Làm sao để xử lý
Những dòng suy nghĩ ngổn ngang?
Phân bổ điểm (Biết ơn)
Dưới ánh nắng ban mai, trên boong tàu trắng của hạm đội ngoại giao, Thủ quỹ Shirojiro và Heidi đang tiếp đón những vị khách đến từ Anh Quốc.
"Đây là Phó Hội trưởng Honda Masazumi-dono."
Trên boong tàu có một khu đàm phán được thiết kế theo kiểu bậc thang, bên dưới đặt sẵn một bàn ăn trưa.
Masazumi ngồi vào bàn, Shirojiro và Heidi ngồi bên trái cô.
Ngồi đối diện cô là Thủ quỹ Charles Howard đeo kính và Thư ký Ben Jonson. Đứng sau hai người họ là automaton F. Walsingham.
Cô cảm thấy đội hình này đã đủ tầm cỡ cho một cuộc gặp cấp quốc gia, nhưng cũng thấy sự có mặt của mình chẳng cần thiết cho lắm. Suy cho cùng, Howard đã đề nghị thảo luận về thương mại.
Ohiroshiki và Hassan đã chuẩn bị một bữa ăn nhẹ gồm nhiều món trong bếp của tàu, còn Asama và Adele thì đang trong vai hầu bàn mang đồ ăn ra.
Khi đĩa khai vị lớn đầu tiên được dọn lên, Shirojiro giơ tay ra.
"Xin mời dùng bữa. Đây là món sashimi cá tươi vừa đánh bắt nổi tiếng của Musashi, dùng kèm sốt cà ri. Chúng tôi sẽ dùng sau, quý vị cứ tự nhiên. Vâng, chúng tôi sẽ dùng sau."
Trong khi đối mặt với ba vị khách, Masazumi cúi đầu, liếc qua Shirojiro nhìn sang Heidi, nhưng cô bé vẫn bình thản gõ chữ trên màn hình ký hiệu của mình.
Cuối cùng Howard cũng nếm thử một miếng, và trông ông ta như sắp đưa tay lên che miệng.
"Ô-ồ. Th-thịt cá sống có hương vị hoàn toàn tách biệt với cà ri, tạo nên một cảm giác ấm áp tinh tế."
...Cứ nói thẳng là nó dở tệ đi cho rồi.
Mặc cho Masazumi nghĩ thầm, Shirojiro không chút nương tay với Jonson, người vẫn chưa động đũa.
"Xin mời ngài cứ tự nhiên."
"K-không. Là một vận động viên, tôi phải chú ý đến chế độ ăn uống của mình."
Howard liếc Jonson bằng ánh mắt chứa đựng sự khinh bỉ của cả năm năm cộng lại, nhưng nhà thơ vận động viên kia lờ đi. Ngay lúc Masazumi bắt đầu lo lắng cho cuộc gặp, cô thấy một đốm sáng nhỏ dưới chân. Lấy làm lạ, cô nhận ra chú cáo trắng Mouse tên Erimaki đang ở dưới gầm bàn. Heidi vẫn bình tĩnh sử dụng màn hình ký hiệu, nên Erimaki ở đây chỉ có thể vì một lý do.
"Cô hiểu chứ?"
Erimaki giơ một màn hình ký hiệu lên cho cô xem. Trên đó hiển thị dòng chữ rõ ràng là do Heidi viết.
"Cho nó lên được không?"
Thay vì gật đầu, Masazumi vẫy ngón tay ra hiệu cho Erimaki. Chú cáo trắng trèo lên chân cô, nằm gọn trên đùi phải của cô dưới gầm bàn và hướng màn hình ký hiệu về phía cô.
...Nặng thật đấy.
Sức nặng này không giống một con vật bốn chân thực sự, mà giống như một thứ gì đó được quấn trong một chiếc khăn tròn.
Thế này cũng hay, cô nghĩ thầm khi đọc dòng chữ trên màn hình.
"Tôi sẽ mở một phòng chat để mọi người cùng nắm bắt tình hình. Kết nối."
“Kết nối : Màn hình ký hiệu chung : Hệ thống Tín hiệu Thần thánh toàn Đền – Miền giới hạn được ủy quyền qua Đền Asama : Xác nhận”
Marube-ya: "Ồ, kết nối được rồi. Cảm ơn nhé, Asamachi. Mọi người mặc định đều ở trong phòng rồi, cứ bắt đầu đăng bài đi."
Asama: "Mọi người cố gắng đừng đặt tên dài quá nhé. Và nếu ai nói điều gì quá khiếm nhã, sẽ bị tạm thời mời ra ngoài. Xin hãy cẩn thận."
Tôi: "Hả? Thế tôi có được nói b-ưởi không hay nói b-ưởi là bị đá khỏi phòng!? Bư-
“Tôi” đã bị trục xuất.
“Tôi” đã vào lại.
Tôi: "Ch-chết tiệt. Cậu vẫn tàn nhẫn như mọi khi!"
Asama: "Hình phạt sẽ chỉ kéo dài hơn thôi, nên làm ơn đừng nói những chuyện như vậy nữa!"
...Cái gì thế này?
Masazumi liếc nhìn xung quanh mà không thực sự cử động mắt. Những người khác ở phía sau phái đoàn Anh Quốc và xa hơn nữa đều đang mở màn hình ký hiệu.
...Thì ra đây là hệ thống chat Thần thánh.
Đó là một hệ thống thảo luận bằng văn bản sử dụng màn hình ký hiệu, được phát triển bởi các tôn giáo có nền tảng tái tạo độc thần giáo như Tsirhc.
Nó chỉ đơn thuần là trao đổi văn bản nên dung lượng rất nhẹ. Nó cũng có thể kết nối với những người ở khoảng cách xa và đơn giản hóa việc lưu biên bản cuộc họp hay gửi tệp đính kèm. Giá trị của nó đã được thể hiện rõ rệt trong Đại chiến Thống nhất Hài hòa.
Viễn Đông đã cố gắng chống lại các tôn giáo khác, nhưng họ là đa thần giáo nên có nhiều xung đột về quyền sử dụng tín hiệu Thần thánh, vì vậy họ đã không phát triển một hệ thống thảo luận bằng tín hiệu Thần thánh vào thời điểm chiến tranh. Sau chiến tranh, IZUMO đã kết hợp các đền thờ lớn từ các vùng khác nhau của Viễn Đông và cuối cùng đã phát triển một hệ thống tương tự.
Masazumi chưa từng lập khế ước ở cấp độ cần thiết để mở màn hình ký hiệu, nên đây là lần đầu tiên cô được thấy nó.
Asama: "Của tớ có thể đính kèm cả video, nên nếu cần thì cứ nói nhé."
Khi Masazumi đang thầm thán phục, món tiếp theo được dọn ra.
"Tiếp theo là salad. Chúng tôi có món salad cá sống xông khói nhẹ với sốt cà ri."
...Họ định đùa về cá sống nhiều hơn là cà ri sao?
Ngay khi Masazumi nhận ra mình đang dần quen với các bạn cùng lớp, Erimaki lại hiện thêm dòng chữ trên đùi cô.
Marube-ya: "Trong lúc Shiro-kun câu giờ, chúng ta hãy điểm qua những điểm quan trọng của cuộc thảo luận thương mại này."
Marube-ya: "Nói một cách đơn giản, cuộc thảo luận thương mại với Anh Quốc này sẽ bàn về việc Musashi và Anh Quốc sẽ trao đổi những sản phẩm gì, với điều kiện nào và khi nào bắt đầu. Đây là những gì chúng ta đã biết."
Sản phẩm: Do trận chiến với Tres España đang đến gần, chủ yếu là lương thực.
Điều kiện: Chất lượng sản phẩm = giá chiết khấu.
Thời gian: Sẽ được thảo luận, nhưng hạn sử dụng của lương thực sẽ quyết định.
Cô Gái Hút Thuốc: "Chúng ta sẽ không bán cho họ nhiên liệu và tài nguyên khoáng sản sao? Họ sắp có chiến tranh mà."
Marube-ya: "Với nguồn tài nguyên rừng và các mỏ than của Anh Quốc, họ có thể tự cung cấp gần 100% nhiên liệu. Và với xử lý ether, than đá có thể được chế tạo thành Orei Coke, loại Orei Metallo chất lượng cao nhất. Về khoáng sản thì chúng ta phải mua của họ mới đúng. Nếu chúng ta cố bán cho họ Kim loại Đỏ của IZUMO hay Kim loại Trắng của BIZEN, chúng ta sẽ lỗ vốn."
Sói Bạc: "Xin phép một chút. Nhiên liệu, khoáng sản và tất cả các mặt hàng có đơn giá cao khác sẽ càng tăng giá hơn nữa khi chúng được thu gom gấp rút làm vật tư trước chiến tranh. Giá ban đầu đã cao vì ít nơi sản xuất có thể cung cấp, nên giá sẽ không giảm khi mua số lượng lớn. Những sản phẩm như vậy được tích trữ trong một thời gian dài, trong khi hàng tiêu dùng ngắn hạn như thực phẩm thì lại được mua với giá rẻ và số lượng lớn để không bị cạn kiệt trong chiến tranh, đúng không?"
Tỷ Tỷ Thông Thái: "Các quốc gia cũng không khác mấy so với các quý bà thượng lưu đi chợ nhỉ?"
Marube-ya: "Judge. Đại khái là vậy. Trong trận chiến armada, hạm đội bất khả chiến bại sẽ đổ bộ vào Anh Quốc. Sau đó, họ sẽ chiến đấu trong một tuần trong khi di chuyển ngược chiều kim đồng hồ quanh Anh Quốc. Nếu điều này được thực hiện đầy đủ, không quốc gia nào khác có thể tiếp cận Anh Quốc và họ sẽ gặp khó khăn trong việc bổ sung lương thực."
Sói Bạc: "Anh Quốc đã tích trữ được bao nhiêu lương thực?"
Marube-ya: "Có lẽ khoảng hai tuần. Trông họ có vẻ dồi dào, nhưng họ cũng phải lo lắng về nguồn cung cấp lương thực cho các tàu tham gia trận chiến và các đơn vị phòng thủ khác nhau rải rác trên mặt đất."
Sói Bạc: "Đồng thời th..."
Tỷ Tỷ Thông Thái: "Đồng thời th? Cuối cùng cậu cũng hóa điên rồi hả, Mitotsudaira!? Tuyệt vời!"
Sói Bạc: "Tôi không có! /À, xin lỗi. Adele đây. Tôi là người Công giáo, nên tôi đang mượn máy của cậu ấy. Tôi chưa quen với bàn phím này, nên lỡ gửi nhầm một tin nhắn chưa hoàn chỉnh. Dù sao thì... Đồng thời, kết thúc của trận chiến armada đồng nghĩa với việc Anh Quốc sẽ bành trướng và phá vỡ thế cân bằng quyền lực của các quốc gia khác. Tình hình thương mại của họ sẽ buộc phải thay đổi. Các quốc gia khác sẽ cố gắng kìm hãm sự bành trướng của Anh Quốc. Trong trường hợp xấu nhất, điều đó có thể tiếp diễn cho đến tận Hòa ước Westphalia. Nếu điều đó xảy ra, thương mại của Anh Quốc sẽ bị hạn chế trong hơn năm tháng. Để nâng cao tinh thần và xóa tan lo lắng của người dân, họ cần lương thực. Nếu họ đang nghĩ đến việc tổ chức một lễ hội, ít nhất họ cũng cần có chút đồ ăn."
Tín Đồ: "Á á á á! Tôi có thể đóng góp rất nhiều vào cuộc trò chuyện này, nhưng tôi đang bận nấu ăn!! Được rồi, món tiếp theo lên đây!"
"Xin mời. Các đầu bếp của trường chúng tôi đã dồn hết tâm huyết vào món gan ngỗng cá sống với sốt cà ri này."
Sói Bạc: "Masazumi-dono có theo kịp không? Dù sao cô ấy cũng chỉ đang quan sát thôi."
Asama: "Nếu cậu không biết phản ứng thế nào, hãy gãi đầu bằng tay phải."
Azuma: "Ồ, cậu ấy gãi rồi kìa. Tớ cũng không hiểu lắm, nhưng mà món đó ngon không?"
Tín Đồ: "C-cậu dám nghi ngờ tài nghệ của tôi sao!? Tôi là bất khả chiến bại trong lĩnh vực nấu nướng đấy!"
83[^1]: "Cà ri cũng bất khả chiến bại. Thế là bất khả chiến bại nhân đôi."
Asama: "Ừm, tớ sẽ lờ hết chuyện đó đi. Adele-san có vẻ đang gặp khó khăn, nên tớ sẽ đặt cài đặt chung cho phép các thành viên 'ẩn danh'. Có ai khác không thể đăng bài không?"
Tỷ Tỷ Thông Thái: "Cậu ngốc à?"
Asama: "Ể? Ồ! Tớ không có nói thế! Không hề!! Mọi người quên nó đi!"
Tôi: "Được rồi, ai quên rồi thì đăng bài nói-..."
Asama: "Và đây là đòn kết liễu! D-dù sao thì, tớ đã thay đổi cài đặt rồi!"
“Gia Thần Ngực Lép đã vào.” “Mar Vàng đã vào.” “Mal-Ga đã vào.”
Marube-ya: "Đủ cả rồi chứ? Vậy chúng ta tiếp tục thảo luận nào."
"Bây giờ, xin mời dùng một chút đồ uống nhẹ. Đây là súp cá sống lạnh. Dĩ nhiên là vị cà ri."
Howard nuốt nước bọt khan khi thấy món súp được mang ra trong một tách trà.
...May mà mình là người Viễn Đông.
Với suy nghĩ chân thành đó, Masazumi hơi cúi đầu xuống nhìn màn hình ký hiệu của Erimaki.
Những thông tin Heidi đang gửi cho cô mang một ý nghĩa to lớn.
Trong hai tuần qua, cô không có bất kỳ thông tin mới nào về tình hình của Anh Quốc và Musashi. Họ cũng không được cho thời gian trước khi cập bến để quyết định lập trường của mình đối với Anh Quốc.
Đó là lý do tại sao cô muốn tập hợp mọi người trên boong tàu và tổ chức một cuộc họp.
...Nhưng rồi ba người này xuất hiện.
Có thể thời điểm họ đến không phải là ngẫu nhiên.
Họ muốn chiếm thế thượng phong trong các cuộc đàm phán trước khi Musashi có thể quyết định một lập trường rõ ràng.
Đó là lý do tại sao Shirojiro đang gần như thù địch câu giờ để họ có thể đạt được sự đồng thuận.
May mắn thay, Anh Quốc đã yêu cầu một cuộc thảo luận về thương mại. Liên quan đến thương mại, Shirojiro và Heidi có thể xử lý. Nếu đó là một vấn đề ngoại giao, Masazumi sẽ buộc phải phụ trách, nhưng cô sẽ không thể đạt được sự đồng thuận với những người khác vì cô không thể sử dụng màn hình ký hiệu.
Hiện tại, Heidi đang gõ một tin nhắn khác.
Marube-ya: "Và vì vậy sản phẩm chính để giao dịch ở đây là thực phẩm."
Mal-Ga: "Chúng ta sẽ bán gì? Lúa mì và thịt như mọi khi? Hay cuối cùng họ sẽ giới thiệu khoai tây theo cách giải thích của Viễn Đông mà một số quốc gia khác đã sử dụng?"
