, ờ…”

Cô nhìn cậu và không thể giấu được sự ngập ngừng và không chắc chắn trong giọng nói, nhưng Tenzou cũng chẳng khác gì.

Ừm. Chà, ờ… Aaa!!

Cậu bắt đầu hoảng loạn trước tình huống bất ngờ, nhưng một ý nghĩ đã nảy ra trong đầu cậu.

T-tính cách của cô ấy có vẻ khác hẳn bây giờ.

Giọng điệu cứng rắn và hành động quyết đoán trước đây của Scarred đã không còn nữa.

Dù sao đi nữa, cúi xuống một cô gái là bất lịch sự, vì vậy Tenzou cố gắng lùi lại.

Tuy nhiên, sau này mình có thể hối hận vì đã làm điều này, cậu nghĩ. Không. Đồng xu để tiếp tục vẫn chưa được bỏ vào, vì vậy mình không có gì phải hối tiếc cả!!

Và rồi…

“Ừm.”

Scarred ngăn cậu lại bằng cách nắm lấy cánh tay cậu bằng những ngón tay yếu ớt của cô.

Sự kiềm chế bất ngờ khiến cậu mất thăng bằng và ngã xuống gần cô hơn nữa. Cậu có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của cô trên má mình.

Aaa! Đồng xu đã vào rồi! Và đó còn hơn cả một đồng xu nữa! N-nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc. Nút bắt đầu vẫn chưa được nhấn! Thoát ra! Thoát ra!

“Ừ-ừm. T-tôi có làm rơi sách của mình không?” cô hỏi với đôi mắt đẫm lệ.

Tenzou nhìn quanh tìm cuốn sách.

Cậu phát hiện nó ở phía trên đầu cô giữa hai thanh kiếm cậu chưa nhổ. Cậu nhặt cuốn sách mà cô đã cầm suốt thời gian qua và thoáng thấy tựa đề khi đưa nó cho cô.

Từ điển tiếng lóng Viễn Đông?

“Ơn trời… Ừm, Milton nói mọi người sẽ coi thường tôi nếu họ biết tôi là con gái, nên tôi đã dùng cái này để tham khảo.”

“C-coi thường ngài! Tôi sẽ không bao giờ làm thế!” Tenzou nói theo phản xạ.

“Coi thường cô ấy thì sẽ ăn đá,” một con kobold nói thêm.

Im đi.

“Đừng lo. Người Viễn Đông sẽ không bao giờ xem thường một người như ngài.”

Chắc hẳn cô ấy là đại diện của tầng thứ tư ở đây, Tenzou đoán.

Nếu cô không quen với ngôn ngữ của họ và cảm thấy có trách nhiệm bảo vệ tầng thứ tư, cô hẳn đã vô cùng lo lắng kể từ khi tàu vận tải đến.

Đó hẳn là lý do tại sao cô nói rất ít.

“Ngài hẳn đã rất vất vả. Ngài đã nỗ lực rất nhiều để có thể tự mình nói chuyện. Tôi rất biết ơn vì ngài đã cố gắng nói chuyện với tôi.”

Ngay khi cậu nói điều đó, Scarred mở to mắt một chút và nước mắt trào ra từ khóe mắt cô.

Ể? Khônggg! Mình đã làm cô ấy khóc!

Với những suy nghĩ đó xuất hiện theo phản xạ trong đầu, Tenzou cố gắng nói.

“T-tôi xin lỗi. Tôi đã nói gì làm tổn thương ngài sao?”

“Ồ, không. T-tôi mới là người cần xin lỗi.”

Scarred lau nước mắt bằng tay và nước mắt chảy dọc theo vết sẹo của cô.

Tenzou thấy nước mắt dường như cũng làm vấy bẩn những vết sẹo và những chỗ thô ráp trên tay cô, vì vậy cậu cố gắng trấn tĩnh lại.

Được rồi, được rồi, được rồi. Giữ an toàn cho cái nút bắt đầu đó! Đừng để nó bị nhấn!

Cậu từ từ bắt đầu lùi lại khỏi cô.

