Điều gì khó hơn:
Ngước lên?
Hay nhìn xuống?
Phân Bổ Điểm (Ánh Nhìn)
Sự rung chuyển của Musashi, hòa cùng vô số tiếng kim loại, đã tạo nên một kết quả vĩ đại.
Đó là, Musashi đã biến hình.
Mỗi chiến hạm trong hạm đội thép dài vài cây số bắt đầu bung ra thành một hình dạng khác.
Đầu tiên, hai bên sườn của khu vực thân tàu độc đáo cấu thành nên phần trước và sau của mỗi chiến hạm tách ra. Những bức tường ngoài với diện tích khổng lồ bắt đầu trượt ra ngoài, và nhiều tấm hợp kim xếp chồng lên nhau từ bên dưới như một bộ tản nhiệt. Điều này càng làm tăng thêm diện tích bề mặt.
Tiếp theo, một vài bộ phận thuộc kết cấu phụ của các tàu bung ra để chống đỡ cho những sống tàu phụ vốn trải dài như đôi cánh ở hai bên gầm tàu. Các sống tàu này tạo thành đôi cánh cho chiến hạm.
Cuối cùng, mũi của chiến hạm đầu tiên bên trái, bên phải và chiến hạm trung tâm phía trước duỗi dài các bức tường ngoài vượt qua cả phần móng để cố định vị trí các tàu.
Nhiều biến đổi khác, cả lớn lẫn nhỏ, cũng đã diễn ra, nhưng kết quả cuối cùng là...
“Khoan đã…” ai đó bên Tres España lẩm bẩm. “Tại sao chúng ta lại gọi thứ này là bán-Bahamut chứ? ...Bản thân nó đã là một con quái vật khổng lồ rồi.”
Khi quá trình biến hình hoàn tất, hình dạng khổng lồ của Musashi đã có thêm những đôi cánh sắc nhọn vươn ra từ sáu chiến hạm ở hai bên sườn.
Tuy nhiên, chiến trường vẫn tiếp tục chuyển động ngay cả khi con tàu khổng lồ đang biến hình.
Một bên là soái hạm của Tres España đang khai hỏa vào Musashi, và bên kia là các học viên Musashi đang tìm đường lên boong soái hạm để ngăn chặn nó.
Đội tấn công của Musashi chạy dọc theo các dây cáp kéo để đưa cuộc xung đột đến soái hạm của Tres España.
“Vung chày!!”
Mọi chuyện bắt đầu khi đội bóng chày của Tres España bắt đầu đánh những quả đạn pháo về phía các dây cáp kéo đang lao tới.
Trong khi đó, các catcher tập trung trên boong và những làn đường mà dây cáp kéo dẫn đến, tìm cách ngăn chặn học viên Musashi.
“Đừng lo phía dưới! Bảo vệ boong tàu!!”
Họ đã đụng độ.
Các học viên Musashi có lợi thế quán tính do chạy nước rút, nhưng trọng tâm của họ lại cao vì chạy theo một hàng thẳng. Các học viên Tres España không thể tiến lên vì đang cúi thấp người, nhưng họ có số lượng đông hơn và trọng tâm thấp hơn.
“!!”
Hai bên tạo thành một hàng rào người xô đẩy nhau giữa boong tàu và dây cáp kéo. Những tấm khiên phòng ngự hình chữ thập xuất hiện, và các ấn ký hình cổng torii giúp gia tăng sức tấn công được hình thành. Chúng nhanh chóng vỡ tan, nhưng những cái mới lại sớm được thay thế.
Mỗi khi học viên Musashi đặt chân lên boong hoặc các làn đường, các catcher lại tận dụng sự quen thuộc khi di chuyển trên tàu để đẩy họ lui.
Đó cũng là lúc các batter bắt đầu đánh bóng về phía họ. Đội tấn công của Musashi dồn toàn bộ quán tính về phía trước, nên đòn tấn công từ bên sườn này đã khiến họ chao đảo.
Các catcher không bỏ lỡ sơ hở này. Trong khi đảm bảo không nhô ra khỏi boong tàu, họ đã đẩy lùi đội tấn công một chút. Các batter sau đó càng vung chày mạnh hơn nữa.
“Đánh văng chúng ra khỏi sân đi! Chúng ta có thể giữ chân chúng vĩnh viễn!”
“Testament!”
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, gần một nửa số batter đã bị thổi bay.
“!?”
Đòn tấn công đến từ một khối đen tốc độ tựa như cơn gió lốc. Một nhóm phù thủy đều mặc đồng phục Ariadust bay vụt qua. Dẫn đầu họ là một phù thủy mặc đồ đen với băng tay ghi “Nhiệm Vụ Đặc Biệt số 3 – Margot Naito”.
Naito lên tiếng khi thấy các batter của địch bị đòn tấn công của cô và các phù thủy khác hất văng.
“Vậy là xong nhiệm vụ chặn đánh của đơn vị phù thủy chúng tôi!”
Đơn vị của cô có tổng cộng 12 người. Họ đã quật vào các batter bằng những ống kim loại dùng cho giàn giáo trong quá trình bảo trì Musashi.
Họ đã ném các ống kim loại có thêm một chút độ xoáy, đánh bật những batter đang đứng yên để vung chày bay xa vài mét. Khi tiếng va chạm vang lên, các phù thủy đã bay qua soái hạm và tản ra trên bầu trời, để lại một tiếng gầm lớn xé toạc không khí.
…Pha này ngon đấy, nhưng chắc không dùng lại lần hai được.
Đơn vị phù thủy có cả vài học viên năm nhất. Hầu hết họ chưa từng có kinh nghiệm chiến đấu, nên họ không thể xử lý bất cứ điều gì phức tạp hơn một cuộc tấn công bất ngờ theo đường thẳng, ném vũ khí, rồi bay đi ngay lập tức.
Naito nghi ngờ rằng nó sẽ không hiệu quả một khi kẻ địch đã đề phòng.
Đó là lý do Naito rời khỏi những người khác khi họ tản ra. Trang bị Schwarz Fräulein, cô sử dụng tốc độ và kỹ năng của mình để lượn vòng trên bầu trời và quan sát đài chỉ huy của soái hạm. Cô quay người và điều chỉnh cây chổi để bay thẳng về phía trước tàu địch.
…Nếu có thể kết thúc ở đây, mình phải thử!
Chỉ thị cá nhân mà Neshinbara giao cho Naito là phải phá hủy đài chỉ huy trông giống như một khuôn mặt của soái hạm địch. Đòn tấn công này mang một ý nghĩa khác với việc chỉ gây thiệt hại cho hai bên sườn hay boong tàu. Rốt cuộc, Musashi đã bị tước vũ trang.
“Nhưng chúng ta sẽ cho chúng thấy rằng chúng ta vẫn có thể đánh chìm tàu của chúng!”
Nếu họ chứng minh được điều đó, toàn bộ ý nghĩa của cuộc tấn công này sẽ bị vô hiệu hóa. Ít nhất, nó sẽ khiến các quốc gia có thực lực tương đương phải suy nghĩ kỹ trước khi tấn công Musashi.
…Và nếu pha này của mình mà trúng đích, Ga-chan chắc sẽ cảm động đến mức làm cho mình một cái bánh tart việt quất cho xem!
“Vậy thì, mình lên đây!!”
Cô rút một cuộn tiền xu từ chiếc hộp di động bên hông và lắp nó vào miệng ống của cây chổi Schwarz Fräulein đang giương cao.
Nếu trúng đích, đội tấn công bên dưới sẽ ít bị thiệt hại và Naruze cũng không còn phải lo lắng nữa.
Xin hãy trúng đi, Naito thầm nghĩ khi bắt đầu phát lại ma thuật tấn công.
Một ma thuật gia tốc dạng đồng hồ tốc độ Magie Figur hiện ra.
“Herrlich!!”
Naito bắn liên tiếp năm cuộn tiền xu 100 yên (tổng cộng 25.000 yên) về phía đài chỉ huy của soái hạm.