Mal-ga hẳn là Naruze, Masazumi đoán. Vậy nghĩa là Mar Vàng là Naito.
Họ chuyên xử lý việc bốc dỡ hàng hóa nên họ biết Musashi chở những sản phẩm gì.
...Sẽ gây ra một sự cố quốc tế nếu chúng ta giới thiệu khoai tây cho Anh Quốc.
Khoai tây có nguồn gốc từ Tân Thế giới và được Tres España mang đến châu Âu vào giữa thế kỷ 16. Chúng có thể trồng trên đất cằn cỗi, giàu chất dinh dưỡng và dễ nấu, vì vậy chúng được kỳ vọng sẽ thay thế lúa mì làm lương thực chính. Nhiều quốc gia châu Âu đã lên kế hoạch trồng khoai tây thay vì làm bánh mì, nhưng không phải quốc gia châu Âu nào cũng có thể tự do trồng chúng.
Marube-ya: "Theo Tái Ký Thuật Thánh Phổ, hầu hết châu Âu thế kỷ 17 vẫn chưa trồng khoai tây làm cây trồng tiêu chuẩn. Chúng bị coi là bẩn thỉu vì là rau củ và bị đồn là có độc vì hình dạng xấu xí."
Khoai tây có thể dễ dàng trở thành cây lương thực chính tốt hơn lúa mì, vì vậy việc trồng trọt chúng liên quan trực tiếp đến việc gia tăng sức mạnh của một quốc gia khi nó cố gắng hỗ trợ dân số ngày càng tăng. Các quốc gia khác nhau kìm hãm lẫn nhau khi nói đến việc tái tạo các mô tả liên quan đến thực phẩm và khoai tây là một ví dụ hoàn hảo. Các khu vực duy nhất ở châu Âu đã bắt đầu trồng chúng là một số vùng của Tres España và K.P.A.Italia.
Nếu Anh Quốc bắt đầu trồng chúng và do đó phớt lờ sự kiềm chế của các quốc gia khác, điều đó sẽ gây ra một sự cố quốc tế.
Sói Bạc: "Tôi nghi ngờ họ sẽ thử điều đó ở đây. Nếu họ phớt lờ các quốc gia khác bây giờ, họ sẽ bị cô lập hoàn toàn ngay cả khi họ thắng trận chiến armada. Ngoài ra, mọi người có biết tại sao Anh Quốc không thể trồng khoai tây không?"
Mar Vàng: "Có chuyện gì xảy ra sao?"
Sói Bạc: "Judge. Theo Tái Ký Thuật Thánh Phổ, Nữ hoàng Elizabeth đã ăn lá khoai tây trong món salad và bị ngộ độc solanine. Điều đó dẫn đến những lo ngại về việc trồng chúng, vì vậy các quốc gia khác nói rằng Anh Quốc không thể trồng chúng trong thời kỳ trị vì của Elizabeth."
Mitotsudaira đến từ Hexagone Française, một quốc gia đối đầu với Anh Quốc, nên cô biết rất nhiều về những vấn đề này.
Dù sao đi nữa, điều quan trọng là Anh Quốc chỉ có thể trồng lúa mì làm cây lương thực chính và đất đai cằn cỗi của họ không thể sản xuất được sản lượng lúa mì lớn. Tuy nhiên, lúa mì có thể được làm thành bột mì, vì vậy trữ lượng khẩn cấp có thể được tạo ra bằng cách thu gom trong thời gian dài và giao dịch với các quốc gia khác. Họ đang lên kế hoạch gây chiến với Tres España, vì vậy họ đã phải chuẩn bị từ lâu và họ không thể nhanh chóng bù đắp nếu thất bại.
Ngay cả khi biết điều đó, vẫn còn một câu hỏi khác cần đặt ra.
Cô Gái Hút Thuốc: "Heidi, vậy thì Anh Quốc đang muốn loại thực phẩm nào?"
Marube-ya: "Judge. Đó là thịt."
Bên dưới đài chỉ huy của tàu ngoại giao là một phòng chờ nhỏ. Oriotorai, Yoshinao và Azuma đang ngồi quanh một chiếc bàn. Azuma đang bốc khoai tây chiên kiểu Viễn Đông trên bàn trong khi nhìn Yoshinao ở phía đối diện.
Cậu hỏi người đàn ông mặc trang phục nông dân nhưng vẫn đội vương miện.
"Thịt thực sự quan trọng đến vậy sao, Phó Hiệu trưởng Yoshinao?"
"Judge," Yoshinao gật đầu.
Ông quay sang nhìn một cái xô chứa các loại cây trồng được chọn lọc mang từ Musashi. Rất nhiều xô như vậy đã được mang theo để Ohiroshiki nấu ăn, nhưng một số trong đó cũng chứa thịt được gói trong giấy. Yoshinao nhìn lại Azuma trước khi nói.
"Trong một năm, người dân châu Âu ăn một lượng thịt bằng trọng lượng cơ thể của họ, Azuma-kun. Trong cùng thời gian đó, người dân Viễn Đông ăn rất ít thịt và thay vào đó lấy protein từ đậu nành. ...Oriotorai-kun, sao em lại cố gắng bỏ trốn? Tiêu thụ thịt không bị cấm ở Viễn Đông. Liên minh Thánh Phổ chỉ đơn giản quyết định nó không thể là 'thực phẩm tiêu chuẩn'. Không có vấn đề gì cả."
Lạ thật, Azuma nghĩ thầm trong khi nghiêng đầu.
"Liên minh Thánh Phổ thường không khoan dung với Viễn Đông như vậy."
"Judge. Có một lý do đơn giản cho điều đó."
Yoshinao rút một con dao từ trong túi ra. Nó được khắc một biểu tượng dã thú.
"Châu Âu đòi hỏi một lượng lớn thịt để làm thực phẩm, nhưng các tôn giáo như Tsirhc lại tạo ra một vấn đề vô cùng khó khăn liên quan đến việc sản xuất thịt. Em có biết thịt được sản xuất như thế nào không, Azuma-kun?"
Azuma bắt đầu suy nghĩ. Cậu nghĩ về điểm khởi đầu của những miếng thịt được bày bán ở cửa hàng thịt.
"Sở hữu một trang trại hoặc trung tâm chăn nuôi chuyên biệt và nuôi bò, lợn, gà hoặc cừu?"
"Một câu trả lời xuất sắc. Nhưng chúng ta đã làm việc ở các trang trại, nên chúng ta biết em đang thiếu một bước quan trọng."
Yoshinao vung tay cầm dao.
Ánh sáng bạc bay một đường thẳng về phía miếng thịt được gói trong xô.
"Giết mổ."
Con dao cắm phập vào quả dưa hấu bên cạnh miếng thịt.
"À."
Yoshinao đứng dậy khỏi ghế và vài màn hình ký hiệu xuất hiện trước mặt ông.
Tôi: "Cái gì vậy, Què? Đây là lý do tại sao ngài sẽ mãi là Què. Ngài không thể làm tốt hơn một chút sao?"
Asama: "Chà, một số người ghét dưa hấu vì bên trong nó có màu giống như máu."
Tín Đồ: "A. Chờ một chút. Tôi sẽ thêm nó vào một món ăn."
"Đây là món tiếp theo. Cá sống ướp nước dưa hấu với sốt cà ri."
Chúng ta có thực sự nên làm thế này với họ không? Masazumi tự hỏi, nhưng có vẻ như Anh Quốc đã giảm số nạn nhân xuống chỉ còn một. Cô cũng lo lắng vì nạn nhân đó là nhà đàm phán của họ, nhưng Jonson đang chuẩn bị một ống trụ dài có nhãn "thuốc đau dạ dày".
Azuma: "Theo Phó Hiệu trưởng Yoshinao, Tsirhc và các tôn giáo khác cấm việc tước đoạt sinh mạng, vì vậy việc sản xuất thịt được thực hiện bởi những người không phải là công dân hoặc người của các tôn giáo khác."
Sói Bạc: "Judge. Đặc biệt là bò, chúng là một phước lành lớn đối với con người, vì vậy việc giết chúng bị cấm. Đó là lý do tại sao cừu và lợn trở nên được ưa chuộng hơn. Công nhân sẽ thực hiện việc giết mổ bên ngoài thành phố và những người bán thịt sẽ bán nó với lý do họ tìm thấy một con vật chết vì nguyên nhân tự nhiên."
Marube-ya: "Sự ám ảnh về sự trong sạch của Tres España đã xua đuổi những người ngoại đạo và các chủng tộc khác, vì vậy họ ngày càng có ít người làm những công việc đó. Đó là lý do tại sao họ bắt đầu ăn nhiều hải sản hơn."
Mal-Ga: "M.H.R.R. có văn hóa săn bắn mạnh mẽ, vì vậy họ vẫn ăn rất nhiều thịt. Họ cũng có nhiều cách để chế biến thịt. Bạn có thể nghĩ rằng họ ăn thịt cùng với bia mà họ uống thay vì ăn bánh mì."
...Nhưng công việc giết mổ đó có thể được thực hiện bởi bất kỳ ai ở Viễn Đông bất kể tôn giáo.
Ngay cả ở Viễn Đông, việc giết chóc vô cớ cũng bị cấm. Tuy nhiên, họ có văn hóa săn bắn, vì vậy một số cách giải thích có thể được sử dụng để giải quyết vấn đề.
Về cơ bản, Viễn Đông được sử dụng như một vật tế thần để chia sẻ bất kỳ loại thực phẩm nào không thể được sản xuất ở nơi khác do các quốc gia khác kìm hãm lẫn nhau.
Masazumi đã biết thịt là một mặt hàng quan trọng trong thương mại và cô đã biết lý do chung, nhưng đây là lần đầu tiên cô nghe những thông tin liên quan.
Mình vẫn còn nhiều điều phải học, cô nghĩ. Giá như mình có thể tham gia vào cuộc trò chuyện.
Cô suýt nữa đã vuốt ve Erimaki, nhưng đã tự kiềm chế. Cô không thể để Anh Quốc nhận ra Mouse đang ở trên đùi mình.
Marube-ya: "Dù sao đi nữa, trước khi vào Mikawa, Musashi đã ký một hợp đồng số lượng lớn với Anh Quốc bao gồm một đơn đặt hàng thịt. Họ yêu cầu một tháng thịt cho dân số 400 nghìn người của họ. Tại Mikawa, chúng tôi đã mua được rất nhiều hàng hóa với giá rẻ. Điều đó tất nhiên bao gồm cả thịt, vì vậy chúng tôi đã có thể mua được đơn đặt hàng thịt của Anh Quốc ở đó."
Cô Gái Hút Thuốc: "Chờ một chút. Có điều gì đó không hợp lý."
...Cái gì không hợp lý?
Cô Gái Hút Thuốc: "Tái Ký Thuật Thánh Phổ đã cho phép Viễn Đông sử dụng tủ lạnh điểm đông được gọi là nhà băng từ thời Yamato. Đối với hầu hết các quốc gia khác, các mô tả kết thúc ở sự sụp đổ của họ, nhưng chúng vẫn tiếp tục đối với Viễn Đông. Bộ phận động cơ quản lý nhà băng trên tàu Musashi và nó cho phép chúng tôi bảo quản các sản phẩm dễ hỏng như thịt đủ lâu để giao dịch chúng. Nhưng mọi người có nhớ chúng ta đã mất bao lâu để đến đây từ Mikawa không? Thông thường, chúng ta sẽ đổi hàng tại các khu bảo tồn trên Biển nội địa Seto, nhưng chúng ta đã không thể dừng lại ở các điểm giao dịch lớn như Shikoku và Kyushu. Bộ phận động cơ đã không mở phòng băng trong gần một tháng. Thịt chắc chắn sắp hết hạn sử dụng rồi."
Marube-ya: "Judge. Đó là vấn đề chính ở đây. Có ai hiểu điều này có nghĩa là gì không?"
Azuma cau mày và hỏi Yoshinao một câu.
"Ý thầy là thịt trên Musashi sắp hỏng rồi sao?"
"Judge. Hệ thống làm lạnh có bao gồm cả ma thuật, nhưng điều đó cũng chỉ kéo dài được thêm khoảng hai tuần nữa. Nếu thịt như thế này được bán ngoài chợ, nó sẽ phải được mua ngay trong ngày đầu tiên. Điều đó có nghĩa là..."
Oriotorai nói tiếp thay ông trong khi gặm một quả táo cô lấy từ trong xô.
"Tôi thích thịt giá rẻ. Cái vị ngay trước khi nó hỏng là ngon nhất."
"Judge," Yoshinao lẩm bẩm khi rút ra một tập giấy và một cây bút từ túi. "Bỏ qua hương vị, họ sẽ muốn dìm giá của loại thịt phải được tiêu thụ ngay lập tức. Chúng ta có một tháng thịt sẽ hỏng trong hai tuần, tức là nửa tháng. Bây giờ, điều này sẽ ảnh hưởng đến giá cả như thế nào? Azuma-kun, em có thể sử dụng một phép tính đơn giản để cho chúng ta biết không?"
"Ừm," Azuma nghĩ. "Nếu họ phải tiêu thụ một tháng trong nửa tháng, giá sẽ giảm đi một nửa."
"Judge. Chính xác. Bây giờ, chúng ta hãy tính toán lượng thịt và giá cả."
Liếc nhìn Azuma, Yoshinao bắt đầu viết lên tập giấy ghi chú bằng bút.
"Đầu tiên, chúng ta hãy tính xem sẽ bán được bao nhiêu thịt. Trong một năm, người châu Âu ăn một lượng thịt bằng trọng lượng cơ thể của họ. Trên Musashi, con số đó được cho là khoảng 60 kg. Theo Heidi-kun vừa rồi, dân số ăn thịt của Anh Quốc hiện là 400 nghìn người. Họ đã đặt hàng một tháng cho dân số đó, vì vậy..."
Lượng thịt = (400,000 người x 60 kg) x 1/12 của một năm = khoảng 2000 tấn
Azuma đăng phép tính đó lên cuộc trò chuyện thần thánh.
Tôi: "Ồ, Què, ngài biết làm toán sao!? Thật đáng kinh ngạc! Ngài thật tuyệt vời! Tôi phải hoàn toàn xem xét lại quan điểm của mình về ngài!"
"Im đi. Để Ta nói cho ngươi biết, Ta đã được chứng nhận là người dùng bàn tính cấp 2."
Ông ấy có lo việc tài chính khi cai trị lãnh thổ cũ của mình không nhỉ? Azuma tự hỏi.
Trong khi đó, Yoshinao tiếp tục viết trên giấy.
"Ở châu Âu, nửa con bò, tức khoảng 400 kg thịt, có thể được mua bằng thu nhập ba tháng của một người bình thường. Mức lương hàng ngày trung bình của người Viễn Đông là 10.000 yên, vì vậy chúng ta hãy giả định rằng một người bình thường có thể mua 400 kg thịt với khoảng 900 nghìn yên. Một hộ gia đình cần hơn sáu người," ông nói. "Vậy thì. 900 nghìn yên là giá tiêu chuẩn cho 400 kg thịt trên thị trường Anh Quốc."
Sau khi viết ra các con số, ông gõ cây bút lên giấy.
"Nếu Musashi bán hết 2000 tấn của mình với giá này, sẽ thu được bao nhiêu tiền?"