“Ừm…”

“Vâng?”

Khi cậu bắt đầu nhổm người dậy, cậu nhìn thấy đôi má ửng hồng của Scarred còn vương nước mắt. Ngực cô và bộ đồng phục xộc xệch che phủ nó vẫn đang phập phồng với hơi thở bối rối và nông.

“Cậu có thể giữ bí mật việc tôi là con gái được không?”

“Tại sao ạ?”

“Milton và một người khác sẽ giận tôi… và tôi sợ.”

Tenzou không biết Milton này là ai, nhưng lý do thứ hai có lẽ là lý do thực sự.

Nghĩ lại thì, mình cũng đã sống cuộc đời của mình trong khi che giấu khuôn mặt.

Những người khác nhau có những nhiệm vụ khác nhau, lý do khác nhau và tính cách khác nhau. Nếu một người luôn khăng khăng đòi sự thật, nó có thể gây ra đau đớn trong một số trường hợp.

“Judge. Tôi hiểu rồi. Giữ bí mật là một phần nhiệm vụ của một ninja.”

“…Ơn trời.”

Cô thở phào nhẹ nhõm, nhắm mắt lại, và nét mặt cô giãn ra thành một nụ cười. Biểu cảm đó và cách ngực cô nhô lên do tiếng thở dài nhẹ nhõm đã bước vào vùng nguy hiểm, và rồi đến đòn kết liễu.

“Ừm, chà… Tôi có thể gọi cậu là Tenzou-sama được không?” cô hỏi.

Cái “-sama” đó đã nhấn nút bắt đầu!

Cậu vội vàng đứng dậy.

Cùng lúc đó, họ nghe thấy một giọng nói từ tàu vận tải. Đó là Toori.

“Này, Tenzou! Tớ nhờ cậu một việc được không!?”

Khi Scarred nghe thấy giọng nói, cô vươn tay lấy mũ trùm đầu đang vướng vào thanh kiếm, nhưng Tenzou nhanh chóng gỡ nó ra khỏi thanh kiếm và đưa cho cô.

A.

“Xin lỗi.”

Tenzou đưa tay ra ngăn cô lại và rời khỏi cô. Sau đó, cậu quay về phía con tàu.

“Ch-ch-ch-ch-chuyện gì vậy!?”

“À, chị gái tớ có một ý tưởng thiên tài là muốn đi tắm. Phòng tắm của nữ ở đây chỉ đủ cho một người, đúng không? Cho nên…”

Cậu ta đang nói gì vậy?”

Scarred hăng hái đội lại mũ trùm đầu lên đầu khi vẫn còn nằm trên mặt đất.

“Có suối nước nóng nào quanh đây không?” giọng nói hỏi.

Scarred cài lại áo choàng trước ngực và đứng dậy khi khuôn mặt cô đã gần như bị che khuất. Cô đứng cạnh Tenzou và trả lời.

“Chỉ có suối nước nóng ở các tầng cao hơn thôi.”

“Không có cái nào ở tầng thứ tư sao?” Tenzou hỏi.

“Không hẳn. Ở phía dưới… ở phần nền móng… chúng tràn ra từ lớp vỏ ngoài. Nhưng…”

Cô không chắc giọng mình nghe như thế nào khi nói chuyện mà không có từ điển.

“Nhưng đáy của nền móng có hình dạng giống như nhũ băng, vì vậy không thể xây dựng bồn tắm ở đó. Và gió khiến việc đưa tàu đến đó quá nguy hiểm. …Khi cậu nói muốn tắm, cậu không có ý nói đến một cái tạm thời, phải không?”

“Đúng vậy,” Tenzou đáp lại khi khoanh tay. “Nhưng chúng ta có thể làm được.”

“Ể?”

Scarred gần như đã hỏi cậu làm sao có thể nói như vậy, nhưng rồi cô nhớ lại xung quanh mình.

Cậu ấy đã có thể nhổ những thanh kiếm này ra dễ dàng như vậy.