Năm phát đạn được bắn từ khoảng cách chừng 120 mét. 25.000 yên tung ra những chiếc lông vũ vàng óng và bay về phía cửa sổ chống nổ của đài chỉ huy tàu địch. Theo tính toán của Naito, tấm kính sẽ vỡ vào khoảng phát bắn thứ ba.
“Bay đi!” cô hét lên trong khi dõi theo đường đạn bằng mắt.
Nhưng rồi...
“Năm phát bắn, vậy là giảm xuống còn 1/5, Takakane.”
“Đúng vậy, Vela. Và khi tôi giảm một nửa tốc độ, hiệu quả chỉ còn 1/10.”
Cô nghe thấy hai giọng nói. Một từ trên nóc đài chỉ huy, và một từ giữa boong tàu.
Năm viên đạn sau đó đã va vào cửa sổ đài chỉ huy.
Năm tiếng động vang lên, nhưng tất cả đều là những tiếng va chạm trầm đục thay vì tiếng kính vỡ trong trẻo.
…Ể?
Không khó hiểu tại sao Naito lại tròn mắt kinh ngạc. Năm viên đạn hủy diệt đó thậm chí còn không làm rung chuyển tấm kính chống nổ. Chúng bị bật ra như những chiếc lá trước gió.
Trong tầm mắt Naito, cả năm cuộn tiền xu chắc chắn đã trúng đích. Tuy nhiên…
…Hoàn toàn không có tác dụng!?
“Thế nào? Cô có ngạc nhiên chút nào không?”
Một giọng nói vang lên từ phía trên đài chỉ huy. Một người dường như đang nằm trên các tấm giáp ở đó ngồi dậy, tay cầm một chai đồ uống có cồn. Đó là một người đàn ông thuộc tộc trường thọ mảnh khảnh với râu lởm chởm, đội một chiếc mũ không vành.
“Thư ký Hội học viên Tres España, Velázquez!?”
Và ông ta không đơn độc. Cô đã nghe thấy hai giọng nói trước đó.
Một là của Velázquez từ trên đài chỉ huy, nhưng giọng còn lại phát ra từ người đang đứng giữa boong tàu.
Đôi chân của người này dường như tan biến vào hư không.
“Phó Chưởng ấn Ban Chưởng ấn Tres España, Hironaka Takakane!”
“Đúng vậy. Mọi người thường hay bỏ qua tôi, nhưng cô có vẻ biết khá rõ về tôi đấy.”
Takakane đội một chiếc mũ có vành và đeo một cây gậy bóng chày dài trên lưng đã được cải tiến thành một cây chùy gỗ. Anh ta cười lớn khi vị phù thủy đang bay trên trời hét lên tên mình.
Anh gật đầu khi giơ thanh cự kiếm tựa lông vũ đang tỏa ra ánh sáng ether lên trước mắt.
“Cô có thể là sĩ quan nhiệm vụ đặc biệt số 3, nhưng cô đã không may khi đụng phải Phó Chưởng ấn và Thư ký. Chưa kể đến những thứ này.”
Takakane giơ thanh đại kiếm của mình lên.
Phía sau anh, Velázquez cũng giơ lên thanh đại kiếm của mình.
Những thanh kiếm đó là...
“Chúng tôi có Testamenta Arma được ban cho Tres España, Crus Temperantia – Novum và Vetus.”
Khi hai kẻ địch giơ vũ khí của họ lên, Neshinbara nghiến răng trên đài chỉ huy học viện.
“Chúng dám mang cả Testamenta Arma ra tận rìa lãnh thổ Tres España!?”
Điên rồ thật, Neshinbara nghĩ.
Đúng như Naruze đã giải thích sáng nay, Testamenta Arma là những thần binh sử dụng sức mạnh của các Thánh Tích làm nguồn năng lượng và đã được ban cho các quốc gia Thánh Tích.
Nhưng vì chúng dùng Thánh Tích làm năng lượng, Testamenta Arma chỉ có thể được sử dụng bên trên các đường ley line thuộc lãnh thổ mà quốc gia đó kiểm soát. Chúng không thể được mang qua biên giới như Logismoi Oplo.
…Hành trình của Musashi vẫn nằm trên các đường biên giới tạm thời giữa các quốc gia, nhưng chúng vẫn mang chúng theo!
“Chúng thật gan dạ khi mang những thứ đó đến một chiến trường có thể dễ dàng rời khỏi lãnh thổ của chúng!”
Nếu hải trình của Musashi rời khỏi lãnh thổ của chúng và vượt ra ngoài các đường ley line, những vũ khí đó sẽ mất đi sức mạnh, nhưng kẻ địch vẫn xây dựng chúng vào chiến lược của mình.
Neshinbara cảm thấy chúng rất gan dạ, nhưng anh vẫn phải đưa ra một biện pháp đối phó.
Testamenta Arma của Tres España kiểm soát đức hạnh tiết độ.
…Sức mạnh của Crus Temperantia – Novum và Vetus là gì!?
Trước khi Neshinbara kịp đưa ra chỉ thị, anh đã nghe thấy Takakane nói.
“Cô có thể tự cảm nhận được, phải không? Crus Temperantia – Vetus của tôi kéo dài thời gian của đối thủ ra gấp đôi. Thời gian là vàng bạc, như người ta vẫn nói.”
Tiếp theo, Velázquez lên tiếng.
Ông ta nêu ra tác dụng của Crus Temperantia – Novum.
“Của tôi thì đơn giản. Đức hạnh tiết độ của tôi chia sức mạnh năng lực của đối thủ cho số lần năng lực đó được sử dụng.”
Naito hiểu ý nghĩa của việc thời gian của cô bị kéo dài và sức mạnh năng lực của cô bị chia cho số lần cô sử dụng nó.
Lúc nãy cô đã bắn liên tiếp năm phát.
Có lẽ chúng đã sử dụng Crus Temperantia ngay trước khi cô tấn công. Cô đã bắn năm lần, nên sức mạnh giảm xuống còn 1/5.
Bằng cách nhân đôi thời gian của đòn tấn công, sức mạnh giảm xuống còn 1/10.
Đó là lý do tại sao những viên đạn của cô không xuyên thủng được cửa sổ đài chỉ huy.
Naito cảm thấy một mối nguy hiểm lớn, nhưng không phải vì đòn tấn công của cô không hiệu quả. Cô nhìn xuống các đồng đội đang tấn công từ các dây cáp kéo bên dưới.
“Hãy tiết độ một chút đi, cư dân Musashi.”
Tốc độ, khả năng phòng thủ và sức chịu đựng của họ đều bị suy giảm. Vài người đã bị thổi bay bởi đợt pháo kích từ đội bóng chày.
Và nó không dừng lại ở đó. Naito đột nhiên cảm thấy tốc độ và sức mạnh của đôi cánh mình giảm sút.
…Ôi, không!
Ngay cả việc vỗ cánh của cô cũng đang bị giảm hiệu lực.
Khi tốc độ của cô giảm đột ngột và cô mất thăng bằng, kẻ địch đã hành động. Các batter bắn phá đã nhắm vào cô. Chúng tung những quả đạn pháo lên và đánh chúng về phía cô.
Và ngay trước khi những quả đạn pháo đó lao tới...
“Cứ giảm nếu muốn, nhưng thứ này khởi điểm đã là 10 tấn đấy!”
Giọng nói đột ngột đó được theo sau bởi một người khổng lồ màu chu sa lao xuống từ trên cao.
Khối kim loại khổng lồ đó rơi từ trên trời xuống và va vào boong soái hạm. Nó tạo ra một tiếng gầm lớn khi hạ cánh.
Cú va chạm khiến boong tàu lún xuống rồi bật trở lại. Đứng giữa boong tàu là một nữ võ thần mặc giáp đỏ trắng. Cô gái đứng trên vai màu chu sa của nó gọi tên võ thần.
“Masa-yan!? Cậu đến cứu tớ sao!?” Naito hét lên.
“Judge! Theo lệnh của Neshinbara! Sĩ quan Nhiệm vụ Đặc biệt số 6, Naomasa! Dù bị suy yếu, Jizuri Suzaku vẫn còn thừa sức mạnh!!”
Naomasa lắng nghe chỉ thị của Neshinbara từ một khung thông tin. Anh đang cùng lúc xử lý nhiều chỉ thị khác.
“Naomasa-kun, kẻ địch đang hành động rất nhanh. Rất có thể chúng đang cố biến cuộc tấn công này thành một trận đấu giao hữu toàn sao. Tôi không có ý định chiều theo ý chúng, nên hãy cầm cự cho đến khi tôi chuẩn bị xong cách kết thúc trận chiến. …Cậu và Jizuri Suzaku chắc sẽ sống sót được đến lúc đó!”
“Đừng có tự tiện quyết định,” Naomasa đáp lại với một nụ cười nhếch mép.
Naomasa chọn một phương pháp tấn công duy nhất: một cú ném bóng siêu tốc sử dụng một trong những chiếc cờ lê của võ thần treo trên chốt ở hông Jizuri Suzaku.
Với sức mạnh bị suy giảm, cô phải tận dụng những đòn tấn công đầu tiên và ít bị suy yếu nhất. Mục tiêu đầu tiên của cô sẽ là đài chỉ huy của tàu địch. Cô cũng phải giúp đỡ các đồng đội của mình.
…Naito có ổn không?
Cô liếc nhìn và thấy đôi cánh vàng của Naito đã ra khỏi vùng nguy hiểm. Cô đã thoát được vì sự rung chuyển của boong tàu đã buộc các batter và catcher phải tập trung giữ thăng bằng. Đội tấn công đã đưa những người bị ảnh hưởng bởi hiệu ứng suy giảm ra phía sau hàng.
“Trong trường hợp đó,” Naomasa nói khi ra lệnh cho Jizuri Suzaku vung chiếc cờ lê lên. “Ném đi! Jizuri Suzaku!!”
Võ thần tuân lệnh.
…Thời gian bị kéo dài gấp đôi thật nguy hiểm!
Từ góc nhìn của Naomasa, chuyển động cơ thể của cô vẫn bình thường. Tuy nhiên, mọi thứ xung quanh cô lại chuyển động rất nhanh. Những đám mây trôi qua với tốc độ cao và ngọn gió cảm giác như đang cứa vào da thịt. Mặt khác, Jizuri Suzaku dường như di chuyển với tốc độ bình thường.
“Và cả chiếc cờ lê nữa!”
Chiếc cờ lê bay trong không trung với tốc độ bình thường trong khi các học viên Tres España di chuyển với tốc độ cao. Chúng không có bất kỳ cử động thừa nào và di chuyển nhanh như một con búp bê máy.
Tuy nhiên, thực tế chúng không hề di chuyển nhanh.
…Mình đang di chuyển chậm!
Ngay cả các giác quan của cô cũng bị làm chậm lại, nhưng mọi thứ vẫn có vẻ bình thường vì mọi thứ xung quanh cô cũng bị chậm theo.
Đối với người khác, cô sẽ trông như đang di chuyển với một nửa tốc độ bình thường.
Naomasa quay sang chiếc cờ lê. Nó dường như đang bay với tốc độ bình thường, nhưng chắc hẳn nó đang di chuyển rất chậm. Tuy nhiên...
…Nó sẽ tới đích!
“Không gì là không thể với sức mạnh của một võ thần!”
Chiếc cờ lê bay theo một đường thẳng đến mục tiêu. Tốc độ của nó đã giảm, nhưng chiếc cờ lê lại rất lớn. Ngay cả tấm kính chống nổ đó cũng không thể chịu được một cú va chạm trực diện từ khối kim loại này.
Bay đi, Naomasa thầm nghĩ khi quan sát trong trạng thái tốc độ chậm của mình.
Phía sau Takakane, người đang đứng dưới đài chỉ huy, phần phía trước của bệ đỡ đài chỉ huy mở ra.
Khi cửa hầm chứa máy bay mở ra, phần trung tâm của boong tàu trượt sang hai bên. Điều này để lộ ra một đường phóng máy bay lớn bên trong hầm chứa.
Trong khi Naomasa đang quan sát, còi báo động réo lên và một thứ gì đó xuất hiện từ bên trong hầm chứa tối tăm đó.
“Một võ thần!?”
Naomasa huy động tất cả kiến thức mình có về kẻ địch. Tres España sở hữu một lực lượng võ thần chủ yếu để giúp định cư và chinh phục Tân Thế giới. Một người nhất định đứng ở trung tâm của lực lượng đó.
…Era Fusae, đội trưởng đội điền kinh của đơn vị không quân!
Các tàu sân bay võ thần di chuyển chậm, nên không có chiếc nào được sử dụng trong cuộc tấn công bất ngờ này.
Do đó, Naomasa đã cho rằng Tres España sẽ không gửi bất kỳ võ thần nào vào trận chiến này, nhưng có vẻ như chúng đã có một con át chủ bài.
“Cảnh báo,” một thông báo vang lên.
Trước khi Naomasa kịp nghĩ “Chuyện này không ổn”, cô đã có một suy nghĩ khác.
…Sân khấu này đã được giao cho mình!
Với một tiếng động nặng nề, kẻ địch xuất hiện từ hầm chứa.
Nó vung tay phải lên và nhẹ nhàng tóm lấy chiếc cờ lê đang bay trong không trung.
“Soái hạm Tres España Michiyuki Byakko tham chiến.”
Đó là một võ thần màu trắng. Thiết kế nữ tính của nó có phần thân trên và chân khá lớn. Vai của nó nhô ra và một phụ nữ thuộc tộc trường thọ đứng trên vai phải. Đôi chân của cô ấy dường như chìm vào trong võ thần.
Nhiều cadena firma của hệ điều hành ma thuật OS điều khiển võ thần xuất hiện quanh mặt và vai nó. Một tiếng động kỳ lạ phát ra từ tay nó. Cán của chiếc cờ lê vỡ tan và rơi thành từng mảnh xuống boong tàu.
Naomasa cảm nhận được sự nguy hiểm trong sức mạnh của kẻ địch này khi thấy Michiyuki Byakko gầm lên với tốc độ gấp đôi. Với những cadena firma của hệ điều hành ma thuật OS quấn quanh, tiếng gầm của nó làm rung chuyển không khí và nghe có phần chói tai. Khi âm thanh vang vọng ra xa, Michiyuki Byakko hạ thấp thân mình và Era Fusae quay về phía Naomasa.
Sau đó, cô quay sang Takakane đang đứng dưới chân mình.
“Taka-san, cầm lấy Testamenta Arma đó và nhảy đi.”
“Được, được. Testament.”
Với Crus Temperantia – Vetus trong tay, Takakane nhẹ nhàng nhảy thẳng lên.
“Đó.”
Khoảnh khắc cơ thể anh ta lơ lửng trong không trung, Fusae nhẹ nhàng chỉ về phía Naomasa.
“Michiyuki Byakko! Lên!”
Naomasa nín thở khi hình dáng khổng lồ của Michiyuki Byakko lao vun vút trên boong tàu, lướt qua giữa hai chân Takakane. Ngay cả khi tính đến việc giác quan của cô bị giảm 1/2, võ thần màu trắng vẫn có một động lực rõ rệt.
“!”
Michiyuki Byakko lao dọc theo đường băng để tăng thêm tốc độ.
Các ngón chân của nó cắm sâu vào đường băng kim loại để tận dụng lực ma sát. Mỗi khi đôi chân nó di chuyển, thân hình khổng lồ của nó lại tăng tốc như thể đang quằn quại trong đau đớn.
Trong khi đó, Naomasa đã cho Jizuri Suzaku vào thế phòng thủ. Tuy nhiên…
…Chuyện gì sẽ xảy ra!?
Không chỉ tốc độ phản ứng và hành động của cô bị làm chậm, mà sức mạnh của cô cũng bị phân chia. Cô sẽ không thể điều chỉnh vị trí của Jizuri Suzaku vào thời điểm va chạm và cô sẽ không thể phát huy được sức mạnh như thường lệ.
Cô chỉ có thể nghĩ đến những điều tiêu cực và thầm tặc lưỡi.
Tuy nhiên, cô nghe thấy một giọng nói. Nó thuộc về một cô gái đang lao tới từ bên ngoài chiến trường.
Cô gái này nói hai từ ngắn gọn và dứt khoát.
“Trảm, Tonbokiri!”
Một tiếng động nặng nề vang lên, ngay sau đó là một tiếng hét thứ hai và một tiếng động nặng nề khác.
Tiếp theo là ánh sáng vỡ tan và một âm thanh tương tự như một màng không khí mỏng bị vỡ tung.
Sức mạnh của hai thanh Testamenta Arma đã bị phá hủy chỉ bằng một nhát chém mỗi thanh.
Những nhát chém này đến từ người đang đứng trên mép của dây cáp kéo được nhấc lên từ phía sau một trong những chiến hạm của Musashi như một con rắn ngóc đầu.
“Phó Chưởng ấn Học viện Musashi Ariadust, Honda Futayo, đã đến!!”
Ngay sau đó, Naomasa cảm thấy các giác quan của mình đã hồi phục.
Cô gật đầu cảm ơn sự giúp đỡ của Futayo.
Đúng là một sự can thiệp đáng hoan nghênh! cô nghĩ.
Nhưng kẻ địch đã tấn công trước khi cô kịp thở phào nhẹ nhõm.
Một tiếng động dữ dội vang lên và toàn bộ soái hạm rung chuyển.
Kim loại kêu ken két, một vài bộ phận gãy lìa, và dầu bôi trơn ngay lập tức tăng nhiệt độ khi Jizuri Suzaku bị đẩy lùi bởi đường băng và võ thần màu trắng. Tia lửa tóe lên từ mặt đất dưới chân nó.
“!!”
Trong cơn gió trước mặt, cô có thể thấy Fusae. Cô ấy gần đến mức Naomasa có thể đưa tay ra chạm vào.
Trước đó cô ấy đã mỉm cười nhưng giờ thì không. Đầu cô ấy đang cúi xuống.
“Ta rất hứng thú với ‘Suzaku’ của Musashi. Là một người điều khiển võ thần, chắc hẳn cô đã nghe về một số võ thần cấp thần binh được thừa hưởng từ Thời đại Thần linh hoặc được chế tạo trong quá trình tái hiện lịch sử.”
Naomasa đã nghe về chúng. Cô bị đẩy lùi trong khi nghe Fusae tiếp tục nói.
“Năm mươi năm trước, cuộc Nổi dậy Công giáo trong quá trình tái hiện lịch sử Viễn Đông đã diễn ra trên đất Tres España. Quân nổi dậy đã quyết định tạo ra bốn võ thần. Có lẽ để bảo vệ hòn đảo của cuộc nổi dậy, họ đã tạo ra các võ thần dựa trên bốn thánh thú hộ vệ. Tuy nhiên, một trong số chúng đã bị bắt giữ trong giai đoạn nguyên mẫu và một con khác đã được phát hiện ở một quốc gia khác. Con bị bắt giữ chính là Michiyuki Byakko đây.”
Naomasa đang bị đẩy lùi, nhưng lực tác động đã truyền qua Jizuri Suzaku. Chúng hơi bay lên không trung.
“Hai con còn lại vẫn chưa được tìm thấy, Genbu và Suzaku, nhưng các quốc gia khác nhau đã chế tạo võ thần của riêng họ bằng cách sử dụng những cái tên đó. Ta không biết liệu họ đang cố gắng giả mạo chúng là hàng thật hay chỉ đơn giản là sử dụng tên, nhưng còn Suzaku của cô thì sao?”
Khi Fusae tiếp tục đẩy tới, khóe miệng cô cong lên thành một nụ cười.
“Ta cho là điều đó không quan trọng. Các hệ điều hành ma thuật OS chuyên dụng của bốn võ thần thánh thú mang lại cho chúng những khả năng cấp thần binh tương ứng với sự tương ứng Sơn-Xuyên-Lộ-Trạch của bốn thánh thú. Trong trường hợp của Michiyuki Byakko...”
Một nhịp sau, ánh sáng xuất hiện bên dưới.
Naomasa nhớ ra điều này. Là một người điều khiển võ thần và là một sĩ quan học viện, cô biết khả năng của võ thần thuộc về Era Fusae, sĩ quan nhiệm vụ đặc biệt số 2 của Tres España.
“…đó là ‘lộ’. Dưới bất kỳ hoàn cảnh nào và ở bất kỳ địa điểm nào, Michiyuki Byakko đều có khả năng đứng vững và né tránh tuyệt đối như trên một con đường lớn.”
Những cadena firma màu trắng của hệ điều hành ma thuật OS mở ra ở hai bên chân của Michiyuki Byakko. Vô số ấn ký hình chữ thập nở rộ từ đó.
“Hãy đi trên con đường lớn đó, Michiyuki Byakko.”
Naomasa thấy tất cả những chữ thập đó tức thì vỡ tan và thay đổi hình dạng. Khi những chữ thập biến thành ánh sáng ether, một số tạo thành vùng đất phủ đầy bông lúa mì, một số tạo thành hàng cây dọc theo con đường, một số trở thành bầu trời, và một số trở thành gió và mây. Cuối cùng, một trường năng lượng mờ ảo được tạo ra giữa không trung. Và…
“!!”
Michiyuki Byakko lao ra không trung, kéo theo cả Jizuri Suzaku.
Các trận chiến diễn ra trên không trung phía trên Musashi và bên mạn trái của nó liên tục làm rung chuyển tám chiến hạm.
Khi những con tàu dài rung lên như những sợi dây đàn bị gảy, hầu hết các thành viên Hội học viên, Ban Chưởng ấn và các ủy ban đều đang ở ngoài tiền tuyến, nhưng một trong những sĩ quan lại đang vội vã đi qua các khu ký túc xá và khu dân cư.
Đó là Naruze.
Cô dùng sáu đôi cánh đen của mình để bay ở tầm thấp giữa các khu ký túc xá và khu dân cư của Musashino và Okutama. Cô dùng cây bút trong tay để vẽ lên khung crop mark khổ A4 Magie Figur trong không trung trước mặt. Cô vẽ một bong bóng thoại lớn trên Magie Figur để tạo ra một chiếc loa phóng thanh.
“Xin hãy ở yên trong nhà cho đến khi có lệnh sơ tán! Tình hình lần này khác với lần trước, vì vậy xin hãy ở yên trong nhà! Mọi người có thể cảm thấy tàu rung lắc, nhưng khung sườn bên trong sẽ hấp thụ chấn động. Hãy giữ bình tĩnh và chờ đợi!”
Khi giọng nói của cô được khuếch đại, cô rút ra một danh sách dài bằng giấy từ trong túi. Nó chứa tên học viên và số phòng.
“A, mình phải kiểm tra cả ở đây nữa. Để xem nào, không có vật nuôi, vậy là ổn.”
Cô dừng cánh lại và đáp xuống trước một căn phòng có cửa trượt kiểu Nhật. Khi con tàu rung chuyển, cô có thể nghe thấy tiếng kệ và các vật chứa bằng thủy tinh trong phòng rung lắc. Khi Naruze lắng nghe tiếng động, cô kiểm tra số phòng và đền thờ điều khiển nội bộ của phòng nằm phía trên cửa. Sau đó, cô vẽ một Magie Figur mới.
“‘Đứng Yên Giữa Không Trung’. Với mức tiêu thụ này, mình nên dùng ở nồng độ 1/30.”
Bên trong Magie Figur, cô vẽ chính mình và Naito đang đứng giữa không trung ngắm hoàng hôn.
“Đây là ma thuật từ lần đầu chúng mình bay lên trên những đám mây. Nó làm cứng không khí để tạo ra một rào chắn, nhưng nếu nó đi qua cửa và lấp đầy căn phòng, không khí trong phòng sẽ đông cứng lại và giữ các đồ vật cố định.”
Magie Figur phát sáng và hình ảnh trong khung tự động chia thành các ô và diễn lại cảnh hai người họ hôn nhau. Đồng thời, tiếng động của kệ và các vật chứa bằng thủy tinh trong phòng ngừng lại.
“Herrlich.”
Ngay khi những âm thanh kết thúc, hai người trong hình ảnh dừng lại ngay trước khi hôn. Naruze tặc lưỡi.
“1/20 khung hình dừng lại ngay trước đoạn hay. Mình cần phải chỉnh sửa lại cái này vào một lúc nào đó.”
Naruze gật đầu và quay đi. Cô kiểm tra danh sách của mình và bắt đầu đi đến phòng tiếp theo, nhưng đôi cánh của cô ngừng di chuyển trước khi cô cất cánh. Cô nhìn chằm chằm về phía trước với một dấu hỏi trên mặt.
“Ồ? Azuma? Cậu xong việc rồi à?”
Người đang chạy về phía Naruze chính là người mà cô vừa nhắc đến: Azuma.
Azuma chạy về phía cô với một cuốn sổ trong tay, nhưng anh ta vội vàng dừng lại khi nhìn thấy cô.
Và khi nhìn thấy Magie Figur gắn trên cửa, anh ta nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.
“X-xin lỗi! Tôi không thấy gì cả! Một người bình thường như tôi không hề thấy cảnh không đứng đắn của một cô gái biến thái dán một bức tranh về mối quan hệ của cô với Naito-kun khắp nơi đâu!”
“Cậu gọi ai là biến thái!?”
Và một người bình thường nào lại tự xưng một cách cổ lỗ như vậy chứ? Naruze nghĩ, nhưng cô giữ im lặng vì đó không phải là vấn đề của mình.
Thay vào đó, cô hỏi, “Cậu đã kiểm tra khu nhà kho bên dưới trường chưa? Chúng ta phải giữ cho phòng lạnh hoạt động, đúng không?”
“Judge. Shirojiro-kun và Heidi-kun đã sắp xếp để lo liệu gần hết, nên cũng không mất nhiều thời gian. Họ cũng đang làm việc để chuyển các hàng hóa có giá trị và các tàu vận tải nặng đi, và sắp xếp để chúng gặp lại chúng ta sau. Tôi cần phải trở về phòng để kiểm tra Miriam và ???.”
“…Cậu vừa phát âm cái tên đó là gì thế?”
“???”
…Chết tiệt, thằng nhóc này không phải dạng vừa đâu. Mình phải dùng cái này trong một doujinshi mới được. Thôi, sao cũng được.
Naruze đi ngang qua Azuma trên đường đến phòng tiếp theo và vỗ vai anh.
“Vậy là cậu không giao cô bé ma đó cho một cơ sở nào à. Đó là một quyết định đúng đắn. Rốt cuộc, hầu hết các cơ sở trên Musashi đều do gia đình Ohiroshiki tài trợ.”
“Cô có thể đừng nói xấu về một người đã phải bị lôi đi một cách miễn cưỡng ra tiền tuyến được không?”
Rốt cuộc ai trong chúng ta đang nói xấu anh ta vậy? Naruze tự hỏi với một nụ cười gượng.
“Tôi chưa bao giờ nghĩ cậu sẽ có con, Azuma. Và tôi đã nghĩ đến việc nhờ cậu để con bé lại với chúng tôi.”
“Với hai người à?”
“Judge. Chúng tôi nằm đối diện nhau trên giường khi ngủ, nhưng vẫn có đủ không gian để chừa một khoảng trống ở giữa. Công nghệ hiện tại cho phép Naito và tôi có con mà không cần quan hệ tình dục hay để nó phát triển bên ngoài tử cung, nhưng điều này có lẽ sẽ thú vị theo một cách khác.”
Azuma nghiêng đầu khi nghe điều đó.
“Quan hệ tình dục là gì?” anh hỏi.
Naruze rùng mình và sáu đôi cánh trên lưng cô run lên vì sợ hãi.
…Ch-chết tiệt hắn! Mình chưa bao giờ nghĩ Azuma lại có thể gây ra nỗi sợ hãi lớn đến thế! Đây có phải là sức mạnh của hoàng tộc không!?
Cô hối hận vì không có nhiều thời gian. Điều đó thực sự làm cô đau khổ. Nếu có thời gian, cô đã nói cho anh ta một hỗn hợp giữa sự thật và lời nói dối và sử dụng anh ta làm tài liệu tham khảo cho doujinshi của mình.
Với ý nghĩ đó, Naruze đã đưa ra một lời giải thích phòng thủ để ngăn Azuma hỏi người khác và biết được sự thật.
“Ư-ừm… Chuyện là thế này? Nó dùng để chỉ khi hai người bước vào một mối quan hệ sâu sắc. Tôi sẽ nói chi tiết cho cậu sau, nhưng… ừm… nó có một lịch sử lâu dài và rất nhiều kỹ thuật khác nhau.”
“Tôi hiểu rồi. Vậy ví dụ, khi nào thì cô và Naito-kun làm việc đó?”
…Thằng nhóc này đã bình tĩnh bước vào hang sư tử!
Naruze trả lời anh trong khi bắt đầu bối rối.
“À-ờ… Khi… khi chúng tôi cãi nhau, tôi đoán vậy? Đúng, chúng tôi dành cả đêm để làm hòa.”
“Vậy hòa thuận với nhau có thể sinh ra một đứa bé?”
…Giá như có thể! Giá như!!
Trong khi âm thầm lặp lại, Naruze giả vờ bình tĩnh. Cô hít một hơi thật sâu trong lòng.
“À-ờ, nếu cậu đi đủ xa, thì đúng vậy. Nó cũng có thể xảy ra một cách tình cờ nữa.”
“Tôi hiểu rồi. Vậy là có thể hòa thuận một cách tình cờ sao? Tôi học được rất nhiều điều. Các Technohexen đúng là biết nhiều thứ thật.”
“Judge, judge,” Naruze nói trong khi gật đầu và khẽ vẫy tay. Cô cảm thấy mình sẽ phát điên nếu cứ tiếp tục thế này, nên cô nghĩ cách đổi chủ đề. “Về cô bé ma đó. Danh tính của cô bé chưa rõ, nên cậu nên cẩn thận.”
“Ể? Cô đang nói cô bé là một loại ác linh sao?” anh hỏi với vẻ mặt cau có và giọng điệu gay gắt.
Anh ta là hàng thật rồi, Naruze thầm nhận xét.
“Cô bé đó bán trong suốt, nhưng cậu thấy cô bé thế nào?”
“Chà, tôi có thể nhìn xuyên qua phía bên kia…”
“Đúng, tôi cũng vậy. Vì vậy, hãy cẩn thận. Và nếu cậu nhận ra điều gì đó, hãy nói chuyện với Asama, tôi, hoặc một trong những người khác. Ngay cả khi cậu có một gia đình mới, cậu vẫn cần một chút thận trọng và khoảng cách. Và nếu không có gì xảy ra, thì càng tốt.”
Naruze bước về phía trước và nhận ra mình đã quên nói một điều gì đó.
“Và cố gắng nghĩ ra một cái tên đàng hoàng cho con bé vào một lúc nào đó.”
Giọng nói của cô hòa cùng với một tiếng động phát ra từ trần nhà. Trận chiến vẫn đang tiếp diễn.
Trên boong tàu, trận chiến đã bắt đầu lại đối với một số người và bắt đầu đối với những người khác.
Futayo bước lên boong tàu đầu tiên, và đội tấn công theo sau cô, một lần nữa bắt đầu cuộc tấn công của họ lên boong. Futayo bắt đầu một trận đấu kiếm với Takakane.
