Đâu là sự mong đợi
Về phẩm chất của kỳ vọng?
Phân bổ điểm (Người thể hiện tốt nhất)
Masazumi liếc nhìn Horizon qua vai.
Nàng đang nhìn tất cả mọi người, kể cả kẻ địch, nhiều hơn là nhìn Masazumi.
“Tại sao mọi người lại tập trung ở đây ạ?” Horizon hỏi. “Thú thật, tôi không biết mình nên làm gì trước đám đông thế này. ...Ồ, ngài bảo tôi khai hỏa sao?”
“Bên ta vẫn còn ở đó, đừng có bắn!!” mọi người đồng thanh hét lên.
Horizon gật đầu với vẻ mặt vô cảm rồi giơ ngón cái tay phải lên.
“Ngài thấy khả năng khuấy động đám đông của tôi thế nào? Tôi xác định rằng điều này đến từ phẩm chất năng lực cơ bản của tôi.”
“Ừm, Horizon? ...Tôi nói vài lời được không?”
“Jud,” Horizon gật đầu đáp. Nàng bước đến bên cạnh Masazumi và đặt tay trái lên vai cô. “Được rồi, mọi người. Xin hãy lắng nghe. Sau khi tôi đã hâm nóng bầu không khí, Masazumi-sama sẽ nói điều gì đó thú vị.”
Masazumi nghe thấy tiếng “ể?” như rơi từ đáy dạ dày mình xuống tận đại dương bên dưới.
...Nói gì thú vị ư? Khoan đã. Mình không biết phải làm gì cả. Mình nên biểu cảm thế nào đây?
Trong lúc Masazumi đang lướt qua những cảm xúc khác nhau của con người trong đầu, phe Tres España đã trao đổi ánh mắt.
“…”
Cô nghe thấy những tiếng vỗ tay lác đác từ đám đông.
...H-họ đang mong đợi một điều gì đó kinh khủng lắm đây!!
Cô liếc sang khung hiển thị bên cạnh mặt, nơi Neshinbara đang lim dim mắt và làm một động tác như đang kéo dãn miếng cao su giữa hai tay. Họ vẫn chưa dừng hải trình đến Anh, nên có lẽ cậu ta đang bảo cô hãy kéo dài thời gian để họ có thể đến gần Anh hơn.
Vậy thì chắc là không sao đâu, Masazumi nghĩ. Đúng lúc cần thì tên ngốc Aoi đó đâu rồi chứ?
Cô nhớ đã thấy cậu ta và Tenzou người đưa tin đang lục lọi hàng hóa còn lại trên tàu vận tải. Cô đã nghe Aoi nói: “Ồ! Đây là món đồ cổ ‘Vợ cũ Anne Boleyn’!”
Tuy nhiên, phe Tres España và ngay cả các học sinh Musashi, bao gồm cả Futayo, đều đang chờ đợi đầy mong ngóng.
...Đây là một cách diễn giải cho việc trao đổi danh tính trong thời Chiến Quốc sao?
Và Masazumi đã nghĩ như vậy. Cô cần phải nói điều gì đó thú vị, nhưng kiến thức của cô về lĩnh vực này gần như bằng không. Cô nghĩ đến việc thử một mẩu chuyện cười kiểu phương Tây, nhưng nếu diễn đạt sai sắc thái thì sẽ là một thảm họa. Cuối cùng, cô chọn một phương án an toàn.
“Đ-được rồi, ừm… Hãy nhờ đến sự giúp đỡ của vị thần hài hước từ Thời đại của các vị Thần.”
Mọi người gật đầu và càng tập trung vào Masazumi hơn nữa. Cô thầm nhủ phải bình tĩnh, hít một hơi thật sâu và nói bằng giọng trầm nhất có thể.
“Năm 16XX! Trái Đất chìm trong biển lửa của ngày tận thế!”
Cô gật đầu.
“Xin chào, tôi là Utamaru.”
Trò đùa thất bại thảm hại.
Tại K.P.A. Italia, Innocentius đang theo dõi sự việc qua khung hiển thị, nhưng ngài đã thản nhiên tắt đường truyền thần tấu.
Tại cửa hàng đồ ăn vặt tên Lam Lôi của Musashi, các khách hàng ngẩn người nhìn vào màn hình thần tấu, và bà chủ quán đã lẳng lặng xoay thiết bị 180 độ để quay màn hình đi chỗ khác.
Trong phòng giáo viên của Học viện Musashi Ariadust, Sakai tiếp tục giải ván cờ shogi trên tờ báo ngày. Oriotorai quay sang Sanyou đang bối rối với một nụ cười sảng khoái.
“Yakiniku! Chúng ta đi ăn yakiniku thôi!!”
Sự im lặng bao trùm khiến mồ hôi lạnh túa ra khắp người Masazumi.
...Ôi, không! Lẽ ra mình không nên làm thế. Mọi người kỳ vọng vào mình, mình lại tự mãn, và kết quả là thế này đây! Mình đã có cảm giác cuộc đời mình luôn như vậy, và đúng là thế thật!
Việc Horizon lặng lẽ đặt tay lên vai cô một lần nữa chỉ khiến mọi chuyện tồi tệ hơn.
Tất cả mọi người trong đám đông vẫn im lặng và vô cảm, nhưng sau vài giây, những tràng pháo tay lác đác bắt đầu vang lên.
“O-oa! Đừng có vỗ tay thương hại lác đác thế chứ! Đau lòng lắm đó!”
Cô vừa xua tay phủ nhận vừa giữ chặt chiếc hộp đựng nắp bồn cầu tẩy rửa “Liên Thanh” mà cô đã cuống cuồng mang theo khi rời trường tiểu học. Tuy nhiên, mọi người đã bắt đầu khoanh tay, nghiêng đầu thảo luận xem tại sao tình hình lại thành ra thế này. Masazumi thậm chí còn thấy vài người trong số họ mở khung hiển thị và đăng bài lên mạng lưới thần tấu của Musashi. Trong khi đó, Horizon thì…
“Masazumi-sama, nói thẳng ra thì có lẽ ngài nên vào chủ đề chính đi ạ.”
...Và ai là người đã cản tôi lúc nãy chứ!? Mà thôi, cũng là lỗi của tôi vì đã hùa theo. Nhân quả ở đây cứ như một công án Thiền vậy.
Dù sao đi nữa, Masazumi phải làm cho mọi người im lặng, nên cô không có thời gian để nén lại sự ngượng ngùng đang đỏ bừng trên mặt.
“Ừm... Mọi người nghe đây! Trở lại vấn đề chính, chúng ta không có lý do gì để-…”
Ngay khi cô định nói “tiếp tục chiến đấu”, cánh tay của Michiyuki Byakko cử động và cô nghe thấy hai âm thanh.
...Ể?
Bối rối, cô kiểm tra xem tiếng động đó là gì. Âm thanh đầu tiên là của Michiyuki Byakko ném một thứ gì đó giấu ở hông bằng một cái búng nhanh của cánh tay dưới bên phải và cổ tay. Âm thanh còn lại là vật thể được ném bay vút qua đầu mọi người với tốc độ đáng kinh ngạc và đáp xuống trước mặt cô trên phần mũi tàu vận tải đã bị nghiền nát.
Một vật thể đã xuất hiện ngay trước Masazumi. Nó được ném ra với thời điểm hoàn hảo để ngăn chặn lời tuyên bố ngừng bắn của cô. Đó là một người mặc trang phục màu đỏ son. Một nữ sinh thấp bé của Tres España với hai cánh tay giả.
“Lực lượng Đặc nhiệm số 3 Alcalá de Henares của Tres España, Tachibana Gin.”
Nói dứt lời, cô ta vung cả hai cánh tay giả. Mỗi bàn tay cầm một thanh song kiếm hình chữ thập được trang bị ở cạnh ngoài.
Mũ của cô ta đội sụp xuống che khuất mắt, nhưng giọng nói vẫn nghe rõ. Cô ta nói trong khi ánh sáng phát ra từ bộ gia tốc thần chú ở sau gáy.
“Chuẩn bị đi.”
Trong nháy mắt, hai thanh kiếm bên phải nhanh chóng đâm về phía Masazumi đang đứng bất động.
Masazumi chưa bao giờ trải qua chiến đấu thực sự. Cô đã từng trải qua những tình huống tương tự trong các lớp học thể chất, nhưng chưa bao giờ đối mặt với tốc độ chiến đấu của một người đã qua huấn luyện thực chiến.
Khi cặp song kiếm bay về phía mình, suy nghĩ đầu tiên trong lòng Masazumi là...
...Ơ-ơ!?
Cô không biết phải làm gì nên đã do dự.
Trong khi đó, cánh tay giả bên phải của Gin cầm một thanh song kiếm. Nó trông giống như hai cây thánh giá ghép liền nhau, và Gin đâm thẳng vào ngực Masazumi.
Masazumi đưa ra quyết định trong tích tắc nhưng không phải do ý muốn của bản thân. Cô nghe thấy một giọng nói đĩnh đạc của người đã quen với chiến trận.
“Masazumi!!”
Tiếng hét của Futayo đã kéo Masazumi trở về thực tại.
Cô quan sát xung quanh trong nháy mắt. Gin đang lao tới tấn công.
“...!”
Masazumi không thể nhìn thấy mắt của Gin, nhưng cô gái Tres España đó đã hơi quay đầu về phía Futayo trên boong tàu.
Chuyển động nhỏ đó là một sự may mắn đối với Masazumi.
Cô cần phải né đi, nhưng cũng cần phải đảm bảo Horizon cũng tránh được.
“Horizon!”
Cô vung tay phải ra sau như để bảo vệ Horizon khỏi nguy hiểm.