Sự chăm sóc mà cậu đã dành cho hoa súng của con suối cũng cho thấy cậu có bao nhiêu kiến thức, vì vậy cô quyết định hỏi một câu hỏi khác.

“Bằng cách nào?”

“Judge. Xin nói rõ, đây chỉ là một khả năng, nhưng tôi có một ý tưởng. Với sự giúp đỡ của những con kobold này, tôi nghĩ chúng ta có thể xây dựng một bồn tắm đẹp trong khoảng nửa ngày.”

Sau đó, cậu hỏi cô một điều.

“Ngài sẽ giúp tôi chứ?”

“Tôi đã nghĩ có một vấn đề nghiêm trọng nào đó giữa hai người đó, nhưng có vẻ như tôi đã nhầm,” Masazumi nhận xét.

Cô đang lật xem một số tài liệu mà Heidi đã mang đến cho cô trên tàu vận tải.

Aoi đang đối mặt với nghĩa trang trong vịnh.

Cậu có thể thấy Tenzou và Scarred đang khiêng những thanh kiếm với sự giúp đỡ của đám kobold.

Họ dường như đang khiêng những thanh kiếm lên đỉnh đồi để có thể di dời nghĩa trang.

Hai người họ biến mất sau một khúc cua trên con đường, nhưng Aoi vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm về hướng đó.

“Chà, Tenzou thông minh mà, nên cậu ấy sẽ không đi cùng với người mà cậu ấy nghĩ là ghét mình. Dù cậu ấy có vẻ không nhận ra điều đó. Nhưng cậu ấy là một ninja, nên họ sẽ ổn thôi.”

“Tôi hiểu rồi,” Masazumi nói với một cái gật đầu.

Cậu ấy quan sát mọi người rất kỹ.

Với ý nghĩ đó, cô đã xem xong tài liệu.

“Được rồi,” cô lẩm bẩm trước khi quay sang Heidi. “Tôi đoán chúng ta vẫn không thể sử dụng đại sảnh lớn ở phía dưới, phải không? Cứ tập hợp tất cả các sĩ quan và bất kỳ ai khác quan tâm. Tôi muốn tổ chức một cuộc họp cho đến giờ ăn trưa.”

“Ồ, Neshinbara không có ở đây. Chúng ta nên làm gì đây? Anh ấy bị cái đó ở cánh tay phải và chân bị thương, nên anh ấy ở lại Musashi. Sẽ hơi thô sơ một chút, nhưng Erimaki và tôi có thể ghi lại biên bản cuộc họp.”

“Xin hãy làm vậy,” Masazumi đáp lại ngay khi Mitotsudaira đến.

“Ừm, ngài có muốn dùng khung ký hiệu của tôi không?”

“Ồ, judge. Thế thì tuyệt quá.”

Mình đang đặt gánh nặng lên người khác.

Ngay khi Masazumi có ý nghĩ đó, Mitotsudaira đột nhiên hành động khi cô bước tới.

“…!?”

Cô rùng mình như thể tóc dựng đứng và cô quay một cái nhìn sắc lẻm về phía mũi tàu. Ánh sáng lao theo cùng một hướng ngay sau đó.

“Ai đó!?”

Mitotsudaira phóng ra hai sợi xích sáng loáng. Chúng là những sợi xích bạc tuôn ra từ những bộ cung cấp xích ở thắt lưng cô.

Cô quấn ngón tay quanh những sợi xích và điều khiển chúng bay không thể cản phá về phía mũi tàu và đại dương.

Một sự hiện diện kỳ lạ ở đó làm mũi cô ngứa ngáy.

Ai đó!?

Cô cảm nhận được sự hiện diện đó như một mùi hương. Gia đình Mitotsudaira sử dụng một số loại nước hoa được bán trong Musashi, nhưng cô đảm bảo kiểm tra những sản phẩm đó và sản phẩm của các thương gia đối thủ. Mùi hương đến từ mũi tàu không được bán trên Musashi và nó cách đó hai mươi mét.

“Phía sau cột buồm cạnh biển!”