Takakane đã đặt thanh Testamenta Arma của mình qua lưng và giờ đang cầm cây gậy bóng chày dài có chức năng như một cây chùy gỗ. Vũ khí dài hơn cả chiều cao của anh ta, nhưng anh ta vung nó khắp mọi hướng và chặn các đòn tấn công đang đến bằng những chuyển động nhanh nhẹn. Futayo tung ra một loạt đòn nhanh đến mức cô không thể sử dụng đòn tấn công thông thường của Tonbokiri. Cây gậy chắc hẳn đã được chế tạo thành một thần binh vì nó tỏa ra ánh sáng ether và làm chệch hướng các đòn tấn công của cô. Anh ta vừa nhanh vừa chính xác.
…Đúng như những gì mình đã đọc trong bạch thư sĩ quan học viện quốc gia năm nay!
Anh ta có thừa kỹ năng để trở thành một Phó Chưởng ấn. Vị trí của anh ta cao hơn Tachibana Muneshige vì anh ta có một kỹ thuật phòng thủ cho phép anh ta hoàn toàn chống lại các đòn tấn công của đối thủ. Futayo suy ngẫm về bí mật đó.
“Là do cách anh cầm vũ khí dài đó sao!?”
“Đúng vậy. Tôi có cú vung gọn, cú gạt bóng, đánh tay phải, đánh tay trái, và nhiều thứ khác nữa.”
Anh ta thay đổi vị trí của mình so với vũ khí và thậm chí đổi tay cầm vũ khí sang trái hoặc phải. Để tăng tốc quá trình, anh ta thậm chí còn buông vũ khí ra để làm nhẹ cơ thể mình.
“Cô biết không? Tôi có thể gạt chính xác bất kỳ quả bóng nào. Hồi còn nhắm đến một vị trí chính thức, tôi đã luyện tập mỗi ngày bằng cách đánh số bóng lên đến hơn năm con số. Và cô biết không? Chẳng mấy chốc, tôi đã có thể đỡ và xử lý được đạn bắn liên thanh và các đòn tấn công của võ thần.” Anh ta cười gượng. “Bây giờ tôi là một hồn ma, tôi không được phép chơi trong các trận đấu chính thức vì họ không thể biết liệu tôi có dẫm lên vạch hay không. Dù vậy, tôi vẫn đánh ba nghìn quả bóng mỗi ngày. Kỹ thuật của tôi là đẩy lùi mọi đòn tấn công. Đó là một kỹ thuật khiêm tốn và đơn giản.” Anh ta làm chệch hướng đòn tấn công của Futayo xuống dưới. “Nhưng với tôi ở đây, những người khác có thể ghi điểm. Đó là cách tôi hoàn thành vai trò ‘phó’ chưởng ấn của mình.”
Trong khi anh ta nói, Futayo tránh được một quả bóng kim loại bay đến từ phía sau.
Cô chỉ vừa kịp né được nhờ vào khả năng phòng thủ bằng cách gạt bóng của Takakane.
…Đó là vì anh ta đã làm chệch hướng ngọn giáo của mình xuống dưới, phải không!?
Nhưng đó không phải là tất cả. Anh ta có lẽ cũng có thể kiểm soát hướng. Chỉ bằng cách làm cô ngã về phía trước, anh ta đã gần như ngăn cô tránh được đòn tấn công đó.
“Tch. Vậy là chỉ làm hỏng thế đứng và dẫn dụ cô thôi thì chưa đủ,” anh ta nói.
Anh ta sẽ phòng thủ chống lại mọi thứ được tung ra, trong khi giao gần như toàn bộ việc tấn công cho đồng đội.
Anh ta là hiện thân của ý nghĩa phòng thủ và hỗ trợ của từ “phó” trong chức danh phó chưởng ấn. Trong khi Futayo nỗ lực một mình đối đầu với cả một đội quân, anh ta sẽ hỗ trợ toàn đội và dẫn dắt quân đội của mình đến chiến thắng. Anh ta không nổi bật, nhưng chiến thắng của họ được đảm bảo khi có anh ta ở đó. Takakane là Phó Chưởng ấn và Tachibana Muneshige là sĩ quan nhiệm vụ đặc biệt số 1 vì Muneshige đã thể hiện kỹ năng thực sự của mình khi nhận được sự hỗ trợ của Takakane.
Đó là lý do tại sao Takakane cầm vũ khí dài đó.
Mình cũng là một Phó Chưởng ấn! Futayo nghĩ.
Futayo và Takakane trao đổi một loạt đòn tấn công tốc độ cao.
“…!”
Futayo tấn công hết lần này đến lần khác. Takakane không có đối trọng ở phía sau vũ khí, nên anh ta phải ngăn cô vòng ra sau lưng mình. Anh ta liên tục di chuyển chân để giữ cây gậy hướng về phía trước, sang trái hoặc phải và giữ cho cuộc trao đổi đòn diễn ra ngay trước mặt họ.
“…!”
Phòng thủ của anh ta thật sự rất nguy hiểm, Futayo nghĩ.
Đó là một phương pháp phòng thủ đặc biệt. Anh ta không phải lúc nào cũng chỉ đỡ đòn. Anh ta cũng cầm cây gậy trong tư thế gạt bóng bằng hai tay và hạ gậy xuống ngay trước khi đòn tấn công của cô chạm vào.
Cô suýt nữa đã làm rơi Tonbokiri vài lần.
Giữa loạt tấn công của cô, anh ta đột ngột làm điều đó. Nó đơn giản, nhưng cô không thể lơ là cảnh giác.
Chiến lược của anh ta là giành chiến thắng bằng cách phòng thủ. Ít nhất, anh ta là đối cực của Futayo hoặc cha cô. Tuy nhiên...
“Thú vị!!”
Mình rất vui vì đã rời đi, Futayo nghĩ một lần nữa. Có những người mạnh mẽ theo những cách mà mình không bao giờ tưởng tượng được.
Khi ánh sáng ether từ vũ khí của họ vỡ tan trong không trung, Takakane mở miệng. Anh ta mỉm cười và cất lên một giọng nói vang dội.
“Nào, đừng có nản chí chứ! Tonbokiri sẽ khóc đấy!!” anh ta nói. “Nhưng mà, tôi không nghĩ cô có thể cắt đứt được sức mạnh của một Testamenta Arma đâu!”
“Vâng,” Futayo trả lời thành thật. “Tôi cũng không nghĩ mình có thể làm được.”
Tại trung tâm chỉ huy, Neshinbara rời mắt khỏi các khung thông tin. Kimi gọi anh khi cô đến để trêu chọc.
“He he he. Bốn mắt, kế hoạch tấn công bất ngờ đã biến thành nhiệm vụ giải cứu Naomasa, nhưng nhát chém đó là một pha ứng biến à?”
“Nn… Tôi không biết nhiều về vũ khí, nhưng hệ thống cắt của Tonbokiri chém mục tiêu bằng cách sử dụng cái tên mà nó tiếp nhận. Trong trường hợp đó, tôi đã nghĩ rằng nó sẽ có thể cắt được sự tồn tại đó… tức là, cắt ether cấu thành nên sự tồn tại của nó.”
“Có thứ gì nó không thể cắt không?”
“Cậu quên mình là một ví dụ à? Nó có lẽ gặp khó khăn với những sự tồn tại không được thể hiện rõ ràng qua tên gọi hoặc bất cứ thứ gì như sương mù hay từ trường sẽ ngay lập tức lấp đầy khoảng trống ngay cả khi nó bị cắt. Ngoài ra, sức mạnh cắt giảm khi tác động lên nhiều vật thể cùng một lúc. Nếu có quá nhiều mục tiêu hoặc mục tiêu ở ngoài tầm, thì cô ấy cũng đành bó tay.
“Các khả năng tầm xa của Logismoi Oplo và Testamenta Arma dường như chủ yếu thiết lập một rào cản cố định các hiệu ứng bên trong, nên chúng sẽ sụp đổ miễn là cô ấy phá vỡ được lớp vỏ bên ngoài.”
Naruze đã đến trung tâm chỉ huy và cô lên tiếng trong khi gửi một vài tin nhắn thần thông cho Naito.
“Gì chứ? Ai mà ngờ một kẻ theo khối xã hội như Velázquez lại ở trên một con tàu thể thao. Thành phần đội của họ không bình thường chút nào.”
“Judge. Chúng ta có thể đang vượt xa kiến thức của con người một cách tệ hại, nhưng sự phấn khích của họ cũng không bình thường. Tôi đã tập hợp một đội mới, hy vọng điều này sẽ giúp chúng ta vượt qua.” Neshinbara thở dài và lau mồ hôi trên trán. “Chúng ta có cả một núi vấn đề cần phải chặn đứng. Có đủ loại việc chúng ta cần chuẩn bị và sẵn sàng. Và để làm điều đó… Xin hãy, mọi người. Hãy cầm cự.”
Lời vừa dứt, một tiếng kim loại chói tai vang lên. Âm thanh phát ra từ không trung. Michiyuki Byakko đã tạo ra một hư lộ từ quang năng ether và dùng cánh tay phải tấn công Jizuri Suzaku.
Cuộc giao phong chỉ diễn ra trong chớp mắt.
Bị một cú húc vai hất văng lên không, Jizuri Suzaku lập tức vào thế phòng thủ.
Thế nhưng, Michiyuki Byakko lại bước chân lên chiến trường ảo, xung quanh là những cadena firma của hệ điều hành thuật thức. Con đường mà vị bạch chiến thần lao tới không phải là hoang địa. Bao quanh nó là những cánh đồng lúa mì, nền tảng cho cuộc sống của người dân.
“Ngươi không định tung ra ‘đầm lầy’ của Suzaku à? Nếu không thì, ta đoán đây chỉ là hàng giả thôi.”
Như để đáp lại câu hỏi của Fusae, cánh tay phải của Byakko lao vút tới theo một đường thẳng.
Ngay khoảnh khắc đòn tấn công chạm vào Jizuri Suzaku, Naomasa nghe thấy tiếng va chạm, đồng thời vô số khung ký hiệu hiện ra xung quanh cô.
Chúng tính toán sức mạnh của đòn đánh, hiển thị mức độ nguy hiểm đối với độ bền của Jizuri Suzaku, hoặc phát ra cảnh báo.
“Tỉ lệ công suất ước tính gấp 5 lần phe mình!?”
Naomasa sững sờ. Tỉ lệ này không thể giải thích chỉ bằng chênh lệch tốc độ đơn thuần. Tuy nhiên…
“Bọn ta tiêu diệt cơ giới thú ở Tân Thế Giới không chỉ đơn thuần là để tự vệ. Là một quốc gia lạc hậu về công nghệ, bọn ta thực sự đã ‘săn lùng’ công nghệ ở đó. Và bọn ta đã thu được vài món đồ hay ho đấy.”
Nắm đấm trắng xoáy mạnh khi đâm vào Jizuri Suzaku, và vị chu tước chiến thần phát ra những tiếng ken két. Và rồi…
“!”
Dây truyền động và các bộ phận bảo vệ khớp nối sau vai của Jizuri Suzaku bung nổ. Chất bôi trơn màu nâu đỏ tựa như máu phun ra như một đôi cánh.
Hai cánh tay của Jizuri Suzaku mất hết sức lực, thân thể ngửa ra sau vì chấn động. Vừa đạp không, Michiyuki Byakko vừa lao tới và vung cánh tay trái về phía bụng của Jizuri Suzaku.
“!”
Tận dụng đà ngửa người ra sau từ cú va chạm trước đó, Jizuri Suzaku tung chân phải lên phản công.
Bàn chân có móng vuốt phóng thẳng từ dưới lên, nhắm vào hàm của Michiyuki Byakko.
Đáng lẽ đòn đó đã trúng.
Nhưng Naomasa thấy Michiyuki Byakko đã huy động toàn bộ sức mạnh để ép cơ thể bọc giáp cực nặng của nó di chuyển.
Điên rồ, Naomasa nghĩ. Làm vậy sẽ khiến cỗ máy quá tải mất.
Tuy nhiên, Byakko đã thành công chuyển đổi từ tư thế đấm. Nó đột ngột lao tới và chúi cả người về phía trước.
Luồng hơi nóng bốc lên từ đôi vai, eo và lưng trắng của nó với một luồng lực không kém gì cú lao tới.
Và nó đã kịp cúi xuống né được chân của Jizuri Suzaku.
“!?”
Michiyuki Byakko tóm lấy chân phải của Jizuri Suzaku, vác lên vai.
Jizuri Suzaku sắp bị quật đi. Trong lúc Naomasa bị đẩy lùi về phía sau trên không, cô nghe thấy một giọng nói.
“Kiên Trái – Đơn Hống.”
Khi Fusae vừa dứt lời, vai trái của Michiyuki Byakko được bao bọc bởi cadena firma của hệ điều hành thuật thức và bắt đầu biến đổi. Hàng chục cadena firma xuất hiện và lớp giáp mở ra. Nó kết nối với lưng và cánh tay của chiến thần ngay khi quá trình biến đổi hoàn tất.
“Một con hổ!?”
“Đây là cơ giới thú mà ngươi sẽ không tìm thấy ở Tân Thế Giới đâu. Nó là trang bị tiêu chuẩn của Michiyuki Byakko và rất hữu dụng trong việc gieo rắc nỗi sợ vào tim lũ cơ giới thú ở Tân Thế Giới. Dù vậy, nó vẫn không xịn bằng Logismoi Oplo.”
Fusae nở một nụ cười khổ.
“Làm đi, Michiyuki Byakko.”
Một tiếng gầm lớn vang lên, và Naomasa cảm thấy da thịt mình run rẩy.
“Jizuri Suzaku! Tháo rời chân phải!!”
Quyết định trong tích tắc của cô đã cứu vãn tất cả. Ngay khi Jizuri Suzaku mở vài khung ký hiệu và chân phải được tách ra khỏi khớp nối, chiếc chân đang bị Michiyuki Byakko giữ đã bị phá hủy.
Sự phá hủy của chiếc chân kim loại nặng nề đó không giống như bị xé toạc hay cắt đứt, mà là tan nát thành từng mảnh. Ngay cả chất bôi trơn cũng tức thì phân tán, nhuộm màu không khí.
“Đây là pháo phá hủy siêu chấn động tích hợp ether ‘Hống Phá’. Khuyến khích tiếp xúc trực tiếp, nó sẽ khuếch tán hoàn toàn trong phạm vi khoảng năm mét, nhưng ở cự ly gần thì không thể tránh hoàn toàn được.”
Cô ta không nói dối. Dù đã tháo chân, một cơn chấn động ken két vẫn lan khắp cơ thể Jizuri Suzaku, và rung chấn bên trong khiến chất bôi trơn lại phụt ra từ sau vai.
Trước mặt Jizuri Suzaku, Michiyuki Byakko tạo ra cadena firma và phục hồi lại vai trái.
“Vĩnh biệt, Suzaku giả mạo. Theo như ta thấy, ngươi không có hệ điều hành thuật thức đặc trưng của tứ thánh thú, và ta cũng không phát hiện ra cộng hưởng nào. Đây là món quà chia tay cuối cùng.”
Byakko tiếp tục lao tới và dùng nắm đấm phải giáng vào Jizuri Suzaku khi nó vẫn còn đang lơ lửng trên không.
Lực tác động truyền khắp Jizuri Suzaku, phần ngực trên của nó lõm vào. Cơn chấn động đã hất nó lên không, nhưng giờ đây nó xoay vòng và rơi xuống phía Musashi. Tuy nhiên…
“Làm tốt lắm, Naomasa-kun.”
Một khung ký hiệu mở ra, và giọng nói của Neshinbara khiến Naomasa nhướng mày và nở một nụ cười.
Naomasa không thể ngăn được đà rơi do cú va chạm, nên cô chỉ có thể tiếp tục rơi xuống. Cô nhìn Michiyuki Byakko lướt qua trên đầu mình.
“Thay vì cho tôi nghỉ phép ở bộ phận động cơ, cứ coi đây là trường hợp đặc biệt đi,” Naomasa nói.
Trong khi đó, Fusae quay người lại trên vai của con hổ trắng.
“Rơi từ độ cao đó mà gọi là ‘làm tốt lắm’? Không lẽ cô…”
“Tôi có đồng đội, và tôi đã hoàn thành vai trò của mình cho đến khi họ tới đây.”
Naomasa rút một chiếc kiseru từ trong túi ra và ngậm vào miệng. Cô nhìn về phía mũi tàu bên dưới mình.
Hai dây cáp kéo lớn được giăng ra giữa hai chiếc tàu đầu tiên ở bên trái và phải. Từ góc nhìn của cô, chúng đang xoay về phía trước. Chúng đang vận chuyển một con tàu vận tải dài 100 mét với tốc độ cao.
Con tàu vận tải đang hướng lên theo một góc nghiêng thoai thoải, sẽ đưa nó đến tàu chỉ huy của España.
“Sắp va chạm rồi!!”
Chấn động lan truyền trong không khí thành tiếng ồn, và hai con tàu rung lên như thể vừa bị đấm một cú.
Mũi tàu phẳng của tàu vận tải nhàu nát vài mét như thể làm bằng giấy, và phần trước của boong tàu chỉ huy bị xé toạc lên trên.
Cú va chạm khổng lồ đó đã tạo cơ hội cho đơn vị tấn công của Musashi xông lên boong tàu. Vài người vấp ngã do rung chấn của vụ va chạm, nhưng họ đã kịp hình thành một vòng cung hẹp quanh đài chỉ huy của đối phương.
Các học sinh Tres España tản ra xung quanh đài chỉ huy để bảo vệ nó.
Sự rung động và chao đảo khiến chiến trường kim loại đó chòng chành như những con sóng chậm. Giữa hai nhóm học sinh, Futayo và Takakane đứng bất động với vũ khí khóa chặt vào nhau.
Với khả năng chém của Futayo, Takakane và Velázquez không thể sử dụng Thần Khí Tín Điều của mình.
Fusae đang lao đến tàu chỉ huy, nhưng cô ta sẽ đến muộn vài giây.
Musashi đã tận dụng vài giây đó để bắt đầu chiến lược mà họ có thể sử dụng trong tình thế bế tắc này.
“Tôi, Phó Chủ tịch Hội Học sinh Học viện Musashi Ariadust, Honda Masazumi, đề nghị đình chiến để chúng ta có thể chất vấn về trận chiến này!”
Cô gái mảnh khảnh đứng ở mũi boong tàu vận tải giơ tay phải lên khi tuyên bố.
“Trận chiến này dựa trên một sự hiểu lầm từ phía Tres España, vậy nên nó sẽ không có lợi cho cả hai bên!”
Cô gái, Masazumi, bắt đầu giải thích lý do. Lý do là…
…Tres España tấn công chúng tôi vì Musashi đang vận chuyển viện trợ đến Anh Quốc.
Tuy nhiên, điều đó chỉ có hiệu lực nếu Musashi thực sự giao thương với Anh Quốc. Musashi có khả năng giao thương, nhưng họ vẫn chưa tuyên bố sẽ hỗ trợ Anh Quốc.
Masazumi thấy Futayo lùi lại khỏi Takakane và nhảy về phía cô. Tuyên bố chấm dứt chiến sự của cô sẽ vô nghĩa nếu một trong những học sinh của họ vẫn còn giao chiến. Cô đã ngừng nói để đợi cho đến khi Futayo và những người khác lùi lại. Cô quan sát khi họ tập trung trước mặt mình và xây dựng một đội hình hẹp.
Trong khi đó, kẻ địch vẫn đứng yên. Họ không biết tuyên bố này sẽ dẫn đến đâu.
Cuối cùng, vị bạch chiến thần nhảy từ trên trời xuống, đáp xuống giữa boong tàu soái hạm sau lưng Takakane.
Khi Michiyuki Byakko lao mình xuống từ con đường mà nó đã tạo ra trên không, sức nặng của nó làm tàu chỉ huy rung chuyển. Từ tàu vận tải, Masazumi cảm nhận được sự rung động khi con tàu của mình đang ép vào tàu chỉ huy đang chao đảo.
…Nhiều khả năng, tàu chỉ huy cũng đang tìm cơ hội để rút lui.
Cuộc tấn công đã đi đến hồi kết với thế giằng co này.
Và để kìm chân kẻ địch và phô trương lực lượng, Musashi phải cho thấy rằng họ đang chiếm ưu thế.
…Vậy nên…
Thay vì nói ra từ đó, Masazumi hít một hơi thật sâu.
Một sự hiện diện xuất hiện sau lưng cô, và cô nghe thấy tiếng các học sinh Tres España hít một hơi kinh ngạc.
Cô biết thứ gì đã xuất hiện sau lưng mình. Một bóng người duy nhất đã đi lên cầu thang dẫn ra boong tàu. Cô nhận ra những bước chân thầm lặng, không chút sức lực ấy.
“Masazumi-sama, Horizon Ariadust đã đến.”
Masazumi nghe thấy người nói hít một hơi.
“Thành thật mà nói, nó chẳng khác gì gánh nặng, nhưng tôi có mang theo Logismoi Oplo ‘Lype Katathlipse’.”
Nghiên cứu:
Các Cấp Bậc Tàu
Toori: Chị ơi! Chị ơi! Mấy người phi thường xung quanh em thỉnh thoảng có nhắc đến mấy thứ nghe có vẻ mọt sách thú vị về các cấp bậc của tàu bay! Em ghét bị ra rìa lắm, nên chị nói cho em biết nó có nghĩa là gì đi!
Kimi: He he he. Em trai ngốc nghếch, thực ra em không cần biết điều này đâu, nhưng chị sẽ nói cho em biết các phân cấp chung. Chủ yếu là thế này:
~12m: Vô Cấp
~36m: Cấp Wyvern
~108m: Cấp Dragon
~324m: Cấp Kraken
~972m: Cấp Jormungandr
~2916m: Cấp Ziz
~8748m: Cấp Bahamut
Lớn hơn nữa: Cấp Leviathan
Kimi: Tên của các cấp bậc này bắt nguồn từ tên của những con tàu được chế tạo trong Thời đại Thần linh. Các loại tàu được sản xuất hàng loạt dựa trên những nguyên mẫu đó, nên việc đặt tên các cấp bậc theo nguyên mẫu là điều tự nhiên.
Toori: Mấy cái tên này chỉ để cho mình hình dung kích thước thôi mà! Thế thì, sao không gọi là Cấp Cup A, Cấp Cup D, vân vân cho rồi!?
Kimi: Vì Musashi đã bị giải trừ vũ khí, nên nó sẽ là Cấp Không Áo Ngực. Dù sao đi nữa, những cái tên này bây giờ chỉ được sử dụng như một tàn dư của thời trước. Chúng mô tả khá tốt về kích thước, công suất, loại vũ khí, độ dày của lớp giáp và số lượng thiết bị trên tàu, nên chỉ cần nghe cấp bậc là em có thể ước tính được tiềm lực chiến tranh hoặc khả năng vận chuyển của nó. Các quốc gia Tsirhc không thích ý tưởng gọi tàu của họ bằng tên của ác quỷ hay quái vật, nên họ chủ yếu chỉ dùng chiều dài của tàu theo mét. Nói chung, kích thước tăng gấp ba lần với mỗi cấp. Cấp Dragon có kích thước bằng một khu rộng trên Musashi, điều đó có thể giúp em hình dung kích thước của chúng.
Toori: Em đang nghĩ. Liệu nhớ hết mấy cái này có giúp mình bình luận mọi thứ dễ dàng hơn không nhỉ. Mình có thể nói những câu như “Cái gì!? Một con tàu Cấp Ziz!?”
Kimi: Em chẳng có ý định học cái này, đúng không?


0 Bình luận