Tuy nhiên, ngón tay cô lại nắm chặt lấy ngực của Horizon. Cảm giác bất ngờ khi tay mình lún sâu vào bộ ngực đó khiến Masazumi hoàn toàn ngạc nhiên. Cả lông mày và miệng cô đều nhăn lại.
“...Ngự?”
Một tiếng rên mà ngay cả cô cũng không hiểu phát ra từ mũi, đúng lúc người máy lên tiếng với vẻ mặt vô cảm.
“Ồ? Tôi xác định rằng Masazumi-sama đã tiến một bước trên con đường của một chính trị gia tha hóa. Có phải là do Toori-sama đã chỉ dẫn ngài trong cuộc khảo sát sờ soạng ở Mikawa không?”
“Lùi lại mau!!”
Song kiếm đã đến nơi. Masazumi hét lên và ngửa người ra sau khi nó nhắm thẳng vào mặt cô một cách không thương tiếc. Cô theo bản năng giơ chiếc hộp giấy của Liên Thanh lên để che mặt.
Do mục đích sử dụng, phần giữa của Liên Thanh bị khoét rỗng, nên thanh song kiếm đã đâm xuyên qua hộp giấy.
“...!?”
Masazumi cuống cuồng vặn người để né mũi song kiếm đang đâm tới. Liên Thanh có hình chữ U và cô đã cầm nó chéo đi, nên thanh song kiếm của Gin bị kẹp từ hai bên trái phải và không thể di chuyển được nữa.
Với lưỡi kiếm dừng lại cách mặt Masazumi vài centimet, cô và Gin vẫn đứng bất động.
Có lẽ vì đòn tấn công của mình đã bị chặn lại, Gin nghiến răng và phát ra một tiếng gầm gừ.
“Thì ra cô có mang theo một thanh kiếm phá. Không hổ là phó hội trưởng của Musashi. Cô đã chuẩn bị đầy đủ cho trận chiến.”
“Không… Nếu có thì đây là sự chuẩn bị cho cuộc chiến mỗi buổi sáng. Hay đúng hơn là để dọn dẹp sau đó…”
“Mỗi buổi sáng!? Học sinh bình thường muốn tham gia chính trị ở Musashi đều phải trải qua huấn luyện buổi sáng sao!?”
...Cái gì? Tôi nghĩ chúng ta đang nói về hai việc khác nhau rồi. Thông tin này sẽ lan truyền đến các quốc gia khác ư?
Khi Masazumi đang suy nghĩ, những bóng người lao về phía sau lưng Gin.
Đó là những học sinh Musashi đã dàn thành hình vòng cung trên boong tàu địch.
“Ồhh!”
Bình thường, họ không nên đối đầu với một đối thủ ở cấp độ của Gin. Họ chỉ tấn công vì Gin đang quay lưng lại. Những cánh tay giả lớn gắn trên vai Gin được chế tạo để có sức mạnh, nên chúng di chuyển theo đường thẳng và có thể chậm chạp. Trong khi Gin đang ở tư thế tấn công Masazumi ở phía trước, sẽ mất một lúc để cô ta có thể vươn tay ra sau.
Các học sinh không cầm vũ khí và vì lý do nào đó, các ngón tay của họ xòe ra như chim.
“Chính thức mà nói, chúng ta làm gì cũng được coi là hợp lệ!!” họ hét lên.
“Đó vẫn là một tội ác, mấy tên ngốc này!!”
Trong khi đó, Gin rút song kiếm của mình ra khỏi hộp giấy. Masazumi vội vàng lùi lại, nhưng Gin đã vung những cánh tay giả nặng nề của mình về phía những học sinh đang lao tới sau lưng.
“Im lặng. Chúng ta đang cố gắng chiến đấu.”
Phần cổ tay khổng lồ ở cuối cánh tay của Gin đột nhiên trượt ra ngoài.
Cô ta không vung cả cánh tay. Thay vào đó, phần cổ tay ở cuối bàn tay đang hạ thấp bắt đầu quay tròn.
“…”
Khi cổ tay sử dụng một loại lực đẩy nào đó để xoay, các thanh song kiếm đâm ra không khí ở nhiều cấp độ như thể cô ta đang dệt một hoa văn.
Đây không phải là một chuyển động của con người. Đó là một chuyển động cơ học chỉ có thể thực hiện được với đôi tay giả của cô ta.
Và ngay khi hành động cơ học này bắt đầu ở tốc độ tối đa...
“...!?”
Cô ta vung mạnh cánh tay của mình và quét sạch những người đang lao về phía mình.
Gin thấy những người xung quanh bay đi trong tầm nhìn ngoại vi của mình.
Hai thanh song kiếm và đôi tay giả của cô ta bảo vệ cô ta bằng cách tạo ra một mái vòm bảo vệ xung quanh mình.
...Mình có thể tạo ra một bức tường.
Đối với cô ta, những cánh tay đó là vũ khí. Giống như gươm và giáo là vũ khí và không phải là một phần của cơ thể con người, những cánh tay giả đó không thể hoàn toàn trở thành một phần của cơ thể cô ta.
Bây giờ cô ta sử dụng chúng như những vật sở hữu của mình.
Cô ta nghe thấy tiếng những người bị mình quét bay ngã xuống tàu hoặc va vào người khác.
Đây là những âm thanh mình đã nghe từ rất lâu rồi, Gin hồi tưởng. Lúc đó mình chưa có những cánh tay giả này.
Đối với cô ta, chuyện đó có vẻ đã rất lâu rồi, nhưng thực ra chỉ mới hai hoặc ba năm trước.
Chính xác là hai năm và chín mươi hai ngày trước. Khi cổ tay trở lại vị trí bình thường, cô ta nhớ lại quá khứ kể từ thời điểm đó.
“…”
Một nụ cười hiện lên trên khóe môi cô ta.
...Đúng vậy.
Cô ta đã cảm thấy sự mãn nguyện vô tận trong vài năm đó. Tuy nhiên...
“Mình có thể sẽ mất nó…”
Gin nhìn về phía trước, nơi Honda Masazumi và Horizon Ariadust đang nhanh chóng di chuyển ra xa. Những cánh tay gắn trên xích đã tóm lấy lưng họ và kéo họ về phía đuôi tàu.
“Nhận lấy này!!” Nate Mitotsudaira hét lên khi cô vung hai sợi xích lên không trung từ phía đuôi tàu.
Ngay khi Gin tự hỏi chuyện gì đang xảy ra, cô ta cảm nhận được một cái bóng đang đến từ ngay trên đầu. Đó là một thùng hàng bằng gỗ cao khoảng mười mấy mét. Có vẻ nó rỗng, nhưng khung và thành ngoài của nó đủ nặng.
...Ném một thứ như vậy thật là vô lý.
Khi cô ta đang nghĩ, trọng lượng khổng lồ rơi xuống phía cô ta.
Naomasa và Jizuri Suzaku đã được hạ xuống bề mặt Tama bằng một trong những thùng hàng. Cô đã gặp Asama và Noriki đang làm công tác chữa cháy và sửa chữa. Cả ba đã chứng kiến cảnh tượng đó.
Bằng Argent Chaîne của mình, Mitotsudaira đã ném chiếc thùng hàng khổng lồ về phía Tachibana Gin. Khi Asama nhìn thấy, cô và Hanami cùng giơ cả hai tay lên.
“Kya! Cô ta sẽ bị nghiền thành cám mất!!”
“Asamachi, cậu đang thích thú chuyện này à?” Naomasa hỏi và Noriki gật đầu với đôi mắt lim dim.
Trong khi đó, một hành động và tiếng ồn mới xuất hiện trên không trung.
Có hai âm thanh. Tiếng súng thần công bắn ra, theo sau là tiếng phá hủy. Rồi đến hành động.
“Cái thùng hàng…”
Khi Naomasa và những người khác đang quan sát, chiếc thùng hàng đã bị thổi bay thành từng mảnh.
Chiếc thùng hàng bị phá hủy hoàn toàn. Không trung và nóc tàu tràn ngập một trận mưa vô số mảnh gỗ, những thanh gỗ lỏng lẻo, và những mảnh khung kim loại bị xoắn hoặc rách.
Một không gian duy nhất không bị ảnh hưởng bởi trận mưa này. Những cổ tay quay tròn của hai cánh tay giả đã quét sạch các mảnh vỡ thùng hàng ra khỏi không gian đó. Gin đứng ở trung tâm.
Hình bóng của cơ thể, đôi tay giả và cặp song kiếm của cô ta có thể nhìn thấy, nhưng một bóng đen mới đã được thêm vào.
Hai khẩu thần công dài hình chữ thập lơ lửng gần vai cô ta.
“Arcabuz Cruz. Tôi đã rút chúng ra từ không gian hai bước của cánh tay giả.”
Ánh sáng từ khói thần chú Testamento Firma rò rỉ từ đầu các khẩu thần công đang chĩa về phía nơi thùng hàng đã từng ở. Gin sau đó quay chúng về phía Honda Masazumi và Horizon Ariadust.
Cô ta nhắm hai khẩu Arcabuz Cruz.
“Vậy thì.”
Nhưng trước khi cô ta có thể bắn, một thứ gì đó xuất hiện từ bên trái cô ta trong chớp mắt. Ai đó đã tung ra một đòn tấn công trực diện với tốc độ cọ xát chứ không phải xé toạc.
“Ta, Honda Futayo, sẽ là đối thủ của ngươi!”
Gin phản ứng với đòn tấn công từ Tonbokiri. Cô ta mở to mắt và đưa Futayo vào tầm nhìn của mình.
“...!”
Và cô ta mỉm cười. Với đôi mắt vẫn mở to, khóe miệng cô ta nhếch lên, cô ta dùng cả hai thanh song kiếm đỡ lấy Tonbokiri và vui mừng trong im lặng. Futayo sửa lại thế đứng của mình trong tích tắc và Gin nhắm cả hai khẩu thần công về phía cô.