Khi những sợi xích bạc quấn quanh cột buồm, khung cảnh tách ra làm đôi.

Cột buồm gãy một nửa ngâm mình trên mặt biển, đổ bóng xuống làn nước. Khi một trong những sợi xích bạc quất vào chiếc bóng ấy, chiếc bóng vỡ tan như thể mặt gương.

“Thuật thức di chuyển có yếu tố quang học!?”

Mặc cho câu hỏi của Mitotsudaira, chuyển động vẫn không ngừng lại. Sợi xích đầu tiên phá hủy thuật thức, khiến không khí như vỡ tung ra, nhưng sợi thứ hai đã lượn vòng qua cột buồm, nhắm đến kẻ đang tạo ra khí tức kia mà siết lấy.

“Lên!”

Sợi xích căng vút, nhanh chóng vẽ một vòng cung quấn lấy cột buồm.

Mitotsudaira nghe thấy một âm thanh vang lên chớp nhoáng. Đó là tiếng kim loại va vào kim loại.

Hả!?

Nàng không bối rối vì âm thanh đó. Điều khiến nàng kinh ngạc là kết quả mà nó tạo ra.

Khi sợi xích bạc định quấn quanh cột buồm và người đứng sau nó, ánh sáng bỗng tóe lên và nó đã bị đánh bật trở lại.

Chuyện gì vừa xảy ra vậy!?

Sợi xích được tạo thành từ vô số mắt xích, nên nó có thể dễ dàng uốn cong và quấn lấy mục tiêu. Nếu chỉ tấn công vào một điểm để đẩy lùi, nó sẽ chỉ đơn thuần quấn quanh chính điểm tấn công đó. Người ta có thể dùng thuật thức tạo ra một bức tường để chặn lại, nhưng như thế cũng không thể đánh bật nó ra như vừa rồi. Nếu sợi xích bạc va phải một bức tường, nó sẽ tự quyết định lượn vòng qua đó.

Việc đánh bật sợi xích bạc trong nháy mắt gần như là điều không thể.

Ấy vậy mà, chuyện đó rõ ràng vừa mới xảy ra. Sợi xích bạc dường như cũng bối rối, nó ngóc đầu lên không trung rồi thu mình trở lại. Mitotsudaira nhíu mày khi chứng kiến cảnh tượng đó.

“…!”

Nàng định ra hiệu lệnh mới cho sợi xích, nhưng một giọng nam đã vang lên từ bóng của cột buồm trên mặt biển.

“Xin lỗi quý vị. Tin hay không thì tùy, nhưng chúng tôi không có ý định dọa mọi người đâu.”

Ba bóng người xuất hiện, và tất cả đều thuộc về một nhóm nhất định.

“Trumps!?”

“Testament.”

Mitotsudaira thấy ba bóng người hiện ra.

Người dẫn đầu là một người đàn ông da đen mặc áo ba lỗ trắng, hai bên hông đeo một hộp dài.

“Trumps số 9, Ben Jonson.”

Nghe thấy tên mình, ông ta mỉm cười và gật đầu.

“Thật vinh hạnh khi tiểu thư còn nhớ đến tôi. Còn hai vị này thì…”

Phía sau bên phải ông là một Automaton nữ. Gương mặt nàng vô cảm, cơ thể được điều khiển bởi bộ điều khiển hình chữ thập lơ lửng phía sau. Một chiếc băng tay của ủy ban kỷ luật công cộng được gắn trên cánh tay trái đang lơ lửng tách rời khỏi cơ thể. Jonson quay về phía cô.

“Đây là số 2, F. Walsingham. Cô ấy ở đây với tư cách vệ sĩ của chúng tôi.”

Phía sau bên trái ông là một người đàn ông thấp bé, đeo kính, tóc rẽ ngôi. Jonson đưa tay chỉ về phía người đó và gật đầu.

“Và đây là số 7, Charles Howard. Ông ấy là chủ hạm đội của Anh quốc và là thủ quỹ của chúng tôi.”