"Ừm," Azuma nghĩ trong khi nhẩm các con số trong đầu. "Nếu 400 kg là 900 nghìn yên, 2000 tấn sẽ là... 4,5 tỷ yên."
83: "Phép tính cà ri Ấn Độ cho kết quả tương tự."
Gia Thần Ngực Lép: "Đ-được rồi! Chăm chỉ đã giúp tôi tính ra kết quả tương tự!"
"Judge. Làm tốt lắm. Ta tin rằng các em có thể đã dựa vào câu trả lời đúng, nhưng các em vẫn làm tốt, Hassan-kun và Adele-kun."
Tôi: "Tch. Tôi có cảm giác Què và Cậu Ấm Đế Quốc gần đây nổi bật quá mức."
Asama: "Toori-kun, cậu không thể cứ khen họ một cách thẳng thắn sao?"
Tín Đồ: "C-cảm giác thế nào, Azuma-kun!? Cậu có cảm thấy niềm vui của sự sỉ nhục mà tôi luôn phải đối mặt không!?"
...Hm. Họ không công kích nhân cách của mình, nên mình không thực sự bận tâm. Và ý anh ta niềm vui là sao?
Khi Azuma nghiêng đầu thắc mắc, Yoshinao thẳng người lên.
"Thỏa thuận thương mại này bao gồm một lượng thịt và tiền lớn như vậy, nhưng giá trị giảm đi một nửa vì ngày hết hạn," Yoshinao nói. "Heidi-kun, tỷ suất lợi nhuận cho thịt là bao nhiêu?"
Marube-ya: "Judge. Thông thường, nó là khoảng 20% giá bán. 80% còn lại là chi phí vận chuyển, chi phí sản xuất và chi phí chế biến. Ngay cả khi bạn trừ đi 20% lợi nhuận, giảm giá một nửa vẫn khiến chúng ta lỗ 30%, vì vậy chúng ta thậm chí không thể thu hồi chi phí của mình."
Noriki: "Thời gian bán hàng rút ngắn là vì sự thuận tiện của họ, nhưng chúng ta vẫn phải chịu lỗ sao?"
Marube-ya: "Chúng ta đã vượt qua biên giới quốc gia tạm thời trong chế độ chiến đấu và mang theo một con tàu địch. Họ có thể cho rằng sự chậm trễ là do thận trọng và chúng ta không thể làm gì được."
Cô Gái Hút Thuốc: "Vậy chúng ta không thể làm thực phẩm bảo quản từ nó sao?"
Tín Đồ: "Chúng ta không có cơ sở vật chất hay thiết bị cho việc đó. Chúng ta có thể làm khô thịt trong các phòng sấy, nhưng những nơi duy nhất trên tàu Musashi có đủ gió là trên bề mặt. Thật không may, việc xây dựng các phòng chuyên dụng bây giờ là không khả thi. Và vì văn hóa Viễn Đông không bao gồm việc ăn nhiều thịt, chúng ta không được phép có một ngành công nghiệp bảo quản quy mô lớn. Đó là lý do tại sao chúng ta sử dụng phòng băng thay thế."
Marube-ya: "Judge. Đúng vậy. Họ có kế hoạch thu lợi bằng cách thêm phần chênh lệch giá vào ngân khố quốc gia của họ. Chúng ta đã đồng ý với hợp đồng thương mại, vì vậy chúng ta không thể rút lui ngay cả khi chúng ta thua lỗ. Tôi tự hỏi liệu những người của hội thương nhân Musashi có đang chờ Shiro-kun thất bại hay không. Anh ấy luôn có thể bù đắp khoản lỗ vào cuối năm, nhưng việc vay nợ trong Musashi sẽ là một ý tưởng tồi và những người đó có thể phiền phức đến mức đáng chán."
Gia Thần Ngực Lép: "Nhưng, ừm, ngay cả khi anh ấy bù đắp vào cuối năm, việc mất 30% thay vì thu được 20% sẽ tạo ra một khoản lỗ trị giá hai năm rưỡi lợi nhuận."
Marube-ya: "Judge. Điều đó chỉ có nghĩa là các hội học sinh trong hai hoặc ba năm tới sẽ ghét chúng ta."
Mọi người: "?"
Marube-ya: "Shiro-kun sẽ thực hiện các biện pháp để phục hồi và những phương pháp đó có thể rất thâm độc. Tôi nóng lòng muốn xem anh ấy sẽ làm gì ở đây. Dù sao, đã đến lúc bắt đầu cuộc thảo luận thương mại, Shiro-kun."
"Giờ quý vị đã dùng xong món kem sherbet cà ri với topping cá sống, đã đến lúc chúng ta vào việc chính."
Masazumi nghe thấy hai người ngồi đối diện và hai người ngồi bên cạnh cô điều chỉnh lại tư thế ngồi.
...Vậy là bắt đầu rồi.
Cô nhận ra đây là lần đầu tiên cô chứng kiến một trong những cuộc đàm phán kinh doanh của Bertoni. Các thương nhân thuộc cùng một phong cách chiến đấu đàm phán như một chính trị gia như cô, vì vậy cô tò mò muốn xem anh ta sẽ xử lý nó như thế nào.
Thêm vào đó, đối thủ của họ, Howard, cũng là một thương nhân. Không chỉ vậy, ông ta còn đủ giàu có để tặng cả một hạm đội tàu cho Elizabeth. Cô mong đợi được chứng kiến những màn thương lượng đỉnh cao ở đây.
Khi cô quan sát, Howard nghiêng người về phía trước và đặt hai bàn tay đan vào nhau lên bàn. Lông mày ông ta nhướng lên, và ông ta đã hoàn toàn sẵn sàng chiến đấu. Ông ta hẳn đã lo lắng hoặc mong đợi vì mặt ông ta hơi đỏ và có mồ hôi trên trán. Khí chất của ông ta cho thấy cuộc thảo luận này quan trọng đến mức nào.
Bertoni chọn nói trước.
"Tôi muốn đưa ra tuyên bố đầu tiên."
"V-vâng...!? Testament! Là gì vậy!?"
Howard nghiêng người về phía trước hơn nữa để đến gần Bertoni hơn. Bertoni gật đầu một lần và nói một cách bình tĩnh.
"Chúng ta hủy bỏ giao dịch này thì sao?"
Với một tiếng rách xé, hai tia máu phun ra từ mũi của Howard.
"Oaaaaa!!"
Masazumi làm đổ ghế khi cô lùi ra khỏi bàn. Howard dùng tay trái bịt mũi và bắt đầu nhanh chóng lau bàn bằng chiếc khăn tay trong tay phải.
Chiếc khăn tay nhanh chóng trở thành một miếng giẻ đẫm máu, vì vậy ông ta ném nó vào thùng rác gần đó và lau phần còn lại bằng một chiếc khăn tay mới. Shirojiro, tuy nhiên, vẫn bình tĩnh.
"Từ phản ứng đó, tôi sẽ cho rằng ngài đồng ý với đề nghị của tôi."
Asama: "Ểhhhhhh!? Sao cậu lại đi đến kết luận đó!? Cậu điên rồi à!?"
Marube-ya: "Ồ, trời. Shiro-kun trông thật đáng yêu khi anh ấy mạnh mẽ."
Masazumi sợ hãi khi thấy trợ lý thủ quỹ có thể gõ những dòng đó một cách bình tĩnh. Dù sao đi nữa, cô thận trọng ngồi lại vào ghế và suy nghĩ.
...Đây có phải là chuyện bình thường trong các cuộc đàm phán giữa các thương nhân không?
Tôi: "Cố lên, Shiro. Cậu có thể đi xa hơn thế nữa."
...Đừng nói bất cứ điều gì khiến tôi lo lắng, đồ ngốc.
Trong khi đó, máu mũi của Howard vẫn chưa ngừng chảy.
"Nh... Nếu tôi chết vì mất máu ở đây, vợ tôi sẽ giết tôi mất!"
Ông định chết bao nhiêu lần nữa đây? cô nghĩ. Nhưng chúng ta cần bắt đầu đàm phán.
"Khi điều này xảy ra, ngài cần ngửa mặt lên, bịt mũi và vỗ vào gáy hai ba lần," cô giải thích.
"Như thế này?"
Howard bịt mũi và ngửa mặt lên. Đằng sau ông, Walsingham chuẩn bị cánh tay robot được kéo về phía ngực và hiển thị văn bản trên màn hình ký hiệu.
"Thế này sao?"
Cô ta tung ra một cú chặt ngang móc vào tủy sống của Howard.
Một tiếng va chạm vang lên và máu phun lên không trung.
"Oaaaaa!"
Masazumi làm đổ ghế khi cô điên cuồng lùi ra khỏi bàn và Howard gục xuống trong một vũng máu trên bàn.
Mọi người im lặng một lúc, nhưng cuối cùng Heidi nói một cách chậm rãi.
"Kẻ sát nhân là một trong số chúng ta!"
"Cậu vừa đứng nhìn anh ta chết giống như những người khác thôi."
"Thôi nào, Masazumi. Cậu chẳng vui gì cả."
...Đó thực sự là một điều đáng để cau mày sao?
Dù sao đi nữa, Howard đã hồi phục một cách đầy năng lượng, lau lại bàn và lau mặt.
"Có vẻ như tôi vẫn còn nhiều tuổi trẻ."
...Chảy máu mũi thì liên quan gì đến tuổi trẻ? Và mình đã không làm gì khác ngoài việc đóng vai chính luận một lúc rồi.
"Thật không may, tôi có một lý do quan trọng để hủy bỏ giao dịch của chúng ta," Bertoni nói bằng một giọng khiến mọi người im lặng. "Chúng ta đang bị Liên minh Thánh Phổ theo dõi cẩn thận."
Khi Azuma theo dõi thông tin trên cuộc trò chuyện thần thánh, cậu hỏi Yoshinao một câu.
"Tại sao Bertoni-kun lại cố gắng hủy bỏ giao dịch? Chúng ta có thể thua lỗ, nhưng chúng ta vẫn sẽ kiếm được 50% số tiền, phải không? Như vậy không tốt hơn sao?"
"Azuma-kun, Anh Quốc không phải là đối tác thương mại duy nhất của Musashi. Và chúng ta cũng có thể bán hàng trong Musashi."
Ồ, đúng rồi, Azuma nghĩ.
Bản thân Musashi là một thành phố. Nó có một chu kỳ kinh tế riêng.
Yoshinao gật đầu và tiếp tục giải thích.
"Tất nhiên, chúng ta không thể hy vọng bù đắp hoàn toàn các chi phí bây giờ khi chất lượng thịt đã giảm. Tuy nhiên, việc bán thịt với giá rẻ cho những người bán thịt của Musashi sẽ cải thiện mối quan hệ của Bertoni-kun với họ và kích thích nền kinh tế của chính Musashi sẽ nhận được sự cảm ơn từ người dân của chúng ta. Nếu đằng nào cũng thua lỗ, anh ta đã quyết định lựa chọn thứ hai là tốt hơn," ông nói. "Anh ta cũng đang nói với Anh Quốc rằng chúng ta sẽ không bán thịt cho họ nếu chúng ta sẽ thua lỗ nhiều hơn theo cách đó. Điều này ngăn cản Anh Quốc có được thịt trong khi buộc Musashi phải chịu một tổn thất lớn. Anh ta đang nói rằng họ phải ít nhất có được sự đồng ý của chúng ta trước. Ngoài ra, việc sử dụng Liên minh Thánh Phổ làm lá chắn là một chiến thuật xuất sắc cho cuộc đàm phán. Nó cho phép chúng ta hỏi về lập trường của Anh Quốc đối với Liên minh Thánh Phổ. Và do đó..."
"Do đó?"
"Judge." Yoshinao khoanh tay. "Anh ta có thể tấn công một cách khá mạnh mẽ ở đây."
Masazumi thấy Bertoni đặt một tay lên bàn khi anh ta nói.
"Nếu chúng tôi giao dịch với ngài, liệu ngài có bị coi là chống lại Liên minh Thánh Phổ không? Hành động thiếu suy nghĩ đó cũng sẽ dẫn đến việc các quốc gia khác càng cảnh giác hơn với chúng tôi. Chúng tôi muốn tôn trọng lợi ích của Anh Quốc và đang nghĩ đến sự an toàn của Musashi. Nếu chúng ta không thể tránh được một cuộc xung đột với Liên minh Thánh Phổ, thì việc không thực hiện giao dịch này là vì lợi ích tốt nhất của cả hai chúng ta."
Điều đó đúng, nhưng có một khía cạnh khác của nó.
...Anh ta đang chỉ ra rằng không bán thịt cho họ là một lựa chọn của chúng ta.
"Nếu cả hai chúng ta đều không có lợi, chúng tôi không có gì để bán. Chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm và trả phí vi phạm hợp đồng và sau đó tự mình xử lý hàng hóa."
Nói cách khác, Musashi sẽ không cho Anh Quốc bất cứ thứ gì.
Nếu điều đó xảy ra, đó sẽ hoàn toàn là vấn đề trách nhiệm của Musashi, vì vậy Howard không thể nói gì. Ông ta vẫn im lặng và sự im lặng đó chỉ ra một sự thật nhất định.
...Nếu ông ta không phản đối chúng ta ở đây, điều đó có nghĩa là họ muốn hàng hóa của Musashi.
Chúng không phải là không cần thiết. Họ cần chúng và muốn mua chúng với giá rẻ, vì vậy Howard cuối cùng cũng lên tiếng.
"Testament. Trong trường hợp đó, chúng ta hãy cùng nhau làm việc để thương vụ này có lợi."
"Judge. Đó là một đề xuất rất đáng hoan nghênh."
Mal-Ga: "Ồ, anh ta đang để ngỏ việc đó có nghĩa là hợp tác với tư cách cá nhân hay quốc gia. Dù sao đi nữa, trường hợp xấu nhất được đặt ra là hủy bỏ giao dịch."
Nhưng Howard nghiêng người về phía trước và nói như thể đóng một cây đinh.
"Tuy nhiên, trận chiến của chúng tôi với Tres España đang đến gần."
"Judge. Tôi có thể hỏi khi nào nó sẽ bắt đầu không?"
Howard lắc đầu.
"Đó là thông tin mật, vì vậy tôi không thể trả lời. Tuy nhiên, câu hỏi là liệu hàng hóa của Musashi có thể được tiêu thụ hoặc chuẩn bị để lưu trữ trước khi nó bắt đầu hay không."
Masazumi cảm thấy ớn lạnh khi nhận ra điều đó thực sự có nghĩa là gì.
...Ông ta đang nói rằng trận chiến armada sẽ bắt đầu trong hai tuần nữa!
Masazumi xem lại thông tin. Thịt trong Musashi sẽ hết hạn trong hai tuần. Nếu Anh Quốc không chắc liệu chúng có thể được tiêu thụ hoặc chuẩn bị để lưu trữ trong thời gian đó hay không, điều đó có nghĩa là trận chiến với Tres España sẽ diễn ra trong hai tuần.
Mar Vàng: "Nói cách khác, trận chiến armada bắt đầu hai tuần sau khi họ nhận được nguồn cung cấp từ Musashi?"
Sói Bạc: "Rất có thể. Tres España đã tăng cường Grande y Felicísima Armada của họ trong một thời gian dài. Ngoài ra, hai tuần kể từ bây giờ là thời điểm thuận lợi cho các chủng tộc phi nhân."
Tại sao? Masazumi tự hỏi ngay khi Mitotsudaira gửi câu trả lời.
Sói Bạc: "Trăng tròn. Đêm đó sẽ phục hồi sức sống nhất cho các chủng tộc phi nhân, những người chiếm phần lớn dân số Anh Quốc. Họ có thể sẽ sử dụng đêm đó cho trận chiến armada."
Tôi hiểu rồi, Masazumi nghĩ ngay khi có vẻ như có người đáp lại sự hiểu biết của cô.
Marube-ya: "Chúng ta có thể bán thông tin đó với giá rất cao."
Sự lắm lời thường ngày của Heidi bị cắt ngắn vì cô đang tính toán giá trị của thông tin đó.
Nhưng, Masazumi nghĩ. Chỉ trong hai tuần nữa, hai quốc gia vĩ đại Anh Quốc và Tres España sẽ tiến đến một bước ngoặt lịch sử.
Bước ngoặt đó sẽ bắt đầu sự suy tàn của Tres España và sự thịnh vượng của Anh Quốc. Nó ảnh hưởng lớn đến hai quốc gia đó cũng như bất kỳ quốc gia nào liên quan.
Thế giới đang chuyển động. Dưới hình thức Tái Ký Thuật Thánh Phổ, bước ngoặt lịch sử này sẽ được viết trong sách giáo khoa rất lâu sau khi họ qua đời. Masazumi nghĩ rằng cô có thể cảm nhận được lịch sử ở đây.
"..."
Cô rùng mình một lúc.
...Vậy đây là niềm vui thực sự của việc làm một chính trị gia!
Heidi sau đó đăng thêm một số thông tin.
Marube-ya: "Trận chiến với Tres España sẽ diễn ra trong hai tuần. Ngoài ra, khi ông ta nói câu hỏi là liệu hàng hóa của Musashi có thể được tiêu thụ kịp thời hay không, ông ta đang nói rằng ngày hết hạn đã gần kề nhưng họ sẽ tiêu thụ hết bằng cách này hay cách khác."
Azuma: "Ông ta không đề nghị giảm số lượng họ mua vì họ không thể tiêu thụ hết sao?"
Marube-ya: "Một đối thủ chuẩn bị kỹ lưỡng như ông ta sẽ không phàn nàn như vậy. Chúng ta đã ký một hợp đồng số lượng lớn, vì vậy họ phải mua hết và họ sẽ có kế hoạch tiêu thụ hết. Họ đã nghĩ về những gì có thể và đã sử dụng tiền bạc và nhân lực để thực hiện nó. Đây không gì khác hơn là một lời nhắc nhở về những gì ông ta đã cho chúng ta biết."
Noriki: "Vậy là ông ta chỉ cảnh báo chúng ta ngừng quá mạnh mẽ thôi sao?"
Marube-ya: “Jud. Để bảo vệ các nhà sản xuất của Anh khỏi hàng hóa giá rẻ từ Musashi, rất có thể họ sẽ áp thuế quan, điều chỉnh giá, thêm phí bồi thường và tạm thời hạn chế nhập khẩu hàng hóa ngoại. Nói cách khác, họ đang chuyển hướng sang giao thương với Musashi, và thời gian sẽ được quyết định qua các cuộc đàm phán trong nước và với các quốc gia khác. Tôi nghĩ họ đã quyết định sẽ kéo dài cho đến trận chiến với Tres España.”
…Vậy ra họ cũng không phải là bất khả xâm phạm.
Họ muốn có hàng hóa, và muốn có chúng với giá rẻ, nhưng họ phải bảo vệ hàng hóa trong nước và đàm phán thương mại với các quốc gia khác.
…Nhưng…
Marube-ya: “Trận chiến với Tres España sẽ bắt đầu trong hai tuần nữa, nhưng họ mới là người quyết định khi nào cuộc giao thương bắt đầu. Đó chính là vấn đề của chúng ta. Họ sẽ quyết định khoảng thời gian giao dịch dựa trên mức tiêu thụ và thời gian chuẩn bị hàng hóa để tích trữ. Khoảng thời gian họ chọn sẽ có lợi cho họ và phớt lờ hoàn cảnh của chúng ta. Ngày bắt đầu càng muộn, giá sẽ càng bị ép xuống thấp. Chắc chắn chúng ta sẽ gặp bất lợi, và trách nhiệm sẽ thuộc về cậu Shiro.”
Nhiều mẩu dữ liệu hiện lên trên màn hình. Heidi đã tạo một biểu đồ về lưu thông hàng hóa trên khắp nước Anh và Ohiroshiki đã gửi dữ liệu về các nhà máy chế biến thịt của Anh cũng như các phương pháp tư nhân.
…Họ làm được những thứ này ngay trong lúc chúng ta đang nói chuyện ở đây sao?
Erimaki nhìn về phía Masazumi và Heidi.
“Khen tôi đi,” cậu ta nói.
Cậu bé ngoan, cô nghĩ thầm, nhưng không thể nhúc nhích tay vì sợ để lộ vị trí của Chuột.
Cô không biết phải đáp lại sự mong đợi của cái sinh vật nhỏ bé đang bối rối kia như thế nào, nhưng một biểu tượng đậu hũ chiên xuất hiện rồi biến mất trên khung hiển thị.
Marube-ya: “Để sau nhé? Bây giờ chỉ có thế thôi.”
Erimaki gật đầu và Heidi tiếp tục gõ phím.
Marube-ya: “Theo dữ liệu này, Anh có thể chế biến lượng thịt đủ dùng trong một tháng để tích trữ nếu họ làm việc suốt một tuần không nghỉ. Tuy nhiên, điều đó đòi hỏi cả quốc gia phải hoạt động hết công suất, bao gồm cả nhà bếp của các công dân bình thường. Nhưng nếu họ bắt tất cả các hộ gia đình mua thịt như vậy, rất nhiều người sẽ không hài lòng, nên có lẽ họ sẽ dùng một phương pháp khác.”
Đúng vậy, Masazumi thầm đồng tình. Mình cũng đang nghĩ như thế.
Phương pháp khác đó là…
…Thịt đã qua chế biến có thể được mua bán giữa những người chế biến và toàn thể quốc gia.
Marube-ya: “Về cơ bản, họ càng ép giá thịt xuống thấp, ngân sách ban đầu của họ sẽ càng dư dả. Một khi các hộ gia đình bình thường chế biến thịt để tích trữ, nhà nước có thể mua lại phần thịt mà các hộ không cần. Số tiền dư ra trong ngân sách và sự kỳ vọng vào cuộc chiến cho phép họ chia một ít tiền cho những hộ gia đình đó. …Ngoài ra, họ đang thắt chặt hàng hóa khi chiến tranh đến gần, nhưng điều này sẽ giúp vực dậy tinh thần.”
Tất cả những điều này cho họ biết một điều.
Marube-ya: “Nói một cách đơn giản, chiến lược của Anh dựa trên ‘một tuần’ này. Lượng thịt trong Musashi sẽ hết hạn trong hai tuần, nhưng Anh muốn trì hoãn việc bắt đầu giao dịch thêm một tuần nữa. Tiêu thụ lượng thịt của một tháng trong một tuần có nghĩa là lượng thịt sẽ gấp bốn lần bình thường, vì vậy giá sẽ giảm 75%. Đó là lý do tại sao trì hoãn việc bắt đầu giao dịch một tuần là tốt nhất cho họ.”
Cô tiếp tục gõ phím.
Marube-ya: “Tất nhiên, họ không hề đề cập đến việc có thể chế biến thịt trong một tuần. Nếu đó là cơ sở, họ sẽ không thể hạ giá dựa trên ngày hết hạn gây ra tình trạng cung vượt cầu nữa. Đó là lý do tại sao họ đang mua thịt dưới danh nghĩa bán hàng bình thường. Việc chúng ta biết điều này có nghĩa là chúng ta muốn duy trì giới hạn thời gian hai tuần bằng cách bắt đầu giao dịch ngay ngày mai.”
Sói Bạc: “Nhưng hai tuần có nghĩa là giá giảm đi một nửa, phải không? Chúng ta đã định rút khỏi thỏa thuận ở mức giá đó, vậy chẳng phải điều này có nghĩa là cuộc giao thương sẽ không diễn ra với tình hình này sao?”
Heidi bắt đầu gõ phím, đồng thời cho Bertoni xem một khung hiển thị chứa bản tóm tắt dữ liệu.
Marube-ya: “Cậu Shiro đến đây đã có sẵn kế sách cho việc này rồi.”
Kế sách ư? Masazumi tự hỏi khi Bertoni bắt đầu nói.
Giọng của thương nhân Musashi vẫn trầm như mọi khi.
“Musashi mong muốn giải cứu nước Anh khỏi nguy cơ này, nhưng việc đó phải được thực hiện sao cho Viện Liên Minh Tái Lập không thể bắt bẻ được thỏa thuận.”
“Có cách nào làm được điều đó sao?” Howard hỏi.
Bertoni khoanh tay gật đầu.
“Có một cách giao thương mà Viện Liên Minh Tái Lập sẽ không thể phàn nàn và cũng không gây rắc rối cho nước Anh.”
Đó là…
“Musashi và Anh sẽ cùng tổ chức một lễ hội trường học mùa xuân chung trên lãnh thổ Anh.”
Một lễ hội trường học mùa xuân.
“Chuyện đó…” Howard bắt đầu.
Nhưng Bertoni bắt đầu nói một cách rành rọt mà không gật đầu thêm lần nào nữa. Đối với Masazumi, nó nghe như đang đọc lại một tuyên bố đã được chuẩn bị trước.
“Đây sẽ là một diễn giải tái lập lịch sử về phong tục Lễ hội Tháng Năm của châu Âu và các lễ hội mùa xuân khác nhau theo phong tục châu Á. Musashi có người dân từ nhiều quốc gia khác nhau. Những cư dân đó đều có lễ hội riêng, vì vậy chúng tôi thường tập hợp chúng lại thành một sự kiện trường học duy nhất, đóng vai trò như một lễ hội cho tất cả mọi người. Gần đây Musashi quá bận rộn để tổ chức bất kỳ sự kiện nào, vì vậy chúng tôi vẫn chưa tổ chức lễ hội trường học mùa xuân, vốn chủ yếu thay thế cho Lễ hội Đoan Ngọ.
“Chúng ta có thể làm được điều này. Với tư cách là một lễ hội mùa xuân, nó tự nhiên sẽ bao gồm các buổi công bố nghiên cứu và các quầy hàng thực phẩm do các ủy ban và câu lạc bộ khác nhau mở. Musashi đang có kế hoạch chuẩn bị và khai mạc một lễ hội mùa xuân chung kéo dài hai tuần bắt đầu từ ngày mai. Du khách từ Anh đều được chào đón. Vì là một lễ hội chung, chúng tôi đề nghị Anh cũng tổ chức một lễ hội.” Bertoni nhìn về phía Howard một lần nữa.
“Quầy hàng của hội học sinh Musashi sẽ xử lý thịt cũng như các mặt hàng giao dịch khác. Và điều đó bao gồm cả việc thu mua.”
Ra vậy, Masazumi nghĩ. Một lễ hội sẽ làm tăng mức tiêu thụ thực phẩm và tạo ra các hiệu ứng kinh tế thứ cấp.
Marube-ya: “Trong lễ hội, chúng ta có thể biến mỗi đêm thành một bữa tiệc để khuấy động không khí và sẽ có rất nhiều người phải làm việc để chuẩn bị. Trong quá trình chuẩn bị và cả khi diễn ra lễ hội, chúng tôi hy vọng sẽ bán được một ít thịt tại các quầy hàng và các điểm bán lẻ khác. Nếu có thể, chúng tôi muốn tăng gấp đôi tỷ lệ tiêu thụ. Làm như vậy sẽ bán hết toàn bộ nguồn cung của một tháng trong hai tuần diễn ra lễ hội. Nếu họ đang đàm phán dựa trên kế hoạch bí mật của họ là chế biến thịt để tích trữ trong một tuần, chúng ta có thể đàm phán dựa trên kế hoạch của chúng ta là sử dụng lễ hội để tăng gấp đôi tỷ lệ tiêu thụ. Đây là một cuộc đụng độ giữa ý định thực sự và ý định được tuyên bố của chúng ta.”
…Nếu làm vậy, giá trị của thịt sẽ không giảm.
Nguồn cung tăng gấp đôi sẽ làm giảm giá trị đi một nửa, nhưng việc tăng gấp đôi tỷ lệ tiêu thụ sẽ cân bằng lại. Trên thực tế, nó không đơn giản như vậy, nhưng…
Mal-Ga: “Nếu chúng ta kiếm được bộn tiền ở lễ hội, nó sẽ tạo ra hiệu ứng kinh tế đủ lớn. Chúng ta hẳn sẽ có thể bù đắp được thua lỗ.”
“Nhưng,” Howard nói. “Nếu chúng ta làm vậy, Viện Liên Minh Tái Lập sẽ không phàn nàn sao?”
“Jud. Gần như chắc chắn là có. Nhưng nếu chúng tôi đóng vai trò chủ đạo, ngài có thể đổ mọi tội lỗi cho chúng tôi. Và nếu nó dựa trên nội quy của trường, nó sẽ trở thành một sự kiện của trường học, điều này ngăn họ có hành động quân sự. Họ không thể động đến chúng ta. Musashi sẽ đóng vai trò chủ đạo trong lễ hội mùa xuân chung này mặc dù không tổ chức Lễ Beltane, vì vậy chúng tôi hy vọng nhận được sự tuân thủ từ Anh. …Bây giờ, chúng tôi muốn thực hiện các giao dịch cho hầu hết các mặt hàng thương mại trong giai đoạn chuẩn bị, trong khi hoãn thanh toán đến khi lễ hội thực sự diễn ra. Điều đó sẽ đẩy nhanh thời gian giao dịch.”
“Ta hiểu rồi,” Howard nói với một cái gật đầu.
Sau đó ông lại rơi vào im lặng.
Ta: “Thôi nào, ông bạn. Đừng có tỏ vẻ cao sang nữa và nhanh lên đi. Nếu ông lại chảy máu cam rồi đồng ý thì mọi người đều vui vẻ cả.”
Hori-ko: “Ồ? Chảy máu cam là chuyện vui với ngài sao, Toori-sama? Vậy thì tôi sẽ không nương tay đâu.”
Masazumi nghe thấy vài tiếng hét ở phía xa, nhưng cô lờ chúng đi.
…Chắc là Horizon đã ký hợp đồng trên khung hiển thị rồi.
Tảo Nâu: “Tiếng hét? Tiếng hét?”
…Làm thế nào họ vào được kênh này vậy!?
Sau một khoảng lặng dài nữa, Howard cuối cùng cũng gật đầu.
“Testament. Miễn là có thể lập một chứng thư đảm bảo cho các giao dịch được đẩy nhanh.”
Điều đó có nghĩa là ông đã đồng ý với cuộc giao thương giữa Musashi và Anh.
…Vậy là chúng ta đã tạo ra một con đường để giao thương.
Bertoni gật đầu và liếc nhìn Howard với vẻ mặt vô cảm.
“Jud. Chúng tôi sẽ chuẩn bị một bản. Tuy nhiên…”
“Tuy nhiên?” Howard hỏi đúng lúc một tin nhắn xuất hiện trên khung hiển thị.
Marube-ya: “À, đợi một chút. Tôi sắp có việc gấp đây!”
Khoảng một tá khung hiển thị xuất hiện xung quanh Heidi.
Howard cũng mở vài khung hiển thị, nhưng của ông là kiểu hình chữ nhật của phe Cải Cách. Đúng lúc Masazumi đang tự hỏi chuyện gì đang xảy ra, hai thương nhân đồng thanh nói.
“Hãy đàm phán về thời gian diễn ra lễ hội và công tác chuẩn bị.”
Masazumi đầu tiên nghe thấy giọng của Bertoni khi cô nhìn vào khung hiển thị mà Heidi đã gửi cho mình. Cậu bình tĩnh nói với Howard.
“Hai tuần.”
Đó là khoảng thời gian tốt nhất vì nó tạo ra sự cân bằng giữa nguồn cung tăng gấp đôi và nhu cầu tăng gấp đôi.
Marube-ya: “Tỷ lệ lợi nhuận của chúng tôi là 20%. 20% của hai tuần là khoảng ba ngày, vì vậy thời gian giao dịch có thể rút ngắn đi chừng đó mà chúng tôi vẫn có lãi. Điều đó có nghĩa là chúng ta có thể nhượng bộ xuống còn mười một ngày.”
Tuy nhiên, Howard lắc đầu như thể đó là điều hiển nhiên.
“Ba ngày.”
Tín Đồ: “Ông ta đang phớt lờ thời gian cần thiết để chế biến thịt và chỉ đơn giản chọn một khoảng thời gian ngắn để chiếm thế thượng phong trong cuộc đàm phán.”
Anh cần một tuần để chế biến thịt, nhưng bắt đầu từ đó sẽ dẫn đến một khoảng thời gian dài hơn sau khi đàm phán. Đó là lý do tại sao Howard đã đặt nó ở mức quá thấp.
…Ông ta liều lĩnh một cách đáng ngạc nhiên.
Bertoni đã tuyên bố rằng Musashi sẽ hủy bỏ thỏa thuận nếu họ thua lỗ 30%, điều sẽ xảy ra khi giá giảm 50% so với giá gốc. Điều đó có nghĩa là bảy ngày trở xuống là không thể. Tám ngày là điều tốt nhất mà Anh có thể hy vọng.
Tuy nhiên, Howard đã bắt đầu với ba ngày.
Một số người có thể gọi đó là không công bằng, nhưng có một lý do khiến ông ta làm vậy.
…Ông ta có sự tự tin của một tổng tài chính nước Anh.
Bất chấp con số của Howard, vẻ mặt của Bertoni không hề thay đổi và cậu lắc đầu.
“Một tuần lễ và bảy ngày chuẩn bị.”
Howard đã đưa ra một con số thấp đến mức vô lý và Bertoni vẫn giữ nguyên con số đó với một cách diễn đạt khác.
Howard tất nhiên lắc đầu.
“Ba ngày và một ngày chuẩn bị.”
…Ồ? Ông ta đã nhượng bộ một ngày trước nhưng vẫn đang cố gắng giữ vững nền tảng là ba ngày.
Ba ngày đơn giản là không thể xảy ra. Đó là một cú lừa. Nhưng ông ta đang bám vào cú lừa đó và coi nó như sự thật.
…Thỏa thuận cuối cùng mà Anh đang nhắm tới có thể là “ba ngày và năm ngày chuẩn bị” với tổng cộng là tám ngày.
Musashi sẽ từ chối bảy ngày, vì vậy họ sẽ thêm một ngày để thành tám.
Anh cần những mặt hàng này, nhưng họ sẽ không bao giờ ngừng tập trung vào lợi ích của riêng mình trên hết. Và nếu họ không thể thúc đẩy một cú lừa thành công, thì họ có ích gì?
Nhưng Bertoni thở ra một hơi và đưa ra một đề nghị bất ngờ.
“Một tuần lễ và năm ngày chuẩn bị thì sao?”
Cậu đột nhiên nhượng bộ hai ngày.
Đề nghị của Bertoni khiến lông mày của Howard nhướng lên.
…Thật thú vị.
Howard đã nghĩ rằng họ sẽ sử dụng một số điều kiện để đàm phán theo đơn vị một ngày.
…Nhưng cậu ta đột nhiên từ bỏ hai ngày mà không nhận lại được gì.
Ông nghi ngờ Musashi có kế hoạch gì đó, nhưng những nghi ngờ vô căn cứ chỉ dẫn đến sự lo lắng. Ông sẽ tiếp tục với phương pháp của riêng mình.
…Mình cần đưa ra một thứ gì đó có giá trị tương đương với đề nghị của họ.
“Testament. Ba ngày cho lễ hội và hai ngày để chuẩn bị.”
Bây giờ cả hai đều đã nhượng bộ hai ngày. Ông cho rằng điều này đã đưa mọi thứ trở lại đúng hướng.
“Musashi sẽ dùng các tàu vận tải của mình để chuyên chở hàng hóa đến Scotland và các khu vực khác.”
Tuyên bố của Bertoni khiến Howard gõ ngón trỏ phải của mình lên bàn.
…Ra vậy. Cậu ta đang cố gắng mua thêm ngày bằng một phương pháp khác ngoài tiền bạc.
Điều đó mang lại ý nghĩa cho việc nhượng bộ hai ngày trước đó.
…Cậu ta đang thêm việc vận chuyển vào sự nhượng bộ đó để xem liệu mình có đưa ra một sự nhượng bộ lớn để đáp lại không.
Để thăm dò phương pháp của Howard, cậu ta đã nhượng bộ những ngày của chính mình trong khi vẫn còn nhiều để dự phòng.
…Đây là chiến lược của cậu ta.
Cậu ta đã chơi con bài nhượng bộ ngày cộng với một điều kiện bổ sung, đồng thời đưa ngày bắt đầu đến gần hơn với ngày mục tiêu của mình.
Số ngày mục tiêu của Howard là tám. Ông vừa đề nghị năm, vì vậy các lựa chọn còn lại của ông là những lá bài trị giá ba ngày và bất kỳ điều kiện bổ sung nào ông có.
Trong khi đó, mức hòa vốn của Musashi có lẽ là mười một ngày. Tuy nhiên, các lá bài của thương nhân của họ đã bị giảm xuống còn mười hai. Cậu chỉ còn lại một ngày.
Ngay cả khi cậu cố gắng nhượng bộ thêm ba ngày để đưa Howard xuống còn tám ngày, cậu cũng sẽ rơi vào tình trạng thua lỗ ở chín ngày. Nếu họ tiếp tục nhượng bộ như hiện tại, họ sẽ kết thúc việc đàm phán ở mức tám hoặc chín ngày.
Tám hoặc chín ngày.
…Đó mới là nơi trận chiến thực sự diễn ra.
Ngoài ra, Howard đã xem xét ý tưởng để họ thực hiện việc giao hàng bằng tàu vận tải của mình.
Tàu bay là đặc sản của Cực Đông. Anh có một số công nghệ thông qua IZUMO, nhưng tàu vận tải thương mại và công nghệ điều khiển của họ thua kém Musashi. Điều đó đã dẫn Howard đến quyết định của mình.
“Hiểu rồi. Chúng tôi sẽ giao việc đó cho các vị. Còn về các cảng trên đất liền…”
“Chúng tôi sẽ sử dụng các công ty thương mại và kho bãi của IZUMO đặt tại các điểm đến. Tôi sở hữu chúng, vì vậy chúng tôi có thể xử lý phí vận chuyển. Hãy coi đó như một dịch vụ miễn phí.”
“Testament,” Howard đồng ý.
Ông đã định để họ sử dụng các công ty vận tải mà ông sở hữu, nhưng ông sẽ giữ lại tất cả các khoản phí chuẩn bị nếu Musashi thay ông chi trả. Nói cách khác, điều này có nghĩa là ông sẽ có thêm lợi nhuận.
Chấp nhận điều này như một điều kiện bổ sung, ông nhượng bộ một trong những lá bài của mình.
“Điều đó sẽ cho phép thêm một chút thời gian cho lễ hội, vậy ba ngày cho lễ hội và ba ngày cho công tác chuẩn bị thì sao?”
…Giờ thì.
Howard đọc vị Bertoni.
Bertoni hiện đang ở mười hai ngày. Cậu chỉ còn một ngày nữa để nhượng bộ. Trong khi đó, Howard đang ở sáu ngày và còn lại hai ngày trước khi đạt được mục tiêu tám ngày của mình.
Vì Bertoni chỉ còn lại một lá bài để chơi, cậu sẽ rơi xuống mười ngày nếu muốn đáp ứng hai ngày của Howard.
Nhưng Bertoni lại đưa ra một đề nghị bất ngờ khác.
“Bảy ngày cho lễ hội và hai ngày cho công tác chuẩn bị, tổng cộng là chín ngày thì sao?”
Cậu đột nhiên giảm đề nghị của mình đi ba ngày.
Vậy là cậu ta đã quyết định, Howard nghĩ.
Bertoni đã nhượng bộ qua mức hòa vốn của mình ở mười một ngày. Cậu có thể đã lên kế hoạch bù đắp khoản lỗ bằng thu nhập thứ cấp tại lễ hội, nhưng Howard biết chắc một điều.
…Cậu ta muốn cả hai chúng ta cùng nhượng bộ ba ngày và chốt ở chín ngày.
Nhưng Howard không làm theo.
Ông hắng giọng.
…Mình có thể thêm một điều kiện nhỏ để chống lại sự nhượng bộ ba ngày của cậu ta.
“Trong trường hợp đó,” Howard nói. Ông tiếp tục nêu ra điều kiện mà ông cảm thấy cần thiết để đạt được một cuộc giao dịch an toàn. “Để giảm bớt gánh nặng của lễ hội và công tác chuẩn bị, Anh sẽ mở rộng quyền cập bến của các vị. Cư dân Musashi sẽ được phép lên tầng ba và tầng hai. Hai điều kiện bổ sung đó thì sao?”
Hai điều kiện bổ sung đó sẽ làm giảm gánh nặng trong việc chuẩn bị và vận chuyển, vì vậy nó bù đắp cho hai ngày trong số ba ngày nhượng bộ của Musashi.
Và…
“Ta sẽ nhượng bộ một ngày. Vậy chúng ta còn lại ba ngày cho lễ hội và bốn ngày để chuẩn bị, tổng cộng là bảy ngày.”
Nếu cả hai cùng nhượng bộ thêm một ngày nữa, họ sẽ đồng ý với mục tiêu tám ngày của Howard.
Và vì vậy ông không thể hiện sự tham lam không cần thiết và chỉ đơn giản nói.
“Mà có lẽ các vị sẽ cần thêm chút thời gian để chuẩn bị, nên ta sẽ nhượng bộ thêm một ngày nữa.” Ông hít một hơi và nhún vai. “Tám ngày. Ta muốn chốt ở khoảng thời gian đó.”
“Toori-sama, điều này không đặt chúng ta vào nguy cơ mắc nợ sao?”
Toori nghiêng đầu khi Horizon hỏi anh một câu trên sân thượng phía trước của boong tàu.
“Tại sao?”
Bây giờ đến lượt Horizon nghiêng đầu. Đầu của họ nghiêng về hai hướng đối diện nhau.
“Nhìn vào tình hình, điều đó có vẻ không thể tránh khỏi. Nhà đàm phán của họ đã đưa cuộc đàm phán đến hồi kết.”
“Ừ, nhưng tại sao đó lại là vấn đề đối với tên thương nhân tàn nhẫn của chúng ta?”
“?”
Horizon nghiêng đầu sâu hơn và Toori đặt một tay lên vai cô.
“Em muốn biết ý anh là gì không? Đây là lựa chọn tốt nhất: để anh mát-xa ngực cho em và em sẽ hiểu!”
“Thật trùng hợp. Tôi cũng vừa đi đến lựa chọn tốt nhất: nếu tôi đánh ngài, tôi sẽ hiểu.”
“Được rồi, được rồi!”
Toori dùng cả hai tay để trấn an Horizon khi cô giơ tay lên chuẩn bị. Sau đó anh dùng cằm chỉ về phía sân thượng đàm phán ở đuôi tàu.
“Em nghĩ ai đang ở đó vậy?”
“Shirojiro Bertoni-sama. Đối thủ của ngài ấy là tổng tài chính của Anh, Howard-sama.”
“Howard khá giỏi đấy. Ông ta không chỉ sử dụng quyền lực của nước Anh ở đây. Ông ta đang chiến đấu một cách công bằng để không làm tổn hại đến quyền lực đó. Ông ta sẽ không hạ thấp cảnh giác. Thành thật mà nói, anh không thực sự hiểu, nhưng nếu một người yêu ‘lựa chọn tốt nhất’ như em nói rằng ông ta là một rắc rối, thì Shiro hẳn đang gặp khá nhiều rắc rối. Nhưng…”
“Nhưng?”
“Shiro là tổng tài chính của Musashi. Và cậu ta không phải là Ngài Bất Khả Thi như anh.” Toori mỉm cười một chút. “Họ đều là tổng tài chính. Bất cứ điều gì Howard có thể làm, Shiro cũng có thể làm. Shiro có thể làm những điều sẽ khiến một người yêu ‘lựa chọn tốt nhất’ như em nghĩ rằng Howard đang gặp khá nhiều rắc rối.”
Masazumi nín thở và quan sát xung quanh.
Hiện tại, Howard đã nhượng bộ một ngày và tiến tới kết thúc cuộc đàm phán.
Vì ông đã nhượng bộ, Musashi cũng sẽ phải đáp lại bằng một sự nhượng bộ.
…Và sự nhượng bộ đó phải là chấp nhận đề xuất của ông ta.
Bây giờ ông ta đã nói tám ngày là đủ, họ không thể bắt ông ta nhượng bộ thêm ngày nào nữa. Họ đã rơi vào chiến thuật của ông ta khi bắt đầu từ ba ngày.
…Chúng ta phải làm gì đây!?
Cô biết mình không được nhìn về phía Bertoni. Điều đó sẽ phơi bày sự không chắc chắn của cô cho cậu ta thấy. Thay vào đó, cô cố gắng giữ vẻ mặt vô cảm và hạ tầm mắt xuống Erimaki.
Ta: “Seijun! Kể một câu chuyện cười nhạt đi! Kể một câu chuyện cười thật tệ và câu giờ cho chúng ta!!”
…Chết tiệt. Một ngày nào đó mình thực sự sẽ giết hắn!!
Asama: “C-cô ấy không thể! Nếu cô ấy kể một câu chuyện cười nhạt và ông ta ngã khỏi ghế, ông ta có thể dùng điều đó để đứng dậy và kết thúc đàm phán!”
Uqui: “Hm. Cô hiểu rõ chuyện này đấy, Asama.”
…Khoan đã. Họ đang gián tiếp chế nhạo mình ở đây sao!? Giá như mình có thể đăng bài…
Nhưng ngay cả khi có thể, cuộc đàm phán cũng đã ngăn cô làm vậy.
…Vậy thì mình phải làm gì đây?
Ngay khi cô nghĩ vậy, cô thấy một chuyển động đột ngột. Bertoni đã đứng dậy ở bên trái cô.
“…!?”
Howard và Jonson đã quá chậm để phản ứng với hành động đột ngột và vô cảm của cậu. Walsingham, tuy nhiên, đã di chuyển các bộ điều khiển lơ lửng sau lưng để chuẩn bị tấn công, nhưng một giọng nói đột ngột vang lên từ phía sau và bên phải.
“Dừng lại.”
Giọng nói của Mitotsudaira và tiếng xích leng keng đã ngăn cản con người máy vệ sĩ.
Khi mọi thứ im lặng, Bertoni tiếp tục di chuyển. Cậu đi vòng qua bên cạnh bàn, đến bên phải của Howard, và nhẹ nhàng nhảy lên không trung.
Giữa không trung, cậu thực hiện một cú xoay ba vòng trên không cấp độ cao và…
“Số ngày đó đơn giản là không được, vì vậy tôi cầu xin ngài hãy nhượng bộ thêm nữa!”
Cậu hoàn thành tư thế của mình giữa không trung và tiếp đất trong tư thế dập đầu lạy.
Masazumi suýt nữa đã hét lên, nhưng cô đã kịp mím môi và nuốt tiếng kêu vào trong.
…Ểểểểểể!?
Marube-ya: “Thôi nào, Shiro-kun. Cú Dập Đầu Xoay Ba Vòng!? Chị đã không thấy em dùng nó kể từ khi em thực hiện thành công tại Interhigh hồi chúng ta còn học cấp hai. Em đã luyện tập khi chị không để ý sao!? Chị lại yêu em mất rồi!”
Chị thấy ổn với chuyện này sao? Masazumi nghĩ, nhưng một cái liếc mắt về phía trước cho thấy vẻ mặt của Howard đã thay đổi.
Ông nhíu mày, nghiến răng, và mồ hôi đã hình thành trên trán ông.
Cô theo ánh mắt của Howard và nhận thấy có thứ gì đó đã xuất hiện giữa hai bàn tay của Bertoni khi cậu đang dập đầu lạy. Cậu giơ một hộp bánh kẹo được gói bằng vải lên trên đầu.
…C-cậu ta lấy nó ra từ khi nào vậy!?
Howard nhận thấy Jonson đang nhìn chằm chằm vào mình từ bên cạnh, vì vậy ông giơ tay ra để ngăn anh ta lại.
Ông không thể để lộ sự bối rối của mình.
…Làm tốt một cách xuất sắc!
Đồng phục Cực Đông nổi tiếng với tay áo dài và cổ tay áo rộng. Xoay ngang giữa không trung sẽ khiến chúng quấn quanh người và rơi không đúng chỗ khi hạ cánh. Tuy nhiên, cổ tay áo của cậu bé này được trải ra gọn gàng hai bên và cú hạ cánh của cậu không gây ra bất kỳ tiếng động nào.
…Đây mới là hàng thật.
Các mô tả của Tái Lập Lịch Sử nói rằng kỹ thuật đặc biệt của một thương nhân Cực Đông là dập đầu lạy, vì vậy các thương nhân Cực Đông luyện tập hàng ngày để đảm bảo họ có thể tái tạo hoàn hảo phần lịch sử đó.
Một cú dập đầu lạy đòi hỏi phải thu nhỏ toàn bộ cơ thể bằng sự dẻo dai của mình, vì vậy nó đòi hỏi phải tập luyện toàn thân cũng như tập luyện kỵ khí. Để thực hiện được chúng đòi hỏi ba hiệp năm trăm lần dập đầu lạy luyện tập mỗi ngày. Ngay cả ở Anh, dập đầu lạy là bài học bắt buộc để đối phó với các thương nhân Cực Đông, vì vậy Howard biết một vài kỹ thuật khác nhau: Dập Đầu Lạy Trái, Dập Đầu Lạy Phải, Dập Đầu Lạy Qua Vai, Dập Đầu Lạy Đi Bộ, Dập Đầu Lạy Đứng, Dập Đầu Lạy Lật Ngược, v.v.
…Đơn giản là xuất sắc!
Khi đối mặt với một cú dập đầu lạy đích thực, Howard biết rằng những cú của chính mình chỉ là trò trẻ con tự mãn. Vũ điệu Cực Đông có một kỹ thuật để tạo tư thế ngồi giữa không trung và hạ cánh như vậy, và cú này dựa trên điều đó.
Thêm vào đó, thương nhân trẻ tuổi này đã mang ra bánh kẹo. Trong trường hợp đó, Howard không còn cách nào khác là phải đáp lại. Rốt cuộc…
…Ta đã bắt đầu cuộc thảo luận này bằng một cú dập đầu lạy của chính mình!
Thương nhân này đã nhượng bộ để tổ chức cuộc thảo luận khi đối mặt với cú dập đầu lạy của Howard.
Điều đó có nghĩa là bây giờ Howard phải nhượng bộ khi đối mặt với cú dập đầu lạy này. Nếu không, cú dập đầu lạy của chính ông sẽ trở thành một kiểu thời trang. Với tư cách là đại diện thương nhân của Anh, ông không thể cho phép điều đó xảy ra.
“Xin hãy ngẩng đầu lên.”
Tuy nhiên, cậu bé không làm vậy. Nhưng ngay cả điều đó cũng…
…Xuất sắc!
Một cú dập đầu lạy sẽ không được kết thúc cho đến khi đối phương đã chịu thua. Là một kỹ năng đàm phán, đó là kỹ thuật tối thượng trong đó người ta sẽ không nhúc nhích một li cho đến khi đối thủ của họ nhượng bộ. Mặc dù đó là một kiểu cúi đầu, nó cũng là sự phòng thủ tối thượng. Nó cho phép mọi lời xúc phạm lướt qua đầu và ngăn cản người ta rời đi cho dù bất kỳ cơ thể được huấn luyện nào cố gắng bắt họ rời đi và cho dù bất kỳ cuộc tấn công hay nỗ lực loại bỏ nào được thực hiện.
Howard nghiến răng.
“Các vị cần thêm thời gian để chuẩn bị sao?”
Ông không nhận được câu trả lời, vì vậy ông hít một hơi và cầm lấy hộp bánh.
“Chín ngày thì sao: ba ngày cho lễ hội và sáu ngày cho công tác chuẩn bị?”
Azuma quay sang Yoshinao và Oriotorai với vẻ ngạc nhiên.
“Dập đầu lạy thật tuyệt vời, phải không!?”
“Đừng tự mình thử nhé?” Oriotorai sau đó nhún vai. “Chín ngày? Như vậy không đủ. Tôi không phải là chuyên gia đàm phán, nhưng tôi đã cố gắng hết sức để dạy cậu không làm bất cứ điều gì nửa vời.”
“Jud.”
Bertoni đứng dậy và cúi đầu chào Howard.
Masazumi thấy cậu từ từ trở về chỗ ngồi của mình. Vẻ mặt cậu vẫn vô cảm như mọi khi. Cậu trông hoàn toàn điềm tĩnh.
Cậu ngồi xuống và đặt cả hai tay lên bàn. Masazumi đoán rằng đó là một cách thể hiện cậu vẫn còn dư dả trong các cuộc đàm phán và Bertoni tiếp tục cúi đầu lần nữa.
“Tôi đánh giá cao sự nhượng bộ thêm một ngày để chuẩn bị.”
“Testament. Do trận chiến sắp tới với Tres España, chúng tôi không muốn mất nhiều thời gian hơn mức cần thiết.”
Giọng của Howard vô cảm. Không bị cảm xúc chi phối trong các cuộc đàm phán là một kỹ năng cần thiết đối với các thương nhân và đó là một phần của phong cách chiến đấu chính trị của chính Masazumi.
Tuy nhiên, điều đó cho phép cô đoán được trạng thái thực sự của ông.
…Có lẽ ông ta đang tức điên lên.
Ông ta có lẽ đã muốn chốt ở tám ngày, nhưng lại bị thêm một ngày nữa. Điều này có lẽ vẫn nằm trong giới hạn sai số của ông ta, nhưng những thương nhân muốn đánh bại ông ta sẽ dùng điều này làm đạn dược. Lý do cụ thể khiến ông ta buộc phải nhượng bộ ngày thứ chín đó cũng là một vấn đề.
…Ông ta đã dập đầu lạy trước để thể hiện sự hiểu biết của mình về Cực Đông.
Nếu không làm vậy, ông ta đã không mất đi thỏa thuận tám ngày. Đó là lỗi của chính ông ta.
Sự tức giận của ông là đối với chính mình, vì vậy nó sẽ không dễ dàng tan biến. Ông không thể đổ lỗi cho bất kỳ ai khác, vì vậy nó sẽ chỉ âm ỉ trong lòng ông.
Nhưng, Masazumi nghĩ. Thương nhân người Anh này không phải là một kẻ ngốc.
Trước đó, ông ta đã ưu tiên kết thúc đàm phán ở tám ngày, vì vậy ông ta rõ ràng không thích những canh bạc không cần thiết. Ông ta tự hào, nhưng ông ta vững vàng và sẽ không cố gắng nếu không nghĩ rằng nó sẽ thành công. Ông ta sẽ xây dựng chiến lược của mình và không làm gì hơn những gì mình đã lên kế hoạch. Việc đặt điểm khởi đầu là ba ngày là một dấu hiệu của phương pháp đó.
Trong khi đó, phong thái của Bertoni vẫn cho thấy cậu còn dư dả. Cậu sẽ nhắm đến một con số ngày có lợi hơn nữa.
…Nhưng cậu ta định kéo dài cuộc chiến thêm nữa bằng cách nào?
Trong khi đó, Howard lên tiếng.
“Vậy thì hãy đồng ý chín ngày và đưa cuộc đàm phán này đến-…”
Ngay khi Howard cố gắng kết thúc cuộc đàm phán này, Masazumi nghe thấy Bertoni giơ cả hai tay lên.
“Ngài nói chín ngày sao?”
Cậu gật đầu.
“…”
Và đột nhiên, cậu mỉm cười.
Masazumi nhìn thấy nụ cười nhẹ của Bertoni. Đôi mắt cậu cong lên và hàm răng hé lộ một phần. Biểu cảm đó thật sự sảng khoái.
“…!”
Walsingham giơ tay lên chuẩn bị.
Howard dường như cảm nhận được điều gì đó vì ông hít một hơi thật sâu.
Mặt khác, Bertoni vẫn giơ tay.
“Đó là một cuộc đàm phán thực sự xuất sắc. Tôi đã hoàn toàn bị qua mặt. Vì vậy, tôi sẽ cung cấp cho ngài một sự nhượng bộ bổ sung miễn phí.”
“Không, cảm ơn!” Howard hét lên. “Cuộc đàm phán đã kết thúc!!”
“Không, tôi chỉ nói rằng tôi đã bị qua mặt. Tôi chưa đồng ý với đề xuất của ngài, Lãnh chúa Howard, vì vậy cuộc đàm phán chưa kết thúc. Rốt cuộc, các thương nhân Cực Đông luôn cung cấp các dịch vụ miễn phí hoàn hảo như một phần của cuộc đàm phán.”
“Và cậu đang cung cấp dịch vụ gì?”
Để kìm nén sự thận trọng, Howard xóa sạch mọi biểu cảm trên khuôn mặt mình.
“Đừng lo lắng,” Bertoni nói. “Điều này có thể là một phần của cuộc đàm phán, nhưng tôi sẽ không yêu cầu bất kỳ sự nhượng bộ nào từ ngài. Rốt cuộc đây là một dịch vụ miễn phí. Nó là vì lợi ích của ngài và nó hoàn toàn miễn phí.”
Đây là lần đầu tiên Masazumi nghe Bertoni sử dụng ngôn ngữ lịch sự trong cuộc đàm phán của mình.
Cô nhận ra Heidi đã ngừng gõ phím.
Thay vào đó, biểu cảm của cô ấy đã giãn ra.
…Cô ấy đang tận hưởng điều này sao?
Tuy nhiên, Masazumi không thấy có cách nào mà một dịch vụ miễn phí có thể khiến Howard nhượng bộ bất cứ điều gì.
…Cậu ta định giành thêm ngày bằng cách nào đây?
Như để trả lời câu hỏi của cô, Bertoni hít một hơi nhỏ, mỉm cười và nói.
“Tôi đã có nhiều bình luận khiếm nhã trong cuộc đàm phán này. Tôi tin rằng tôi đã đặt một gánh nặng lớn lên ngài. Như một lời xin lỗi, tôi sẽ xem xét lại thời gian của kỳ giao thương.”
Sau đó, cậu tuyên bố “dịch vụ miễn phí” là gì.
“Chúng ta có thể quay lại đề xuất ban đầu của ngài là ba ngày. Vâng, đó sẽ là tốt nhất.”
Ba ngày.
Sau khi Bertoni đi xa đến mức nói rằng đó là “tốt nhất”, Masazumi quay sang Howard. Vị thương nhân vô cảm, nhưng có một sự thay đổi trên khuôn mặt ông.
Màu da của ông đã chuyển từ màu da thịt sang màu đỏ và nó đang nhanh chóng trở nên sẫm hơn.
Các tĩnh mạch trên trán và gáy của ông đang phồng lên.
“…”
Đột nhiên, Howard nắm lấy mũi mình và một tiếng rách xé sợi vang lên.
“…!”
Những tia máu như tia laze bắn ra từ cả hai tai ông.
“Waaaah!!”
Masazumi làm đổ ghế khi cô lùi ra xa bàn.
Tuy nhiên…
…Hả? Không có giọt nào bắn tới mình.
Như cô đã dự đoán, Jonson đã ngã ngửa ghế ra sau để tránh máu. Trong khi run rẩy, anh ta chỉ vào Howard và hét về phía Walsingham.
“Này cô! Cầm máu đi! Bịt tai ông ấy lại!”
“Testament.”
Walsingham gật đầu, đi vòng ra sau Howard, và đập lòng bàn tay vào hai bên đầu ông. Hai tiếng động rõ ràng vang lên và Howard hoàn toàn bất động.
Noriki: “Chắc chắn là chấn động não rồi.”
Tên Chư Hầu Thấp Lùn: “Con người máy đó toàn dùng những kỹ thuật nguy hiểm.”
Nhưng Howard cuối cùng cũng cử động trong khi nằm mềm oặt trên ghế.
“Kh! T-tôi xin lỗi, nhưng tôi không thể di chuyển ngay bây giờ! Vậy nên, ờm…”
Lời nói của ông có phần líu nhíu.
“Ba ngày!?”
“Jud,” Bertoni trả lời, không còn mỉm cười nữa. Cậu đã trở lại trạng thái vô cảm. “Như một dấu hiệu của lời xin lỗi, tôi đang đưa ra một sự nhượng bộ lớn như một dịch vụ miễn phí. Chỉ vậy thôi.”
“X-xin hãy đợi một chút.”
“Có chuyện gì sao? Chắc ngài không có ý nói rằng ngài không thể chuẩn bị và tổ chức lễ hội trong ba ngày. Ngài là người đã đề xuất điều này. Tôi chỉ đơn giản là đồng ý với ngài.”
…Mình hiểu rồi.
Bertoni đang dùng chính cú lừa của Howard để chống lại ông ta. Để kết thúc cuộc đàm phán ở tám ngày, Howard đã đặt vạch xuất phát ở ba ngày. Đó là một cú lừa, nhưng ông ta đã cố gắng ép nó thành công.
Thông tin của họ cho biết Anh có thể chế biến toàn bộ thịt để tích trữ trong một tuần, nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu họ chỉ có ba ngày?
…Anh sẽ chỉ có được lượng thịt bảo quản mà họ có thể tạo ra trong ba ngày.
Anh có thể chế biến lượng thịt của một tháng trong một tuần, nhưng họ chỉ có thể chế biến được 3/7 số đó trong ba ngày. Trong số 2000 tấn thịt, 4/7 số đó sẽ bị lãng phí.
Azuma: “Khoảng… 1143 tấn sẽ bị vứt vào thùng rác!”
Là một chính trị gia, Masazumi biết lượng rác được tạo ra. Cô nhớ lại lượng rác thải nhà bếp hàng ngày do một hộ gia đình trung bình trên Musashi tạo ra.
…Mình nghĩ nó khoảng từ 700 gram đến 1 kilogam.
Ngay cả khi tất cả được làm tròn lên thành một kilogam, đó cũng là lượng rác thải của 1.143.000 hộ gia đình.
Dân số London được cho là hơn 200 nghìn. Thỏa thuận này sẽ đột ngột tạo ra lượng rác thải gấp hơn năm lần dân số của họ. Không có cách nào họ có thể quản lý được tất cả.
Tuy nhiên…
“Ba ngày. Jud. Chúng tôi sẽ hoàn toàn tuân thủ yêu cầu của ngài.”
…Cậu ta đang ném lại cú lừa của ông ta thẳng vào mặt ông ta.
Nếu họ chốt ở ba ngày, giá trị của lượng thịt một tháng sẽ giảm xuống còn 1/10 so với bình thường. Ngay cả khi tiêu thụ gấp đôi, đó cũng là 1/5.
Tuy nhiên…
“Chúng tôi sẵn sàng làm những gì cần thiết. Tôi muốn ngài hiểu điều đó.”
Nếu Bertoni phải chịu thiệt, cậu sẽ kéo Howard theo cùng.
Mal-Ga: “Tại sao cậu ta không sử dụng cú lừa ngược này sớm hơn?”
Marube-ya: “Cậu ta muốn câu kéo thêm những điều kiện bổ sung đó. Chúng ta đã đồng ý xử lý việc vận chuyển và Lãnh chúa Howard đã cấp cho chúng ta thêm quyền cập bến, nhớ không? Nếu cậu ta sử dụng cú lừa ngược ngay lập tức, chúng ta sẽ không có được những thứ đó. Hai điều kiện đó cho phép chúng ta tự do hơn rất nhiều ở Anh. Lãnh chúa Howard đã quyết định kết thúc đàm phán ngay sau đó, vì vậy Shiro-kun đã suýt soát đưa ra được điều này vào giây cuối cùng.”
…Họ đã làm rất nhiều để giúp đỡ.
Quyền vận chuyển và cập bến thường sẽ là vấn đề của Masazumi vì chúng là các vấn đề chính trị, nhưng bộ đôi thương nhân của Musashi cũng đã đạt được chúng.
…Họ tìm kiếm lợi nhuận lớn nhất có thể.
Cô cảm thấy như mình đã hiểu được quan điểm thương mại của họ.
Họ không phải là những đại diện giàu có của một quốc gia vĩ đại như Howard. Họ là những thương nhân trẻ tuổi trên Musashi, nơi các thương nhân thuộc nhiều dòng dõi khác nhau tranh giành một chiếc bánh nhỏ và có hạn.
Họ tham lam và họ sẽ ép buộc kiếm lời ngay cả khi điều đó có nghĩa là lợi dụng đối thủ của mình.
Ý tưởng sử dụng cú lừa của Howard để chống lại ông ta đến từ bản tính đó.
Và bây giờ Howard phải tự giải thoát mình khỏi cú lừa ngược mà Bertoni và Heidi đã giăng ra. Nói cách khác, ông ta phải quay lại bàn đàm phán.
…Bây giờ ông ta không thể trốn thoát được nữa, vì vậy ông ta không còn lựa chọn nào khác.
Rốt cuộc, Anh sẽ tạo ra một lượng rác thải khổng lồ nếu họ chấp nhận đề nghị ba ngày.
Điều đó không chỉ gây ra vấn đề cho nước Anh và người dân, mà ông ta sẽ thực sự trừng phạt nước Anh và người dân vì thất bại của chính mình.
Howard này không phải là loại người sẽ chạy trốn khỏi điều này, Masazumi nghĩ. Một người như vậy sẽ không được tin tưởng đủ để giữ vị trí đại diện của Anh với tư cách là tổng tài chính.
Ông đã trở thành một thương nhân vĩ đại như hiện tại vì ông sẽ chịu trách nhiệm cho hành động của mình và ông có khả năng ngầm để làm điều đó mà không gặp khó khăn.
Và để chứng minh điều đó, Howard nhẹ nhàng giơ tay phải lên.
“Testament. Hiểu rồi. Ta rất muốn chấp nhận lời đề nghị hào phóng của cậu.” Ông gật đầu một lần. “Nhưng Musashi và Cực Đông đã phải gánh một gánh nặng lớn. Với tư cách là một thành viên của Trumps và do đó là một người hầu của quốc gia vĩ đại của chúng ta là Anh và của Nữ hoàng Tiên tử nhân từ của chúng ta, ta không muốn đặt thêm gánh nặng nào lên các vị. Vì vậy…”
Vì vậy…
“Để thể hiện sự hiểu biết của chúng tôi đối với gánh nặng của Musashi và để cho các vị linh hoạt hơn trong công việc của mình, năm ngày cho lễ hội và bốn ngày để chuẩn bị thì sao?”
Howard đề nghị tổng cộng chín ngày. Masazumi phản ứng bằng cách nhìn Erimaki trên lòng mình.
Sói Bạc: “Ông ta muốn loại bỏ cú lừa ngược bằng chính việc bổ sung một ngày mà chúng ta đã kiếm được từ màn kịch trước đó sao?”
“Ba ngày cho lễ hội và hai ngày để chuẩn bị,” Bertoni đáp. “Ba ngày là đủ cho chúng tôi, vì vậy tổng cộng năm ngày cho chúng tôi rất nhiều sự linh hoạt.”
Bertoni tiếp tục với cú lừa ngược. Cậu không có ý định thả đối thủ mà mình đã bám vào.
Chiến lược của cậu rất rõ ràng.
Cậu sẽ nhượng bộ hai ngày cho mỗi một ngày Howard nhượng bộ. Có vẻ như cậu đang nhượng bộ nhiều hơn, nhưng Musashi vẫn đang ở năm ngày. Họ vẫn còn hai ngày nữa trước khi đạt đến bảy ngày và hai ngày đó có nghĩa là gần 600 tấn rác thải. Howard tất nhiên muốn đưa lượng rác thải đó xuống con số không.
“Mười ngày. Sáu cho lễ hội và bốn để chuẩn bị. Điều đó có cho phép Musashi thực hiện công việc của mình mà không có gánh nặng nào thêm không?”
Giọng của Howard đã trầm xuống, vì vậy Masazumi nuốt nước bọt trong lòng. Che giấu cảm xúc là một tiêu chuẩn của đàm phán, nhưng ông ta đã để cho sự thay đổi trong giọng điệu này lộ ra.
Marube-ya: “Có vẻ như ông ta đã hoàn toàn từ bỏ cuộc đàm phán. Nếu ông ta thấy thiệt hại ngày càng lớn, ông ta sẽ hủy bỏ toàn bộ thỏa thuận giống như chúng ta đã đe dọa lúc đầu. Chúng ta cần phải dò ra giới hạn của ông ta từ thái độ của ông ta.”
…Vậy thì, đây chính là lúc phải lùi bước.
Thế nhưng, Bertoni vẫn thản nhiên nói tiếp.
"Chúng ta nên trừ ngày nghỉ của ngài ra. Tsirhc cho rằng làm việc quá sức trong ngày đó là trái đạo lý, đúng không? Vậy sáu ngày cho lễ hội, một ngày nghỉ, và bốn ngày chuẩn bị thì sao? Tổng cộng là mười một ngày."
Howard im bặt.
Hắn hít vào mấy hơi. Lắng nghe tiếng sóng vỗ mạn thuyền, hắn lại hít thêm vài hơi nữa, cuối cùng mới cất lên một giọng kiên quyết mà đè nén.
"Mười…"
"Còn một điều nữa," Bertoni điềm tĩnh nói.
Howard dường như đột nhiên hiểu ra ý tứ trong câu nói đó, hàng mày khẽ nhướng lên.
Vị thương nhân Anh quốc lại mở miệng.
"...!"
Ngay khi hắn vừa định lên tiếng, Bertoni đã một lần nữa cắt lời. Tuy nhiên, lần này Bertoni không nói với Howard.
"Mukai, cô có nghe không?"
Howard chết lặng vì không hiểu tại sao Bertoni lại đột ngột gọi Mukai Suzu, một cô gái mù. Trái lại, Masazumi thì đã hiểu ra.
…Thì ra là vậy!
Cuối cùng cô cũng nhận ra lý do mình được ngồi vào bàn đàm phán này.
Và thế là…
"Đợi đã, Bertoni. Chuyện này không phải để ông quyết định."
"Judge. Vậy tôi xin giao lại cho Phó hội trưởng."
"Judge," Masazumi gật đầu đáp lại.
Cô lờ đi Howard đang tỏ vẻ bối rối, thay vào đó nhìn vào khung thần hiệu mà Heidi đưa cho mình.
Khung hình đang chiếu cảnh ở một hành lang trên tàu, nơi Mukai đang ngồi trên chiếc ghế dài sát tường. Asama ngồi cạnh cô, và có vẻ như vu nữ đang điều khiển cảnh quay.
Masazumi hắng giọng rồi bắt đầu.
"Nào, Mukai. Có thể hơi đột ngột, nhưng tôi muốn cô bình tĩnh lắng nghe."
Mukai gật đầu, tỏ rõ vẻ đã chuẩn bị tinh thần khi Masazumi tiếp tục bằng một giọng dứt khoát.
"Cô sẽ được cử đến London với tư cách là một đại sứ lâm thời."
…Ể?
Suzu không hiểu Masazumi đang nói gì.
…Đại… sứ?
Cô đã nghe qua thuật ngữ này trong giờ chính trị. Đại sứ là người được cử sang một quốc gia khác với tư cách là đại diện chính trị, thay mặt cho đất nước mình để phát ngôn. Trong quá trình tái hiện lịch sử, thông lệ này bắt đầu vào năm 1455 khi thành bang Milan của K.P.A. Italia cử một nhà ngoại giao đến thành bang Genoa.
…Ể? Chị muốn… em làm việc đó sao?
Asama và những người khác đã truyền đạt chi tiết về cuộc đàm phán cho cô. Nhưng…
…Tại sao chứ?
"Ư-ừm…"
"Cô có thể tự do liên lạc với chúng tôi qua thần hiệu. Và Adele, cô sẽ đi cùng để hộ vệ cho cô ấy."
"Ể? Em ạ? Ư-ừm… Vâng. Judge."
"Ch-chờ một c-chút đã," Suzu bắt đầu. Cô cố ngăn tình hình tiếp tục tiến triển quá nhanh. "T-tại sao ạ? Em… phiền phức lắm. Mọi người… không nên chọn em. Như vậy sẽ… tốt hơn."
"Chà…" Masazumi bối rối nói.
Sự ngập ngừng trong giọng nói của Masazumi cho Suzu biết rằng những lo lắng của cô không phải là vô cớ. Cô cảm thấy có lỗi vì những gì mình vừa nói, nhưng đồng thời…
…Mình không nên… làm mọi người lo lắng nhiều như vậy.
Cô muốn gạt phắt mọi chuyện đi, nhưng có lẽ mọi thứ không đơn giản như thế.
Cô nghe thấy tiếng Masazumi hít một hơi, không biết phải nói gì, và không có câu trả lời nào ngay lập tức được đưa ra.
Tuy nhiên…
"Thôi nào, Bell-san! Cậu cứ để vậy đi được không?"
Giọng của Toori đột nhiên vang lên từ khung thần hiệu, và Suzu bất giác ngồi thẳng lưng.
…Cậu ấy sẽ nghĩ… mình là một cô gái khó chịu sao?
"Hả? Bell-san, mặt cậu đỏ bừng kìa. Cậu ổn không đó?"
"T-t-tớ không sao. Không sao hết. …C-có chuyện gì vậy?"
"Ể? À, phải rồi. Có thể cậu không nhận ra, nhưng ngay cả Seijun cũng không địch lại cậu mỗi khi cậu chất vấn đâu. Chuyện vừa rồi cũng là vậy, đúng không?"
"…"
"Nghe này," Toori bắt đầu. "Trong số chúng ta, cậu là người nói lên suy nghĩ của mình rõ ràng nhất, cứng đầu nhất, nhưng lại biết tự chăm sóc bản thân mình nhất."
"Ch-chuyện đó… không… đúng."
Bỗng dưng được khen như vậy, cô không biết phải làm sao. Cô muốn tìm một chỗ nào đó để trốn đi, nhưng như thế thì cô sẽ bỏ lỡ những điều quan trọng mà cậu ấy sắp nói.
"T-tớ nên… làm gì đây?"
"Đơn giản thôi. Thấy không, cái cô ham tiền và cái cô ngực lép không biết đùa là gì ấy là—…! S-Seijun! Chị ngắm chuẩn hơn rồi đấy!"
"Ch-chị không nên… làm vậy, M-Masazumi," Suzu nói. "Phần tsukkomi… là việc của… Horizon."
Asama cúi đầu cùng với mọi người.
…Nói không hoàn toàn sai, nhưng cũng không hẳn là đúng.
Tuy nhiên, bằng cách nào đó cô đã hiểu được ý của Toori. Shirojiro đã gọi tên cô ấy và Masazumi đã ủng hộ quyết định này cũng vì cùng một lý do.
…Cô bé sẽ nói ngay nếu bạn làm điều gì đó không nên.
Ai cũng có thể phân biệt được điều gì nên và không nên làm. Nhưng khi đối mặt với những điều đó, liệu mọi người có thể thẳng thắn nói ra mà không thỏa hiệp hay bào chữa không? Hầu hết mọi người có thể làm được điều đó khi bảo vệ những người quan trọng với mình, nhưng Suzu thì hơi khác.
…Cô bé có thể nói ra khi đó là chuyện liên quan đến Horizon.
Như đã thấy trong bài luận của cô bé một thời gian trước, Suzu rất tôn trọng Horizon. Cô bé đã nói rằng mình yêu Toori, vì vậy không có gì lạ nếu Horizon chiếm một vị trí phức tạp trong trái tim cô bé. Nhưng Suzu đã không quên Horizon, và cô bé vẫn tiếp tục trân trọng mối quan hệ với Horizon như ngày xưa.
Cô bé không hề dao động.
Cô bé bị mù, vì vậy nếu dao động, cô bé có thể sẽ không thể tin tưởng vào bất cứ điều gì ngay cả khi được giúp đỡ. Cô bé không dựa vào thị giác, vì vậy quyết định của cô bé là tức thời và quyết định đó luôn diễn ra bên trong chính cô bé. Để nó rời khỏi bản thân chỉ khiến nó bị phai mờ.
"Bell-san, cậu có thể tiếp tục như vậy và làm nhà ngoại giao một thời gian được không? Seijun và cô nàng ham tiền kia sẽ dạy cậu những điều khó hơn. Tớ sẽ liên lạc với bố mẹ cậu, nên—… Khoan, khoan đã! Seijun! Đừng nói là chị không cho em làm. Đừng lo. Em sẽ mặc đồ vào, nên đừng lo. Nhưng chỉ là tất đến đầu gối thôi! …Dù sao thì, Bell-san. Cậu sẽ có một căn phòng đẹp, được ăn đồ ngon, tắm trong bồn tắm lớn, và ngủ trên một chiếc giường to đến mức cậu sẽ lún xuống đó. Không có gì phải lo lắng cả. Nếu ai đó bắn đạn pháo vào cậu, Adele sẽ bảo vệ cậu."
"Ngoại giao không có những thăng trầm cực đoan như vậy đâu!"
Mọi người bất giác hét vào mặt Toori, nhưng giọng Suzu vẫn còn nghi hoặc.
"Em… thật sự sẽ… ổn chứ ạ?"
"Sẽ ổn thôi, Mukai. Masazumi đây. Chuyện này chỉ kéo dài hai tuần và sự tự do của cô ở đó được đảm bảo. Lễ hội sẽ bắt đầu sau vài ngày nữa, và điều đó có nghĩa là chúng tôi có thể đến thăm cô thường xuyên hơn."
"V-vậy thì… em cần phải… làm gì ạ?"
"Một nhà ngoại giao có hai công việc. Thứ nhất, làm trung gian giữa chúng ta và Anh. Thứ hai, cô có quyền thay mặt chúng ta đưa ra quyết định nếu Anh khăng khăng yêu cầu một quyết định."
"V-việc đó… việc đó… quá sức… với em."
"Hửm? Bell-san, đừng nghĩ nhiều quá. Dễ như ăn kẹo ấy mà."
"Th-thật không ạ?"
"Ừ," Toori trả lời. "Cậu chỉ cần là đồng minh của chúng tớ như cậu vẫn luôn làm. Nếu cậu nghĩ bất cứ điều gì có hại cho chúng tớ, chỉ cần nói không. Nếu cậu nghĩ nó hoàn toàn ổn, thì hãy nói có."
"Th-thật sao? Ch-chỉ có vậy… thôi ạ?"
Đó mới là phần khó nhất, nhưng cô bé lại thấy khó tin rằng "chỉ có vậy" thôi, Asama nghĩ. Cô bé quả là một người đức hạnh. Thật đáng nể khi cô bé vẫn giữ được như vậy trong cái lớp học ô uế này. Nếu có con quái vật nào định làm vấy bẩn cô bé, mình sẽ bắn hạ chúng.
Toori sau đó trả lời câu hỏi của Suzu.
"Tớ nhờ cậu làm việc này vì khả năng đó của cậu hoàn toàn phù hợp với công việc."
"Th-thật sao?" Suzu nói. "Vậy thì… em sẽ làm."
Suzu gật đầu như thể đang cố thuyết phục chính mình, vì vậy Asama xoa nhẹ tay áo mình khi cô nhẹ nhàng ôm lấy Suzu. Cô dùng sức mạnh và hơi ấm của mình để nói với Suzu hãy cố gắng hết sức, và Suzu lại gật đầu.
"M-mọi người nhất định… phải đến đón em nhé."
"Chắc chắn rồi," Toori nói.
Những người khác cũng gật đầu, và giọng Kimi vang lên từ khung thần hiệu.
"Suzu chưa ký hợp đồng thần hiệu đúng không? Asama, hãy lập một hợp đồng nhanh với cô bé. Ngoài ra, Adele là người Công giáo, vì vậy hãy dạy nhanh cho cô ấy cách sử dụng thần hiệu Thần đạo. Nếu có chuyện gì xảy ra, Adele sẽ có thể sử dụng nó nhanh hơn."
Kimi sau đó đưa ra thêm chỉ thị nhưng qua thần tín chứ không phải bằng giọng nói.
"Ngoài ra, Adele có đề cập rằng Suzu nghe thấy một tiếng động lạ từ phía Anh. Hình như nó giống tiếng xây dựng hoặc tiếng chuông. Thỉnh thoảng nó phát ra từ Tháp London ở trên cao, vì vậy việc cử Suzu đến đó còn có một ý nghĩa khác."
"Chị nghĩ có thứ gì ở đó sao?"
"Chị không biết, nhưng chị tò mò. Suzu biết rất nhiều về âm thanh. Nếu cô bé thấy nó đủ lạ để đặt câu hỏi, thì đó hẳn phải là thứ không nghe thấy trong cuộc sống hàng ngày trên Musashi. Anh chắc đang chuẩn bị nhiều thứ cho Ngày Tận thế và cuộc chiến với Tres España, và nếu tình cờ phát hiện ra một trong những thứ đó thì cũng không thiệt hại gì."
"Em hiểu rồi," Asama gật đầu nói.
Masazumi gật đầu đáp lại cô trước khi quay sang Howard.
…Âm thanh mà Mukai nghe thấy không khớp với bất cứ điều gì mà Anh đã đề cập cho đến nay.
Họ đã có một cuộc đàm phán nhẹ nhàng, nhưng không có gì tương tự được đưa ra. Tuy nhiên, khó có thể tin rằng Mukai lại nhầm lẫn về một chuyện như thế này.
…Bây giờ chúng ta có thể cử chính Mukai đến để kiểm tra.
Hầu hết các nhà ngoại giao cũng là gián điệp. Với ý nghĩ đó, Masazumi nói với Howard.
"Chúng tôi không phản đối việc cử một nhà ngoại giao. Và đối với tôi, việc đưa một trong những cư dân của chúng tôi vào Anh như một bằng chứng cho mối quan hệ ngoại giao của chúng ta sẽ là một thành tựu đủ lớn cho Anh, ngay cả khi nó không được ghi vào lịch sử. Ngài thấy thế nào?"
Sau khi đặt câu hỏi, cô ngay lập tức nói tiếp.
"Aoi, chúng ta có thể cử Futayo đi làm một hộ vệ khác cho Mukai không?"
"Ể? Ồ, được thôi, được thôi."
"Tôi sao?" Futayo chen vào. "Tôi hiện đang ăn cà ri."
"Judge." Masazumi gật đầu. "Việc này sẽ bắt đầu từ ngày mai. Adele Balfette chuyên về phòng thủ và cô ấy xuất thân từ một gia đình của Hexagone Française. Cô ấy hoàn hảo để bảo vệ một nhà ngoại giao có thể bị bắt làm con tin, nhưng cô ấy và Mukai chưa được huấn luyện cho vai trò của mình. Trong vài ngày tới, hội học sinh và các nhóm văn hóa sẽ bận rộn chuẩn bị cho lễ hội, vì vậy hộ vệ phải đến từ các sĩ quan của Tổng trưởng. Tuy nhiên, Anh sẽ cảnh giác với Mitotsudaira vì cô ấy đến từ Hexagone Française, Naomasa vẫn chưa sửa chữa Jizuri Suzaku, Crossunite đang bận làm gay, và chúng ta không thể cử hai Technohexen từ M.H.R.R. đi được. Vậy chỉ còn lại cô thôi, Futayo."
"Masazumi, tôi nghĩ một trong những lý do đó hơi kỳ cục."
…Cứ lờ đi là được.
"Dù sao thì, cô thấy sao, Futayo? Có cô đi cùng, Mukai sẽ có cả phòng thủ và tấn công mạnh nhất của Musashi bên cạnh. Hơn nữa, lời nói và hành động của Mukai sẽ có thẩm quyền với tư cách là đại sứ của Musashi. Cô biết điều đó có nghĩa là gì, phải không?"
"Judge. Nói cách khác, cô ấy sẽ không chỉ là đại diện của Học viện Musashi Ariadust, mà là của toàn bộ Cực Đông. Điều đó khiến cô ấy trở thành đại diện cho người cai trị Cực Đông, Công chúa Horizon. …Có vẻ như Mukai-sama cũng muốn thể hiện sự thông hiểu của mình."
Bertoni gật đầu bên cạnh Masazumi và dang tay ra.
"Nếu ngài coi họ là con tin, đây là một thành tựu tuyệt vời, phải không? Ngài có thể tước đi khả năng phòng thủ và tấn công mạnh nhất của Musashi. …Nhưng nói đi cũng phải nói lại, điều đó cũng có nghĩa là ngài đang giữ một quả bom, nhưng nghĩ cách công bố kết quả của mình cũng là một niềm vui khác của một thương nhân, ngài không nghĩ vậy sao?"
"Testament. Điều đó quả thực rất tuyệt vời. Bây giờ, lễ hội sẽ kéo dài bảy ngày, trong đó có một ngày dành để nghỉ ngơi, và… giờ đã đến nước này, năm ngày chuẩn bị thì sao? Chúng ta hãy thống nhất tổng cộng mười hai ngày." Howard nhún vai. "Tuy nhiên, những nỗ lực can thiệp của các thương nhân khác chắc chắn sẽ rất gay gắt khi tôi đã nhượng bộ nhiều như vậy. Nếu có thể, tôi muốn được trao toàn quyền quyết định về phía Anh trong thỏa thuận này. Như vậy được không?"
"Ý ngài là ngài muốn chúng tôi ký một hợp đồng nói rằng Musashi chỉ có thể giao thương với Anh thông qua ngài?"
"Testament." Howard gật đầu. "Và nếu các vị là người đưa ra yêu cầu, tôi có thể dùng nó làm cái cớ để đàn áp các thương nhân khác. Ngoài ra, nếu các vị không tính phí cho hợp đồng, tôi sẽ nợ các vị một ân huệ nhỏ."
"Judge. Vậy chúng ta sẽ làm như vậy."
Bertoni gật đầu và tạo ra một khung thần hiệu chứa con dấu trong lòng bàn tay. Howard cười gượng nhưng vẫn đưa tay ra. Khi chuẩn bị bắt tay, lòng bàn tay của hắn cũng hiện lên một khung thần hiệu chứa con dấu.
…Cuộc đàm phán đã kết thúc.
Bertoni vươn người qua bàn và hoàn thành cái bắt tay. Cùng lúc đó, một khung thần hiệu hiện ra.
"Phê duyệt : Con dấu độc lập tôn giáo : Đối tượng – Cực Đông, Anh, Đàm phán thương mại chính thức – Truyền đến cả hai cơ quan quản lý : Xác nhận"
Những mảnh vỡ ánh sáng tỏa ra từ lòng bàn tay họ. Khi ánh sáng tan vào mặt đất, hai vị thương nhân đứng dậy khỏi ghế. Heidi cũng đứng lên trong khi gõ phím.
Marube-ya: "À à. Vậy là chúng ta phải dùng tàu vận chuyển của mình à? Đúng là chúng ta có dư một ít nhiên liệu vì dạo này chúng không hoạt động. Và, chà, tôi đoán thuyết phục họ cũng là một phần công việc của chúng ta."
Howard chắc hẳn đã nhận ra suy nghĩ của cô vì hắn buông tay Bertoni và nói.
"Chúng tôi sẽ gửi xe ngựa đến đón đại sứ của các vị vào sáng mai. Và trong vài ngày nữa, các đại diện của các vị sẽ được mời đến hoàng cung của chúng tôi. Sau một bữa tiệc, chúng ta sẽ tổ chức một cuộc họp. Việc đó có lẽ sẽ không sớm hơn tối ngày đầu tiên của lễ hội."
"Judge. Chúng tôi rất cảm kích. Thông tin đó có miễn phí không?"
"Testament. Cứ coi đó là một dịch vụ tặng kèm." Howard cúi đầu thật sâu. "Sau hai ngày sắp xếp, mười hai ngày chuẩn bị và lễ hội sẽ bắt đầu. Cùng với bữa tiệc và cuộc họp, tôi hy vọng cả hai chúng ta sẽ có những thương vụ tuyệt vời với kết quả sinh lợi."
Nghiên cứu:
Du nhập Khoai tây
Toori: Chị! Chị! Mọi người cứ nói về khoai tây này khoai tây nọ, nhưng thời Trung cổ ở châu Âu thật sự không có khoai tây ạ!?
Kimi: He he he. Em trai đầu khoai tây, làm sao châu Âu có thể có thực phẩm từ Tân Thế giới trước khi Tân Thế giới được phát hiện chứ? Khoai lang, ngô, cà chua, bí ngô, ớt chuông, dứa và ớt cũng vậy. Thuốc lá cũng đến từ Tân Thế giới. Dù sao thì, chị đã viết một danh sách các năm khoai tây được du nhập vào các quốc gia khác nhau.
Anh: Du nhập năm 1586. Việc trồng trọt được khuyến khích bắt đầu từ giữa thế kỷ 17.
Tres España: Du nhập khoảng năm 1534. Bắt đầu trồng ở một số khu vực nhất định từ giữa thế kỷ 16.
K.P.A. Italia: Du nhập khoảng năm 1566. Bắt đầu trồng ở một số khu vực nhất định từ khoảng năm 1582.
M.H.R.R.: Du nhập khoảng năm 1588. Bắt đầu trồng ở các khu vực phía tây từ giữa Chiến tranh Ba mươi năm.
Hexagone Française: Du nhập vào cuối thế kỷ 16. Trồng với số lượng nhỏ ở những khu vực rất nhỏ bắt đầu cùng thời điểm.
Cực Đông: Du nhập khoảng năm 1600. Trồng trọt để làm thực phẩm bắt đầu khoảng năm 1624.
Toori: Phạm vi rộng thật. Và Cực Đông có được chúng vào khoảng năm 1600? Không phải là quá sớm sao?
Kimi: Một số giả thuyết nói là năm 1576 hoặc 1598, nhưng hơi khó xác định vì khoai môn và khoai lang được đưa vào cùng thời điểm và các con tàu châu Âu mang chúng đến chứa đủ thứ. Tuy nhiên, người ta cho rằng chúng chắc chắn đã đến vào năm 1610. Chúng dường như được trồng cả ở những vùng lạnh giá của Tohoku.
Toori: Nhưng không phải châu Âu bắt đầu trồng nó rất chậm sao? Chẳng phải người ta nói trồng chúng cung cấp đủ lương thực cho một cuộc bùng nổ dân số sao? Vậy đây có hơi chậm không?
Kimi: He he he. Em trai ngốc nghếch. Trái đất ấm hơn trong thời Trung cổ, vì vậy việc trồng lương thực dễ dàng hơn bây giờ. Nhưng có một Kỷ Băng hà nhỏ trong thế kỷ 14 và đỉnh điểm rơi vào khoảng giữa thế kỷ 16. Cho đến lúc đó, lúa mì và các loại cây trồng khác vẫn sản xuất đủ lương thực, nhưng mọi thứ trở nên quá lạnh vào những năm 1600. Sản lượng lúa mì càng giảm và khoai tây cuối cùng đã trở thành một nguồn lương thực chính.
Nhưng ở châu Âu, nó bị ghét vì là một loại rau củ và trông xấu xí, vì vậy nó lan rộng chậm ngay cả khi người ta bắt đầu trồng nó. Cực Đông không tránh né nó như vậy, nên nó lan rộng nhanh hơn ở châu Âu. Ngoài ra, một số khu vực đã sử dụng giả thuyết năm 1576 trong quá trình tái hiện lịch sử.
Toori: Ý chị là có khả năng Nobunaga và Hideyoshi đã từng hét lên "Tuyệt vời! Khoai tây chiên!" vào một lúc nào đó?
Kimi: Trước hết, khoai tây chiên là một thuật ngữ tiếng Anh. Thứ hai, hãy cúi đầu xin lỗi Mikawa ngay lập tức.


0 Bình luận