“Ta sẽ lấy lại tất cả những gì ngươi đã đánh cắp từ ta!”
Và cô ta bắn đại bác về phía kẻ thù của mình.
Tiếng súng thần công của Gin như một tín hiệu và chiến trường bắt đầu chuyển động.
Tiếng bước chân, sự di chuyển của mọi người, luồng không khí, và tiếng súng nổ làm rung chuyển chiến trường. Khi đang đứng ngay phía trước trung tâm, Fusae nhận thấy có điều gì đó khác lạ trong chuyển động của các học sinh Musashi.
...Họ đã chia ra bên trái và phải trong khi cố gắng để chúng ta tấn công vào trung tâm à?
Ánh mắt cô lướt nhanh khắp chiến trường và cô ngay lập tức nắm bắt được dòng chảy chung của trận chiến.
“Tất cả mọi người, lùi về mạn trái và mạn phải!!”
Các đội điền kinh và bóng chày trả lời từ boong tàu.
“Testament!”
Với sự đồng thuận không chút nghi ngờ, những bộ đồng phục màu đỏ son của Tres España di chuyển mà không có sự nhầm lẫn giữa nam và nữ. Trung tâm tách ra hai bên trái phải như thể một tờ giấy bị xé toạc ở giữa. Một thứ gì đó có thể được nhìn thấy qua khoảng trống được tạo ra.
“Logismoi Oplo ‘Lype Katathlipse’!!”
Đúng như Fusae đã nói, Horizon Ariadust đang trong quá trình triển khai Logismoi Oplo.
...Cuộc đàm phán của phó hội trưởng đó là chìa khóa.
Họ đã lên kế hoạch sử dụng Logismoi Oplo nếu cuộc đàm phán của phó hội trưởng không suôn sẻ.
Kịch bản không tồi, Fusae nghĩ. Logismoi Oplo đó là vũ khí mạnh nhất của Musashi và đây là một cách tốt để phô diễn nó cho một quốc gia khác.
“Nhưng ta mở ra không gian này không phải để cho ngươi bắn nó đâu.”
Khi cô giơ tay phải lên, Michiyuki Byakko cũng giơ tay phải lên.
“Ju! Đến lượt bà đó!”
Khi Masazumi hỗ trợ Horizon, cô thấy một người mới xuất hiện trên hiện trường.
Một người phụ nữ đứng trên đỉnh đài chỉ huy của tàu địch, ngay phía trước nơi Velázquez đã từng đứng.
Người phụ nữ sống lâu năm này đeo kính và đội một chiếc mũ kiểu eboshi. Băng tay của bà ghi “Phó Hội trưởng Juana”.
Theo kiến thức của Masazumi…
...Bà ta là nhà lãnh đạo chính trị và kinh tế hỗ trợ cho Tres España. Ngoài ra…
“Bà ấy là một trong Bát Đại Long Vương sử dụng Logismoi Oplo!”
“Thật bất lịch sự khi gọi một người Công giáo bằng cái tên đó.”
Juana mỉm cười mỏng và tay phải bà cầm vũ khí khổng lồ mà Masazumi đã đề cập. Đó là một thanh trường kiếm. Vỏ ngoài màu đen và trắng của thanh kiếm trông giống như xương và nó dài hai mét, nhưng bà dễ dàng nhấc nó lên.
“Akedia Katathlipse của ta đã sẵn sàng để sử dụng.”
Khi ánh nắng mặt trời chiếu xuống, một vài khung hiển thị hình thánh giá có thể được nhìn thấy xung quanh bà.
Mặt khác, Lype Katathlipse vẫn đang được chuẩn bị.
Juana giơ thanh trường kiếm lên bên phải và từ từ vung nó xuống.
“Quá tải!”
Khi bà nói, sức mạnh của nó giáng xuống các học sinh Musashi.
Sức mạnh tấn công các học sinh Musashi trên tàu vận tải có thể được tóm gọn bằng từ “trói buộc”.
Sự trói buộc có dạng những chiếc vòng ánh sáng xanh trắng. Những chiếc vòng ánh sáng ether đó dày vài centimet và chúng đột nhiên trói chặt cơ thể của các học sinh Musashi.
“Nặng quá!? Không, đây là…?”
Một chiếc vòng quấn quanh ngực Masazumi như một dải thắt lưng và ánh sáng mang lại cho cô một cảm giác nhất định.
...Đây là Akedia sao!?
Sự trói buộc cảm thấy nặng nề, nhưng nó không phải là trọng lượng kéo cô xuống. Nó là một sức nặng dính chặt giữ cô tại chỗ.
Juana sau đó lên tiếng để chứng minh Masazumi đã đúng.
“Đây là tội lỗi chết người của sự chán nản. Sức mạnh của sự chán nản ảnh hưởng đến con người ở những phần mà họ tự nhận thấy là xấu xa.”
Như để đáp lại, các học sinh Musashi bắt đầu rên rỉ khi nhiều sự trói buộc khác nhau giữ chặt lấy họ.
Dường như tất cả họ đều có điều gì đó về bản thân mà họ cảm thấy không tốt. Theo như Masazumi có thể thấy, mọi người đều có ít nhất một nơi bị trói buộc và một số người có nhiều hơn. Mọi người cố gắng lắc bỏ những sự trói buộc không thể tháo rời đó.
“Chết tiệt. Tại sao mọi người lại phải phát hiện ra chuyện mình bận tâm vì cái bụng phệ của mình theo cách này chứ!?”
“K-không! Tôi thật sự đã đến Ueno! T-tôi không đi vì cậu hay gì đâu!”
“Ư-ừm, ngực của tớ không thực sự làm tớ bận tâm. Phải không, Masazumi? Đúng vậy phải không?”
Đừng có chuyền sang tôi. Nhưng tôi đoán điều này có nghĩa là nó vẫn làm tôi bận tâm, cô bình tĩnh nghĩ.
Tuy nhiên…
“Horizon!”
Toàn bộ cơ thể Horizon gần như bị bao phủ hoàn toàn trong những sợi xích trói buộc. Chúng bao phủ tay, chân, eo, bụng, ngực, cổ, đầu, và ngay cả ngón tay của nàng.
“…”
Một vòng sáng che mắt nàng như một miếng bịt mắt, nên Masazumi chỉ có thể nhìn thấy khuôn miệng méo mó của nàng. Tuy nhiên, cơ thể nàng hơi gập lại và nàng chỉ có thể di chuyển trong phạm vi của những sợi xích trói buộc bằng ánh sáng.
“Ngươi là một người máy đã mất đi cảm xúc. …Ngươi chắc hẳn cảm thấy mọi thứ về bản thân đều là ‘thiếu sót’.”
Lời nói của Juana khiến Masazumi lạnh gáy.
...Ai cũng có những điều như vậy mà!
Masazumi muốn giúp, nên cô chạm vào vòng sáng đang trói tay Horizon đang cầm Logismoi Oplo. Tuy nhiên…
“!”
Ngay khi cô chạm vào ánh sáng, một tiếng thở đau đớn thoát ra từ miệng Horizon.
Tay Masazumi giật lại và cô cảm thấy có lỗi, nhưng rồi cô nhận ra tại sao Horizon lại cảm thấy đau.
“Ngay cả khi ngươi có thể tự lừa dối mình, nhưng khi người khác chạm vào nó thì vẫn đau, phải không?”
Đây là Akedia tràn ngập mà người ta cảm thấy cho chính mình. Những điều không thể làm gì khác được và những điều đã giấu sâu trong lòng giờ đây trở thành kẻ thù và trói buộc họ. Và người ta không thể hy vọng sự giúp đỡ từ người khác vì điều đó cũng giống như để họ biết được lỗi lầm của mình.
“Chúng ta phải…?”
Masazumi nghe thấy một tiếng động trước khi cô có thể nói “làm gì đây”.
Các đơn vị địch đã chia ra hai bên trái phải trên tàu chỉ huy của Tres España. Bây giờ, các cầu thủ của đội bóng chày đã dàn trận trên một lối đi trống. Họ dàn ra và chuẩn bị cho một cuộc tấn công tập trung trong khi các học sinh Musashi không thể di chuyển đúng cách. Masazumi không thể làm gì hơn ngoài việc nhận ra tình hình tồi tệ đến mức nào, điều này khiến cô cảm thấy mình thiếu kinh nghiệm.
...Phải làm sao đây!?
Khi cô đang thầm rên rỉ, cô thấy Juana giơ tay trái lên.
Bà ta đang ra hiệu cho các cầu thủ tấn công.
Nhưng trước khi bà có thể làm vậy, Masazumi, mọi người xung quanh, và tất cả người của Tres España đều nhìn thấy một điều. Ai đó đứng cạnh Juana trên nóc đài chỉ huy của tàu. Đó là Aoi đang khoanh tay trong tình trạng hoàn toàn khỏa thân.
Tất cả mọi người đều không nói nên lời, nhưng Juana đã không nhận ra Aoi.
Tâm trí Masazumi không thể phản ứng, nhưng cơ thể cô lại thành thật toát mồ hôi lo lắng. Đôi mắt của Velázquez mở to khi Aoi đi nhón gót qua với những bước ngắn. Aoi tiếp tục và đứng ngay cạnh Juana.
Tuy nhiên, Juana gật đầu vì bà vẫn chưa nhận ra cậu ta.
“Bắ-…”
Bà vung tay trái xuống ngay đúng tầm hạ bộ của Aoi.
“Waaah!” Masazumi và mọi người khác hét lên.
Nghe thấy họ, Juana cau mày, dừng lại, và nghiêng đầu.
“Có chuyện gì vậy, tất cả các ngươi? Tại sao lại phát ra những tiếng động kỳ lạ giữa trận chiến?”
Fusae cuống cuồng lên tiếng.
“Ư-ừm, Ju? Bà nên… bà có lẽ nên kiểm tra sau lưng mình.”
“Ể?”
Juana quay sang phải và nhìn qua vai của cánh tay đang cầm Logismoi Oplo của mình.
“Không có gì ở đó cả,” bà nói sau vài giây.
“Phía bên kia! Nguy hiểm ở phía bên kia!”
“Bên trái ư?” Juana nghiêng đầu. “Nhưng ta đang sử dụng Akedia Katathlipse và phe ta không bị ảnh hưởng bởi nó. Chà, nếu các ngươi nghĩ nó nguy hiểm, ta không còn cách nào khác. Xin lỗi, thư ký, làm ơn lùi lại.”
Juana từ từ quét bàn tay trái đeo găng của mình ra sau.
“A,” là tất cả những gì mọi người có thể nói trước khi tay trái của Juana nắm chặt lấy God Mosaic của Aoi khi cậu ta đang đứng khoanh tay. Chắc hẳn bà đã cảm thấy có gì đó khi tay mình lún khá sâu vào God Mosaic, bởi Juana đã cau mày.
“...Ể?”
Bà nhìn sang bên cạnh và Aoi gật đầu, tay vẫn khoanh.
“Ồ, tiếc quá. Đó là ‘phiên bản thật’ của tôi đấy.”
Nghe vậy, bà nhìn xuống tay mình, thấy God Mosaic mà bà không thể nhìn xuyên qua, và hít một hơi thật, thật sâu. Trong khi bà đang phản ứng, tên ngốc tiếp tục nói.
“Tôi thích những nơi cao, nên tôi đã vui vẻ leo lên mái nhà. Tôi mừng là hiệu ứng của các công cụ tàng hình của tôi không bị hết tác dụng giữa chừng. Lúc đó thì xấu hổ lắm! Phải không!?”
Cậu bé khỏa thân hướng câu hỏi cuối cùng đó đến tất cả mọi người có mặt và sau đó quay sang Velázquez đang chết lặng.
“Ồ, ngài là hội trưởng của Đội Velázquez! Tôi mua rất nhiều game người lớn của ngài đó! Tôi đã nghĩ rằng hoa văn ô gạch mosaic là tốt nhất cho màu da, nhưng cách tô màu thực tế của ngài cũng tuyệt vời! Chỉ cần cái tên ‘Sự đầu hàng của Breda’ thôi cũng đủ kích thích trí tưởng tượng rồi, ngài có nghĩ vậy không!?”
“Ồ-ồ, tôi thấy cậu cũng có mắt nhìn đấy. Nhưng tôi đang cố gắng tạo ra nghệ thuật, nên hãy ghi nhớ điều đó.”
“Vâng! Nào, người ở đó. Bà có thể cho tôi cái Logismoi Oplo đó không? Tôi sẵn lòng nhận nó miễn phí.”
Phản ứng của Juana đối với lời đề nghị của cậu ta có hơi chậm trễ.
Bà cuối cùng cũng nhìn lại xuống vị trí của tay trái mình.
“Kya…”
“‘Kya’ nghĩa là gì? Chỉ cầm thôi không đủ sao? Đây, thế này thì sao?”
“Kyaaaaaaah!!”
Juana hét lên và ngay lập tức không chút do dự hất văng tên ngốc từ trên nóc nhà bay lên không trung.
Sau đó, bà vung cả hai nắm đấm thẳng xuống.
“Bắn!!”
Cùng lúc với việc cậu bé khỏa thân bị phóng lên không trung, một bóng đen đột nhiên xuất hiện từ cửa khoang chứa máy bay mở bên dưới đài chỉ huy. Anh ta mặc đồng phục học sinh Musashi như một bộ trang phục ninja và đội một chiếc mũ sụp che mắt.
“Ta, Tenzou Crossunite, đã sử dụng rất nhiều nhẫn thuật tàng hình để đánh cắp đủ loại thông tin! Ha ha ha!” Anh ta cười và dang rộng hai tay. Một thứ gì đó trải dài giữa hai tay anh ta. “Hãy nhìn cuộn giấy in dài này đi. Nó chứa đầy bí mật thời chiến của Tres España! Ai mà ngờ được mọi thứ đã được chuẩn bị như một đòn nghi binh để cho phép ta đánh cắp bí mật của Tres España ngay trước khi chúng ta trốn thoát bằng hải trình trọng lực chứ? Nhân tiện hỏi, Toori-dono đang ở đâu? Cậu ta đã sử dụng kỹ thuật tàng hình cùng với ta lúc nãy.”
Một cậu bé khỏa thân rơi vào vòng tay đang cầm cuộn giấy. Bản tài liệu bị xé thành từng mảnh và bay tứ tung lên trời. Lực tác động từ cú rơi của cậu bé khỏa thân đã ép Tenzou xuống tư thế tấn của đô vật sumo, nhưng anh ta vẫn cố gắng chịu đựng được.
“Nwohhh! M-một người khỏa thân vừa rơi từ trên trời xuống!? Nwaah! Ta đã rất vất vả để có được những bí mật đó! Và đây là Toori-dono! Nnn, lần đầu tiên ta bế ai đó trong tay và đó lại là một cậu bé khỏa thân tự ti!? Ta bị nguyền rủa sao!? Đúng vậy phải không, thưa thần linh!? Hủy bỏ điều này đi! Nó không tính!”
Một thông báo từ đền thờ hợp đồng của Tenzou mở ra bên cạnh mặt anh ta.
“Yêu cầu đó nằm ngoài thẩm quyền của ta : Ký tên, thần linh.”
“Chết tiệt. Ta vừa thấy mặt tối của những ngôi đền thích hợp đồng này! Phải không, Toori-dono!?”
“Này, này, nghe đây, Tenzou. Người phụ nữ đó hoàn toàn là một con quái vật khi hất tôi đi như vậy, phải không?”
“C-cậu còn chẳng thèm nghe!!”
“Cả cậu cũng vậy!?” mọi người hét lên.
Các học sinh Musashi đột nhiên nhận ra một điều: những sự trói buộc đã biến mất.
Khi Juana đẩy cậu bé khỏa thân khỏi nóc đài chỉ huy, bà đã buông Logismoi Oplo của mình ra.
“…”
Tất cả mọi người đều im lặng và nhìn về phía Horizon Ariadust. Nàng giơ Logismoi Oplo của mình lên như một bức tường, ló nửa mặt ra, run rẩy, và nhìn chằm chằm vào Juana và Tenzou với lòng trắng mắt lộ ra ở phía dưới.
“L-lũ trộm cắp các ngươi! …Cơn ghen tuông nhân tạo của ta thế nào?”
“Bắn đi mau!!”
Trong khoảnh khắc tiếp theo, một sức mạnh to lớn bùng nổ giữa hai con tàu và các luồng sức mạnh giao nhau nhiều lần.
Thứ xuất hiện đầu tiên là một đường màu đen bắn thẳng ra từ Lype Katathlipse của Horizon Ariadust. Đường thẳng đó có thể được gọi là điềm báo của sự xé toạc của Logismoi Oplo.
Đường thẳng kéo dài khoảng ba kilômét và tàu chỉ huy của Tres España tồn tại ở ngay gần điểm bắt đầu của đường thẳng đó.
Tuy nhiên, Fusae đã ra lệnh trước khi sự xé toạc bùng nổ.
“Hạ độ cao thẳng xuống!”
Tàu chỉ huy buộc phải hạ độ cao, nhưng mũi tàu của nó không thể hạ xuống vì nó đang cắm vào tàu vận tải. Tàu chỉ huy cuối cùng đã nghiêng về phía sau.
Và một thứ gì đó bắn qua trên một đường thẳng về phía sau của boong tàu đang nghiêng.
Hình bóng với sáu đôi cánh vàng này là Margot Naito. Cô cưỡi trên một cây chổi được bọc Schale và bắn đi với tốc độ tối đa về phía hai chàng trai đang đứng trước đài chỉ huy.
Trong một chuyển động tức thời, Tenzou nhảy lên sau chổi của Naito trong khi cũng tung Toori lên không trung. Naito sau đó dùng chổi của mình để bắt lấy Toori. Tuy nhiên…
“Ohhhhh! Gold Mar! Cây chổi đang chọc vào giữa hai chân vào hạ bộ của tôi!”
“Chuyện đó không quan trọng và chúng ta cần phải đi ngay!”
Khi Toori bị uốn cong theo chiều dọc, Naito bắt lấy cậu qua mũi chổi trong khi họ di chuyển theo đường chéo lên trên với tốc độ cao. Naito sử dụng bảy thần chú gia tốc cùng một lúc và kim của bảy Magie Figurs kiểu đồng hồ tốc độ vung hết cỡ sang một bên.
“Herrlich!!”
Với một tiếng gầm, họ bay vút lên trên đầu mọi người.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, bốn quyết định đã được đưa ra để chuẩn bị cho khoảnh khắc ngay sau đó.
Đầu tiên, Velázquez và Takakane kích hoạt lại Testamenta Arma của họ.
Thứ hai, các học sinh Musashi kích hoạt các lá chắn thần chú phòng thủ.
Thứ ba, đội bóng chày của Tres España bắt đầu cuộc bắn phá của họ.
Và cuối cùng, Michiyuki Byakko của Fusae và Gin đã phớt lờ đường ánh sáng đen đến từ Lype Katathlipse và lao về phía trước.
Họ lao thẳng về phía trước dọc theo đường đi của Logismoi Oplo. Trong hai người đưa ra quyết định này, Gin vung hai thanh song kiếm của mình ra sau như thể chúng là đôi cánh.
“Ta đến đây!”
Sau khi những sự chuẩn bị ít ỏi đó được thực hiện, các sự chuẩn bị được sử dụng để chống lại nhau.
Đầu tiên, các học sinh Musashi kích hoạt các thần chú phòng thủ tạo ra lá chắn. Tuy nhiên, tốc độ kích hoạt phụ thuộc vào khả năng vận hành và chuẩn bị thần chú của mỗi cá nhân, vì vậy Testamenta Arma của Velázquez và Takakane đã được kích hoạt trước khi tất cả họ hoàn thành.
Hai Testamenta Arma tên là Crus Temperantia – Novum và Vetus có khả năng giảm một nửa tốc độ và chia sức mạnh theo số lần sử dụng.
Nhưng các học sinh Musashi nghĩ rằng họ vẫn có thể phòng thủ ngay cả khi tốc độ của họ bị giảm. Họ nghĩ rằng họ có thể bù đắp cho sức mạnh phòng thủ bị giảm một nửa bằng cách cầm lá chắn và bằng cách nhân đôi lá chắn.
Đội bóng chày của Tres España sau đó bắt đầu cuộc bắn phá của họ.
Các đòn tấn công của cầu thủ tập trung vào sức mạnh, nhưng các cầu thủ ném bóng thì khác. Họ sử dụng khả năng kiểm soát chính xác để tấn công vào các khoảng trống giữa các lá chắn. Họ chủ yếu tập trung vào phần thấp và nhắm vào hạ bộ của những người phòng thủ khi họ cúi xuống.
“…Fgh!”
Ngày càng có nhiều người phòng thủ khuỵu xuống như thể răng của họ đã rụng hết, và những lỗ hổng xuất hiện trên hàng phòng ngự.
Tuy nhiên, Horizon đã bắn một đòn tấn công để hỗ trợ họ.
“Biểu hiện cảm xúc rắn : Quá tải : Đầu ra : 60.”
“...!!”
Ở mức độ biểu hiện cảm xúc 60%, vô số sức mạnh xé toạc bắn ra khắp phạm vi ba kilômét của vũ khí. Nó bắn qua xung quanh đường màu đen đã được gửi đi trước để giữ chỗ. Những người trên tàu chỉ huy di chuyển về phía đài chỉ huy ở phía sau để tránh đường thẳng đó. Tuy nhiên, đài chỉ huy cao vẫn nằm trong tầm bắn.
Một sức mạnh xé toạc lớn đã được tạo ra.
Nó có dạng những móng vuốt màu đen. Do Testamenta Arma, số lượng lớn móng vuốt làm từ ánh sáng đen đã bị giảm một nửa tốc độ và sức mạnh bị chia theo số lượng của chúng.
Dù vậy, nó vẫn đủ sức mạnh để phá hủy đài chỉ huy của tàu.
Hai lực lượng lớn lao về phía nó.
Một là Gin với song kiếm chứa đầy ánh sáng ether, cánh tay giả quét qua, và bắn đại bác. Người còn lại là...
“Đi nào, Michiyuki Byakko!”
Cadena firma mở rộng quanh cả hai vai và Fusae bắn ra những siêu rung động qua đầu Gin và ở hai bên cạnh cô.
Những thanh song kiếm được bao bọc bởi ánh sáng ether, những phát súng thần công, và những khẩu pháo hủy diệt siêu rung động can thiệp vào ether sử dụng cùng một hệ thống đều tấn công vào vô số móng vuốt xé toạc.
Các đòn tấn công đã trúng đích.
Khi đối mặt với những móng vuốt xé toạc đã bị làm chậm và yếu đi, Gin lắc lư cơ thể một chút sang trái và phải và đảm bảo quỹ đạo của cánh tay giả và song kiếm của mình không bị lệch.
“...!”
Cô chém và tạo ra sự hủy diệt từ sự va chạm của ether với ether.
“…”
Những bông hoa màu đen và trắng nhạt bay trong không khí xung quanh Gin. Kiếm của cô bay theo những vòng cung liên tục tạo ra vô số cánh hoa ánh sáng. Sức nóng từ cánh tay giả của cô tạo ra một sự lung linh nhảy múa xung quanh cô.
Tuy nhiên, đó không phải là tất cả.
Cả hai vai của Michiyuki Byakko đã mở ra thành những khuôn mặt sư tử và ánh sáng đen và trắng nhạt phân tán thành một làn sương xung quanh cánh tay của nó. Làn sương đó tạo ra một cơn bão bao bọc lấy Fusae và Gin.
Điều này cuối cùng đã tạo ra một cơn gió núi của ánh sáng và bóng tối. Như thể cưỡi trên cơn gió đó, cô gái với hai thanh song kiếm đã tạo ra thêm nhiều bông hoa bay và bắn đại bác liên tục.
“Thế này có tác dụng không!?” cô hỏi trong khi nhìn về phía trước.
Điệu nhảy của gió và sự hủy diệt của họ đã tạo ra một hiệu ứng duy nhất.
Họ đã khoét một lỗ lớn ở phần trung tâm phía dưới của những móng vuốt xé toạc đang lao về phía trước.
Sự xé toạc đang hướng về phía đài chỉ huy, nhưng Gin và Fusae đã mở ra một khoảng trống.
“Các tháp nhà thờ truyền tin thần tấu ở mạn trái và mạn phải đã bị hư hại!” một giọng nói hét lên qua đường truyền thần tấu.
Tuy nhiên, câu nói tiếp theo đã đưa ra kết luận chung.
“Ngoài ra, đài chỉ huy trung tâm không bị hư hại!”
Một tiếng reo hò vang lên từ các học sinh Tres España.
Như thể để khuếch đại niềm vui của họ, một trận bão tuyết hoa và bão sương mù đặc biệt lớn xuất hiện từ bên trong sự xé toạc màu đen.
Đó là đòn tấn công cuối cùng. Các đòn tấn công phòng thủ của Gin và Fusae đã mua đủ thời gian để độ nghiêng của con tàu đưa nó ra khỏi phạm vi của Lype Katathlipse. Gió và bão tuyết làm từ ánh sáng nhảy múa trong không khí, và cơn gió đen tụ lại và biến mất.
Một cô gái và một vị thần chiến tranh màu trắng đứng trong đó như thể gạt đi cơn gió đó.
“Thở dài.”
Họ mệt mỏi và bị thương đến mức ngay cả một tiếng thở dài khẽ cũng có thể nghe thấy.
Hai thanh song kiếm đều đã gãy như bị cắn đứt nửa chừng. Đôi tay giả, cặp đại bác, và áo giáp của vị thần chiến tranh màu trắng đều có những vết cào sâu. Không có bộ phận nào của họ là không bị tổn hại. Michiyuki Byakko đã có thể bảo vệ Fusae vì thiệt hại đến từ ether, nhưng một số vết cào cũng có thể nhìn thấy trên cơ thể cô.
Tuy nhiên, cả Gin và Fusae vẫn còn sức mạnh trong ánh mắt của họ. Họ đổ mồ hôi, họ thở hổn hển, và tóc họ rối tung, nhưng họ không rời mắt khỏi đối thủ của mình.
“Tất cả mọi người, tấn công!!” Fusae hét lên.
Cuộc bắn phá và tấn công của Tres España bắt đầu một lần nữa.
Tuy nhiên, đường truyền sau đây đã khiến mọi người dừng lại.
“Musashi đang chuyển sang hải trình trọng lực!! Hết.”
Ngay sau đó, hình dạng khổng lồ của Musashi biến mất, cả tàu vận tải và tất cả mọi thứ.
“...!?”
Túi khí lớn được tạo ra bởi một vật thể khổng lồ như vậy di chuyển đột ngột đã hất tung tàu chỉ huy và các tàu khác lên không trung.
Mắt Gin nhìn thấy mọi thứ xảy ra trong chuỗi sự kiện tốc độ cao đó.
...Họ sắp rời đi.
Cô nhìn về phía trước khi tâm trí cô cuống cuồng tìm cách ngăn chặn tàu vận tải đang rời đi và Musashi, nhưng Fusae đã lên tiếng từ phía sau cô.
“Tất cả mọi người, tập trung ở trung tâm boong tàu!”
Gin hiểu ý của Fusae. Mức độ rung lắc của một con tàu sẽ nhỏ nhất ở trung tâm. Fusae có lẽ đã hiểu điều gì sắp xảy ra, nhưng Gin không quan tâm.
“...!”
Cô bước tới vài bước, nhưng có chuyện xảy ra khi cô cố gắng tiến lên.
Musashi đột nhiên di chuyển đi.
Bầu khí quyển rung chuyển và chuyển động tốc độ cao của Musashi đã tạo ra một khoảng chân không. Điều này tạo ra một làn sương mù trong không khí và một tiếng gầm lớn. Con tàu đang rời đi đã quá xa để có thể chạy tới. Học viện Musashi Ariadust đáng lẽ phải ở ngay bên dưới, nhưng Gin chỉ nhìn thấy lưng của nó và đuôi tàu ngày càng xa.
“...!”
Gin bắn một loạt đạn bằng hai khẩu Arcabuz Cruz của mình.
Những viên đạn xé toạc bầu khí quyển khi chúng bay theo hai đường thẳng đến con tàu vận tải đang được kéo đi. Chúng xuyên qua bầu khí quyển và sương mù dữ dội, và đến được con tàu vận tải. Một phát đạn găm vào dây kéo đang kéo con tàu vận tải.
Phát còn lại đang trên đường tấn công những kẻ thù tập trung trên đỉnh tàu, nhưng Gin đã nghe thấy một giọng nói ngay trước khi nó làm vậy.
“Trói buộc, Tonbokiri!”
Giọng nói đó vọng đến Gin qua làn gió đã khiến viên đạn phát nổ.
Sự hủy diệt tạo ra thêm sương mù và gió và Gin đối mặt với kẻ thù của mình qua làn gió trắng xoáy.
Kẻ thù này là Phó Hiệu trưởng của Học viện Musashi Ariadust.
“Honda Futayo!”
Họ ở quá xa để các đòn tấn công của họ có thể chạm tới nhau, nhưng họ có thể nhìn thấy nhau. Ánh mắt của cô gái kia dường như tạo ra tiếng ồn và thậm chí là đau đớn, nhưng Gin không thể rời mắt.
Nhưng nó chỉ kéo dài trong một khoảnh khắc.
Musashi nhanh chóng gia tốc, xé toạc khí quyển tạo ra một tiếng nổ hơi nước kinh hoàng rồi tiếp tục lao về phía trước.
Bị bỏ lại phía sau, một mớ cảm xúc hỗn độn gồm tiếc nuối, giận dữ và căm hờn lắng sâu xuống đáy lòng Gin.
“———!!”
Nàng hét lên một tiếng không thành lời ngay trước khi soái hạm rung lắc dữ dội bởi dòng khí lưu do Musashi tạo ra.
Vừa về đến phòng mình, Azuma cảm nhận con tàu chấn động đặc biệt dữ dội.
Những tiếng vang dội đã xa dần, giờ chủ yếu chỉ còn là những tiếng nổ lớn rời rạc, nên cậu đoán trận chiến đã đến hồi kết. Lẽ ra cậu không nên đi một vòng kiểm tra xem còn ai chưa sơ tán về nhà hay không.
…Mình không phải thành viên chiến đấu, về muộn thế này khi trận chiến đã tàn, chắc chắn Miriam sẽ nổi giận cho xem.
Cậu biết nàng sẽ tra hỏi cậu đã làm gì nãy giờ. Dù biết không thể tránh khỏi, nhưng cậu vẫn cảm thấy cuốn sổ kẹp dưới cánh tay mình nặng trĩu một cách kỳ lạ.
Cuốn sổ ghi lại bài học trong ngày cho Miriam. Các cô gái sẽ thay nhau chép bài, còn Miriam có hai cuốn sổ để luân phiên giao và nhận. Hôm nay đến lượt Naomasa ghi chép, và cô đã mô tả lại buổi hành hình Ohiroshiki bằng những nét chữ góc cạnh cùng các sơ đồ. Azuma tự hỏi liệu những mũi tên véc-tơ và các phép tính công suất trên sơ đồ mô tả cảnh thụt tháo có phải là do thói quen nghề nghiệp của cô ấy không.
Sáng nay họ chỉ học tiết một và tiết hai, phần lớn thời gian là dành cho buổi hành hình, nhưng có lẽ nó vẫn mang một ý nghĩa nào đó với Miriam, người luôn phải ở trong phòng. Vì lẽ đó, Azuma lấy hết can đảm khi đứng trước cửa phòng.
…Phải vào ngay trước khi mình do dự.
Cậu mở cánh cửa trượt kiểu Tây rồi bước vào.
Vừa vào trong căn phòng nhỏ, cậu đã nghe thấy một giọng nói.
“Không chịu đâu! Con muốn ra ngoài!!”
Nhìn về phía trước, cậu thấy một cô bé ngồi trên xe lăn và một cô bé khác trong suốt, mờ ảo đang giãy giụa trong lòng cô bé đầu tiên.
“Ra ngoài! Con không muốn ở trong này!”
Azuma nắm bắt tình hình ngay lập tức.
À, cô bé muốn ra ngoài còn Miriam thì đang ngăn lại, Azuma nghĩ. Rồi cậu nói thêm, Đúng là một người mẹ thực thụ.
Trong khi đó, Miriam vẫn giữ chặt cô bé kia.
“Không được! Bên ngoài bây giờ nguy hiểm lắm! Con định cãi lời mama sao!?”
“Con không muốn!”
Đúng là một mớ hỗn loạn, Azuma nghĩ.
Rồi cậu tự tin cất lời.
…Mình sẽ dùng một thuật ngữ chuyên môn để tỏ ra thật ngầu khi khuyên họ hòa giải.
“H-hai người dừng lại đi! Chúng ta hãy bình tĩnh và quan hệ đi! Nào! Nhanh lên và quan hệ đi! Với tư cách là papa, tôi sẽ trông chừng để đảm bảo hai người có thể làm được!”
“…Azuma?”
Không hiểu sao, Miriam trông như vừa bị dội một gáo nước lạnh. Thấy vẻ mặt của Miriam, cô bé kia cũng ngừng giãy giụa.
“Ừm? Anh vừa nói gì thế? Anh nói lại được không? Chắc là tôi nghe nhầm rồi.”
“Ể?”
“Thì… tôi cứ nghĩ anh là người nghiêm túc, nên… chắc chắn là tôi nghe nhầm thôi. Anh có thể nói lại được không?”
“Jud. Ý tôi là, hai người phải quan hệ chứ, đúng không?”
Chẳng lẽ đến cả Miriam cũng không nhận ra mình đang châm ngòi cho một bên xung đột sao? Azuma thầm nghĩ trong lúc mặt Miriam ngày càng đỏ bừng. Chắc nàng xấu hổ vì nhận ra mình đã hành xử quá trẻ con với một đứa trẻ. Nàng quả là người lớn khi có thể thành thật thừa nhận sai lầm của mình.
Và thế là…
“Miriam, cô là người lớn, nên chắc cô biết phải làm gì khi quan hệ rồi nhỉ? Cô bé này còn nhỏ, cô nhớ chỉ dạy cho em nó nhé.”
“K-không, ừm… Azuma? Sao anh có thể nói thế với một tín đồ Công giáo chứ? À không… ý tôi không phải vậy. Ừm, anh học từ đó ở đâu ra vậy!?”
Gương mặt đỏ bừng và đôi lông mày nhíu lại của Miriam cho Azuma biết nàng đang tức giận. Tuy nhiên…
…Những gì mình nói là đúng mà, sao Miriam lại giận mình chứ?
Một khả năng chợt lóe lên trong đầu cậu. Miriam là người Công giáo, và cậu đã được một Technohexen dạy cho từ đó. Trong lịch sử, các Technohexen luôn bị Công giáo tẩy chay.
…Nếu mình nói là Naruze đã dạy mình thì mọi chuyện sẽ chỉ tệ hơn thôi.
Nghĩ vậy, cậu trả lời một cách mơ hồ về nơi mình đã học được từ đó.
“Vừa rồi, tôi… đã được một cô gái tôi quen dạy về chuyện quan hệ.”
Vừa ôm cô bé, Miriam vừa ngả người ra sau và hít một hơi thật sâu.
Lại sao nữa đây? Azuma tự hỏi trong khi nàng đẩy chiếc xe lăn về phía trước.
“Ồ? Jud, jud. Trong lúc mọi người đang chiến đấu sao? Ồhhhhhhhh?”
…Ôi, không xong rồi. Lẽ ra mình không nên nói là một cô gái. Không thể để nàng hiểu lầm chuyện này được.
“À, x-xin lỗi! Nhưng cô gái dạy tôi chuyện đó đã có người trong lòng rồi.”
“Ồhhhhhhhhhh!?” Miriam lại ngả người ra sau nhưng nhanh chóng ngồi thẳng dậy. “A-anh đi quá xa rồi đấy! Đảo ngược ngoại tình à!? V-vậy cô gái đó là ai!?”
“Chuyện đó, tôi không thể nói cho cô được. Nhưng người trong lòng của họ là một cô gái khác.”
Miriam khẽ run lên, và những đường gân xanh trên trán nàng nổi lên dày đặc hơn.
“…Miriam?”
“Mama, mama đang hừng hực khí thế thật à?”
“K-không sao. Đ-đúng vậy.” Miriam tránh ánh mắt của cậu và run rẩy. “T-tôi biết đây chỉ là một gia đình ảo, nhưng t-tôi chưa bao giờ nghĩ đây lại là một gia đình mà người cha bị một cô đồng tính cướp mất… Hê hê… hê. Cứ như một cái bẫy vậy. Cả cái gia đình này là một cái bẫy sao? Hê… hê hê. A ha. Cái cảm giác nhục nhã này là sao đây!?”
Bằng trực giác, Azuma biết rằng chuyện này rất, rất tệ. Cậu không biết chuyện gì, nhưng rõ ràng cậu đã chọc giận Miriam bằng một sai lầm nghiêm trọng nào đó. Azuma điên cuồng suy nghĩ.
“X-xin lỗi, Miriam! Tôi hiểu mình đã làm sai rồi, nên chúng ta mau quan hệ đi!”
Chiếc xe lăn lao vào cậu với tốc độ cao.
Bầu trời lướt qua quanh Musashi nhanh đến mức có thể nhận thấy bằng mắt thường. Sự căng thẳng vẫn bao trùm những người trên boong của con tàu vận tải đang được Okutama kéo theo.
Họ đã bắt đầu chữa trị hoặc sơ cứu cho các học sinh bị thương, nhưng sự căng thẳng vẫn còn đó với những người lần đầu tham gia trận chiến.
“K-không! Tôi không cố ý! Tôi nghĩ cậu cần xoa bóp tim và đã hành động thiếu suy nghĩ. Ừm… là do tay tôi! Tay tôi có lỗi!!”
“Được rồi, vậy chỉ còn cách phẫu thuật thùy não thôi!”
Những sai lầm thiếu kinh nghiệm như thế xảy ra thường xuyên.
“Horizon!” Toori hét lên khi gia nhập nhóm.
Horizon đang được Masazumi ôm một cách mềm oặt. Các học sinh không bị thương hoặc chỉ bị thương nhẹ thấy Lype Katathlipse bị vứt dưới chân Horizon, còn bản thân nàng thì rất yếu và đang nhắm mắt. Tuy nhiên, Toori vẫn chạy đến nhanh hết mức có thể trong tình trạng không một mảnh vải che thân.
“Horizon!”
Vẻ mặt của mọi người đều tối sầm lại khi thấy cậu chỉ gọi tên nàng. Dù cậu đang khỏa thân, họ vẫn lo lắng cho cậu.
Khi Toori đến gần, Horizon đột nhiên mở mắt. Ánh mắt nàng không có chút sức lực, nhưng nàng vẫn yếu ớt lên tiếng khi nhìn thấy Toori.
“Toori-sama… N-ngài có thể lại gần hơn không?”
“S-sao vậy, Horizon!? Em có điều gì muốn nói với anh sao!?”
Không hiểu sao, Toori vừa uốn éo vừa chạy đến, hai tay dang rộng định ôm lấy nàng. Horizon từ từ đứng dậy với trọng tâm hạ thấp, rồi tung một cú phản đòn vào hạ bộ của cậu bằng nắm đấm phải siết chặt.
Với một tiếng “bịch” khô khốc, hông của Toori giật ngược ra sau và đầu gối cậu khuỵu xuống. Những nam sinh khác ré lên kinh hãi khi chứng kiến cảnh đó, nhưng Horizon vẫn giữ vẻ mặt vô cảm.
“Thần thiết nghĩ ngài nên mặc quần áo vào. Lỡ ngài bị cảm lạnh thì sao?”
“Anh không hiểu sao em lại đấm anh!!”
Horizon gật đầu và lau tay phải vào áo khoác của Masazumi, khiến cô gái kia hét lên một tiếng.
“Jud. Vẫn nằm trong giới hạn sai số cho phép của một lời cảnh cáo.”
Đến lúc này, có lẽ năng lượng của nàng đã cạn kiệt vì nàng nhắm mắt lại và ngất đi.
Horizon mềm nhũn ra và Masazumi lại phải đỡ lấy nàng. Trong khi đó, Toori quỳ gối trên sàn, hai chân chụm vào trong. Khi mọi người quay sang nhìn cậu với ánh mắt thông cảm, cậu vỗ vào bụng mình như thể đang cố chịu đựng điều gì đó.
“Nnn… Thật không may, mình đã không dùng thần chú boke vì đây là một tình huống nghiêm túc… Đúng là không thể lơ là cảnh giác với em được, Horizon! Em là một đối thủ xứng tầm!”
“Sao cậu lại hành động như một vị quân sư nào đó vậy? Và cậu thực sự nên mặc quần áo vào đi. Với lại, ừm…”
Masazumi đặt Horizon nằm xuống, lấy một đầu sợi dây thừng buộc vào lan can dọc mép boong, quấn quanh cổ Toori và bắt cậu ngồi như một chú chó.
“Được rồi, được rồi. Tớ sẽ ở yên… Khoan đã, Seijun! Cái gì đây? Khỏa thân với một sợi dây thừng, cảnh này không thường thấy đâu nhé. Và khoan, đây là nút thuyền chài à!? Seijun, cậu đúng là kém cỏi khoản này thật đấy.”
“Im đi. Cậu ở yên đây cho đến khi tàu dừng lại. Nếu không cậu sẽ chỉ vướng chân vướng tay thôi.”
Câu nói thẳng thừng đó khiến Toori ngã lăn ra sàn trong tình trạng vẫn còn khỏa thân. Masazumi mặc kệ cậu ta và nhìn quanh.
“Nếu có ai cần được vận chuyển, hãy nhanh chóng chuẩn bị. Tôi cũng lo lắng cho Horizon. Mitotsudaira, cô có thể vận chuyển người bằng xích bạc của mình không?”
Mitotsudaira lắc đầu trong bộ trang phục cá nhân màu xanh của mình.
“Với chênh lệch độ cao thế này, tôi không thể nào với tới được. Tôi nghĩ sẽ an toàn hơn nếu chúng ta đợi cho đến khi quá trình du hành trọng lực kết thúc và dùng dây kéo để cập bến Okutama hoặc một trong những con tàu khác.” Mitotsudaira nhìn xuống bộ quần áo xộc xệch của mình. “Nhưng trận chiến này đã cho chúng ta rất nhiều điều phải cân nhắc cho trận chiến tiếp theo.”
“Jud. Đúng vậy và tôi chắc rằng những người khác ở dưới cũng đồng ý. Nhưng…”
Masazumi liếc nhìn chiếc túi giấy của Rapid Fire trên sàn cạnh mình. Khi Gin rút cặp song kiếm ra, những thứ bên trong đã bị vỡ. Rõ ràng là nó không còn dùng được nữa.
“Phải cảm ơn Tres España vì đã làm việc này trong thời gian bảo hành. Giờ thì tôi không cần phải đòi họ bồi thường trong lần gặp tới nữa.”
Khi Musashi du hành theo một đường thẳng với tốc độ cao, thiệt hại đã xảy ra ở nhiều nơi trên các con tàu.
Những thiệt hại này không phải do khí quyển, gió hay sự rung lắc của các con tàu gây ra.
“Asamachi, cô có nghe thấy tôi không? Là Heidi đây. Theo ‘Musashi’, các khu vực có nguồn cung cấp ether yếu đang gặp rắc rối vì chúng đã vượt quá khả năng bảo vệ của lớp đệm. Bề mặt đang bị tác động mạnh như các bức tường bên ngoài, vì vậy hãy đặc biệt cẩn thận ở đó. Tôi đang đi một vòng cùng Shiro-kun. …À, và chuyển tiếp thông tin này qua mạng lưới liên lạc nhé.”
Trong bộ đồng phục, Asama gật đầu đáp lại khung ký hiệu của Heidi.
“Hiểu rồi. Tôi cũng sẽ đi một vòng kiểm tra. Tôi sẽ tiến hành điều chỉnh các con tàu sau khi dập tắt các đám cháy, nên nếu cô cần gì thì cứ gọi tôi. Được rồi, ừm… Hanami?”
Asama nhìn ra những con phố của Oume đang bốc khói sau khi các đám cháy đã được dập tắt. Sau đó, cô đưa ra một vài chỉ dẫn cho Hanami.
Cô nhìn qua một chồng thần dụ mà Hanami đã tự động tạo ra.
“Ừm, Hanami? Chỉ vì mọi người gọi họ như vậy không có nghĩa là em phải đề tên người nhận là ‘tên khốn tàn bạo-sama’ hay ‘ngực lép-sama’. Ngoài ra, ‘chết đi’ và ‘xuống địa ngục đi’ không phải là lời chào hỏi đúng mực đâu.”
Những người xung quanh mình thật là kỳ quái, Asama nghĩ ngay khi một tòa nhà gần đó bắt đầu phát ra tiếng kêu cọt kẹt.
Musashi đang rung lắc khi bay ở tốc độ cao và độ cao thấp, và những cú sốc thỉnh thoảng lại truyền qua nó như một chiếc xe chạy qua một tảng đá, nhưng tiếng kêu này là do một nguyên nhân khác.
…Điều này là do nguồn cung cấp ether không đủ trong quá trình du hành trọng lực.
Trong du hành trọng lực, không gian mà Musashi tồn tại bị đặt dưới ảnh hưởng của một loại trọng lực định hướng đặc biệt, tác động theo hướng mà Musashi sẽ di chuyển. Nói một cách đơn giản, chỉ riêng Musashi sẽ “rơi” theo hướng đó.
…Các yếu tố cơ bản là tạo ra nguồn trọng lực và chỉ định Musashi là mục tiêu duy nhất bị hút bởi trọng lực đó. Ngoài ra, còn có hệ thống kiểm soát trọng lực bên trong các con tàu để bảo vệ người và vật ở trên đó.
Để đảm bảo không phá hủy môi trường xung quanh, một lớp đệm phải được thiết lập để chống lại sự chuyển động của khí quyển được tạo ra xung quanh Musashi. Theo những gì Asama đã học ở trường trung học, sóng xung kích từ chuyển động tốc độ cao của các con tàu sẽ làm rung chuyển các tòa nhà trên mặt đất ngay cả ở độ cao 5000 mét. Ngay cả trên đại dương, nó cũng sẽ gây ra thiệt hại sơ cấp và thứ cấp lớn cho tài nguyên thủy sản và gây ra những thay đổi về thời tiết. Và bất kể thiệt hại nào xảy ra, Musashi sẽ là bên bị đổ lỗi về mặt chính trị và thương mại. Những thần chú đệm này được sử dụng ngay cả trong quá trình du hành thông thường và chúng đóng vai trò là nền tảng phòng thủ của Musashi khi di chuyển.
…Nhưng chúng cần được tăng cường trong quá trình du hành trọng lực, vì vậy hiệu suất nhiên liệu trở nên rất, rất tệ.
“Nguồn cung cấp ether trong tàu bị rối loạn, vì vậy các tòa nhà và khu vực có thể bị phá hủy.”
Để cung cấp sự bảo vệ trong quá trình du hành trọng lực, mỗi khu vực của Musashi đều có các thần chú được khắc vào kết cấu, đá đỉnh vòm và các cột chính. Khi được cung cấp ether, những thần chú đó sẽ bảo vệ các tòa nhà, khu vực và con người, nhưng sự bảo vệ ở một số khu vực sẽ yếu đi khi sự rung lắc và tiếng cọt kẹt ngăn cản ether lưu thông đúng cách.
Một người sử dụng thần chú như Asama là cần thiết để thực hiện các điều chỉnh.
“Bắt đầu trình diễn.”
Asama lên tiếng, đưa tay lấy cây cung tên Kataume ở bên hông và gắn các lá bùa vào dây cung.
Sau khi gắn khoảng bảy lá bùa vào mỗi bên của dây cung, cô búng nhẹ dây cung và một tiếng kêu cao vút vang lên.
“Hợp!”
Sự rung chuyển và tiếng cọt kẹt của các tòa nhà và mặt sàn xung quanh trở nên mạnh hơn, nhưng dần dần biến mất.
Một vài hình dạng nhỏ xuất hiện từ phía sau các tòa nhà và trong các khe hở giữa các khu vực trên mặt đất. Chúng là những tinh linh nhỏ được tạo ra bởi sự nhiễu loạn ether. Hình dạng mơ hồ của chúng có hình tròn, hình thực vật, hình người hoặc hình động vật.
Asama thấy chúng đang dùng các cơ quan cảm giác của mình để quan sát xung quanh.
“Sự nhiễu loạn đã được giải quyết tạm thời, nhưng có rất nhiều tinh linh xuất hiện. Chúng ta không thường xuyên phải cung cấp ether trong quá trình du hành trọng lực, nên có thể thấy rõ ether đã tích tụ ở đâu.”
Nhìn những đám mây trôi trên bầu trời, có vẻ như họ đã đạt đến tốc độ tối đa. Theo “Musashi”, họ có thể tiếp tục du hành trọng lực trong 32 giây. Họ sẽ sử dụng khoảng thời gian đó để đạt tốc độ cao và sau đó du hành theo quán tính. Họ sẽ chuyển đổi trọng lực đã tạo ra để giữ độ cao cố định và công suất sẽ được dùng để bảo vệ con tàu và những người trên đó.
Một vài tinh linh nhỏ với cái đầu to lôi ra thứ gì đó giấu sau một thùng nước gần đó. Asama kiểm tra vật thể cỡ B5 đang nghiêng về phía mình.
“Game khiêu dâm 18+ ‘Thiên đường nhiệt đới bất ngờ của Thuyền trưởng Magellan’? Thực tế thì tôi nghĩ ông ta đã thực sự lên thiên đường rồi. …Dù sao đi nữa, tại sao cậu lại giấu thứ này ở đây, Toori-kun?”
Cô đang đổ lỗi cho ai đó mà không có bằng chứng, nhưng cô chắc chắn đó là cậu ta. Rất có thể, cậu ta đã hết chỗ ở nhà hoặc có chuyện gì đó xảy ra trên đường về nhà sau khi mua nó.
Tuy nhiên, đó không phải là thứ nên để lộ ra ngoài, vì vậy cô đã khiển trách các tinh linh và đặt nó trở lại chỗ cũ.
“Hy vọng các tinh linh sẽ không biến nơi đó thành nhà của chúng…”
Ngay khi cô bắt đầu hình dung về một tương lai đen tối, một khung ký hiệu kiểu torii hiện ra, hiển thị bảng tin của thành phố.
“Đây là ‘Musashi’. Quá trình gia tốc du hành trọng lực đã hoàn tất không có vấn đề gì. Bây giờ chúng ta sẽ chuyển sang du hành theo quán tính và đi thẳng đến Anh quốc. Tôi sẽ liên lạc lại khi việc ra ngoài bề mặt đã an toàn, nhưng quý vị có thể tự do di chuyển trong các khu vực ngầm và dân cư. Hết.”
Thông điệp từ “Musashi” khiến Asama nhìn về phía đông. Cô thấy thứ gì đó ở phía xa.
“Đó là…?”
Một bóng đen khổng lồ lơ lửng trên bầu trời như một ngọn núi đen.
Đó là Anh quốc.
“Hiện đã có thể phát hiện Anh quốc bằng mắt thường. Hết.”
Trong khi thực hiện các sắp xếp khác nhau để đến Anh quốc, “Musashi” nhìn về phía trước.
Anh quốc là một khối đất rộng lớn lơ lửng trên đại dương. Nó có màu xanh đen, đất đai giống như những chiếc đĩa úp chồng lên nhau, và hình bóng của mặt dưới trông như một tập hợp các măng đá.
…Anh quốc là một quốc đảo nổi. Nó dài ba mươi mốt ki-lô-mét từ bắc xuống nam, ba mươi ki-lô-mét từ đông sang tây, và bốn ki-lô-mét từ trên xuống dưới.
Giống như Musashi, các vấn đề liên quan đến phân bổ trọng lượng và cong vênh được giải quyết bằng cách không tạo ra vùng đất từ một tảng đá duy nhất. Thay vào đó, vô số lớp vỏ được đan xen vào nhau như một cấu trúc chuyển động thần chú. Các cấu trúc này sau đó tạo thành bốn tầng từ trên xuống dưới và bốn khối. Musashi sẽ dừng lại ở cảng trên cạn ở cửa sông Thames, nhưng trước tiên nó sẽ đi vòng quanh toàn bộ hòn đảo nổi một lần để vừa giảm tốc độ vừa cho phép Anh quốc kiểm tra xem Musashi đã giải trừ vũ trang hay chưa. Giao thương đơn giản sẽ được thực hiện cùng lúc, vì vậy phải mất ba ngày để cuối cùng vào được sông Thames.
Tuy nhiên, “Musashi” nghĩ.
Ngay cả khi cô cố tình giảm tốc độ trong du hành quán tính, họ vẫn đang di chuyển với tốc độ hơn 120 hải lý/giờ. Musashi dài trung bình hơn bảy ki-lô-mét, nhưng nó vẫn đi hết quãng đường bằng chiều dài của mình trong khoảng hai phút.
Họ đã cách Anh quốc chưa đầy bốn mươi ki-lô-mét, vì vậy sẽ chỉ mất khoảng hơn mười phút để đến nơi. Cấu trúc của hòn đảo màu xanh đen đó ngày càng rõ hơn, và những khu rừng và thành phố của nó đã có thể nhìn thấy được.
Tuy nhiên, có một vấn đề.
Tốc độ của Musashi không giảm đủ nhanh.
Lựa chọn duy nhất của chúng ta là giảm tốc độ trong khi bay vòng quanh Anh quốc. Sẽ cần phải thực hiện hai vòng quay rộng, “Musashi” kết luận. Việc giao thương đơn giản sẽ không thể thực hiện được.
Trong khi đó, một vài con tàu xuất hiện trên bầu trời gần Anh quốc.
Anh quốc cử ra một hoa tiêu hàng hải để dẫn đường và một vài tàu hộ tống. Cầu tàu của Musashi đã giương cờ yêu cầu hoa tiêu hàng hải.
“Musashi sắp tiến vào lãnh hải của Anh quốc. Chúng tôi dự định du hành quanh Anh quốc để giảm tốc độ, vì vậy chúng tôi sẽ đi theo tàu dẫn đường của Anh quốc quanh Anh quốc. Hết.”
Cùng lúc đó, một thông điệp thần dụ truyền đến “Musashi” qua mạng lưới thần dụ chung. Một vài khung ký hiệu xuất hiện, tất cả đều có đường viền được hình thành bởi những cây thánh giá biểu thị cho đạo Tin lành.
“Thông báo cho Musashi của Học viện Musashi Ariadust thuộc Viễn Đông!” một giọng nữ trầm vang lên.
Thông báo đến từ một tàu crayer tốc độ cao đang quay đầu để tiến đến bên cạnh mạn phải của Musashi. Tàu crayer có nhiều khẩu pháo ở hai bên, buồm thần chú tốc độ cao của nó vươn ra phía trước như một ngọn giáo, và nó vẽ một vòng cung qua những vệt sóng trên bầu trời.
Tuy nhiên, giọng nói tiếp theo mang một tông điệu sắc bén.
“Đây là tàu hộ tống Granuaile thuộc Học viện Oxford của Anh quốc. Tôi là thuyền trưởng, Grace O’Malley của cùng học viện. Tôi có một lời cảnh báo với tư cách là một trong những Trumps của Nữ hoàng Yêu tinh!”
“Chúng tôi ra lệnh cho các người dừng tàu ngay lập tức! Các người đã tiến vào lãnh thổ Anh quốc, đang trong tình trạng sẵn sàng chiến đấu, mối quan hệ của các người với Tres España và Liên minh Thánh Chức không rõ ràng, và chưa có sự hợp tác nào được thiết lập giữa Anh quốc và Viễn Đông! Nếu các người không dừng lại ngay lập tức…” người nói hít một hơi. “Anh quốc sẽ dùng vũ lực để ngăn chặn các người!!”
Ngay sau đó, “Musashi” thấy bốn bóng người nhảy từ Granuaile lên mũi tàu Shinagawa ở mạn phải. Những bóng người đó đều có hình dạng con người và bốn chồi cây thường xuân lao ra từ tàu của Grace để dẫn đường cho họ.
“…”
Các thần chú chống gió và hệ thống kiểm soát đệm quán tính đã bị xuyên thủng và phá hủy đủ rộng để người có thể đi qua.
Sự phá hủy tạo ra một âm thanh trầm thấp tương tự như tiếng vải bị gió mạnh quật và theo sau là những tiếng gỗ vỡ lặp đi lặp lại. Trong nháy mắt, bên trong hệ thống đệm của Shinagawa bị sương mù nhuộm trắng.
“Chúng ta đang bị tấn công! Có bốn kẻ địch! Tôi đã xác định được chúng!”
“Shinagawa” phát đi một thông báo trên toàn tàu.
“Chúng đến từ hội học sinh và văn phòng viện trưởng của Học viện Oxford thuộc Anh quốc. Chúng là người của Trumps!”
Chỉ có bốn người, nhưng họ là những người cấp cao nhất chống đỡ cả một quốc gia. Và Musashi phải đối đầu với họ.
“Tất cả những ai có thể đối mặt với họ, xin hãy chuẩn bị chiến đấu! Hết!”


0 Bình luận