“Testament,” Howard nói cùng một cái gật đầu. Ông ta đẩy gọng kính lên. “Ờ… ừm… Thành thật mà nói, ngoài tiền ra thì tôi hoàn toàn vô dụng.” Ông hít một hơi rồi bắt đầu nói rành rọt hơn. “Nhưng chúng ta có thể nói một chút về việc Musashi và Anh quốc nên làm gì từ giờ trở đi không? Chúng ta sẽ có một cuộc họp quốc tế sau, nên bây giờ tôi nghĩ chúng ta có thể thảo luận về thương mại và…”

Ông ta định nói thêm điều gì đó nhưng rồi lại lắc đầu.

“Không… Tôi xin các vị!”

Howard bước lên trước Jonson và Walsingham rồi đột ngột quỳ xuống. Sau đó, ông ta chống hai tay xuống đất và cúi rạp đầu.

“Xin hãy cứu lấy Anh quốc!”

Một màn dập đầu tuyệt hảo! Mitotsudaira nghĩ.

Mitotsudaira quan sát người đàn ông Anh quốc đang dập đầu trước mặt họ.

Cái cách trán ông ta chạm đất, khuỷu tay cong lại ép sát nách, và mấy đầu ngón tay chụm vào hơi cong lên, tất cả đã tạo nên một màn dập đầu hoàn mỹ đến phát cáu. Mitotsudaira rùng mình khi nghĩ rằng hẳn ông ta đã phải luyện tập nhiều đến mức nào.

Người này giỏi mấy cái không cần thiết thật!

Phía sau Mitotsudaira, đứng xa hơn cả Masazumi, Heidi thì thầm.

“Này, Erimaki. Chụp ảnh đi, chụp ảnh đi!”

Mitotsudaira thấy hành động đó không phù hợp, nhưng bản thân nàng cũng không biết phải làm gì.

Nếu có cả Masazumi và Shirojiro ở đây, họ sẽ có câu trả lời rõ ràng, nhưng Shirojiro vẫn còn ở trong tàu. Mitotsudaira đang định bảo Heidi gọi anh ta thì bị một giọng nói khác cắt ngang.

“Ồn ào gì thế? Đúng lúc ta định quay lại ngủ nướng buổi sáng.”

Một Automaton tóc bạc bước lên từ cầu thang bên trong tàu. Mọi người đều kinh ngạc kêu lên, và đôi mắt Mitotsudaira mở to.

“Horizon!? Cậu tỉnh lại rồi sao!?”

“Judge. Cảm giác còn sót lại của những mối ràng buộc đã biến mất, nên tôi xác định rằng hệ điều hành của mình đã hình thành được một mức độ kháng cự nhất định. Hơn nữa…”

Horizon đột nhiên tung một cú đấm phải.

“Horizon! S-sớm quá rồi đó! Cậu chắc là mình đã tỉnh táo hoàn toàn chưa vậy!?”

Mitotsudaira cùng với Toori quan sát Horizon. Nàng Automaton tóc bạc đang lặng lẽ thực hiện những cú đấm gió về phía biển trong khi thở nhịp nhàng. Sau đó, nàng liếc nhìn Toori.

“Trong lúc các người còn đang tán gẫu, khoảng cách giữa chúng ta lại càng xa thêm thôi.”

“Kh-khốn kiếp con bé này. Cậu nghiêm túc đấy à!? Nếu vậy thì, tôi sẽ bắt đầu tập sờ soạng gió đây!”

“Bình tĩnh lại,” Mitotsudaira nói khi cố gắng hòa giải giữa hai người.

Horizon lấy ra một chiếc khăn từ đâu đó, lau mồ hôi rồi nhìn thẳng về phía trước. Nàng nghiêng đầu khi thấy Howard đang dập đầu.

“Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng ai đó xử lý đi. …Ồ, hay là thế này. Để tôi nấu bữa sáng… không, giờ này phải là bữa trưa rồi nhỉ. Dù sao thì, để tôi nấu một bữa để đãi mọi người nhé?”

Mitotsudaira cùng mọi người quyết liệt ngăn cản Horizon.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận